Khoan đã.
Mình phải làm gì bây giờ?
Phân bổ điểm (Ta phải làm gì đây?)
Masazumi ngước nhìn bầu trời từ bình nguyên phía tây, nơi đóng vai trò như lối vào cảng cạn.
Các chiến hạm bay của Tres España đã ngừng khai hỏa, đang chậm rãi xoay mình và hướng về phía tây nam.
Tương tự, các chiến binh Tres España cũng đã tách khỏi các chiến binh K.P.A. Italia và bắt đầu rời khỏi chiến trường.
…Ít ra thì mình cũng có chút hữu dụng, phải không?
Cô đã đàm phán thông qua trung tâm chỉ huy. Giờ đây, khi Tachibana Muneshige đã thất bại và không thể dùng Logismoi Óplo để ngăn Musashi cất cánh, cô đề xuất rằng Tres España nên bảo toàn lực lượng để hộ tống Giáo hoàng-Tổng trưởng trên đường trở về.
Sau khi đưa ra vô số điều kiện và thực hiện nhiều thỏa hiệp khác nhau, cô đã thuyết phục được họ dừng mọi hành động, ngoại trừ việc rút Logismoi Óplo trên con tàu thẩm vấn.
Trung tâm chỉ huy đã cử một tàu vận tải đến để đưa người của họ trở về Musashi, và Musashi sẽ sớm rời đi, bắt đầu hành trình ẩn mình. Một hạm đội vũ trang từ Tres Portugal, vùng đất dưới quyền kiểm soát của Tres España, đã có mặt ở phía đông, và rõ ràng tình hình hiện tại sẽ không kéo dài được bao lâu nữa.
…Chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị rút lui.
Cô nghe thấy những tiếng kim loại nặng nề liên tục vang lên từ phía sau. Khi quay lại, cô thấy một Thần Chiến tranh hạng nặng màu đỏ và một cô gái trang bị những sợi xích bạc đang tiến lại gần. Naomasa, cô gái với cánh tay giả đang đứng trên vai Thần Chiến tranh, lên tiếng.
“Bên này bọn tôi đã dẹp yên rồi. Tình hình bên cậu thế nào?”
“Stithos Porneia đang ngăn chúng ta tấn công, còn Giáo hoàng-Tổng trưởng thì đang thi triển thuật thức như điên.”
Masazumi nhìn theo hướng Mitotsudaira và dõi mắt về phía trước.
“Nhưng có vẻ như Aoi đã đến được tàu thẩm vấn rồi.”
Đó chỉ là một phỏng đoán, nhưng cô nhanh chóng nhận được lời xác nhận.
Nó đến dưới dạng một khung tín hiệu. Khung hình kiểu cổng torii đó hiện lên trước mặt Mitotsudaira và Naomasa, chiếu một cảnh tượng nhất định.
Đoạn phim được quay từ bên dưới mũi tàu thẩm vấn. Toori đang đứng trước Andamio de la Ejecución, nơi đang được bao bọc trong ánh sáng.
Cảnh này được quay bởi một trong những học sinh đang đứng thành nửa vòng tròn bảo vệ cậu. Rất có thể đó là thành viên Ủy ban Phát thanh phụ trách khu vực cảng cạn.
Và khung tín hiệu hiển thị một con số.
Con số đó cho biết thời gian còn lại, hiện đang là năm phút. Vào lúc 6 giờ tối, quá trình chuẩn bị của Andamio de la Ejecución sẽ hoàn tất và Horizon sẽ bị phân hủy trong tích tắc. Con số này có lẽ được hiển thị như một giới hạn thời gian.
Masazumi đứng cạnh Mitotsudaira, nhìn con số đang giảm dần và bóng lưng của Toori.
“Giờ trông cậy vào cậu cả đấy.”
Khu vực xung quanh tàu thẩm vấn tràn ngập vô số âm thanh.
Tóm lại, chúng là âm thanh của chiến trường. Có thể mô tả chúng vừa sôi động, vừa ồn ào.
Nhưng Toori mặc kệ tất cả và nhìn thẳng về phía trước.
Một bức tường ánh sáng nằm ngay trước mắt cậu. Cậu định chạm vào nó, nhưng có điều cậu phải nói trước đã.
“Này, Horizon! Cậu có ở trong đó không!?”
Nhưng tiếng hét của cậu không nhận được hồi đáp. Thay vào đó, vài khung tín hiệu xuất hiện.
“Ừm… Sao cậu lại xem chuyện này bình thường như vậy?”
“Cứu người ta đi lẹ đi, đồ ngốc. Cậu đang lãng phí cả thời gian và tiền bạc đấy.”
“Cần thêm động lực thì ăn cà ri đi.”
“Im hết đi! Tôi đang lo lắng đấy, biết không? Lo lắng lắm!”
Khi cậu hét trả lại, cậu thấy có chuyển động trong ánh sáng.
Chuyển động đó mang hình dạng con người. Khi nó đến gần hơn, nó biến thành bóng dáng Horizon trong bộ quần áo thường ngày, và cuối cùng hiện ra chính là Horizon.
…Ồ.
Chỉ một bức tường ánh sáng ngăn cách họ, và khoảng cách giữa hai người chưa đầy hai mét.
Horizon đứng trước mặt cậu. Đây là người máy tự động từng được biết đến với cái tên P-01s cho đến ngày hôm qua.
Khi mọi người thấy cô đến gần, những tiếng thở phào nhẹ nhõm và kinh ngạc vang lên từ các học sinh xung quanh và cả trên các khung tín hiệu.
Trước mặt cậu, Horizon nghiêng đầu, tay trái kẹp một cuốn sách.
“…? Cậu cần gì sao?”
“Ừ-ừ.” Toori gật đầu, giơ ngón cái tay phải lên và nở một nụ cười toe toét. “Tôi đến để giải cứu cậu đây!!”
Trong một khoảnh khắc, Horizon không có phản ứng gì.
Sau vài giây im lặng, cô nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm như thể vừa khởi động lại.
