Một khối hình chỉ có thể vẽ nên khi có một người khác
Một tọa độ không thể tự mình tạo ra
Một khoảng cách được hình thành cùng với một người đồng hành
Phân bố điểm (Hớ hênh)
“Xem ra Musashi vừa làm một chuyện khá động trời…”
Dưới ánh trăng, một nữ nhẫn giả tên Mouse nhìn xuống đáy một con hào.
Nàng ngẩng đầu lên và thấy một bóng người hai sừng dưới trăng.
“Ujinao-sama. Ngài sẽ đối đầu với một con rồng như thế nào ạ?”
“Hì hì. Kotarou… hay là ta tấn công trực diện bằng ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Hiểm Sơn’ nhé?”
“Không, thần không có ý đó.”
Kotarou từ dưới hào di chuyển đến bên Ujinao và chỉ tay lên bầu trời phương Bắc. Đoạn, nàng nhíu mày nói.
“Nếu chúng ta muốn tái diễn lịch sử một cách chính xác, đối thủ tiếp theo sẽ là Musashi. Và Musashi vừa thị uy với các quốc gia xung quanh bằng cách đẩy lùi một phần lực lượng của Sanada.”
“Testament. Con nói đúng, Kotarou. Nhưng thế thì sao?”
“Houjou có thể làm được điều tương tự không?”
“Ừm.” Ujinao đặt một ngón trỏ lên môi, mắt nhìn lên trời. Một lúc sau, “Chúng ta không thể làm y hệt được.”
“Không ạ, Ujinao-sama. Thần muốn nói rõ hơn, là đạt được kết quả tương tự, chứ không phải dùng y hệt cách thức.”
“Ta hiểu rồi.” Ujinao khẽ mỉm cười. “Con lanh lợi hơn xưa rồi đấy, Kotarou.”
“Thần đâu có—… k-khoan đã, sao ngài lại đối xử với thần như trẻ con vậy!?”
“Bình tĩnh nào, Kotarou.”
“Vâng ạ.” Kotarou trấn tĩnh lại. Và, “Nếu không làm theo cách đó, chúng ta có thể làm thế nào?”
“Dùng vài chiến hạm vận tải chặn đường tiến của nó rồi nghiền nát từ trên cao. …Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp giao chiến trên mặt đất.”
“Còn nếu là không chiến thì sao ạ?”
“Dùng một chiến hạm vận tải làm mồi nhử, tạm thời bẫy chúng trên con tàu đó, rồi để các chiến hạm của ta tập trung hỏa lực vào chính con tàu đó,” Ujinao bình thản đáp. “Chừng đó là đủ nếu chỉ cần đánh bại chúng. Dĩ nhiên, chúng ta cũng cần phải tập trung vào việc làm thế nào để thắng. …Điều đó sẽ cho thấy chúng ta sẵn sàng đơn phương độc mã đánh bại họ bằng mọi giá.”
“Đó có phải là bài học của Thời Chiến Quốc không ạ?”
“Không, đó chỉ đơn thuần là tính cách của ta thôi, Kotarou.”
Nghe vậy, hai vai Kotarou hơi chùng xuống.
“Ujinao-sama…”
“Thôi nào, thôi nào,” Ujinao nói. “Hiện tại Houjou đang quy tụ rất nhiều thế lực và nhân tài. Dù cho thế lực nào có ý định tấn công, họ cũng sẽ làm được những điều mà một con rồng không thể.”
Nàng chỉ tay về phía con hào.
Kotarou nhìn theo và thấy những đốm sáng lập lòe đang từ từ bay lên từ dưới đáy.
“Nhìn kìa, mùa đom đóm sắp kết thúc rồi.”
Ujinao xoay người lại như thể đang đuổi theo những con đom đóm lướt nhẹ qua.
Trong đêm sâu, một mặt phẳng rộng lớn hiện lên như một bóng hình xanh thẫm dưới ánh trăng.
Nhưng không gian bao la ấy lại chứa đựng vô số con người và công trình kiến trúc.
“Không biết khi nào Musashi sẽ đến được Thành Odawara nhỉ.” Những lời nói tuôn ra từ nụ cười của Ujinao. “Có thời gian chờ đợi thế này cũng hay. Dù gì thì, chúng ta đang chờ đợi lịch sử mà, Kotarou.”
“…Torahide-san bị đánh bại rồi ư?”
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối sâu thẳm.
Giữa những lùm cây rậm rạp và lá cây chất đống trong rừng, mặt đất từ từ lật lên và đứng dậy.
Bên dưới một gốc cây đại thụ, trên nền đất phủ rêu, một cậu trai hiện ra.
“Ngủ ngon thật. Tay mình cũng đỡ hơn nhiều rồi. …Mochizuki, nói chuyện một lát được không?”
“Testament. …Nếu ngài không phiền để tôi vừa chuẩn bị bữa tối muộn cho ngài vừa trò chuyện, Kakei-sama.”
“Ồ, cho tôi một phần nữa. Nhé,” một giọng nữ vọng xuống từ trên cây.
Trong khu rừng chỉ có cành cây và lá, nhưng có thứ gì đó chuyển động theo hướng giọng nói của người phụ nữ.
Đó là một automaton người hầu. Nàng thoáng hiện ra trong bóng tối, và…
“Đến đây, Unno-sama.”
Chỉ bằng khuỷu tay và cổ tay, nàng nhanh chóng ném đi một bộ tách trà và một gói giấy.
“Ốồ,” giọng của Unno vang lên cùng với tiếng bắt lấy đồ vật.
Lúc này, Kakei và Mochizuki đã biến mất vào bóng tối dưới mặt đất.
Một lúc sau, Unno lên tiếng:
“Hử? Khoai tây chiên kiểu Anh? Cô lấy thứ này ở đâu ra vậy?”
“Tôi không chỉ cất giữ thuốc nổ trong không gian dị pha của mình. Nếu có một nồi hâm nóng, dầu và nhiên liệu, tôi có thể chiên thức ăn ngay cả trong trận chiến.”
“Cô không nên từ bỏ cái nghiệp Thập Dũng Sĩ này và quay về làm người hầu à?” Kakei hỏi.
