Không phải là những gì ngươi có thể hoàn tất
Mà là những gì ngươi có thể chối bỏ
Và những gì ngươi có thể sẻ chia
Phân bổ điểm (Quan hệ Quốc tế)
Bữa tiệc kiêm họp mặt diễn ra trong tĩnh lặng trước tiệm Main Blue Thunder.
Cũng không hẳn là hoàn toàn im lặng. Ba thế lực Musashi, Houjou và Mouri đã chia thành các nhóm riêng để rà soát lại mọi thứ một lần cuối trước khi buổi họp bắt đầu.
Trong số đó, Houjou Ujinao đang cùng Kotarou, Ujiteru và Genan thảo luận về việc gọi món.
…Giá mà mình được ngồi ở bàn đồ ăn Tây…
Houjou thuộc Liên minh các Quốc gia Ấn Độ.
Ở đó, họ có thể dễ dàng ăn cà ri suốt ba ngày liền, nhưng các món ăn Viễn Đông cũng không hề thiếu.
Và hiện tại, họ đang ngồi ở chiếc bàn chủ yếu phục vụ các món Viễn Đông. Nhìn lướt qua bàn tiệc, cô thấy bày la liệt những món có thể miêu tả là “vẫn những món quen thuộc nhưng có hương vị khác đi một chút”.
Cô nhận ra nguyên liệu có lẽ đến từ Kantou và do Musashi phụ trách nấu nướng, nên khẩu vị sẽ là kiểu Kantou, giống hệt như ở Houjou.
Với Ujinao, điều đó chẳng khác nào đang thưởng thức những món ăn địa phương có đôi chút khác biệt.
Cô cảm thấy có lẽ mọi chuyện sẽ khác nếu đó là món tráng miệng, nhưng…
…Tiếc thật.
“Ujinao-sama! Thần đang nói là, nếu chúng ta tính đến sự ổn định sau trận chiến…”
“Kotarou, gia tộc Houjou rồi sẽ bị giải tán, thế nên chuyện đó có thật sự quan trọng không?”
“Ujinao-sama! Ujinao-sama! Tối nay người có vẻ hời hợt quá đấy ạ!”
Sức ảnh hưởng của đồ ăn đôi khi thật đáng sợ.
…Nhưng khi mình tìm bàn đồ ăn Tây…
Thì đó lại là bàn của Musashi.
Bàn của Mouri thì đa phần là sự kết hợp giữa phong cách Viễn Đông và phương Tây, vậy nên chắc chắn đó là ẩm thực của Musashi.
Ujinao quan sát xem nhóm nào đang ngồi ở bàn nào.
…Musashi nên cân nhắc kỹ hơn về việc sắp xếp chỗ ngồi mới phải…
Nhưng khi nghĩ lại, cô nhận ra chính họ đã tự chọn bàn, nên Musashi chẳng làm gì sai cả. Dù vậy, cô vẫn không thích việc Musashi lại ngồi ở bàn đồ ăn Tây.
Lẽ ra họ nên tinh ý chọn bàn đồ ăn Viễn Đông chứ?
Masazumi thầm nghĩ trong lúc tiếp tục chuẩn bị cho buổi họp.
…Cảm giác như Houjou Ujinao đang lườm mình thì phải…
Nhưng mắt của Ujinao lúc nào cũng nhắm, nên dùng từ “lườm” cũng không thật sự đúng lắm.
Và Masazumi cũng có một suy nghĩ khác về chiếc bàn họ đang ngồi.
…Giá mà chúng ta ngồi ở bàn đồ ăn Viễn Đông…
Cô có thể ăn đồ Tây ngon lành, nhưng đây là một buổi họp. Cô muốn tránh những món quá nhiều dầu mỡ, dễ để lại dư vị trong miệng.
Thế nhưng những người khác lại ngồi vào bàn đồ ăn Tây.
Đó là vì Hexagone Française đã mang theo một vài món ăn của họ. Mitotsudaira thì bị món thịt quyến rũ, còn Futayo thì mê mẩn món mì Ý. Thực sự mê mẩn. Tình hình có vẻ vô vọng, nhưng Asama vẫn cố gắng khuyên mọi người bình tĩnh lại.
“Nào nào, mọi người cứ ăn như thế sẽ tăng cân đấy.”
“Nhưng, Asama-sama, nếu chúng ta chiếm được bàn đồ ăn Tây, thì đến giờ tráng miệng chúng ta cũng sẽ có tráng miệng kiểu Tây. Chẳng phải ngài cũng muốn thưởng thức món kem béo ngậy, bánh tart và kem của Toori-sama sao?”
Asama lập tức đầu hàng trước lời của Horizon, và thế là mọi chuyện được định đoạt.
Không còn lựa chọn nào khác, Masazumi đành ăn salad và giăm bông kẹp bánh mì, nhưng…
…Houjou đúng là đang lườm về phía này…
Hừm, cô thầm nghĩ, cảm nhận một sự căng thẳng khá vô vị.
…Hy vọng Mouri đang chuẩn bị cho cuộc họp này một cách tử tế.
…Đói quá đi mất…
Terumoto đối mặt với bàn “ẩm thực Musashi” mà không thể ăn bất cứ thứ gì.
…Phó Hội trưởng Musashi, vừa mới đến nơi đã bắt đầu họp là cái trò vớ vẩn gì thế này?
Mouri-01 và những người khác đã bắt đầu rà soát và giảng giải cho cô về tình hình hiện tại, thế nên bữa tối đã biến thành giờ làm việc.
“Vậy, Công nương, Trận vây hãm Lâu đài Bitchu Takamatsu nhìn chung sẽ gồm hai trận chiến. Có thể nói rằng chúng ta có hai cơ hội để đàm phán lợi ích ở đó, nên chúng ta muốn tận dụng điều này. …Công nương?”
“Ừ, ta nghe đây, ta đang nghe đây.”
Câu trả lời của cô rõ ràng là rất hời hợt.
Vừa chuẩn bị mọi thứ vừa đói cồn cào quả là một việc không hề dễ dàng.
…Ý mình là, ẩm thực Musashi này là sự kết hợp giữa phong cách Viễn Đông và phương Tây…
Cá nhân cô thì muốn ăn đồ Viễn Đông hơn.
Suy cho cùng, từ lúc rời Hexagone Française, cô chỉ toàn ăn đồ Tây.
Đó là vì lãnh địa Mouri đang nằm dưới sự cai trị tạm thời của Hexagone Française.
Thức ăn trên tàu Pension Versailles chủ yếu là đồ Tây, nên trong suốt chuyến đi về phía đông này cô chỉ ăn toàn những món đó.
Terumoto là người Viễn Đông, nên dù cô không có vấn đề gì với ẩm thực Hexagone Française, cô vẫn rất thích các món ăn Viễn Đông.
Và vì Musashi tổ chức tiệc tối cùng với buổi họp, cô đã quyết định không ăn gì sau cuộc họp giữa trưa. Nhưng khi đến đây…
…Mình phải chờ sao?
“Kh…”
“Terumoto. Ngươi đang tức giận chuyện gì à?”
Cô không hề tức giận.
Cô chỉ đói thôi.
Sau vụ này mình sẽ ăn. Nhất định mình sẽ ăn. Mình thề là mình sẽ ăn.
Đó chính là động lực của cô cho buổi họp.
Cô ước gì đó là món ăn Viễn Đông đang bày trước mặt, nhưng ẩm thực của Musashi lại là sự kết hợp giữa nó và đồ Tây.
Cô quyết định tự diễn giải rằng thức ăn vẫn mang hương vị Viễn Đông.
Cô bắt đầu nghĩ rằng nó là sự kết hợp hoàn hảo cho một người vừa là Mouri vừa là Hexagone Française, nhưng có lẽ đó chỉ là do cơn đói đang lên tiếng.
…Ừ, lát nữa mình nhất định sẽ ăn món chumaki cá chiên kia.
Món đậu phụ sốt lạc kia chắc chắn cũng ngon lắm.
Ồ, món thịt heo nấu mù tạt kia thì hơi thiên về kiểu Tây, nhưng mình vẫn muốn ăn nó kinh khủng.
Nói tóm lại, cô đang rất đói.
Và ai là người đã đẩy cô vào tình cảnh này?
…Chính là Phó Hội trưởng Musashi.
Masazumi thầm nghĩ trong lúc tiếp tục chuẩn bị cho buổi họp.
…Cảm giác như Mouri Terumoto cũng đang lườm mình…
Chắc chắn là vậy rồi. Thỉnh thoảng khi ánh mắt họ chạm nhau, Terumoto lại ném cho cô một cái nhìn như thể muốn nói “nhìn cái gì?”.
