Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19567

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 881

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2037

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 6C - Chương 47 Kẻ săn tiền

thumb

Thêm một tiếng \vạn tuế/ vào “toàn bộ” và bạn sẽ có “tiền bạc”[^1]

Tiền bạc là tất cả

Phân Bổ Điểm(/Dập Đầu\)

Narumi đang thong dong tận hưởng thời gian của mình trong thành phố.

Cô đang ở trong một quán cà phê có người máy đứng bếp. Món tempura cô gọi rất ngon, thế nên cô đã thử thêm vài món khác ăn cùng với muối trong khi nhâm nhi chút rượu sake.

Cô có thể nghe thấy tiếng đổ vỡ từ xa vọng lại và mùi cà ri sộc lên mũi, đủ để biết những người khác cùng đại diện các quốc gia đang có một khoảng thời gian sôi nổi. Bởi cô đã rời khỏi quốc gia của mình, nên cô cũng chẳng có ý định chủ động can dự vào chuyện gì. Nếu bị tấn công, cô sẽ đánh trả, nhưng chỉ cần thoát thân cũng đã được xem là một chiến thắng với cô. Bởi vì…

Cứ để thời gian trôi qua, rồi ai nấy cũng sẽ thấm mệt thôi.

Những kẻ đang giao chiến sẽ bị thương và kiệt sức. Kể cả khi có bị phát hiện, họ cũng sẽ ngần ngại gây sự với một người hoàn toàn vô sự như cô.

Tất nhiên, cô còn một lý do lớn hơn nữa:

“Mình không nghĩ có ai lại được lợi lộc gì từ việc chiếm đoạt quyền lợi của Date.”

Trong trận chiến này, Date và Mogami là những nhân vật khá phiền phức. Date ở phương Bắc và có ít mối liên hệ với các quốc gia khác, nên chẳng ai được lợi nhiều từ việc đánh bại Date và chiếm lấy quyền lợi của họ.

Mogami cũng tương tự. Vì họ sẽ từ chối, nên cũng chẳng có lý do gì để đánh bại họ vì quyền lợi ở đây.

Dĩ nhiên, Narumi muốn tránh dính vào một trận chiến xúi quẩy để rồi bị tước đi những quyền lợi vốn không tồn tại đó.

Nhưng nếu nhìn ngược lại vấn đề, phe mình sẽ thực sự thu được nhiều hơn nếu mình chủ động tấn công.

Quyền lợi của các quốc gia khác tốt hơn của Date rất nhiều.

Vậy nên cô tự hỏi liệu mình có nên thử một phen không. Tuy nhiên…

“—————”

Cô quyết định không làm vậy.

Cô cảm thấy do dự, nhưng cũng thích thú với cái cách mà cảm xúc của mình không chịu đứng yên.

Ở Date, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mình đều ngay lập tức lên đường.

Đứng trên lập trường của Date, có lẽ bây giờ cô cũng nên làm vậy, nhưng cô đã rời khỏi họ. Masamune đã tiễn cô đi, nên sẽ thật quá trớn nếu cô tự nhận mình hành động vì Date.

Thế nên cảm xúc của cô về vấn đề này cứ dao động mãi không thôi.

“Thật là một cảm giác xa xỉ. Cô không nghĩ vậy sao… Hội trưởng Hội học sinh Satomi?”

Yoshiyasu đã gục ngã.

Để miêu tả trạng thái của cô, đầu cô đang úp xuống quầy. Để miêu tả tình huống của cô, rượu sake đã hạ gục cô.

Phải, tửu lượng của cô chưa bao giờ tốt.

Uống rượu cùng Tổng trưởng Date để có thể nói chuyện với cô ấy quả là một sai lầm.

Loại rượu của cô gái kia khá mạnh, nhưng lại rất dễ uống. Thế nên…

Ồ, cũng không tệ lắm.

Mình thực sự đã trưởng thành rồi, cô nghĩ vậy, ngay trước khi phát hiện ra tầm nhìn của mình không hiểu sao đã xoay ngang.

Và có thứ gì đó ở bên dưới má phải và cánh tay đang duỗi ra bên phải của cô.

Một bức tường!?

Không. Chỉ là cái quầy thôi. Cô đã say đến mức mất cả thăng bằng ngay lập tức. Nhưng cái quầy được đánh bóng rất kỹ. Người máy của Houjou đúng là những người làm việc chăm chỉ. Người máy ở một quán cà phê nào đó cũng làm việc rất chăm chỉ, nhưng giải pháp của cô ấy cho những vết bẩn trên bàn là lôi ra một cái bào tay.

“Cô tỉnh rồi à, Hội trưởng Hội học sinh Satomi?”

Cô nói là mình tỉnh rồi. Chỉ có điều khi lời nói thoát ra khỏi miệng…

“Ợ…”

“Vậy là chưa rồi.”

Ôi, không! Tệ rồi. Rượu đang chiếm lấy não mình. Mới lúc nãy mình còn nói được tiếng người, mà giờ thì chẳng hơn gì đám Lớp 3-Mận.

