Giọng hát trong trẻo của người,
Đến từ con tim,
Hay chỉ là can đảm giả vờ?
Phân bổ điểm (Một bi kịch đã xảy ra)
"Này Na-chan. Chỉ vì không được tham chiến mà sinh ra căng thẳng, rồi đi hát karaoke một mình thế này thì tôi thấy không lành mạnh chút nào đâu. ...Ồ, cho tôi gọi món được không? Cho chúng tôi ba cái piroshki nhân đậu đỏ tươi và... bốn cái à? Na-chan cậu cũng muốn một cái sao? Chà, bất ngờ thật đấy. Thôi nào, không cần phải lườm thế đâu. ...Với lại cho thêm một phần bánh quy gừng và một set khai vị gà. Đồ uống thì bốn soda gừng và bốn ly vang đỏ. Cậu uống gì, Na-chan? Cậu gọi rồi à? Ồ, vậy thêm một trà xanh nữa. ...Testament. Lát nữa bọn tôi sẽ gọi thêm, nên tạm thời thế đã. Hóa đơn ghi 'Quân đoàn Shibata' với tiêu đề 'Chi phí họp mặt' nhé."
Toshiie đóng học thuật thức gọi món lại và hướng mắt về phía trước từ chiếc ghế sô-pha lông thú.
Trên chiếc bàn thấp là đĩa khoai tây rau củ chiên, một cốc gỗ giữ nhiệt đựng trà xanh, và một máy chọn bài karaoke. Phía bên kia bàn là sân khấu với một học thuật thức âm thanh đang mở, và có người đang đứng trước cây guitar và bộ trống có sẵn trong phòng.
"Đừng có lần theo dấu tôi như thế. Kinh dị lắm đấy."
"Thằng ngốc nào lại đi thuê phòng dưới cái tên Sassa Narimasa nếu không muốn bị tìm thấy chứ?"
Narimasa đang cầm một cây guitar, và Fuwa nhảy lên sân khấu bên cạnh anh với một chiếc micro trong tay. Cô đang mặc bộ đồng phục mùa hè của nữ sinh M.H.R.R.
"Mà này, cây guitar đó là sao vậy? Anh định đệm đàn theo nhạc nền mà không thèm hát luôn à?"
"Im đi. Và đây không phải guitar, là đàn bass."
"Hả?" Fuwa nhíu mày rồi đưa micro lên miệng. "Chơi bass theo nhạc nền thì có gì vui? Đây là một kiểu luyện tập gì đó à?"
"Cô đang chế nhạo mấy dây bass nặng trịch này đấy à, con nhỏ ngốc kia!?"
"Chỉ có kẻ tự ti mới thấy cần phải gọi một cô gái là đồ ngốc thôi. Giờ để tôi bật hiệu ứng vang lên rồi nói lại lần nữa nhé: đồ tự ti."
"Cô..."
Narimasa lườm cô, nhưng Fuwa chẳng hề bận tâm.
Toshiie mặc kệ tất cả và chọn một bài hát cùng với Matsu đang ngồi trên vai phải mình.
"Ma-chan, không gì bằng song ca nhỉ? Ồ, hay là bài 'Bài tập Janissary số 2' nhé? ...'Tách Biển Đỏ' ư? Em lúc nào cũng thích chọn mấy bài khó nhằn nhỉ?"
"Trời ạ, hai người đó..." Narimasa lẩm bẩm.
"Vâng vâng," Fuwa nói. "Nếu anh lo cho Takigawa thì đừng có ra phố hát karaoke. Cứ ở yên trong tàu mà theo dõi báo cáo đi. Ít nhất như vậy còn giúp anh lên kế hoạch cho bước tiếp theo ngay lập tức."
"Ừ, nhưng Takigawa đã cắt đứt mọi liên lạc với chúng ta rồi. Với lại cô ấy đang ở bên kia biên giới Houjou, nên dù thế nào chúng ta cũng chẳng làm gì được."
"Phải, chúng ta gần như chỉ có thể ngồi chờ tin từ phía Houjou thôi," Toshiie nói.
Anh đã thêm 8 bài hát vào danh sách và vớ lấy một chiếc bánh gạo từ đĩa trên bàn. Anh giơ nó lên như thể đang kiểm tra màu của hạt gạo đã chín.
"Chán thật, ma quỷ chỉ có thể ăn những sản vật địa phương có nguồn gốc là 'đồ cúng'. Vùng Hokuriku thì ổn vì có đủ các loại sản phẩm từ gạo, nhưng tôi sẽ phản đối việc đến vùng Kantou và Toukai mà không chuẩn bị sẵn thức ăn. ...Bên cạnh đó, tôi chắc rằng Takigawa đang cố biến chuyện này thành thất bại của cô ấy tại Komaki Nagakute."
Anh dùng răng bẻ đôi chiếc bánh gạo rồi hạ vai xuống.
"Cậu hiểu điều đó nghĩa là gì, phải không? Chắc vì vậy nên cậu mới không thực sự lên đường đến đó ngay."
Fuwa suy nghĩ trong khi nghe đoạn nhạc dạo của bài hát mình đã chọn.
...Hai người này đúng là thích chọc ngoáy nhau thật...
Nếu họ muốn thảo luận chuyện gì, cô ước gì họ cứ làm như người bình thường, nhưng họ luôn dồn đối phương đến chỗ tự nhận thức bằng cách công khai xúc phạm nhau.
Họ lúc nào cũng vậy, nhưng gần đây cô đã hiểu ra rằng những màn đấu khẩu này là một cách để họ chuẩn bị tinh thần đón nhận những tổn thất mà hiện tại hay tương lai sẽ mang lại.
Những người kế thừa danh tính luôn phải phó mặc cho sự tái hiện lịch sử. Vì vậy, để chuẩn bị tâm lý cho điều đó, họ đảm bảo rằng mình đã nhận ra điều gì là quan trọng và buông lời xúc phạm trong khi tự đặt mình vào vị trí đó.
Fuwa ước gì họ có thể cứ tận hưởng hiện tại, nhưng...
"A."
Lời bài hát đã bắt đầu.
Chết rồi. Mình vào không kịp. Có lẽ để chỉ trích cô, Sassa lườm thẳng về phía trước và gảy một nốt bass không ăn nhập gì với giai điệu hay hợp âm. Âm thanh đó thực sự lạc quẻ, nhưng cô chọn cách lờ nó đi một cách triệt để. Cô hát vội câu đầu một chút, nhưng dù sao nó cũng bắt đầu bằng đoạn rap.
"Để lại dấu chân trên tuyết trắng tinh, ta hành quân qua đêm đen."
Cô đã bắt kịp.
"Mộng mơ lãng mạn nhảy múa trước mắt. Lực lượng địch đông gấp mười hay hai mươi lần."
Chết rồi.
"Ta hét lên như một kẻ điên và xông vào tấn công."
"Cô đang chế nhạo tôi đấy à!?"
"Thôi nào. Đây là bài 'Cuộc đua bộ của Kẻ địch Cossack' từ 20 năm trước mà. Đừng có tự ái thế chứ."
"...Khi tên cuối cùng đã bị hạ gục trên thảm cỏ tuyết, chúng sẽ nhận hình phạt vodka: loại 120 độ đổ thẳng vào mông."
"Thấy sao? Cảm giác như núi lửa phun trào trong quần ấy. Nhưng đừng trách bọn này, cứ nhảy vũ điệu Cossack đi."