Gia thần Ngực lép: “Ừm, Phó Hội trưởng? Người đã làm gì à?”
Phó Hội trưởng: “Không, không có gì cả…”
Tonbokiri: “Masazumi, tiểu thư Terumoto có vẻ đang lườm cô mỗi khi cô ăn thứ gì đó.”
Bất Hối: “Ngươi có làm gì bất lịch sự không? Ví dụ như nhai chóp chép?”
Phó Hội trưởng: “Không, tôi không làm vậy. Tôi cũng không mắc phải vô số các lỗi dùng đũa khác. …Vì tôi đang dùng nĩa.”
Hori-ko: “Giờ là lúc chấm điểm.”
Phó Hội trưởng: “Đó không phải là một câu đùa!”
Ta đây: “Vì tôi đang dùng nĩa.”
Phó Hội trưởng: “Im… im đi…!”
Khi cô nhe răng về phía khung thông báo, Asama đứng bên cạnh mỉm cười cay đắng.
“Vì cuộc họp chưa thực sự bắt đầu, nên tôi nghĩ ăn một chút cũng không sao. Đây là súp đậu Hà Lan và củ cải băm mà tôi đã làm. Ngoài ra…”
Asama đặt gà nướng lên một chiếc đĩa. Nhưng đó không phải là cả một con gà nướng. Nó được cắt thành những dải hơi dày, và…
“Toori-kun nói hãy ăn nó với sốt cải ngựa. …Và sau đó, hãy thử những thứ này.”
Cô đưa cho Masazumi ba gói giấy nhỏ bằng ngón tay cái.
“…Đây là gì vậy? Chúng làm tôi nhớ đến thanh bánh đậu trắng.”
“Đây là bánh hạnh nhân bạc hà, làm từ bột hạnh nhân cô đặc với bạc hà và lòng trắng trứng. Cậu ấy nói nên ăn món này để kết thúc nếu cô có một buổi họp.”
Mal-Ga: “Ồ, đó là loại kẹo hiếm có của Main Blue Thunder! Chúng thực sự giúp sảng khoái miệng trong những buổi họp khuya.”
Gold Mar: “Ồ, Seijun, vậy có nghĩa là cô đã sẵn sàng chiến đấu rồi sao?”
“Tôi hiểu rồi,” Masazumi nói.
Cô đoán chúng hẳn phải rất ngon, nhưng cô không hoàn toàn hài lòng khi cất chúng vào túi áo bên hông.
Sau khi cắn một miếng thức ăn, Masazumi hít một hơi. Củ cải khá ngon, cô nghĩ. Và…
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp.”
Cô có thể thấy cả hai đại diện quốc gia kia đang lườm mình.
“Chào buổi trưa… à không, chắc là chào buổi tối rồi. Hôm nay tiệm có đóng cửa không?”
Âm thanh búa gõ xa xăm vang vọng dưới bầu trời, và một giọng nói cất lên trên Musashi khi buổi chiều mùa hè dần chuyển sang tối.
Tại một góc của khu phố mua sắm trên bề mặt Tama, Oriotorai (đang mặc áo sơ mi) đứng trước một cánh cửa đang mở.
Cô đang nhìn vào bên trong tiệm Blue Thunder. Tiệm có biển hiệu bằng tiếng Anh.
Bên trong tiệm bánh kiêm quán cà phê không có khách hàng nào. Nhưng tiếng nấu nướng cùng mùi muối và dầu cháy bốc ra từ bên trong.
“Ồ, Sensei. …Những thứ tôi gửi cô thế nào rồi?”
“Ừm, cô đang nói đến Toori và Kimi à?”
“Không, không phải. Tôi đang nói đến những nguyên liệu cô mang theo trong chuyến cắm trại học tập.”
Một người bước ra từ phía sau, hai tay bưng một chiếc nồi bốc hơi nghi ngút.
Đó là cô chủ tiệm. Cô đeo găng tay được thiết kế để tăng cường lực cầm và đặt chiếc nồi xuống sàn trước quầy. Củi được xếp thành hàng ở đó để giữ cho nồi không chạm trực tiếp xuống sàn.
“Xong… rồi.”
Những thanh củi kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của chiếc nồi và tỏa ra một ít khói.
Trong nồi chứa một hỗn hợp sền sệt màu sẫm đang sôi sùng sục. Dựa vào mùi hương…
“Ồ, sốt demi-glace… Đặc thật đấy. Và mùi rượu vang rất nồng…”
“Tôi làm với ít nước nên nó đặc hơn bình thường khoảng bảy lần. Khuấy rất nặng tay, nên tôi phải dùng một thanh yoroi-doshi có sẵn ở nhà để vừa “cắt” vừa khuấy.”
“Đúng là phong cách của cô,” Oriotorai nói khi nhìn về phía quầy không có một ổ bánh mì nào.
Sau đó, cô chỉ về phía tiếng ồn xây dựng vọng vào từ cửa mở.
“Cái này là dành cho họ à?”
“Jud. Để cho các công nhân xây dựng ăn. Tất cả các nhà hàng đều cung cấp đồ ăn theo chỉ thị của Hiệp hội Công Thương. Dãy của chúng tôi phụ trách hôm nay, nên tôi đang làm phần sốt nền cho món hầm. …Họ sẽ đun nước trong một cái nồi khác và pha loãng nó ra. Các tiệm khác đang chuẩn bị nguyên liệu cho vào, sau đó họ sẽ trộn tất cả lại với nhau.”
“Cô còn phải làm bao nhiêu nồi nữa?”
“Chắc là bốn. Tôi đã làm xong hai nồi rồi, nên cứ xong là tôi cho người mang đi. Nhiều việc thật.” Cô chủ tiệm khoanh tay. “Tôi thực sự muốn có Toori và Kimi giúp đỡ, nhưng ngoài việc nhờ Horizon mang thêm một ít bánh mì đi, tôi không nghĩ mình sẽ nhận được sự giúp đỡ nào nữa.”
“Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều. Bánh mì mà Naruze và Naito mang đến hồi trưa cũng là từ đây, phải không?”
“À, mấy đứa trẻ đó là khách hàng thân thiết mà.” Cô chủ tiệm mỉm cười. Rồi cô nói, “Tôi có một ít mỡ vớt ra từ mặt trên của nồi này nếu cô muốn. Nấu với bánh mì thì ngon lắm. Nó có vị cà chua, rượu vang và bơ. Cô cũng có thể nấu nó với thịt hoặc rau củ.”
“Ồ. Vậy cho tôi một lọ nhé. Ngoài ra…”
“Vâng.” Cô chủ tiệm gật đầu, dựa vào quầy và nhún vai. “Lần này có vẻ không có kẻ đột nhập nào. …Tôi có lẽ không phải là người thích hợp nhất để hỏi vì hôm trước tôi còn không nhận ra mấy con Rồng Thiên đó, nhưng tôi không phát hiện bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào như hồi ở Ariake. Và những người khác cũng nói như vậy.”
“Ootani Yoshitsugu đã xuất hiện trong cuộc họp hồi trưa nay…”
“Hệ thống phòng thủ của Musashi do Ei-san cải tiến rất nghiêm ngặt đối với các đường truyền thần thánh. Tomo-chan cũng đã tự mình cải tiến và cô bé thường xuyên thanh tẩy nó khi có cơ hội, nên chắc sẽ ổn thôi.” Cô chủ tiệm mỉm cười một chút. “Tôi không ghen tị với vị trí của cô đâu, Sensei. Cô không thể tự mình làm bất cứ điều gì.”
“Tôi chỉ hy vọng mình đang hỗ trợ họ đủ để có thể nói ‘jud’ với điều đó.”
“Vậy thì cô có thể nhờ Viện trưởng gửi một thông điệp đến Hiệp hội Công Thương. Chúng tôi biết tầm quan trọng của chuỗi trận chiến bắt đầu từ ngày mai. Chúng tôi muốn hỗ trợ mọi người, chứ không phải chỉ làm những nhiệm vụ đơn giản được giao phó. …Cô có thể yêu cầu ông ấy chỉ thị cho chúng tôi cung cấp thực phẩm hoặc hỗ trợ ma thuật tùy theo tình hình được không?”
Oriotorai mỉm cười trước câu hỏi đó. Và…
“Tôi có thể lấy cái đó được không?”
Những chiếc móc được gắn vào mặt dưới của mái trần tranh, treo lủng lẳng rau củ và thịt.
“Tôi đã ăn hết mọi thứ mình có trước khi đến Sanada cắm trại học tập.”
“Cô muốn uống thêm chút rượu sake không? Không phải loại hảo hạng vì đó không phải chuyên môn của tôi, nhưng tôi có thể cho thêm một ít vào.”
