Giữa đêm khuya trong vùng hoang dã, nơi chỉ có gió rít và tiếng tru của dã thú, một thiếu nữ cô độc bước đi, tay cầm chiếc ô trắng muốt.
Nàng dường như chỉ mới độ mười ba, mười bốn tuổi. Mái tóc đen huyền như đêm được buộc gọn lại, mềm mại như tơ lụa, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Làn da nàng trắng đến mức như thể được nặn từ ánh trăng, mịn màng không tì vết. Cộng thêm đôi mắt đỏ sẫm như khảm ngọc hồng lựu, dung nhan ấy mỹ lệ đến độ khiến người ta phải ngỡ rằng mình đang nhìn vào một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Y phục nàng khoác cũng thanh nhã phi phàm. Chiếc váy không tay lấy sắc đen làm chủ, ngực vuông mở nhẹ, phần váy xếp nếp tầng tầng lớp lớp, cài thêm đóa hoa hồng. Từ mũ đội đầu, tất trắng, đến cả giày đen, tất cả đều điểm xuyết bằng hoa hồng, khiến tổng thể vừa u nhã vừa kiều diễm.
Thế nhưng, dáng vẻ ấy — thứ đáng lẽ nên xuất hiện giữa yến tiệc xa hoa nơi kinh thành — lại hiện diện giữa đêm hoang lạnh lẽo này, quả thật là một cảnh tượng quỷ dị. Nếu ai đó bắt gặp, sau khi thoát khỏi vẻ đẹp mê hồn kia, hẳn sẽ kinh hoàng nghĩ rằng mình vừa trông thấy ma quỷ, và chỉ biết quay đầu chạy trối chết vừa chạy vừa niệm kinh.
Một cảnh tượng phi lý đến cực điểm.
◆◇◆◇
“Ừm… Quả thật, giờ này mà có ai xuất hiện ở nơi thế này, chắc chỉ có phường thảo khấu hoặc quái vật thôi.”
Tôi thở dài, ngắm cảnh đất đá gồ ghề và vùng hoang mạc trước mắt.
“Cứ tưởng chỗ ở của thú nhân phải nhiều cây cỏ, suối trong hồ biếc chứ, ai ngờ lại tiêu điều thế này.”
“Điện hạ, nơi này đúng là… quê mùa quá mức. Nói chính xác hơn, là nghèo nàn đến thảm hại.”
Giọng Utsuho vang lên từ nơi ngực tôi — cô ta đang hòa làm một thể với tôi qua Kỹ Năng Hợp Thể Linh Thú.
“Cũng đúng. Vốn dĩ, vương quốc này — Cres Kingdom — là nơi thú nhân chạy trốn đến sau khi thất bại trước nhân loại.”
“Dẫu vinh suy là chuyện thường của thế gian, nhưng đám thú tộc này đúng là đáng thất vọng. Nếu chỉ thế mà đã mất hết dũng khí, có lẽ ta nên ban cho chúng sự giải thoát… theo cách của thần thú.”
Utsuho lẩm bẩm cái gì đó có vẻ nguy hiểm, giọng chất chứa sát khí.
……Hmm. Lần này, tôi mang theo Utsuho — Cửu Vĩ Hồ, vị thần được thú nhân tôn thờ — đến tận tổng bộ của họ. Giờ nghĩ lại, có lẽ là sai lầm.
Nếu kẻ kế vị Thú Vương mà tôi sắp gặp lại là kẻ nhút nhát hay miệng lưỡi rỗng tuếch, e rằng hôm nay sẽ là ngày tàn của cả thú tộc…
Dù có thư giới thiệu do Thú Vương gửi, cảm giác của tôi chẳng khác nào kẻ đang xách bom cháy chậm đi vào doanh trại “bạn bè”.
Ngay khi ấy, bóng dưới chân tôi — thứ lẽ ra chỉ mỏng manh như vệt trăng, lại đặc quánh đen sâu như vực — khẽ chuyển động.
“Hửm? À, xem ra đã đến rồi.”
Dù mắt người phàm chẳng thể thấy, nhưng tôi nhận ra rõ ràng hàng rào, hào nước cùng làn khói bếp bốc lên từ chục lều trại nơi đường chân trời.
Hẳn đây chính là “thôn di động” của Sư tộc, do người kế vị cai quản.
“Vậy thì… xem thử sẽ ra sao nào.”
Tôi khẽ nhón bước, tăng tốc tiến về phía trước.
