Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19408

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 869

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2018

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 1B - Chương 34 Những kẻ chạy về biên giới

thumb

Đã bao người...

Lấy quá khứ làm đỉnh cao của chính mình?

Phân bổ điểm số (Bắt đầu từ đây)

Với quyền năng của một vị vua, mình sẽ làm gì?

Trên cây cầu trước tòa học xá của Viện học Musashi Ariadust, Yoshinao trầm ngâm về câu hỏi của Giáo Hoàng Viện Trưởng văng vẳng sau lưng.

Nên đáp lại thế nào đây?

Nếu ông hoàn toàn ngả về phía Liên minh Thánh Phổ, ông sẽ là người duy nhất nắm thực quyền ở Musashi.

Trận chiến vừa rồi đã giải quyết xong xung đột nội bộ giữa các học sinh. Quyền hạn của Tổng trưởng Chấp hành và Hội học sinh sẽ trở về tay Aoi Toori và những người khác.

Họ sẽ có thể quyết định đường hướng tương lai cho Musashi và Viễn Đông.

Tuy nhiên, Yoshinao vẫn còn đó. Liên minh Thánh Phổ đã trao cho ông quyền phủ quyết mọi quyết định được đưa ra tại Musashi.

Aoi Toori đã yêu cầu ông trao lại vương vị cho cậu ta, nhưng đó là điều không thể.

Làm vậy thì sẽ chẳng còn ai kìm hãm chúng lại.

Hơn nữa, Quốc vương Musashi còn có quyền đưa ra những quyết định thực tiễn cho Musashi. Chuyển giao quyền hạn đó đồng nghĩa với việc giao toàn bộ quyền kiểm soát chiến hạm Musashi cho cậu ta.

Nếu Aoi Toori trở thành Quốc vương Musashi, sẽ không ai có thể từ chối cậu ta bất cứ điều gì, và cậu ta có thể tùy ý sử dụng Musashi.

Nhưng Liên minh Thánh Phổ lại xem cậu ta là một mối nguy hiểm, và họ sẽ lấy đó làm cái cớ để chống lại Musashi.

Yoshinao muốn tránh sự đối đầu đó bằng mọi giá.

Và lời của người lớn thường không sai.

Ông cảm thấy phiêu lưu là điều quan trọng, nhưng cũng cho rằng không được hành động thiếu suy nghĩ hay tuyệt vọng vì non nớt kinh nghiệm. Dù có tôn trọng mong muốn của chúng, ông vẫn cần phải ngăn chặn mọi sự liều lĩnh và thúc giục chúng phải thận trọng.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Horizon Ariadust thật sự trở về với tư cách công chúa?

Nếu nàng mong muốn quyền lực của một kẻ thống trị, nàng sẽ xung đột với địa vị Quốc vương Musashi của ông.

Trao lại tước vị hoàng gia cho nàng sẽ tránh được một cuộc nổi dậy từ dân chúng, nhưng làm thế lại là giao phó mọi thứ cho đám trẻ non nớt kinh nghiệm.

Trong lúc băn khoăn không biết phải làm sao, ông cất tiếng hỏi.

“Aoi Toori, sau khi cứu được cô bé, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ giành lại tất cả.”

Họ đã nghe rằng Logismoi Óplo được tạo ra từ những cảm xúc của nàng.

“Và sau khi giành lại tất cả, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ ở bên cô ấy,” cậu ta đáp, rồi nói tiếp. “Rốt cuộc thì, tôi đâu muốn nói lời chia tay. Nhưng mà…”

Nghe đến đó, bàn tay vợ ông đang níu lấy tay áo trái của ông bỗng siết chặt hơn.

“Chúng tôi, chẳng phải tất cả mọi người đều đang bảo tôi phải rời bỏ cô ấy hay sao?”

“Chà…”

Yoshinao định nói nhưng rồi lại thôi.

Chúng ta đang làm gì thế này?

Khi xưa, ông đã nghĩ gì khi giao lại lãnh thổ của mình cho Liên minh Thánh Phổ?

Ông ít nhiều đã biết Liên minh Thánh Phổ sẽ làm gì.

Nhưng chúng ta đã nghĩ rằng làm vậy còn hơn là để họ bị hủy diệt.

Nếu ông ở lại, dân chúng sẽ dựa dẫm vào ông và không ngại gây thù chuốc oán với một quốc gia khác.

Vì vậy, ông đã quyết định rằng dân chúng sẽ từ bỏ việc chiến đấu nếu ông rời đi. Nếu ông không đặt họ dưới sự bảo hộ của Liên minh Thánh Phổ khi còn có thể, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Nhưng…

Mảnh đất đó đã hoàn toàn thay đổi và người dân đã ly tán khắp nơi.

Điều đó có ý nghĩa gì?

Ông cảm thấy xung đột là một điều tồi tệ.

Nhưng ông cũng cảm thấy lẽ ra mình nên ở lại mảnh đất đó.

Lẽ ra chúng ta nên làm gì?

Trong lúc ông đang suy nghĩ, giọng nói của cậu thiếu niên vang lên.

“Chúng ta, Quốc vương Musashi không nên lo lắng nhiều đến thế. Vua là phải đường đường chính chính, phải không? Tôi nói sai sao?”

Những lời đó đã giúp Yoshinao đưa ra quyết định.

Và ông cất tiếng tuyên bố.

Người dân Musashi thấy Quốc vương của họ hất chiếc áo choàng lên trên cây cầu.

Tấm vải đỏ và cây trượng vàng di chuyển. Ông buông tay hoàng hậu, ưỡn ngực đứng bên cạnh bà.

“Như đã hứa, chúng ta sẽ trao trả lại quyền hạn của Tổng trưởng Chấp hành và Hội học sinh.”

Lời của quốc vương khiến cả không gian chìm vào im lặng trong giây lát.

“————”

Và ngay sau đó là những tiếng reo hò vang dội.

Tuy nhiên…

“Nhưng!”

Yoshinao tiếp tục nói, át đi những tiếng hò reo đang dâng lên từ boong tàu Musashi.

“Chúng ta không thể chuyển giao vương vị! Kể cả khi Công chúa Horizon trở về. Liên minh Thánh Phổ đã cử chúng ta đến Musashi để làm vua!”

Tuyên bố đó khiến đám đông im bặt, nhưng lại mang đến một tiếng cười từ trên trời.

“Ha,” Innocentius nói trong khung hình. “Ha ha ha! Ta đã nghĩ thế mà. Nỗi sợ phải đối đầu với Liên minh Thánh Phổ không cho phép ngươi chuyển giao vương vị, nhưng như thế thì Musashi sẽ không bao giờ có được tự do. Dù thế nào đi nữa, các ngươi vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Liên minh Thánh Phổ.”

“Tuy nhiên…”

Những lời tiếp theo của quốc vương đã dập tắt tiếng cười của Innocentius.

Trong sự im lặng đó, Yoshinao chậm rãi nói.

“Để gánh vác trách nhiệm thu thập Logismoi Óplo và giải quyết Ngày Tận thế, chúng ta sẽ chia sẻ quyền hạn của mình với hai phó vương, những người sẽ đóng vai trò trợ lý cho chúng ta. Quyền lực sẽ được phân chia với chúng ta giữ hai phần và mỗi phó vương giữ một phần. Đồng thời, chúng ta bổ nhiệm Đại diện Viễn Đông kiêm Lãnh chúa Mikawa Horizon Ariadust làm một phó vương, và Chủ tịch Hội học sinh kiêm Tổng trưởng Viện học Musashi Ariadust Toori Aoi làm phó vương còn lại.”