Không thể tin được…

Cô nhận ra mình đã không đụng tới một giọt rượu nào kể từ khi đến Musashi.

Sau khi Satomi nổ banh xác thì có vẻ như không phải là lúc để uống rượu.

Với lại, cô cũng không có tiền để uống thường xuyên. Cô chưa quên cảm giác nhục nhã khi phải vay tiền sinh hoạt phí cơ bản sau khi trả tiền thế chấp cho các bộ phận của Chính Nghĩa. Hashiba, hãy nhớ lấy điều này. Đền Asama đã tốt bụng cho mình một hợp đồng thế chấp võ thần với lãi suất chỉ 1% mỗi tháng, nhưng lòng hận thù của mình sẽ mạnh hơn gấp 10 lần nếu mình ký hợp đồng của tên Thủ quỹ kia, vốn yêu cầu 10% mỗi tháng.

“Cô đang lẩm bẩm gì vậy? Cô ổn chứ?”

“Tôi ẫn ển…”

Lần này cô đã nói gần thành lời. Nhưng vẫn còn xa mới rõ ràng.

Cô phải làm gì bây giờ? Nếu quyết đấu với Tổng trưởng Date lúc này, cô chắc chắn sẽ thua.

Làm ơn đừng thách đấu tôi. Dù rằng cô cũng chẳng nghe đâu.

Narumi nhìn chằm chằm vào cô gái khóa dưới đang ngồi cách đó hai ghế.

Cô chỉ vào thực đơn tanzaku trên tường để gọi món với người máy. Cô nhớ vị trí của chúng mà không cần phải nhìn lên tường.

“Cho tôi một ít mầm aralia, tía tô và cá đục. Thêm cả nước chấm tempura nữa. Có thể cho thêm củ cải mài được không?”

Tiếng “testament” đáp lại nghe đã có phần hoài niệm.

Mình thực sự đã quen với Musashi rồi.

Cô gái khóa dưới say xỉn của cô chắc cũng vậy.

Cô biết tại sao cô gái khóa dưới đó lại ở đây: cô ấy muốn biết Narumi nghĩ gì.

Cả hai người họ vốn đều xuất thân từ những gia tộc bên ngoài Musashi. Nhưng trong cuộc họp tam quốc lần trước, Hội trưởng Hội học sinh Satomi đã nỗ lực thuyết phục một quốc gia khác thay mặt cho Musashi, trong khi Narumi lại là một trong những người cần được thuyết phục.

Satomi là một quốc gia nhỏ. Nó dễ dàng bị hoàn cảnh của các quốc gia khác thao túng. Điều đó khiến cô ấy nhạy cảm hơn với sự tương tác giữa các quốc gia so với các học sinh Musashi.

Đó có lẽ là lý do tại sao cô ấy muốn biết lập trường của Narumi với tư cách là Date. Cô ấy đang hành động với tư cách là Satomi, những người thân thiện với Matsudaira, và với tư cách là Mogami. Và ngay cả khi điều đó dẫn đến một cuộc quyết đấu với Narumi…

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó.

Narumi thích sự quyết tâm đó.

Hội trưởng Hội học sinh Satomi không thường xuyên nói hay hành động như một phần của Musashi.

Vậy nếu cô ấy đến đây để kiểm tra lập trường không chắc chắn của Narumi, liệu cô ấy đang làm điều đó với tư cách là một người ngoại quốc đi nhờ trên Musashi, hay là một thành viên của Musashi?

Có lẽ chính cô ấy cũng không biết. Tuy nhiên…

“Cô cần phải biết rõ hơn về tửu lượng của mình. Hơn nữa…”

Narumi đứng dậy.

“Cô cũng cần phải chú ý đến xung quanh hơn trước khi bất tỉnh.”

Cô bước xuống khỏi ghế và quay mặt về phía quán cà phê trong khi chiếc váy đồng phục mùa hè của cô khẽ lay động.

“Hầu hết các quốc gia khác sẽ khó được lợi nhiều từ việc gây sự với Date hay Mogami. …Cùng lắm thì có Sviet Rus. Hoặc ít ra là cô sẽ nghĩ vậy. Nhưng có một thế lực chắc chắn sẽ được hưởng lợi từ việc đó.”

Narumi hướng mắt về chiếc ghế ở cuối bàn.

“Thủ quỹ của Musashi, Shirojiro Bertoni. Nếu cậu có thể gây sự với Date hoặc Mogami và tước đi một trong những quyền lợi của chúng tôi, tôi đoán cậu sẽ nhắm vào quyền lợi tuyến đường thương mại mà chúng ta đã thống nhất ngày hôm qua.”

Cô không nói chuyện nhiều với thành viên này của lớp họ, nhưng thế này là quá đủ.

Hội trưởng Hội học sinh Satomi và Đại diện Mogami đang say xỉn sẽ có một màn tỉnh giấc hơi thô bạo nếu cậu ta gây sự với cô ở đây, nên Narumi quyết định xác nhận xem cậu ta có ý định chiến đấu hay không.

“Cậu đang ăn soba à?”

“Nước lọc là đủ rồi.” Cậu ta đứng dậy. “Vì tôi không thể lãng phí tiền bạc.”

