Ta phải làm gì đây?
Chẳng biết nữa
Vậy ra đây là mãi mãi
Phân Bổ Điểm (Tìm Kiếm)
Tenzou cảm giác lạnh gáy còn hơn cả ngạc nhiên.
Bọn họ đã nghe được những gì Tadaoki vừa nói. Và…
10ZO: “Mary-dono, chuyện đó là lúc chúng ta rửa bát đúng không?”
Vết Sẹo: “V-vâng, đúng là lúc đó, phải không ạ?”
Đúng vậy, Tenzou vừa nghĩ vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra.
10ZO: “Masazumi-dono, đó là những gì Lãnh chúa Matsunaga đã nói, phải không?”
Phó Hội Trưởng: “Đúng vậy. Điều này có nghĩa là cách hiểu này khá phổ biến trong cả P.A. Oda và M.H.R.R.”
Vua Dính: “Nói ngay cả một người kế thừa danh hiệu bậc trung học cũng biết có lạ không? Phải nói là bất kỳ người kế thừa danh hiệu nào cũng biết, dù họ chỉ đang học trung học mới đúng chứ?”
Phó Hội Trưởng: “Trong cuộc thảo luận lúc đó các ngươi có tìm ra được gì không?”
10ZO: “Lúc đó, ư?”
Tenzou hồi tưởng lại lúc cậu đang rửa bát cùng Mary.
10ZO: “Vâng, Mary-dono đã đứng sau lưng tôi và nắm lấy tay tôi thế này này.”
Vết Sẹo: “C-Chủ nhân Tenzou! Xin đừng nói chuyện đó trước mặt mọi người!”
Bên cạnh cậu, Mary lấy hai tay che mặt rồi lắc đầu quầy quậy. Và…
“Xấu hổ chết đi được…”
Nàng ngồi thụp xuống sàn tàu.
Khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, một câu nói bỗng nảy ra trong đầu Tenzou.
…Bị dồn vào chân tường rồi!
Bình tĩnh nào, Tenzou Crossunite. Hoảng loạn lúc này là sẽ bị nuốt chửng ngay. Đây rõ ràng là một đấu trường ăn thịt người, và kẻ địch chẳng khác nào bầy thú hoang bị bỏ đói hơn một tháng trời.
Cậu bắt đầu bằng việc hít một hơi thật sâu. Rồi cậu cúi nhìn xuống và liếc sang một bên, cố gắng giữ tư thế tự nhiên nhất có thể.
Mary đang ngồi thụp ở đó, những đóa hoa súng trắng tuôn rơi từ người nàng.
Nàng trông thật đáng yêu với những bông hoa trắng điểm xuyết và những ngón tay đang mân mê trên mặt để cảm nhận hơi nóng. Và cái cách đầu gối nàng đẩy phần ngực áo thể thao lên trông mới tuyệt vời làm sao.
…Phản ứng của Mary-dono ngày càng đa dạng hơn rồi.
So với trước kia, nàng đã bớt đi vẻ căng thẳng kỳ lạ, như thể lúc nào cũng đề phòng điều gì đó. Những lúc xấu hổ thì bùng nổ dữ dội, nhưng vấn đề chính ở đây là sự khác biệt đã hình thành giữa con người nàng trước đây và bây giờ.
Dù sao đi nữa, cậu vẫn để mắt đến xung quanh trong khi từ từ ngồi xuống cạnh nàng.
Nàng áp tay lên má và nói với cậu.
“X-xin lỗi, Chủ nhân Tenzou. Nhưng kể một câu chuyện xấu hổ như vậy là xấu tính lắm…”
“Không, đừng xin lỗi. …Nếu ta có thể tạo ra những bông hoa như thế này, thì lúc đó chúng đã nở rộ khắp nơi rồi.”
“…Ể?”
“Nàng đã nói muốn nở rộ bên cạnh ta, nên đây là một điều tốt.”
Cậu nhặt một bông hoa ether lên và cài nó lên tóc nàng.
“Vậy nên, ta chỉ đang đáp lại những cảm xúc mà nàng đã mang đến cho ta lúc đó thôi, Mary-dono.”
“Đ-đáp lại, Tenzou…-dono?”
Naomasa rít một hơi mạnh đến mức điếu kiseru của cô đỏ rực lên.
Cuối cùng, cô thở ra một luồng khói lớn từ mũi, và một khung hình Magie Figur khổng lồ có hình vẽ trên đồng ruộng hiện lên phía trên buồng lái với dòng chữ “cố lên”.
…Khỉ thật cái xã hội giám sát này!
Dù vậy, vẫn có điều cậu phải nói với Mary.
“Phải, đáp lại.”
“Vậy thì… thiếp cũng sẽ làm như vậy.”
Nàng bỏ tay khỏi mặt và xích lại gần hơn. Giống như một chú chim đang nghỉ cánh, nàng không hoàn toàn nhìn thẳng vào cậu, nhưng…
…Đây là lúc khoác tay qua vai nàng!
Đây là một cơ hội hiếm có ngay cả trong những hoàn cảnh trước đây.
Nhưng, cậu nghĩ. Chúng ta có thể đang bị bao vây bởi những kẻ kinh khủng và cặp đôi Technohexen chắc chắn đang chuẩn bị thứ gì đó trên thần thông mạng, nhưng nếu mình không ôm người vợ tương lai của mình ở đây, ờm, thì sao nhỉ? Mình cũng không chắc lắm, nhưng cứ làm thôi.
Phó Hội Trưởng: “Này, hai người ra khỏi thế giới riêng được rồi đấy.”
Mary vội vàng ngồi thẳng dậy.
Điều này cũng nhắc cậu nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, nên cậu giơ tay phải về phía Masazumi đang lườm mình.
10ZO: “Đó là những gì Lãnh chúa Matsunaga đã nói, phải không?”
Phó Hội Trưởng: “Cậu nói câu đó rồi.”
…A, cô ấy nghiêm khắc một cách kỳ lạ.
Nhưng cậu vẫn mở miệng, ý thức được khoảng trống cô đơn bên phải mình.
Cậu nói với Nagabuto. Sau khi liếc nhìn Toori, Tenzou hỏi một câu.
“Chúng tôi cũng nghe câu đó từ Lãnh chúa Matsunaga, nhưng cậu nghe nó từ ai?”
“Mọi người biết Lãnh chúa Matsunaga sao!?”
Masazumi thấy Tadaoki ngẩng đầu lên. Dựa vào vẻ mặt của cậu ta…
…Lãnh chúa Matsunaga được bọn trẻ con yêu quý à?
Điều đó hợp lý một cách kỳ lạ. Và tên ngốc kia gật đầu trả lời cậu nhóc.