“Tôi sẽ làm ngay nếu ngài có thể tuyển một thành viên mới để bù đắp cho sự thiếu hụt sức chiến đấu.”
“Chà, chuyện đó không xảy ra đâu,” Unno thở dài đáp. “Chúng ta còn phải bù đắp cho cả Isa nữa. Cả Sasuke và Sasuke-sensei của chúng ta sẽ buồn lắm đây.”
Không ai đáp lại.
Nhưng sau tiếng một đàn chim vỗ cánh bay đi ở đằng xa, Mochizuki lên tiếng.
“Cảm ơn Unno-sama rất nhiều.”
“Tôi cũng đâu có nói gì nhiều. Và quan trọng hơn là…”
“Ý cô là Torahide-sama, phải không ạ? …Ngài cũng lo lắng sao, Kakei-sama? Dù gì đi nữa, theo Testament, ông ấy là cha của Kakei Juuzou mà.”
“‘Sư phụ’ của tôi đã không còn khi chúng tôi đến Sanada. Vì vậy mà Torahide-san đã chăm sóc tôi rất nhiều. …Ông ấy lạ lùng thay lại rất quý con người.”
“Bản năng làm cha hay làm mẹ, ai cũng có cả thôi.”
“Cả tôi nữa sao?” Kakei vừa hỏi xong thì một cành cây được vót nhọn từ trên cao bay xuống.
Mochizuki thoáng hiện ra giữa không trung và bắt lấy cành cây. Nàng xoay nó trong ngón tay, dùng nó xiên miếng gà đã chiên, rồi ném ngược lại.
Xiên gà chiên bay thẳng một đường rồi cuối cùng biến mất vào trong bóng tối.
“Tuyệt.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Mochizuki hắng giọng một tiếng. Rồi, “Có vẻ như Torahide-sama hiện đang được vận chuyển bằng tàu theo lệnh của Sanada Nobuyuki-sama. Họ nói rằng ngay cả chiến hạm vận tải lớn nhất của Sanada, Thành Ueda, cũng khó mà chứa nổi ông ấy.”
“Hah. Người anh cả à. …Dùng Numata làm tàu vận tải không phải tốt hơn sao?”
“Chắc họ không ngờ chuyện này sẽ xảy ra,” Kakei nói. “Torahide-san là Địa Long mạnh nhất của Sanada, vậy mà ghi chép lại cho thấy họ đã hạ gục ông ấy mà không hề tổn thất.”
“Vâng, nhưng chiến hạm trung tâm phía trước của Musashi, chiếc Musashino, bị hư hại nhẹ và các chiến hạm lân cận như Murayama và Tama cũng ghi nhận thêm một số thiệt hại. …Chúng ta có nên hiểu điều đó là không có gì quan trọng hơn mạng sống con người không?”
“Đây là cách họ nói rằng họ không sai khi thay thế bằng thứ khác nếu điều đó giúp họ sống sót.” Kakei nói vọng lên trời trong khi phát ra tiếng lăn mình. “Đó là một cách chiến thắng hay đấy. Musashi bị hư hại, nhưng họ đã đánh bại một con rồng trong khi những người chiến đấu gần như không hề hấn gì. Họ chỉ cần sửa chữa Musashi là xong. Vì vậy…”
Vì vậy…
“Vì Musashi vẫn còn nguyên vẹn, điều đó có nghĩa là nhóm đó thậm chí có thể đánh bại cả rồng.”
Kakei thầm ôm đầu.
…Chà, gay go rồi đây.
Torahide là một thành viên rất có năng lực trong số các con rồng của Sanada. Đôi khi ông dốc toàn lực để thử thách họ trong lúc huấn luyện, nhưng họ gần như chỉ có thể tập trung vào việc né tránh.
Nhưng với Kakei…
“Torahide-san là một đối thủ vừa tầm với tôi. …Giáp của ông ấy đầy điểm mù, nên tôi có thể bắn bao nhiêu đạn tùy thích.”
“Phải, và ai là người đã chọc điên ông ấy một lần, khiến ông ấy bắn một phát pháo rồng toàn lực vậy nhỉ?”
“Cái cớ nực cười của ông ta là gì ấy nhỉ? ‘Cứ coi như đây là buổi huấn luyện chống chiến hạm’?”
Cậu cười khẽ, có lẽ điều đó có nghĩa là cậu đã bắt đầu bình tĩnh lại? Nhưng…
“Sự xấc xược của chúng ta là nhờ được huấn luyện cùng Torahide-san và những người khác. Nếu không có điều đó, chúng ta sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Reine des Garous.”
“Đừng tỏ ra như thể cậu không sợ hãi.”
Dĩ nhiên là cậu sợ. Cô ta có kích thước bằng một con người, nhưng cậu cảm nhận được một sự hiện diện ở cấp độ Thiên Long. Và đó là trước khi cô ta thể hiện mặt hung hãn của mình.
“Mouri đang nuôi một con quái vật như thế.”
“Chúng ta cũng có vài người như thế và chúng ta đã được huấn luyện đến cấp độ đó, không phải sao?”
“…Thôi nào.”
Cậu hiểu cảm giác của Unno, nhưng cậu là một tay súng lý trí. Vì vậy, cậu nhìn lên trời.
“Cô quá hiếu chiến rồi. Đừng quên tại sao các sư phụ đã chấp nhận chúng ta.”
“Vâng, nhưng…” Unno nói rồi ngập ngừng.
Bầu không khí trở nên nặng nề, nhưng miễn là nó yên tĩnh thì cũng không sao. Dù vậy, cậu nghĩ mình đã nói hơi nhiều.
…Thiệt tình.
Tại sao mình lại là người cảm thấy buồn sau khi cảnh cáo cô ấy chứ?
Nhưng một giọng nói khác vang lên như để đáp lại suy nghĩ của cậu.
“Tôi không quên. …Bởi vì tôi là một automaton,” Mochizuki nói thêm trước khi tiếp tục. “Khi chúng tôi đến Sanada, các sư phụ đã gặp chúng tôi sâu trong khu di tích đã trở thành tòa nhà của trường. Và sau khi nhanh chóng xác định năng lực của chúng tôi, họ đã tuyển chúng tôi làm Thập Dũng Sĩ kế nhiệm. Và khi đó, họ đã nói với chúng tôi điều này.”