Người viết lời bài hát này rõ ràng đã say mèm khi đang sáng tác.
Trông Matsu thật dễ thương khi cô bé vung tay và hát theo điệp khúc Khorosho ngay sau đó. Nhưng trong đoạn gian tấu, Narimasa liếc nhìn cô.
"Con gái mà lại hát bài đó à?"
"Hả? Mọi người nhìn xem. Cái gã yểu điệu này nghĩ rằng mình hiểu con gái lắm đấy. Với lại, con gái hát bài này suốt khi tiệc tùng mà. Đừng sống trong thế giới tưởng tượng nữa."
Ồ, đến đoạn hai rồi.
"Hướng tầm mắt vượt qua tòa tháp, ta hành quân qua giờ lễ hội."
"Ta phi nước đại để giành lấy phần thưởng. Đội kiếm binh của chúng đông gấp tám hay chín lần."
Cô kiểm tra lại lời bài hát.
"Ta tấn công bộ binh của chúng và cho ngựa giày xéo lên."
"Này, thế có công bằng không!?"
"Người chuyên đi giày xéo người khác lại nói thế à."
"...Khi tên cuối cùng đã bị đè bẹp trên thảm cỏ tuyết, chúng sẽ nhận hình phạt piroshki: ớt cay nhét thẳng vào mông."
"Cảm nhận được trong ruột gan chưa? Người Tatar chiến đấu hay thật đấy. Nếu cảm nhận được trận chiến, tối nay sẽ có sốt tartar."
Đoạn kết của lời hai không còn ấn tượng như trước, chắc lúc đó người viết lời đã tỉnh rượu rồi.
"Đoạn ba có phải là hình phạt súp củ dền không?"
"Không có à?"
"Không, đến đây là hết. ...Được rồi, bài tiếp theo là của Maeda và Matsu."
"Mấy người này..."
"Sao?" Fuwa nói khi bước xuống sân khấu và vẫy tay gọi Narimasa một cách thô bạo. "Sassa, anh định đứng trên đó đến bao giờ nữa? Vướng chỗ quá, xuống đi."
"Này, tôi là người thuê phòng này đấy..."
"Và giờ thì tất cả chúng ta đều ở đây rồi."
Đối phó với anh ta mệt thật, Fuwa nghĩ trước khi nói tiếp.
"Tính cả thời gian chuẩn bị thì cũng phải mất ít nhất hai ngày trận chiến Houjou mới kết thúc. Nếu anh bung hết sức ngay từ đầu thì sẽ hết cách giết thời gian trước lúc đó đấy, đúng không? Huống hồ Shibata đã cất công dừng lại ở một thị trấn suối nước nóng nằm lùi về phía sau chiến tuyến."
"Không biết Shibata đang làm gì nhỉ," Narimasa nói.
Toshiie đáp lại bằng cách mở một học thuật thức.
"Chào, Shibata-kun phải không? Anh đang làm gì thế? ...Ồ, đánh bóng bàn với Oichi-sama trong phòng nghỉ ở suối nước nóng à? Thế không phải là suýt soát vi phạm quy tắc tái hiện lịch sử sao? ...Không quan trọng à? Oichi-sama chơi giỏi lắm sao? Ồ, vâng. ...Chà, có vẻ Na-chan cũng muốn tham gia cùng đấy."
"Tôi có nói thế bao giờ!!!"
Toshiie kết thúc thần thông và quay lại mỉm cười với những người khác.
"Anh ấy nói sẽ đến đây. Tôi cúp máy sau khi anh ấy hỏi ở đây có bàn bóng bàn không."
"Tránh xaaaaa ra!"
"Maeda, Shibata chắc chắn sẽ mang một cái đến đây sau khi anh cúp máy đấy," Fuwa nói.
"Chắc là vậy rồi," Toshiie mỉm cười.
...Maeda cảm thấy thế nào về tất cả chuyện này?
Quân của Shibata đang tấn công vùng Hokuriku. Ít nhất là ở vùng đất mà họ dùng làm tổng hành dinh này, Fuwa, Sassa và Maeda được biết đến với cái tên "Bộ ba Fuchu".
Danh hiệu đó tất nhiên được lấy từ các mô tả trong Testament. Nhưng vì họ đã được định sẵn cùng một con đường, ba người họ tương tác với nhau rất nhiều. Vào thời điểm họ kế thừa danh tính, Shibata đã bắt đầu cuộc xâm lược Hokuriku, nên Sassa và Maeda luôn quay trở lại Hokuriku sau khi ra ngoài chiến đấu ở nơi khác.
...Và gần đây chúng tôi luôn ở cùng nhau, trừ lúc Sassa và Toshiie lên đường tham gia Chiến dịch Kyushu.
Họ đã có một trận cãi vã khá lớn khi quyết định Maeda sẽ đến M.H.R.R. cùng với Hashiba.
Với số phận của danh tính Wallenstein và tương lai của mình với tư cách là Maeda Toshiie, anh đã tự kết liễu đời mình và trở thành một hồn ma.
Hashiba đã thực hiện lễ hỏa táng cho thi thể của anh và Matsu, cả Fuwa và Shibata đều tham dự.
Sassa thì không.
Mối quan hệ của họ chính là như vậy.
Và nó vẫn không hề thay đổi.
"Anh có nghĩ mình sẽ đến chỗ Takigawa không?" cô hỏi.
"Nếu tôi đến đó thì chỉ tổ vướng chân."
Vậy thì anh ta sẽ không đi.
Lúc đầu, cơn giận của anh ta bùng lên và hành động như thể sẽ đi, nhưng giờ anh ta đã tự kiềm chế.
Khó có thể nói anh ta đang dùng lý trí để kìm nén cảm xúc, nhưng có lẽ đó là vì anh ta không phải kiểu người lý trí. Nhưng ngay cả anh ta cũng hiểu tình hình.
...Nếu anh ta đi, mọi chuyện sẽ không kết thúc theo cách Takigawa muốn.
Takigawa đang cố gắng chiến đấu trong Trận thành Kanie, một phần của Trận chiến Komaki Nagakute.
Komaki Nagakute là một trận chiến quy mô lớn diễn ra giữa Hashiba và Matsudaira sau cái chết của Nobunaga, và nó kết thúc với việc Hashiba phải rút lui.
Nó có thể được xem là trận chiến duy nhất chống lại Matsudaira trong suốt cuộc đời của Hashiba và là trận chiến duy nhất Hashiba thua Matsudaira.
Từ góc độ của P.A. Oda, Trận chiến Komaki Nagakute có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho P.A. Oda.
Nó giống như Trận Mikatagahara đối với Matsudaira vậy.
Trong trận chiến đó, lực lượng của Takigawa đã cố thủ trong một tòa thành nhưng bị Matsudaira đánh bại.
Vì vậy, Takigawa đã có một ý tưởng trong Trận chiến Kanagawa.
"Bằng cách tái hiện một trong những thất bại của Komaki Nagakute ở đây, cô ấy có thể triệt tiêu một phần gánh nặng cho P.A. Oda trong tương lai."