“Hả? Chiến binh cuối cùng của Musashi là Shirojiro-dono sao?”

Masazumi gật đầu trước câu hỏi của Crossunite.

“Judge. …Khi tôi về nhà hôm qua, có một màn dập đầu trước cửa.”

Ai đó hét lên “cô ấy coi cậu ta như đồ vật vậy!”, nhưng đối xử với cậu ta như một con người sẽ chỉ khiến cậu ta tự mãn, nên cô không có lựa chọn nào khác.

Tuy nhiên, cô đã quyết định hỏi cậu ta tại sao lại ở đó.

“Khi tôi hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta đã xin tôi cho cậu ta tham gia vào các cuộc quyết đấu. Tôi thực sự ấn tượng rằng ngay cả Thủ quỹ của chúng ta cũng có thể tỉnh táo lại khi Musashi cần đến.”

“Tôi đoán là có một chữ ‘nhưng’ sắp tới?”

“Judge.” Masazumi gật đầu. “Nhưng… Này, Heidi.”

Cô thấy Heidi đang cố gắng nhón chân lẻn đi.

“Này.”

“C-cái gì!? Chuyện gì vậy!? Tôi đã làm gì!? Ồ, tôi hiểu rồi. Cô ghen tị với vẻ ngoài xinh đẹp của tôi, phải không?”

“…Asama, cô có thể giáng những loại thần phạt nào mà không cần buộc tội không?”

“Hmm… Hai người đó thờ một vị thần Inari, nên sẽ khó mà làm gì trực tiếp nếu không có cáo buộc…”

“Yay! Các vị thần Inari muôn năm! Ngay cả Asama-chi cũng không thể trực tiếp cho chúng ta nổ tung bằng thần phạt!”

“Phải, đó là lý do tại sao tôi sẽ phải làm điều đó một cách gián tiếp.”

Asama lướt qua một khung biển hiệu với Hanami.

“Để xem nào. Tôi muốn liên lạc với một vị thần Inari thông qua Asama mà không cần cáo buộc… Phải, màn tra hỏi này chắc sẽ được. Nếu không tuân lệnh, ba cuộn sushi Inari ether sẽ bị nhét vào mông, da trở nên nhờn, đi tiểu ra nước sốt đậu phụ chiên trong một tuần, và không thể nói dối trong suốt quá trình tra hỏi.”

“Chẳng phải cái cuối cùng là đủ rồi sao?” Mitotsudaira hỏi.

“Chà, các vị thần Inari xưa nay vốn độc ác mà…”

“Nghe hợp lý đấy,” mọi người đồng thanh nói trong khi Masazumi nhìn về phía Heidi.

“Khi tôi cố hỏi chuyện tối qua, cậu ta đã đưa cho tôi một hộp kẹo rồi bỏ chạy, hai người đã làm gì vậy?”

“Cô đã ăn kẹo chưa!?”

“Rồi, tôi đã giao chúng cho lính canh.”

“Thế mà gọi là ‘rồi’ á, Masazumi!? Bình tĩnh lại và nghĩ xem cô đã làm gì đi! Có tiền trong đó đấy! 3000 yên!”

“Đúng là một số tiền hối lộ thực tế đến lạ lùng đối với học sinh trung học.”

“Chết tiệt!” Heidi hét lên khi ném khung biển hiệu thu chi của mình xuống đất. Và với một nụ cười…

“Này, Masazumi? Cô có biết về các vấn đề xung quanh việc cung cấp rau củ của Musashi không?”

Cô không biết. May mắn thay, Ohiroshiki giải thích mà không cần quay đi khỏi việc ngắm nhìn những đứa trẻ địa phương đang tận hưởng lễ hội.

“Nếu tôi nhớ không lầm, kể từ khi chúng ta rời Anh, hầu hết các tuyến đường vận chuyển đều chật cứng vật liệu để sửa chữa và tu sửa Musashi, nên nguồn cung khá thấp. Chưa đến mức giá cả tăng vọt, nhưng một số sản phẩm đã tăng 50%.”

“Phải không!? Phải không!? Thế nên Shiro-kun và tôi đã mua hết rau củ để độc quyền!”

“Nhưng một khu nông nghiệp rộng lớn đã được mở ra trong không gian trống của Ariake, nên chúng tôi đã bắt đầu tự trồng rau,” Ohiroshiki giải thích. “Mitotsudaira-kun cũng đã giao dịch trực tiếp thay vì thu thuế đất từ lãnh thổ của cô ấy, nên nguồn cung gần đây đã ổn định hơn.”

Bây giờ Masazumi đã hiểu gần hết. Nói một cách đơn giản…

“Hai người đang thua lỗ nặng, nên muốn có tiền?”

“Đ-đừng ngớ ngẩn! Báo cáo quý đầu tiên còn chưa có, nên chúng tôi không biết mình có thua lỗ hay không! Cô không thể cứ xúc phạm chúng tôi như thế!” Heidi xua cả hai tay rồi chỉ về phía thành phố Odawara. “Chỉ cần chúng tôi đánh bại Đại diện Date đó và chiếm lấy quyền lợi tuyến đường thương mại của họ là chúng tôi thắng!”