Đó là chuyện từ rất lâu rồi, nhưng họ vẫn nhớ và sẽ không bao giờ quên.
“‘Dù các ngươi có kế thừa những cái tên này, các ngươi không cần phải chết.’”
Suy cho cùng…
“Họ đã gần đến cuối vòng đời của Thiên Long. Vì vậy, mặc dù Thập Dũng Sĩ được định sẵn sẽ chết trong Cuộc vây hãm Osaka, họ sẽ ‘hoàn thành nó trước thời hạn’. …Đó là những gì các sư phụ đã nói với chúng tôi.”
“Tôi không thể chấp nhận cái chết của Isa-sama,” Mochizuki nói.
Sự tối ưu hóa của một automaton trong cô buộc cô phải hỏi ‘tại sao’.
Tại sao Isa lại bị ám ảnh bởi việc phá hủy Musashi đến vậy và tại sao cô ấy lại phải liều mạng vì điều đó?
Nàng không biết. Dĩ nhiên, những người khác cũng vậy. Và đó là lý do Unno nói những gì cô đã nói:
“Cô không thể kết luận rằng cô ấy đã quá cố sức và không kịp thoát ra sao?”
“Unno-sama, khi tôi không thể tìm thấy câu trả lời, việc đưa cho tôi một câu hỏi mà cô cũng không thể trả lời sẽ chỉ để lại cho tôi hai câu hỏi đều không thể giải đáp.”
“Xem ra cô không quen với khái niệm an ủi nhỉ…”
“Đúúúng là nó đó,” giọng Kakei vang lên từ đâu đó quanh cậu.
Có thứ gì đó được ném vào khoảng không đó: một thứ gì đó trong gói giấy.
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”
Mochizuki nới lỏng rồi siết lại tất cả các xi lanh dây trên cơ thể. Nàng điều chỉnh phần cứng của mình trong khi nói.
“Nếu Isa-sama thế hệ trước ở cùng chúng ta, liệu ngài ấy có thể giải thích hành động của Isa-sama không?”
“Mochizuki,” Kakei khẽ nói. “Cô có lẽ đã tự biết câu trả lời rồi. Chỉ là cô chưa nhận ra thôi.”
“Hửm? Ý ngài là sao?”
“Đó là một câu hỏi về cách sống của một người.”
Câu nói ngắn gọn đó khiến quá trình ra quyết định của Mochizuki dừng lại. Nàng từ từ quay về phía bóng tối nơi cậu đang ở.
…Mình chỉ đặt một câu hỏi thôi mà.
Làm thế nào mà câu hỏi đó lại trở thành một câu trả lời?
Một câu hỏi là một câu hỏi. Chỉ bằng cách trải qua quá trình tiếp theo, nó mới có thể trở thành một câu trả lời. Vậy thì làm thế nào?
“Cái—…”
Ngay khi nàng chuẩn bị hỏi “ý ngài là sao”, Unno đã buông lời từ trên cao.
“Ồ, cậu tự mãn quá đấy.”
“Tôi không nói chuyện với cô,” Kakei đáp.
Cuộc trao đổi đó là chuyện thường ngày giữa hai người họ. Điều đó không có nghĩa là Unno thực sự cảm thấy ác cảm với những gì Kakei nói.
Do đó, Mochizuki kết luận. Những gì Kakei-sama nói là đúng, nhưng nó chỉ đơn giản là nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Mochizuki phán đoán Kakei một cách chính xác. Cậu có lẽ chỉ giả vờ nằm trong khi thực ra đang ngồi và hướng mặt về phía bóng tối để canh gác.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Hả? Mochizuki, đừng nói với tôi là cô bị Kakei thuyết phục rồi đấy.”
“Đó là điều sẽ xảy ra khi cậu là một người đức độ, đồ ngốc ạ,” Kakei nói. “Nhưng hai người có để ý không?”
“Lũ chim, ý cậu là vậy à?”
Unno ném xiên que của mình vào bóng tối trên đầu.
…Tôi xác định đó là một hành động tốt.
Một đàn chim đã được nghe thấy cất cánh bay đi lúc trước. Thiết bị thính giác của Mochizuki đã phát hiện ai đó hoặc một nhóm người nào đó đang đến gần hoặc đi qua gần đây.
Unno đã ném con gà của mình để họ nhận ra điều đó.
Và sau khi làm rõ điều đó, Unno lặng lẽ nói trong khi quan sát từ trên cao.
“Dựa trên chuyển động của khu rừng, có một số lượng lớn đang đến đây. Nhưng có một nhóm lớn và một nhóm nhỏ. Tôi cũng cảm nhận được các chiến hạm trên không. …Cậu có nghĩ họ là kẻ thù không?”
“Tôi xác định đây là lãnh thổ của kẻ thù,” Mochizuki nói. “Tôi muốn chờ xem họ làm gì, nhưng có vẻ như họ đã phát hiện ra chúng ta rồi. Dấu chân của một nhóm đã dừng lại.”
“Phiền thật…” Kakei phàn nàn.
“Thật vậy,” Mochizuki đồng ý. “Tôi đã không có thời gian để phục vụ món tráng miệng. Nhưng…”
Nhưng…
“Nếu chúng ta đã bận rộn thế này ở vùng ngoại ô, thì Musashi ở Sanada sẽ bận rộn đến mức nào?”
Adele cảm thấy sảng khoái.
“Sảng khoái quá!”
Cô không thể không thốt lên thành lời khi đang mặc yukata và nốc một chai sữa trái cây.
Cô đang ở trong một trong những nhà tắm do gia đình Suzu điều hành. Cụ thể là Nhà tắm của Suzu ở Okutama. Nó mở cửa đến tận khuya và họ đã thuê riêng nó bằng quyền hạn của Hội Học sinh, vì vậy tất cả các sĩ quan và những người tham gia trận chiến trước đó đều tập trung ở đây.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà tắm nam, nhưng đối với nhà tắm nữ…
…Gần như mọi người đều ở đây trừ Mitotsudaira và những người khác đã đi lấy hành lý.
Ngày mai họ sẽ xuống Sanada để tham gia chuyến dã ngoại học tập.
