Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19495

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 6A - Mở đầu Đấu sĩ khu nghỉ dưỡng

thumb

Ấy là cơn say ngủ

Lấy bao ồn ã

Làm gối đầu

Phân Bổ Điểm (Xa hoa)

“Đức vua! Horizon! Em biết người đã mệt, nhưng xin hãy tỉnh dậy đi ạ!”

Horizon tỉnh giấc bởi giọng nói của Mitotsudaira.

Ồ?

Mỗi khi thức dậy, thứ nàng luôn nhìn thấy là trần nhà bằng gỗ.

Đó là căn phòng được cấp cho nàng dưới lòng đất của Tama.

Chủ quản Lôi Bạt đã chuẩn bị nó cho nàng sau khi nhận nàng về hơn một năm trước. Sau khi điều tra, vị chủ quản biết được Horizon không có nhà cửa nên đã không nỡ bỏ mặc nàng. Nàng cần một mái nhà để có thể đóng thuế như một cư dân của Musashi.

Nhưng đây không phải là nơi chốn quen thuộc trong cuộc sống thường nhật của nàng.

Đây là…?

“Aoi-kun! Ariadust-kun! Dậy đi! Hiện tại là đêm thứ hai của chuyến dã ngoại học tập, ban ngày chúng ta đã đánh bại hai Thiên Long trong Cuộc vây hãm Ueda lần thứ nhất, khám phá ra những bí ẩn mới trong di tích, và bộ đồ giả gái tóc vàng của Aoi-kun cũng đã bị hỏng, nên tôi đoán mọi người đã mệt và muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng bây giờ mới có tám giờ tối và nhà Mouri đã tới, muốn kết hợp hình phạt dành cho Houjou với cuộc tấn công vào Mouri! Mẹ của Mitotsudaira-kun cũng đang ở đây, nên chúng ta cần mở một cuộc họp khẩn để bàn xem phải làm gì! …Vì vậy, dậy đi nào!”

Đúng là Neshinbara-sama có khác. Một ví dụ tuyệt vời cho kiểu thoại giải thích tình hình.

Thế nhưng, không một ai bước vào trong lều. Và Adele đã nhận xét về điều đó.

“Ư-ừm, tại sao không ai vào trong vậy?”

“Hả!? V-vì tớ không thể nhìn trộm họ trong phòng ngủ được.”

“N-nhưng đó là… lều của cả… Asama-san và… Mitotsudaira-san nữa mà…”

“Suỵt!!!! Nhỡ mẹ tớ ở khoảng đất trống đằng kia nghe thấy thì sao!?”

“Chắc sẽ dẫn đến chuyện gì đó vui lắm đây,” Naito nói.

“Phải. Cuối cùng thì tôi cũng có tư liệu để vẽ về mẹ con nhà cô rồi.”

Horizon ngẫm nghĩ về cuộc trò chuyện mà nàng nghe được.

Nếu mọi người đều hài lòng, có lẽ cứ để thế này là tốt nhất.

Nàng nghe thấy tiếng thở đều đều say ngủ của Toori.

Nếu cứ mặc kệ, họ có thể được nghỉ ngơi.

“Thật tình…”

Horizon tự nhủ. Trong khi lườm. Có một người đang song song với mình.

Chàng đang cố gắng thu thập lại cảm xúc cho nàng và chinh phục thế giới.

Nàng trân trọng điều đó, nhưng chàng không thể tự mình làm bất cứ điều gì.

Họ là một cặp đường thẳng song song, cả hai đều phải dựa dẫm vào người khác. Hơn nữa…

“Toori-sama,” nàng nói. “Nếu phía trước chúng ta còn có những trận chiến khó khăn hơn nữa, chúng ta phải sớm củng cố đội hình chiến đấu của mình. Rốt cuộc thì…”

Rốt cuộc thì…

“Chúng ta không thể đi tiếp nếu thiếu vắng người, và khoảng thời gian mà tôi đánh mất cũng sẽ tạo ra một lỗ hổng.”