Điều đó có nghĩa là…

“Quốc vương Musashi!!” Innocentius hét lên. “Vậy là ngươi thực chất đang trao một phần vương quyền của mình cho học sinh Musashi!?”

“Chúng ta vẫn giữ quyền phủ quyết của hoàng gia, thưa Đức Thánh Cha. Dù sao đi nữa, với nhiệm vụ sắp tới, sẽ có những lúc cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức, kể cả khi có chuyện gì xảy ra với chúng ta. Việc lập ra một vị trí phó vương để hành động dưới quyền chúng ta là hoàn toàn hợp lý. Theo tính toán của chúng ta, điều này sẽ không can thiệp vào vai trò ‘người dẫn dắt’ mà Liên minh Thánh Phổ đã giao phó. Nếu ngài vẫn khăng khăng rằng hành động này của chúng ta là chống lại Liên minh Thánh Phổ, xin hãy giải thích lý do để chúng ta có thể cố gắng hết sức xóa bỏ mọi hiểu lầm.”

“Ngươi điên rồi sao!? Không, hay là ngươi đã say mềm trong tình cảm và đứng về phía lũ học sinh rồi, Quốc vương Musashi!?”

“Thưa Đức Thánh Cha.” Yoshinao khẽ khuỵu gối, cúi đầu. “Dù thân phận thấp hèn, chúng ta vẫn là vua của tiểu quốc Musashi. Chúng ta không thể đối mặt trực tiếp với ngài như một học sinh, nhưng địa vị của chúng ta vẫn ngang hàng với ngài. Chúng ta sẽ coi lời bình phẩm đó chỉ là một câu nói đùa. Bởi lẽ, chúng ta vẫn là Quốc vương Musashi. …Và với tư cách là một vị vua, chúng ta không bao giờ được rời bỏ thần dân của mình, và phải cùng họ chia sẻ những đau khổ, gian truân để có thể dốc hết sức mình giải quyết chúng.”

Và…

“Thưa Đức Thánh Cha, ngài là người đứng đầu Giáo hội Công giáo Tsirhc, là đại diện của K.P.A. Italia, và là một trong những đại diện của Liên minh Thánh Phổ. …Tuy nhiên, ngài không phải là chính Liên minh Thánh Phổ. Nếu ngài muốn nói rằng Liên minh Thánh Phổ không hài lòng với hành động của chúng ta, trước hết ngài phải tổ chức một Hội đồng Đại diện Liên minh Thánh Phổ với sự tham gia của đại diện từ tất cả các viện học thuộc liên minh.”

“Hội đồng Đại diện Liên minh Thánh Phổ là một dạng hội đồng quốc tế. Để tổ chức một hội đồng trong thời đại này, chúng ta phải sử dụng việc tái hiện lịch sử của một công đồng chung hoặc một sự kiện tương tự. Tuy nhiên, Thánh Phổ không cho thấy có thêm công đồng chung nào kể từ sau Công đồng Trentô, nơi thể hiện cuộc Cải cách Chống lại Phe Tin Lành.”

“Có một hội đồng mà ngài có thể sử dụng.”

Yoshinao nhìn xuống tay mình.

Ông đang cầm một mẩu giấy thấm đẫm mực. Nó đã bị vò nát và được một sinh vật tảo nâu mang đến cho ông.

Trong khi đó, những sinh vật kia vừa nhảy lên từ chiếc xô Toori đang cầm vừa nói.

“Cầm lấy đi.”

“Quan trọng. Masazumi đưa đấy.”

Yoshinao gật đầu và nhìn vào dòng chữ trên mảnh giấy. Dù mực đã nhòe đi, ông vẫn có thể đọc được.

“Đã có người lên kế hoạch về nơi ngài nên tổ chức Hội đồng Đại diện Liên minh Thánh Phổ rồi.”

Yoshinao liếc nhìn về phía mạn trái, nơi ông thấy một người đang đứng trong sân trường.

Đó là Masazumi.

Cô tiến lên một bước, đặt tay lên ngực và dõng dạc nói.

“Có một hội đồng được nhắc đến trong mô tả Thánh Phổ cuối cùng trước khi nó ngừng cập nhật. Đó không phải là một công đồng chung, nhưng có thể được gọi là hội đồng chính trị quốc tế đầu tiên của châu Âu. Hội đồng đó chính là Hòa ước Westphalia.”

Cô hít một hơi.

“Hội đồng đó đã chấm dứt cuộc chiến tranh tôn giáo giữa phe Tin Lành và Công giáo, được biết đến với tên gọi Chiến tranh Ba mươi năm, cũng như các cuộc chiến khác. Nó cũng tạo ra một số luật pháp quốc tế. Do Ngày Tận thế, mọi người đang xem hội đồng đó như việc chấp nhận sự hủy diệt của thế giới; nhưng sao ngài không dùng hội đồng đó để xác định xem Musashi và Viễn Đông có sai hay không?”

Khi Kimi trở lại, tất cả học sinh ngoại trừ Toori đều đã tập trung ở mạn trái. Họ tụ tập lại để thảo luận về những gì Masazumi vừa nói.

“Hòa ước Westphalia là gì thế?” Tenzou hỏi.

Neshinbara trả lời trong khi tạo ra một khung hình hiển thị tài liệu lịch sử.

“Như Honda-kun đã nói, đó là một hội đồng hòa bình cho Chiến tranh Ba mươi năm và một số cuộc chiến khác. Nó bắt đầu vào năm 1644 và bao gồm cả hội đồng cho Hiệp ước Münster và Hiệp ước Osnabrück. Các quyết định đã được ghi lại trong Hiệp ước Westphalia, được ký vào ngày 24 tháng 10 năm 1648. Hiệp ước đã tạo ra cấu trúc cho chủ quyền quốc gia mà Honda-kun đã đề cập trước đó, xác định biên giới quốc gia, và trao độc lập cho Hà Lan và Thụy Sĩ.”

“Hiệp ước hòa bình đó nói gì?”

“Hexagone Française và Thụy Điển mở rộng lãnh thổ trong khi các công quốc trong M.H.R.R. giành được chủ quyền và quyền lực của hoàng đế bị suy yếu. Đó là lý do mọi người đang thảo luận xem liệu nó có thể được sử dụng để đè bẹp P.A. Oda, phe đang hợp tác với M.H.R.R. hay không.”

Vừa nói, Neshinbara vừa nhìn lên bóng lưng của quốc vương trên cây cầu cũng như bóng lưng của Masazumi trước mặt mình.

“Những trận chiến đầu tiên của Chiến tranh Ba mươi năm đã bắt đầu, vì vậy đại diện của các viện học sẽ phải tập trung tại vùng Westphalia của M.H.R.R. để chất vấn về sự chính nghĩa trong hành động của chúng ta. …Ít nhất, cho đến khi điều đó xảy ra, chúng ta không phải là chính nghĩa cũng không phải là tà ác.”

“Đúng vậy,” Masazumi đồng tình, liếc nhìn lại nhóm. “Có lẽ hơi kỳ khi tôi lại nói điều này ở đây, nhưng…”

“Hê hê hê. Kẻ tôn thờ ngực phẳng, anh trai ngốc nghếch của ta đã chấp thuận rồi, nên chúng ta không thể để cô không đưa ra quan điểm chính trị của mình được.”

