Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

214 6989

Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-

(Đang ra)

Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-

Tsumugu Hashimoto

Giải thưởng Năm 2006: Kono Light Novel ga Sugoi! - 2006: Xếp thứ 10. Top 10 female characters rankings 2006: Rika Akiba: Xếp thứ 6.

41 768

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 6

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 17

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Vol 3: Thú vương của vùng biên cương - Ngoaị truyện 1 – Tôn Vinh Mỹ Thực

“Ta muốn ăn thịt heo.”

Trước yêu cầu chẳng mấy lễ độ ấy của tôi, ông chủ quán mì “Tonkotsu Đại Đế” – một tiểu ma tộc chỉ khẽ nheo mắt đầy thấu hiểu, rồi trịnh trọng gật đầu.

“Thần đã hiểu, Điện hạ.”

Nói đoạn, ông quay lại chỗ góc quán, nơi người phụ việc là một High Orc đang trông nồi nước dùng, và ra lệnh.

“Ê, kéo rèm lại, treo bảng ‘đóng cửa’. —Ngươi còn trẻ, nhưng tới lúc ngươi tiếp quản quán này rồi.”

“...T-Thầy!!”

Người phụ việc rưng rưng nước mắt đáp lại.

“—Khoan, ta chỉ nói muốn ăn thịt heo thôi mà!? Sao lại biến thành lời trăn trối thế kia?”

Ngay lúc ấy, tôi đã linh cảm chẳng lành.

“Thịt heo— ý Điện hạ là muốn lấy mạng thần phải không?” - Ông chủ quán trả lời tôi với vẻ mặt kiểu ‘Nó quá hiển nhiên mà’

Dù câu trả lời ấy đúng kiểu tôi đoán trước, tôi vẫn sụp người xuống bàn, đập trán.

“Cái quái gì!? Từ đâu mà ra cái logic ấy vậy!? Vậy nếu ta nói muốn ăn thịt bò thì sao!?”

“Vậy tức là thần phải đi giết một con Minotaur để dâng lên người, có thể là ông chủ quán cơm bò góc bên kia, hoặc thợ rèn Shiyuu.”

Tên Gaijin đáp tỉnh bơ, ánh mắt trong veo không chút gợn sóng. Người phụ việc cũng gật đầu tán đồng.

“Thế nếu ta bảo muốn ăn rau!?”

“Hử, vậy phải đốt khu rừng Yggdrasil phía sau lâu đài thôi. À, nghĩ đến chuyện khai chiến với bọn Mộc Yêu lại khiến thần máu nóng lên rồi.”

Mắt hắn sáng rực như thể vừa nghe kèn lệnh ra trận.

À phải rồi, cái Yggdrasil đó là đồ rút gacha ra đấy. Tôi chỉ trồng năm sáu cây mà giờ hóa nguyên khu rừng toàn cổ thụ khổng lồ, nhìn vào muốn trợn mắt. Nó thành thánh địa của lũ quái vật thực vật với tộc High Elf rồi còn gì.

...Khoan, nếu đốt khu rừng ấy thật thì chẳng phải là nội chiến à!? Cái quốc gia này tan tành chỉ vì tôi muốn ăn rau ư!?

Tôi tuyệt vọng hỏi tiếp, “Thế... nếu ta bảo muốn ăn thịt cừu?”

Gaijin khoanh tay, chau mày suy nghĩ.

“Thịt người, hử? Ở đây đâu có, chắc phải xuống núi săn thôi... sẽ hơi lâu đấy.”

“THỊT NGƯỜI!? Vì sao thịt cừu lại thành thịt người!?”

“Ơ, Điện hạ không biết sao? Ở vài quốc gia, con người được gọi là ‘cừu hai chân’. Họ ăn thịt người như ăn cừu thôi. Còn với thần thì chuộng loại ‘động vật’ hơn—thịt người vị thất thường lắm, phụ thuộc môi trường sống.”

Trong tình huống này, tôi không biết nên phản ứng bằng câu “Có thịt nào bình thường hơn không!?”, “Đừng nói kiểu đánh đồng thế chứ!!” hay “Tại sao ngươi biết cả chuyện mà ta không biết hả!?” nữa.

“Thế... nếu ta muốn ăn thịt gà?”

“Vậy thì thần sẽ giới thiệu cho Điện hạ chỗ hàng thịt ở khu phố chính.”

“Ủa!? Sao tới thịt gà thì tự nhiên lại bình thường!? Hay là nói thật luôn đi, đã có hàng thịt từ đầu thì nói ngay từ đầu chứ!!”

