Hmm…
Không biết sao đây?
Phân bổ Điểm số (Chuyện không thể hiểu nổi)
Để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng với Masazumi, buổi đại hội học sinh đặc biệt tại Học viện Musashi Ariadust đã bước vào giờ giải lao.
Các thành viên của Hội đồng Lâm thời đã đến nơi, đi lên cầu thang và tập trung ở phía bên phải sân trường. Họ bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc họp riêng trong khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Tại Học viện, nhóm của Toori đang thu thập thông tin từ các Thức Ký Trận mà họ mang ra.
Ở trung tâm, Neshinbara đang theo dõi tình hình ở nhiều nơi thông qua hình ảnh từ các thành viên ban phát thanh.
“Xem ra bên nghị viện cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi nhỉ? Tín hiệu tốt đấy. Ít nhất thì chúng ta cũng có nhiều cơ hội hành động hơn là để họ quyết định mọi thứ sau cánh gà.”
“Nhưng mà, tớ đã định hỏi Seijun về chuyện đó rồi, cậu biết không?”
Toori đang ngồi, chống cằm lên tay rồi búng ngón tay phải.
“Adele, em chạy khá nhanh đúng không?”
“Ể?”
Không chỉ Adele ngạc nhiên thốt lên, những người khác cũng kinh ngạc nhìn cô.
Tuy nhiên, một người khác đã thay cô trả lời. Đó là Tenzou, đang khoanh tay.
“Tại đại hội thể thao năm ngoái, Adele-dono đã rút ngắn khoảng cách đáng kể khi là người chạy giữa trong phần thi tiếp sức của khối phổ thông. Màn tranh tài trước lượt của người chạy cuối đó quả là một cảnh tượng ngoạn mục, cậu biết không? Dù tôi không nghĩ mọi người để ý, vì trước đó cô ấy đã kiệt sức hoàn toàn trong phần thi vượt chướng ngại vật vật lý rồi.”
“À, thì, em không có nhiều thể lực, mà nó cũng chẳng giúp ích gì cho em với tư cách là một tùy tùng, khi mà em còn mặc bộ vỏ cơ khí này nữa.”
“Dù sao thì, anh có một nơi muốn nhờ em đi giúp. Trong lúc đó, em mua giùm anh gói sốt chấm cho món Bánh Gạo Dế Sấy được không? Tiền đây, tiền thừa em cứ giữ lấy.”
“Ừm, ba mươi yên là vừa đủ giá rồi mà… A, cảm ơn tiền boa mười yên, em sẽ mua một viên sô-cô-la năm yên.”
Adele nhận tờ giấy ghi yêu cầu cùng với tiền lẻ. Cô nhìn nó, đôi mày khẽ chau lại.
“? …Anh chắc là ổn chứ ạ?”
“Anh khá hứng thú với chuyện này, nên không sao đâu. Anh chắc là họ sẽ nghĩ ra cách nào đó thôi.”
“Vâng,” Adele gật đầu, nhìn về phía Học viện. Cô sẽ rời khỏi sân trường từ lối ra phía sau.
Mọi người vẫy tay tiễn cô khi cô nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Toori hít một hơi rồi nói.
“Một mình tớ chẳng làm được gì cả, nhưng chính vì thế, tớ lại biết khá rõ ai có thể làm gì. Với điều đó, nếu cậu ấy có thể hòa hợp với họ… tớ chắc rằng chúng ta sẽ trở thành một thế lực không thể cản phá.”
“Sẽ ổn chứ? Masazumi đang ở một vị thế khá phức tạp, cậu biết đấy?”
Mitotsudaira từ bên cạnh bước lên một bước. Toori chỉ mỉm cười đáp lại.
Anh đưa tay ra, luồn những ngón tay vào mái tóc cô và xoa nhẹ.
“Cậu đã về phe bọn tớ rồi, đúng không? Chuyện này cũng vậy thôi. Nhớ cảm ơn Bell-san nhé?”
“C-chuyện đó…”
“Ngay từ đầu, cậu cũng đâu có chơi đẹp, phải không? Từ bỏ thân phận kỵ sĩ để trở thành một thường dân, đó là kế hoạch của cậu mà? Tớ không biết diễn tả sao nữa nhưng… cậu không muốn trở thành người cai trị tiếp theo của Mikawa, đúng không? Cậu không muốn thay thế Horizon, phải chứ?”
“Ý tớ là…”
“Hôm qua cậu cũng nói rồi mà. Rằng cậu không muốn chiếm lấy vị trí của ai đó để được tỏ tình.”
Nhận lấy ánh nhìn của mọi người sau những lời đó, hai má Mitotsudaira đỏ bừng.
Vẫn không rời tay khỏi mái tóc của Mitotsudaira, Toori nói:
“Thích làm một kỵ sĩ hơn là một vị vua à? Cậu sẽ không tiến xa được trong thế giới đảo lộn trật tự này với suy nghĩ đó đâu.”
“K-không sao đâu, thật đấy. Một kỵ sĩ chỉ hết lòng vì quân vương của mình thôi.”
Vẫn đang được xoa đầu, Mitotsudaira nhướng mày và nghiến răng.
“Thiệt tình, cho dù anh ta là một tên biến thái, vô tư, ngốc nghếch, yếu đuối, nghèo rớt mồng tơi, ăn mặc lôi thôi, có một cô em gái lệch lạc và nhìn chung là loại người thấp kém nhất.”
Cô rụt đầu lại để thoát khỏi tay anh, rồi đứng thẳng người lên.
“Chẳng giỏi giang gì ngoài việc nhận thức được những điều đó, cậu đúng là tệ nhất.”
Tuy nhiên, Mitotsudaira thở dài một hơi. Rồi cô đối mặt với Toori, ngẩng cao đầu.
Ngay trước mặt anh, với vẻ mặt chau mày, cô nói.
“Nhưng mà, ừm, Tổng Trưởng?”
“Hửm? Gì thế? Không chịu nổi cảnh cô đơn à? Xung quanh toàn mấy người kỳ quặc, cứ đến chỗ họ đi.”
“Không, không phải thế… À, mà, tớ cũng đồng ý là họ kỳ quặc thật.”
Mitotsudaira khẽ thu người lại, mặt đỏ bừng.