“Tôi sẽ thẳng thắn đưa ra quyết định tốt nhất cho tình huống này,” cô tuyên bố. “Cậu là ai? Cậu chỉ là một kẻ phiền phức, làm ơn hãy rời đi.”
Trở lại trung tâm chỉ huy dưới bầu trời chiều tà, Neshinbara quay về phía mọi người đang tập trung.
Vừa cười, anh vừa hạ tay xuống, đếm “ba, hai, một”, rồi giơ tay lên.
“Ểhhhhhhhhh!?” họ đồng thanh hét lên.
Lực của giọng nói suýt nữa làm Suzu ngã ngửa ra sau, nhưng Kimi đã đỡ cô từ phía sau.
“Hê hê hê. Suzu, nếu bị sốc thì cứ tự nhiên ngã nhé. Nhìn này, cậu còn có một cái đệm tốt hơn trước nữa đấy.”
“Ồ, c-cảm ơn. Ư-ừm… Sao… cái đệm này… lại có cảm giác gian tà thế nhỉ?”
“Hê hê hê. Cứ tự nhiên gọi tôi là gian tà. Đúng vậy, tôi xấu xa! Tôi là một cô gái hư hỏng!”
“Kimi, tớ nghĩ cậu nên thôi đi, đối mặt với thực tế và xem Toori-kun kìa.”
“Aaa, aaaa,” Kimi nói trong khi bịt tai và nhìn đi chỗ khác.
Những người khác mặc kệ cô và tiếp tục theo dõi khung tín hiệu của mình.
Trong lúc Horizon nghiêng đầu, Toori run rẩy quay mặt về phía màn hình.
“Ng-nguy hiểm quá! Suýt chút nữa là tôi buồn bã chết như một con thỏ rồi! N-nhưng tôi đã hồi phục rồi, nên ai đó khen tôi đi! Mau khen đi nào! Lại đây khen tôi đi!!”
Khi Toori tiếp tục những tiếng la hét “lại đây khen tôi đi”, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chậc. Vậy mà vẫn không giết được hắn. Tên ngốc này dai sức hơn mình tưởng.”
“Cậu về phe ai thế hả!?” cậu hét lên, trong khi Horizon lại nghiêng đầu một lần nữa sau lưng cậu.
“Dù sao đi nữa, tôi đã được lên lịch để tự sát, nên không có chuyện giải cứu gì cả. Xin hãy rời đi.”
“Kh-khoan đã!! H-hãy nghe tôi nói đã!”
Khi Toori cuống quýt quay lại, Horizon gật đầu vài lần một cách vô cảm.
“Tôi đã xác định cậu là một người cứng đầu.”
Mọi người trong trung tâm chỉ huy đều cúi đầu và nhìn nhau.
“Tôi có cảm giác hai người này khắc khẩu kinh khủng. Nếu tôi bói bài Schwarz Techno, chắc sẽ ra quẻ ‘chết một cách đau đớn đi’.”
“Cậu nói đúng đấy, Margot. Chắc sẽ dẫn đến án mạng. Với bói bài Weiss Techno, có lẽ sẽ là ‘cậu có thể vui lòng đi chết được không’.”
“Sau khi chứng kiến cảnh này, tôi cá là một lời tỏ tình bình thường cũng sẽ thất bại thôi.”
“Được rồi, được rồi!” Toori hét lên. “Mấy trò bói toán vui vẻ và suy ngẫm về quá khứ đủ rồi đấy! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu! Tôi vẫn có thể lật ngược tình thế! Tôi sẽ lấy lại gấp đôi những gì đã mất!!”
Khi Toori nói, Horizon nghiêng đầu và quay lưng lại. Mọi người trong trung tâm chỉ huy thấy cô biến mất sau ánh sáng như thể muốn nói cuộc trò chuyện đã kết thúc.
“Đồ ngốc! Đằng sau kìa! Đằng sau kìa!!” họ hét lên.
“Ể? Hử? Ồ? Này, Horizon! Tôi chưa nói xong mà!!”
“Thật lòng mà nói, tôi không thấy mục đích nào trong việc nói chuyện thêm nữa. Sẽ chẳng được gì đâu.”
Cô thậm chí còn không quay lại bức tường ánh sáng, khiến cả nhóm ở trung tâm chỉ huy lại cúi đầu một lần nữa.
“Thấy một trùm cuối tuyệt vời thế này làm tôi muốn chi tiền ra đấy,” Shirojiro nói.
“Hmm. Trùm cuối trong game dạo này thường rất logic, nhưng không hiểu sao lại không cho mình giải quyết mọi chuyện bằng tiền.”
“Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tên ngốc đó có làm gì cô ấy trong quá khứ không,” Urquiaga nói.
“Ng-ngừng đưa ra ý kiến và nghĩ cách giải quyết chuyện này đi!” Toori hét.
Mọi người trong trung tâm chỉ huy dùng khung tín hiệu của mình để trao đổi ánh mắt với những người trên chiến trường và rồi tất cả đều gật đầu.
“Xin lỗi thử xem?”
“Kh-khoan đã! Sao mọi người lại cho rằng tôi đã làm gì sai chứ! Và cả Horizon nữa! Tôi là khách hàng của cửa hàng cậu mà! Ít nhất cậu không thể chào tôi một tiếng sao!?”
Vài giây sau lời phàn nàn của cậu, Horizon lại xuất hiện và cúi đầu một cách vô cảm.
“Cảm ơn quý khách rất nhiều vì đã ghé qua, nhưng hiện tại chúng tôi đã đóng cửa. …Vậy thì, xin phép.”
“Không có gì. …Đừng đi!!”
“Cậu bị sao vậy? Thật là vô lý.”
Từ cuối cùng đó khiến mọi người lại nhìn xuống đất một lần nữa, nhưng Toori không hề nản lòng.
“Ừ-ừm, tôi là khách hàng và tôi đến khá thường xuyên. C-cậu chắc là không nhớ tôi sao?”
“Cách tán gái của cậu ta còn tệ hơn cả nhân vật chính trong game khiêu dâm nữa,” Ohiroshiki bình luận.
“Ể? Ể? Tớ mới đến,” Azuma nói. “Ai đó giải thích tình hình cho tớ được không?”