Horizon nhắm mắt lại.

Nàng lờ đi mọi thứ bên ngoài.

Nếu…

Nếu họ đặt chân vào đây, nàng sẽ dậy. Nàng đã quyết định như vậy.

“Lạ thật,” Adele cau mày nói.

Trong đêm sâu, nơi tiếng thác nước và suối núi vọng về, cô giơ ngón trỏ lên và tiếp tục.

“Hét to thế này mà họ không dậy, có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi.”

“Hê hê. Chuyện gì ư!? Phải, chuyện gì đó! Cô đang ám chỉ chuyện gì đã xảy ra hả!?”

“Ừ thì…”

Adele suy nghĩ.

Hử?

“Ừm?”

“Có chuyện gì vậy, Adele-dono?”

“Nếu tôi nói đùa là ‘án mạng’ thì sao?”

Khi cô hỏi vậy, Đặc Vụ Năm mỉm cười cong cong đôi mắt, để những sợi xích bạc rủ xuống từ tay áo bộ yukata.

“Đó không phải là chuyện để đùa đâu.”

Sát khí quá.

Mình quên mất kỵ sĩ hộ vệ của đức vua đang ở ngay trước mặt.

Tí nữa là mình được trải nghiệm trò trói dây bằng xích rồi!

Nhưng tại sao khi tưởng tượng đến trò trói xích đó, cô chỉ có thể hình dung ra cảnh Quái Thú Gầm Thét đâm sầm vào mọi thứ và tạo ra những hiệu ứng âm thanh bạo lực khác? Chắc là vì cô đã trải nghiệm chuyện đó ở đây rồi.

Vì vậy, Adele suy nghĩ thêm.

“Nghe này.”

“Chuyện gì vậy, Adele-dono?”

“Biết đâu họ đang làm chuyện bậy bạ–...”

Đặc Vụ Sáu đánh vào gáy cô. Một tiếng “cốp” thật hay vang lên. Trong khi Adele nhận ra mình vẫn chưa hết thuốc chữa, Đặc Vụ Hai bình tĩnh lên tiếng.

“Nếu họ đang làm chuyện đó, chẳng phải tiếng ồn ào bên ngoài này sẽ làm hỏng hết cả hứng sao?”

“Ồ? Nhưng có vài người lại càng có hứng hơn khi nghe thấy tiếng người xung quanh đấy. …Ừm, n-nhưng không phải tôi đâu nhé. Chỉ là có một người tôi biết là như vậy thôi. Thật đấy!”

“Ừm hửm…” cả đám đồng thanh khi Phó Tổng Trưởng khoanh tay.

“Hừm,” cô làu bàu. “Thôi thì, có vẻ như không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra bên trong. Dù sao thì, Asama-dono cũng không nhận được cảnh báo nào từ chỉ số sinh tồn của tên nudist, đúng không?”

Mọi người quay sang Asama, người lùi lại một bước khi tất cả đổ dồn sự chú ý vào mình.

“Ư-ừm, không ạ. Em không nhận được gì cả?”

“Hê hê. Thế sao cô không nói sớm hơn?”

“Hả!? …V-vì như thế sẽ giống như em đang theo dõi anh ấy. Vả lại em không thể nhìn trộm lúc anh ấy đang ngủ được.”

“Ồ? Tên ngốc nhà tôi vẫn hay vào thăm lúc tôi ngủ, và ngược lại cũng chẳng sao cả.”

“Ừm, thì, anh ấy cũng hay làm thế ở chỗ em…”

Mọi người im lặng và lại nhìn Asama lần nữa.

“Ể?”

Cô bối rối trước sự tập trung mà mình đang nhận được. Nhưng…

“A.”

Cô vội vàng xua tay lia lịa.

“M-mọi người biết đấy, Toori-kun có thể vào đền của chúng em mà! Vì anh ấy để quần áo dự phòng trong phòng em, bố em cũng rất quý anh ấy, và anh ấy hay trốn ở đó mỗi khi bị lính canh truy đuổi! Đúng không, tôi ơi!? Vâng, chắc chắn là vậy rồi. Chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy.”