Lời nhận xét của Kimi khiến Masazumi cười khổ, cúi nhìn xuống đất.

“Bằng cách giao việc này cho hội đồng đại diện, chúng ta có được một lý do chính đáng để bảo vệ sự an toàn của Musashi.” Cô gật đầu. “Chúng ta đang dựa vào quyết định của Liên minh Thánh Phổ về sự tồn tại của mình, nhưng Liên minh Thánh Phổ là một tổ chức. Dù một thành viên có la hét với chúng ta bao nhiêu đi nữa, điều đó cũng không được coi là một quyết định. Và vì vậy, mỗi quốc gia sẽ cần lý do chính đáng của riêng mình nếu muốn chống lại chúng ta.”

“Nhưng điều đó có nghĩa là các ngươi phải chuẩn bị cho một cuộc xung đột với Liên minh Thánh Phổ cho đến khi Hòa ước Westphalia diễn ra,” Innocentius nói. “Rốt cuộc, cuộc xung đột đó sẽ tiếp tục cho đến khi hội đồng hòa bình kết thúc. Mỗi quốc gia sẽ hành động vì ham muốn của mình đối với Viễn Đông cho đến khi các ngươi đến được đó.”

Nói cách khác…

“Musashi sẽ ở trong một cuộc xung đột toàn diện chống lại Liên minh Thánh Phổ cho đến Westphalia.”

“Nếu có thể thấy được hồi kết, thì việc kiên trì mới có ý nghĩa. Mục tiêu của chúng ta là đến được Westphalia, chứng minh cho các quốc gia khác thấy rằng đứng về phía chúng ta là vì lợi ích tốt nhất của họ, và thu thập Logismoi Óplo để cứu thế giới khỏi Ngày Tận thế.”

Masazumi giơ một ngón tay về phía hình ảnh khuôn mặt của giáo hoàng-viện trưởng trên bầu trời.

Cô nhướng mày, mỉm cười.

“Chúng tôi sẽ trả lại Logismoi Óplo cho chủ nhân hợp pháp của nó. Khi đó, các quốc gia xung đột với chúng tôi sẽ chỉ đơn thuần là đang cản trở chúng tôi giải quyết Ngày Tận thế.”

Mọi người đều dõi theo ánh mắt của cô khi cô nhìn lên cây cầu.

Yoshinao, vợ ông và Toori đang đứng đó.

Toori dường như muốn mọi người tập trung vào mình nên đã nhảy múa sau lưng Yoshinao và giấu mọi thứ trừ hai cánh tay sau lưng ông, khiến ông trông như có bốn tay.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Innocentius hỏi.

“Đó là cách nói chuyện với ta sao, giáo hoàng!?”

“Cậu mới là người nên xem lại mình ấy,” những người khác lẩm bẩm, nhưng Toori mặc kệ họ.

Mọi người bắt đầu xì xào với nhau.

“Hai người đó có nhiều điểm giống nhau thật.”

“Tôi nghĩ điểm khác biệt duy nhất là vị trí của họ.”

“Không, tôi nghĩ giáo hoàng-viện trưởng sẽ tự rút phép thông công mình nếu ông ta đi sờ ngực ai đó.”

“Ta ngày càng chán ngấy chuyện này rồi, nên ta sẽ nói ngắn gọn,” Innocentius nói. “Với tư cách là đại diện của Liên minh Thánh Phổ, ta cảm thấy nguy hiểm trong quyết định của Musashi. Các ngươi sở hữu một Logismoi Óplo, đang can thiệp vào việc tái hiện các mô tả lịch sử, và Mikawa phải được khôi phục. K.P.A. Italia yêu cầu một giải pháp tức thời cho ba vấn đề này.”

Cụ thể là…

“Như kế hoạch ban đầu, Horizon Ariadust sẽ tự sát, Logismoi Óplo sẽ được tách ra, và quyền hạn của Musashi sẽ được chuyển giao để khôi phục Mikawa.”

“Hiểu rồi. Vậy ông cứ làm việc của ông đi.” Giọng Toori vang lên khắp không gian. “Còn tôi sẽ đi tỏ tình với Horizon.”

“Khốn kiếp!”

“Im đi. Tôi nói lại lần nữa!”

Toori chỉ thẳng vào khuôn mặt đang hiển thị trên bầu trời.

“Lão già, ông nghĩ mình đang làm gì lúc này hả!?” cậu ta hét lên. “Ông bắt được Horizon của tôi (hoặc sắp là của tôi) và định xử tử cô ấy!? Nhưng ngay bây giờ… Gì nhỉ? Ừm… À! Ngay bây giờ ông đang lột truồng cô ấy và trói bằng xích! Àaaa, và ông đang tra tấn cô ấy bằng đủ mọi cách ướt át và bẩn thỉu, phải không!? Chết tiệt, cái tôn giáo của ông bệnh hoạn thật đấy, ông biết không!?”

“Chúng ta không hề làm những chuyện như thế!!”

Trong khi mọi người quan sát cadena firma bên cạnh lều của Tres España, họ quay sang nhìn chỉ huy của mình.

Khi họ trừng mắt nhìn ông ta, ông ta vội vàng lắc đầu.

“Ch-chúng tôi thật sự không làm thế.”

“Không, chắc chắn là có!” cậu thiếu niên trên màn hình tiếp tục. “Tôi biết chắc mà! Tôi đã nghiên cứu đủ game người lớn để biết điều đó! Săn phù thủy và hành hạ công chúa của Công giáo là cả một thể loại đấy, ông biết không!? Đó là tiêu chuẩn rồi!”

“Điều đó thì liên quan gì ở đây!?”

“Im đi!” Tổng trưởng của Musashi gập người xuống và tạo dáng. “Nghe đây! Ông đã châm lửa vào trái tim dâm đãng của tôi rồi đấy!! Bây giờ thì tôi sẽ không tha cho ông đâu!!”

Lúc đó Gin lên tiếng.

“Ta không hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng cậu ta đã kéo được thế trận về phía mình.”

“Gin, cô không cần phải gượng ép khen đâu,” Muneshige nói. “Nhưng chuyện này sẽ dẫn đến chiến tranh.”

Trong khi đó, Giáo Hoàng Viện Trưởng lại lên tiếng.

“Ta sẽ cảnh báo các ngươi. Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch. Nếu các ngươi can thiệp, nó sẽ gây ra một cuộc đối đầu giữa các học sinh theo luật của viện học. Ta không muốn nói thêm gì nữa.”

Nói rồi, cadena firma biến mất.

Thay vào đó, tiếng còi chói tai vang lên.

Tiếng còi kéo dài và vang xa. Theo sau đó là giọng của Oriotorai.

“Phe Viện học Musashi Ariadust đã chiến thắng trong cuộc đối đầu này! Tất cả những người liên quan, xin hãy hành động theo thỏa thuận ban đầu! Việc này đã được thực hiện với sự chấp thuận của Liên minh Thánh Phổ.”

Cô hít một hơi.

“Và vì vậy, giải cứu Lãnh chúa Mikawa Horizon Ariadust là quyết định chính thức của Viễn Đông!!”

Có thể nghe thấy tiếng mọi người la hét. Một số đang reo hò, một số khác lại tỏ ra không chắc chắn hoặc quyết tâm.

Nhưng những giọng nói đó đã truyền đi một sự thật nhất định.

Cuộc đối đầu nhằm quyết định ý chí của Musashi đã kết thúc.