"Chắc hẳn cô ấy đang nghĩ vậy. Đúng không, Michi?" Maeda tìm kiếm một căn phòng trống mà họ có thể dùng để trốn Shibata một cách an toàn. "Takigawa tham gia trận chiến Houjou với rất ít quân. Cô ấy định kết thúc trận thua của mình trong Komaki Nagakute với thiệt hại ít nhất có thể. Dĩ nhiên, cô ấy sẽ khó có thể biện minh rằng số quân ít ỏi đó được tính là thua một trận chiến toàn diện, nên nếu chúng ta chạy đến đó để giúp..."
"Chúng ta sẽ bị buộc phải 'thua' cùng với cô ấy. Có phải không?" Sassa hỏi. "Matthias và bọn họ đang làm gì? Nếu họ kiểm soát Liên minh Testament, họ hẳn có thể để chúng ta thắng bằng cách diễn giải luật."
"Chuyện đó không có cách nào đâu. Sự kiểm soát của Liên minh Testament ở phía đông luôn yếu, và chuyện này đòi hỏi phải can thiệp vào một hành động hợp tác giữa Mouri và Houjou. Nếu có ai có quyền kiểm soát ở đây, đó là Mouri với tư cách là Hexagone Française."
Hexagone Française cũng là một vấn đề.
"Nếu Liên minh Testament cố gắng can thiệp vào Cuộc vây hãm Odawara, chúng ta không biết Hexagone Française sẽ có hành động chống Hashiba kiểu gì đâu," Fuwa nói trong khi đưa micro của mình cho Matsu. "Hơn nữa, Sassa, anh theo phe Matsudaira trong trận Komaki Nagakute vì không muốn làm việc cho Hashiba. ...Đến đó anh sẽ trở thành kẻ thù của Takigawa."
"Tôi biết điều đó." Sassa nhìn Maeda. "Toshi, cậu là người được Hashiba cử đi truy đuổi tôi trong trận chiến đó. ...Sau đó, tôi bị điều đến Kyushu và rồi bị ra lệnh phải tự sát khi không thể dẹp yên một cuộc nổi dậy ở địa phương."
...Nhưng?
Fuwa cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của Sassa.
Cô biết anh ta muốn nói gì.
Nếu anh ta phải tái hiện lại cảnh tự sát, thì anh ta muốn giải quyết mọi chuyện trước lúc đó. Cho nên...
"Na-chan, đừng gây áp lực cho tôi, được chứ?"
"Tôi đã nói là tôi không đi rồi mà. ...Nếu tôi đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Takigawa cũng biết điều đó.
Và Sassa cũng biết rằng Takigawa biết điều đó.
...Theo một cách nào đó, hai người này là những người mà Takigawa ít muốn xuất hiện nhất.
Vì họ làm việc cho Shibata, Takigawa đã giúp đỡ họ rất nhiều trong quá khứ. Nên có lẽ cô ấy cũng có những suy nghĩ riêng về những vấn đề này.
Và đó là lý do tại sao.
"Tôi không đi đâu."
"Không, cậu không đi." Maeda đứng dậy. "Nhưng tôi nghĩ việc tiễn đàn chị của mình là nhiệm vụ của đàn em, Na-chan à."
"Ừ, nhưng bằng cách nào?"
Ngay khi Sassa vừa hỏi câu đó, cánh cửa đột nhiên mở ra.
...Ể? Nhanh thế sao, kể cả là Shibata!?
Fuwa bối rối, còn Sassa thì trang bị cho mình một chiếc đĩa từ trên bàn khi anh quay lại.
"Cuối cùng cũng mò đến rồi à, đồ ngốc!"
Sassa hét lên với người đang đứng ở cửa.
"H-hả!? Mọi người đang làm gì ở đây vậy!?"
Đó là một cái xúc tu.
Người đầu tiên lên tiếng là Toshiie.
Anh nhìn Mori, người vừa bước vào từ lối vào phòng.
"Mori, cậu cũng đi hát karaoke à?"
"Ể!? À, Testament! Ca hát là thú tiêu khiển của một chiến binh văn hóa! Gần đây tôi hoàn toàn nghiện các bài tình ca!"
"Có vẻ như cái xúc tu này thích gây ồn ào khi giao phối."
"F-Fuwa-sama ác quá! Tôi không giống những cái xúc tu hoang dã đó đâu! Tôi là một cái xúc tu trí thức!"
"Phải phải." Toshiie gật đầu với Mori. Và, "Vậy tại sao cậu lại ở đây?"
"Ể!? À, Testament! Gần đây công việc bận rộn quá nên tôi nghĩ hôm nay sẽ dành thời gian để nghiên cứu từ ngữ và cách biểu đạt cảm xúc dùng để mô tả tình yêu và sự lãng mạn."
"Này, xúc tu, xúc tu."
"Tên tôi không phải là xúc tu! Fuwa-sama lúc nào cũng coi tôi như trò đùa! Hồi Câu lạc bộ Nghiên cứu Tự Sướng của P.A. Oda lấy ý kiến cho tựa game R-Genpuku, chính cô là người đã đề xuất cái tên 'Xúc Tu Băng Qua: Lá Mới' đấy! Và giờ họ còn sắp ra phần tiếp theo nữa!"
"Ồ, họ chọn cái tên đó à? Và bán chạy nữa? Thế thì tuyệt quá còn gì, Mori? Cậu nổi tiếng rồi đấy."
"Cái xúc tu đi tấn công người khác đó không phải là tôi! Với lại, cái phần 'Lá Mới' có nghĩa là gì chứ? Tôi làm gì có lá!"
"Nhưng 'Mori' có nghĩa là rừng, và rừng thì có lá."
"Đ-đó chỉ là một cái tên kế thừa thôi, nên nó không thực sự là tôi!"
"Cái xúc tu này đang viện cớ kìa," Fuwa nói. "Nhưng thôi, tôi có một bài tình ca hay ở đây."
"Ể? Là bài hát gì thế?"
Fuwa cầm lấy micro từ tay Toshiie.
"Được rồi." Cô lườm Mori. "Thấy sao? Cảm giác như núi lửa phun trào trong quần ấy. Nhưng đừng trách bọn này, cứ nhảy vũ điệu Cossack đi."
"Đ-đó không phải là tình yêu! Hơn nữa, tại sao lại phải nhắc đến quần chứ!? Nếu cần những thứ đó cho tình yêu thì tôi còn hy vọng gì nữa!? Aaa, tôi muốn tình yêu! Không phải sự nhớp nháp này, mà là tình yêu!"
"Mori, cậu có thể đập mình vào tường nếu muốn, nhưng sao cậu lại ở đây?" Toshiie hỏi.
"Ể!? À, phải rồi. Tôi hỏi thuê một phòng karaoke và họ đưa tôi đến đây."
"Ồ." Fuwa thoáng nhìn lên trần nhà rồi quay sang Sassa. "Xem ra họ đã xếp anh chung nhóm với cái xúc tu rồi."
"Họ chỉ làm vậy vì có cả mấy người ở đây thôi!"
"A, Sassa-sama vừa cố gắng tạo khoảng cách với tôi, phải không!? Nhưng đừng lo, Sassa-sama, tôi là một xúc tu bình thường không có hứng thú với con trai đâu! Ngài không có gì phải sợ khi ở gần tôi cả!"
Sassa cố gắng trốn ra ngoài trong khi tỏ ra chán ngán với tất cả, nhưng Fuwa đã nắm lấy vạt áo đồng phục của anh để ngăn lại.