“Xảy ra như cơm bữa sao?”

Khi cô sói mỉm cười hỏi câu đó, vu nữ cúi gằm mặt xuống.

Và Kimi vỗ vai Asama.

“Thôi nào, Asama. Đây là tình huống hơi khẩn cấp đấy.”

“Vâng, nhưng mà, em không nhận được cảnh báo kiểm tra thụ động nào từ Hanami cả.”

“Hê hê. Điều đó có nghĩa là cô chưa kiểm tra chủ động phải không? Cô không muốn biết họ có ổn không à?”

“N-nhưng, ừm, em không thể nói cho mọi người biết kết quả được. Chuyện đó, ờm, sẽ vi phạm quyền riêng tư của họ.”

“Nói cách khác, cô đã kiểm tra rồi, đúng chứ!? ‘Ồ, chỉ số ma túy não từ Toori-kun…! Và cả Horizon nữa…!’ Đó là những gì cô thấy phải không!? Tuyệt vời làm sao! Thân não quả là một thứ tuyệt diệu! Nó giúp k-kích thích ham muốn! Cứ thoải mái lên nóc khi thấy những chỉ số ma túy não đó đi nhé! Tất cả chúng ta hãy cùng phê pha với dopamine nào!”

Chị ấy không cho ai nói xen vào một lời nào cả…

Adele quay lưng lại với Asama để không bị kéo vào chuyện này.

Lúc đó, Phó Tổng Trưởng gật đầu khi nhìn về phía căn lều im ắng.

“Dù sao đi nữa, có vẻ như không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra bên trong. Có lẽ tên nudist và Horizon-sama đang làm tình trong đó.”

“…Phó Tổng Trưởng. Nghe nguy hiểm thật đấy.”

“Ồ? Adele-dono, cô không quen với việc làm tình à? Làm tình không hề nguy hiểm đâu. …Đó là một hành động rất nghiêm túc để gắn kết mọi người lại với nhau.”

Gin nắm tay Muneshige và cố gắng quay trở lại khoảng đất trống, nhưng có lẽ tốt nhất là không nên can thiệp.

Sau đó, Đặc Vụ Ba giơ tay phải về phía Futayo.

“Ý cô là theo hướng nào?”

“Judge. Khi tôi nói làm tình, ý tôi là làm tình. Chỉ có một cách để hiểu nó thôi. Mặc dù nếu phải nói rõ hơn… biết Horizon-sama rồi đấy, đó sẽ là một kiểu làm tình rất điềm tĩnh.”

“Điềm tĩnh…!?”

“Ga-chan! Ga-chan! Đừng nói một lời nào ngay cả khi có ý tưởng gì vừa nảy ra trong đầu nhé. Cô có thể đang khai phá một thể loại mới đấy!”

Adele cố gắng hình dung nó.

Và hình ảnh trong đầu cô kinh khủng đến nỗi cô phải thầm lặng xin lỗi một ai đó không xác định.

Cô có cảm giác mình đã tự vấy bẩn bản thân. Phải, và cô có cảm giác nó còn hơn cả một “cảm giác” nữa.

“Dù sao thì,” Đặc Vụ Một nói. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”

Đó mới là câu hỏi chính, Adele nghĩ.

Họ nên làm gì?

Câu hỏi của Đặc Vụ Một nhận được câu trả lời từ Mary, người đang mang một chiếc nồi kim loại cần rửa. Cô bé ngước nhìn anh từ bên cạnh.

“Tenzou-sama, làm sao chúng ta có thể đánh thức họ mà không vào lều ạ?”

“Judge, cách tốt nhất là hét lên. Kiểu như ‘H-hoaaaaa!’ hay gì đó.”

Rồi anh giơ ngón trỏ phải lên.

“Nhưng mẹ của Mitotsudaira-dono sẽ để ý nếu có tiếng hét nào vì bà ấy đang ở khoảng đất trống.”