Nhưng tất cả họ đều có việc phải làm để dọn dẹp sau trận chiến. Họ đã cân nhắc đến Phòng Hội Học sinh như ngày hôm trước, nhưng một khi họ tạm thời tập trung trên Musashino…
“Đi suốt quãng đường đến tận cuối Okutama thực sự rất phiền phức phải không?” Tổng Trưởng đề nghị. “Ý tôi là, ngày mai chúng ta có chuyến dã ngoại học tập mà, đúng không?”
Asama đã giơ tay:
“Tôi nghĩ chúng ta nên thanh tẩy bản thân vì ether của con rồng có thể có tác dụng phụ. Vậy nên, hoặc là ở chỗ tôi hoặc là…”
Và thế là họ đã tập trung tại nhà tắm của Suzu.
Họ sẽ qua đêm ở đó và sau đó sẽ chất hành lý lên tàu để xuống mặt đất.
…Ốồ! Cắm trại trên mặt đất!
Adele khá thích mặt đất. Các trò chơi được nhập khẩu từ bên ngoài Musashi hoặc có thể chơi trên Thần võng gần như luôn lấy bối cảnh trên mặt đất. Tất cả các cảnh ở đó đều có núi non và thung lũng, vì vậy…
…Cảm giác như mình đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh vậy…
Sâu trong núi, trong một hang động, hoặc dưới đáy một thung lũng đều là những nơi không có trong cuộc sống trên Musashi. Đặc Vụ Một và những người khác sẽ huấn luyện trên địa hình địa phương mỗi khi Musashi cập cảng, nhưng những người còn lại gần như không bao giờ có cơ hội như vậy.
Đi xuống mặt đất có cảm giác như một cuộc phiêu lưu. Đặc biệt là lần này.
“Chúng ta sẽ điều tra khu di tích…!”
“Cứ mong chờ nếu cô muốn, nhưng chúng ta không thể lơ là cảnh giác bây giờ khi đã thấy kẻ thù.”
Lời cảnh báo đó đến từ Hội phó, người đang lau khô người bằng khăn. Cô chuyển những sinh vật tảo giặt quần áo từ giỏ quần áo của mình sang giỏ sinh vật chính rồi mặc đồ lót và bộ đồ trong mà không mặc quần tất.
Đó hẳn là bộ đồ cô mặc làm đồ ngủ. Tối hôm qua ai cũng mệt lả đến nỗi không thể thay đồ thể thao hay đồ chiến đấu, nhưng tối nay thì khác. Họ phải chuẩn bị cho ngày mai.
“Ôi trời ơi. Rượu sake trong hộp bento của Asama-chi làm mình ngấm một lúc luôn.”
Naomasa mặc yukata nằm dài trên sàn nhà, dùng cánh tay giả đã tháo ra làm gối, vì vậy Suzu nhanh chóng lấy cho cô một tấm futon.
Mọi người khác bắt đầu trải futon ở bất cứ đâu họ muốn, và Asama…
“Ồ, chúng ta nên làm gì với Mito nhỉ, vì cô ấy vẫn đang ở nhà?”
“Chỗ này thì sao?”
Horizon trải một tấm futon cho Đặc Vụ Năm gần kệ giỏ quần áo.
Tại sao lại ở tận cuối cùng? Adele tự hỏi trước khi Kimi nói từ bên cạnh cô trong khi ôm Suzu từ phía sau.
“Nhà tắm nam ở đằng kia. Thằng em ngốc của tôi đang ngủ ngay phía bên kia bức tường đó, phải không?”
“Judge. Tôi đã vào trong một lát để kiểm tra vị trí rồi.”
…Ồ, ra đó là lý do tại sao nhà tắm nam lại ồn ào một lúc trước…
Horizon trải futon của mình phía sau futon của Đặc Vụ Năm.
“Có lẽ điều này vô nghĩa, nhưng nghĩ đến đội hình chiến đấu ở đây cũng khá thú vị.”
“Vậy thì có lẽ tôi sẽ ngủ ở đây.”
Kimi trải futon của mình phía sau Horizon. Asama thở dài.
“Lại nữa rồi, Kimi…”
“Suzu! Suzu! Chúng ta đều ngủ ở đây, phải không? Futayo, cậu sẽ nằm cạnh Horizon, đúng chứ?”
“Ể?” Suzu ngẩng lên nói, nhưng cô nhanh chóng gật đầu. Tổng Trưởng phó cũng làm tương tự.
Thay vào đó, Asama lên tiếng sau khi bị bỏ qua.
“Ể? K-khoan đã, Kimi.”
“Có chuyện gì sao? Hửm? Có – chuyện – gì – sao?”
“Kh…!”
…Nắm đấm siết chặt của Asama-san sẽ đi về đâu đây?
Nhưng Kimi chỉ đập tay lên tấm futon mà cô đã trải.
“Chỗ này là của cậu, Asama. Cậu có thể ở cùng Suzu và tớ. Suzu, được chứ?”
“V-vâng… Cậu thơm quá… Kimi-chan… và cậu… ấm áp.”
Mary sau đó giơ tay phải lên. Và cô đặt một tay lên khuôn mặt đang đỏ ửng của mình trong khi nói với Horizon.
“Tenzou-sama ở đâu ạ?”
“Khoảng B-3.”
“Đó là tọa độ sao?” mọi người lẩm bẩm khi Mary dường như nhận ra ý nghĩa của điều đó và di chuyển futon của mình.
Asama đột nhiên ngẩng lên.
“Hướng Bắc là… phía này ngay bây giờ. Mạn phải. Tôi nghĩ đầu của cậu ấy sẽ ở phía này.”
“Judge. Cảm ơn rất nhiều.”
Mary đặt gối xuống, nhưng một lát sau lại dời nó đi. Thay vào đó, cô ngồi xuống đó và nói như thể đang xin phép.
“…Một chiếc gối đùi trên không ư?”
Mal-Ga: “C-cái đó trúng tim mình rồi…! Nó tác động mạnh hơn gần như mọi thứ khác trong cuộc đời ngắn ngủi của mình…!”
Gold Mar: “Ặc… N-nhìn này, Ga-chan, ở đây… ở đây cũng có một chiếc gối đùi này…”
Asama: “Hai người! Vết thương vẫn còn nông, cố gắng chống cự đi!”