“Jud, xin phiền cô.”
Sau đó, Oriotorai mở một khung thông báo như thể vừa nhận ra điều gì đó, nên cô chủ tiệm tò mò nhìn vào.
“Họ bắt đầu rồi à?”
“Jud, Masazumi vừa liên lạc với tôi báo rằng họ đã bắt đầu cuộc họp.” Oriotorai nhướng mày mỉm cười. “Thành thật mà nói, cô ấy có lẽ chỉ có thể gửi tin nhắn này vì biết tôi đang hỗ trợ họ. …Có lẽ cô ấy muốn nói rằng cứ để việc này cho họ lo.”
“Nào, chúng ta hãy bắt đầu với chủ đề đầu tiên chứ?”
Bầu trời được nhuộm trong sắc màu của hoàng hôn. Sắc màu bắt đầu từ phía tây đó là một màu đỏ nhạt hơn là màu cam.
Nhưng trước tiệm Main Blue Thunder, hướng tây là mạn phải của tàu, nơi có tòa nhà.
Vì vậy, trong khi ở dưới mái hiên của quán cà phê, Masazumi và những người khác đang chìm trong bóng tối sâu thẳm.
…Mouri ở phía trước bên phải, còn Houjou ở phía trước bên trái.
Cô bắt đầu bữa tối họp mặt trong khi đối mặt với cả hai nhóm còn lại.
Và cô nêu ra chủ đề đầu tiên:
“Ba thế lực chúng ta cần đi đến một sự đồng thuận về mục tiêu cuối cùng ở đây. Nếu tất cả chúng ta đều nhận thức được mục tiêu của nhau, chúng ta sẽ có thể hoàn thành phần còn lại của cuộc thảo luận một cách suôn sẻ hơn,” Masazumi nói. “Mục tiêu lớn nhất của Musashi là giải phóng Kantou. Để đạt được điều đó, chúng tôi muốn chịu ít thiệt hại nhất có thể trong khi hoàn thành Trận vây hãm Odawara, Xung đột Tensho Jingo, và Trận vây hãm Lâu đài Bitchu Takamatsu.” Cô đưa tay ra hai bên. “Vậy, các vị muốn gì? Chúng ta hãy thẳng thắn thảo luận ở đây.”
Nơi họp mặt được tắm trong ánh sáng của mặt trời lặn.
Hương thơm của các món ăn khác nhau tỏa ra từ các bàn tiệc.
Nhưng tất cả đều có vẻ xa vời đối với Terumoto.
…Mặt trời sáng thật đấy.
Không, chắc là mặt trời lặn mà sáng thì cũng chẳng có gì sai, cô nghĩ lại trước khi lên tiếng.
“Mục tiêu lớn nhất của chúng tôi cho Trận vây hãm Odawara và Bitchu Takamatsu à?” Cô gãi đầu. “Đó sẽ là mối quan hệ hợp tác với các lực lượng Kantou mà chúng tôi có thể đạt được từ việc Giải phóng Kantou. Hexagone Française cần điều đó nếu chúng tôi muốn đạt được mục tiêu lớn nhất của mình là ổn định thế giới bên ngoài. Nhưng,” cô nói thêm. “Chúng tôi vẫn chưa biết liệu việc Giải phóng Kantou có thành công hay không. Vì vậy, chúng tôi sẽ giữ mọi khả năng có thể xảy ra.”
“Bao gồm cả yêu cầu ban đầu của các vị là chuyển giao quyền của Matsudaira cho các vị?”
Terumoto mỉm cười nhẹ trước câu hỏi của Phó Viện trưởng Musashi.
…Vậy là cô cũng hiểu đấy.
“Tất nhiên. Khi tình hình thay đổi, một quốc gia phải thay đổi đường lối hành động của mình. Giống như một điều nhỏ nhặt nhất có thể thay đổi lộ trình đi học của một người hay khi họ thức dậy vào buổi sáng, bản chất của một quốc gia cũng có thể bị thay đổi bởi điều nhỏ nhặt nhất. …Nếu một cuộc chiến không thay đổi được gì, đó là dấu hiệu cho thấy bản chất quốc gia của các vị đã trở nên cùn mòn.”
Terumoto mỉm cười cay đắng trong lòng.
Nghe như mình đang lên lớp cô ta vậy, cô nghĩ về những lời mình vừa nói.
Nhưng tất cả đều chính xác, cô nói thêm.
“Hexagone Française là một kẻ chinh phục trong tương lai và chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo điều đó xảy ra. Nếu chúng tôi có thể chiến đấu với Musashi thông qua các cuộc đấu tay đôi, thì chúng tôi sẽ nhắm đến việc hưởng lợi từ nó nhiều nhất có thể. …Không có gì phàn nàn về điều đó, phải không?”
Câu hỏi đó không làm thay đổi thái độ và ánh mắt của Phó Viện trưởng Musashi một chút nào.
…Đúng là một cô gái phiền phức.
Cô ta lạnh lùng giữ vững suy nghĩ của mình và không hề nao núng. Cách cô ta không bao giờ để lộ cảm xúc cũng là một điểm khác khiến cô không hợp với Terumoto.
Và cô gái Phó Viện trưởng Musashi đó sẽ tấn công bất cứ khi nào có cơ hội.
Cô ta không im lặng vì bị dọa sợ. Cô ta chỉ đơn giản là đang suy nghĩ một hướng tấn công.
Nếu bạn coi sự im lặng của cô ta là dấu hiệu cho thấy cô ta sẽ làm theo lời bạn nói, cô ta sẽ đâm bạn một nhát.
…Với loại người phiền phức này, bạn phải để mắt đến họ cho đến tận cùng.
Và cô gái phiền phức đó mở miệng trong khi nhìn Terumoto cùng với con thú ăn kiến Mouse trên vai.
“Đồng ý,” Phó Hội trưởng Musashi bình tĩnh nói. “Với vai trò là lực lượng Matsudaira, Musashi cũng được hứa hẹn một tương lai là kẻ chinh phục. Vì vậy, chúng tôi cũng sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để trở thành kẻ chinh phục đó. …Cô nói hoàn toàn đúng về điều đó.”
Khi nghe Phó Hội trưởng Musashi nói, Ujinao thu hẹp lại lập trường mà mình nên giữ ở đây.
…Họ đã thay đổi.
Lập trường của Musashi đã thay đổi so với cuộc họp hồi trưa.
Hồi trưa, Musashi đã tìm kiếm một con đường để tất cả cùng hợp tác. Họ đã cố gắng sử dụng đàm phán để vạch ra một con đường cho điều đó.
Nhưng bây giờ Musashi đang làm điều ngược lại.
…“Với vai trò là lực lượng Matsudaira, Musashi cũng được hứa hẹn một tương lai là kẻ chinh phục”, hử?
Đây là câu trả lời của họ cho lời nói của Mouri về việc trở thành một kẻ chinh phục.
Nhưng cô ta không nói rằng họ và Mouri giống nhau.
Cô ta đang nói rằng, nếu Mouri sẽ sử dụng bất kỳ phương tiện nào cần thiết để trở thành một kẻ chinh phục, thì Musashi cũng sẽ làm như vậy.
Cô ta đang nói rằng họ sẽ chống lại Mouri nếu cần.
Và cô ta đã đặt trách nhiệm cho một cuộc xung đột như vậy lên vai Mouri.
Bởi vì khi Mouri hỏi “không có gì phàn nàn về điều đó, phải không?”, cô ta đã trả lời bằng “đồng ý”.
Nếu Mouri không nói gì, sự đồng ý đó sẽ không bao giờ xảy ra. Và bằng cách đồng ý, cô ta đã bắt đầu cắt đứt đường lui của Mouri.
Đó là một lời cảnh báo.
Ujiteru có lẽ đã hiểu điều đó vì ông ta lên tiếng trong khi gắp một ít măng và hành lá xào xì dầu vào đĩa của mình.
“Tuyệt vời, tuyệt vời. …Matsudaira định mệnh sẽ thống trị thế giới một ngày nào đó, nên ngay cả Mouri cũng sẽ nằm dưới sự kiểm soát của họ. Đe dọa nhau bằng quyền lực tương lai là một đặc quyền của những người tin vào một tương lai tươi sáng. Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Quả vậy,” Genan nói trong khi nhấp một ngụm trà. “Bởi vì chúng ta rồi sẽ bị hủy diệt…”
Điều đó là sự thật, nhưng thái độ vô vọng của các đồng minh khiến Ujinao hơi bực mình.
Sau đó, Phó Hội trưởng Musashi quay về phía cô với đôi lông mày thả lỏng.
“Còn Houjou thì sao? Các vị thấy một tương lai như thế nào?”