“Judge. Ohiroshiki và Hassan đang phục vụ đồ ăn cho bà ấy. Họ có nói gì đó về việc nguồn cung cấp thực phẩm cho chuyến dã ngoại học tập của chúng ta sẽ không trụ được lâu.”

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi đó là mẹ của Đặc Vụ Năm, Adele nghĩ.

Nhưng nguồn cung thực phẩm có hạn. Nó không thể kìm chân Nữ hoàng Người Sói mãi được.

“Nhưng mà,” Adele bắt đầu. “Mẹ của Đặc Vụ Năm để ý chuyện này thì có vấn đề gì thật sự không?”

Mọi người nhìn nhau, và Masazumi quay sang cô con gái.

“Có vấn đề gì sao, Mitotsudaira?”

“M-mẹ tôi sẽ biết tôi ở chung lều với đức vua!”

“Ồ, chỉ có thế thôi à?” những người khác nói khi họ thả lỏng vai.

“C-Chỉ có thế thôi ư?” Đặc Vụ Năm lặp lại. “Đây là một vấn đề nghiêm trọng đấy.”

Nhưng một người khác đã trả lời: Phó Tổng Trưởng nhà Date.

Cô vẫn chưa thay quần áo kể từ chuyến đi đến di tích và cô đối mặt với Đặc Vụ Năm.

“Nếu cô sống cùng anh ta, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ biết thôi.”

“Phải,” Mary mỉm cười nói thêm. “Đúng vậy, Mitotsudaira-sama. Chị sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cho bà ấy biết, và điều đó cũng giúp ích cho tất cả chúng ta. Phải không ạ?”

“Phải! Đúng thế!”

Mọi người đều đồng tình mạnh mẽ, nên Đặc Vụ Năm cúi đầu và nhìn đi chỗ khác.

Ồ, cô ấy không tin chúng ta…

Sự tin tưởng lẫn nhau có lẽ là thứ lớn nhất mà chúng ta thiếu, Adele nhận ra. Nhưng…

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Judge.” Đặc Vụ Hai gật đầu. “Để tôi lật tung cả cái lều lên thì sao?”

“Hê hê hê. Ngươi có gan đấy! Đồ đạc của bọn ta cũng ở trong đó! Nhỡ đồ trang điểm của ta, bộ đồ nướng yakiniku của Mitotsudaira và bộ đồ Shinto ‘tự sướng’ của Asama bị trộn lẫn vào nhau thì sao! Chúng ta sẽ có một bộ đồ nướng yakiniku ‘tự sướng’ xinh đẹp đấy!”

“Vậy thì chúng ta phải làm gì đây?”

Mọi người cứ thế lờ hết mấy cái đó đi sao!?

Adele bị sốc. Đây là sự tự tin của một người đã có vợ. Vì Asama và Đặc Vụ Ba cũng ngạc nhiên như Adele, liệu điều đó có nghĩa là họ tương đối bình thường không?

Nhưng Narumi đập vào giáp tay của Đặc Vụ Hai và nhìn anh với vẻ điềm tĩnh.

“Lật tung cái lều? Tại sao anh lại cố chấp biến mọi thứ trở nên kịch tính một cách không cần thiết như vậy?”

Unturning: “Anh ấy đúng là hết thuốc chữa.”

Cô đăng dòng đó lên một cuộc trò chuyện chỉ dành cho các cô gái.

Unturning: “Nhưng lắc cái lều không phải là ý tồi, nên tôi sẽ hướng anh ấy theo một hướng nhẹ nhàng hơn.”

Tuyệt lắm, Adele nghĩ.

Phó Tổng Trưởng nhà Date lại đối mặt với bán long nhân một lần nữa.

“Kiyonari. Tại sao anh lại thích đưa ra những giải pháp kịch tính cho mọi chuyện vậy?”

“Cô không hiểu sao, Narumi? …Bởi vì nó ngầu.”

“Ồ?” Cô thở dài. “Có vẻ như một bán long nhân nào đó nghĩ rằng công việc xây dựng như lật tung lều là ngầu.”