“Tớ xin lỗi vì chuyện hôm qua.”
“Hả? Chuyện gì cơ?”
“…Tớ đã nói một câu khó nghe ngay tại đây: ‘Cậu mà bị từ chối thì hay biết mấy!’”
Khi mọi người quay lại nhìn cô với chút ngạc nhiên, mái tóc bạc khẽ lay động.
“Nếu chuyện đó xảy ra thật, nếu có chuyện gì tồi tệ hơn nữa, tớ sẽ không biết phải làm sao…”
Nhìn Mitotsudaira đang cúi gằm mặt, Toori đáp lại.
Một tiếng cười. Tiếng cười của anh hòa cùng một nụ cười.
“Ngốc~ à, đó không phải là chuyện cậu nên bận tâm, biết không? …Tớ là người sẽ vượt qua mọi kỳ vọng của cậu mà! Vì vậy, nếu cậu vẫn còn quan tâm đến tớ, thì hãy giúp tớ cứu Horizon. Khi mọi chuyện xong xuôi, cứ thoải mái khoe khoang về bản thân nhé? Kiểu như ‘Nhờ có tớ mà cậu không bị từ chối đấy!’”
“…”
“Tớ van cậu đấy. Cậu là kỵ sĩ của bọn tớ mà. Có cậu ở bên, việc cứu Horizon sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau, đúng không? Kỵ sĩ-kun?”
Nghe những lời cuối cùng, gương mặt đang ngẩng lên của Mitotsudaira giãn ra; một nụ cười xen lẫn chút cay đắng nở trên môi cô.
“Cậu chỉ toàn nhớ những chuyện xa xưa thôi, phải không? Vậy thì tôi sẽ nói thế này.”
Không quan tâm đến việc những người khác không hiểu cuộc trò chuyện của họ, Mitotsudaira một lần nữa ra hiệu và cất lời.
“Xin tuân lệnh, thưa quân vương của tôi.”
Trên đồng cỏ có một chiếc lều trắng cùng vài chiếc bàn.
Chiếc lều thuộc loại không vách, với huy hiệu của Tres España được sơn màu đỏ. Dưới mái lều, tài liệu và bản đồ được trải ra trên hai chiếc bàn; chúng cũng được dùng để dựng một “nhà thờ” thu nhỏ cho mục đích liên lạc.
Cuối cùng, những chiếc bàn bên ngoài lều được dùng để chuẩn bị thức ăn.
Mọi người đã ăn xong, bát đĩa và dụng cụ nấu nướng được dọn sang một bên, đồ ăn thức uống thừa được cất trong các thùng chứa bên trong một lò đất đào cạnh lều.
Tuy nhiên, bên chiếc bàn vừa được lau sạch, có hai bóng người vẫn đang dùng bữa trưa.
Muneshige và Gin. Ngồi cạnh nhau, họ đang ăn món của riêng mình cùng với đĩa salad rau chân vịt luộc xì dầu đặt ở giữa. Tuy nhiên, nhìn Gin khéo léo dùng đũa bằng những ngón tay máy khổng lồ của mình, Muneshige nói:
“Gin-san, sao cô lại ăn món paella bằng đũa vậy?”
Nghe câu hỏi đó, Gin quay lại nhìn, đôi mắt cúi xuống và một nụ cười hiện trên môi khi cô nhìn vào cổ tay và chiếc thìa bạc đang kẹp giữa những ngón tay của anh.
“…Hì hì, vẫn chưa dùng đũa thành thạo sao? Muneshige-sama vẫn còn là một đứa trẻ.”
“K-khác chứ! Vấn đề không phải ở đó!”
“Không, không khác đâu.”
Gin quả quyết, giơ đôi đũa ra trước mặt Muneshige.
“…Đây cũng có thể là vũ khí. Chúng dùng để đâm. Hai chiếc, còn có đồ dự phòng.”
“Tôi có cảm giác chúng ta đang đi xa vấn đề hơn rồi, nhưng cô nghĩ chúng ưu việt hơn cả bộ đồ ăn phương Tây như nĩa và dao sao?”
“Đối đầu với lưỡi dao nhỏ bé và chiếc nĩa cong, cản gió nhiều thế kia ư? Chắc chắn rồi.”
Tuy vậy, một nụ cười nhỏ vẫn nở trên môi Gin.
“Thật kỳ lạ làm sao, thức ăn của chúng ta lại trở nên phong phú hơn sau khi rời khỏi Tres España.”
Phía bên kia lều, sĩ quan vệ sinh phụ trách thực phẩm khẽ giơ tay lên mỉm cười.
Cả hai đều đáp lại, nhưng Muneshige nói:
“Gin-san, theo cô thì các món ăn của Tres España khá tệ, đúng không?”
“Hầu hết thì cũng ổn, nhưng…”
Gin khẽ nhướng mày.
“Cái cách họ vứt tỏi vào một cách bừa bãi và cách họ trộn gạo, quế và sữa với nhau cho tôi một cảm giác kỳ lạ; còn cách họ cho cá, thịt, đậu vào cùng với muối như thể đang làm món olla podrida chỉ khiến tôi muốn nhúng nó vào súp miso nếu có cơ hội.”
“Cô nói vậy còn khiêm tốn đấy.”
“Muneshige-sama chỉ là không đủ tinh ý thôi. Dù chỉ là dưa muối hay wasabi, cũng không có gì sánh được.”
“Tôi phải hỏi, cô yêu cầu gì ở việc nấu nướng vậy?”
Muneshige tiếp tục.
“Cá nhân tôi thì cô làm món gì tôi cũng ăn, Gin-san.”
Gin lờ đi những học sinh xung quanh đang thở hổn hển trong khi dùng chiếu và những thứ tương tự để quạt. Tuy nhiên, sau một lúc, cô thả lỏng vai và nói:
“Tes, đúng vậy. Ngay cả lần tôi phục vụ ngài món ăn có độc, ngài cũng đã ăn nó dù biết rõ sự thật.”
“Món đó có vị khá ngọt, cô biết không?”