Không kìm được nữa, tôi gào lên, vác ghế đập bàn nhảy lên quầy. Lập tức sắc mặt Gaijin biến đổi.

“Chết rồi! Công chúa lại phát điên! Mau, giữ Người lại!”

Cùng lúc hắn hô gọi thuộc hạ, kích hoạt kỹ năng “Summon Orc”, lập tức một tá binh Orc hiện ra.

“TA! KHÔNG! CÓ!!—”

“Mau mang máu tới!!”

“Tiết heo, có sẵn năm xô rồi Sếp!!”

“Dùng hết đi! Ta sẽ khống chế, các ngươi đổ lên!”

“ĐỪNG ĐỔ~~~!! Có cả nội tạng nổi lềnh bềnh trong đó kìa!!”

Tiếng la hét của tôi tan biến giữa cơn hỗn loạn. Bị đám Orc đông nghịt trong quán (quán đã nhỏ sẵn nên tôi không thể chạy, mà nói về sức thì tôi cũng thua luôn) khống chế, tôi đành bất lực hứng trọn cả máu và ruột heo đổ lên đầu.

.

.

.

Sau đó, tôi mượn phòng tắm thay đồ, rồi bình tĩnh ngồi xuống giảng giải lại cho Gaijin từ đầu.

“…Ta chỉ muốn nấu ăn bình thường thôi, không có ý gì khác hết. À, tiện thể mượn bếp chút nhé.”

“Hở... Điện hạ muốn... nấu ăn?”

Sao mà khi tôi nói mình muốn nấu ăn thì họ lại nhìn tôi trông như thể đang nhìn một chú cún chạy vòng quanh để bắt lấy đuôi mình vậy?

Tôi vẫn thường nấu ăn ba bữa mỗi ngày mà? Dù rằng thời gian còn làm thêm ở siêu thị, tôi ăn ở nhà ăn nhân viên tầng hai nữa. Trong game, kỹ năng Cooking của tôi cũng cày tới max luôn.

“Không cần tự nấu đâu, chỉ cần Điện hạ ra lệnh là rồng sẽ tự nướng mình, hoặc bắt sống một con tiên nhỏ ăn sống cũng được. Nếu thật lòng muốn ăn, ai ai cũng sẽ tự dâng thân lên thớt cho Người.”

…Cái đất nước này toàn sinh vật kiểu thỏ tự lao vào lửa trong truyện cổ tích hay sao?

“Không phải thế. Ta muốn tự tay nấu, vì ta đang định đi thăm người khác.”

“Thăm...?” Gaijin nghiêng đầu, trông như vừa nghe tới khái niệm từ hành tinh khác. Ừ thì, ở đất nước mà ngay cả cảm cúm cũng chẳng có, “thăm người bệnh” đúng là xa lạ thật.

Giờ thì nói về những gì đã xảy ra với hắn đã

◆◇◆◇

“Thật xin lỗi... ta không biết phải đền bù sao cho đủ.”

Tôi cúi đầu nói lần thứ N, còn Joey, ngồi trên giường trong quán trọ, cũng đáp lại lần thứ N.

“Như tôi đã nói rồi, đừng bận tâm. Dù sao kẻ có lỗi là tên thú nhân khốn kiếp đó, còn tôi—nhận nhiệm vụ hộ tống mà lại chẳng bảo vệ nổi thân chủ là cô—mới là người đáng trách nhất.”

Nghe nói cậu ta đã bị Gald mắng một trận nên thân. Joey chỉ cười khổ.

‘Bảo vệ’ không nhất thiết phải liều mạng với kẻ không thể thắng. Công việc của chúng ta là ‘chuyên vặt’, phải đặt an toàn của khách lên hàng đầu, dùng mọi cách để bảo vệ, không chỉ đánh nhau. Có thể lợi dụng địa hình, chạy vòng, hoặc báo cho đồng đội.”

Sau cùng, cậu ta còn bị nhắc có thể bị giáng cấp, vì còn non quá.

À, đây là lần thứ hai tôi thất bại trong ủy thác - Cậu ta vẫn cứ cười một cách vô lo

Dẫu vậy, dù đã hai lần cận kề cái chết, Joey vẫn không có ý định bỏ nghề mạo hiểm giả—theo nghĩa nào đó, cũng là một dạng thiên phú.

“…Còn vụ Animaru thì thôi, nhưng chuyện ta làm với cậu sau đó thì hoàn toàn lỗi của tôi. Nếu không nhờ Thú Vương cứu chữa, chắc cậu đã chết rồi.”

Tôi khẽ lắc đầu, cúi nhìn vạt váy phồng có cài hoa hồng nơi đầu gối.