◆◇◆◇
Tôi nghĩ sẽ phải thương lượng đôi chút, nhưng khi vừa trao thư giới thiệu của Thú Vương và nêu danh tính mình, họ lập tức dẫn tôi vào lều lớn nhất, trải thảm đỏ đến tận chỗ ngồi danh dự đầu bàn.
Trong căn lều rực sáng ánh lửa đỏ, tôi — dù chỗ đó bị che khuất bởi váy dài — đang ngồi theo dáng đoan trang (kiểu ngồi của nữ nhân, nói thế chứ thật ra thoải mái hơn ngồi quỳ thẳng nhiều).
Trước mặt tôi là một cô gái tóc nâu nhạt cắt ngắn, đôi mắt to tròn sáng sủa, trông độ mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt hoạt bát. Bên cạnh cô là một lão nhân đầu bạc khoảng sáu mươi, đang cung kính quỳ rạp. Cả hai đều có đôi tai sư tử đặc trưng.
Phục trang họ mặc giống kiểu y phục dân tộc Ainu.
Ao khoác ngắn có thêu hoa văn sặc sỡ, buộc bằng đai mảnh, quần da thú dễ vận động, giày ống chắc chắn.
Trang phục của cô gái lấy tông trắng-đỏ, còn lão nhân thì xanh thẫm trầm mặc — dường như không phân biệt giới tính quá rõ.
Cô gái ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tựa như búp bê sứ trong tủ kính. Tôi vội chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm trang, giả vờ như chưa lỡ thất thố.
“Xin chào, ta là Asmina — dưỡng muội của người kế vị tộc trưởng Nu Gruv, Revan — đồng thời cũng là hôn thê trên danh nghĩa của chàng.”
Nghe lời tự giới thiệu đó, tôi sững người.
— Cái quái gì!? Vợ!? Anh em nuôi mà cưới nhau!? Không thể tha thứ được! Tên dê xồm kia… chém!
Chỉ trong khoảnh khắc, thiện cảm tôi dành cho “người kế vị Thú Vương” Revan gì đó tụt thẳng hai trăm điểm.
Hơn nữa, con số tình địch từ 5 giờ đã tăng lên 6 rồi… Tốt thôi — chiến tranh bắt đầu!
Ngay lúc đó, lão nhân bên cạnh cô nghiêm giọng:
“— Tiểu thư Asmina, trò đùa này đi quá xa rồi.”
Asmina khẽ lảng ánh nhìn, rồi vì bị áp lực, lại cúi đầu nói nhỏ:
“…Xin thứ lỗi. Ta là Asmina, muội muội của người kế vị tộc trưởng Revan, đồng thời là Vu Nữ Chủ Tế của bộ tộc. Chuyện hôn ước chỉ là... một hôn ước tương lai thôi.”
Cô nói, mặt đỏ bừng.
“…Quả nhiên, cô bé này… đúng là kiểu người tùy hứng.” Tôi thầm nghĩ.
“Xin thứ lỗi, Bệ hạ. Lão là Jissie, mưu sĩ của tộc Nu Gruv. Chúng thần vô cùng cảm kích khi Người hạ cố thân chinh tới nơi xa xôi này.”
Lão cúi đầu sâu thêm lần nữa.
“Không cần lễ nghi. Quan trọng hơn, như trong thư đã nói, ta đến để gặp ‘Người Kế Vị Thú Vương’. Hắn có ở đây không?”
Nghe tôi hỏi, cả hai thoáng lộ vẻ khó xử, đưa mắt nhìn nhau.
“Thực ra… thật xấu hổ khi nói ra, nhưng ngài Revan hiện không ở trong thôn. Ngài ấy sống ẩn tại Thánh Sơn gần đây…”
Eh? Vậy thì chuyến đi này chẳng phải vô ích sao?
Có lẽ thấy nét mặt tôi, hoặc là linh cảm của một Thánh Nữ, Asmina lập tức lên tiếng:
“Vậy, nếu Bệ hạ cho phép, tiểu nữ đang chuẩn bị mang cơm tối và bữa sáng ngày mai lên cho huynh trưởng. Tiện đó, ta có thể truyền lời… hoặc nếu gấp, Người có muốn đi cùng không?”
“Hm… Đằng nào ở lại chờ cũng chán, vậy ta đi cùng được chứ?”
“Vâng, hân hạnh vô cùng. Xin cho ta chuẩn bị đôi chút.”
Nhìn bóng Asmina hớn hở rời đi, tôi buột miệng:
“Dù sao, mỗi ngày cô đều phải leo núi sâu như vậy để đưa cơm sao? Khá là cực đó.”
“Không đâu.” — Cô quay lại, nở nụ cười trong sáng như hướng dương.