"Vâng vâng." Mori gật đầu khi thấy vậy. "Fuwa-sama đúng là một người tốt bụng. Tôi rất vui vì chúng ta có thể ở cùng nhau như thế này."
"Đúng hơn là tôi không để anh ta trốn thoát thôi, nhưng sao cũng được."
Fuwa sau đó nhìn lên trần nhà và suy nghĩ một lúc.
"Mori, cậu sẽ trở về lãnh địa của mình cùng với Sakuma, phải không?"
"Testament! Tôi đến đây để giúp đỡ trong Trận chiến Novgorod, nhưng một khi Sakuma bình phục và trở lại nhiệm vụ, tôi sẽ trở về lãnh địa của mình một thời gian!"
"Chà, tôi chắc là cậu sẽ sớm quay lại đây thôi. ...Nhưng, Mori, điều đó có nghĩa là cậu không thể đi hát karaoke một mình được."
Khi Mori nghe thấy lời của Fuwa...
"——————"
...cậu ta mềm nhũn ra.
"Ể?"
Mọi người đều có phần kinh ngạc trước việc Mori trông giống như một sợi mì ống.
Và khoảng 3 giây sau, cậu ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, và...
"X-xin lỗi! Tôi chỉ quá bất ngờ trước những lời tốt bụng không ngờ của Fuwa-sama đến nỗi bị thiếu máu và mềm nhũn ra!"
"Cái xúc tu này vừa bị xìu khi một cô gái nói điều gì đó tốt đẹp với cậu ta."
"K-không phải, tôi chỉ ngạc nhiên thôi! Chuyện này vẫn xảy ra mà! Phải không, Maeda-sama và Sassa-sama!?"
"Bình tĩnh nào," Toshiie nói với cả Mori và Fuwa. "Cậu sẽ sớm quay lại với chúng tôi thôi, phải không?"
"Testament! ...Tôi phải trở lại đây sau khi hoàn thành công việc ở đó!"
"Phải trở lại à?" Fuwa hỏi.
Chính Sassa là người gật đầu và dùng ngón tay cái chỉ vào cái xúc tu.
"Cậu ta cũng gặp rắc rối trong trận Komaki Nagakute."
"Testament! Tôi chẳng làm được gì, lao ra tiền tuyến với hy vọng làm được điều gì đó có giá trị, và bị giết ngay lập tức khi Naomasa bắn một viên đạn vào giữa hai mắt tôi!"
"Ừ, cậu đúng là vô dụng thật," Fuwa nói.
"C-cô đang nói gì vậy!? Ít nhất tôi cũng được điểm A cho sự nỗ lực chứ!?"
"Bình tĩnh nào," Toshiie nói lại. Rồi anh mỉm cười. "Mori, cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tìm thời điểm thích hợp để quyết đấu với Musashi, phải không?"
"Testament. Nếu có thể, tôi muốn gặp Naomasa càng sớm càng tốt và giải thích sự hiểu lầm của chúng tôi. ...Ồ, n-nhưng nó cũng không hẳn là hiểu lầm."
"Sự nhớp nháp của cậu à?"
"Tại sao Fuwa-sama lúc nào cũng nói những điều như vậy!? Một cô gái nên khiêm tốn hơn chứ!"
"Sassa, cái xúc tu này hôm nay cứ giảng dạy tôi mãi."
"Mori gần như chưa bao giờ giảng dạy tôi."
"Tất nhiên là không rồi, Sassa-sama! Ngài ngầu quá và tôi thầm mong mình có thể được như ngài! Ngài thực sự khá nổi tiếng với các cô gái đấy, ngài biết không?"
"Ồ?" Fuwa nhoẻn miệng cười theo chiều ngang. "Xem ra anh cũng nổi tiếng đấy chứ."
"Tôi không nổi tiếng với chính mình, nên cũng chẳng sao."
"Đúng! Chính là nó! Thật tuyệt vời! Tôi ước gì mình có thể nói những điều đó một cách trôi chảy như vậy! Tôi lúc nào cũng ướt át, nhưng tôi muốn có sự dí dỏm khô khan đó! Ồ, nhưng sẽ không tốt cho da của tôi nếu bị khô. ...Tôi phải làm gì đây!?"
"Câu hỏi hay đấy." Toshiie kiểm tra đồng hồ trên học thuật thức. "Giờ thì, tôi đề nghị chúng ta nên chạy trốn, nhưng tôi e là đã quá muộn rồi."
"Ể?"
Mori nghiêng cả người ngay trước khi họ nghe thấy một tiếng động lớn từ lối vào của quán karaoke.
Cả tường và sàn nhà rung chuyển và kẽo kẹt khi một giọng nói trầm và vang dội vọng đến.
"Nàyyyy! Naru-Naruuuu! Chơi bi-a đi!"
"Bóng bàn thì sao!?"
"Hảảảảả? Naru-Naru, cậu thích đánh cái quả bóng nhỏ bé mỏng manh đó vào tường à? Cậu đúng là một gã chán đời. Ý tôi là, trời ơi chán thật đấy. Tôi cá là cậu đến một quán karaoke và chơi bass một mình."
"Trời ạ, phiền phức quá đi!"
Sassa thở dài trước cửa ngay khi một chiếc bàn bi-a phá vỡ cả cửa và tường.
"Được rồi. Chuyện này đã trở nên khá rắc rối, nhưng tôi đã liên lạc được với nhóm của Shibata-kun và nhận được rất nhiều thông tin cùng nhiệm vụ, nên đã đến lúc họp chiến lược rồi."
Ai đó lên tiếng dưới bầu trời đêm.
Đó là một cô gái lớn tuổi đeo kính dưới ánh trăng trên một con tàu bọc thép của P.A. Oda.
Vài người đang xếp hàng bên cạnh cô, nhưng cô vẫn hướng về phía trước khi nói. Nụ cười nở trên môi và giọng điệu của cô rất thoải mái.
"Ừm, sau khi đã đi xa đến mức này, tôi sẽ không dùng cái tên Takenaka Hanbei nữa. Các mô tả trong Testament nói rằng ông ấy chết vì bệnh trước khi cuộc tấn công vào vùng Chugoku được tiến hành. Vì vậy, các bạn vẫn có thể gọi tôi là Takenaka trong các tình huống không trang trọng, nhưng vui lòng sử dụng Kuroda Kanbei trong các trường hợp trang trọng. ...Ồ, và đừng dùng tên mới khi không cần thiết. Tôi sẽ phản ứng chậm với nó và thậm chí có thể lờ đi."
Nói rồi, Takenaka mở một vài học thuật thức. Cô mở 200 cái cùng một lúc.
Những ánh sáng đó lan ra trước mặt những người đang ngồi trên boong tàu.
Họ đều là các chỉ huy của cuộc xâm lược Paris. Takenaka hiển thị thêm 100 cái nữa quanh mình và ra lệnh bằng cách điều khiển bằng chuyển động của mắt.
"Mọi người, vui lòng chuyển tiếp thông tin này cho cấp dưới của mình. ...Bây giờ, để xem xét lại tình hình."
Cô mở một bản đồ địa hình của Paris. Trung tâm là một thành phố hình ngôi sao.
"Trung tâm Paris có đường kính khoảng 3km. Tính cả khu vực ngoại ô thì sẽ lên đến 12km. Cố gắng bao vây và làm ngập toàn bộ khu vực đó thật sự sẽ tốn quá nhiều công sức, vì vậy chúng ta sẽ chỉ làm ngập khu trung tâm 3km. Công việc sẽ mất cả ngày mai. ...Giờ thì, tôi đã biết câu trả lời rồi, nhưng mọi người đã chuẩn bị xong cho nhiệm vụ của mình chưa?"