“Ừ. Tụi này đã làm mì toshomen cho ông ấy và cùng uống rượu. Ở IZUMO.”
“Ồ, là lúc đó. Chuyện xảy ra trước khi cháu chính thức kế thừa danh hiệu, nhưng lúc đó cháu đang ở khu vực IZUMO.”
“Trên hạm đội bao vây IZUMO à?”
“Không, không phải ở đó.” Tadaoki xua tay. “Cháu được điều đến một căn cứ có thể nhìn thấy IZUMO với vai trò là hậu quân. Bọn cháu còn phải cung cấp vật tư cho trận chiến chống lại K.P.A. Italia.”
“Cậu không chiến đấu chống lại Innocen à?”
“Suzuki đã ở đó rồi, nên chẳng có việc gì cho cháu làm cả.”
Nhưng cậu ta không nói gì thêm về những gì mình đã làm lúc đó.
…Đó là một phần của nhiệm vụ, nên chắc cậu ta không thể nói cho chúng ta biết mình đã ở đâu.
Không, Masazumi nghĩ. Những người trên hạm đội bao vây IZUMO hẳn phải là những người có khả năng chiến đấu trên tàu.
Một tay súng bắn tỉa sẽ hữu ích ở đó, nhưng vì cậu ta không tham gia…
…Họ không mang theo những người kế thừa danh hiệu hoặc người sắp kế thừa danh hiệu trong trận đó sao?
Nghĩ kỹ thì cũng có lý. Như Tadaoki đã ám chỉ, lực lượng chính của M.H.R.R. đang trên đường tấn công K.P.A. Italia, và IZUMO nằm ở biên giới của Hexagone Française. Hashiba đang thực hiện việc tái hiện lịch sử cuộc xâm lược Mouri, nhưng việc sử dụng hoạt động quanh IZUMO để xâm lược Mouri sẽ vi phạm Thánh Uớc. Họ sẽ tránh sử dụng những người kế thừa danh hiệu để chứng tỏ họ không có ý định đó.
10ZO: “Nghĩ lại thì, việc Lãnh chúa Matsunaga đến thăm IZUMO đúng là liều lĩnh thật nhỉ?”
Phó Hội Trưởng: “Cái chết của ông ta diễn ra trước cuộc xâm lược Mouri, nên ông ta không thể can thiệp vào đó. Điều đó có lẽ đã cho ông ta sự tự do để đến thăm IZUMO mà không gặp rắc rối.”
Nhưng, Masazumi nghĩ.
Phó Hội Trưởng: “Một hạm đội lớn như vậy mà hoạt động không có người kế thừa danh hiệu nào sao?”
Azuma: “Điều đó có nghĩa là gì?”
Mar-Ga: “Nếu không có một đám lập dị ở cấp trên, hạm đội có thể vận hành trơn tru hơn bình thường rất nhiều.”
Musashi: “Nếu các người để chúng tôi tự quản, Musashi vẫn có thể hoạt động bình thường. Hết.”
Gold Mar: “Hoạt động không bình thường thì trông như thế nào?”
Masazumi không thể tưởng tượng ra câu trả lời nào cho câu hỏi đó mà dễ chịu cả, nên cô quyết định không nghĩ đến nó nữa.
Nhưng cô đã nghe thấy điều gì đó tương tự như suy đoán này trước đây.
Phó Hội Trưởng: “Ở P.A. Oda, ai là người chỉ huy các thành viên cấp dưới và các chiến binh bình thường?”
10ZO: “Có lẽ là Niwa Nagahide-dono. Đó là vai trò mà cô ấy đã đảm nhận ở Novgorod. Và…”
Crossunite dừng lại trước khi tiếp tục.
10ZO: “Như Hashiba-dono đã nói lúc nãy, Niwa Nagahide-dono đang trên đường đến Nördlingen.”
“Hả? Tanba lại cho chúng ta ra rìa nữa rồi!?”
“Ha ha ha. Na-chan, cậu quá tự do để tham gia vào đơn vị quy củ của Niwa. Đơn vị vận chuyển của tớ sắp khởi hành rồi, giúp tớ khuân vác hàng hóa đi, nhé?”
“Maeda, cậu không định mắng tớ vì gọi Tanba thay vì Niwa à?”
Đây sẽ là một đối thủ khó nhằn, Masazumi cảm thấy.
Họ đã đối đầu với Niwa ở Novgorod và Phó Tể tướng của Date đã chuẩn bị để chiến đấu với cô ta, nhưng ngay trước đó, cô ta đã sử dụng một thần chú để hợp nhất với Chuột của mình và kiểm soát hiệu quả khu vực từ phía nam đến phía đông Novgorod.
Trong một trận chiến cục bộ, cô ta có thể kiểm soát cả một khu vực trong khi các chiến binh quy củ của cô ta có thể bảo vệ vành đai.
Nếu xảy ra một trận chiến xung quanh trang viên Nagaoka ở ngoại ô Nördlingen, Niwa sẽ có lợi thế.
…Toàn là hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Tân Binh: “Ngay cả trong Thánh Uớc, Niwa cũng là một thành viên cấp cao của gia tộc Oda, chủ yếu xử lý các công việc hậu trường và hành chính. Có thể nói ông ấy đã giải quyết các vấn đề nội bộ và hỗ trợ các chỉ huy khác. Điều đó cuối cùng đã khiến ông ấy xa rời con đường thăng tiến, nhưng Niwa của chúng ta dường như đang tận dụng điều đó để giúp bản thân linh hoạt hơn.”
Phân tích của anh ta lần này thực sự hữu ích.
Nhưng điều này giúp làm sáng tỏ tình hình nội bộ của P.A. Oda.
…Nagaoka nói rằng cậu ta đã gặp Phu nhân Nagaoka ở Kyoto.
“Sau sự kiện ở IZUMO, Niwa đã đến Oushuu để giải quyết sự cố Hidetsugu. Lực lượng của Hashiba đã chinh phục K.P.A. Italia và sau đó di chuyển về phía tây để chuẩn bị cho cuộc tấn công sau này vào Paris. Những người mới như cậu có phải được cử đến để lấp vào khoảng trống mà việc này để lại ở M.H.R.R. không?”
“Sao cô biết!?”
Tadaoki liếc nhìn lại cô, và tên ngốc kia trả lời.
“Con bé này thông minh lắm khi nói về những chuyện như thế này. Và con bé cũng khá quan trọng, nên nhớ lấy điều đó.”
Đó không phải là lời giới thiệu tuyệt vời nhất, nhưng cô quyết định mặc kệ khi Nagaoka cúi đầu chào cô một cách nhanh chóng.
…Đôi khi tốt nhất là không nên đi vào chi tiết.