“À-à… T-tớ nghĩ… có lẽ… vô vọng rồi…” Suzu giải thích.
“Tất cả đồng minh của tôi đâu rồi!? Không ai về phe tôi sao!? Cái không khí tàn nhẫn này từ đâu ra vậy!?” Toori hét lên.
Horizon đột nhiên thôi nghiêng đầu.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng đấm tay phải vào lòng bàn tay trái.
“Tôi nhớ ra rồi. Cậu là vị khách thường đến vào ca sáng của tôi.”
“Đ-đúng, đúng vậy! Cậu nhớ ra rồi sao!? Ồồồ! Tôi may mắn quá!”
Toori quay về phía khung tín hiệu và chỉ vào đó với vẻ mặt đắc thắng.
“Mọi người thấy chưa!? Thấy rồi, phải không!? Đúng vậy! Cậu, và cậu, và cả cậu nữa! Sức quyến rũ không thể kiềm chế của tôi đã tạo ra sự hòa hợp tuyệt vời trong ký ức của mọi người đến nỗi… ờm… nói chung là, mọi người hiểu rồi đấy! Hiểu rồi chứ!?”
“Tại sao nhìn tên ngốc này lúc nào cũng khó chịu thế nhỉ? Có phải vì hắn nghèo không?”
“Hm… Tớ nghĩ chỉ là huyết áp tâm hồn của hắn ta cao thôi.”
“Trong tiểu thuyết và kịch, loại nhân vật này cuối cùng lúc nào cũng thua.”
“Ồ? Ồ? Mọi người đang nói gì vậy?” cậu lại bắt đầu. “Hê hê. Mấy lời khinh miệt thế này tôi chịu được tuốt! Dù sao thì, Horizon hiểu tôi! Phải không, Horizon!? Cậu nhớ tôi mà, phải không!?”
“Judge. Tôi cũng nhớ đã nói chuyện với chủ cửa hàng về cậu.”
“Thật á!? Hai người đã nói xấu tôi!?”
“Judge. Tôi nói với cô ấy rằng có một cậu trai luôn nắm tay tôi khi tôi trả tiền thừa. Tôi nói tay cậu ta lúc nào cũng ướt mồ hôi, nên chủ cửa hàng đã đặt cho cậu ta Thánh danh là Người Đàn ông Ướt át.”
“Xin lỗi, nhưng nghe hơi kinh tởm đấy. Tôi kinh tởm theo kiểu Schwarz Techno.”
“Đúng vậy. Còn tôi kinh tởm theo kiểu Weiss Techno. Đáng lẽ chúng ta nên giam hắn lại từ hôm qua khi có cơ hội.”
“Làm sao hắn nghĩ mình có thể tỏ tình với cô ấy sau khi làm chuyện đó chứ?” Urquiaga hỏi.
“M-mọi người bị sao vậy!? Muốn chạm vào cô gái mình thích thì có gì sai!? Giống như thế này này!”
Toori đưa tay về phía ngực của Horizon, nhưng Horizon nhanh chóng lên tiếng.
“Tôi quên chưa nói lúc nãy, bức tường ánh sáng này được cho là sẽ giết chết bất kỳ ai chạm vào nó ngay lập tức.”
“Ồồồồồ! Và móng tay tôi chỉ còn chút nữa là chạm vào rồi!! Tres España, t-tại sao các người lại tạo ra một cỗ máy thú vị đến thế, nghe như thứ mà một đứa nhóc tiểu học sẽ nghĩ ra vậy!? Có phải vì các người là đồ biến thái không!? Chứng ái tử thi đúng là tệ nhất!”
Toori quay lại phía Horizon và nói như thể vừa mới nhận ra điều gì đó.
“Cái quái gì vậy!? Tres España! Tòa án dị giáo không phải thường trói người ta trong tình trạng khỏa thân sao!? Thế này là sai rồi! Hoàn toàn sai! Giữ mọi thứ đứng đắn là tệ nhất!”
“Bây giờ cậu vừa nói biến thái và đứng đắn đều ‘tệ nhất’. Xin đừng giữ tiêu chuẩn kép như vậy.”
“Horizon, cậu chưa bao giờ nghe đến việc lật lọng sao? …À, xin lỗi! Đừng đi! Làm ơn đừng đi! N-nhìn này, tôi mang theo một lá thư cho cậu! Đây, tôi sẽ đọc nó. Ừm… ‘Điều Em Muốn Làm – Asama Tomo’.”
“Oáaaaa!” ai đó hét lên từ trung tâm chỉ huy. “Sao cậu lại mang theo bài luận của tớ!? Đọc thêm nữa là tớ bắn đấy!”
“Im đi!” Toori hét lên khi cất lại bài luận vào túi.
“Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?” mọi người khác lẩm bẩm.
Tuy nhiên, một tiếng cười nhỏ vang lên từ trung tâm chỉ huy.
Mọi người quay về phía đó và thấy Kimi đang đưa mu bàn tay lên miệng để nén tiếng cười.
“Ồ, xin lỗi,” cô nói khi nhận ra mọi người đang nhìn mình. “Nhưng cuộc trao đổi này có vẻ quen thuộc, phải không?”
Cô nói nhỏ như thể đang tìm kiếm sự xác nhận.
“Đó là Horizon, phải không? Đúng vậy, cuộc trao đổi đó chắc chắn là của Horizon.”
Masazumi đang theo dõi tình hình qua khung tín hiệu của Mitotsudaira.
“Thật sao?” cô hỏi.
Mitotsudaira chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào khung tín hiệu như đang chờ đợi điều Kimi sắp nói tiếp, nên Masazumi cũng im lặng.
“Không phải sao? Nếu các cậu không tô hồng những ký ức cũ và không ngây thơ nghĩ rằng bất kỳ ai mà anh trai ngốc của tôi tỏ tình cũng là người ‘bình thường’, thì điều này không có gì là lạ cả. Các cậu nên nhớ rằng đã từng có hai người nói chuyện như thế này.”
“Cô ấy có thể đúng.”