Hori-ko: “Miễn là tọa độ trùng khớp, tôi có thể thực hiện một pha tsukkomi trên không, phải không?”
Bell: “Nó… hoạt động… như thế sao?”
Asama nghĩ mình vừa thấy một điều đáng kinh ngạc trong khi nhớ lại đêm hôm trước.
Cuối cùng cô đã ngủ cạnh Toori và Horizon và họ đã tạo ra một pháo đài giường từ nhiều người, nhưng…
…Liệu Toori-kun và Horizon có mong đợi điều đó từ mình không…?
Nhưng nếu vậy, điều đó có biến Mito thành một con chó không?
“Hmm…”
Cô khoanh tay và rên rỉ, nhưng cô đang ở vị trí mà Kimi đã chuẩn bị cho cô.
Cô cảm thấy bị dẫn dắt đến đó, nhưng thật thảm hại khi cô không có ý định chống cự. Tuy nhiên…
“…?”
Horizon ngửa người ra sau và vẫy Futayo lại gần.
Futayo cúi người xuống và xóa dấu chân khi cô đến gần.
Mọi người tò mò nhìn khi Horizon thì thầm điều gì đó với Futayo.
Một lúc sau, Futayo đâm mạnh Tonbo Spare (chỉ còn lại thiết bị chính vì thiết bị mở rộng đã bị hỏng trong trận chiến với Torahide) vào phía sau kệ quần áo. Và lưỡi dao cắm sâu đến tận chuôi.
“Ể?”
Ngay khi mọi người bày tỏ sự ngạc nhiên, họ nghe thấy tiếng gì đó từ nhà tắm nam bên cạnh.
“Owaaaaaaaaaahh!”
Horizon bình luận về tiếng hét.
“Vậy là cô đã không thể kết liễu hắn. Tôi thấy có ánh sáng lóe lên từ phía sau, nên tôi nghĩ đó hẳn là một lỗ nhìn trộm. …Ồ, Suzu-sama, cô có thể mang một ít vật liệu sửa chữa vào được không? Chắc là vẫn còn thừa từ lần sửa chữa Lôi Oanh.”
Thật không thể tin được… Asama thành thật nghĩ.
Ngay lúc đó, vách ngăn ở lối vào nhà tắm nữ trượt mở.
“Đồ ngốc! Nguy hiểm lắm đấy, Horizon!”
Gã giả gái xông vào, mặc một bộ yukata.
Dưới lòng đất Okutama, những người giao hàng đang di chuyển qua cùng dãy nhà với Nhà tắm của Suzu đã thấy ai đó bay ra từ lối vào của nhà tắm.
“Một cô gái à?” họ hỏi khi tiếp tục công việc của mình. Nhưng khi họ nhận ra “cô gái” đó đã bị Muneshige Cannon, các cánh tay giả, một ngọn giáo và những chai sữa hất văng đi, họ nhận ra mình thực sự đang nhìn thấy một gã giả gái.
“Được rồi. Mang số vật liệu sửa chữa này đến Musashino thôi.”
Họ quay lại công việc trong khi gã giả gái thu thập các loại vũ khí và quay trở lại nhà tắm nữ.
“Dù sao đi nữa, cô cần phải suy nghĩ kỹ hơn về những gì cô ném vào tôi. Ồ, Horizon, khẩu pháo Muneo đây. Và, Asama, tại sao cậu lại có một mũi tên có đầu tù thế?”
Asama nhận lấy mũi tên và thở dài.
“Bởi vì tôi có thể đoán trước chuyện này sẽ xảy ra. Và, Toori-kun, tại sao cậu lại giả gái?”
“Chà, nếu tôi vào nhà tắm nữ, tôi phải là con gái chứ, phải không?”
Điều làm cô sợ là lời nói của cậu có vẻ hợp lý với cô. Khi cô nghĩ về nó, thần thoại Shinto là một kho tàng tài liệu về việc giả gái. Được rồi, cô nghĩ…
“Cậu biết không? Một số cô gái ở đây đã kết hôn hoặc gần như vậy, vì vậy xin hãy cẩn thận hơn.”
“Kết hôn?”
Gã giả gái nhìn qua và thấy Gin đã ngủ say với những cánh tay giả được tháo ra bên cạnh. Có lẽ vì mục đích an ninh, một khẩu Arcabuz Cruz đang lơ lửng gần sàn nhà và nhắm vào cậu.
Vũ khí này đang rất nghiêm túc, vì vậy Asama có thể biết nó đã tính đến tính cách của Gin.
…Mình mừng vì nó đã không bắn vừa rồi.
Narumi cũng đã ngủ, nhưng cô có một thanh mandibular sword đã rút ra bên cạnh futon của mình.
Trông cô như thể đã chuẩn bị sẵn sàng tham gia một trận chiến bất cứ lúc nào.
…Những cô gái đã kết hôn của chúng ta nghiêm túc quá.
Ồ, nhưng họ đều là những người gia nhập sau này, cô nói thêm không vì lý do gì cả, nhưng rồi gã giả gái đột nhiên nhìn về một hướng khác.
Cậu nhìn Mary.
Cô nhanh chóng cúi đầu chào gã giả gái. Ngay lập tức, Tenzou xông vào qua lối vào.
“Toori-dono! Ngài không được nhìn Mary-dono!”
Dưới lòng đất Okutama, những người giao hàng đang di chuyển qua cùng dãy nhà với Nhà tắm của Suzu đã thấy một nhẫn giả bay ra từ lối vào của nhà tắm.
Nhưng khi họ nhận ra nhẫn giả đó đã bị Muneshige Cannon, các cánh tay giả, một ngọn giáo và những chai sữa hất văng đi và khi họ thấy những cánh tay của công chúa Musashi bò lồm cồm trên sàn để thu thập những vũ khí đó, họ nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
“Được rồi. Lần này thực sự mang số vật liệu sửa chữa này đến Musashino thôi.”
Họ quay lại công việc trong khi gã giả gái lôi nhẫn giả, người đang từ chối đứng dậy và giả vờ khóc, vào nhà tắm nam.