“Đừng có phá hủy cuộc họp tam quốc mà chúng tôi đã vất vả mới gây dựng được!!”

Đúng lúc đó, có người bước đến bên cạnh Masazumi. Futayo và Muneshige phản ứng với sự hiện diện của họ cùng một lúc.

“Kanou-dono?”

“Trưởng Ban Kỷ luật?”

“Ồ, xin chào.”

Asama biết cô ấy đủ rõ để cúi đầu chào. Kanou cúi đầu đáp lại và rồi…

“Phó Hội trưởng. Ừm.”

“Là chuyện về Ookubo à?”

“Không, cô ấy có vẻ đang làm tốt, nên không có gì phải lo lắng. Đây là một vấn đề quan trọng hơn.”

Kanou mở một khung biển hiệu nhỏ trong lòng bàn tay và cho Masazumi xem.

Masazumi xem dòng chữ trên khung biển hiệu không phát sáng và hít một hơi thật sâu. Và rồi…

“Thủ quỹ của chúng ta đang biển thủ công quỹ của Musashi!?”

Hori-ko: “Nào, Heidi-sama, thời gian của lòng nhân từ đã kết thúc.”

Tôi: “Ồ. Điều đó giải thích tại sao họ lại giúp phát kẹo cho hàng xóm dù việc đó chẳng kiếm được đồng nào.”

10ZO: “Họ đang cố lấy lòng chúng ta. …Dù rằng điều đó vô ích nếu chúng ta đã phát hiện ra.”

Hori-ko: “Tôi cho rằng họ sẽ sớm bị sa thải thôi.”

Marube-ya: “Không, chúng tôi sẽ trả lại ngay! Chúng tôi sẽ trả gấp đôi! Dễ như bỡn!”

Ngân Lang: “…Tomo, cô có thể làm gì nếu chúng ta có cáo buộc thực sự?”

Asama: “Chà. …Đầu tiên, có màn da nhờn tiêu chuẩn, sau đó các sợi dây Shinto sẽ được buộc vào tứ chi để ép họ vào tư thế dập đầu và số cuộn sushi Inari ether bằng tuổi của họ sẽ bị nhét vào mông. Điều đó thường khiến người ta la hét. Sau đó, một người đàn ông sẽ có một ngọn lửa hồ ly xuất hiện ở cuối hạ bộ trong mười tháng mười ngày. Trong ba năm sau đó, họ sẽ ngẫu nhiên đi tiểu ra mì udon hồ ly ether, điều này thường khiến người ta la hét, nhưng nó cũng tự động hoàn trả số tiền đã biển thủ từ tài sản của họ.”

Tín Đồ: “Lúc nào cũng có cảm giác cái cuối cùng là đủ rồi.”

Cô Gái Hút Thuốc: “Vậy đó là tương lai đang chờ Heidi, hử?”

Ngân Lang: “Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi, nhưng có vẻ hơi quá…”

Hori-ko: “Không có mì udon hồ ly nào chui ra từ mông à?”

Mar-Ga: “Câu hỏi đó là tiếng gì vậy?”

Asama: “Ừm… Ồ, nó sẽ chui ra từ mông khi vụ biển thủ xảy ra ở một tập đoàn. Tôi nghĩ đó là trường hợp sẽ áp dụng cho vụ này.”

Marube-ya: “Khônggggg! Tôi còn trẻ, tôi không muốn sản xuất udon kiểu đó đâu!”

Mặt Sẹo: “Sư phụ Tenzou. …Liệu điều đó có xảy ra khi về già ở Viễn Đông không ạ?”

10ZO: “Đó là số phận của tội phạm, nên ngài không có gì phải lo lắng, Mary-dono.”

Phu Quân Tachibana: “Chẳng phải điều này có nghĩa là Thủ quỹ cần phải thắng sao? Tôi không ghen tị với cậu ta chút nào.”

Uqui: “Phải, Narumi sẽ không nương tay đâu…”

Dưới bầu trời mây mù, Narumi đợi cho đến khi Thủ quỹ Musashi đứng dậy trong khi xem một khung biển hiệu.

Cậu ta nói với cô ở giữa con đường phía sau quán cà phê.

“Date Narumi. …Cho phép tôi nói một điều.”

“Tôi sẽ tấn công sau đó.”

“…Cô đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của một người phải sản xuất udon từ cơ thể mình chưa?”

Cô đã đợi cho đến khi cậu ta nói xong, nên Narumi liền tấn công.

Đòn tấn công đầu tiên đã chứng tỏ hiệu quả.

Thanh cằm kiếm cô triệu hồi vào tay chắc chắn đã trúng Thủ quỹ.

Nhát chém đó thường sẽ chém đôi cơ thể đối thủ. Cằm kiếm được dùng để chống lại quỷ hoặc võ thần của Sviet Rus, nên nó có thể dễ dàng hủy diệt một con người.

Nhưng kẻ thù của cô đã chịu đựng được nó.

Nhát chém trở thành một cú va chạm chỉ khiến Thủ quỹ Musashi bay đi.