Masazumi nghĩ rằng cô cảm nhận được một chút thất vọng trong giọng nói của Mitotsudaira khi gió thổi tung mái tóc cô.
“Ý cậu là sao?”
“Đó là vấn đề đúng người đúng việc. Từng có một cậu trai ngốc chỉ biết gây rắc rối cho mọi người xung quanh, nhưng cậu ta có thể tiếp tục hành động ngốc nghếch như vậy vì có một cô gái bên cạnh, người mà sự ngốc nghếch đó ít có tác dụng. Chỉ có duy nhất một cô gái có thể khiến cậu trai đó nghe lời.”
“Cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn,” Kimi tiếp lời. “Cô ấy luôn đọc sách ở một góc nào đó, nhưng sẽ chìa tay giúp đỡ bất kỳ ai gặp khó khăn, và cô ấy thực sự nghiêm khắc với anh trai ngốc của tôi, và chỉ với anh trai ngốc của tôi mà thôi.”
“Đúng vậy,” Urquiaga nói. “Mỗi khi Toori pha trò, cô ấy sẽ mặt không biểu cảm hỏi cậu ta giải thích xem nó hài hước ở chỗ nào. Thực sự đáng sợ.”
“Ừa…”
Vì lý do nào đó, mọi người đều cúi đầu và gật gù.
“Cô ấy thực sự nghiêm khắc với cậu ta.”
“À-à, Kimi nói đúng và có vẻ như cô ấy đang cố giết Toori-kun, nhưng mọi người đều biết cậu ấy quan trọng với cô ấy thế nào mà, phải không? Vậy nên chắc chắn Horizon này cũng vậy.”
“Có khả năng lý do duy nhất cô ấy có vẻ giống như bây giờ là vì cô ấy từng là một cô gái rất giống người máy tự động,” Mitotsudaira cảnh báo.
“Vậy thì…” Asama nói.
Mitotsudaira gật đầu và cả hai người đồng thanh.
“Người máy tự động đó có thể hoàn thành xuất sắc vai trò của Horizon.”
“Đúng vậy,” Toori lẩm bẩm trên chiến trường.
“Thẳng thắn mà nói, tôi không hiểu chính xác cậu đang nói ‘đúng vậy’ về điều gì.”
“Cứ chờ ở đó đi. Tôi sẽ giải cứu cậu ngay bây giờ.”
“Cậu không hiểu rằng cái chết của tôi là tốt nhất cho thế giới sao?” cô ngay lập tức trả lời. “Tôi mong muốn lựa chọn tốt nhất để không gây phiền toái cho thế giới, vì vậy không cần sự can thiệp của cậu. Đó là câu trả lời đúng.”
“Gì chứ?”
Toori khoanh tay sau đầu và nhìn Horizon.
“Tôi không quan tâm điều đó có ý nghĩa gì với thế giới. Nếu cậu chết thì sẽ gây phiền toái cho tôi.”
“Một câu hỏi: giữa cậu và thế giới, cái nào quan trọng hơn?”
“Cậu nghĩ là cái nào?”
“Thẳng thắn mà nói, là thế giới.”
“Vậy quyết định thế nhé.” Cậu hít một hơi. “Tôi chỉ cần trở thành một vị vua cai trị cả thế giới là được. Phải không nào?”
Ở nhiều nơi trên thế giới nơi thần truyền đạt tới, những người quan tâm đến cậu đều đang theo dõi và lắng nghe.
“Với Logismoi Óplo của cậu, việc cứu thế giới khỏi Tận thế và trở thành vua của thế giới không chỉ là một giấc mơ. Và Logismoi Óplo chính là cảm xúc của cậu, vì vậy chúng ta có thể mang con người thật của cậu trở lại nếu chúng ta thu thập tất cả chúng.”
Cho nên…
“Tôi sẽ… Cậu có đang nghe không? Tôi sẽ – nhất định sẽ – chinh phục thế giới cùng với cậu. Chúng ta có thể giải thoát mọi người khỏi Tận thế và tha hồ tán tỉnh nhau trong khi tôi lấy lại tất cả những gì cậu đã mất vì tôi.”
Sau đó, cậu nói với tất cả những người đang lắng nghe.
“Vì vậy, tôi có một điều muốn nhờ các người, hỡi thế giới. Các người chỉ cần làm điều đó để đối phó với tận thế, nhưng các người có thể cho tôi Logismoi Óplo của các người không? Nếu các người nói không, thì chúng ta hãy chiến tranh. Và nếu các người không thích từ ‘chiến tranh’, nó có thể là một trận chiến, một cuộc đụng độ, một cuộc đối đầu, một cuộc đàm phán, hay bất cứ thứ gì khác. Tôi không quan tâm phương pháp nào. Nếu nó cho các người một lý do để giao nộp cảm xúc của Horizon, thì bất cứ điều gì cũng được.”
Phải.
“Hãy mang ra đây Thần đạo, Phật giáo, Công giáo, đạo Tin lành, Anh giáo, Chính thống giáo Nga, Dunhi, Oat, Technomagie, kiếm thuật, võ thuật, đấu súng, ngựa máy, giáp di động, Thần Chiến tranh, thú máy, phượng hoàng máy, rồng máy, chiến hạm bay, con người, phi nhân, thường dân, kỵ sĩ, chư hầu, samurai, ninja, chiến binh, vua chúa, quý tộc, nhà cầm quyền, quân chủ, hoàng đế, giáo hoàng, Viễn Đông, K.P.A. Italia, Tres España, Hexagone Française, Anh quốc, Sviet Rus, P.A. Oda, nhà Thanh, Liên minh Ấn Độ, tiền bạc, quyền lực, đàm phán, chính trị, ý chí của nhân dân, sức mạnh quân sự, thông tin, thần khí, Logismoi Óplo, Testamenta Arma, Ngũ Đại Đỉnh, Bát Đại Long Vương, các Chấp hành quan Tổng trưởng, các Hội học sinh, đàn ông, phụ nữ, những người không thuộc hai giới đó, người trẻ, người già, người sống, người chết, Musashi có thể đối đầu với các người bằng tất cả những sức mạnh này, cảm xúc của chúng tôi, lý lẽ của chúng tôi, suy nghĩ của chúng tôi, cảm xúc của các người, lý lẽ của các người, suy nghĩ của các người, và tất cả, tất cả mọi thứ khác mà tôi không biết,” cậu nói. “Và rồi chúng ta sẽ xem ai là kẻ mạnh nhất.”