…Vậy là Tenzou-kun giờ đã có thể thể hiện sự ghen tuông của mình rồi…
Asama thở dài sau khi xác nhận gã giả gái và nhẫn giả đã quay trở lại nhà tắm nam.
Cô nói xuống futon của mình trong khi nhìn Horizon lắp lại tay vào vai.
“Thật tình.”
Yoshiyasu và Ookubo không có ở đây vì họ không thuộc nhóm dã ngoại học tập, nhưng Mary và những người khác đã quen với những chuyện như thế này. Cô chỉ có thể kết luận rằng đã quá muộn rồi, nhưng cô vẫn lên tiếng.
“Toori-kun không suy nghĩ kỹ về những chuyện như thế này. …Ý tôi là, chúng ta sắp đi ngủ nên không ai mặc đồ lót cả.” Cô gật đầu và tiếp tục. “Và tôi luôn nói với cậu ấy rằng cậu ấy không được vào hoặc nhìn vào những lúc như thế này.”
Kimi giơ tay lên. Điều đó khiến Asama nghĩ rằng sự hiện diện của cô gái đó có thể là nguyên nhân khiến cậu ít suy nghĩ về những chuyện này, nhưng không thể làm gì khác được vào lúc này.
Nhưng nếu Kimi có một lời bào chữa, cô sẽ nghe.
“Có chuyện gì vậy, Kimi?”
“Judge. Anh ta không được nhìn vì chúng ta không mặc đồ lót sao?”
“Đúng vậy! Cậu còn phải hỏi à?”
“Nhưng theo logic đó, còn cậu thì sao, Asama? Cậu là một vu nữ và không bao giờ mặc đồ lót, đúng không? Vậy anh ta không bao giờ được nhìn cậu sao? Đó không phải là một tiêu chuẩn kép sao?”
Asama suy nghĩ về điều đó.
…Hử?
“…Giờ cậu nói thì, đúng thật.”
“Đ-đừng đầu hàng nhanh như vậy, Asama-san!” Adele nhấn mạnh.
Horizon gật đầu đồng ý.
“Asama-sama mất một điểm.”
Có vẻ như một số quy tắc đặc biệt đang có hiệu lực. Nhưng rồi Adele giơ tay lên.
“Mặc yukata, có thể nhìn xuyên qua các khe hở, đúng không? Và em thấp, nên em có thể thấy rất nhiều khe hở khi ngồi. Ngay cả bây giờ, đôi khi em có thể thấy một số thứ khi ai đó cúi xuống nhặt đồ trên sàn.”
Mọi người điều chỉnh lại những cử động tự nhiên của mình. Và…
“Đúng vậy,” Kimi đồng ý. Cô ôm Suzu từ phía sau khi cô gái nhanh chóng kéo lại bộ yukata của mình. “Futayo luôn cảnh giác. Và cô ấy ngồi thẳng tắp. Mitotsudaira cũng vậy.”
“Masa-san ngồi thoải mái hơn, nhưng cô ấy vẫn đảm bảo hai đầu gối của mình khép lại.”
“Và Ga-chan đảm bảo thắt chặt yukata của mình xuống tận đầu gối.”
“Nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ ngày càng lười biếng khi ngồi làm việc. Nhưng nếu cô thích nó mở, tôi có thể để mở khi ở nhà.”
Ra vậy, Asama nghĩ ngay trước khi Adele nhìn về phía cô.
“Asama-san, cậu khá là hớ hênh, phải không?”
“C-cái đó có nghĩa là gì!?”
Đó không phải là một sự phản đối mạnh mẽ, nhưng Mary mỉm cười cay đắng trước điều đó.
“Nhưng, Asama-sama, lúc nãy ngài vẫn nói chuyện bình thường với cậu ấy trong bộ yukata mà, phải không?”
“Ể? …V-vâng. Đó là vì Toori-kun và tôi đã quen rồi. Ý tôi là, cậu ấy sẽ trốn đến chỗ tôi vào ban đêm. Chúng tôi có một kết giới, nhưng cha tôi đã cho cậu ấy một tấm thẻ bảo hộ thần thánh…”
Sau khi nói đến đó, Asama nhận ra những gì mình đã nói.
…Ôi, không…!
Naruze vô cảm giơ bút lên.
“Cô đã quen với việc hớ hênh? Cô chấp nhận cậu ta vào ban đêm?”
“K-không, khoan đã…! Horizon, đừng có làm trò ‘đồ ăn cắp’ của cô với tấm futon!”
Nhưng bây giờ cô nhận ra mình đã bất cẩn đến mức nào.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Ga-chan. Asama-chi đang có vẻ mặt lục lọi ký ức xem liệu anh ta có thể đã từng thấy gì chưa kìa.”
“Dài quá! Cái tính từ đó dài quá!”
Nhưng một số người đã thì thầm với nhau. Và trong đó có cả Horizon.
“…Cô ấy rõ ràng đã mất cảnh giác.”
“Tôi bắt đầu lo lắng rằng cô ấy sẽ tấn công Tổng Trưởng hơn là ngược lại.”
“Tôi không chắc thằng em ngốc của mình có nghĩ đó là chuyện gì to tát không nếu nó thực sự thấy gì đó.”
“Tóm lại,” Horizon nói. “Toori-sama và Asama-sama có chung một bí mật.”
…À.
Chia sẻ hoặc có được một bí mật.
Kimi đã đề cập đến điều đó vào buổi tối. Nhưng một lần nữa…
“Tôi nghĩ Toori-sama đã nhìn trộm lúc nãy vì ngài ấy muốn chia sẻ và có được một bí mật với tôi và mọi người.” Horizon nhìn về phía Asama. “Nhưng điều đó đã xảy ra một cách tự nhiên với Asama-sama.”
“K-không, như Adele đã nói, tôi chỉ hớ hênh và đã quen với Toori-kun… Hơn nữa, cậu ấy cũng đến nhìn trộm suối của tôi khi có cả những người khác ở đó.”
“Ngay cả khi có những phần giống nhau, tôi xác định rằng chính sự khác biệt mới là điều quan trọng. Suy cho cùng, đó là điều quyết định sự khác biệt giữa mối quan hệ của ngài ấy với tôi và mối quan hệ của ngài ấy với Asama-sama.”