“Nếu ngài chết thì sao? Thiệt tình…”
Đúng lúc đó, nam sinh đang vận hành “nhà thờ” thu nhỏ trên bàn ngẩng đầu lên. Bên trong lều, người đàn ông trung niên mặc đồng phục học sinh khoác áo choàng thể hiện chức vụ trưởng sư đoàn của mình bắt đầu báo cáo điều gì đó.
Vài khoảnh khắc sau, ông ta khẽ giơ một tay về phía Muneshige và Gin. Bằng một giọng điệu thoải mái, ông nói.
“Phó chỉ huy, Musashi đang làm ầm ĩ lên, nhưng…”
“Tes, theo bản tin chúng tôi nhận được, học sinh của Học viện Musashi Ariadust đang tiến hành giành lại quyền của Hội đồng Học sinh, thông qua một buổi đại hội học sinh đặc biệt được tổ chức để chống lại phó hội trưởng, người thuộc phe Hội đồng Lâm thời. …Bên đó, Tổng trưởng Quan của chúng ta nói gì?”
“Họ trả lời ‘tiếp tục bảo vệ K.P.A. Italia’. Chúng ta đã sai lầm khi mong đợi bất kỳ sự tiếp viện nào từ họ.”
“Tes,” Gin gật đầu. “Đất liền rất có thể đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại Anh. Sự kiện đêm qua đã tiết lộ vai trò của các Logismoi Óplo trong việc quyết định số phận của Ngày Tận thế; vì vậy ý nghĩa của trận chiến chống lại Anh ngày càng nặng nề hơn đối với cả hai bên, mỗi bên đều sở hữu Logismoi Óplo.”
“Tuy nhiên…”
Viên chỉ huy hạ giọng đặt câu hỏi.
“Nếu người của Musashi đến vì công chúa, người đang được kiểm tra Logismoi Óplo trong tàu của chúng ta thì sao?”
Trong khi hỏi điều đó, ông nhìn về con tàu hình chữ nhật màu đen ở phía nam.
Ở vùng phía dưới phía trước, có một nơi được bao bọc bởi những bức tường ánh sáng; căn phòng mà họ gọi là “Andamio de la Ejecución”.
Sàn của nó trước đây được lót bằng chiếu tatami, nhưng bây giờ công chúa đang ở bên trong để kiểm tra Logismoi Óplo trong người.
Cơ sở này ban đầu được sử dụng để phân tích các sinh vật siêu nhiên lớn hoặc tội phạm, có khả năng điều tra đặc điểm và điểm yếu, ý định của chúng, và nếu cần thiết thì cả các thành phần cấu tạo thông qua việc mổ xẻ; nhưng trong trường hợp của Công chúa Horizon, kế hoạch là trước tiên kiểm tra Logismoi Óplo, sau đó sẽ được tháo dỡ và chiết xuất khỏi cơ thể cô.
Ánh sáng tràn ngập không gian kín đó. Việc phân tích sẽ kết thúc sau vài phút nữa. Tuy nhiên…
“Buổi đại hội học sinh đặc biệt của Musashi có lẽ sẽ kết thúc trước khi công chúa tự sát. …Mọi người nghĩ sao?”
Người trả lời là Muneshige, đang dồn cơm từ món paella sang một bên đĩa.
“Với việc K.P.A. Italia và Tres España đóng quân ở đây, tôi không tin họ có thể làm được gì cả. Việc công chúa ‘tự sát’ chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ vì các quốc gia khác sẽ không thể dễ dàng can thiệp khi xét đến vị trí của chúng ta.
“Vì vậy, để không bỏ lỡ cơ hội, K.P.A. Italia cũng nên đã di chuyển để chuẩn bị phòng thủ.
“Tuy nhiên, chúng ta có nghĩa vụ phải hợp tác với họ trong vấn đề đó, theo lệnh của đất liền.”
“…Liệu chúng ta có ổn không trong trường hợp đó? Chúng ta đã chịu khá nhiều thiệt hại từ đêm qua…”
“Chúng ta vẫn có lợi thế về số lượng. Chúng ta đủ để thành lập một đội Tercio, và phía bên kia chưa được huấn luyện quân sự; chúng ta chỉ cần cầm cự cho đến khi hết thời gian là thắng.
“Hơn nữa, chúng ta vẫn còn một chiếc Gran Muñeca nguyên vẹn có thể bay cũng như một số tàu chiến có thể huy động. Nếu phải cảnh giác điều gì đó, thì đó là các Tổng Trưởng Quan và Hội đồng Học sinh của Musashi… cũng như các Thần thuật Shinto của Viễn Đông.”
Gin nhướng mày đáp lại.
“Thần thuật Shinto…?”
“Tes,” Muneshige gật đầu.
“Gin-san là người Công giáo… hay đúng hơn, người của Tres España đều là Công giáo, phải không?
“Các tôn giáo Tsirhc của Công giáo và Tin lành, cũng như Mlasi không công nhận các tôn giáo khác; vì vậy các Thần thuật Shinto không được công nhận ở bất cứ đâu ngoài Musashi và các khu định cư Viễn Đông của mỗi quốc gia. …Vì vậy, các sĩ quan quân đội và các gia tộc chính trị muốn có quyền lực để ảnh hưởng đến thế giới đã đi nhập tịch vào các quốc gia khác nhau. Gia tộc Tachibana cũng đã làm như vậy, phải không?”
Gin gật đầu, nhưng rồi nghiêng đầu.
“Tuy nhiên, số lượng tín đồ ít và việc thực hành Thần thuật Shinto đã suy giảm đáng kể; vậy thì sao chứ?”
“Một phương pháp suy tàn như vậy vẫn còn giữ một khả năng nhất định. …Giống như cách người đàn ông đó có thể dâng tiền để sử dụng Thần thuật trong bản tin trước đây, miễn là họ có thể trả phí trung gian để sử dụng mạng lưới của các đền thờ, người dùng Shinto có thể sử dụng Thần thuật của các vị thần khác ngoài những vị thần đã ký hợp đồng với họ.
“Ngoài ra, lễ vật cho phí trung gian cũng được chấp nhận trực tiếp từ Thần thuật của vị thần đã ký hợp đồng.”