Một thần thuật…!

Cô biết cậu ta đã làm gì.

“Cậu đã dùng tiền làm vật thay thế để đổi lấy một sức mạnh khác. …Cậu đã dùng nó để tấn công trước đây, nhưng cũng có thể dùng để phòng thủ, phải không?”

Narumi tiến lên phía trước.

Đó là một buổi chiều hè. Cái nóng ban đầu có cảm giác sảng khoái, nhưng mồ hôi cuối cùng sẽ trở nên khó chịu.

Date là một vùng đất phía bắc và cô không quen với cái nóng. Vì vậy…

“Date Narumi. …Cô thua rồi.”

Thủ quỹ Musashi đứng giữa con đường sau khi nhận đòn tấn công của cô.

Cậu ta không hề vô sự khi đứng dưới ánh nắng. Bộ đồng phục mùa hè của cậu ta đã bị rách bởi nhát chém, nhưng bên dưới đó…

“Tôi đang mặc một bộ giáp chống đạn được dệt từ những tờ 1000 yên. Vì vậy, tôi là bất khả chiến bại.”

“Vậy sao?” Narumi gật đầu. “Vậy thì tôi chỉ cần nhắm vào đầu thôi.”

Uqui: “Tuyệt vời… Narumi, tôi lại phải lòng cô một lần nữa rồi.”

Marube-ya: “Oái!! Đừng làm thế, Shiro-kun! Chúng tôi chưa mua bảo hiểm cho cậu đâu!”

Hầu Hết Mọi Người: “Hai người không bao giờ chịu dừng lại, phải không!?”

Narumi triệu hồi một thanh cằm kiếm vào mỗi tay. Cô ngay lập tức kiểm tra lại tay cầm.

Cô sẽ không để cậu ta có thời gian thở.

Và cậu ta nói với cô.

“Date Narumi. …Cô thua rồi.”

Đó là cùng một câu như trước, nhưng lần này cậu ta có nhiều thứ để chứng minh hơn.

“Bởi vì đây là thời điểm nóng nhất trong ngày. Điều đó không thể dễ dàng đối với một người lớn lên ở một quốc gia đầy tuyết.”

“…Judge. Đúng là đây không phải là thời điểm tốt nhất cho tôi.”

Narumi triệu hồi Bất Hồi Bách Túc đang được tinh chỉnh.

Cô ngay lập tức hợp nhất với nó. Sau Novgorod, cô đã giảm độ trễ thời gian khi khởi động Bất Hồi Bách Túc. Để một tên ngốc nào đó không thể can thiệp như lần trước.

Thế nên nó diễn ra trong chớp mắt.

Một khi nó đã khớp với cơ thể cô, cô có thể điều chỉnh nhiệt độ bên trong lớp giáp di động cho thoải mái.

Mùi dầu gội hoa trà của cô đáng ngạc nhiên lại rất dễ thương và nhắc nhở cô rằng mình là một cô gái. Nhưng…

“Bây giờ thì tôi sẽ không còn quá nóng nữa.”

Narumi điều chỉnh lại tay cầm hai thanh cằm kiếm và tiến lên.

Gold Mar: “Aaa, Narumin thực sự đang hăng máu rồi, phải không?”

Uqui: “Judge. Như tôi đã nói, cô ấy không bao giờ nương tay.”

Ngân Lang: “Ừm, Masazumi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Narumi đánh bại Thủ quỹ ở đây?”

Phó Hội trưởng: “Họ sẽ sản xuất udon, tôi đoán vậy…”

Cô Gái Hút Thuốc: “Masazumi… Cô đang cố không đối mặt với thực tế à?”

CAN: “Nếu tôi có thể xen vào, tôi tin rằng có thể cần phải đánh giá lại một số điều về tuyến đường thương mại với Date. Tôi đề nghị nên nhờ sự trợ giúp của tiểu thư Ookubo khi làm việc đó.”

Ookubo nhìn thấy một khung biển hiệu khi một con phượng hoàng máy khổng lồ đang truy đuổi cô qua thành phố Odawara.

Bộ chỉ huy vừa liên lạc với cô. Và nó nói…

“Này, đây là tin nhắn khẩn cấp. Ookubo, có lẽ sẽ có một công việc lớn đang chờ cô khi cô trở về, nên hãy lo liệu nó. Cô rất tinh ý, nên có lẽ đã biết rồi, nhưng nếu món udon đó được tạo ra, chúng ta cần phải đàm phán với Date.”

“Rốt cuộc điều đó có nghĩa là gì!?”

Ookubo dùng một cú chặt karate phá vỡ khung biển hiệu và tiếp tục chạy.

“Nghe có vẻ cô ấy đủ sức đảm nhiệm. Kanou, xin lỗi về việc này.”

Sau khi Kanou cúi đầu, Masazumi giơ tay phải về phía cô ấy và hít một hơi.

Có vẻ như chúng ta có thể xử lý được nếu Bertoni thua.

Ai có thể làm được đây? Can-ou... Cô thêm câu đùa đó vào bộ sưu tập tinh thần của mình và quay về phía Augesvarer.