Không ai trả lời câu hỏi của Takenaka.
Nhưng khi cô nhìn quanh...
"Số 7? Hachisuka-kuuun?"
Không có phản hồi, nên cô thử lại.
"Koroku-kuuun, người cuối cùng cũng hợp với tên của mình vì giờ đã học lớp 6 tiểu học rồi?"[^1]
Một học thuật thức xuất hiện bên cạnh mặt cô và một giọng nói phát ra từ đó.
"Tôi đang trên đường đến đó, nên đừng gọi nữa. Và tôi đã dùng thành tích kỹ thuật của mình để nhảy lớp đủ để học cấp ba rồi, nên đừng gọi tôi như vậy."
Hình ảnh là một cô gái đang ngồi bên bờ một con suối nhỏ chảy qua một đồng cỏ và dưới bầu trời buổi sáng. Cô mặc một bộ yukata, mái tóc dài ngang vai bay trong gió, và vài học thuật thức đang lơ lửng quanh cô, hiển thị các đồng hồ đo và sơ đồ khác nhau với hình dạng con người.
Cô nhìn quanh mình.
"Việc xây dựng buồng lái ảo đang tiến triển tốt. Mặc dù tôi muốn thêm vào một chút chi tiết nữa để phù hợp hơn với ký ức của tôi về nơi mình sinh ra."
"Hachisuka-kun? Tôi thực sự không nghĩ cô nên nói nhiều về chuyện đó đâu."
"Tôi biết giới hạn mà," cô gái tên Hachisuka nói. "Tôi biết chính xác khi nào nên ngậm miệng lại để không bị bắt đi."
Rồi một trong những người đang xếp hàng bên cạnh Takenaka lên tiếng. Đó là Wakisaka. Cô lắc mái tóc đen và đôi cánh của mình rồi hỏi Hachisuka trong học thuật thức.
"Shouroku[^2], còn bao lâu nữa thì cô đến?"
"Có vẻ khoảng 5 phút nữa."
Hachisuka thở dài và rút chân đang ngâm trong suối lên.
Cô đứng dậy. Rồi bộ yukata của cô ngay lập tức biến thành bộ đồ lót của nữ sinh M.H.R.R. Các chàng trai trên boong tàu phản ứng với cảnh tượng trên học thuật thức.
"Ahh..."
"Chết tiệt, nhanh quá! Quá trình xử lý nhanh quá! Ít nhất cũng phải rớt 3 khung hình chứ!"
"Ha ha... Tôi đoán mình đã quá ngây thơ khi mong đợi một cảnh biến hình dài như của các Technohexen..."
"Hmm." Takenaka gật đầu và nhìn những người khác. "Mọi người muốn xem đến thế à?"
"Shaja!"
Các chàng trai không ngần ngại đáp lại và các cô gái không ngần ngại ném cho họ những cái nhìn khinh bỉ.
Nhưng Takenaka gật đầu vài lần, và...
"Koroku-kuuun, cô có thể sống chậm lại một chút được không?"
"Và gây ra thiệt hại lớn cho cuộc đời của tôi à?"
"Nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho mọi người ở đây."
"Không, cảm ơn."
Hachisuka liếc nhìn tất cả họ và thậm chí còn khéo léo di chuyển học thuật thức nhắm mục tiêu của mình để nó chỉ hướng vào các chàng trai.
"Tôi sẽ không quên mặt các người đâu. Và các người đúng là bẩn thỉu thật dù lớn tuổi hơn tôi nhiều. ...Các người nên học hỏi Mori Xúc Tu một hai điều."
"Hả, hả? Mori-kun thì có liên quan gì đến chuyện này?"
"Testament. Cậu ấy đã giúp tôi khi tôi thu thập vật liệu ở phía đông. Cậu ấy là một cái xúc tu, nhưng cậu ấy rất nghiêm túc."
"A, Shibata-sama! Ngài đặt hai quả bi-a này dưới gáy tôi từ lúc nào vậy!? Ngài không thể đùa kiểu đó khi có mặt một cô gái được! Không thể nào! ...Và Maeda-sama, tại sao ngài lại chỉ vào tôi và cười!? Ngài say rồi, phải không!? Chắc chắn ngài say rồi! ...Sassa-sama! Đừng chơi bi-a chín bóng một mình nữa và giúp tôi với! Fuwa-sama, đừng có lại gần tôi với mấy quả bóng đó!"
"Đạo đức của P.A. Oda đã sa sút kể từ khi chúng ta gia nhập M.H.R.R."
Katou Yoshiaki, Thương thứ 3 trong Thất Bản Thương, suy nghĩ về những gì Hachisuka đã nói.
...Koroku thực sự rất nghiêm túc...
Koroku là thành viên trẻ nhất của họ nếu không tính Mitsunari, người có nhân cách nhân tạo vẫn đang trong quá trình phát triển. Và ngay cả khi họ bỏ qua tuổi tác...
"Kime-chan, Shouroku lại bế tắc nữa rồi."
"Tôi không nghe thấy nụ cười trong giọng của cô, Angie."
Angie là một người hay lo lắng. Cô ấy có vẻ di chuyển qua lại trong nhóm một cách tự nhiên như không, nhưng đó là lý do tại sao cô ấy nhận ra khi có ai thay đổi.
Những người còn lại hiểu khá rõ tại sao Hachisuka lại cảm thấy áp lực.
"Được rồi, trước khi Hachisuka-kun đến và chúng ta bắt đầu công việc làm ngập Paris, hãy xem nhanh Mouri và Musashi đang làm gì, vì điều đó cũng ảnh hưởng đến tình hình của Hexagone Française ở đây."
Takenaka mở một học thuật thức hiển thị một địa điểm nhất định.
"A," Fukushima nói khi cô thấy bản đồ lớn của vùng Kantou.
Nơi đó ở rất xa về phía đông của đây.
Biểu tượng của Hiệp hội các Quốc gia Ấn Độ Houjou và Mouri được hiển thị ở phía tây nam của Kantou.
Biểu tượng và hình con tàu của Musashi ở phía bắc của đó.
Một đường ruy băng màu đỏ thêm một tuyến đường đến Houjou cho biểu tượng của Musashi.
"Mouri đã chọn chiến đấu trong Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu với Musashi thay vì chúng ta."
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng những gì cô nói lại thật phi lý.
Và có lẽ đó là lý do tại sao Katagiri giơ tay dù đã biết thông tin đó.
"Họ không thể cứ nói Musashi là chúng ta được. Họ sẽ giải quyết vấn đề đó như thế nào?"
"Bí quyết của việc đó là để cuộc tái hiện lịch sử kiêm luôn Cuộc vây hãm Odawara."
Yoshiaki có một suy nghĩ khi cô thấy vai Takenaka chùng xuống.
...Ồ, đó là phản ứng giống hệt như khi cô ấy giải thích cho chúng tôi trong phòng ăn.
Việc thay đổi có quá tốn công sức hay cô ấy nghĩ phản ứng đó là hiệu quả nhất? Dù sao đi nữa, nhà chiến lược của họ thở dài.