Masazumi há hốc mồm.
…Điên rồi!
Đây là thời điểm tồi tệ nhất có thể để kích động một cuộc chiến tranh. Liên minh Ký kết và tất cả các quốc gia khác sẽ trở nên cảnh giác và biến thành kẻ thù của họ. Ấy vậy mà cậu ta vẫn tiếp tục nói.
“Dù được giải quyết bằng hòa bình hay vũ lực, người chiến thắng cuối cùng sẽ là vua của thế giới. Rốt cuộc, người đó sẽ cứu thế giới khỏi Tận thế mà.”
Tên ngốc đã liên kết việc cai trị thế giới với việc cứu nó khỏi Tận thế.
“Cậu nghĩ sao?” Mitotsudaira hỏi với một nụ cười và âm thanh của trận chiến phía sau. “Rất có thể cậu đã gia nhập vào học viện đáng giá nhất trên thế giới rồi đấy.”
Masazumi không thể đáp lại, nhưng giọng của Toori vẫn tiếp tục.
“Chúng ta chơi theo luật đó nhé? Nói cách khác… Hử?”
…Giờ cậu ta lại bối rối chuyện gì nữa vậy?
Khi cô nhìn cậu qua khung tín hiệu, cậu do dự liếc nhìn và nghiêng đầu vài độ.
“Hử? Ừm, tôi đang cố tỏ tình, sao lại thành tuyên bố kế hoạch thống trị thế giới thế này? Hử? Thật vô lý.”
“Nói năng có suy nghĩ đi!!”
Tất cả mọi người trên chiến trường, kể cả kẻ thù, đều hét vào mặt cậu. Horizon sau đó tự tin gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã xác định rằng lập luận đó rõ ràng và dễ hiểu.”
“Ể!? Thật á!?”
“Aaa! Đừng có cổ vũ cậu ta!!” Masazumi hét lên.
Nhưng…
“Nhưng để phán xét công bằng, đó là lý lẽ của cậu chứ không phải của tôi. Vì chúng ta giữ những quan điểm song song, điều này cuối cùng vẫn là một sự phiền toái đối với tôi.” Cô lắc đầu. “Xin hãy rời đi. Tôi muốn tránh gây hại cho Viễn Đông bằng sự tồn tại của mình.”
“Ngay cả khi tôi nói tôi không muốn mất cậu?”
“Tại sao cậu không muốn điều đó?”
“Ể? À-à… Ừm… Nói trước công chúng ngại lắm.”
“Ngừng cái kiểu bẽn lẽn lúng túng đó đi!!”
Sau bình luận của Masazumi, Tenzou xuất hiện từ phía bên phải của khung tín hiệu. Ban đầu anh ta ẩn nấp, nhưng sau đó đã lộ diện.
“Toori-dono… Hử? Cậu vẫn chưa xong à? N-nhanh lên và ra khỏi đó đi! Giáo hoàng đang hứng khởi đến mức chúng tôi khó mà cầm cự được. Kéo cô ấy về đi! Kéo về đi!!”
“Gì vậy, cậu đến đây để hối thúc tôi sao? Được thôi.” Toori hít một hơi và nói rõ ràng với Horizon. “Có rất nhiều lý do, nhưng tất nhiên chung quy lại là tôi yêu cậu.”
Các cô gái ở trung tâm chỉ huy reo lên những tiếng hét phấn khích.
Nhưng Masazumi nghe thấy Horizon gật đầu hai lần một lúc sau.
“Judge. Tôi thực sự xin lỗi, nhưng là một người máy tự động, tôi không có cảm xúc và không thể hiểu ý cậu. Xin hãy rời đi.”
“Oáaaa!” mọi người hét lên. “Sau tất cả, cô ấy đã từ chối cậu ta!!”
Tại trung tâm chỉ huy, Suzu lại một lần nữa gục ngã.
“Đ-đây, Suzu-san. C-cái đệm này không gian tà đâu.”
“Hê hê hê. Vu nữ này có một bộ giảm xóc trên ngực đấy. Và cậu nghĩ sao? Cô ấy có vẻ còn ‘Horizon’ hơn trước nữa, phải không?”
“V-vâng, tớ đồng ý. Tớ không ngờ khả năng đối phó với Toori-kun của cô ấy lại tăng lên nhiều đến thế.”
“T-tôi sẽ không thua đâu!” Toori hét lên. “Nếu tôi thu thập Logismoi Óplo, cảm xúc của cậu sẽ trở lại. Khi đó, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì những gì vừa… không! Lời lẽ không hay! Dù sao thì, ờ, xin lỗi. Cho tôi một cơ hội khác đi.”
“Ồ? Bây giờ cậu lại cư xử khiêm tốn hơn rồi sao? Một quyết định tuyệt vời. Nhưng vô ích thôi vì tôi sẽ chết.”
Cuộc trò chuyện có vẻ khó hiểu đối với tất cả những người khác, nhưng Horizon chỉ đơn giản nhìn Toori chằm chằm.
“Ngoài ra, tôi chưa bao giờ nghe nói có người tỏ tình với một người máy tự động cả. Cậu biết tôi là một con búp bê mà, phải không?”
“Đ-đừng ngốc thế! Cậu thật sự ngốc đấy! Tôi hoàn toàn OK với một người máy tự động!” Toori dang rộng vòng tay. “Lúc đầu chính tôi cũng không chắc lắm, nhưng khi cậu mang thức ăn ra cho mọi người ở cửa hàng, cậu cúi xuống như thế này để nhặt những chiếc thìa bị rơi, phải không?”
“Kiểm tra ký ức của tôi, tôi đúng là đã cúi xuống như vậy.”