Thoạt đầu tôi tưởng cô ta là một đứa trẻ kì lạ nhưng có lẽ phải xem lại — cô nhóc chỉ là một cô bé ngoan thực sự quan tâm tới huynh trưởng của mình thôi.
Chỉ là, cô tiếp lời với nụ cười tươi tắn:
“Dù gì thì… muốn thuần hóa một con thú chưa chịu nghe lời, phải cho nó ăn đều đặn mới được.”
“…”
Tôi… tôi vừa nghe cái gì thế này? Thôi kệ, chắc chỉ là ảo giác thôi.
Đúng, tôi chưa nghe thấy gì cả.
◆◇◆◇
Trong khi tôi đang trò chuyện cùng Jissie trước lều—
“Xin lỗi vì để Bệ hạ đợi lâu.”
Asmina quay lại, đeo sau lưng chiếc giỏ nhỏ đan bằng sợi cỏ dại.
Tôi ngạc nhiên vì chẳng có ai hộ tống:
“Cô định đi một mình giữa đêm thế này sao? Nguy hiểm đấy.”
“Không sao, ta quen rồi. Hơn nữa, thú nhân tộc Nu Gruv vốn dạ dày mắt sáng, đêm tối cỡ này chẳng thành vấn đề.”
Cô nói rồi chớp mắt; trong ánh lửa mờ, đôi mắt ấy ánh lên sắc vàng lấp lánh.
Ra vậy, cấu trúc mắt giống loài dã thú, có thể thu và khuếch đại ánh sáng. Dù không bằng tôi, nhưng cũng đủ để di chuyển trong đêm.
“Hơn nữa, ta còn có người dẫn đường—”
Từ nơi ngực áo cô, một sinh vật trắng muốt như chồn ermine nhảy ra, đậu xuống bên chân.
“—Ồ, là linh thú.”
Utsuho khẽ thán phục.
“Đây là bạn ta, Hari. Nó sẽ cảnh báo nếu có nguy hiểm. —Hari, chào Bệ hạ đi.”
Bị Asmina thúc giục, con linh thú Hari gắt lên: “PIPI!! –kyuu…….” rồi trợn mắt, lăn ra… giả chết.
…Thật là một con vật vô lễ.
“Ể… Hôm nay nó sao vậy, đang diễn trò chắc?”
Cô cúi xuống, cầm đuôi nó cho lủng lẳng giữa không trung, chọc rồi gãi cũng chẳng nhúc nhích. Bất đắc dĩ, Asmina lại cất Hari vào trong áo:
“Có vẻ hôm nay nó mệt, xin Bệ hạ cho phép nó được ra mắt sau.”
“Không sao, nó khỏi chào cũng được. Nhưng cô có ổn không nếu không có nó?”
“Ổn cả. Dọc đường chẳng có quái thú nào đâu, hơn nữa, ta vốn đi đường này mỗi ngày… như một thê tử chuyên đưa cơm ấy mà.”
Dù cô ta nói thế với một nụ cười tỏa nắng, nhưng vẫn có mấy từ ‘không phù hợp’ lẫn vào bên trong.
Câu nói ấy khiến Jissie đang đứng cạnh phải ho nhẹ mấy tiếng, cố giữ mặt nghiêm.
“Vả lại—” Asmina nhìn tôi, nói như lẽ hiển nhiên:
“Hôm nay, ta đâu chỉ đi một mình. Còn có mọi người nữa.”
…… “Mọi người”, sao.
Xem ra cái danh Vu Nữ Chủ Tế không phải để chơi. Cô đã nhận ra các hộ vệ đang ẩn nấp quanh tôi — thậm chí có thể cảm nhận được cả Utsuho hợp thể trong thân thể tôi.
Dĩ nhiên, vì đang bị nhắm đến, tôi chẳng ngốc đến mức một mình lang thang giữa rừng đêm. Ngoài Utsuho, còn có Kokuyou ẩn trong bóng dưới chân, Izumo – thiên sứ Azazel trong Thập Tam Tướng, đang bay tuần tra trên cao. Xa xa trên trời, cả Phiên Uyển (Flying Garden) cũng bay trên trời theo dõi tôi từ xa.
Nếu chẳng may xuất hiện kẻ có sức mạnh sánh với Animaru, toàn bộ họ sẽ nhất tề tấn công.
Nhưng hiện giờ, không có dấu hiệu nào như thế.
“Vậy, khởi hành thôi!”
Bước theo Asmina đang rảo bước phía trước, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong vắt, khẽ mỉm cười.
“Ừ… Quả thật, một đêm đẹp trời.”