Khi cơn gió báo hiệu buổi chiều tàn thổi qua, và khi tiếng người vang vọng khắp nơi, Yoshinao nghe thấy tiếng Toori nói bên cạnh mình.

“Vậy thì. Đã đến lúc lên đường rồi.”

“Chờ đã.”

Yoshinao muốn hỏi cậu ta tại sao lại có thể thản nhiên như vậy, nhưng Toori đã quay lại nhìn ông trước khi ông kịp lên tiếng.

Với một nụ cười trên môi, cậu nhìn Yoshinao và vợ ông.

“Chúng ta, ngài có thể liều lĩnh một cách đáng ngạc nhiên đấy. Tôi cứ nghĩ ngài là kiểu người ngoan ngoãn, luôn làm theo cách an toàn và sẽ chọn cô gái đeo kính trong ủy ban thư viện khi chơi game người lớn cơ.”

Vợ của Yoshinao đưa tay lên môi và cười.

“Nhưng ta ở trong ủy ban thể thao.”

“Ồ! Tuyệt vời, Chúng ta! Ngài cũng có mặt ẩn giấu đấy! Thực ra ngài là một con mãnh thú sao!?”

“Im đi.”

Gia huy của ông từng là một con mãnh thú, và ông không muốn tranh cãi về vấn đề này.

Nhưng rồi Toori quay mặt về phía trước.

Cậu không nói gì thêm và chỉ bắt đầu bước đi.

“Khoan đã. Cậu không cần giúp đỡ sao?”

Yoshinao đã cho rằng cậu sẽ gọi ai đó vì bản thân cậu chẳng làm được gì. Tuy nhiên, Toori không nói với ai cụ thể cả mà một mình bước xuống cầu thang.

“Tôi chẳng làm được gì cả. …Nhưng có một việc nhỏ tôi muốn làm.”

Cậu hít một hơi.

“Vậy nên tôi sẽ đi một lát.”

Mọi người lắng nghe cậu nói khi cậu bước xuống cầu thang.

“Nghe này. Tất cả các cậu đã dạy tôi rằng chúng ta có thể cứu Horizon nếu chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Và vì vậy…

“Các cậu không cần phải cứu cô ấy. Tôi mới là người muốn làm điều đó. Các cậu không cần phải theo tôi nữa đâu.”

Cậu bước đi.

“Mặc dù ông giáo hoàng già đó nói vậy, nhưng ông ta sẽ không làm gì nếu tất cả các cậu không làm gì. Nếu tôi đi và bị mắng một chút, thế là xong chuyện.”

Nhưng…

“Đối với tôi, chỉ cần biết có cách để cứu cô ấy là đủ rồi. Horizon không phải là người chỉ có thể chết. Cô ấy không phải là người không có lựa chọn nào khác ngoài việc bị giết. Chỉ cần biết điều đó thôi đã là tuyệt vời rồi. Ít nhất, tôi biết Horizon không sinh ra chỉ để chết.”

Cậu mỉm cười.

“Ngay cả khi tôi không thể làm được, tất cả các cậu đều có thể. Vậy nên hãy nhớ điều này: nếu sau này các cậu có một người quan trọng và họ gặp rắc rối, các cậu có thể cứu họ.”

Cậu tiếp tục bước đi.

“Tất cả các cậu đều có thể làm được. Với tư cách là một người không thể, tôi đảm bảo điều đó.”

Yoshinao định gọi Toori lại khi cậu đang bước xuống cầu thang.

Tên ngốc đó!

Cậu ta đang làm điều tương tự như Yoshinao đã làm ngày xưa. Ông đã từng nghĩ rằng sự vắng mặt của mình sẽ bảo vệ được lãnh thổ của mình, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Ông do dự không muốn nói ra vì điều đó sẽ tiết lộ một sai lầm trong quá khứ của mình.

Nhưng…

“Đợi…”

Ngay khi ông vừa lên tiếng, vợ ông đã kéo tay áo ông.

“Mình ơi.”

Nàng đang cố ngăn chúng ta lại sao?

Tự hỏi tại sao, ông ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Ông nghe thấy một tiếng động.

Trong số các Tổng trưởng Chấp hành, thành viên Hội học sinh của Viện học Musashi Ariadust, bạn cùng lớp của Aoi Toori và đơn vị vệ binh ở mạn trái, một số người bắt đầu đi, một số bắt đầu chạy, và tất cả đều hướng về phía cầu thang dẫn xuống từ cây cầu.

Bọn họ đang…?

Tất cả họ đều mang vẻ mặt bực bội hoặc nụ cười gượng gạo. Một số đang dùng điện thờ cầm tay của mình, có lẽ là để liên lạc với gia đình.

“Ừm, xin lỗi. Nhưng tôi không thể sống thanh thản nếu không làm việc này.”

Với những lời bình luận như thế, tất cả họ đã đến chỗ cầu thang. Và khi Yoshinao quan sát từ trên cao, họ quay lưng lại với ông và bắt đầu đi theo Toori.

Đám đông tụ tập bên dưới nhìn Toori và nhóm người đang tập hợp phía sau cậu.

“Ồ…”

Họ cất tiếng và mở ra một lối đi. Nó trông giống như một hẻm núi đang hình thành để tạo ra một con đường thẳng trên mặt đất.

Và nhóm người đi xuống con đường đó. Yoshinao coi họ như đang tiến về một thứ gì đó hơn là rời đi.

Suy cho cùng…

“Chúng định đi đón công chúa về.”

Khi ông nói, Yoshinao nghĩ.

Chúng ta có cảm giác rằng người dân ở lãnh thổ cũ của chúng ta cũng giống như vậy.

Ông đã quyết định rời bỏ họ để cố gắng bảo vệ họ, vì ông đã cố gắng bảo vệ tất cả họ một mình.

Đó không phải là cách làm đúng.

Lẽ ra họ phải cùng nhau bảo vệ nơi mà họ có thể ở bên nhau.

Ông muộn màng nhận ra rằng một vị vua là người phải khiến mọi người muốn làm điều đó. Ông đã cố gắng bảo vệ họ nhưng chỉ tự thuyết phục bản thân rằng mình đã làm được.

Và rồi ông nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Ồ, tôi cần phải mang chúng về.”

Một bóng người nhỏ bé đến với những bước chân ồn ào.

Ông thấy một cô gái đeo kính, mặc đồng phục với các khớp nối cứng quá khổ so với cơ thể, và mang giày là bộ phận kết nối vỏ di động của một người hầu. Ông khá chắc tên cô là Adele.

Cô nhặt chiếc xô chứa những sinh vật tảo nâu bằng tay phải, và tay trái cầm một thứ khác.

Một ngọn thương nặng của người hầu?

Ông thỉnh thoảng thấy cô cầm một ngọn thương tập cho vỏ di động. Cô đã dùng chính nó vào đêm hôm trước. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông thấy một ngọn thương thật có gắn lưỡi.

Và ông thấy một gia huy hình mãnh thú trên cán của ngọn thương nặng cũ kỹ.

Đó là gia huy của lãnh thổ chúng ta.

“C-cô! Adele-kun!”

“Ể? Có chuyện gì vậy, quốc vương?”

Cô vội vàng quay lại. Dường như cô không ngờ lại bị gọi tên. Lo rằng đã làm cô sợ, ông cố gắng kiềm chế mình.

“Cô vốn là người ở đâu?”