Vì thế…
“Theo Shinto, dâng tiền cho thần tài chính, thức ăn cho thần ẩm thực, bài hát cho thần âm nhạc… ngay cả khi có phí trung gian, nếu mỗi người đều dâng lễ vật của riêng mình cho các vị thần của họ, họ có thể mượn Thần thuật của các vị thần khác.
“Nếu tôi giải thích ý nghĩa của điều này… bất kỳ và tất cả những người thực hành Shinto, miễn là họ có thể dâng thứ gì đó cho các vị thần của riêng mình, đều có thể sử dụng tất cả các Thần thuật Shinto có sẵn bất cứ khi nào và theo cách nào họ muốn.
“Ngược lại, các tín đồ Tsirhc không thể sử dụng các Thần thuật khác ngoài những Thần thuật của các vị thánh đã ký hợp đồng với họ. Để tôn trọng các vị thánh khác và vì kỷ luật về tiền bạc, việc giao dịch Thần lực là không thể.”
“Tôi hiểu rồi,” Gin gật đầu. Như để tiếp lời anh, cô nói:
“Chắc chắn, những người thực hành Shinto đã xuất sắc trong nghệ thuật được cấp phép của họ có thể trở nên toàn năng thông qua chính nghệ thuật đó.
“Thật trớ trêu, hệ thống giao dịch này mà Shinto đã áp dụng chỉ khiến những người thực hành nó trở thành đối tượng cai trị tạm thời của các quốc gia thông qua Cuộc chiến Thống nhất Hòa hợp 160 năm trước.”
Gin khẽ khoanh tay và quay về phía những ngọn núi nơi Musashi đang ở.
“Bị thu hẹp lại ở Musashi và các khu định cư, Shinto đã thất bại trong việc củng cố mối quan hệ của hai nơi đó; khái niệm giao dịch của nó chỉ được các doanh nghiệp tài chính của các quốc gia khác áp dụng, cũng như việc khai thác nó để phát triển các Thần thuật cần thiết mà chúng ta biết và sử dụng như ‘Thần chú’.
“…Tôi nghe nói những cách sử dụng Thần thuật Shinto như vậy đã từng xảy ra, vào thời điểm P.A. Oda xâm lược.”
“…Mặc dù M.H.H.R. và Hashiba, hoạt động như các lực lượng phái đi từ P.A. Oda, vẫn chưa giao thông tin đó cho Liên minh Thánh ước. Cuộc chiến Ba mươi năm giữa M.H.H.R. và Hexagone Française vẫn chưa xảy ra.
“Do đó, các quốc gia đã hợp tác với người Viễn Đông từ các khu định cư của họ để nghiên cứu Thần thuật Shinto; tuy nhiên, ngay cả khi lý thuyết đã có, những người có ‘nghệ thuật’ cần thiết để đưa nó vào thực tế lại rất ít. …Những gì chúng ta vừa chứng kiến chắc chắn sẽ trở thành dữ liệu quý giá. Có lẽ đây sẽ không phải là lần cuối cùng chúng ta thấy nó.”
Nói xong, Muneshige cảm thấy tay áo mình bị Gin giật nhẹ.
Anh quay lại thấy cô đang nghiêng đầu.
“Nhưng tại sao Viễn Đông không trả đũa dù có sức mạnh như vậy?”
“Hiệp ước hòa bình từ Cuộc chiến Thống nhất Hòa hợp.”
Hít một hơi, Muneshige cũng quay lại nhìn dãy núi nơi Musashi đang ở.
“Điều kiện giải trừ quân bị của hiệp ước đó nghiêm ngặt đến thế. Với lệnh cấm sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt, việc có các Thần thuật Shinto ở quy mô tương tự cũng bị cấm. Trong mọi trường hợp, các Thần thuật Shinto có thể tự do kết hợp lại miễn là dâng đủ lễ vật, nghĩa là chúng không thể dễ dàng bị kiểm soát. Vì vậy, bất kỳ việc sử dụng Thần thuật Shinto nào khác ngoài phòng thủ đều sẽ bị tuyên bố là vi phạm hiệp ước. Điều tương tự cũng áp dụng cho các Thần Chiến tranh; Liên minh Thánh ước sẽ can thiệp vào bất kỳ nỗ lực nào sử dụng chúng cho mục đích quân sự. Cuộc xung đột chúng ta thấy trước đó là vấn đề nội bộ của Musashi, vì vậy nó sẽ không được coi là một hành động có lợi ích quân sự.”
“Vậy thì…”
Gin lại nhìn về phía Musashi, vừa nhìn vừa cất lời.
“Hành động giành lấy Công chúa Horizon sẽ bị coi là thù địch đối với Liên minh Thánh ước. Ít nhất, các biện pháp phòng thủ sẽ không còn là một cái cớ nữa. Dù sao đi nữa, một lãnh chúa chuộc lỗi cho đất nước bằng mạng sống của mình luôn là điều bình thường trong lịch sử. Ngăn cản điều đó xảy ra sẽ không bao giờ được biện minh, đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là chiến tranh toàn diện với Liên minh Thánh ước.”
“Bản thân tôi cũng tự hỏi. Họ vẫn sẽ có những ý tưởng khác trong lĩnh vực đó, cô biết đấy. Vậy nên chúng ta hãy xem thử. Ừm, thiết bị liên lạc… nó có thể nhận được bản tin từ Musashi không?”
Vài khoảnh khắc sau, một Thức Ký Trận được trang trí bằng các cây thánh giá xuất hiện trước mặt Gin và Muneshige.
Hiển thị trên đó là bầu trời xanh và các tòa nhà của một thị trấn, xen kẽ với nhiễu sóng. Âm thanh là…
“Bản tin của Ủy ban Phát thanh Musashi?”
“Tes, trận đấu giữa phó hội trưởng và tổng trưởng trong buổi đại hội học sinh đặc biệt này chắc chắn sắp bắt đầu.”
“Hãy xem nào. Các học sinh Viễn Đông đã không một lần đặt cược vào số phận của mình trong hơn hai mươi năm.
“Nếu trận chiến Mikawa đêm qua được coi là một cuộc xung đột giữa những người không còn là học sinh, thì những gì chúng ta sắp chứng kiến bây giờ là sự trở lại của Musashi sau hai mươi năm này. Tất cả các quốc gia khác chắc chắn sẽ dồn mắt vào đây…”
Ha, anh bật cười thành tiếng, một lần nữa cầm lấy chiếc thìa và đĩa paella của mình.