“Đúng vậy. Thì, một ngày nọ tôi nhận ra mình đang theo bản năng nhìn trộm giữa hai chân cậu từ một góc thấp bên trong. Bản năng của tôi không quan tâm cậu là người máy tự động. Và khi Mitotsudaira cho tôi sờ vào bộ ngực không mặc áo lót của cô ấy, tôi đã biết mình không có vấn đề gì với một bộ ngực cứng cả! Hoàn toàn ổn!!”
“Ng-ngừng bịa chuyện đi!!”
Horizon mặc kệ lời ngắt lời của Mitotsudaira và gật đầu một cách vô cảm.
“Ha ha ha. Thẳng thắn mà nói, cậu là người tệ nhất.”
“Hết rồi,” ai đó lẩm bẩm và mọi người đều cúi đầu đồng tình.
Nhưng rồi họ lại nghe thấy Horizon nói.
“Tôi đã xác định rằng cậu và tôi hiện đang giữ những quan điểm song song.”
Vì lý do nào đó, trông cô có vẻ nhẹ nhõm phần nào.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: xin hãy rời đi.”
Masazumi ngạc nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều đó.
“Aoi!!” cô đột nhiên hét lên. “Đừng bỏ cuộc!!”
…Nếu quan điểm của họ song song…
Cô phải nói cho cậu biết rằng cô biết Horizon muốn gì.
Cô hiểu và vì vậy cô mở miệng định nói.
Tuy nhiên…
“Đừng lo, Seijun. Tôi cũng hiểu mà. Đây là lúc chúng ta bào mòn lập luận của nhau, phải không?” cậu nói. “Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi sẽ đưa cậu về cùng tôi.”
Toori bước một bước về phía trước và đứng gần bức tường ánh sáng nhất có thể mà không chạm vào nó.
Horizon cũng tiến lại gần và cô nói.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: không có điều gì chúng ta có thể cùng đồng ý.”
Cậu mở miệng định trả lời và phát ra một tiếng “ừm” suy nghĩ.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi biết một điều tôi có thể khiến cậu đồng ý.”
Cô tiếp tục.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: không có gì cậu có thể làm được.”
Cậu nói theo.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi nghĩ tôi có thể làm điều gì đó cho cậu.”
Cô trả lời.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi mong muốn cái chết.”
Cậu đáp lại.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi muốn cậu sống.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi không có một cuộc sống con người.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi biết cậu có một linh hồn con người.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: người máy tự động không có cảm xúc.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi sẽ trả lại cảm xúc cho cậu.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tất cả những điều này đều vô nghĩa.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi không nghĩ bất cứ điều gì về cậu là vô nghĩa.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: quyết định của một người máy tự động là hoàn hảo.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi không nghĩ quyết định của cậu là hoàn hảo.”
Đến lúc đó, Horizon thở dài.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này.” Cô thở ra một hơi. “Tôi không muốn nghe câu trả lời của cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, Masazumi hét lên từ một góc chiến trường.
“Aoi!! Đừng để cô ấy đi!!”
Sau đó, cô nghe thấy cậu nói chậm rãi như thể đang kiểm tra lại từng lời của mình.
“Cậu không muốn nghe câu trả lời của tôi sao?” cậu nói. “Nhưng đó chỉ là một cách khác mà chúng ta song song.”
Cho nên…
“Vì vậy, tôi nói điều này với tư cách là người song song với cậu.” Cậu hít một hơi. “Tôi muốn nghe câu trả lời của cậu.”
Horizon đáp lại điều đó bằng một cái gật đầu đơn giản.
Đó là một cái gật đầu sâu, đầy tán thành.
“Judge.”
Và cô ngẩng đầu lên.
Mọi người trong trung tâm chỉ huy im lặng theo dõi khung tín hiệu của mình.
Trên màn hình, cơ thể Toori thả lỏng khi cậu đứng trước người máy tự động đang gật đầu.
“Ừm,” cậu nghĩ trong khi Horizon hiện rõ qua ánh sáng.
“Cô ấy đang chờ xem cậu ta sẽ hỏi gì, phải không?” Asama bình luận.
Quả đúng vậy, Horizon không thúc giục cậu nói hay phớt lờ cậu. Cô đứng bất động.
“Cứ nói đi. Vì chúng ta song song, tôi có nghĩa vụ phải đưa ra câu trả lời cho những gì cậu sẽ nói.”
“Vậy sao?”
Toori gật đầu trước khi tiếp tục.
“Tất cả đều song song,” cậu bắt đầu. “Vì vậy tôi nói điều này: quyết định của cậu là hoàn hảo.”
Và…
“Chúng ta song song,” cô bắt đầu. “Vì vậy tôi nói điều này: hẳn là tôi đã sai.”
Lời tuyên bố về lỗi lầm của chính mình khiến mọi người há hốc mồm.
“Người máy tự động luôn đưa ra quyết định tốt nhất, vậy tại sao cô ấy lại nói mình sai?”
“Đó là bản chất của người máy tự động,” Neshinbara nói. “Người máy tự động phản hồi bằng quyết định tốt nhất. Đó là lý do tại sao Ariadust-kun nói cái chết của cô ấy là lựa chọn tốt nhất cho những gì cô ấy nên làm ở đây. Nhưng quyết định tốt nhất không nhất thiết là quyết định mà người máy tự động ban đầu muốn. Hẳn là phải có một vài lựa chọn khác bên dưới lựa chọn tốt nhất đó.”
Cho nên…
“Cô ấy có thể đã chờ đợi một người không tuân theo lựa chọn tốt nhất mà cô ấy không thể chống lại, người sẽ không bị thuyết phục, và người sẽ thuyết phục cô ấy từ bỏ. …Và tên ngốc đó đã nhận ra điều đó.”
Và câu trả lời của cô ấy là…
“Khi đối phó với một người không đi theo lựa chọn tốt nhất, việc đưa ra lựa chọn ngược lại với tốt nhất sẽ trở thành tốt nhất.”
Cuộc trò chuyện trên thần truyền đạt tiếp tục đúng như Neshinbara đã chỉ ra.