“Augesvarer, khả năng Bertoni thắng là bao nhiêu?”

“Để cô biết, Shiro-kun rất giỏi trong việc ném tiền và tấn công vào điểm yếu của kẻ thù!”

“Cậu ta chơi bẩn thật đấy!!”

Sau khi cùng mọi người bình luận, Masazumi đối mặt với Urquiaga.

“Urquiaga, khả năng Narumi thắng là bao nhiêu?”

“…Cô ấy còn mạnh hơn cả khi chiến đấu với tôi. Cô ấy là loại con gái như vậy.”

Bán long nhân trả lời cô ngay lập tức. Sau đó anh thở dài và gãi đầu.

“Nếu cô còn nhớ, cô ấy vốn là một Tổng trưởng. Nếu không tương thích với cô ấy như tôi, cậu sẽ cần khá nhiều mưu mẹo, sức mạnh và kỹ năng để đánh bại cô ấy.”

Ngay khi anh giải thích điều đó, Augesvarer đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Bắt đầu rồi!”

Văn bản nhảy múa trên khung biển hiệu thu chi không bị vỡ bên cạnh mặt cô.

Điểm số cho biết số tiền của Bertoni đang giảm nhanh chóng.

“Shiro-kun đã bắt đầu ném tiền rồi!”

Shirojiro di chuyển một cách chính xác.

Kẻ thù của cậu sử dụng một bộ giáp di động có thể bay với khả năng cơ động tốc độ cao. Những viên đạn xu ném của cậu sẽ không có tác dụng ở đây.

“Heidi, vay một ít thần thuật gia tốc đạn từ Takemikazuchi. …Nâng cấp loại 10 yên thông thường lên 500 yên!”

“500 yên không đủ cho loại của Takemikazuchi đâu! Giá bán lẻ bắt đầu từ 800 yên!”

“Lấy chiết khấu bằng cách mua theo nhóm mười viên!”

“Judge!”

Một đơn hàng 150 phát đã xuất hiện trên khung biển hiệu của cậu. Bản thân viên đạn là 10 yên, nên bắn hết chúng sẽ tốn 75,000 và 1,500 yên.

Nhiều hơn dự kiến.

Việc rút tiền từ két sắt của Marube-ya đã bị chặn.

Nhưng không phải để ngăn cậu sử dụng quá nhiều. Việc rút tiền đã bị chặn để ngăn các nhà điều tra thu giữ hoặc tịch thu số tiền nếu vụ biển thủ công quỹ bị phát hiện.

Vì vậy, số tiền cậu có trong tay vẫn chỉ là tiền sạch được sử dụng cho việc kinh doanh và điều hành Marube-ya. Sử dụng quá nhiều số tiền đó và có khả năng Marube-ya sẽ không thể hoạt động vào ngày mai.

Điều đó sẽ không tốt. Nó sẽ khiến cậu xa rời những ngày hạnh phúc bơi trong tiền.

Cậu không thể lãng phí thứ này. Và…

“…Tôi phải kiếm lại những gì chúng tôi đã mất!”

Nói rồi, Shirojiro lùi lại. Narumi ngay lập tức lấp đầy khoảng trống giữa họ.

Cằm kiếm của cô rõ ràng đang nhắm vào cổ cậu.

Một cô gái nguy hiểm thật!

Với ý nghĩ đó, thanh kiếm đã đến nơi. Cô chắc chắn nhanh hơn cậu một nhịp.

Quả không hổ danh là Tổng trưởng Date!

Narumi nhận ra phản hồi xúc giác trước đã biến mất.

Đây không phải là về phản hồi xúc giác thực tế.

Thứ vốn ở đó đã biến mất?

Khi một chiến binh đạt đến một cấp độ nhất định, họ có thể cảm nhận được một số phản hồi xúc giác trước khi đòn tấn công thực sự trúng đích.

Điều đó không có nghĩa là họ có khả năng tiên tri. Những cú va chạm và thói quen đã thấm sâu vào cơ thể họ từ quá trình luyện tập và chiến đấu dày đặc sẽ khiến họ vô thức cảm nhận trước “phản hồi thông thường”. Điều đó cho phép họ hành động tiếp theo nhanh hơn và phát hiện độ sâu của một cú đánh, nên đó là một kỹ thuật tiêu chuẩn của các chuyên gia.

Nhưng điều đó đã biến mất.

Một sự thay đổi trong tầm nhìn của cô đã gây ra một sự thay đổi trong cảm giác dự đoán đó.

Đây không phải là “phản hồi thông thường”. Một sự thay đổi kỳ lạ đã xảy ra, nên kinh nghiệm của cô đã không dự đoán được “điều thông thường”.

Vậy chuyện gì đã xảy ra?

Narumi đã thấy kẻ thù lùi lại.

Trong khi làm vậy, cậu ta sẽ sử dụng một động tác ngửa người ra sau. Điều đó có nghĩa là cong lưng để đòn tấn công của đối thủ lướt qua trước mặt. Ngửa người về phía trước một lần nữa sau đó có thể dẫn đến một đòn tấn công, nên đó là một động tác né tránh cơ bản.