“Ể?” cô trả lời, liếc mắt nhìn những người khác đang đi trước. Nhưng cô sớm gật đầu và mỉm cười. “Chà, tôi sinh ra trên Musashi. Nhưng cha tôi thì di chuyển nhiều nơi.”

“Vậy sao? Còn cha cô?”

“Judge.” Cô gật đầu, và đuôi lông mày hơi cụp xuống. “Ông ấy đã qua đời, nhưng tôi nghe nói ông ấy đến từ Hexagone Française.”

Vợ ông kéo tay áo ông, nhưng Adele tiếp tục nói mà không cần được hỏi.

“Dường như gia đình Balfette của chúng tôi ban đầu đến từ một lãnh thổ tự trị nhỏ gần biên giới với Tres España. Theo cha tôi, vị vua ở đó là một người tốt nhưng lại hơi quá chu đáo. Khi lãnh thổ bị kẹt giữa Tres España và Hexagone Française, vị vua đó cuối cùng đã bán mình cho Liên minh Thánh Phổ để đổi lấy lời hứa đảm bảo an toàn cho lãnh thổ. …Dĩ nhiên, Liên minh Thánh Phổ đã không giữ lời hứa của họ.”

Ông lắng nghe.

“Cha tôi thường nói ông tự hỏi liệu có phải vị vua bán mình vì ông và những người khác đã không làm đủ tốt hay không. Ông nói rằng vị vua có thể đã dũng cảm hơn, nhưng họ vẫn nên tự mình làm nhiều hơn. Và đó là lý do tại sao ông luôn dặn tôi phải bảo vệ vua của mình.”

“…”

“A ha ha.” Adele cười và giơ tay áo rộng thùng thình của mình lên. “Nhưng tôi vẫn chưa thể sử dụng đúng cách vỏ di động mà ông ấy để lại cho tôi.”

“Và bây giờ cô sẽ làm gì?”

“Judge.” Cô ngay lập tức trả lời câu hỏi của ông. “Tôi đang trên đường đi bảo vệ vua của chúng ta.”

Cô mỉm cười trước khi tiếp tục.

“Tôi rất vui.”

“Về chuyện gì?”

“Vì ngài vừa rồi đã rất dũng cảm. Tôi nghĩ cha tôi chắc hẳn đã rất vui vì đã đến Musashi.”

Nghe vậy, Yoshinao hít một hơi. Ông cảm thấy một sự run rẩy ở khóe má, nhưng vẫn ưỡn ngực ra.

“Tất nhiên! Quốc vương Musashi phải dũng cảm!!”

“Judge. Tôi đi đây.”

“Te-…”

Ông định tiễn cô bằng cách nói “testament”, nhưng rồi ông dừng lại.

“Judge,” ông nói thay vào đó. “Ta phát âm đúng chứ?”

“Judge!”

“Judge. Giờ thì hãy đi bảo vệ vua của cô đi.”

Vợ ông nắm lấy tay ông thay vì tay áo. Khi ông siết lại những ngón tay thon thả của bà, người hầu gái với gia huy mãnh thú đã bắt đầu bước xuống cầu thang.

Ngoài ra…

“Ai kia?”

Đám đông người tách ra dọc theo một con đường phụ ở mạn phải. Họ tạo thành một lối đi cho một người đang đến hội ngộ với những người khác.

Khi mọi người lùi lại một bước, người đó xuất hiện.

“Azuma-kun!”

“Chà, chà. Trên đó lại ồn ào rồi.”

Hai người ngồi trên một chiếc xe lăn trong một căn phòng nhỏ không có tường.

Miriam đang ôm một cô bé có cơ thể trần trụi và trong suốt một phần.

Cô điều khiển chiếc xe lăn.

“Cái này có vào được chế độ nôi không nhỉ? Cũ quá rồi.”

Cô không chắc, nhưng chiếc xe lăn đã làm đúng nhiệm vụ của nó. Nó bắt đầu rung lên như đang được những con sóng rất, rất nhẹ nhàng xô đẩy.

Khi nó rung lên theo nhịp thở, cô bé tựa đầu vào ngực Miriam.

“Em buồn ngủ à?” cô hỏi.

Cô bé lắc đầu và ngồi dậy lần nữa.

“Ba đâu rồi?”

“Mẹ không đủ tốt sao?”

Cô bé suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Tuy nhiên…

“Ba đâu rồi?”

“Sao mình lại thấy bị sỉ nhục thế này? Thằng nhóc đó có tỏa ra một loại sức mạnh lôi cuốn nào đó chỉ có tác dụng với các bé gái không nhỉ?”

Cô suy nghĩ một lúc và nhìn lên trần nhà, nơi thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng reo hò xa xa. Sau đó, cô quay sang cánh cửa không còn lính gác bên ngoài.

Và rồi cô bé trong vòng tay cô nói.

“Mẹ? Mẹ không đến chỗ ba à?”

“Ể?” Miriam nhìn vào cơ thể mình, chiếc xe lăn và cô bé trong vòng tay. “Chà, có rất nhiều vấn đề và tạm thời ở đây cũng được. Tình hình hiện tại thì mình không thể mở cửa hay ra ngoài được. …Và hôm nay sẽ không có bạn cùng lớp nào ghé qua đâu.”

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cô bé và để cho sự rung lắc của chiếc xe lăn đưa đẩy trong khi nhìn lên trần nhà và mỉm cười.

“Cố lên nhé, mọi người. Em sẽ đợi.”

Ngay khi cô vừa nói xong, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ở cửa trượt của căn phòng.

“Ừm, Miriam Poqou-san? Tôi là Sanyou thuộc ban giảng huấn đây. Oriotorai-sensei bảo tôi mang cho cô một bản báo cáo về các sự kiện ngày hôm nay thay cho một trong các học sinh. Tôi vào được chứ?”

“Ồ, vâng.”

Ngay lúc đó, cô bé đột nhiên nhảy xuống khỏi xe lăn.

“Tôi vào nhé?”

Cô bé chạy về phía cửa trượt, bỏ lại Miriam phía sau.

“A, đ-đợi đã.”

Khi cô nói, một giáo viên đeo kính trượt mở cửa và nhìn vào trong. Miriam ôm đầu khi thấy cô bé trần trụi trong suốt giơ tay chào.

Điều này sẽ càng làm lan rộng những hiểu lầm về Azuma.

“Này, Azuma. Cậu có thực sự nên ra ngoài này không?”

Khi Azuma tham gia vào nhóm học sinh đang đi bộ, cậu nghe thấy Toori nói mà không quay lại.

Cậu ấy lo cho mình. Nhưng…

“Tớ không sao.”

Cậu đã quyết định sau khi nói chuyện với Miriam và tự mình suy nghĩ về đủ mọi chuyện.

Sự hiện diện của mình ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người.

Hoàng đế có ảnh hưởng lớn, nhưng cậu muốn giúp bạn bè mình. Cậu đã nói chuyện với Miriam và quyết định xuất hiện sau khi quyết định chính trị đã được đưa ra. Đối với những người đang cố gắng hành động theo quyết định đó, cậu có thể thuyết phục bất kỳ ai phản đối họ và đóng vai trò như một cột mốc nếu họ phải rút lui khẩn cấp.

Khi cậu đang đi, Heidi nói từ bên cạnh.

“Chuyện gì đã xảy ra với cô bé hôm qua thế?”