"Không có vấn đề thực sự nào với kế hoạch hoàn thành đồng thời Odawara và thành Bitchu Takamatsu. Ở đây, tại P.A. Oda... ồ, chết rồi. Ý tôi là M.H.R.R. Suýt nữa thì... Dù sao thì, ừm, M.H.R.R. đã hoàn thành nhiều cuộc tái hiện lịch sử tại Novgorod và Liên minh Testament được cho là sẽ tìm kiếm các giải pháp ngắn nhất và ít gây thiệt hại nhất, vì vậy chúng ta không thể thực sự phàn nàn rằng họ đang làm ơn cho chúng ta. Khi họ sử dụng vị thế Liên minh Testament của chúng ta để chống lại chúng ta, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý."
Cô chỉ ngón tay cái về phía sau lưng.
"Ngoài ra, Hexagone Française tuyên bố những gì chúng ta đang làm ở đây là một cuộc xâm lược Hexagone Française đang cố gắng giả dạng thành Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu."
Vì thế...
"Vì chúng ta đã phớt lờ việc tái hiện lịch sử và xâm lược lãnh thổ của người khác, họ muốn chúng ta bỏ qua một chuyện 'nhỏ' như việc sử dụng Musashi thay thế chúng ta."
Hexagone Française đúng là có gan.
...Họ đang yêu cầu chúng ta bỏ qua việc họ vi phạm tái hiện lịch sử vì cho rằng chúng ta cũng đang vi phạm nó.
Điều đó nghe giống như những gì vị Tổng thống nổi loạn của họ sẽ nói.
Yoshiaki có phần thích cách suy nghĩ đó, nhưng...
"Takenaka... nhưng điều đó không có nghĩa là Hexagone Française sẽ xem chúng ta là những kẻ phá luật và nghiêm túc chống trả chúng ta sao?"
Đó là điều mà Takenaka đã không nói trong phòng ăn lúc trước. Theo một cách nào đó, đó là một câu hỏi mà Yoshiaki có thể hỏi được vì cô đã nghe trước mọi chuyện.
Kuro-Take: "C-chờ đã, c-cái gì? Chuyện này... chuyện này không có trong... chúng ta không có kế hoạch cho..."
Kimee: "Ồ, xin lỗi. Không được phép ứng biến à?"
AnG: "Kime-chan, đôi khi cô thật không nương tay chút nào."
Kiyo-Massive: "Ừm, có cái bồn rửa nào ở quanh đây không?"
Nhưng Takenaka đưa hai lòng bàn tay ra về phía mọi người.
Khi mọi người trên boong tàu nghiêng người về phía trước như muốn hỏi "Cô có sao không?", cô lùi lại về phía trước nhất của boong tàu và quay lại.
"Ọe ọe ọe ọe."
Fukushima gọi cô khi cô nghẹn vài lần và vai cô rung lên.
"Cô có sao không?"
"Ể? Ồ, vâng, vâng. Tôi ổn. Xin lỗi nếu đã làm mọi người lo lắng. A ha ha ha ha. Món kanitama tôi ăn tối nay — ọe ọe ọe ọe ọe ọe — vẫn còn khá chua — ọe ọe ọe ọe."
"Fukushima, cô không nên cố nói chuyện với cô ấy," Yoshiaki nói trong khi mở một Ma thuật thức.
Nó hiển thị bản đồ Kantou mà Takenaka đã dùng.
Cô biết chính sự ứng biến của mình đã gây ra rắc rối này, nên cô đảm nhận phần giải thích mà mình có thể xoay xở được.
Cô cho mọi người xem Ma thuật thức và chỉ vào biểu tượng Musashi.
"Nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta sẽ là làm thế nào để giữ Musashi ở lại Kantou."
Yoshiaki nghĩ, Hành động của Musashi đang bắt đầu có ảnh hưởng rõ rệt đến chúng ta.
...Và sau khi chúng ta nghĩ rằng đã chặn đứng được việc này tại Mito.
Fukushima và Kiyomasa đã tấn công Mito như một lời cảnh báo và cũng đã giao chiến với họ tại Novgorod.
Nhưng Musashi đã chọn đứng dậy một lần nữa.
"Họ hiện đang cố gắng tiến hành Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu, sự kiện kết thúc Cuộc xâm lược Mouri, trên đất Houjou. Đáng lẽ chúng ta phải làm điều đó ở đây tại Paris, nhưng Hexagone Française và Mouri đã tách ra và Mouri đã chọn Musashi làm đối thủ tại Houjou."
Liệu có phải là trẻ con không khi cô cảm thấy có chút bực bội vì điều đó?
...Điều đó có nghĩa là chúng ta không được chọn.
Oda, Hashiba, M.H.R.R., P.A. Oda, phe Công giáo, và phe Mlasi đều là những cường quốc lớn, nhưng kẻ thống trị tương lai của châu Âu đã chọn thực hiện tái hiện lịch sử với kẻ thù của họ thay vì họ.
Nhưng điều này có ý nghĩa còn hơn cả lòng tự trọng bị tổn thương của họ.
"Điều này có nghĩa là Hexagone Française muốn ảnh hưởng của Musashi tác động đến mặt trận chiến tranh châu Âu."
Quốc gia Musashi không còn là một sự tồn tại bị cô lập nữa.
Không, sự thay đổi đó đã xảy ra khi họ xây dựng lòng tin với Oushuu trong Trận chiến Novgorod.
Và thậm chí trước đó nữa...
...Tại IZUMO và Magdeburg, họ đã thiết lập quan hệ hữu nghị với Hexagone Française, M.H.R.R., Qing-Takeda, Satomi và Houjou, đồng thời cũng đưa ra một vài lời hứa với các quốc gia đó.
Việc Trận chiến Kanagawa đêm qua đóng vai trò như một câu trả lời cho một trong những lời hứa đó có ý nghĩa rất lớn.
Với cuộc tấn công vào Takigawa, Musashi đã đưa Houjou vào thời kỳ hậu-Honnouji của họ. Điều đó có nghĩa là...
"P.A. Oda phải khởi động Sự kiện Honnouji."
Và...
"Dự án Genesis cũng phải được khởi động."
Katagiri nhìn Yoshiaki.
...Tại sao cô ấy lại nhắc đến Dự án Genesis ở đây?
Ngũ Đại Đỉnh và bất kỳ trọng thần nào cũng sẽ quen thuộc với Dự án Genesis.
Nhưng hầu hết những người ở đây chỉ được cấp trên của họ cho biết những nét đại cương.
Đó là...
"Kết thúc thế giới nhưng không để nó kết thúc," Yoshiaki nói. "Đó là cách duy nhất để vượt qua Ngày Tận thế."
Không ai nói gì. Họ chỉ lặng lẽ chờ đợi Yoshiaki tiếp tục.
Và chỉ có một thứ có thể nghe thấy trong sự im lặng.
"Ọe ọe ọe ọe... ợ."
□□凸: "Cô thực sự cần phải dừng lại đi, Takenaka-san! Và cái tiếng cuối cùng nghe thật quá!"
Kuro-Take: "Ừ, nhưng không dễ đâu. Đây là do áp lực, không phải say tàu xe."
Kimee: "Nếu cô không quay lại đây sớm, tôi sẽ tiếp tục mà không có cô."
Yoshiaki nhìn mọi người và nói.