Vì Thủ quỹ đã sử dụng động tác ngửa người, cổ hoặc mặt của cậu ta lẽ ra phải cong về phía sau trước mũi cằm kiếm.

Nhưng kẻ thù này thì khác.

Cô không thấy mặt, cổ, hay ngực của kẻ thù ở phía sau lưỡi kiếm. Cô chỉ thấy không gian trống rỗng.

Cậu ta biến mất rồi?

Điều đó là không thể.

Thực ra cô có thể nhìn thấy cậu ta. Thân hình cao lớn của Thủ quỹ đang cuộn tròn bên dưới thanh cằm kiếm.

Cậu ta đã không chọn cách cong người về phía sau khi lùi lại.

“Đừng nói là…”

Cậu ta đã làm điều hoàn toàn ngược lại. Cậu ta đã cúi người về phía trước để né đòn.

Cậu ta đã cúi đầu.

Narumi nhíu mày trong lòng.

Cúi người để né đòi hỏi phải vung cơ thể về phía trước. Động tác né tránh đó được sử dụng khi nhảy về phía kẻ thù thay vì di chuyển ra xa.

Nhưng Thủ quỹ đã sử dụng nó trong khi lùi lại.

Tại sao cậu ta lại làm vậy?

Điều này vi phạm các quy tắc tiêu chuẩn mà Narumi biết.

Cô thoáng nghĩ rằng cậu ta có thể đã nhảy về phía cô trong khi cúi đầu, nhưng cậu ta thực sự đã lùi lại.

Nhưng điều đó thật kỳ lạ. Nếu cậu ta cúi về phía trước trong khi lùi lại, cậu ta sẽ di chuyển đầu mình lại gần kẻ thù hơn dù đang lùi lại. Cậu ta đã lãng phí gần hết khoảng cách kiếm được từ việc di chuyển lùi.

Và cậu ta sẽ phải thực hiện pha né tránh sớm hơn rất nhiều.

Cậu ta đã sử dụng một cú lùi người né đòn.

Nó đã khiến cô bất ngờ, nhưng nó rất lãng phí.

Nhưng, Narumi nghĩ. Mình không cảm nhận được sự lãng phí nào trong chuyển động của cậu ta.

Đây chắc chắn là sản phẩm của quá trình luyện tập. Cậu ta đã dành một thời gian dài lặp đi lặp lại hành động này vô số lần. Đó là cách cậu ta đã phản ứng với đòn tấn công của cô và né tránh thành công. Vì vậy…

Cái này là gì?

Cô thấy cậu ta đứng dậy sau khi lùi lại.

Và khi nhìn thấy cậu ta, cô nhận ra một điều: tay cậu ta đang đặt ở phía trước đùi.

Điều đó có nghĩa là cậu ta vừa hoàn thành một cái cúi chào.

Cậu ta đã lùi lại trong khi cúi chào.

“…Cậu dùng cái đó để rời khỏi một cuộc đàm phán kinh doanh, phải không?”

Làm tốt lắm, Shirojiro nghĩ.

Cậu không ngờ cô lại nhìn thấu chuyển động đó ngay lập tức. Cô thực sự thuộc đẳng cấp Tổng trưởng. Cậu không thể lơ là cảnh giác.

Cú lùi người cúi chào đó là một động tác né tránh tiêu chuẩn của thương nhân.

Bạn thực hiện một cú lùi chân nhanh trong khi cúi chào. Đó là một kỹ thuật được sử dụng để rời khỏi một cuộc đàm phán kinh doanh tồi tệ hoặc để tránh một đòn tấn công bằng danh thiếp từ người mà bạn không muốn dính dáng đến.

Có những biến thể bao gồm vẫy tay phải qua lại để làm chệch hướng danh thiếp hoặc một cú đảo ngược né tránh khi bạn tiếp tục lùi và chuyển sang tư thế dập đầu.

Một thương nhân sẽ sử dụng nó trong chiến đấu vô số lần và học được nó qua hàng giờ luyện tập.

Cơ thể cậu không hề dao động và đôi chân cùng hông vững chắc của cậu đã uốn cong phần thân trên một cách mượt mà.

Miễn là thời gian chính xác, nó có thể né tránh bất kỳ đòn tấn công nào miễn là đòn tấn công đó đến từ phía trước.

Nó đặc biệt hiệu quả trong việc lách qua một cú đấm thẳng hoặc một cú va chạm. Đó là bởi vì chính đòn tấn công của kẻ thù sẽ tạo ra vỏ bọc cho cậu.

Điều duy nhất nó thực sự gặp khó khăn là một đòn tấn công từ bên hông.

Nếu cậu cúi đầu quá sâu, một nhát chém ngang có thể quét sạch mọi thứ từ hông trở lên.

Đó là lý do tại sao một thương nhân cần trang bị bảo vệ bụng và phần còn lại của thân mình.

Nhưng ngay cả sau tất cả những điều này, cậu không thể lơ là cảnh giác trước một sĩ quan.

Đó là sai lầm của mình trong trận quyết đấu với Tres España.