Với suy nghĩ đó, cô nói thêm.
“Ngoài ra, nếu chúng ta loại trừ Hashiba, thì thủ lĩnh P.A. Oda ở vị trí xa nhất về phía tây là Akechi Mitsuhide ở Kyou. Nếu họ cử những người mới đến M.H.R.R. để giúp họ học hỏi, họ sẽ cần một người chỉ huy nào đó. …Vì vậy, tôi đoán Akechi đã đóng vai trò là cấp trên của cậu.”
Và…
“Những người mới hẳn đã được tập hợp lại cho một buổi họp ngành và họp báo để giải thích tình hình ở M.H.R.R. Địa điểm tự nhiên nhất sẽ là trụ sở của Akechi ở Kyoto. Và Phu nhân Nagaoka hẳn cũng đã có mặt ở đó vì bà ấy đóng vai trò là một đường dây liên lạc với châu Âu khi ở M.H.R.R. …Nếu Akechi Mitsuhide là loại người tuân thủ Thánh Uớc một cách trung thành, ông ta hẳn đã đảm bảo mọi việc được thực hiện đúng cách.”
“Này.”
Cậu nhóc lên tiếng, nhưng là nói với tên ngốc chứ không phải Masazumi.
“Cô gái này làm cháu sợ đấy.”
“Ừ, nhưng cậu biết không, Nagabuto? Có một lý do tại sao con bé giỏi luyên thuyên về những thứ không ai hiểu như vậy. Cậu có biết đó là gì không?”
“Không.”
“Để nói những câu chơi chữ dở tệ và tuyên chiến.”
Masazumi đột nhiên cảm thấy hai cánh tay của Horizon ở hai bên mình. Cánh tay phải chỉ ngón cái vào chính mình, còn cánh tay trái thì tung vài cú đấm gió vào không trung.
Điều đó có lẽ có nghĩa là “nếu hắn gây rối, cứ ra hiệu”. Cô vỗ nhẹ vào tay phải, rồi hai bàn tay và Tsukinowa nhìn nhau chằm chằm.
Cô đặt Tsukinowa xuống sàn và hai bàn tay nhấc con thú ăn kiến nhỏ lên và bò vòng quanh.
“Maa.”
Ồ, vui không, Tsukinowa?
Gold Mar: “Nếu cô hỏi tôi, thì đây đúng là một cảnh tượng có một không hai.”
Mar-Ga: “Chắc chắn là thứ mà cô chỉ có thể thấy ở Musashi…”
Dù sao đi nữa, tên ngốc mở một khung ký hiệu với bình luận “ra là vậy hả?”
Hắn hiển thị một bản đồ Kyoto và vùng Kinki của Viễn Đông và cho Nagaoka xem.
“Vậy cậu đã đi đâu?”
“Đến Lâu đài Nijou, đồ ngốc. Còn đi đâu được nữa?”
“Ồ, đó là một nơi khá đẹp. Vậy cậu đã gặp vợ cậu ở đó? Đó là lần đầu tiên à?”
“Tất nhiên. Tôi không thể gặp cô ấy trước đó được.”
Có điều gì đó trong lời nói của cậu nhóc khiến Masazumi cảm thấy kỳ lạ.
…Hử?
Và khi cô đang cố gắng tìm ra lý do tại sao nó nghe có vẻ kỳ lạ…
Asama: “Nếu anh ấy không thể gặp cô ấy, điều đó có nghĩa là anh ấy đã cố gắng gặp cô ấy, phải không? Chỉ dựa trên cách diễn đạt của anh ấy thôi.”
Chính là nó. Và điều đó có nghĩa là một điều khác.
Vết Sẹo: “Ngài Tadaoki muốn gặp người sẽ trở thành Phu nhân Nagaoka. …Có lẽ là trước khi anh ấy chính thức kế thừa danh hiệu.”
Chị Gái Thông Thái: “Nào! Đã đến lúc của khu vực ảo mộng tình yêu! Việc Nagabuto muốn gặp vợ tương lai của mình, Tamako, từ rất lâu trước đây có ý nghĩa gì!?”
Không Quay Đầu: “Nói một cách thực tế, nếu bạn chưa từng gặp người vợ sẽ tự nổ tung mình một lần nào thì có phải là khó xử theo nhiều cách không?”
Chị Gái Thông Thái: “Tôi phản đối! Không thực tế nữa! Hay như người Tres España sẽ nói, no mas realismo!”
Sói Bạc: “Cô không biết từ ‘chủ nghĩa hiện thực’ là gì, phải không?”
Gold Mar: “Ừm, nhưng tôi không chắc về chuyện này lắm. Đây, xem thông tin này đi.”
Gia Thần Ngực Lép: “Ể? Có điều gì mâu thuẫn với ảo mộng đó à?”
Mar-Ga: “Đây là thông tin về Phu nhân Nagaoka mà Masazumi đã gửi cho mọi người. …Kiểm tra tuổi đi.”
Uqui: “…28?”
“Bà cô già! Và theo quan điểm của tôi, bà ta già gấp ba lần!”
“Nói nhỏ thôi để cậu nhóc kia không nghe thấy!”
Sau khi khiển trách Ohiroshiki, Mitotsudaira tham gia vào đám đông mà các bạn cùng lớp của cô đã tự nhiên hình thành. Tất cả họ đều cúi xuống và nhìn nhau.
“Cậu nhóc đang học năm thứ hai trung học, nên cô ấy thực sự lớn hơn cậu ta gấp đôi tuổi.”
“Hm, thể loại chênh lệch tuổi tác. Cậu nhóc này có triển vọng… Thể loại này có nhiều điểm chung với thể loại chị gái, nên chúng ta cần giúp đỡ cậu ta khi cần thiết.”
“Tại sao cậu lại nói với giọng điệu đầy trách nhiệm như vậy, Uqui-dono?”
Cuộc trò chuyện của các chàng trai thật khó hiểu, nhưng Mitotsudaira đưa ra bình luận của riêng mình:
“Tôi tự hỏi Phu nhân Nagaoka cảm thấy thế nào khi được ghép đôi với một cậu bé trung học.”
“Đây là một chất liệu doujin khá ngon nghẻ đấy,” Naruze nói thêm.
Mitotsudaira không thể phản bác điều đó, nhưng rồi…
Gừng Càng Già Càng Cay: “Nào, nào. Chênh lệch tuổi tác không có ý nghĩa gì trong chuyện tình yêu đâu.”
Cô nhận ra có một ví dụ ngay tại đây.
Với lịch sử lâu dài của mẹ cô là một Loup-Garou sống trong rừng, chắc chắn phải có một khoảng cách tuổi tác khá lớn giữa cha mẹ cô.