Nhưng…
“Nếu mối quan hệ của chúng tôi kết thúc, Toori-sama và tôi sẽ không còn gì cả.”
“Cậu vẫn còn có tôi.”
Kimi nheo mắt về phía Horizon và mở miệng.
Cô thở ra một hơi nhẹ, có lẽ là để bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Cô có lẽ rất vui khi Horizon có thể thể hiện được nhiều đến vậy.
Và rồi Kimi nói với công chúa của họ với một nụ cười trong giọng nói.
“Tôi sẽ giúp thằng em ngốc của mình sống cuộc đời của nó. Và nếu nó cần cậu, Horizon, thì tôi cũng sẽ giúp cậu. …Những người khác cũng vậy.”
“Judge. Cảm ơn rất nhiều. Ngoài ra…”
Horizon nhìn về phía Asama rồi đến những người khác. Cô bắt đầu mở miệng, nhưng…
…Thiệt tình.
Cô ấy cũng là một kẻ ngốc, Asama nghĩ.
Cô không muốn mất bất cứ thứ gì, cô muốn cảm thấy hạnh phúc, và cô muốn ở bên càng nhiều người càng tốt.
Liệu cô có nhận ra rằng hôm nay cô đang nói nhiều hơn bình thường không? Asama sau đó so sánh sự do dự của chính mình với cô gái đó.
“——————”
Cô ngồi lên tấm futon phía sau Horizon. Điều đó cũng đặt cô bên cạnh cậu ta, nhưng đó là vị trí của cô trong đội hình chiến đấu.
Cô ngồi xuống và thở dài. Rồi những người khác mỉm cười.
“…Hớ hênh.”
“Ể!? Nhưng tôi đang khép đầu gối lại mà!”
Tất cả họ ngồi túm tụm lại.
“Nhìn kìa, là do thể tích đùi của cô ấy…”
“Một cơ thể không thể che giấu! …Đó là một câu tagline doujinshi tuyệt vời!”
“Điều này sẽ khiến cô ấy khó chịu chết đi được một khi cô ấy bắt đầu nhận ra nó.”
Sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi và vạt dưới của bộ yukata, Asama hít một hơi nữa.
…Họ là những người thật kỳ lạ.
Narumi tự nghĩ trong khi nằm nghiêng và giả vờ ngủ với lưng quay về phía họ.
Công chúa của Musashi đã nói về việc hình thành một cộng đồng cùng chung vận mệnh.
Theo một nghĩa hẹp, điều đó ám chỉ một gia đình. Theo một nghĩa rộng hơn, nó ám chỉ một gia tộc hoặc quốc gia.
Nhưng thay vì là một nhóm được hình thành chỉ vì hoàn cảnh, họ lại rất thân thiết với nhau.
…Đó là một tập thể nơi sự thịnh vượng của bất kỳ ai cũng dẫn đến sự thịnh vượng của toàn thể.
Họ không độc chiếm hạnh phúc; họ chia sẻ nó.
Một hệ thống gia trưởng hoặc mẫu hệ mạnh mẽ nhưng công bằng là một ví dụ tiêu biểu cho điều đó. Testament đã ghi lại một hệ thống như vậy trở thành chính sách chính thức ở Viễn Đông.
Dĩ nhiên, loại hệ thống đó là một phần cơ bản ở các vùng đất Date và Mogami ở phía bắc vì nó cần thiết cho sự tồn tại.
Mogami Yoshiaki và Ivan IV đã sử dụng quyền lực của mình để xây dựng vùng đất và quốc gia của họ để mọi người cùng với họ đều được hưởng lợi như nhau.
Nhưng công chúa của Musashi…
“…Nn.”
Ý chí của họ làm Narumi nhột đến mức cô giả vờ trở mình trong giấc ngủ.
Vì quốc gia và nhân dân của họ, các nhà lãnh đạo sẽ buộc người dân của mình trở thành loại “công dân tốt” mà họ muốn.
Ngay cả một gia trưởng hay mẫu hệ có quyền lực và quyền kiểm soát thừa kế cũng muốn gia đình mình là một “gia đình tốt” vì sự tồn tại và thịnh vượng của gia đình.
Nhưng công chúa và nhà vua của Musashi thì khác.
Họ không ở bên những người khác vì sự thịnh vượng; họ hứa hẹn sự thịnh vượng để những người khác sẽ ở bên họ.
Nó ngược lại.
Sự thịnh vượng chỉ là phương tiện để đạt được mục đích, vì vậy họ đã đi ngược lại.
Vị vua đó, công chúa đó, và tất cả những người khác đều đi ngược lại.
Cô đã nghe về vị vua của họ từ Kiyonari. Kiyonari đã từng nói điều này về anh ta:
…Anh ta sẽ tạo ra một vương quốc có thể biến ước mơ của mọi người thành hiện thực.
Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ chuẩn bị một nơi cho tất cả mọi người.
Nhưng vị vua đó không thể tự mình làm bất cứ điều gì. Điều đó khiến những người khác giúp đỡ trong việc biến ước mơ của mọi người thành hiện thực, nhưng nhà vua và công chúa lại cảm thấy có trách nhiệm về điều đó.
…Thật ngớ ngẩn.
Nhưng ở Date thì sao?
Chẳng phải họ đã dồn Masamune vào chân tường trong việc tìm kiếm một nhà lãnh đạo mạnh mẽ sao?
Nếu, thay vì tìm kiếm sức mạnh từ Masamune, mọi người đều muốn có một ngôi nhà và con đường để theo đuổi, mọi chuyện có thể đã khác.
Và khi suy nghĩ ngớ ngẩn đó nảy ra trong đầu…
…Mình cũng đã thả lỏng rất nhiều rồi.
Vào lúc này, Date đã giải quyết tất cả các vấn đề của mình và mọi người đều hạnh phúc. Vì vậy, nếu cô vẫn đang tự hỏi có thể có loại hạnh phúc nào khác hoặc tìm kiếm hạnh phúc giả định, cô hẳn đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng rồi cô lại nghe thấy những người khác.
“Narumi-san vẫn còn khá nguyên vẹn, phải không?”
Cái gì?
“Cái này thì tôi không thể làm ngơ được.”