Đó là lý do tại sao đòn tấn công của Takakane đã trúng cậu. Ai đó ở cấp độ Tổng trưởng có thể nhìn thấu động tác né tránh này.

Cậu phải tận dụng khéo léo các biến thể của nó. Có nghĩa là…

Kết hợp thêm các tổ hợp trái và phải!

Một cơn gió ấn tượng thổi qua thành phố Odawara.

Một thương nhân đang chiến đấu với một bộ giáp di động. Người trước sử dụng các động tác cúi chào để lùi và né sang hai bên. Người sau liên tục tung cằm kiếm về phía cậu.

Thương nhân sử dụng những bước chân dài và đà của mình để trượt xuống đường, nhưng những chuyển động của cậu rất nguy hiểm. Cậu cúi về phía trước với mỗi lần tăng tốc, nên những thanh kiếm của bộ giáp di động suýt trúng cậu. Tuy nhiên…

“—————”

Những đòn tấn công đó rất giống như việc đưa cho cậu một danh thiếp hoặc một món quà. Và có một lý do tại sao cậu có thể di chuyển sang trái và phải trong khi lùi lại.

“Tôi hiểu rồi,” bộ giáp di động nói. “Khi có một hàng người kiến nghị, cậu không thể lùi thẳng sau khi chào hỏi.”

“Vậy là cô cũng nhìn thấu được điều đó. Vậy thì…”

Trong khi lùi lại, thương nhân vung tay về phía trước theo một động tác múc lên. Trong tay cậu cầm những đồng xu 10 yên. Những đồng xu bay vào cơn gió đang thổi, và…

“Đi…!”

Sấm sét đột nhiên lao xuống đường và hướng về phía bộ giáp di động.

Sức mạnh ẩn chứa trong những đồng xu lao thẳng vào nó.

“Đi đi, Takemikazuchi! Làm công việc mà ta đã trả tiền cho ngươi!”

Tia sét trị giá 500 yên đánh trúng con rết kim loại.

Neshinbara nhìn thấy ánh sáng trắng bùng lên từ thành phố Odawara.

Mọi người đang chuẩn bị bữa trưa muộn trên ngọn đồi nhìn ra nguồn nước.

Thảm được trải trên sườn dốc và Naomasa cùng Persona-kun mang đến những bó hàng từ các quầy hàng. Neshinbara đang đặt chúng vào những hộp bento rỗng, nhưng bây giờ anh đứng dậy.

“Đó là…!?”

“Ngài có biết đó là gì không, Neshinbara-sama?”

“Judge! Đó là sấm sét của Takemikazuchi, một trong những sức mạnh mạnh nhất của Shinto!”

Bốn Mắt: “Một trong những sức mạnh mạnh nhất của Shinto…? Quá nhiều chữ ‘của’ và rốt cuộc nó có phải là mạnh nhất hay không?”

Tân Binh: “Shinto có rất nhiều thứ tự xưng là mạnh nhất. Như sức mạnh của Susanoo, Kusanagi, Totsuka, hay Hinokagutsuchi.”

Mar-Ga: “Vậy cái gì mới thực sự mạnh nhất?”

Mặt Sẹo: “Chẳng phải là tiểu thư Sakuya, người đã đốt phòng sinh rồi sinh con trong đó để chứng minh tính hợp pháp của đứa trẻ sao?”

Gold Mar: “Chỉ nghe phần đó thôi đã thấy hoàn toàn vô lý, hoặc có thể là giống như quấy rối.”

Asama: “Đó là vị thần của chúng ta! Hãy nhớ kỹ điều đó, được chứ!?”

Nhưng đó là một đòn tấn công ở cấp độ mạnh nhất của Shinto, dù chỉ ở quy mô nhỏ.

Không ai có thể thoát khỏi một vụ nổ ở cự ly gần mà không bị thương.

“Date Narumi-kun có sao không…!?”

Shirojiro lùi lại thêm 5 mét với sóng xung kích và khói nóng hổi ở gần đó.

Đó là một cú đánh trực diện…!

Cậu không chỉ đoán mò. Cậu đã bắn thẳng vào cô. Chắc chắn đã trúng.

Âm thanh xé toạc không khí của sấm sét lấp đầy bầu trời và cơn gió thổi qua mang theo mùi sắt. Và…

“Shiro-kun! Giờ sao!? Tôi có nên lấy 50 viên đạn Takemikazuchi mà chúng ta đã mua và bán chúng với giá cao trên sàn đấu giá Musao của Musashi không!? Tôi có thể dùng tiền đó để mua thêm đạn!”

“Không, tôi vẫn cần đảm bảo an toàn cho mình.”

Cậu xếp thẳng hàng những đồng 10 yên trong tay. Cậu nắm chặt tay để mười đồng xu 10 yên đều đứng thẳng cùng một lúc.

Sau đó cậu kích hoạt thần thuật để tấn công tiếp thẳng về phía trước.

“Đi đi! Trị giá 5000 yên…!”

Ghi chú

[^1]: Chữ Hán của “toàn bộ” là 全 và của “tiền bạc” là 金.