“Hô hô? Cô không biết thiết bị xây dựng ngầu thế nào à!? Cô không biết máy xúc, quả cầu phá dỡ, và xe lu ngầu thế nào à!? Chà, tôi đoán một quốc gia tuyết trắng thì sẽ làm mọi thứ bằng tuyết, nên đó không phải lỗi của cô.”

Phó Tổng Trưởng nhà Date cau mày trước câu nói đó. Có vẻ như nó đã làm cô tức giận.

Sau một lúc im lặng, cô khoanh tay lại. Và…

“Anh biết không,” cô nói. “Còn có những thứ kịch tính hơn nhiều so với giải pháp anh đề xuất. Anh không biết sao?”

Flat Vassal: “Tại sao chị lại khiêu khích anh ta, Phó Tổng Trưởng Date!?”

Unturning: “Xin lỗi về chuyện đó nhé.”

Tachibana Wife: “Tại sao em lại có cảm giác chị ấy chỉ xin lỗi để chúng ta không ngăn chị ấy nói tiếp nhỉ?”

Novice: “Vậy đó là một lời xin lỗi mang tính quyết tâm! Tôi cảm thấy máu mình sôi lên rồi…!”

Four Eyes: “Ừm, tôi tình cờ đang giữ một cuốn tiểu thuyết tình cảm hài mà cô viết hồi cấp hai. Nó tên là Chuyến bay Sambo. Đây là một đoạn trích: ‘Lấp lánh. Không khí đêm bị – vút – xé toạc bởi ánh bạc của một lưỡi kiếm đẹp không tả xiết. Tuyệt vời. Ồ, liệu đây có phải là…?’ Cái quái gì thế này? Tôi có thể đăng toàn bộ qua thần thông không?”

Novice: “Xin lỗi, xin lỗi! Hồi đó tôi thích dùng từ tượng thanh lắm!!”

Anh ta ngay lập tức xin lỗi.

Nhưng trở lại thực tại, Đặc Vụ Hai đang ngày càng hăng máu.

“Vậy cô đang đề nghị cái gì, Narumi? Bắn vào cái lều à!?”

“Ồ? Anh thực sự nghĩ rằng chỉ đơn giản là bắn nó thì sẽ ‘kịch tính’ sao? Nếu anh muốn một thứ gì đó thực sự kịch tính, anh phải vượt qua những vụ nổ và những nhát chém. Hay là dùng một khối trọng lực mật độ cao để nghiền nát cục bộ thì sao?”

“Tôi không chắc đó là cách tốt nhất để đánh thức ai đó đâu.”

Bình luận đó khiến Adele nhận được một cái liếc mắt từ Phó Tổng Trưởng nhà Date và Đặc Vụ Hai. Và sau một lúc…

“Tôi nghĩ tôi sẽ đi ăn tối ở khoảng đất trống,” bán long nhân nói. “Họ đã nấu món gì đó rồi, phải không?”

“Ý hay đấy,” Phó Tổng Trưởng nhà Date nói. “Tôi ăn cà ri sớm quá, nên tôi sẽ đi cùng anh.”

“H-hai người đang coi tôi như không có nhận thức xã hội, phải không!?”

“Mấy người đúng là hết thuốc chữa.”

Kimi mở cửa lều.

“Tên ngốc? Horizon?”

Cô thản nhiên bắt đầu nhìn vào bên trong, khiến Adele và mọi người khác phải hét lên.

“Sao ngay từ đầu chị không làm thế đi!?”

Suzu đã cảm nhận được bên trong lều từ lâu trước những người khác.

Cô bị mù, nhưng cô có thể dò xét bóng tối bằng cách kết hợp âm thanh, chuyển động không khí, nhiệt độ, v.v. Cô tự hỏi liệu làm vậy có sai không, nhưng cô là người hiểu rõ nhất tình hình trong lều trong khi những người khác đang nhòm vào.

Một tấm chăn được trải ra trong lều.