“Tùy thuộc vào hoàn cảnh, bất kỳ quốc gia nào cũng có thể thay đổi quan điểm về Musashi 180 độ. Vì vậy, chúng ta hãy ăn hết món này khi còn có thể; tôm và những thứ khác sẽ cứng lại khi nguội.”
“Đã có hình ảnh từ Musashi! Tín hiệu được truyền qua băng tần thông thường, nên có một chút nhiễu!”
Giọng một cô gái vang vọng khắp một sân thượng trên cao.
Sân thượng được xây dựng ở phía trước boong của một con tàu trắng khổng lồ và một chiếc lều trắng được dựng lên trên đó.
Chiếc lều mang huy hiệu của K.P.A. Italia và nó hoạt động như một trung tâm chỉ huy ngoài trời thực hiện các nhiệm vụ truyền tin thần thánh và các công việc khác.
Tuy nhiên, có thể thấy hai người ở bên ngoài lều.
Một là một con quỷ đứng trong chiếc áo choàng đen mặc trên bộ đồng phục đen.
Người còn lại là một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang ngồi tại một chiếc bàn được bày sẵn và nhấp một ngụm nước từ chai.
“Innocentius, ngài không định xem sao? Anh, Hexagone Française, M.H.R.R., P.A. Oda, và Sviet Rus rất có thể cũng đang theo dõi.”
“Ta không cần xem. Dù kết quả thế nào, nó cũng sẽ là một món hời cho chúng ta, Galileo.” Innocentius giơ chai nước còn nửa của mình về phía Galileo. “Đại hội Học sinh Đặc biệt của Musashi được cho là để phục hồi quyền lực, nhưng mục tiêu thực sự của nó là quyết định xem họ có giải cứu công chúa của mình, người đang được kiểm tra trong tàu thẩm vấn của Tres España hay không. Nếu phó hội trưởng thắng cho Hội đồng, Musashi và mọi thứ khác sẽ là của chúng ta. Nếu Học viện thắng, họ sẽ đối đầu trực tiếp với chúng ta và Musashi cùng mọi thứ khác cũng sẽ là của chúng ta. Kết quả không thay đổi gì cả.”
“Tôi đã hy vọng hướng cuộc trò chuyện sang công chúa.”
“Ta hiểu.” Innocentius hạ chai nước xuống ngang tầm mắt. “Ta không thích sự ủy mị. Thời đại của các kỵ sĩ đã qua. Trong thời đại baroque này, các huyền thoại và các vị thần chỉ được ngưỡng mộ như một phần của văn hóa nhân loại. Kể từ thất bại của ta dưới tay Tadatsugu, sự trỗi dậy của người dân đã làm giảm đáng kể quyền lực của ta với tư cách là giáo hoàng. Người dân nhận thức được rằng việc giảm bớt quyền lực của nhà lãnh đạo Công giáo sẽ làm suy yếu quốc gia của họ về lâu dài, nhưng họ buộc phải làm như vậy theo sự tái tạo lịch sử.”
“Vậy tất cả là do lịch sử ‘vốn dĩ phải thế’? Đó cũng là cách ngài nhìn nhận việc ‘tự sát’ của công chúa này sao?”
“Việc ‘tự sát’ của cô ta sẽ không còn tồn tại trong lịch sử.” Innocentius nhấp một ngụm từ chai nước. “Motonobu đã chết trong sự cố này, nhưng các mô tả của Thánh ước nói rằng Matsudaira Motonobu sau đó đổi tên thành Ieyasu và cai trị Viễn Đông. Tên của ông ta phải được người khác kế thừa để tiếp tục việc tái tạo lịch sử, nhưng ai đó cần phải bù đắp cho sự mất mát của Mikawa và việc sở hữu một Logismoi Óplo. Nếu chính công chúa là Logismoi Óplo, câu trả lời rất đơn giản: cô ta có thể trả giá cho tội ác của Motonobu bằng cách dâng cho chúng ta Logismoi Óplo tạo nên cơ thể của cô ta. Ngoài ra, không có cách nào để tách Logismoi Óplo ra ngoài việc ‘tự sát’.”
“Và qua đó, các sự cố về Mikawa và Logismoi Óplo sẽ ‘chưa bao giờ xảy ra’?”
“Testament.” Innocentius gật đầu. “Nó sẽ chưa bao giờ xảy ra. Về mặt lịch sử, Mikawa chưa bao giờ biến mất, vì vậy đây là cách duy nhất. Không có công chúa của họ, Musashi có thể được biến thành Mikawa và Viễn Đông sẽ chưa bao giờ sở hữu một Logismoi Óplo. Nhưng nếu công chúa sống sót, cả hai sự kiện đều không thể nói là chưa bao giờ xảy ra.”
Ông ta hít một hơi.
“Sau này, các quốc gia khác nhau sẽ bắt đầu Cuộc chiến Ba mươi năm và các cuộc giao tranh khác về Logismoi Óplo; nhưng thế giới cuối cùng sẽ tập hợp lại nếu việc lấy lại Logismoi Óplo sẽ cứu chúng ta khỏi Ngày Tận thế. Ta tự hỏi sự thật đó sẽ giúp trấn an những người đang cảm thấy bất an do các hiện tượng bí ẩn và các tin đồn khác nhau đến mức nào. …Và Viễn Đông cũng vậy. Hoàng đế của họ vẫn ở Kyou, nhưng về cơ bản họ hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta. Điều đó sẽ dẫn họ đến việc tập hợp cùng với phần còn lại của thế giới.”
“Ngay cả sau ‘sự hy sinh tự nhiên’ của công chúa họ?”
“Đừng quên ‘quyết định lạnh lùng’ của ta.”
“Thật khắc nghiệt. Nhân loại đã qua thời Phục hưng và đến thời Baroque, nhưng chúng ta vẫn phải giết chóc sao?”
“Người Công giáo là đại diện của phe bảo thủ. Điều đó có nghĩa là Papa-Schola lãnh đạo họ là người đứng đầu phe bảo thủ. Không làm những gì ta phải làm là điều không thể tưởng tượng được từ góc độ lịch sử.”