Tuy nhiên, họ đã phát triển một mối quan hệ thân thiết đến mức khó có thể tưởng tượng họ đã từng xa nhau.
“Khi nhìn vào cha mẹ tôi, có vẻ như sự khác biệt tuổi tác thực sự không quan trọng.”
“Đúng vậy,” những người khác đồng ý, nhưng rồi…
Azuma: “Nói cách khác, tuổi tác và ngoại hình không phải là điều quan trọng, phải không?”
“Cậu quyết định ‘đây là người đó’ và thế là xong. Đúng không, Miriam?”
Azuma mỉm cười một chút trong khi anh và Miriam ngồi trên giường, lưng dựa vào tường và chân duỗi thẳng ra. Anh đã mở một khung ký hiệu ở chế độ màn hình rộng để Miriam và cô bé ngồi giữa họ cũng có thể thấy cuộc trò chuyện đang cuộn trên đó.
Bên cạnh anh, Miriam đặt khuỷu tay lên chiếc gối mà cô đã dựng lên để làm chỗ tựa tay.
“Này, Azuma. Anh nghĩ mọi người phải trải qua những gì trước khi họ có thể gọi là ‘ổn định’?”
“Ý em là sao trước khi họ có thể gọi là ổn định?”
“Anh biết đấy.” Cô né tránh ánh mắt. “Có thể có sự chênh lệch về tuổi tác, nhưng cũng có những khác biệt khác.”
“Chắc chắn rồi. Giống như khác giới tính.”
Miriam và chiếc gối đổ sụp xuống giường.
“Mẹ ơi, đó có phải là một cú đả kích mạnh không?”
“Con học được cách nói đó ở đâu vậy? Nhưng đừng lo. Mẹ chỉ cảm thấy hơi tuyệt vọng một chút vì lời nhận xét vô tâm của bố thôi.”
Miriam tiếp tục nói trong khi vẫn nằm sấp trên giường.
“Dù sao đi nữa, anh không cần phải tránh đề cập đến đôi chân của em đâu.”
“Anh không tránh; anh chỉ không nghĩ đến thôi. Ý anh là, em là một người có năng lực hơn anh rất nhiều. Ngoài ra…”
“Ngoài ra?”
Khi Azuma thấy Miriam không nhìn về phía mình, anh đặt tay lên vai cô bé.
Khi cô bé nhìn anh với vẻ thắc mắc, anh chỉ vào chiếc xe lăn của Miriam. Cô bé gật đầu.
“Mẹ cho con ngồi ở phía sau xe lăn của mẹ.”
“Ừ, anh biết.”
“Mẹ đi rất nhanh.”
“Ừ, anh biết.”
“Khi mẹ đưa con lên boong tàu, mẹ sẽ chuyển sang chế độ siêu tốc và thực hiện một cú xoay vòng.”
“Cái này thì anh mới nghe lần đầu.”
“Ch-chờ một chút!”
Miriam dùng tay đẩy mình lên. Mặt cô đỏ bừng.
“E-em tự làm sẽ nhanh hơn là anh đẩy, đúng không?”
“Anh phải thừa nhận là nó nhanh.”
“Và nó làm con bé vui.”
“Em đã làm việc này bao lâu rồi?”
Sau một lúc im lặng, Miriam trả lời câu hỏi của Azuma bằng một cái lườm.
“Việc đó có gì sai sao? Nếu vậy, em sẽ dừng lại.”
“Em làm trên boong tàu nên có nhiều không gian và an toàn, đúng không? Đó là một phần lý do anh nói em có năng lực hơn anh.”
“Thật không?”
“Ừ. Ý anh là, anh chắc chắn không thể chuyển sang chế độ siêu tốc để thực hiện một cú xoay vòng.”
“Đ-đừng trêu em nữa.”
Cô giơ tay lên một cách đe dọa rồi lại hạ xuống.
“Không thể tin được.”
“Không thể tin được cái gì?”
“Những chuyện như thế này vẫn xảy ra. …Em nghĩ điều gì đó là điểm yếu, nên em giấu nó đi và cuối cùng chỉ đẩy họ ra xa.”
Vậy nên…
“Để đạt đến điểm mà em có thể gọi là ‘ổn định’ không hề dễ dàng. Em viện cớ và hạnh phúc trôi qua kẽ tay. Những lời bào chữa như ‘mình sẽ chỉ là gánh nặng cho họ thôi’ hoặc ‘mình không có năng lực như họ nghĩ’.”
“Và em đang nói Phu nhân Nagaoka cũng đang làm vậy?”
“Em không biết.” Miriam lườm anh còn dữ dội hơn. “Giờ đến lượt anh.”
“L-lượt gì? Ể? Khoan đã.”
“Được rồi.” Cô vỗ nhẹ vào đầu anh. “Em nên bắt anh tiết lộ điều gì đây? …Nhưng đừng lo. Điều này sẽ chỉ gỡ bỏ một gánh nặng khỏi vai anh thôi.”
Hmm… Asama âm thầm rên rỉ.
…Họ nói chênh lệch tuổi tác không quan trọng, nhưng…
“Đúng là cha mẹ của Mito đang tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc với nhiều thời gian ‘hít-hít thở-thở’, nhưng họ đã phải xa nhau một thời gian để không trở thành gánh nặng quá lớn cho nhau, phải không?”
“X-xin đừng thêm những thuật ngữ tự bịa kỳ lạ khi nói về cha mẹ tôi!”
Gừng Càng Già Càng Cay: “Đúng vậy! Chính xác hơn phải gọi là thời gian ‘liếm-mút mơn-trớn’!”
Sự thật còn kinh khủng hơn. Nhưng vì họ yêu nhau quá nhiều…
Gừng Càng Già Càng Cay: “Đúng là chúng ta đã xa nhau một thời gian.”
…Mình đã nghĩ vậy mà.
Đây là chuyện về một cái nắp, Asama nghĩ.
Bạn biết hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, nhưng cuối cùng bạn lại nghĩ rằng mình không xứng đáng với nó. Bạn quyết định rằng việc chấp nhận nó là sai.
Nếu bạn nhầm lẫn, bạn sẽ mất tất cả nếu bạn vươn tới hạnh phúc đó.
Vì vậy, bạn đậy nắp nó lại.
Tất nhiên, những điều này xảy ra ngay cả với những cảm xúc không ở mức độ tình yêu. Ví dụ…
“Horizon.”
“Judge. Tôi tin rằng tôi hiểu những gì Asama-sama muốn nói,” Horizon nói trong đám đông. “Tôi đã từng bị buộc phải gánh chịu một định mệnh chết chóc… hay đúng hơn là, được chuẩn bị sẵn cho tôi. Lúc đó, tôi là một người thật thà, trong sáng và không tì v- á.”