“Sau khi mọi chuyện ổn định, tớ định đến một đồn cảnh sát để thảo luận về vấn đề này. Bây giờ thì, Miriam…” Nhận ra mình vừa gọi tên cô, cậu vội vàng sửa lại. “Poqou-san đang chăm sóc em ấy.”

“Ồ? Poqou-san à? Vậy sao?”

Mọi người đều quay sang nhìn cậu với nụ cười khá khinh miệt và sau đó trao đổi ánh mắt.

“Ai mà ngờ được thái tử lại là người như vậy.”

“D-dừng lại đi! Các cậu đang bất lịch sự với Poqou-san đấy!”

Tất cả họ đều cười. Những người xung quanh mở ra một lối đi, nhưng trên khuôn mặt họ không chỉ có sự bối rối. Một số trông có vẻ nghi ngờ, nhưng những người khác lại trông đầy hy vọng và thậm chí còn gật đầu với họ.

Họ đi xuống cầu thang và hướng ra đường. Khi họ làm vậy, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt họ.

“Hiệu trưởng Sakai.”

Phía bên kia đám đông đã rẽ đôi, Sakai đứng cùng “Musashi” bên cạnh. Ông giơ tay lên.

“Này. Mấy đứa đang đi đánh trận à?”

Lời chào của Sakai được Toori ở đầu nhóm đáp lại.

“Chào hiệu trưởng,” cậu nói với một nụ cười. “Nếu thầy ở đây, thầy nên giúp chúng em một chút chứ. Seijun sắp khóc đến nơi rồi kìa.”

“Tôi không có.”

“Ha ha. Ta không còn là học sinh nữa. Hơn nữa, để giáo hoàng-viện trưởng thấy ta chỉ làm ông ta thêm bực mình thôi. Đó là lý do ta trốn ở đây.”

“Thầy định ngăn các bạn cùng lớp và em lại sao, hiệu trưởng?”

“Phải là ‘các bạn cùng lớp và tôi’ mới đúng.”

Sau khi đáp lại lời nhận xét của Asama, Sakai lấy một hộp đựng tẩu thuốc ra khỏi túi.

“Ta không định ngăn mấy đứa. Ngày xưa ta cũng có trận chiến của riêng mình với giáo hoàng rồi.”

Ông đặt chiếc kiseru vào miệng.

“Thật khó nói. Ta không chắc phải nói gì trong những lúc thế này. …Ta thích nói những câu như ‘cố gắng lên’ hay ‘dốc hết sức mình’. Suy cho cùng, làm những điều đó chẳng nói lên được liệu mấy đứa có thành công hay không. Ta không bảo mấy đứa nhất định phải đạt được điều gì đó. Miễn là mấy đứa đã cố gắng và dốc hết sức mình, thì việc có thực sự đạt được gì hay không cũng không quan trọng. Ta thích cách làm việc khoan dung như vậy.”

“…”

“Những người có thể đạt được điều gì đó sẽ làm được. Họ biết mánh khóe. Nhưng những người không biết mánh khóe cần phải cố gắng và dốc hết sức mình để câu giờ cho đến khi họ học được mánh khóe đó. Nói cách khác, đừng cố gắng hay dốc hết sức mình để đạt được điều gì đó. Hãy làm điều đó để học được mánh khóe mà mấy đứa cần để đạt được điều gì đó. Suy cho cùng, một khi đã biết mánh khóe, mấy đứa chỉ cần dồn toàn bộ năng lượng của mình vào đó thôi.”

Ông nói.

“Thời gian mấy đứa dành để cố gắng và dốc hết sức mình là một khoảng nghỉ. Đó là một bài thi thử sớm.”

Vậy nên…

“Khi thi thật, đừng cố gắng và đừng dốc hết sức mình. Mấy đứa không có thời gian cho việc đó đâu. Chỉ cần sử dụng tất cả những gì mấy đứa đã tích lũy cho đến lúc đó. Và nếu mấy đứa đã dùng hết tất cả mà vẫn không đủ…” Ông hít một hơi. “Thì chỉ cần đảm bảo rằng mấy đứa trở về an toàn.”

Adele hỏi một câu khi cô bắt kịp những người khác.

“Thầy cũng từng như vậy sao, hiệu trưởng?”

“Chà, hồi đó ta không phải là hiệu trưởng. …Nhưng ta có một mánh khóe để sống sót trên chiến trường. Và điều đó đã giúp ta sống sót trong gang tấc.”

Ông cười gượng và thở ra khói từ khóe miệng.

“Các viện học của Viễn Đông không dạy chiến đấu, nhưng các giáo viên của mấy đứa đã làm hết sức có thể. Mấy đứa hẳn đã có kiến thức cần thiết rồi. Ngoài ra, mấy đứa đã tự suy nghĩ về cách chiến đấu. Vậy nên hãy tập hợp tất cả những gì mình có và cố gắng hết sức. Chúng ta đã làm được và đã dạy cho mấy đứa, vậy nên mấy đứa hẳn sẽ làm được tốt hơn nữa.”

Ông chỉ về phía sau mình bằng cằm và một khung hình xuất hiện bên cạnh ông.

“Toori, ta đã gửi cho cậu giấy giới thiệu nhập học của Horizon. Hãy mang nó theo. Và đảm bảo tất cả mấy đứa đều trở về, cả Horizon nữa.”

Ông nhận được một lời đáp lại duy nhất từ tất cả họ.

“Judge!”

Và với lời đó, họ lại bắt đầu bước đi.

Một nhóm người quan sát từ trên cao khi các học sinh đi qua đám đông người trên đường.

Nhóm đó là Hội đồng Lâm thời đang tập trung ở mạn phải sân trường của Viện học Musashi Ariadust.

Trong khi tựa khuỷu tay lên hàng rào sân trường hoặc phì phèo điếu kiseru, họ quan sát người dân Musashi mở đường cho các học sinh. Mọi người dường như đang né tránh họ.

Tuy nhiên…

“Vậy là chúng thực sự đi cùng họ.”

Đúng như lời lẩm bẩm đó, các học sinh trên cầu thang và trên đường đều đi theo những người khác. Hầu hết tất cả học sinh trong viện học bây giờ đều đang theo họ.

Và…

“…”

Một số người dân thường cũng bắt đầu đi theo họ như thể để tiễn đưa hoặc như bị cuốn vào.

“Đây sẽ là một cuộc xung đột giữa các học sinh. Chúng ta và những người dân thường khác không thể làm gì trực tiếp nữa. Đây là trận chiến thực sự đầu tiên của Musashi.”

“Thật không công bằng khi để học sinh giải quyết mọi thứ. Các quốc gia khác không có giới hạn tuổi trên cho học sinh, nên cũng không tệ lắm. Nhưng ở Viễn Đông, việc tiễn đưa chúng như thế này thật khó chịu.”

“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để kiếm lợi ở đây. Tôi sẽ sử dụng mọi thứ có sẵn cho mình. Young Bertoni và gia đình Mitotsudaira sẽ làm ầm lên, nhưng không có luật nào nói rằng người dân thường phải hợp tác trên mọi mặt trận.”

“Đúng vậy,” một người đàn ông mặc vest đồng ý.

Một thương gia với cây thánh giá treo trên cổ nói với một nụ cười từ bên cạnh người đàn ông đó.

“Masanobu-kun, cậu nghĩ con gái cậu, Masazumi-kun, đã làm thế nào?”