Chỉ có một tấm duy nhất ở giữa.

Và đồ đạc của mọi người đều được đặt sát vách.

Đồ của Kimi-chan, Toori-kun, và Horizon ở gần cửa ra vào.

Đồ của Mitotsudaira ở sát vách phải và của Asama ở sát vách trái.

Wow.

Đêm qua tất cả họ đã ở chung trong đó.

Cô tự hỏi cảm giác đó như thế nào, và như để trả lời cô…

“A.”

Toori đang ngủ ở trung tâm.

Hai tay anh giơ cao quá vai như thể đang treo lơ lửng trên một thứ gì đó trong lúc ngủ.

Vai anh có bị cứng không? Nhưng các ngón tay của anh đang xòe ra.

Anh ấy định sờ ngực cô ấy à?

Chắc là vậy.

Nhưng trong trường hợp này, đó là chuyện bình thường. Như Kimi đã nói trước đó, anh dùng những hành động như vậy để tạo ra một bí mật chung, vì vậy khi anh sờ ngực ai đó, anh đang chia sẻ bí mật về kích cỡ vòng một của họ giữa hai người.

Nhưng…

A.

Khi Suzu để anh sờ ngực mình ở Mikawa, liệu cô có mắc sai lầm khi báo cáo với mọi người rằng chúng đã lớn hơn không? Đáng lẽ đó phải là bí mật giữa hai người, nhưng cô đã đảm bảo rằng mọi người đều biết.

Nhưng cô cũng cảm thấy rằng đó là điều duy nhất cô có thể nói vào lúc đó.

Lần sau. Nếu có lần sau, cô nghĩ.

“—————”

Cô nhận ra điều tương tự cũng đã xảy ra với Mitotsudaira.

Khi cô ấy cho anh mượn ngực mình ở Mikawa, cô ấy đã rất tức giận với anh.

Có phải vì Toori-kun đã tiết lộ kết quả cho mọi người không?

Điều đó phù hợp với luật chơi, nhưng Mitotsudaira lúc đó không hiểu luật, nên lý do của cô ấy sẽ khác.

“Đức vua?”

Hiện tại cô ấy đang nhòm vào lều, nhưng lúc đó cô ấy đã nghĩ gì?

Chắc hẳn cô ấy đã ngạc nhiên vì sự đột ngột, nhưng…

Mitotsudaira-san?

Nếu Toori-kun đã không… nói gì… liệu chị có chấp nhận không?

Đó sẽ là lý do tại sao cô ấy đã nói những gì cô ấy đã nói.

Cô ấy nói anh ta… hoàn toàn hết thuốc chữa… phải không nhỉ?

Nghe có vẻ không giống một câu trả lời cho lắm, nhưng liệu có ý nghĩa thực sự nào đằng sau nó không?

Phải. Những gì anh ta đã làm ở đó… là “hoàn toàn hết thuốc chữa”.

Nếu Mitotsudaira biết tình hình, có lẽ cô ấy đã từ chối. Nhưng đó chỉ là một sự khác biệt nhỏ. Và quan trọng hơn…

“Kimi-chan?”

“Hửm? Gì vậy, Suzu? Em biết chuyện gì đang xảy ra trong đó à?”

Cô biết.

Cô phần nào hiểu tại sao Kimi lại xúi giục Mitotsudaira.

Kimi-chan…

Chị thực sự… yêu quý tất cả mọi người… phải không?

Cô gái đó dường như luôn điều chỉnh và xác nhận khoảng cách giữa mọi người để mọi chuyện có thể tiếp diễn một cách suôn sẻ.

Và bây giờ đến lượt Suzu. Vì Kimi đã thúc giục cô, cô cần phải biết có gì bên trong đó.

“Chờ một… chút.”

Nhóm người rẽ ra và cô bước tới để cảm nhận bên trong lều.

Có một điều gì đó kỳ lạ trong đó từ nãy đến giờ.

“Horizon… không có ở đó?”

Đúng vậy. Horizon không ở cạnh Toori.

Hử?