"Toàn bộ thế giới đã bắt đầu nhìn xa hơn Oda và Hashiba. Nhưng điều đó không đủ nếu thế giới muốn tồn tại như chúng ta mong muốn. ...Đối với những người sẽ sống tiếp trong tương lai, Oda và Hashiba chẳng qua chỉ là một loạt các trận chiến bất tiện. Nhưng chúng ta không thể bị phớt lờ," cô nói. "Vì vậy, chúng ta sẽ sử dụng mọi thứ có trong tay để nhanh chóng hoàn thành việc làm ngập Paris và can thiệp vào Cuộc vây hãm Odawara. ...Chúng ta sẽ giữ Musashi ở lại Kantou cho đến khi kỳ nghỉ hè bắt đầu và chúng ta sẽ đảm bảo Dự án Genesis có thể tiến triển."
"Xin hãy đợi đã."
Yoshiaki nghe thấy giọng của Katagiri.
"Nếu Hashiba can thiệp vào Cuộc vây hãm Odawara, chúng ta có nguy cơ bắt đầu Trận chiến Komaki Nagakute. Chúng ta nên chọn một đội can thiệp không kích hoạt trận chiến đó."
Katagiri đã đề nghị điều đó với Takenaka khi chuẩn bị cho việc này trong phòng ăn. Bây giờ giọng anh có vẻ suy tư hơn, nên...
...Chắc hẳn anh ấy đã có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Testament." Yoshiaki gật đầu. "Tôi chắc rằng họ có kế hoạch riêng của mình, nhưng bất kỳ ai đã tham gia Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu trong các mô tả của Testament sẽ ở lại đây. Nếu không, Hexagone Française có thể tuyên bố chúng ta thậm chí chưa bao giờ có ý định thực hiện Cuộc xâm lược Mouri. ...Vì vậy, chúng ta sẽ cử một đội can thiệp tiên phong bao gồm những người ít hoặc không tham gia vào Bitchu Takamatsu và họ sẽ giành quyền chiến đấu với Musashi. Họ sẽ giám sát Cuộc vây hãm Odawara, để đảm bảo Houjou và Musashi không thông đồng với nhau."
Đội đó sẽ bao gồm những ai?
"Đầu tiên, Angie và tôi. Chúng tôi đã đến đây để hỗ trợ các bạn, nhưng chúng tôi sẽ sử dụng Zwei Fürstin để đến Houjou. Và trên một con tàu vận tải tốc độ cao theo sau chúng tôi..."
"Testament!"
Một cô gái đứng dậy từ nhóm đang ngồi trên boong tàu. Cô bé thấp và có mái tóc đen ngắn. Cô gái không vũ trang trong bộ đồng phục nữ sinh M.H.R.R. là một gương mặt xa lạ, nhưng...
"Tôi là Kani Saizou! ...Theo chỉ thị của Takenaka-sama, tôi sẽ gia nhập đội của Fukushima từ hôm nay! Và bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tham gia Cuộc vây hãm Odawara thay cho Fukushima-sama!"
Fukushima nhìn cô gái chạy lon ton về phía mình với tư thế rất chuẩn.
...Cô bé này đúng là năng nổ như Takenaka-sama đã nói.
Cô bé dường như chỉ kém một khóa, nhưng chiều cao của cô khiến cô trông còn trẻ hơn thế nữa.
Tuy nhiên, cô bé chụm chân lại và dừng lại trước mặt Fukushima mà không hề lảo đảo.
"Fukushima-san! Rất mong được làm việc cùng chị!"
Cô bé cúi đầu.
AnG: "Cả hai đều nhỏ bé, nhưng tính cách của cô bé này khác hẳn Shouroku. Cô bé thuộc loại dùng tên thật trên thần thông mạng à?"
6: "Tôi có thể nói ngay là cô bé này sẽ làm tôi bực mình... #1, giữ cô ta tránh xa tôi ra."
Llaf: "Ồ, được thôi. Nhưng cô bé có một danh tính kế thừa đấy."
Có những người tài giỏi không có danh tính kế thừa.
Nhưng nếu cô bé có một cái và là một chiến binh...
"Cô tài giỏi đến đâu?"
"Testament! Tôi đã đánh trúng Houzouin-sensei 3 lần liên tiếp!"
"3? Có phải 2 trong số đó là ngay lúc bắt đầu không?"
"Testament! Sau khi tôi đánh trúng 2 lần ngay lập tức, thầy ấy đã cúi đầu và nói, 'Không! Cứ đà này thì tôi không thể tiếp tục được! Xin cô! Chỉ một lần thôi! Cô chỉ cần làm một lần thôi!', thế là tôi đánh thẳng vào đầu thầy ấy!"
"Ta thấy ông thầy đó chẳng thay đổi gì cả."
Fukushima cũng đã làm như vậy. Theo một cách nào đó, đó có thể là một trò đùa quen thuộc với ông ấy.
Nhưng Kani hít một hơi và mỉm cười với đôi mày cụp xuống. Và...
"Nhưng! Tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của Majority-sensei!"
"—————"
Mọi người đều chết lặng trước người mà Kani đang đề cập đến. Và một lúc sau...
Kimee: "Thật lạ khi cô ấy lại ra tay."
□□凸: "Đúng vậy. ...Tôi nghe nói cô ấy đã ở ẩn kể từ khi huấn luyện tất cả các bạn."
Kuro-Take: "Có lẽ cô ấy hiểu rằng Musashi đang ngày càng đến gần chúng ta hơn."
Với bài đăng đó, Takenaka đã trở lại.
Cô vẫy tay chào Kani trước khi nói.
"Được rồi, Fukushima-san, cô bé sẽ là đàn em của cô, nên hãy chăm sóc cô bé nhé."
"Ể? Ồ, Testament."
Khi Fukushima nói vậy, Kani quay lại về phía cô. Và...
"Cảm ơn chị rất nhiều!"
[^1]: Koroku (小六) có nghĩa là "lớp sáu tiểu học".
[^2]: Shouroku (小六) cũng có thể đọc là Koroku, là tên hiệu của Hachisuka.
Nàng lại cúi đầu. Nhưng trong lòng Fukushima lúc này...
...Ừm.
Kiyo-Massive: "Tuyệt quá còn gì, Fukushima-sama. Ngài có hậu bối đầu tiên rồi đấy."
Llaf: "Dù đã được báo trước, nhưng thế này thì đột ngột quá..."
Thật tình nàng không biết phải đối đãi với cô bé này ra sao. Xưa nay, nàng vốn quen một mình một ngựa.
Theo như Thánh Phán, Kani Saizou là một chiến binh lang bạt, từng qua lại giữa các gia tộc Maeda, Oda và những nhà khác trước khi phục vụ cho Fukushima. Ông lão luyện trên chiến trường đến mức, vì chém được quá nhiều thủ cấp không mang xuể, ông đã đánh dấu chúng bằng cách đặt lá tre—vật gợi nhớ đến ngọn thương của mình—vào miệng hoặc vết thương của kẻ địch bị hạ gục.
Ông cũng nổi tiếng là người lễ nghĩa, đến nỗi các tướng lĩnh khác đều cố gắng noi theo cách hành xử của ông, nhưng...
...Thập Bổn Thương nhà mình đâu có giỏi mấy chuyện lễ nghĩa này...
Không, nàng nghĩ họ cũng đủ lễ độ rồi.
Vậy tại sao nàng lại cảm thấy ở họ có một thứ gì đó độc đáo, vượt ngoài khuôn khổ lễ nghi thông thường?