“Thôi mà, giống như bệnh nghề nghiệp ấy, không ai cố ý đâu.”

Tôi có giải thích sơ về đặc tính đặc thù của Vampire Princess, và cậu ta chỉ gật gù như thể hiểu rồi. Chính cái ngây thơ đó lại khiến lòng tôi thêm nhói, cảm giác tội lỗi càng dâng.

“…Không, biết rõ khả năng mà vẫn không phòng bị, ấy mới là lỗi ta . —Ít nhất hãy đánh ta một cái, ta mới an lòng!”

Khi tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Joey há hốc mồm, lắc đầu lia lịa.

“Không đời nào! Làm sao tôi có thể đánh con gái chứ!”

“Cứ coi ta như bạn thân nam đi, hay như kẻ cậu ghét, hoặc giả tưởng ta là Animaru rồi dốc hết sức mà đánh!”

“Lý lẽ kiểu gì thế trời!? Tôi tuyệt đối không làm đâu!”

...Ừm, đúng là với ngoại hình này, bảo người ta ra tay có hơi quá.

“…Khó xử quá.”

“Người khó xử là tôi mới đúng đấy…” Joey lầm bầm gì đó nhưng do bận suy nghĩ quá nên tôi nghe tai này chui ra tai kia.

Tôi lướt mắt quanh phòng. So với nhà trọ hạng rẻ mà Joey từng ở khi còn F-rank, nơi này khá hơn hẳn. Phòng rộng, có bàn, ghế, tủ để đồ, giường cũng tử tế.

Trên bàn đầu giường, tôi đặt bó hoa hồng trong bình—quà thăm bệnh của tôi (bà chủ còn giúp cắm hoa giùm).

Khi nhìn thấy đĩa đồ ăn thừa, tôi khẽ nghiêng đầu.

“Cậu ăn không ngon à? Còn nửa phần đấy.”

“A, ừ...” Joey cười khổ. “Dù đang bệnh, nhưng tôi cảm thấy ngán món cháo risotto rồi... nhưng tôi chỉ hơi choáng chút, không sao đâu.”

“Cảm giác choáng đó là thiếu máu. Dù thể lực hồi lại rồi nhưng lượng máu vẫn chưa đủ.”

Thiếu máu—vậy thì phải ăn thứ giúp tạo máu: thịt, sữa, phô mai. Thêm rau cho mạch máu, ngũ cốc và đường để hồi sức nhanh. Ừ, món đó được đấy, dễ ăn nữa.

“—Ngày mai ta sẽ tự nấu món dễ ăn, coi như để tạ lỗi với cậu.”

Joey thoáng do dự, “Cô... nấu à?”

“...Hơi thô lỗ đấy. Nếu cậu đứng không nổi sau khi ăn vì quá ngon thì đừng trách ta!”

◆◇◆◇

“Haa... ra vậy.” Gaijin gãi đầu, giọng ậm ừ. “Thế Điện hạ định nấu món gì?”

“Thịt, phô mai, rau, bánh mì—dĩ nhiên là cheeseburger rồi!”

“Bánh hamburger à? Vậy thần bảo người mua ở quán đối thủ trên phố chính đi. ‘Death Burger’, ‘Burger in Monster’ hay ‘Dung Beetle Burger Shop’ chẳng hạn?”

Nghe tên thôi đã muốn bỏ chạy.

“…Không, nếu mua thì còn gì là tự tay làm nữa.”

Nếu quà của tôi mà thành đòn ân sủng thì chắc tôi không dám nhìn mặt cậu ấy nữa quá.

◆◇◆◇

Hôm sau, Joey ăn miếng cheeseburger Hiyuki mang đến, mắt sáng rỡ.

“Ngon quá! Cái này là gì vậy!?”

Thấy cậu ta vừa cười vừa ăn, Hiyuki ngẩng cao đầu tự hào, “Sao hả? Cũng khá lắm đúng không?”

“Ngon tuyệt! Phải chi ngày nào cũng được ăn món này thì tốt biết mấy!”

Joey nhìn Hiyuki đầy ẩn ý. Nhưng nàng chỉ nghiêng đầu, đáp tỉnh bơ, “Ăn hằng ngày thì calo hại lắm đấy. Thỉnh thoảng thôi thì được. Ta sẽ dạy bà chủ công thức sau.”

Câu trả lời ấy, lại giáng đòn chí mạng vào trái tim cậu thiếu niên.

Từ đó, món hamburger ở quán trọ ấy lan danh khắp vùng, rồi ra toàn lục địa. Có lẽ từ đó, vô số món ăn mới cũng sẽ được sinh ra.