“H-Horizon! Cậu sẽ không nói vấp nếu không cố gắng sử dụng những từ mà cậu không quen dùng!”
“Xin lỗi.” Cô gật đầu với những người khác. “Dù sao đi nữa, tôi đã trải qua một giai đoạn ‘mình nên chết đi’, nhưng khi Toori-sama xuất hiện để cứu tôi, tôi đã đẩy ngài ấy ra như thể muốn nói ‘này, dừng lại đi’. Các bạn thấy đấy, lúc đó, tôi đang nghĩ…”
Horizon im lặng.
Cô đang suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ngước nhìn lên trời và nói trong khi mồ hôi túa ra vì lúng túng.
“X-xin lỗi. Dường như tôi không thể nhớ ra bất kỳ lý do nào có thể tạo nên một câu chuyện hay.”
“Ờ-ừm, cậu không cần phải ép mình đâu, Horizon…”
Dù sao đi nữa, có một điều rõ ràng.
“Cậu đã đẩy anh ấy ra vì cậu nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất, phải không?”
Nói cách khác…
“Khi cân nhắc giữa lợi và hại, cái chết của cậu đã chiếm ưu thế. Cũng như việc giữ chúng tôi không liên quan. Chính quyết định đó đã khiến Toori-kun tiếp cận từ một vị trí song song đối nghịch.”
“Vậy bỏ qua việc tên ngốc có phải là một phần cần thiết trong chuyện này hay không, cô đang nói Phu nhân Nagaoka cũng giống vậy à?” Naomasa hỏi.
“Rất có thể. Tôi đoán đó là lý do tại sao bà ấy chưa bao giờ gặp cậu ta trước lần đó.”
Gold Mar: “Nhưng điều đó có nghĩa là bà ấy xem cậu ta như một đứa trẻ không?”
Gừng Càng Già Càng Cay: “Tôi không thấy có vấn đề gì với việc đó cả.”
“Làm ơn, làm ơn đừng để bà ấy nói điều gì đó rùng rợn…”
“Mito, sao không nói thẳng với mẹ con thay vì cầu nguyện?”
“Nếu tôi nói với bà ấy điều đó, bà ấy chắc chắn sẽ nói điều gì đó tệ hơn gấp 10 lần chỉ để chọc tức tôi!”
“Theo một cách nào đó, hai người có một mối liên kết tin tưởng mạnh mẽ nhỉ?”
Nhưng mẹ của Mitotsudaira có điều muốn nói.
Gừng Càng Già Càng Cay: “Khi con đã từ bỏ thế giới, con sẽ quan tâm đến bất kỳ ai lo lắng cho con, thực sự yêu mến con, và cố gắng tiếp cận con ngay cả khi con từ chối họ.”
Sói Bạc: “Mẹ, mẹ có thể ngừng hành động như thể cả thế giới tuân theo quy tắc của mẹ không?”
Asama vẫy tay gọi Mitotsudaira.
Nhưng thay vì gọi cô lại, cô ấy dường như đang cố nói với cô điều gì đó.
Mitotsudaira quay lại hỏi đó là gì, và…
“Trung học,” Asama nói.
Phải mất hai giây Mitotsudaira mới hiểu được ý nghĩa.
“——————”
Cô đột nhiên cúi gằm mặt trong đám đông và phải tựa vào vai Adele và Naomasa ở hai bên để đứng vững.
…Đúng rồi!
Mitotsudaira kinh ngạc. Quy tắc của mẹ cô chắc chắn được áp dụng ở một nơi khác.
Chị Gái Thông Thái: “Hè hè. Vâng, tôi nhớ có một hiệp sĩ nào đó đã hành động như thể cô ấy đã từ bỏ thế giới trong suốt những năm trung học.”
Sói Bạc: “Đ-đó là tôi! Vâng, là tôi! Có vấn đề gì không!?”
Gia Thần Ngực Lép: “Hả?”
Sói Bạc: “Sao thế?”
Gia Thần Ngực Lép: “Chà, không phải cô và Tổng trưởng bắt đầu thỉnh thoảng đến thăm nhau sau khi ngài ấy bị đánh tơi tả sao? …Ý tôi là, không phải là sau đó hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng mà.”
Gừng Càng Già Càng Cay: “Ôi, ôi, Nate. Chuyện gì giữa con và nhà vua của con vậy!?”
Thôi chết rồi.
Asama đang nhìn đi chỗ khác và nói “ừ…” và Kimi đang khéo léo nhảy múa chỉ bằng đôi chân của mình, nhưng đó là cách của hai người họ.
Để không gây quá nhiều áp lực cho cô, những chuyến thăm “thỉnh thoảng” đó thiên về giao tiếp xã hội bình thường hơn là cuộc gặp gỡ giữa một hiệp sĩ và nhà vua của cô, nhưng…
“Đó là chuyện giữa nhà vua của tôi và tôi. Nó không liên quan đến cuộc thảo luận hiện tại.”
“Hè hè. Đừng chắc chắn thế. Mặc dù cậu ta chưa bao giờ thành công, nhưng chúng ta đang nói về một đứa trẻ muốn gặp một người nào đó và một người lớn đã né tránh.”
“Điều đó thì có liên quan gì đến nhà vua của tôi và tôi?”
Mar-Ga: “Có thể không có gì, nhưng việc liên kết chúng lại sẽ vui hơn.”
Những người này… cô thở dài, nhưng cô có lẽ cũng sẽ tham gia nếu đó là chuyện về người khác. Ngoài ra, bây giờ cô đang sống trong nhà của nhà vua, nên không có lý do gì để phủ nhận quá khứ của mình.
Trong trường hợp đó…
“Cậu nhóc đó đã làm gì khi gặp người vợ tương lai của mình ở Kyou?”
“Vậy cậu đã làm gì khi gặp vợ mình?” Toori hỏi.
Nhưng cậu nhóc ngần ngại trả lời.
“Chà…”
“Cậu có sờ ngực cô ấy rồi bị lên gối vào bụng không?”
“Không! Tại sao tôi lại làm thế!?”
“Gã này hết thuốc chữa rồi… Ý tôi là, đó là điều bình thường phải làm, đúng không!?”
Khi hắn quay lại nhìn những người khác, ninja lắc đầu và bán long nhân gật đầu.
“Đó là 50/50, đồ ngốc!” cậu nhóc phản đối.
“Không, cậu mới là đồ ngốc. Tính cả tôi vào thì là 66.66666%! Và Viễn Đông là một nền dân chủ, nên sàm sỡ thắng theo đa số! Cậu thua. Và cậu cũng thua, Tenzou.”