Cô ngồi dậy và tham gia vào cuộc trò chuyện.
Asama thở dài trong khi mọi người tụ tập xung quanh và tạo ra một bầu không khí sôi nổi khi họ đáng lẽ phải đi ngủ.
Cô tựa lưng vào kệ quần áo.
…Mình phải làm gì với tất cả những chuyện này đây?
Cô cảm thấy như một loạt các cảm xúc và con đường khác nhau đang được tạo ra liên tiếp gần đây, nhưng cô không biết phải đi con đường nào và duy trì hiện trạng ở con đường nào.
Vấn đề thực sự là Horizon nói rằng họ được chào đón tham gia cùng cô. Asama có xu hướng không hành động khi cô được trao quyền lựa chọn.
Vì vậy…
…Mito…
Cô gái đó đã đi lấy hành lý từ nhà và cô vẫn chưa đến đây. Là một kỵ sĩ, cô ấy hẳn có rất nhiều hành lý.
Dù sao đi nữa, Asama cân nhắc việc lôi Mitotsudaira vào chuyện này để phân tán thiệt hại giữa họ. Vì vậy, cô đã gửi một tín hiệu thần giao cách cảm cho cô gái.
Nó reo trong vài giây trước khi cô trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ể? Ừm, à, Mito? Mọi người đang rất vui ở nhà của Suzu-san, sao cậu không nhanh chân đến đây?”
“Về chuyện đó…”
“Có chuyện gì không ổn à?” cô hỏi và Mitotsudaira trả lời:
“Nhà của tôi bị phá hủy rồi.”
Mitotsudaira đối mặt với thành phố Musashino trong đêm.
Đó là nơi có nhà của cô.
Đó là một ngôi nhà kiểu biệt thự nhỏ được bao quanh bởi một khu môi trường tự nhiên. Nó có một khu vườn và một hàng rào. Cô tự tin rằng nó có một vẻ ngoài lộng lẫy.
Cô đã đặc biệt cố gắng để đảm bảo nó chắc chắn, vì vậy mái nhà được làm bằng gỗ cứng và tường được trát vữa.
Nhưng có một vấn đề lớn.
“Chuyện này là do… cái đó, phải không?”
Qua lối vào mở vào trong, toàn bộ nội thất đã bị phá hủy.
Thứ gì đó đã đâm chéo qua mái nhà và nảy ra khỏi bức tường phía sau và sàn nhà. Nó hẳn đã tiếp tục phá hủy tất cả các bức tường bên trong và đồ đạc.
Ngôi nhà bảy phòng giờ chỉ còn là một căn phòng lớn.
Về lý do tại sao…
“Con rồng đó…”
Hay đúng hơn, một trong những móng vuốt của nó.
Sáu trong số các móng vuốt của con rồng đã bị cắt đứt trong trận chiến. Cô đã sử dụng bốn trong số chúng, nhưng một trong hai chiếc còn lại đã bay đến đây.
…Mình phải làm gì với chuyện này bây giờ?
Mình cần phải nhìn nhận vấn đề này một cách tích cực, Mitotsudaira nghĩ. Bảo hiểm có lẽ sẽ chi trả cho việc này. Và vì cô là một kỵ sĩ được cử đến từ Hexagone Française, họ dĩ nhiên sẽ chi trả phần lớn chi phí sửa chữa.
Và bắt đầu từ ngày mai – hay thực ra là hôm nay – họ sẽ đi dã ngoại học tập. Cô khá chắc chắn rằng các công nhân ít nhất có thể chuẩn bị mặt bằng trong hai đêm ba ngày, hoặc một đêm hai ngày, mà cô đi vắng.
Mặc dù sẽ không có một ngôi nhà mới chờ đợi khi cô trở về từ chuyến dã ngoại, cô sẽ có thể sống trong một môi trường như thế trong kỳ nghỉ hè.
“Đúng vậy.”
Hãy tích cực lên, cô tự nhủ với một nụ cười.
Cô phải chuẩn bị hành lý từ những thứ bên trong. Cô mừng vì đó là một ngôi nhà vững chắc. Nội thất bị phá hủy, nhưng hình dạng bên ngoài vẫn còn, giúp việc tìm kiếm dễ dàng hơn.
Và rồi một giọng nói gọi cô từ phía sau.
“Nate. Nhà của cô có ổn không?”
“Bệ hạ?”
Cô quay lại và thấy một gã giả gái mặc yukata. Và khi nhận ra cô đã nhìn thấy mình, cậu ta bắt đầu chạy một cách nữ tính.
Cô không chắc mình nên cảm ơn cậu ta vì đã chạy đến hay yêu cầu cậu ta rời đi, nhưng phía sau cậu ta cô thấy Horizon, Asama và những người khác trong bộ đồng phục mùa hè của họ.
Vì tóc và da của họ trông tươi tắn và có mùi xà phòng, họ hẳn đã tắm xong. Và nếu họ đang mặc đồng phục mùa hè…
“…Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Tôi thậm chí đã khiến mọi người phải mặc lại quần áo, phải không?”
“Không, không, Mitotsudaira-sama. Đừng lo lắng về điều đó. Đó là do sự hớ hênh của Asama-sama.”
“Hớ hênh?”
Gã giả gái nhìn lại và Asama đập tay xuống vai Horizon.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta hãy qua đây để học một bài học về lẽ thường!”
Mitotsudaira không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất họ có vẻ đang hòa thuận. Nhưng rồi gã giả gái đến bên cạnh cô.
“Nate, những thứ bên trong có ổn không?”
“Judge. Những thứ trong tủ quần áo phía sau có thể không, nhưng tôi nghĩ mọi thứ ở các góc và tầng hầm đều ổn.”
“Ra vậy…” Gã giả gái thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là những trò chơi khiêu dâm mà tôi đã giấu trong kho chứa dưới lòng đất của cô không bị nghiền nát.”
Vừa hay Horizon cũng vừa bước tới, thế là nàng cùng với Mitotsudaira hợp sức tiễn hắn bay thẳng vào tường.
Và chính vì chấn động đó…
“A.”
Thế là ngôi nhà duy nhất còn sót lại cũng sụp đổ hoàn toàn.