“Thánh lệnh. Sau Trận vây hãm Odawara, chúng tôi muốn nhanh chóng hợp nhất với Musashi và chuyển trọng tâm sang việc Giải phóng Kantou. Vì vậy, để kết thúc Trận vây hãm Odawara…”
Ujinao nhìn hai người đã kế thừa những cái tên liên quan đến cô.
“Các vị có thể xử tử hai người này. Ujiteru thực ra sẽ tự sát để chịu trách nhiệm cho Hashiba.”
“Chờ đaaaaã!?”
Ujinao nghe thấy hai người phía sau cô hét lên đồng thanh một cách hoàn hảo.
Ujiteru nhảy từ bên trái qua.
“Chờ đã! Chờ đã! Con cháu yêu nghiệt này! Ta đã bao giờ làm gì ngươi chưa!?”
Genan nhảy từ bên phải vào.
“Đúng vậy! Con mụ yêu nghiệt! Ta đã bao giờ làm gì ngươi chưa!? Hả, ta đã làm gì chưa!?”
“Ujinao-sama! Ujinao-sama, hai người này đang cố khiêu khích người!!”
Họ có vẻ không quan tâm.
Genan trượt phần thân trên của mình qua lại.
“Nghe đây. Lẽ ra ta đã phải chết vào thời điểm Trận vây hãm Odawara diễn ra rồi.”
“Vậy ta có nên đảm bảo cả hai người đều chết ngay tại đây và ngay bây giờ không, ông chú vĩ đại và người máy?”
“Con-con cháu yêu nghiệt! Ngươi vừa mới phân biệt rõ ràng giữa Genan-dono và ta, phải không!? …Genan-dono! Đây là một sự đánh lạc hướng nhằm chia rẽ chúng ta! Nguyền rủa con bé này…!”
Ông chú của cô đang làm phiền, nên cô đặt một tay lên thanh kiếm ở hông và quay về phía ông ta. Điều đó làm ông ta im bặt.
Sau đó cô nói với cả hai người họ.
“Để tôi nói trước điều này: Nếu tình hình có vẻ tệ cho Houjou, xin hãy cứ việc thực hiện seppuku. Điều đó nhìn chung sẽ cho chúng ta một kết quả thỏa đáng.”
“Con-con cháu yêu nghiệt! Đây là cách ngươi đối xử với ta sau khi gọi ta đến đây à!? Ta đi đây! Ta sẽ trở về Hachioji ngủ!”
“Lâu đài Hachioji sẽ là một chiến trường ác liệt trong Trận vây hãm Odawara, vì vậy xin đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp.” Ujinao nhấn mạnh giọng. “Maeda Toshiie lẽ ra sẽ tham gia vào cuộc tấn công Hachioji. Ông ta đã ở lại với lực lượng Shibata thay vì đến đây, nhưng tôi cho rằng đó là vì việc chống lại chúng tôi đồng nghĩa với việc gia nhập Matsudaira. Nhưng,” cô tiếp tục. “Điều đó có nghĩa đây là cơ hội duy nhất của chúng ta để hoàn thành Trận vây hãm Odawara mà không có sự can thiệp của P.A. Oda. Vì vậy, xin đừng làm bất cứ điều gì không cần thiết.”
“Hảảảảả? Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không!? Hả?”
Ujinao mở một khung thông báo và nhấn nút “chấp thuận”.
“A,” Ujiteru nói ngay khi sét đánh vào ông ta.
Masazumi nhìn thấy một cảnh tượng mà cô chưa bao giờ thấy trước đây: một người máy bị bao bọc trong plasma và quằn quại.
Người máy nhảy múa trên mặt đất trong khi những âm thanh lớn dường như xé toạc không khí.
“Apepetereparaka! Raparapakekekeetetetetetepimohhhh!!”
Ông ta dường như đang lảm nhảm vô nghĩa, có lẽ lưỡi của ông ta đã bị tê liệt và tự di chuyển.
Masazumi quan sát Ujiteru nổ tung như một quả pháo hoa mùa hè.
…Chà…
Sự kinh ngạc thầm lặng đó thành thật là phản ứng duy nhất cô có thể tìm thấy.
Phó Hội trưởng: “Tôi cứ nghĩ về Houjou qua mối liên hệ với Kamakura của họ, cô biết đấy? Nên tôi đã hy vọng họ sẽ nghiêm túc hơn một chút…”
Gia thần Ngực lép: “Cái này làm em nhớ đến những hình phạt của một tổ chức tà ác.”
Uqui: “Và điều này gián tiếp thay đổi hình ảnh của tôi về Noriki. Liệu điều này có xảy ra với cậu ấy nếu cậu ấy mắc một sai lầm nhỏ nhất không?”
Hori-ko: “Toori-sama, ngài thực sự sẽ thích những thứ như vậy, phải không?”
Ta đây: “Ngươi đang tưởng tượng ta hét lên, ‘Khôngggggggggg! Sướng quááááááááááá!’ hay sao!? Thế thì tuyệt vời đấy! Nhưng vì họ là Houjou, Noriki sẽ được thử trước!”
10ZO: “Tôi vừa mới tưởng tượng cảnh Noriki-kun làm vậy và thực sự ước mình chưa từng làm thế!”
Mal-Ga: “…Chính nó!!”
“Hắt xì!”
Tàu vận tải của bộ phận động cơ Musashi đang hạ cánh trước Đền Suwa trên bờ hồ phía tây được bao quanh bởi rừng.
Mặt trời lặn chiếu sáng trên hồ và khu rừng, giữa chúng là những ngôi nhà thấp và một tòa nhà mái bằng có vẻ là một xưởng sản xuất.
Một ngôi đền Shinto đứng trên một khu đất rộng bên cạnh khu rừng. Ngôi làng dành cho ban quản lý Suwa và tập đoàn Shinto liên kết.
Đèn đóm bắt đầu được thắp lên ở Suwa.
Có những con đường chạy từ đông sang tây bên cạnh hồ và có một con đường chính dẫn đến Đền Suwa. Có những đống lửa ma thuật dọc theo những con đường đó và chúng bắt đầu soi sáng ngôi làng nhiều hơn cả ánh mặt trời lặn.
Noriki nhìn xuống từ boong tàu vào những sự chuẩn bị cho ban đêm và Hiro nói với anh từ một khung thông báo. Hai đầu lông mày của cô cụp xuống và miệng cô mở rộng theo chiều ngang.
“…Chuyện gì vậy? Một cái hắt hơi tệ thật. Suwa khá cao và có một cái hồ, nên trời trở lạnh đấy.”
“Không, tự nhiên tôi bị thôi. Có ai đang nói về tôi à?”
Công nhân: “Này, có ai trong số các ngươi đang nói về tôi không?”
10ZO: “Không, không, không hề! Chúng tôi không hề nói gì cả!”
Mal-Ga: “Jud, đúng vậy. Nên đừng lo. …Tôi sẽ vẽ bản vẽ cho đẹp.”
Công nhân: “Đứng lại ngay.”
Masazumi liếc qua thấy cuộc trò chuyện thần thánh đang trở nên sôi nổi.
Cô nhìn về phía trước để xem tình hình của Houjou.
Hình phạt của họ dường như đã kết thúc. Người máy vẫn nằm trên mặt đất với khói trắng bốc lên và Ujinao quay lại đối mặt với Masazumi.
“Mục tiêu cuối cùng của Houjou là Giải phóng Kantou,” cô nói. “Bởi vì một khi Trận vây hãm Odawara hoàn thành, Houjou sẽ bị giải tán như một gia tộc theo đúng tái tạo lịch sử. Những lực lượng bị giải tán đó sẽ tham gia Giải phóng Kantou như trận chiến cuối cùng của họ.”
Sau khi tuyên bố, Ujinao thở một hơi nhẹ mà không ai khác có thể nhận ra.
…Đây là nhiệm vụ của mình với tư cách là người lãnh đạo cuối cùng của Houjou.
Theo Thánh lệnh, sau Trận vây hãm Odawara, Matsudaira sẽ bị mắc kẹt ở Kantou theo lệnh của Hashiba và sẽ sáp nhập tàn dư của cả Takeda và Houjou.
Điều đó có khả năng sẽ xảy ra như một lẽ tất yếu.
Thánh lệnh đã cho mọi người biết rằng Matsudaira sẽ cai trị Viễn Đông. Không rõ liệu họ có thực sự chinh phục thế giới hay sẽ bị hạn chế bởi các diễn giải, nhưng họ là hy vọng lớn nhất cho Viễn Đông.
Nếu Musashi chiến thắng trong Trận vây hãm Odawara và Lâu đài Bitchu Takamatsu, điều đó sẽ mang lại cho họ một hình ảnh mạnh mẽ hơn.