“T-tại sao điều đó lại khiến tôi tức giận đến thế!?” Tenzou hét lên.
“C-Chủ nhân Tenzou, ngài đã làm vậy để kiểm tra thiếp khi ngài tỏ tình, nên n-ngài vẫn thắng mà.”
Mary siết chặt nắm tay khi biện hộ cho cậu, nên những người khác nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
Chị Gái Thông Thái: “Hè hè. Tôi đã hy vọng cậu ta sẽ nói ‘Mary-dono! Hãy để tôi sờ lại chúng để đảm bảo chiến thắng của mình!’ ”
10ZO: “Nếu tôi nói thế, gia đình cô ấy sẽ đến giết tôi mất!”
Tôi: “Ừ, Nữ hoàng Tiên có thể phiền phức lắm. Mày chỉ cần địt một thanh Excalibur nhỏ thôi là bà ta nổi điên vô cớ rồi.”
Phó Hội Trưởng: “Để cô ta cho qua chuyện đó không hề dễ dàng, nên đừng nhắc lại.”
“Dù sao thì,” Toori nói khi quay lại phía Nagabuto. “Giờ đã nhất trí rồi, nên lỗi là do cậu không sờ ngực cô ấy.”
“Anh nói chẳng có lý gì cả!”
“Vậy cậu đã làm gì khi gặp cô ấy? Đừng nói với tôi là cô ấy đòi một nụ hôn nhưng cậu lại bỏ lỡ cơ hội vì trở nên giống Tenzou và nói rằng mình là người tốt, có khả năng tự chủ hay gì đó.”
Gia Thần Ngực Lép: “Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, nếu cậu ta hôn cô ấy lúc đó thì gia đình cô ấy có giết cậu ta không?”
Chuông: “Bắt… quả tang?”
Trong trường hợp này là quả môi chứ, Bell-san! cậu nghĩ, nhưng Nagabuto lại có một phản ứng khác.
Cậu ta nhìn xuống và ngậm miệng lại. Cậu ta im lặng. Nhưng Toori có linh cảm tại sao.
“Cậu đã nói điều gì đó ngớ ngẩn, phải không?”
“Đó không phải là điều ngớ ngẩn.”
“Vậy cậu đã nói điều gì đó hợp lý.”
“…Đúng vậy.”
“Nhưng cô ấy không hiểu, phải không?”
Nagabuto lại im lặng. Cậu ta đã làm điều này vài lần rồi, nhưng Toori…
Tôi: “Gã này không biết con cu của hắn đang bị tô màu đen đâu nhỉ?”
Mar-Ga: “Chắc là hắn đã nhận thấy một sự cứng ngắc kỳ lạ khi mực bắt đầu khô.”
Gold Mar: “Ga-chan, cậu có thể bình tĩnh một chút không? Chúng ta đừng nghĩ quá thực tế về chuyện này, được không? Được không?”
Chính Nghĩa: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ phải dè chừng sau lưng để đảm bảo hắn không đến giết cậu khi biết chuyện.”
Đó là vấn đề của sau này.
“Vậy vợ cậu đã nói gì?”
“Chà…” Nagabuto ngập ngừng trong một hơi thở ngắn. “Cô ấy nói tôi không cần phải làm vậy.”
“Lúc nói thế cô ấy có mỉm cười không?”
“…Có.”
Toori cười gượng trước lời xác nhận của cậu nhóc.
“Và rồi cậu đã nói điều gì đó ngớ ngẩn, phải không?”
“A-anh không biết chuyện gì đã xảy ra đâu!”
“Tôi biết chứ.” Nụ cười gượng của Toori càng lớn hơn. “Nếu không, cậu đã không ở đây với chúng tôi. …Cậu đã nói điều gì đó và cậu cảm thấy cần phải bù đắp cho nó. Nhưng nếu cậu xin lỗi, cậu sẽ phải chấp nhận những gì cô ấy nói và rút lui, nên cậu cũng không thể xin lỗi được.”
Vậy nên…
“Cậu đã đến với chúng tôi, hy vọng có thể có một khởi đầu mới.”
“Đừng tự tiện suy diễn về tôi nữa!”
“Tôi phải làm vậy khi cậu không chịu tự nói ra, đồ ngốc. Tôi phải lấp đầy những khoảng trống bằng những giả định. …Bên cạnh đó, sau này tôi sẽ là sếp của cậu.”
Toori đặt tay lên cằm.
“Để xem tôi đoán thế nào nhé,” hắn nói. “Cậu đã yêu vợ mình, phải không? Tôi sẽ cho là cô ấy khá xinh đẹp. Cậu muốn gặp cô ấy nhưng bị từ chối, nên cậu quyết định có thể thay đổi điều đó bằng cách giành được một danh hiệu kế thừa. Cậu đã đi và lấy một cái, nhưng cậu vẫn bị từ chối và cậu bắt đầu tự hỏi tại sao. Đó là khi cậu nhận ra việc kế thừa danh hiệu chồng của cô ấy có nghĩa là bắt đầu quá trình tái hiện lịch sử cùng nhau và điều đó rút ngắn thời gian sống còn lại của cô ấy. Vì vậy…”
Vậy nên…
“Cậu muốn gặp cô ấy và nói với cô ấy đừng chết.”
“Vâng, được chưa!?” Nagabuto hét lên.
Tadaoki nghĩ lại đêm đó.
Cậu đã đến thăm Lâu đài Nijou. Sảnh bên trong có thiết kế đơn giản nhưng màu sắc tối và sự tương phản gay gắt do ánh sáng tạo ra mang lại một không khí “trưởng thành”.
Cậu đã định bắt đầu bằng một vài câu chuyện phiếm khi gặp cô ấy ở đó, nhưng…
“Tôi đã nói với cô ấy đừng chết và rằng tôi sẽ cứu cô ấy nếu có chuyện gì xảy ra!”
“Nhưng cô ấy nói cậu không cần phải làm vậy?”
“Vâng! Vì vậy tôi đã nói rất nhiều điều khác…”
Thành thật mà nói, cậu không nhớ rõ lắm.
Cậu đã nghĩ ra và chuẩn bị nhiều cách khác nhau để cứu cô ấy và tiếp cận cô ấy, nhưng…
“Cô ấy có nói với cậu rằng điều đó không cần thiết không?”
Mitotsudaira gõ vào khung ký hiệu của mình.
Cô biết nhà vua của mình sẽ thấy những lời của cô.
Sói Bạc: “Khi một người đã từ bỏ bản thân, các phương pháp cứu giúp họ sẽ trở nên vô nghĩa. Bởi vì họ đã tìm thấy ý nghĩa trong ý nghĩ rằng họ không thể được cứu.”