Nó dường như đi ngược lại cuộc trao đổi trước đó.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: cậu nghĩ mọi thứ về bản thân đều vô nghĩa, phải không?”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi không muốn nghĩ rằng mọi thứ về tôi đều vô nghĩa.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: có lẽ cậu thực sự không có cảm xúc nào.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi tin rằng tôi có cảm xúc.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: có lẽ cậu thực sự không có một cuộc sống con người.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi có một linh hồn con người.”
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: cậu mong muốn cái chết, phải không?”
Cô đáp lại.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi muốn sống.”
Cậu trả lời.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: cậu nghĩ rằng tôi không thể làm được gì, phải không?”
Cô tiếp tục.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: có một điều cậu có thể làm.”
Vì vậy cậu không dừng lại.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: không có điều gì chúng ta có thể đồng ý, phải không?”
Cô mở miệng, hít một hơi, và nói như thể đang cầu xin cậu.
“Chúng ta song song, vì vậy tôi nói điều này: tôi biết một điều mà cả hai chúng ta đều đồng ý.”
“Và?” Toori hỏi. “Đó là ở đâu, Horizon? Đâu là điểm mà hai con người song song này có thể đồng ý?”
“Judge. Đó sẽ là nơi các đường thẳng song song giao nhau và những suy nghĩ khác biệt hội tụ,” cô trả lời. “Đó sẽ là đường ranh giới.”
Toori mặc kệ âm thanh của chiến trường và mọi thứ khác khi cậu hỏi một câu.
“Và cậu không muốn đến đường ranh giới đó sao?”
“Không, tôi muốn đến đó.”
“Cậu không muốn tôi đưa cậu đến đó sao?”
“Không, xin hãy đưa tôi đến đó.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi tưởng không có gì tôi có thể làm được?”
“Không, cậu có thể làm bất cứ điều gì.”
“Tôi hiểu rồi. Sau này cậu sẽ không cho tôi sờ ngực cậu chứ?”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
“Đ-đó mới là điều cậu thực sự nghĩ! Tôi đã nhận được một câu trả lời thật lòng thay vì một câu trả lời song song!!”
Các bình luận bắt đầu đổ về qua khung tín hiệu.
“Cậu cần phải chết.”
“Thực sự không phải lúc cho chuyện đó.”
“Nghe này. Nếu tôi hiển thị nó trên biểu đồ, giá trị của cậu bắt đầu tăng lên rồi lại tụt dốc không phanh.”
“C-câm hết đi!” cậu hét lại. “Khoan đã. Cậu giận à, Horizon? Cậu giận rồi, phải không?”
“Đừng tự quyết định thay tôi. Để tôi nói rõ: tôi không hề giận chút nào.”
“Chắc chắn là cậu đang tức điên lên rồi!!”
Tuy nhiên, Horizon vẫn đứng ở phía bên kia của ánh sáng và cô đan hai tay vào nhau.
“Cậu quyết tâm bác bỏ mọi điều tôi nói, phải không?”
“Cậu có thể bác bỏ những gì tôi nói, đánh tôi, và đóng vai tsukkomi bao nhiêu tùy thích.”
“Trong trường hợp đó,” Horizon nói. “Lựa chọn tốt nhất là tôi trở thành người cai trị Viễn Đông. Tuy nhiên, tôi cũng ước mình có thể là một nhân viên cửa hàng đồ ăn vặt. Cậu có gì để nói về điều đó không?”
Toori nghiêng đầu.
“Hm?”
Cậu nghiêng đầu thêm nữa và cuối cùng lên tiếng.
“Tôi biết rồi. Ngay cả khi cậu là người cai trị của chúng tôi, cậu vẫn có thể làm việc ở cửa hàng đồ ăn vặt mà.”
Rốt cuộc thì…
“Tôi là tổng trưởng và chủ tịch hội học sinh, nhưng tôi vẫn làm đủ mọi trò ngớ ngẩn.”
Nghe vậy, Horizon mở miệng và gật đầu.
“Judge! Thành thật mà nói…”
Cô gật đầu mạnh hơn nữa và nói lên suy nghĩ của mình.
“Tôi muốn đó là lựa chọn tốt nhất!”
Toori gật đầu đáp lại và một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu.
“Ừ. Tôi cũng vậy, Horizon!”
Toori ngay lập tức chỉ vào bức tường trước mặt mình.
Khi Horizon tò mò nhìn cậu, cậu mỉm cười với cô.
“Này, bức tường này đang cản đường, phải không? Hay là cậu thích tôi không phá hủy nó hơn?”
“Nó không cản đường, nhưng xin hãy phá hủy nó. Hay là cậu không muốn ở đây cùng tôi?”
“Tôi muốn ở cùng cậu. Tôi muốn ở khắp nơi trên người cậu!”
“Cậu là người tệ nhất.”
“Cậu là người tuyệt nhất.”
Cậu giơ tay trái lên. Vai trái của cậu cử động hơi khó khăn, nhưng cơn đau đã biến mất và cơ thể cậu đang bắt đầu quên đi quá khứ. Cậu nắm chặt tay.
“Làm sao để phá hủy bức tường này? Hay nó chỉ là ảo ảnh?”
Giọng một nữ sinh vang lên từ loa trên tường trong Andamio de la Ejecución.
“Bức tường đó tái tạo tội lỗi của bất cứ ai chạm vào nó và dùng nó để giết họ.”
“Và làm thế nào để phá hủy nó?”
“Anh không thể phủ nhận một tội lỗi trong quá khứ của mình, vì vậy anh chỉ có thể chết.”
“Tôi đang hỏi làm thế nào để phá hủy nó. Làm ơn, tôi không có nhiều thời gian.”
Đồng hồ trên khung tín hiệu đã xuống còn một phút và đang tiến gần đến nửa phút.
“Bản thân bức tường không phải là vật thể rắn. Nếu anh chạm vào nó và phủ nhận tội lỗi trong quá khứ của mình, anh sẽ loại bỏ ether cấu thành bức tường và nó sẽ biến mất. Nhưng đó là điều không ai có thể làm được.”
Đột nhiên, bức tường của chiến trường sụp đổ một cách rõ ràng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa và chấp nhận sự phán xét của ngươi đi! Đó không phải là điều bình thường sao, hm?”