Masanobu, người đàn ông mặc vest, không phải là người trả lời. Ông ngậm một điếu xì gà trong miệng và những người đàn ông và phụ nữ đối diện ông trả lời thay.

“Cậu quá lạnh lùng với cô bé dễ thương đó. Cô bé lúc nào cũng nghi ngờ bản thân. Điều đó chỉ khiến tôi muốn bảo vệ cô bé!”

“Các thư ký thậm chí còn đánh nhau để giành quyền đưa cô bé về nhà tối qua, nhưng cuối cùng cô bé lại tự mình rời đi.”

“Cô bé thực sự đã làm các thư ký đó ngạc nhiên, mặc dù bản thân cô bé không nhận ra. Tất cả chúng ta đều giữ những vị trí khác nhau và các thư ký của chúng ta đã ba hoa không ngừng để khoe khoang với cô bé, nhưng cô bé đã xoay sở để kết hợp tất cả lại và hiểu được.”

“Đúng vậy,” Masanobu nói. “Nhưng con bé hoàn toàn vô dụng với tư cách là một chính trị gia. Xung đột nên được tránh, vậy một chính trị gia kiểu gì lại gây ra nó? Cuộc tranh luận của con bé về cơ bản đã kết thúc với tỷ số hòa, nên con bé chẳng đạt được gì cả.”

“Cô bé đã tránh cho chúng ta phải đi theo những gì Liên minh Thánh Phổ và K.P.A. Italia nói. Hơn nữa, cô bé đã cho chúng ta lý do chính đáng. Nếu K.P.A. Italia không chịu lùi bước, chúng ta luôn có thể sử dụng lý do đó.”

Masanobu sau đó trả lời người thương gia bên cạnh.

“Nhưng điều đó khiến con bé không đủ tư cách để trở thành một chính trị gia. Hoặc ít nhất, là một chính trị gia của Musashi giống như những người chúng ta trong Hội đồng Lâm thời.”

“Vậy thì…”

“Tôi đang nói rằng con bé nên hướng tới một thứ gì đó khác ngoài việc trở thành một chính trị gia của Musashi,” Masanobu nói thẳng thừng. “Con bé đã thất bại trong việc kế thừa một cái tên lịch sử và không chắc mình là ai, nhưng đứa con gái thiếu kinh nghiệm của tôi đó đã theo bản năng chọn trở thành một thứ gì đó khác ngoài một chính trị gia như tôi. Các vị hiểu chứ? Ngay cả một thương gia cũng có thể xử lý việc thỏa hiệp và tính toán. Và chúng ta có thể đưa ra lời khuyên về các quyết định chính trị. Trong trường hợp đó, thứ Musashi cần bây giờ không phải là một chính trị gia Musashi như chúng ta hay một ủy viên hội đồng quan liêu.”

Thay vào đó…

“Musashi cần một chính trị gia đóng vai trò như một thủ tướng với quyền lực tuyệt đối. Nó cần một người sẽ cung cấp cho vua của mình câu trả lời và lý do chính đáng tuyệt đối mà ngài cần.”

“…”

“Konishi, đừng quên rằng chúng ta đã không can thiệp vào ngày hôm nay. Chúng ta không còn là học sinh nữa. Vậy nên nếu chúng không nhận ra mình đang nắm giữ đặc quyền của một học sinh, chúng ta sẽ cứ để như vậy. Và nếu chúng ta không…” Ông luồn tay qua tóc. “Thật nực cười. Nếu chúng đã đi theo những gì chúng ta đề nghị, mọi trách nhiệm sẽ bị đổ lên đầu chúng ta.”

“Masanobu-kun, tôi nghĩ cách thể hiện tình yêu của cậu hơi méo mó quá rồi đấy.”

“Đúng vậy. Đúng vậy,” những người khác đồng tình.

“Cậu lúc nào cũng xấu tính với thần tượng bí mật của chúng tôi. Điều đó làm tôi muốn bảo vệ cô bé!”

“Hô hô. Cá nhân tôi, chỉ cần thấy một cô gái giả trai đẹp như vậy là tôi vui rồi.”

Khi bị bao vây bởi những tiếng la ó, khóe miệng của Masanobu giãn ra.

“Các vị ghen tị à?”

Khi những tiếng la ó càng dữ dội hơn, Konishi nói từ bên cạnh ông.

“Nhưng tại sao cậu không đến đây sớm hơn?”

“Chà, tôi muốn xem ai sẽ là tổng trưởng tiếp theo của Musashi. Thật không may cho vợ tôi vì sự trì hoãn đó.”

“…Tổng trưởng của Musashi?”

“Tôi đã nghe một câu chuyện thú vị từ Sakai-sama khi ông ấy giúp tôi ở Mikawa. Chuyện này khoảng mười năm trước, và ông ấy nói có một cậu bé ngốc nghếch ở Musashi.”

Ông hít một hơi.

“Và cậu bé đó có một cô gái mà cậu thích.”

Trong khi thở ra khói, ông quan sát nhóm người đang rời đi, trong đó có cả con gái ông.

“Do hoàn cảnh xung quanh sự ra đời của cô bé, những người khác luôn để mắt đến cô. Ngay sau khi vào trường tiểu học của viện học, cô bé được yêu cầu viết về ước mơ của mình trong lớp.”

“Ước mơ của con bé?”

"Cả lớp đều viết về ước mơ của mình. Ước mơ của lớp cũng thật muôn hình vạn trạng: 'Em muốn trở thành thương gia vĩ đại nhất thế giới', 'Em muốn trở thành tác giả vĩ đại nhất thế giới', 'Em muốn trở thành một hiệp sĩ để bảo vệ mọi người', 'Em muốn lấp đầy thế giới bằng cà ri', '...', 'Em muốn trở thành người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới', v.v. Và rồi, cô bé đó đã viết nên ước mơ này: 'Em mong rằng ước mơ của mọi người đều sẽ trở thành hiện thực'."

Thế nhưng...

"Tất cả bọn họ đều biết rằng ước mơ của mình sẽ chẳng thể nào thành hiện thực. Bởi lẽ, họ là cư dân của Cực Đông. Chừng nào còn sống ở Cực Đông, họ có thể có những ước mơ tuyệt vời, nhưng những ước mơ đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật."

"..."

"Nhưng..."

Vậy mà...

"Vậy mà gã ngốc ấy đã nói thế này: 'Ta sẽ trở thành một vị vua'." Masanobu mỉm cười. "'Ta sẽ trở thành vua, và tạo ra một vương quốc nơi ước mơ của mọi người đều có thể trở thành hiện thực.' 'Ta sẽ trở thành vua, và tạo ra một vương quốc nơi Horizon có thể có được ước mơ của riêng mình'."

Ông mỉm cười khi nhìn con gái mình và những người khác.

"Có lẽ cậu ta chỉ muốn tỏ ra ngầu trước mặt cô gái mình thích mà thôi. Nhưng cái thằng ngốc đó lại thẳng thắn đến vô vọng. Nếu muốn biến ước mơ của mọi người thành hiện thực, trở thành vua là con đường duy nhất. Một chính trị gia, một thương gia, hay một kỹ sư đều không đủ. Cậu ta sẽ phải làm điều mà người dân Cực Đông không được phép hy vọng. Cậu ta sẽ phải thách thức Liên hiệp Thánh Lễ, trở thành một vị vua giành lại toàn bộ Cực Đông! Và chỉ có thằng nhóc đó mới dám nói ra điều ấy."

Và rồi...