Và việc giải phóng Kantou sẽ còn làm được nhiều hơn thế.
…Nếu điều đó xảy ra…
Thì chắc chắn mọi quốc gia sẽ bắt đầu tích trữ cho những gì sắp tới.
Mọi người sẽ nhìn về thời đại tiếp theo và tìm kiếm lợi ích lớn nhất mà họ có thể đạt được trong tình hình hiện tại.
Những người sẽ bị sáp nhập bởi Matsudaira sẽ cố gắng giành được vị trí tốt nhất có thể dưới sự cai trị của Matsudaira.
Những người sẽ phục vụ Matsudaira sẽ cố gắng giành được vị trí tốt nhất có thể trong quốc gia của mình một khi họ bắt đầu phục vụ Matsudaira.
Những gì xảy ra ở đây có thể đẩy nhanh quá trình đó.
Vậy nên, Ujinao nghĩ trước khi lên tiếng.
“Trận chiến này và việc Giải phóng Kantou sẽ cung cấp cho Musashi nền tảng cần thiết để trở thành một cường quốc Viễn Đông. Với điều đó trong tâm trí… đã đến lúc chúng ta lên kế hoạch cho trận chiến ngày mai.”
Musashi không trả lời ngay lập tức.
Thay vào đó, một giọng nói từ mặt đất vang lên.
“Ngươi là một người lãnh đạo giỏi hơn ta nhiều, con cháu yêu nghiệt ạ.”
Đó là Ujiteru. Các khung thông báo cho biết các bộ phận cơ thể của ông ta đang khởi động lại xuất hiện xung quanh khi ông ta từ từ đứng dậy.
“Ngươi gần như đã nướng chín não ta rồi, con cháu yêu nghiệt.”
“Việc nướng tái nó mà không giết được ông là một minh chứng cho công nghệ của Houjou.”
“Đúng vậy. Đúng là như vậy,” ông chú của cô nói như thể hài lòng với kết quả này. Sau đó ông ta lúng túng khoanh tay. “Nghe đây. …Ngươi có đang nghe không?”
“…Chú lúc nào cũng là một ông chú cố chấp.”
“Cứ nghe đi. Ngươi có đang nghe không? Dù chúng ta có cam chịu số phận… làm việc nửa vời thì ta sẽ giết ngươi đấy!”
“Ồ?” Ujinao đáp. “Ông thua kém về thông số máy móc, kỹ thuật, sức mạnh, trang bị, sự kiên cường, thuộc hạ, cấp bậc và vẻ đẹp, và tôi đã giết ông một lần rồi, vậy mà ông lại tuyên bố sẽ giết tôi lần sau?”
“Bởi vì ta cuối cùng đã bắt kịp ngươi sau khi ngươi được ‘tái sinh’ thành một người máy.” Ujiteru xoa đầu và cười mỏng. “Ngoài ra, ngươi không cài đặt cơ thể ta tự động trừng phạt nếu ta không tuân lệnh. Ngươi đang chế nhạo ta à?”
“Một cài đặt như vậy chỉ gây ra sự bất cẩn. …Tôi biết ông sẽ cố giết tôi, nên tôi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để hạ gục ông bất cứ lúc nào. Đó là quyết định của tôi.”
“…Đúng là một đứa cháu yêu nghiệt. Quá tàn nhẫn.” Ujiteru nhìn đi chỗ khác và tặc lưỡi một cách ồn ào sau ba giây. “Nếu ngươi dùng một cài đặt như thế, ta đã định phá vỡ nó mà ngươi không nhận ra để có thể giết ngươi khi ngươi lộ ra sơ hởởởở!”
“Chú quá dễ đoán, chú ạ.”
…Nhưng đó chính là điều làm nên Houjou Ujiteru.
Theo một cách nào đó, Ujinao hoàn toàn tin tưởng vào ông chú đó.
Ông ta sỉ nhục và hống hách, nhưng ông ta còn bị ám ảnh bởi trận chiến hơn thế nữa.
Ban đầu ông ta có một động lực mạnh mẽ để thăng tiến, nhưng một khi cô đã đảm nhận các vị trí Viện trưởng và Hội trưởng Hội học sinh, ông ta bắt đầu chiến đấu trên tiền tuyến để tự cổ vũ bản thân.
Ông ta rất quyết đoán.
Cô vượt trội hơn khi nói đến các vấn đề nội chính, ngoại giao và chiến đấu.
Nhưng ông chú đó lại vượt trội hơn khi chỉ đơn giản là “nghiền nát kẻ thù”.
Rốt cuộc, cô đã giết ông ta một lần rồi.
Cha cô và các thuộc hạ hàng đầu khác cũng vậy.
Bởi vì ông ta từng cố gắng kiểm soát Houjou nhưng bị cha cô và những người khác ngăn cản, Ujiteru đã cố gắng chiếm lấy Houjou từ bên trong. Đó cũng là lý do tại sao sự ốm yếu của Ujinao đã được dùng làm cái cớ để biến cô thành một người máy khi cô còn nhỏ.
Mặc dù có vẻ như Ujiteru chưa bao giờ tưởng tượng được cơ thể búp bê chứa đựng đứa trẻ ốm yếu đó sẽ trở thành cá nhân mạnh nhất trong Houjou khi dòng phát triển lớn mạnh.
…Ông ta định dùng mình như một con rối, nhưng cuối cùng mình lại trả thù một chục năm sau.
Khi cô chém ông ta, Ujiteru đã mỉm cười.
Và ông ta đã cố gắng chém cô vô số lần.
Không phải là ông ta tuyệt vọng.
Ông ta không một giây nào nghĩ rằng mình đang thua. Ngay cả khi cô chặt đầu ông chú của mình, cô biết ông ta sẽ không hề nghi ngờ chiến thắng của mình một chút nào.
Cô đã cho phép ông ta sống tiếp như một người máy. Theo Kotarou, đó là một sai lầm, nhưng theo tương lai mà cô tưởng tượng, đó là điều đúng đắn.
Cô đã không mắc sai lầm nào.
Ông chú này sẽ nghiền nát kẻ thù của họ. Và…
“—————”
Họ sẽ thắng.
Có một phần của Trận vây hãm Odawara mà họ có thể giành chiến thắng.
…Bao gồm cả mình, Houjou có thể giành được hai chiến thắng.
Không rõ Genan và Kotarou có thể làm được bao nhiêu, nhưng cô có thể chắc chắn về chiến thắng của ông chú và của chính mình.
Và với lý luận tự tin đó trong đầu…
“Nào, chúng ta hãy lên kế hoạch cho ‘cuộc chiến’ ngày mai.”
…Lên kế hoạch cho một cuộc chiến, là một khái niệm phi thường.
Liệu cô có nên gọi nó là “hiện đại”?
Có lẽ cô nên nghĩ nó là quyết đoán.
Nhưng cô cũng có suy nghĩ riêng về vấn đề này.
Phó Hội trưởng: “Mọi người, chúng ta sắp thảo luận về số lượng các cuộc đấu tay đôi sẽ diễn ra. Chúng ta cũng sẽ thảo luận về những gì chúng ta với tư cách là các quốc gia sẵn sàng đặt cược vào mỗi trận chiến, vì vậy tôi muốn có sự giúp đỡ của mọi người.”
Marube-ya: “Tiền!? Cô cần tiền, phải không!? Sau khi bị bêu xấu là một cô gái đi ị, không có gì cô nói có thể dọa được tôi nữa! Vậy thì sao nào!? Bao nhiêu!?”
Tín đồ: “Ồ, tôi đang chuẩn bị thêm thức ăn với Hassan-kun và Aoi-kun, nên đừng lo về chuyện đó.”
Marube-ya: “Cô định lơ tôi luôn à!?”
Đó là điều duy nhất có thể làm, Masazumi nghĩ khi một người không ngờ tới đáp lại.
Bất Hối: “Tôi muốn yêu cầu cô hãy đảm bảo cho tôi tham gia một trong các cuộc đấu tay đôi cho Trận vây hãm Odawara.”
Đó là Narumi.
Suzu cảm nhận được mọi người đang tập trung vào Narumi mà không thực sự quay về phía cô ấy.
…Narumi…-san?
Suzu quay về phía cô và Narumi lặng lẽ hít một hơi mà không quay về phía mọi người.
Đó là một hơi thở của tiếng cười.
Nhưng đó cũng là một “âm thanh” mà chỉ Suzu mới có thể nghe thấy. Như thể muốn nói…
…Đừng… lo lắng?
Đó là cách Suzu diễn giải nó.
Nhưng cô đỏ mặt khi nhận ra đó là một thông điệp chỉ dành cho mình.