Nhưng rồi cô nhận ra sự thật.

Horizon có ở đó.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không ở nơi Suzu đã nghĩ.

Thực tế, cô ấy đang ở hai nơi: cạnh đầu Toori và cạnh chân anh.

“Ư-ừm?”

Suzu đóng cửa lều lại.

“Ể?”

Cô quay lại đối mặt với nhóm người đang bối rối và mở miệng.

Nếu mình không nói cho họ, liệu đây có được coi là một bí mật chung không?

“Horizon đang… dùng chân quấn quanh… chân của Toori-kun… n-như thế này?”

“Đó sẽ là đòn khóa chân số 4 (figure-four leglock).”

Suzu không chắc, nhưng cô cho là vậy vì Persona-kun gật đầu một cách sâu sắc.

Những người khác bắt đầu thì thầm.

“Làm sao mà ngủ được trong tư thế đó nhỉ?”

“Chắc Tổng Trưởng lại giở trò gì đó rồi bị phản đòn thôi.”

“Tôi luôn nghĩ Horizon là một đấu sĩ dạng tấn công (striker), nhưng có vẻ cô ấy cũng có thể vật lộn (grapple)…”

Bầu không khí dường như đang trở nên căng thẳng.

Mình phải làm gì đó, Suzu nghĩ trước khi nói với những người khác.

“Ư-ừm… đợi đã.”

“Có chuyện gì vậy, Suzu-san?”

“Ừ thì, k-không sao đâu… mọi người.”

Cô mỉm cười và giải thích tình hình để trấn an họ.

“Horizon đang… ôm Toori-kun trong… tay.”

Mọi người đều thở ra những hơi thở ngạc nhiên hoặc ấm áp.

Tốt rồi.

Cô khá chắc rằng mình đã dập tắt được bầu không khí nguy hiểm đó, vì vậy cô tiếp tục giải thích những gì cô có thể cảm nhận được bên trong.

“Và tay của Horizon… cả hai tay? C-chúng đang ôm Toori-kun… như thế này.”

Cô khá chắc là như thế này.

Như thể đang ôm anh từ phía sau, tay trái của cô quấn quanh cổ anh và tay phải khóa vào bên trong khuỷu tay trái của anh.

“N-như thế này sao?”

Cô thử làm theo. Và…

“————”

Tất cả mọi người đều im lặng.

H-hả?

Sự im lặng đột ngột khiến tim cô đập thình thịch. Sau đó, Narumi, Mitotsudaira và một vài người khác nhìn nhau.

“Có vẻ như Horizon thực sự là một đấu sĩ dạng vật lộn.”

“Khóa chân số 4 ở dưới và siết cổ từ sau (sleeper hold) ở trên, hử?”

“Đ-đợi đã, Suzu-san? Tôi có thể hỏi một câu không?”

“C-có chuyện gì vậy ạ? Asama-san?”

“Chỉ để phòng trường hợp cô phải làm chứng với tư cách là nhân chứng chính, hãy nhớ rằng tất cả chúng tôi đều ở bên cạnh cô, được chứ?”

“Ể? Ể?”

Cô không chắc điều đó có nghĩa là gì, nhưng Mitotsudaira đã mở cửa lều.

“Đức vua!? Người còn sống không!?”

Mitotsudaira quan sát cảnh tượng dưới ánh sáng từ bùa chú pháp thuật đèn lồng mà Asama giơ lên.

Hai người đang ngã gục ở đó.

Một là Horizon, người không có cánh tay nhưng đang thực hiện đòn khóa chân số 4 trong lúc ngủ.

Hơi thở của nàng đều đặn, nhưng…

“Tại sao cô ấy lại ngủ mà mở mắt vậy?”

“Đó là điều chúng tôi đã thắc mắc từ đêm qua…”

Nhưng ngoài đòn khóa chân số 4 được thực hiện hoàn hảo, đức vua của Mitotsudaira đang bị giữ bởi đôi tay của Horizon.