Giáo hoàng-Tổng trưởng đã sử dụng các đòn tấn công thuật thức liên tiếp để xuyên thủng hàng phòng ngự của các học sinh Musashi, những người đã tập trung vào việc phòng thủ. Ông phá tan các lá chắn thuật thức lặp đi lặp lại và các thần hộ vô hạn mà các học sinh nhận được từ nguồn cung cấp ether của Toori.
“Chưa ai chạm vào bức tường đó và sống sót trở về! Nếu cái chết được coi là kết thúc của màn trình diễn, thì nhiệm vụ của ngươi đối với thế giới là để bức màn hạ xuống cùng với sự phán xét của ngươi!”
“Này, mọi người,” Toori nói khi đưa tay về phía bức tường mà không quay lại. “Chặn ông ta lại. Ông ta đang ngăn tôi tán tỉnh Horizon.”
“Thằng khốn!”
Innocentius tạo ra ánh sáng thuật thức từ lá bùa trôi nổi bên cạnh Chuột của mình và ông nâng Stithos Porneia lên.
“Bất kỳ sức mạnh nào ngươi có thể sử dụng để phá hủy bức tường đó đều là một cuộc tấn công! Trong trường hợp đó, ta có thể ngăn ngươi bằng Stithos Porneia!”
Âm thanh như tiếng chuông của Stithos Porneia vang lên và không khí bị chia cắt theo một đường thẳng.
“!?”
Nhưng khi âm thanh của kính vỡ theo sau, mọi người đã thay đổi hành động của mình.
Những vũ khí không thể sử dụng của các học sinh Musashi phát ra tiếng động.
“Đây là…?”
Và chúng hợp lại với nhau mà không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ lại tan rã.
Stithos Porneia không còn hoạt động nữa.
“Tôi đã cắt nó bằng Tonbokiri.”
Vào một lúc nào đó, một nữ chiến binh đã xuất hiện giữa mọi người. Cô đang thở hổn hển, quỳ gối, và cầm một cây thương. Quần áo của cô bị cắt rách khắp nơi, lá cây và cành cây vướng vào, và những vết cắt trang trí trên da cô.
“Honda Futayo, Phó Tổng trưởng tạm thời của Học viện Ariadust Musashi thuộc Viễn Đông. Tôi đã đến đây để đáp lại mong muốn được sống của người thống trị của tôi, Horizon Ariadust!”
Ngay cả sau khi nói xong, cô vẫn không đứng dậy. Chắc hẳn cô đã chạy hết tốc lực qua ngọn núi giữa cảng cạn và rào chắn núi phía đông. Giống như một vận động viên chạy nước rút chạy một quãng đường dài.
Cô không thể di chuyển. Innocentius nhận ra điều đó và cau mày khi nhận thấy Lypē Katathlipsē trên lưng cô.
“Thu hồi nó, Tres España!! Nó thuộc về các người! Và quân đội của chúng ta không được để Viễn Đông có được sức mạnh của một tội lỗi chết người!!”
Kẻ thù hét lên một tiếng và tiến lại gần. Futayo rên rỉ khi cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối cô khuỵu xuống.
“Bảo vệ chỉ huy của chúng ta!!”
Đơn vị cận vệ xông lên, bao vây cô, và chống lại kẻ thù.
Tất cả họ đều bị thương và kiệt sức sâu sắc, nhưng họ đã đi đến đây với tư cách là đơn vị cận vệ của Musashi.
Và…
“Hôm nay, chúng ta đã tập hợp đủ tất cả các Chấp hành quan Tổng trưởng. Đây là một ngày tốt lành!”
Mitotsudaira vẽ những đường vòng cung trên không bằng những sợi xích bạc của mình, và cả Noriki lẫn Tenzou đều xếp hàng để củng cố hàng phòng ngự của họ.
Futayo ngạc nhiên ngẩng đầu lên và thấy vị phó chỉ huy và tất cả những người khác đang gượng cười.
“Mọi người đang liều lĩnh quá,” cô nói một cách trống rỗng.
“Đừng nói vậy. Viễn Đông đã tồn tại được 160 năm, vậy thêm ba mươi giây nữa thì có sao đâu?”
Điều đó đã tạo ra một tiếng hét từ Innocentius.
“Vậy thì ta yêu cầu một cuộc đối đầu! Ta sẽ giải quyết chuyện này trong một cuộc đối đầu với tổng trưởng của Musashi!”
“Ngài phải đánh bại tôi, phó tổng trưởng, trước đã!”
Futayo cất cao giọng trong khi được mọi người khác hỗ trợ. Vẻ mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi tột độ, nhưng cô mỉm cười một chút khi nhìn những người xung quanh.
“Xin lỗi. Tôi đã khiến mọi người lo lắng và hỗ trợ tôi, nhưng tôi thậm chí không thể dựa vào mọi người ở đây.”
Nhưng…
“Tôi cũng có thể dễ dàng cầm cự thêm ba mươi giây nữa.”
Khi phó tổng trưởng tạm thời tuyên bố cô sẽ câu giờ cho họ, Innocentius nghiến răng và Toori mỉm cười.
“Thưa ngài Giáo hoàng, chuyện này sẽ không lâu đâu, nên cứ chờ ở đó đi.” Cậu chỉ vào Horizon. “Và tôi có một cuộc hẹn trước với cô ấy, nên chắc chắn ngài có thể đợi cho đến khi chuyện đó kết thúc. Tất nhiên, nếu ngài muốn tán tỉnh tôi đến thế, tôi sẵn lòng lắng nghe.”
Mọi người đều nhìn vào tay Toori.
Ngón tay chỉ vào Horizon đang đâm vào bức tường ánh sáng. Nó đâm thẳng qua đó và ấn vào ngực Horizon ở phía bên kia.
Mọi người đều chết lặng tại chỗ, Toori liếc nhìn tay mình, và tất cả họ đồng thanh hét lên.
“Cẩu thả tình dục!?”
Ngay sau đó, Toori biến mất khỏi bức tường.
Cậu đã bị ném vào không gian mà bức tường đã tạo ra để tái tạo tội lỗi của mình.