Sau đó Urquiaga lên tiếng.
Urqui: “Mọi người đừng lo lắng. …Narumi là một chiến binh cuồng chiến.”
Bất Hối: “Tôi thích việc ở bên cô cho tôi thấy những khía cạnh hấp dẫn mới của bản thân.”
Lần này, Narumi hít một hơi đủ lớn để bất cứ ai cũng có thể nghe thấy.
Bất Hối: “Rất đơn giản: Gia tộc Date tham gia vào Trận vây hãm Odawara. Nhưng Date hiện đang cố gắng vực dậy và Oniniwa-san sẽ gia nhập Hashiba. …Họ luôn có thể cử Masamune đến đây, nhưng khi đó sẽ không còn chiến binh chủ lực nào ở lại lâu đài Sendai.”
Chuông: “…Họ không có… chiến binh nào ư?”
Bất Hối: “Jud, đúng vậy. Họ không có.”
Cô thề là đã có nhiều hơn thế, nhưng có phải cô nhớ nhầm không? Nhưng nếu Narumi nói vậy…
Chuông: “Tôi… hiểu rồi.”
“Được rồi! Cảm ơn mọi người vì một ngày nữa sửa chữa Lâu đài Sendai! Đây là Phó Hội trưởng bị đối xử như rác rưởi khi so sánh giữa Hội trưởng và Phó Hội trưởng! Này! Này, cô bé năm nhất kia! Đừng nhìn đi chỗ khác! Này, cô đấy! Cô gái có mái tóc đen dài xinh đẹp! …Đừng rút kiếm ra cắt tóc đột ngột như vậy! Hôm nay nóng đến thế à!? Ồ? Trong trường hợp đó, tôi sẽ sưởi ấm cho cô! Nào, hãy lao vào lòng tôi đi! Cô đang lơ tôi à!? Cô đang lơ tôi, phải không!? Hay cô được nuôi dạy trong một gia đình cực kỳ bảo bọc đã tạo ra một sự ngăn cách giữa tâm trí cô và thế giới bên ngoài!? Tôi hiểu rồi! Vậy thì không thể trách cô được! Hãy nhớ điều này, được chứ!? …Dù sao đi nữa, mọi người, tôi có điều muốn nhờ vả! Mọi người biết Seiryu đã cắt xuyên qua đây trước đó phải không? Vâng, phòng của tôi ở trên tầng cao nhất đó và nó đã bị cắt làm đôi! …Mọi người biết à!? Mọi người biết điều đó à!? Vậy là mọi người đã lo lắng cho tôi!? Mọi người nói đáng đời tôi!? Thật là một cách ủng hộ kỳ lạ! Cảm ơn! Bây giờ câu hỏi của tôi là tại sao phòng của tôi lại là thứ cuối cùng trong lịch trình sửa chữa của Lâu đài Sendai!? Các người đang để dành điều tốt nhất cho cuối cùng à!? Ồ, ra là vậy! …Ai vừa gọi tôi là phiền phức đấy!? Cảm ơn rất nhiều!”
Bất Hối: “Chúng tôi còn có một người khác không phải là một chiến binh giỏi và cũng gây hại trong thời bình.”
Ồ, là anh ta, Suzu nghĩ.
Người giống với Kojirou-san. Ý mình là cái tên ấy.
Ở Date có rất nhiều loại người khác nhau, cô nghĩ khi Narumi tiếp tục nói.
Bất Hối: “Vì vậy, tôi sẽ hỗ trợ Trận vây hãm Odawara với tư cách là một phần của gia tộc Date.”
Uqui: “Narumi. …Hãy sớm trở về.”
Bất Hối: “Cô không biết rằng tôi không còn nơi nào khác để trở về sao?”
Suzu có một suy nghĩ trong khi nghe mọi người thốt lên những tiếng “ohhh”.
…Narumi-san… cũng không dễ dàng gì.
Mọi chuyện hẳn không hề suôn sẻ sau khi đến Musashi.
Giống như Mary thỉnh thoảng lo lắng về nước Anh và Mitotsudaira có những suy nghĩ về Hexagone Française, một quê hương cũ là một điều quan trọng.
Không quan trọng là họ đã bỏ trốn hay đã có một cuộc cãi vã.
Mọi người ở đây đều do vị trí và lợi thế tương ứng của họ.
Có lẽ đó là lý do tại sao Masazumi trả lời như vậy.
Phó Hội trưởng: “Tôi rất cảm kích.”
Và sau đó cô nói thêm.
Phó Hội trưởng: “Để nói rõ, có một điều chúng ta phải cẩn thận ở đây. Chúng ta sắp chiến đấu bốn trận: Xung đột Tensho Jingo, Trận vây hãm Odawara, Trận vây hãm Lâu đài Bitchu Takamatsu và Trận vây hãm Lâu đài Kanie. Nhưng theo ý kiến của tôi…”
Suzu lắng nghe.
Phó Hội trưởng: “Chúng ta nên tránh sử dụng các chiến binh chủ lực của mình cho những trận chiến này.”
…Ể?
Suzu nghe thấy sự im lặng của mọi người.
…Cô ấy sẽ không… cử mọi người ra trận sao?
Điều đó có nghĩa là cô ấy không để họ đóng vai trò tích cực trong cuộc chiến này.
Suzu nghĩ, Masazumi có ổn không vậy?
Adele chắc hẳn cũng nghĩ như vậy.
Cô không nói gì và chỉ tiếp tục chất mì ống lên đĩa của mình.
Cô rõ ràng đã lấy quá nhiều, nhưng chắc hẳn cô đã bị phân tâm. Hoặc có lẽ cô thực sự muốn ăn nhiều như vậy. Suzu không chắc lắm. Nhưng lúc nãy mình đã ăn một ít món đó và mùi tỏi rất nồng, nên cẩn thận nhé, Adele.
Đặc biệt là với buổi sáng ngày mai.
Hãy nhớ lại món gyoza mà cô đã hối hận vì đã ăn đi, Adele.
Nhưng chắc hẳn mọi người đều đang nghĩ giống nhau: Masazumi đã nói một điều kỳ lạ.
Nhưng họ không thể đưa ra bất kỳ tuyên bố bất cẩn nào vào lúc này.
Đây là một cuộc họp quốc tế, vì vậy họ không thể để lộ sự ngạc nhiên của mình.
Ngoài ra, nếu họ hỏi “Masazumi, cô điên rồi à?” ở đây, đó sẽ là một sự cố quốc tế. Đó có thể là một câu hỏi đủ bình thường đối với người Musashi, nhưng họ cần tránh bất kỳ tuyên bố kỳ lạ nào ở đây. Vâng.
Vì vậy, Suzu vẫn im lặng như những người khác.
“—————”
Và trong sự im lặng đó, một giọng nói hét lên từ quán cà phê.
“Seijun! Cậu điên rồi à!?”
Nghe thấy giọng của tên giả gái, Masazumi nhún vai và quay lại.
“Im đi! Tôi đang cố suy nghĩ, nên hãy yên lặng!”
Cô hít một hơi và vuốt lại tóc.
Phó Hội trưởng: “Nghe kỹ đây.”
Giọng nói của cô truyền đến họ.
Phó Hội trưởng: “Giải phóng Kantou mới là chuyện quan trọng nhất. Một khi hoàn thành được việc đó, phía đông của Viễn Đông sẽ hoàn toàn thuộc về thế lực của Matsudaira! Như vậy, chúng ta có thể tấn công Hashiba hay P.A. Oda mà không cần lo lắng sau lưng.”
Nghĩa là…
Phó Hội trưởng: “Chúng ta sẽ có được bàn đạp cần thiết để yêu cầu Hashiba thực hiện trận Sekigahara và Komaki Nagakute, và yêu cầu P.A. Oda thực hiện Sự biến Chùa Honnouji. Muốn vậy, chúng ta buộc phải hoàn thành cuộc Giải phóng Kantou. Vì vậy…”
Vì vậy…
Phó Hội trưởng: “Chúng ta sẽ dồn lực lượng chủ chốt cho cuộc Giải phóng Kantou, còn trận Vây hãm Odawara, Xung đột Tensho Jingo và trận Vây hãm Lâu đài Bitchu Takamatsu sẽ cố gắng dùng đến lực lượng thứ yếu. …Chúng ta làm được chứ?”
Masazumi ném cho mọi người một ánh nhìn đầy thách thức. Và…
83: “Chà, nếu ngài đã tha thiết như vậy.”
Có gì đó không đúng. “Không, khoan đã,” Masazumi nói rồi hắng giọng.
Phó Hội trưởng: “Ờm, dù chỉ là lực lượng thứ yếu thì họ vẫn phải, mọi người biết đấy, chiến đấu.”