...Mong là mọi chuyện sẽ ổn...
Takenaka đã nói Kani sẽ không chính thức gia nhập Thập Bổn Thương.
Cô bé sẽ bắt đầu với vai trò trợ tá cho toàn đội.
Vốn dĩ đơn vị của họ có xu hướng hành động độc lập, nên dù có thành viên cấp dưới thì cũng chỉ làm hậu quân là cùng. Kể cả khi họ hành động theo chỉ thị của Takenaka, họ cũng sẽ không nổi bật như một lực lượng chiến đấu thực thụ.
Vì vậy, họ cần một trợ tá để có vai trò tích cực hơn.
Thế thì tại sao Kani lại được cử đến trận vây hãm Odawara để tự mình hành động?
"Nhân cơ hội này, ngươi hãy tham chiến và tự mình trải nghiệm dòng chảy của trận địa. Từ nay ngươi sẽ chỉ huy quân lính, nên việc quan sát mọi ngóc ngách của chiến trường và học hỏi rằng quyết định của ngươi sẽ không chỉ dựa vào kỹ năng của bản thân là cực kỳ quan trọng."
"Testament!"
Câu trả lời và biểu cảm của cô bé rất tươi tắn. Fukushima cũng cảm nhận được một chút hoang mang trong đó, nhưng kinh nghiệm sẽ giải quyết được vấn đề này.
"Một điều nữa."
"...Là gì ạ?"
"Trên chiến trường có một thứ giống như quái vật, nó sẽ nuốt chửng ngươi cho dù ngươi đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu."
"Đó là... một kẻ địch cụ thể sao ạ?"
Vẻ tò mò hiện lên trên gương mặt Kani, và Fukushima lắc đầu.
"Đó là dòng chảy của trận địa."
Nó không phải kẻ địch, đồng minh, một cá nhân cụ thể, hay thậm chí là chính bản thân mình.
Nó là tất cả những thứ đó đan xen vào nhau.
Vẻ mặt của Kani như thể lần đầu tiên nghe thấy điều này. Cô bé gật đầu, nhưng rõ ràng là chưa hiểu. Dù vậy, cô bé vẫn lên tiếng.
"Chỉ cần ra chiến trường là thần sẽ hiểu ra điều đó chứ ạ?"
"Testament." Fukushima gật đầu. "Nếu ngươi không thể hiểu ra, thì sẽ rất khó để giao phó quân lính cho ngươi."
"...Testament."
Mối liên hệ giữa việc đến Houjou và những gì Fukushima đang nói dường như cuối cùng cũng đã thông suốt trong đầu cô bé.
"Nghĩa là thần phải quan sát chiến trường để lĩnh hội được dòng chảy của trận địa, có phải không ạ?"
"Chỉ cần nhận ra điều đó thôi là bây giờ đã quá đủ rồi."
"Testament!"
6: "Đến lúc kết thúc mấy trò nghiêm túc vớ vẩn đó rồi. Ta đã thấy ngươi rồi."
Lernen figur của Hachisuka đã di chuyển. Giờ nó đang ở phía đông nam, ngay trên tuyến đường mà họ đã đi qua.
Và ánh trăng chiếu rọi một thứ gì đó đang đến gần trên tuyến đường ấy.
...Mấy ngọn núi?
Fukushima có thể thấy các vật tư.
Tám tàu vận tải đang chất đầy vật tư đến mức quá tải. Hàng hóa được chất cao hơn cả chiều cao của chính con tàu và thậm chí còn lòi cả ra hai bên. Khi tất cả mọi người cùng nhìn những con tàu đó, Takenaka gật đầu.
"Tốt. Có vẻ như cô ấy đã điều khiển trọng lực vừa chuẩn. Họ chỉ cần bay dọc theo tuyến đường chúng ta đã đi và..."
Takenaka đột nhiên gật đầu rồi quay về phía những người khác với một nụ cười.
"Nào, một câu hỏi đây."
...Hở?
Fukushima bối rối, nàng thấy Takenaka giơ ngón trỏ phải lên.
Chuyện này không có trong kế hoạch họ đã bàn ở phòng ăn. Nhưng Takenaka rất tệ trong việc ứng biến, nên nếu cô ấy làm vậy...
...Chẳng lẽ cô ấy đã chuẩn bị cho việc này từ trước nữa sao?
Giọng nói của Takenaka dường như đã trả lời thắc mắc của nàng.
"Hachisuka-kun đang tiến đến theo lộ trình ta đã đưa, kéo theo rất nhiều vật tư. Vậy, các ngươi nghĩ cô ấy sẽ mất bao lâu để đến nơi?"
Chà... Fukushima thầm nghĩ trong lúc thực hiện vài phép tính trong đầu.
Nhưng Kiyomasa đã tiến một bước về phía Takenaka.
"Ừm, Takenaka-sama? Thần thật sự hiểu ý người muốn nói gì. Nhưng, ờm... có thật sự cần thiết phải làm vậy ở đây không ạ?"
"Ồ, ngươi hiểu ra rồi à?"
...À, ra là vậy.
Fukushima cũng hiểu Takenaka đang định nói gì. Nhưng Kani đang đứng trước mặt nàng thì lại là chuyện khác.
"Ừm! Chuyện đó nghĩa là sao ạ, Fukushima-san!?"
"Nên nói thế nào nhỉ? Ngươi có biết Thức Danh của Takenaka-dono là gì không?"
"Testament! Là Tổn Thất Cao Lợi Nhuận Cao ạ!"
Theo sau câu trả lời của Kani là hai giọng nói và một hành động.
Giọng nói đầu tiên là của Takenaka:
"Chính xáááác!"
Cô ấy đang chỉ tay vào Kani. Giọng nói còn lại phát ra từ bãi cỏ trên lernen figur khi Hachisuka hốt hoảng quay về phía họ.
"Á, khoan đã! Số 9!"
Rồi đến hành động.
...Ồ.
Một trong những con tàu vận tải đang đến gần bị một phát bắn chéo từ dưới góc trái xuyên thủng.
Đó là một tia sáng trắng.
Cụ thể là một phát long pháo.
Kani đã chứng kiến cảnh tượng đó.
...Ể!?
Tất cả những người khác trên boong tàu cũng ngoảnh lại với một tiếng "Ể?" của riêng mình. Con tàu vận tải dẫn đầu bị nghiêng đi. Nó đã bị bắn xuyên từ dưới bên trái lên trên bên phải.
...Ừm! Theo những gì mình được dạy, sóng xung kích sẽ thoát ra qua những lỗ hổng mới tạo thành và chính trọng lượng của nó sẽ khiến nó rơi về phía dưới bên trái!
Đó chính xác là những gì đã xảy ra. Cùng với những tiếng nổ liên tiếp, con tàu dẫn đầu văng tung tóe vật tư và chúi về phía trước. Và...
"Takenakaaaa!!"
Tiếng hét của Hachisuka và một tiếng nổ nghe như sấm rền từ xa vọng đến tai họ.
Cùng lúc đó, Takenaka giơ hai tay lên và hét lớn với một nụ cười.
"Hoan hô!! Mồi nhử đã thành công!!"
Ghi chú
[^1]: Chữ Hán của Koroku có thể được hiểu là viết tắt của Lớp 6 Tiểu học.
[^2]: Một cách đọc khác của Koroku.