Innocentius đặt chai nước xuống bàn và quay về phía cảnh quan núi non xa xôi nơi Musashi tọa lạc.
“Nếu Logismoi Óplo mà chúng ta nhận được từ công chúa này thực sự là một phần của kế hoạch cứu thế giới khỏi Ngày Tận thế, ta nghĩ ta sẽ kế thừa tên của một vị thánh ngay cả khi vị thánh đó đã chết. Cái tên đó sẽ phù hợp với một vị cứu tinh và đó là điều tốt nhất ta có thể làm với tư cách là người lãnh đạo của người Công giáo.”
“Tôi tưởng ngài không thích sự ủy mị.”
“Ta không thích, nhưng ta cũng không ghét. Nếu ta ghét nó, ta sẽ không bao giờ trở thành Papa-Schola. Rốt cuộc, chủ nghĩa bảo thủ là sự ủy mị đối với thời đại đang thay đổi.”
“Ồ, vậy ngài nhận thức được rằng mình đã lỗi thời?”
“Đừng tự mãn chỉ vì ông ủng hộ thuyết nhật tâm, Galileo. Mọi người đều biết nó hoạt động như thế nào rồi.”
Ông ta cười khẽ, búng tay và nói với học sinh phụ trách truyền tin thần thánh.
“Nào, ta đổi ý rồi. Cho ta xem cảnh quay từ Musashi. Ta muốn xem Đại hội Học sinh Đặc biệt đang diễn ra như thế nào.”
“Tại sao lại đột ngột như vậy? Ngài thực sự không thay đổi chút nào từ khi còn là học sinh.”
“Ta vẫn là một học sinh, cựu giáo viên ạ.” Chỉ ở đây, ông ta mới trở lại giọng điệu cũ của mình. “Với tư cách là người lãnh đạo phe bảo thủ, ta muốn xem phiên bản mới nhất của sự ủy mị hiện đại. Có phải toàn bộ cuộc trò chuyện này là để dẫn ta đến đó không?”
“Không. Tôi chỉ đơn thuần cố gắng thuyết phục ngài vì tôi muốn xem nó.”
“Testament. Ta rất vui khi thấy ông cũng hành động như một học sinh. Nào, cho chúng ta xem cảnh quay đi.” Innocentius nắm lấy chai nước trên bàn. “Tùy thuộc vào diễn biến, ta có thể sẽ can thiệp.”
Ba người đứng trên cây cầu trước Học viện Musashi Ariadust.
Tất cả họ đều đối mặt với cầu thang và người ở bên mạn trái là Toori.
Bên phải anh, ở mạn phải, là Masazumi. Phía sau họ là Oriotorai.
Oriotorai di chuyển ra trước hai học sinh của mình.
“Hội trưởng Sakai không có ở đây, nhưng chúng ta hãy bắt đầu trận đấu cuối cùng của Đại hội Học sinh Đặc biệt. Đây sẽ là trận cuối cùng, nên hay là cô cũng tham gia nhé? Vậy, ừm… một trận chiến kéo dài ba mươi phút thì sao?”
“Tuyệt vời quá, sensei! Trò đùa đó chẳng dễ thương chút nào cả!”
Khi Oriotorai mỉm cười và vung nắm đấm lên, Toori lùi lại nửa bước. Mặt khác, Masazumi thở dài và xua tay lia lịa.
“Đây sẽ là một cuộc tranh luận, vì vậy cô cứ tiếp tục vai trò nhân chứng là được. Sẽ rất khó để xác định người chiến thắng đấy.”
“Thành thật mà nói, cô không thực sự hiểu nó hoạt động như thế nào,” Oriotorai nói. “Cô có thể ràng buộc một hợp đồng giữa hai em để đặt ra các quy tắc của cuộc tranh luận, nhưng đừng yêu cầu gì thêm.”
“Judge. Thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ hỏi nhau các câu hỏi và đưa ra câu trả lời. Nếu cậu có thể khiến đối thủ thừa nhận bất lợi của họ hoặc lợi thế của mình, cậu sẽ thắng. Aoi, cậu hiểu lập trường của chúng ta, phải không? Cậu thực sự có thể thảo luận về vấn đề này, đúng chứ?”
“Đ-đ-đư-đư-đương nhiên! Đ-đ-đừng coi thường tớ!”
“Cố đừng có vừa run rẩy vừa nói câu đó xem nào.”
Nhưng Toori gãi đầu, đối mặt với Masazumi và nở nụ cười thường lệ.
“Tớ không thông minh lắm, nên tớ có thể nhận sự trợ giúp, đúng không?”
“Được chứ. Nếu các câu trả lời chuyên môn đến từ một người có đủ trình độ trong lĩnh vực đó, nó sẽ giúp thuyết phục các học sinh.”
Masazumi nhìn qua Toori và về phía mạn trái của sân trường. Cô nhìn khắp Hội đồng Học sinh, các Tổng Trưởng Quan và các bạn học khác trước khi quay sang mạn phải.
Người lớn đang tụ tập ở đó. Họ là ba mươi thành viên của Hội đồng Lâm thời. Cha của cô và khách hàng của ông ấy đang ở đó.
Masazumi quay đi khỏi họ.
“Nếu cần, tôi cũng sẽ nhận sự giúp đỡ. Như vậy được chứ?”
“Hoàn toàn được!”
Cô nghiêng đầu với đôi mắt nửa khép, nhưng Oriotorai hắng giọng và cất lời.
“Hai em đã sẵn sàng cho cuộc tranh luận chưa? Ai sẽ đi trước và ai sẽ đi sau?”
Câu hỏi của cô nhận được phản ứng ngay lập tức từ Toori. Anh giơ cả hai tay lên trời.
“Em đi trước!”
Mong muốn đi trước của Toori khiến Masazumi và mọi người khác chết lặng tại chỗ. Tất cả họ đều có cùng một phản ứng.
“Ể?”
“Sao mọi người lại ngạc nhiên thế!? Phiền phức quá, em muốn giải quyết cho xong càng nhanh càng tốt.”
Ngay khi anh nói xong, Shirojiro lên tiếng từ phía mạn phải.