Vua Dính: “Xem ra đã đến lúc chúng ta ra tay rồi…”
Phó Hội trưởng: “Tôi đang tìm người mà chúng ta có thể tự tin là sẽ chiến thắng…”
Dâm Bôn: “Có vẻ như cuối cùng cũng tới lúc chúng ta phải nghiêm túc rồi.”
…Thế này liệu có ổn không đây?
Suzu cảm thấy lưng mình đổ một lớp mồ hôi khó xử.
Nhưng ngoài họ ra thì còn ai có thể là lực lượng thứ yếu được chứ?
Ookubo thở dài khi nhìn vào hộp frappe đã cạn queo.
Hội trưởng Hội học sinh Satomi đã nói cho cô biết tình hình với Houjou rồi rời đi.
Công việc của Ookubo thường đòi hỏi cô phải nói chuyện với cả đàn anh và đàn em, nhưng khi đối phương là Hội trưởng Hội học sinh của một quốc gia khác và lại bằng tuổi mình thì…
…Mình đã quá khách sáo rồi.
Một phần là vì cô gái đó được các đàn anh yêu mến.
Và cũng một phần là vì địa vị của cô ấy, vì cô ấy cũng là một nhà lãnh đạo giống như họ, nhưng…
…Mình cảm thấy có chút ghen tị.
Ookubo lắc đầu.
“Thật là một suy nghĩ đáng sợ.”
Cô không thể cho phép bản thân mong muốn được những người đó chú ý.
Điều đó quá nguy hiểm.
Phải, cảm giác của cô về Hội trưởng Hội học sinh Satomi là một thứ khác.
…Đó chỉ là ham muốn được mọi người chú ý một cách vô tội vạ mà thôi.
Cô không thích bị ai đó phớt lờ, kể cả những người đàn anh đó. Chỉ vậy mà thôi.
Và cô biết cảm giác của mình về chính Phó Hội trưởng Satomi là gì:
…Vị trí của cô ấy thật chẳng dễ dàng gì.
Suy cho cùng, họ sẽ phải bước vào một cuộc chiến bắt đầu từ ngày mai.
Dĩ nhiên, chiến tranh nổ ra là điều không thể tránh khỏi với thói quen của vị Phó Hội trưởng kia. Và Ookubo cũng có lỗi vì đã chấp nhận phương pháp của cô gái đó.
Cô phải sát cánh cùng cô gái đó cho đến khi chính mình bị hủy diệt. Giống như một trò chơi xem ai gục ngã trước.
Nhưng Ookubo biết chiến đấu trên tiền tuyến chắc chắn rất nguy hiểm.
“Ý mình là…”
Cô nhìn xuống cánh tay trái của mình. Cô đã quen với cánh tay giả màu trắng được gắn vào vai.
Cánh tay đó có thể được xem là con người cô bây giờ, nhưng khi nghĩ đến chuyện đó xảy ra với người khác, cô lại muốn ngăn cản.
Tất nhiên, không có gì đảm bảo chuyện như vậy sẽ xảy ra và cô cũng không định từ chối mọi rủi ro. Nhưng…
“—————”
“Đâyyyy thưa quý khách! Món của quý khách xong rồiiiiiiii!”
Cô được đưa cho một món giống hệt món mà Hội trưởng Hội học sinh Satomi đã gọi.
Đó là một ly lassi frappe. Cô có cảm giác mình đã ăn quá nhiều đồ lạnh hôm nay, nhưng cô quyết định xem đó như là noi gương cô gái kia.
Cô cầm lấy ly và giơ lên để không ai khác để ý.
…Chúc may mắn với cuộc đàm phán trước trận chiến nhé.
Cô thuộc hậu phương, nên phải quản lý vật tư và các Trưởng Ủy ban.
Mình cần phải làm việc chăm chỉ, cô tự nhủ ngay trước khi một khung tín hiệu mở ra.
Phó Hội trưởng: “Này, Ookubo? Cô muốn đại diện cho chúng ta trong trận Vây hãm Odawara hay Lâu đài Bitchu Takamatsu vào ngày mai đúng không? Đây là cơ hội để cô tạo dựng tên tuổi cho mình đấy. Được rồi, tôi sẽ giao cho cô một trong các cuộc đấu tay đôi. Cố gắng lên nhé.”
“Khoan một chút đã!!”
Thần cấp đã kết thúc.
Asama: “Ừm, Ookubo-san đang liên tục tấn công liên lạc vào cô đấy, Masazumi.”
Phó Hội trưởng: “Hừm. Cứ lờ cô ta đi được không?”
Asama: “Cô nên tìm cách ngăn cô ấy lại. Nếu Ookubo-san đi quá xa, ừm, nó có thể bị quy thành tội ác.”
Mar Vàng: “Ví dụ như?”
Asama: “Nếu cô thực hiện hành vi theo dõi cưỡng bức trên mạng thần thánh, một chuông báo động bám đuôi của Thần Đạo sẽ vang lên, các ngón tay gõ trên khung tín hiệu của cô sẽ cảm thấy như bị kim nóng đâm vào dưới móng, một ‘sự hiện diện không thể tả’ sẽ đi theo sau cô trong nửa năm và nhẹ nhàng đổ hai sho nước thanh tẩy vào mông cô, và cô sẽ bị cấm gửi thần cấp cho mục tiêu.”
10ZO: “Chẳng phải chỉ cần hình phạt cuối cùng là đủ rồi sao? Mà ‘sự hiện diện không thể tả’ là cái quái gì vậy?”
Asama: “Chà, các cậu biết chuyện các tà thần bị truy đuổi cho đến khi đầu hàng trong thời kỳ kiến quốc không? Một trong số họ dường như đã chấp nhận chuyện đó và bây giờ muốn tự mình làm điều tương tự.”
Cô Gái Hút Thuốc: “Lấy oán báo oán à?”
Asama: “Đúng vậy, người đại diện của thần xã chúng tôi từ năm thế hệ trước dường như đã xem một cuộc triển lãm về Hammurabi khi Musashi còn ở Trung Đông và bà ấy đã quyết định ‘chính là nó!’.”
Bất Chuyển: “…Tại sao tất cả mọi người trông có vẻ hài lòng với câu trả lời đó vậy?”
Uqui: “Kinh nghiệm đấy, Narumi. Chẳng bao lâu nữa cậu cũng sẽ như vậy thôi.”
Như vậy thật sự ổn sao…? Masazumi tự hỏi với một cảm giác chán nản khi cô loại Ookubo ra khỏi danh sách mục tiêu của hình phạt thần thánh.
Rồi cô hít một hơi và nghĩ về chuyện khác.
…Mình đoán là chúng ta cũng có kha khá lực lượng thứ yếu.
“Được rồi.” Cô quay sang đối mặt với Terumoto. “Để bắt đầu, tôi muốn xác định số lượng các cuộc đấu tay đôi cho trận Vây hãm Odawara và Xung đột Tensho Jingo. Được chứ?”
“Testament. Chúng tôi chủ yếu chỉ có hai trận chiến, vậy cô cứ quyết định hai trận đó trước đi.”
Terumoto mỉm cười và khoanh tay lại.
Không ai động đến đồ ăn trước mặt cô ấy.
…Mình đoán là mình nên tinh ý một chút.
Phải, cô nghĩ khi nói câu cuối cùng trước khi quay sang Houjou.
“Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa đi. Tôi không muốn đồ ăn của quý vị bị nguội đâu.”
“Đừng lo, đồ ngốc. Vả lại, chúng tôi phần lớn là automaton.” Terumoto khẽ cười. “Chúng tôi không cần ăn.”
…Thôi chết mình rồi!
Terumoto rủa thầm sự khoác lác của chính mình.
…Không, rõ ràng là mình đang đói.
Cô đã quá thành thật với chuyên môn của mình. Điều này đe dọa rất nhiều thứ, bao gồm cả tiến độ của cuộc họp.
Chà, rồi sẽ ổn thôi, cô quyết định trong khi với lấy một chiếc ly gần đó.
Vì đây là bàn tiệc của Musashi, nên trong ly là rượu Viễn Đông.
Trong tình trạng hiện tại của cô, nó thực sự là nước hằng sống.
…Mình bị sao thế này…?
Để bụng không quá rỗng, cô uống một chút trong khi giả vờ chỉ đang kiểm tra mùi thơm của nó.
Chừng này sẽ cầm cự được bao lâu đây? cô tự hỏi khi nghe thấy giọng của Ujinao.
Giọng nói tĩnh lặng và bình thản đến đáng sợ đó nói như sau:
“Với tư cách là Đại diện Houjou, tôi có hai đề nghị ở đây.”