Như Suzu đã nói, đôi tay của Horizon đã thực hiện một đòn khóa hoàn hảo khác vào cổ anh.

Mắt đức vua của cô đã trợn ngược lên và lưỡi của anh thè ra ngoài.

Hai tay anh giơ lên trời với các ngón tay xòe ra, rõ ràng là đang chuẩn bị sờ soạng thứ gì đó. Nhưng một điều khác quan trọng hơn vào lúc này.

thumb

“Tomoooo!! Oxyyyyy!”

Giọng của Masazumi vọng đến từ xa.

“Mấy người đến cả ngủ cũng không thể bình thường được à!?”

Mitotsudaira phải đồng ý với điều đó.

Chúng ta phải sớm củng cố đội hình chiến đấu của mình.

Dã ngoại học tập

thumb

Dòng chảy Lịch sử Viễn Đông Gần đây

Toori: Chị ơi! Chị ơi! Chị có thể cho em biết lịch sử liên quan đến Musashi gần đây diễn biến thế nào và sắp tới sẽ ra sao không!?

Kimi: Hê hê hê. Em trai lịch sử, với Trận chiến Kanagawa và Cuộc vây hãm Ueda lần thứ nhất, chúng ta đã tham gia vào các cuộc tái hiện lịch sử của các quốc gia khác gần đây. Và bây giờ nhà Mouri đã đến, nên chắc hẳn em đang rất bối rối. Thôi được, người chị thông thái của em sẽ cho em xem qua các sự kiện tập trung ở Kantou, bao gồm cả những sự kiện sắp tới. Các phần trong dấu ngoặc kép là kết quả của việc tái hiện lịch sử nhé.

Đã Hoàn thành:

- Chiến dịch Bunroku (Hashiba đấu với Triều Tiên): Cuộc xâm lược Triều Tiên của Hashiba như một điểm khởi đầu để xâm lược lục địa. ➡ “Edo và Satomi đã bị chinh phục.”

- Trận chiến Kanagawa (Houjou đấu với P.A. Oda): Houjou lợi dụng vụ ám sát Nogunaga để đánh đuổi Takigawa Ichimasu, người được Oda giao quản lý Kantou. ➡ “Sau khi nhận ra ý đồ của Houjou tại Ariake, Musashi đã đánh chìm Thành Shirasagi của Takigawa.”

- Cuộc vây hãm Ueda lần thứ nhất (Sanada đấu với Matsudaira): Matsudaira chuẩn bị thay thế lãnh thổ của Sanada, nên Sanada chống cự. Sanada chiến thắng. ➡ “Tại di tích Ueda, Musashi đã đánh bại Thiên Long nhà Sanada và phải rút lui khi di tích sụp đổ.”

Sẽ được Hoàn thành trong trận chiến với Houjou:

- Xung đột Tensho Jingo (Houjou đấu với Matsudaira): Sau cái chết của Nobunaga và khi Takigawa đã bị loại bỏ, các thế lực Kantou tranh giành quyền bá chủ. Matsudaira chiến thắng và hòa giải với Houjou.

- Cuộc vây hãm Thành Bitchu Takamatsu (Mouri đấu với Hashiba): Trận quyết đấu cuối cùng giữa Mouri và Hashiba, người đang cố gắng chinh phục vùng Chugoku. Mouri thua sau khi bị tấn công bằng thủy công.

- Cuộc vây hãm Thành Kanie (Hashiba đấu với Matsudaira): Một phần của Trận chiến Komaki Nagakute. Takigawa cố gắng vây thành và bị đánh bại.

Kimi: Đại khái là vậy đó. Tất cả đều xảy ra sau vụ ám sát Nobunaga, nên chúng ta đã làm khá tốt với tất cả các trận chiến trước đó. Sau này, chúng ta còn có Cuộc vây hãm Ueda lần thứ hai, Chiến dịch Keichou, và Sekigahara, nhưng chị sẽ bỏ qua chúng ở đây.

Toori: Chúng ta đã kích hoạt hết mấy cái cờ sự kiện này từ khi nào vậy…?