Nói cách khác…
Sói Bạc: “Đối với Phu nhân Nagaoka, châu Âu không còn cần sự giúp đỡ của bà ấy nữa, nên bà ấy nghĩ rằng vai trò của mình đã kết thúc. Bà ấy đã kế thừa danh hiệu của Christina của Thụy Điển, nhưng bà ấy phải sống xa Thụy Điển và bà ấy hẳn cảm thấy điều đó đang gây bất tiện cho chính quốc gia của mình. Cậu nhóc này đã gặp bà ấy ngay sau khi K.P.A. Italia rơi vào tay Hashiba. Việc tái hiện lịch sử cái chết của Phu nhân Nagaoka sẽ dẫn đến Sekigahara, nên bà ấy có thể dùng điều đó để dồn Hashiba vào chân tường. Ngoài ra…”
Tôi: “Ngoài ra?”
Khi nhà vua của cô hỏi câu đó, Mitotsudaira nghĩ đến cha mẹ mình.
Mẹ và cha cô đã sống những cuộc đời rất khác nhau trong những hoàn cảnh rất khác nhau.
Mẹ cô là một Loup-Garou ăn thịt người. Cha cô là một lãnh chúa phong kiến và là một học sinh.
Khi họ lần đầu tiên phát hiện ra sự hấp dẫn giữa họ, họ đã nhớ đến những khác biệt đó và giữ khoảng cách với nhau.
Với cậu nhóc và vị phu nhân này, đó có lẽ là điều mà vị phu nhân đang làm.
Sói Bạc: “Với sự chênh lệch tuổi tác và cái chết của bà ấy trong Thánh Uớc, Phu nhân Nagaoka có lẽ đã nghĩ rằng cậu ấy có thể tìm được người tốt hơn bà.”
Chỉ sau khi nói ra cô mới nhận ra đó là một câu nói nặng nề đến mức nào.
Ít nhất, cô có lẽ sẽ khóc nếu nói điều đó với nhà vua của mình. Nỗi đau khi che giấu cảm xúc thật của mình và tự đẩy mình ra xa khỏi hạnh phúc là một điều không thể chịu đựng được.
Cô nhận ra đã có những giọt nước mắt ở khóe mắt mình.
…Mình đang đặt quá nhiều bản thân vào cách mình tưởng tượng về bà ấy.
Phu nhân Nagaoka không biết rõ cậu nhóc này. Vì vậy, đối với bà ấy, đó có lẽ là việc đưa ra một vài lời khuyên cho cậu nhóc với tư cách là một người lớn hơn là che giấu cảm xúc thật của mình.
Nhưng Mitotsudaira đã nhận ra một điều khi nghĩ về người phụ nữ đó giống như mình.
…Mình không muốn bị tách khỏi nhà vua của mình.
Cô đã cảm thấy như vậy ở IZUMO. Mẹ cô đã bắt ngài làm con tin và buộc ngài rời xa cô. Cô đã cảm thấy sắp khóc lúc đó.
“…Uuh.”
Cô lắc đầu. Và…
Tôi: “Nate.”
Sói Bạc: “C-có chuyện gì?”
Nhà vua của cô hỏi một câu.
Tôi: “Khi ta nói sẽ phong nàng làm hiệp sĩ của ta, nàng có nghĩ rằng nàng sẽ là gánh nặng hay một khuyết điểm cho ta không?”
Cô do dự trả lời, nhưng cô đã rũ bỏ nỗi sợ hãi bên trong mình.
Cô không còn là con người của ngày xưa nữa. Cô muốn quá khứ là quá khứ. Vậy nên…
Sói Bạc: “Tất nhiên là có. Nhưng…”
Nhưng…
Sói Bạc: “Ngài đã đến với thần, nên việc lo lắng về điều đó là vô nghĩa. Và…”
Cô tiếp tục bằng cách nói về sự chia ly với nhà vua của mình đã gần như khiến cô bật khóc khi nghĩ về nó trước đây.
Sói Bạc: “Bây giờ, thần muốn tìm thấy sức mạnh để bảo vệ ngài và tiếp tục tiến lên thay vì tìm lý do để đẩy ngài ra xa và chìm đắm trong tuyệt vọng.”
Asama lẩm bẩm “Đ-đúng rồi…” trong khi cúi gằm mặt, nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều đó. Mitotsudaira thấy cánh tay phải của Horizon giơ ngón tay cái lên từ boong tàu.
“Đó là mối quan hệ của thần với ngài, nhà vua của thần.”
Sói Bạc: “Tuy nhiên… Phu nhân Nagaoka và cậu nhóc này chưa đạt đến mức độ đó.”
Cậu nhóc nhìn nhận mọi việc một cách nghiêm túc.
Đó có lẽ là lý do tại sao Phu nhân Nagaoka đã từ chối cậu ta vì lo lắng cho tương lai của cậu. Việc chia ly với cậu không phải là vấn đề lớn đối với bà, vì vậy bà đã từ chối cậu nhóc nghiêm túc như một bài học.
Sói Bạc: “Ngài có biết điều gì sẽ xảy ra khi ngài làm điều đó với một cậu bé nghiêm túc đã tự thuyết phục mình rằng mình đang làm điều đúng đắn không?”
Tân Binh: “Cậu ta đang học năm thứ hai trung học. Mọi người ở năm học đó đều có tinh thần nổi loạn.”
Bốn Mắt: “Ồ? Vậy là cậu đã bị đúp 4 lần hay sao?”
Ngài Thư Ký bắt đầu gõ điên cuồng vào khung ký hiệu của mình, nhưng đó chẳng phải chính xác là điều Shakespeare muốn sao?
Dù sao đi nữa, Mitotsudaira đã hiểu ra một điều ở đây.
Sói Bạc: “Nhà vua của thần.”
“Judge,” hắn nói lớn thay vì qua thần giao cách cảm.
Nhà vua của cô lên tiếng trước mặt cậu nhóc.
“Cậu đã tức giận và cãi nhau với vợ mình, phải không?”
“Vâng,” Tadaoki xác nhận.
Cậu quyết định bây giờ không có ích gì khi che giấu nữa và giải thích.
“Tôi đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch. Việc kế thừa danh hiệu của Inadome là một phần trong đó. Bởi vì nó cho phép tôi ở đó. Vì vậy, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi muốn cứu cô ấy bằng mọi giá. Nhưng cô ấy không nghe. …Tôi chỉ đang học trung học. Tôi hiểu điều đó. Đó là lý do tại sao tôi đã suy nghĩ rất nhiều và chuẩn bị mọi thứ trước. Vậy tại sao cô ấy vẫn chọn cái chết? Tôi không quan tâm nó gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi. Tôi không muốn cô ấy chết.”