“Thứ nhất,” Ujinao nói. “Houjou muốn cuộc đàm phán sau đây được tính là Xung đột Tensho Jingo. Xét cho cùng, Xung đột Tensho Jingo diễn ra giữa Houjou và Matsudaira, nhưng đó là một tranh chấp lãnh thổ cuối cùng được giải quyết trong hòa bình. Và trong khi cuộc đàm phán sau đây sẽ xác định luật lệ cho trận Vây hãm Odawara, nó sẽ động chạm đến lợi ích của chúng tôi như lãnh thổ, vì vậy chúng ta có thể xem nó như một cuộc tranh chấp lãnh thổ quốc tế.”
Và…
“Thứ hai. Như chúng tôi đã nói ban ngày, chúng tôi muốn các quy tắc mà chúng ta quyết định cho trận Vây hãm Odawara cũng được áp dụng cho trận Vây hãm Lâu đài Bitchu Takamatsu. …Nếu trận chiến của chúng tôi được xử lý riêng lẻ, sẽ khó dự đoán tổng thiệt hại hơn, điều này sẽ cản trở cuộc Giải phóng Kantou sau này. Quý vị thấy sao?”
Khi cô hỏi điều đó, hai vị đại diện quốc gia kia cuối cùng cũng gật đầu.
Terumoto khịt mũi và quay về phía Phó Hội trưởng Musashi.
“Nếu chúng được chiến đấu trên cùng một chiến trường với cùng một luật lệ, chúng tôi có thể cử nhân sự đến Houjou theo cách tương tự không? Sao nào?”
Phó Kanzler Musashi đáp lại Terumoto với một tay đặt lên cằm.
“Judge. Musashi thấy như vậy sẽ dễ xử lý hơn. Và việc coi cuộc họp này là Xung đột Tensho Jingo có nghĩa là chúng ta bớt đi một trận chiến phải đánh, điều mà chúng tôi rất cảm kích. Nhưng với trận Vây hãm Odawara…”
“Testament. Với các cuộc tấn công vào các lâu đài chính và các lâu đài khác, nó sẽ bao phủ một khu vực rộng lớn. Chúng ta cần bắt đầu bằng việc thảo luận xem nên thực hiện tất cả hay tóm gọn lại.”
Nghĩa là…
“Càng nhiều thỏa thuận chúng ta phải thực hiện sau trận chiến, cuộc Giải phóng Kantou sẽ càng khó khăn. …Nhưng nếu chúng ta ưu tiên Giải phóng Kantou, chúng ta sẽ có ít thỏa thuận hơn phải thực hiện sau trận chiến. Ý nghĩa của nó là vậy.”
Ujinao nói trong khi mở một khung tín hiệu và hiển thị bản đồ của Liên bang các Tiểu quốc Ấn Độ Houjou.
“Houjou là một thế lực hùng mạnh cai trị 3 triệu koku của tám quốc gia. Có rất nhiều lâu đài ở đó. Vấn đề là có bao nhiêu lâu đài liên quan đến trận Vây hãm Odawara.”
Một vài biểu tượng làng và lâu đài xuất hiện trên bản đồ và Ujinao thêm một vòng tròn màu đỏ son vào một số trong đó.
“Con số lớn hơn 20.”
Đó là một con số rất lớn.
Ngay cả khi tất cả các đại diện của Houjou tập hợp lại, họ cũng không thể đảm bảo đủ nhân sự cho từng ấy nơi. Nhưng trong trường hợp đó…
“Chúng ta hãy đàm phán xem chính xác chúng ta sẽ chuyển đổi điều này thành một loạt các cuộc đấu tay đôi như thế nào, Musashi.”
Houjou đã định sẵn sẽ sụp đổ. Musashi sẽ đối xử như thế nào với một quốc gia không có tương lai nhưng lại chia sẻ mục tiêu chung là Giải phóng Kantou?
“Chúng ta hãy bắt đầu.”
Masazumi thầm kinh ngạc trước những gì Ujinao đã nói.
…Hơn 20 lâu đài!?
Cô ngước lên nghi ngờ, nhưng Ujinao gật đầu và gõ vào mặt sau khung tín hiệu của mình.
“Khi nói về trận Vây hãm Odawara, chúng ta thường chỉ tập trung hoàn toàn vào trận lụt cuối cùng, nhưng Hashiba thực ra bắt đầu bằng việc tấn công các lâu đài trên khắp lãnh thổ của chúng tôi và sau đó đè bẹp các lâu đài chính dẫn đến Odawara. Nó bắt đầu với…”
Năm.
“Lâu đài Yamanaka, Lâu đài Takanosu, Lâu đài Ashigara, Lâu đài Nirayama và Lâu đài Shimoda.”
Nhóm lâu đài chính và các lâu đài khác tiếp theo trải dài không chỉ đến Edo mà còn đến lãnh thổ của Satomi.
“Lâu đài Matsuida, Lâu đài Kurihashi, Lâu đài Minowa, Lâu đài Tatebayashi, Lâu đài Tsukui, Lâu đài Tamanawa, Lâu đài Matsuyama, Lâu đài Edo, Lâu đài Kogane, Lâu đài Toke, Lâu đài Usui, Lâu đài Honsakura, Lâu đài Kawagoe, Lâu đài Iwatsuki, Lâu đài Hachigata, Lâu đài Oshi, Lâu đài Hachioji, Lâu đài Katakura, và Lâu đài Narahara.”
Quá nhiều để nhớ hết.
Ujinao dường như hiểu điều đó.
“Về con số, chúng ta hãy gộp những cái trước đó với những cái này để có tổng cộng 25.”
Đó là một con số rất lớn.
Nếu họ chiến đấu từng ấy trận tay đôi, Houjou sẽ không bao giờ có đủ người.
Họ nói rằng họ sẽ nhận được hỗ trợ từ Mouri cho việc đó, nhưng họ vẫn sẽ không đủ.
Trong trường hợp đó, họ sẽ làm gì?
…Họ có thể lấy nhân sự từ lực lượng Kantou.
Điều đó có nghĩa là Musashi sẽ phải cung cấp nhân sự sau khi Mouri đã làm.
Điều đó sẽ rất nguy hiểm.
Nó có thể cản trở cuộc Giải phóng Kantou.
83: “Đã đến lúc ta tỏa sáng rồi đây.”
Xin tha cho tôi.
…Và đó không phải là vấn đề!
Sau khi tự quát vào mặt mình, Masazumi trấn tĩnh lại.
Cô nhận ra điều gì đó về những gì Houjou đã nói.
…Điều đó là không thể!!!!
25 trận đấu tay đôi đơn giản là ngoài khả năng. Nhưng nếu Houjou đang cố gắng tranh luận cho điều đó, họ phải có mục đích khác.
Tại sao Houjou lại đưa ra con số vô lý này?
“Để đàm phán.”
Họ đang yêu cầu một thứ gì đó để đổi lấy việc giảm số lượng lâu đài.
Nếu họ không giảm con số đó và do đó giảm số lượng trận chiến, điều đó có nghĩa là đôi bên cùng hủy diệt.
Nói cách khác…
…Cô ta đang đàm phán bằng cách đặt cược tương lai của chúng ta!
Masazumi đánh giá lại Houjou.
Ujinao đang sử dụng mục tiêu Giải phóng Kantou của họ để thể hiện hình thức công lý của mình, đồng thời cũng cố gắng hưởng lợi từ nó nhiều nhất có thể.
Có lẽ điều đó có nghĩa là cô ấy nắm rất rõ sự phân biệt giữa lý tưởng và thực tế.
Cô ấy sẽ thể hiện lý tưởng và tiến về phía nó, nhưng nếu cô ấy đạt được bất cứ điều gì từ đó, cô ấy không hề xa lánh nó như một thứ “bẩn thỉu”.
Chính là vậy.
Houjou đang cố gắng thực hiện cuộc Giải phóng Kantou trong khi vẫn nằm dưới sự cai trị của P.A. Oda.
Đó là người mà họ đang đối đầu ở đây.
Cuộc đàm phán này hoàn toàn xứng đáng được gọi là Xung đột Tensho Jingo. Nó thực sự sẽ ngang tầm với một cuộc chiến.
Vậy Masazumi phải làm gì?
Cô chuẩn bị tinh thần cho cuộc mặc cả của đàm phán.
Nhưng trước khi cô kịp hít một hơi khác, một người đã bước lên.
“Honda-kun giả gái, xin hãy để việc này cho tôi.”
Đó là Neshinbara.
Anh đẩy gọng kính lên sống mũi và quay một cái nhìn sắc lẹm về phía Ujinao.
“Đã đến lúc một kẻ cuồng lịch sử thiên vị mổ xẻ trận Vây hãm Odawara rồi đây.”