“Đồ ngốc! Đi sau dễ hơn! Khi một thương gia đang lừa ai đó, anh ta không bao giờ đề nghị giá đầu tiên, đúng không!? Chuyện này cũng không khác gì đâu!”
“Hm. Shiro-kun, chị nghĩ em tiết lộ nhiều quá ở nơi công cộng rồi đấy.”
Nghe vậy, Oriotorai quay sang Toori và nhìn chằm chằm vào anh.
“Em sẽ làm gì? Em sẽ xin lỗi và thừa nhận mình ngu ngốc chứ? Nào, nói đi. Nói là em ngu ngốc đi.”
“C-cô đang cố gây sự với em phải không!? Phải không!?”
“Không, cô không có đủ thời gian rảnh để đánh nhau với kẻ yếu. Cô chỉ đang trêu em thôi.”
“C-cô là một giáo viên tồi tệ! Một ngày nào đó em sẽ bắt cô phải xin lỗi! Và em sẽ không tha thứ cho cô cho đến lúc đó! Em nói thật đấy!”
“A ha ha. Xin lỗi, xin lỗi. Cô có làm tổn thương em không?”
“Không. Và cô đã xin lỗi, nên em sẽ tha thứ cho cô. Em sẽ tha thứ cho cô!!”
“Như vậy là đủ với cậu ta thật sao?” mọi người lẩm bẩm.
“Cậu sẽ làm gì?” Masazumi hỏi trong khi nheo mắt. “Tôi sẵn lòng đi trước.”
“Không, tớ đã nói tớ sẽ đi trước.”
“Em chắc chứ?” Oriotorai búng tay và một Thức Ký Trận kiểu torii xuất hiện bên cạnh mặt cô. “Em thực sự ổn với điều đó chứ? Được rồi. Đây là một hợp đồng của Misato, một trong những vị thần loại Ookuninushi liên quan đến các hợp đồng. Nếu một trong hai em không tranh luận từ lập trường tương ứng của mình, em sẽ bị trừng phạt. Em hiểu điều đó, phải không?”
“Judge,” cả Toori và Masazumi nói.
Cả hai đều đặt một tay lên Thức Ký Trận.
Oriotorai quan sát Masazumi đặt tay trước rồi Toori ấn con dấu của mình với một động tác cuộn ngón tay điêu luyện.
“Toori, em đã làm việc này rất nhiều lần rồi, phải không?”
“Thôi nào, đừng khen em nữa, sensei. Anh chàng ở đồn cảnh sát biết tên em không phải là không có lý do đâu.”
“Đó không phải là một lời khen. Dù sao đi nữa, sensei, hình phạt là gì?”
Oriotorai gật đầu trước câu hỏi của Masazumi.
“Chà, hình phạt của thần thì hơi đáng sợ quá, đúng không? Nên thay vào đó, cô sẽ dùng vũ khí của mình để đánh em.”
Với một nụ cười, Toori từ từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Masazumi.
“Cậu sẽ chết đấy.”
“Đ-đừng có nói thẳng ra như thế, đồ ngốc. Biến nó thành một trò đùa đi chứ.”
“Đừng lo. Chém cậu bằng kiếm của cô sẽ giết cậu ngay lập tức, nên cô sẽ dùng vỏ kiếm để đánh. Đừng bỏ qua sự cân nhắc của cô.”
Hai học sinh nhìn vào thanh trường kiếm trên lưng Oriotorai. Nó dài ít nhất 1,7 mét và vỏ kiếm rõ ràng được làm bằng kim loại.
“Chết ngay lập tức không phải sẽ ít đau hơn sao?”
“Cô chưa bao giờ chết nên không thể nói được. Dù sao thì cô cũng không muốn tìm hiểu.”
Hai người trao nhau một cái gật đầu.
Toori sau đó bước một bước về phía mũi tàu và về phía những người đang tụ tập bên dưới cầu thang.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Nhớ tranh luận cho đàng hoàng nhé? Cô muốn tránh việc đánh ai đó mà không đạt được kết quả gì.”
“Em sẽ làm, em sẽ làm.” Toori hít một hơi. “Được rồi, mọi người. Tôi, cựu Tổng Trưởng và Hội trưởng Aoi Toori, có một đề nghị về cách xử lý vụ việc này.”
Gió thổi qua. Làn gió mang theo chút hơi mặn của biển báo hiệu thời điểm giữa chiều.
Anh dang rộng vòng tay khi gió lướt qua người.
“Tất cả chỉ quy về một vấn đề. Việc giành lại quyền lực của tôi và mọi thứ khác không gì hơn là một bước đệm cho một kế hoạch lớn hơn là giải cứu Horizon và tỏ tình với cô ấy. Vì vậy, hãy làm rõ điều này. Chúng ta được gì và mất gì khi giải cứu Horizon? Đó là điều tôi sẽ tranh luận với… ừm… Seijun.”
Và thế là…
“Đầu tiên, tôi sẽ làm rõ lập trường của mình. Đề nghị của tôi như sau.”
Mọi người đều chăm chú quan sát và lắng nghe.
Khi Toori đứng trên đỉnh cầu thang trong gió, anh gãi đầu nhưng vẫn nói rõ ràng.
“Hay là chúng ta từ bỏ việc cố gắng giải cứu Horizon?”
Trước lều của Tres España, sĩ quan truyền tin thần thánh, sĩ quan y tế đang nấu ăn, chỉ huy, Tachibana Muneshige, và những người khác đều sững sờ trước tuyên bố của Toori.
Chỉ có Gin nhìn quanh nhóm người bất động và phát hiện một hạt cơm trên miệng Muneshige.
“Bữa trưa của ngài.”
Cô khéo léo gắp nó ra bằng những ngón tay của cánh tay nhân tạo và cho vào miệng mình.
Trong lều của K.P.A. Italia, học sinh phụ trách truyền tin thần thánh vẫn bất động. Galileo và Innocentius cũng không kém phần bất động.
Innocentius đang uống nước từ chai và nước chảy ra từ khóe miệng.
“…”
Nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích.
Trên Musashi, mọi người đều im lặng và bất động.
Người dân thị trấn, Đơn vị Vệ binh, Hội đồng Lâm thời, giáo viên và mọi người khác đều đứng yên và không nói một lời nào.