“Cậu đã nói với cô ấy điều đó chưa?”
Cậu không cần phải nói lại, nên chỉ gật đầu. Sau đó, tên khỏa thân trước mặt cậu nói thêm.
“Và cô ấy có nói với cậu là hãy tìm ai đó tốt hơn cô ấy hay điều gì đó tương tự không?”
Cậu nghe thấy một vài tiếng la hét phấn khích và những bình luận “Làm tốt lắm, Mitotsudaira!” phía sau, nhưng những người này thật điên rồ và cậu không muốn dính líu vào. Nhưng…
“Cô ấy có nói vậy.”
Cậu nghĩ lại lúc đó.
Cậu đã nói mọi điều có thể và thậm chí còn cho cô ấy xem một số tài liệu mà cậu đã làm. Cứu cô ấy sẽ vi phạm Thánh Uớc.
“Nhưng có những cách diễn giải, phải không?”
Nhưng cô ấy cũng đã bác bỏ điều đó. Và khi cậu nhận ra không có gì mình nói có thể thay đổi quyết định của cô ấy, cậu đã hỏi cô ấy một điều.
“Tại sao?”
Và cô ấy đã trả lời.
“ ‘Bởi vì đó là định mệnh của ta.’ ”
“Và cậu đã đáp lại thế nào?”
Cậu nhớ lại. Cô ấy đã tự mình quyết định rồi, nên…
“Tôi đã nói mà không suy nghĩ.”
Cậu đã nói…
“ ‘Tốt thôi, vậy thì cứ đi chết đi.’ ”
Masazumi nghe Tadaoki nói.
Nhưng khi cậu ta kể đến phản ứng của Phu nhân Nagaoka…
“Cô ấy nở một nụ cười cam chịu.”
Masazumi lắng nghe.
“Và cô ấy nói, ‘Vậy thì, đây là lời tạm biệt.’ ”
“Vâng,” Tadaoki nói. “Tôi đã sai. Tôi đã làm hỏng mọi chuyện.”
Vậy nên…
“Tôi có thể thất bại nếu đi cứu cô ấy. Cô ấy có thể không bao giờ tha thứ cho tôi. Cô ấy có lẽ ghét tôi, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại nghe tôi? Ý tôi là, tôi đã nói một điều tồi tệ và tôi đã làm hỏng mọi chuyện. Nhưng…”
“Này.”
Cậu nghe thấy một giọng nói ngay trước mặt mình.
“Cậu vẫn chưa làm hỏng chuyện đâu.”
Toori đặt tay lên đầu cậu nhóc.
“Cậu vẫn chưa làm hỏng chuyện, nên đừng lo.”
“T-tất nhiên là tôi có!”
“Đừng ngớ ngẩn. Cậu đã đến với chúng tôi, phải không? Cậu không thể đưa ra một quyết định nào tốt hơn thế.”
Và…
“Cậu giỏi hơn tôi rất nhiều trong chuyện này, nên đừng lo. Ý tôi là, cậu biết cậu sẽ hối hận nếu không làm gì đó. Vậy nên đừng lo.”
“Làm sao anh có thể tự tin như v-…”
“Bởi vì,” Toori nói. “Rõ ràng là mọi người đều thấy cậu vẫn chưa làm hỏng chuyện, Nagabuto.”
Vai của Asama chùng xuống nhẹ nhõm khi nghe những lời của Toori.
…May quá. Đúng là Toori, có khác.
Chị Gái Thông Thái: “Hè hè. Nếu hắn nói ‘vì ta cũng từng giống như cậu’, tôi sẽ phải tát hắn một cái. Nếu hắn nhìn nhận vấn đề như vậy, hắn sẽ chỉ giả vờ cứu cậu nhóc trong khi thực chất là dùng cậu nhóc để cứu vớt quá khứ của chính mình một cách gián tiếp.”
Hori-ko: “Judge. Nếu ngài ấy vẫn còn mang gánh nặng đó, điều đó có nghĩa là ngài ấy chẳng học được gì từ cái nhìn thoáng qua về quá khứ đã gần như hủy diệt tôi.”
Đúng vậy.
Hắn đã thanh tẩy quá khứ của mình, nên hắn sẽ không xem cậu nhóc này là bản ngã quá khứ của mình.
Hắn đã vượt qua điều đó rồi, nên thay vào đó hắn sẽ tập trung vào việc cứu một cậu bé sắp bị sự hối hận nhấn chìm.
“Nghe này,” hắn nói. “Chúng tôi sẽ không để những thứ đó đánh bại chúng tôi. Ngay cả khi điều tương tự xảy ra lần nữa, chúng tôi biết mình có thể vượt qua nó vì chúng tôi đã từng làm được. …Nhưng cậu? Cậu vẫn còn là một tân binh hối hận. Vậy nên nếu cậu nghĩ mình sắp thua, cứ để đó cho chúng tôi.”
“Để đó cho các anh? Điều đó có nghĩa là gì?”
“Chúng tôi sẽ tin tưởng vào cậu thay cho cậu?”
Asama: “Đ-đừng nói dưới dạng câu hỏi!”
Tôi: “Ừ, nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn về bất cứ điều gì trong chuyện này.”
“Chà, sao cũng được,” hắn nói. “Khi cậu không thể tin vào chính mình, hãy tin vào chúng tôi. Không ai trong số họ cười với những câu đùa của tôi và họ phớt lờ những màn trình diễn của tôi hàng ngày, nhưng họ sẽ làm những gì cần làm.”
“Khoan, nhưng…” Cậu nhóc nhìn hắn. “Tôi đã nói một điều kinh khủng như vậy với cô ấy.”
"Ta đã nói rồi, ngươi vẫn chưa thất bại đâu, nhớ không?" Cậu ta nói thẳng. "Vợ ngươi vẫn chưa chết, và ngươi cũng đã biết sai rồi. Chừng nào nàng còn sống và ngươi còn muốn cho nàng thấy mình đã hối cải, thì dù quá khứ ngươi đã nói những gì đi nữa, ngươi vẫn chưa thất bại. Ngươi vẫn có thể bù đắp được. Đâu có lý do gì để ngồi đây mà than thân trách phận chứ. Ngươi ngốc à? Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Bây giờ là lúc để nghĩ xem phải xin lỗi thế nào, rồi làm sao để cưa cẩm lại vợ mình khi gặp nàng ấy. Tập trung vào chuyện đó đi, rõ chưa?"
Toori quay sang những người khác.
Asama biết cậu ta sắp nói gì.
"Vậy thì đi thôi."
Vài người đáp lại bằng câu "Jud" quen thuộc, nhưng Asama thì không.
"Vâng."
Nàng chỉ đơn giản đáp lại cậu như vậy.