Và như vậy, tập 1-B đến đây là kết thúc. Nhưng đây cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu. Khi viết bộ truyện này, tôi luôn cố gắng không quên đi cảm giác của những ngày đầu chập chững vào nghề, nhưng đồng thời cũng muốn vận dụng hết những gì mình có thể với hơn một thập kỷ kinh nghiệm trong ngành.
Mục tiêu của tôi là viết một tập truyện mở đầu nhưng lại mang cảm giác như tập cuối cùng, và tôi dự định sẽ tiếp tục duy trì cấu trúc này cho cả bộ truyện. Rất mong quý độc giả sẽ tiếp tục đồng hành và ủng hộ tác phẩm.
Giờ là đến mục Tản mạn.
“Thời đi học, ông có kỷ niệm nào dính dáng đến bạo lực không?”
“Cũng không hẳn là bạo lực, nhưng hồi năm cuối cấp hai, trong giờ mỹ thuật, tôi phải vẽ lại bìa đĩa CD. Đại loại là một bài tập sao chép ấy mà. Thế nhưng, tôi lại quên béng mất, và là đứa duy nhất trong lớp không mang đĩa CD đến.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến bạo lực? Mà hồi đó ông còn ở trong câu lạc bộ mỹ thuật cơ mà?”
“Tôi đành mượn tạm một cái đĩa CD ngẫu nhiên trong phòng dụng cụ, và chẳng may vớ phải đĩa của Matsuzaki Shigeru. Đến lúc tô màu, tôi nhận ra chẳng có màu pha sẵn nào hợp với màu da của chú ấy cả.”
“Nếu là Tanimura Shinji thì có lẽ đã dễ hơn rồi.”
“Đúng vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự pha một màu mới. Ông biết đấy, màu da trong tiếng Anh được gọi là ‘flesh’ (thịt/da). Khi ghi nhãn để cất màu đi, tôi thường ghi ‘man flesh’ (da đàn ông) cho màu da nam giới.”
“Nghe như ông đang tự rước hoạ vào thân vậy.”
“Dù sao thì, cứ theo quy tắc đó, tôi đã dán nhãn cho màu này là ‘Matsuzaki Shigeru Flesh’ (Da của Matsuzaki Shigeru).”
“Đúng là cái tên nên có.”
“Tôi đang dùng dở màu đó, nhưng khi cất vào phòng dụng cụ, ai vào cũng phải tò mò mở ra xem ‘Da của Matsuzaki Shigeru’ của tôi rốt cuộc là thứ gì. Kết quả là đến tiết học tuần sau, nó đã khô cong queo. Tôi đã phải pha lại màu này đến ba lần vì chuyện đó.”
“Chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng ông có nghĩ học sinh bây giờ hiểu được câu chuyện này không?”
Câu chuyện đến đây là hết. Trong tập này, cảm giác như mọi thứ đã thực sự bắt đầu chuyển động.
“Từ bây giờ, ai sẽ là người vất vả nhất đây?”
Tôi xin mượn câu hỏi đó để kết lại lời bạt. À, và bản nhạc nền của tôi khi viết là JOY của yuki. Tôi nghĩ hai nhân vật chính của chúng ta đang ở trong một hoàn cảnh khá tuyệt vời như thế này đây.
Lần tới, câu chuyện sẽ xoay quanh nước Anh khi cuộc chiến với Tres España đang cận kề. Mong mọi người hãy chờ thêm một chút nữa nhé.
Tháng Tám năm 2008. Vào một buổi sáng nắng đẹp lạ thường dù được dự báo là sẽ có mưa.
-Kawakami Minoru