“…”
Nhưng có một số người đã cử động được: Tenzou và Urquiaga ở mạn trái của sân trường và Naomasa vừa mới trở về.
Ba người họ trèo lên cây cầu và chiếm các vị trí ở mạn trái, mạn phải và trung tâm. Họ hạ tay xuống một lần để đo nhịp và giơ lên sau ba tiếng đếm.
Và theo hiệu lệnh của họ…
“Ểhhhhhhhh!?” toàn bộ Musashi hét lên.
Trong tiếng hét, đầu gối của Suzu mềm nhũn ra.
“O-oa!” Asama đứng sau cô hét lên. “S-Suzu-san! Suzu-san! Em biết điều này bất ngờ, nhưng hãy bình tĩnh lại đi!”
“T-tớ ô-ổn. C-có thứ g-gì đó m-mềm đỡ tớ…”
“He he he. Nữ tu dị giáo, sao cô lại chôn Suzu vào bộ ngực khổng lồ của mình vậy?”
“Cô có cần phải tiếp tục làm nhục tôi bằng những trò đùa liên quan đến cơ thể không!? Đồ Shinto chết tiệt!”
Asama tiếp tục hét lên những gì mọi người khác đang nghĩ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
Toori đợi cho mọi người ngừng hét lên vì bối rối để lấy lại hơi thở. Anh tận dụng sự im lặng tương đối để nói trong khi vẫn gãi đầu.
“Nào, mọi người. Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi. Nếu chúng ta đi giải cứu Horizon, nó sẽ gây ra một cuộc chiến lớn với Liên minh Thánh ước. Tôi không biết các bạn thế nào, nhưng khởi động Armageddon nghe có vẻ là một ý tưởng tồi đối với tôi.”
“Chờ một chút!!” Masazumi đứng chéo phía sau anh hét lên.
Cô liếc sang mạn phải của sân trường và thấy toàn bộ Hội đồng Lâm thời điên cuồng gật đầu về phía cô.
“C-c-cậu… Aoi, c-c-cậu đang nói gì vậy!?”
“Cậu đang nói gì vậy, Seijun?”
Cô ngước lên trời, hít một hơi thật sâu, và mạnh mẽ cúi đầu xuống một lần nữa.
“Đó là lời của tôi!! Ý cậu là sao khi chúng ta không nên giải cứu Horizon!?”
“Ồ, vậy cậu đang tranh luận rằng chúng ta nên đi giải cứu cô ấy à!?”
“K-không, không phải! Tại sao cậu lại cướp lời của tôi!?” Cô đưa tay lên ngực. “Đề nghị mà cậu vừa đưa ra là đề nghị của tôi!!”
“Không, không phải.” Toori chỉ vào Oriotorai sau lưng cô. “Cô ấy nói chúng ta sẽ tranh luận và chúng ta sẽ tranh luận từ ‘lập trường tương ứng của mình’, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói bên nào là bên nào. Tớ chỉ đang nói lập trường của tớ là gì. Còn cậu thì sao?”
“T-tôi…”
Khi Masazumi trở nên bối rối, sự im lặng xung quanh đã mang một hình thức khác.
Thay vì sự im lặng vì sốc, mọi người đang âm thầm và từ từ quan sát hai người đại diện.
Và giữa sự im lặng nặng nề đó, Toori lên tiếng.
“Tớ đi trước rồi đến cậu, nhưng chúng ta chưa bao giờ quyết định ai sẽ ở phe nào. Tớ chọn đi trước vì luật lệ nói rằng tớ có thể chọn phe mình muốn. Và nếu cậu phá luật, cậu sẽ bị trừng phạt. Nhìn xem.”
Masazumi liếc nhìn ra sau lưng.
Oriotorai đang vung thử kiếm và vỏ kiếm. Cô đang giữ nó trên đầu và vung xuống cho đến khi nó gần chạm sàn. Chuyển động giữa hai vị trí nhanh đến mức mắt cô không thể nhìn thấy được.
“Hmm. Cô sẽ thực sự đánh ai đó, nên sẽ có một chút lực cản. Có lẽ cô cần dùng nhiều sức hơn để chạm đến sàn.”
“Ừm, sensei? Cô không cần phải nghiêm túc đến thế đâu…”
“Ể?”
Khi Oriotorai quay về phía cô, Masazumi hỏi một câu thăm dò.
“À, về quyết định vừa rồi của Aoi…”
“Ừa, nó thực sự làm cô ngạc nhiên, nên cô đang vung thử vài đường để phân tâm.” Cô lại đưa Thức Ký Trận hợp đồng lên. “Nhưng nếu em muốn hủy bỏ cái này và viết lại, em phải trả một khoản phí hủy bỏ.”
"Thế... phí hủy bỏ là?"
"Năm đòn."
Masazumi chỉ biết cúi gằm mặt, còn Toori đứng sau lưng cô cũng trang trọng gật đầu.
"Với cái kiếm áp đó thì có khi mới đến chiêu thứ hai là tan thành mây khói rồi."
"C-cậu không cần phải nói ra điều hiển nhiên đó đâu."
"Thôi nào hai đứa. Ta đâu phải là quái vật gorila gì cho cam. Phải đến đòn thứ tư thì các ngươi mới bốc hơi được chứ."
"Thì khác gì nhau chứ!?" cả bọn đồng thanh hét lớn.
Masazumi thở dài, nhưng Toori đã đi vòng qua mạn phải và dang rộng hai tay. Hội đồng Lâm thời lúc này như đang đứng sau làm hậu thuẫn cho cậu. Và quay lưng về phía họ, cậu cất tiếng.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, Seijun. Cậu phải cho tôi biết. Nếu chúng ta cứu Horizon, rất có thể sẽ dẫn đến một cuộc tổng chiến với Liên minh Thánh Ước. Nếu chuyện đó xảy ra, thì việc giải cứu Horizon có còn mang lại cho chúng ta lợi ích gì không?"
Giọng cậu vang vọng khắp không gian.
"Bản thân tôi chẳng làm được gì và cũng không thể tự trả lời câu hỏi đó, nên hãy cho tôi biết đi, Seijun. Chính xác thì... thứ mà tôi đang mong muốn là gì?"