"Tôi nghe nói rằng những người khác đã lập một lời thề. Họ nói thằng ngốc đó đúng là một thằng ngốc thật, nhưng họ thề sẽ giúp cậu ta trở thành vua nếu cậu ta vẫn cứ ngốc như vậy. Và họ đã yêu cầu cậu ta hãy trở thành vua, tạo ra một vương quốc nơi tất cả ước mơ của họ có thể thành hiện thực."

Ông bật cười.

"Tôi đã nói là thú vị rồi mà, phải không? Biết đâu chúng ta lại được chứng kiến một vị vua sinh ra từ Cực Đông thì sao."

"Vậy thì ông...?"

"Một phần có lẽ là do tôi muốn trốn khỏi Masazumi và cái tính thành thật đến phát sợ của nó. Nhưng... tôi rất vui vì đã đến đây. Khi thằng nhóc đó tỏ ý muốn làm Tổng trưởng, tôi đã làm mọi thứ trong khả năng để điều đó thành hiện thực. Nhưng rồi Masazumi xuất hiện, hoàn toàn vô dụng trên cương vị ủy viên, và bắt đầu trở thành một thứ gì đó khác..."

Ông thở dài.

"Tôi cũng còn non kinh nghiệm lắm. Tôi đã thấy trước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nên tôi đã do dự. Tôi khao khát nó, nhưng lại cố đẩy nó ra xa. ...Nhưng như thế này vui hơn nhiều, phải không, Masazumi?"

Ông nhả một làn khói từ khóe miệng và nhìn thẳng về phía trước. Ông nhìn về phía nhóm người có con gái mình và cậu bé mong muốn trở thành vua.

"Tuyệt thật đấy." Ông lại phả ra một làn khói nữa. "Giá mà mình vẫn còn là học sinh!"

Konishi vỗ nhẹ vào vai ông.

Khi Masanobu cau mày quay lại, Konishi gật đầu và nới lỏng khuy cài trên áo.

"Cũng không tệ lắm đâu. Chúng ta vẫn có thể tham gia theo cách của riêng mình."

Konishi khoe chiếc áo sơ mi bên trong, trên ngực có in hình một ma pháp thiếu nữ man dại.

Khi Masanobu nhìn thấy nó, ông và các ủy viên khác đều đặt một tay lên ngực và nhắm mắt lại.

"May là tối qua họ không nhận ra đó là ai."

Toori cùng những người khác bước vào Con đường Hối hận.

Không chút sợ hãi, hoảng loạn, căng thẳng, hay bất cứ cảm xúc nào khác, cậu bước đi trên con đường đó, đi ngang qua bia đá, và suy nghĩ.

...À, phải rồi.

Cậu gãi đầu.

"Sự hối hận của mình chẳng là gì so với lòng biết ơn mà mình đang có lúc này."

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của tất cả mọi người phía sau, và âm thanh đó như đang thúc đẩy lưng cậu.

"Neshinbara, cậu làm việc với đội cảnh vệ để vạch ra chiến lược. Và... Honda Futayo."

"Cần gì ở thần?"

Toori nghe thấy giọng nói đó và tiếng áo giáp cọ vào nhau, nhưng cậu không quay lại.

"Cô hãy gia nhập trường chúng tôi. Cô có thể làm Phó Tổng trưởng được không? Thủ tục giấy tờ chúng ta có thể lo liệu sau, bây giờ hãy giúp chúng tôi với tư cách là Phó Tổng trưởng lâm thời."

"Thân là một samurai, thần phục vụ chủ nhân Horizon-sama chứ không phải ngài, nhưng nếu ngài cho rằng đó là điều tốt nhất thì thần tuân mệnh."

"Nếu cô làm vì Horizon thì đối với tôi thế là đủ rồi. ...Với lại, Asama."

Không chỉ riêng Asama phản ứng khi tên mình được gọi.

"..."

Tất cả những người ở đó đều co rúm người lại. Tenzou, Urquiaga, Mitotsudaira, Suzu, và ngay cả Kimi cũng nuốt nước bọt khi cái tên Asama được gọi ở đây.

Nhưng Asama chỉ khẽ xoay người để nén lại hơi thở vừa nuốt xuống, rồi hít một hơi khác.

"Có chuyện gì sao?"

"Xem ra mọi người đều sợ hãi, nhưng cậu đừng bận tâm. Mà này, cậu biết thứ tớ đã để lại cho cậu chứ? Cái thứ mà cậu đã cấm tớ sử dụng ấy? Tớ nghĩ mình sẽ sớm cần đến nó thôi."

Tuy nhiên, người đáp lại không phải là Asama.

Đó là Kimi. Cô hơi nhướn vai, khoanh tay lại và nở một biểu cảm có thể xem là một nụ cười.

"He he he. Em trai ngốc, em không quên điều gì quan trọng đấy chứ?"

"Không, em không quên đâu, chị. Một mình em chẳng làm được gì cả. Nếu có chuyện gì xảy ra, em phải dựa vào mọi người, nhưng em không đổ lỗi cho mọi người vì điều đó. Hơn nữa, em sẽ không bao giờ..."

Không bao giờ...

"Nghĩ rằng mình nên chết nữa."

Cậu quay đầu lại, nở một nụ cười với Asama.

"Vậy cậu có thể chuẩn bị để thực hiện việc đó được không, Asama?"

Asama cuối cùng cũng nhắm mắt lại và đáp lời một cách dứt khoát.

thumb

"Dù tớ có nói không thì cậu cũng chẳng nghe đâu."

"Cảm ơn."

Toori sau đó gọi chị gái mình, và giọng nói của chị cậu vang lên từ vài bước phía sau.

"He he he. Em trai ngốc, có chuyện gì? Em sợ à? Hay sao? Em định cho chị quyền biến em thành nô lệ trong một ngày hả!? Tuyệt vời!"

"Chị, chị quên là em luôn mua đồ uống cho chị trong vòng ba phút sao? Không phải chuyện đó đâu."

Vẫn ý thức được nụ cười còn trên môi, Toori hít một hơi.

Và cậu rảo bước nhanh hơn.

"Nếu em bị từ chối, chị có thể làm bữa sáng cho em như ngày xưa được không? Bữa sáng không có cả đống muối ấy."

Vừa cười, cậu vừa tiếp tục nói ở vị trí dẫn đầu đoàn người.

"Được rồi, đi thôi mọi người. Trông cậy cả vào các cậu đấy."

5:20 chiều.

Khi mặt trời buổi chiều bắt đầu lặn sau những ngọn núi phía tây, quân đội của K.P.A. Italia và Tres España được triển khai tại cảng bộ Mikawa đã cử các Thần Chiến có khả năng bay đi trinh sát nhóm Musashi. Đồng thời, họ bắt đầu cho tiền tuyến của mình tiến lên.

Tổng cộng họ có 1427 người. Trong số đó, khoảng một nghìn người tập trung tại đồng bằng phía tây gần lối ra phía tây của hành lang núi. Ở đó, họ tạo thành một đội hình dày đặc giống như pháo đài được gọi là Tercio. Cùng với các tàu bay trên không, họ sẽ ngăn chặn bước tiến của lực lượng Cực Đông.

Cùng lúc với bước tiến của quân đội, tàu thẩm vấn của Tres España bắt đầu rót đầy ánh sáng vào Andamio de la Ejecución của nó. Ánh sáng đó sẽ dẫn đến sự tự sát của Người thống trị Mikawa, Horizon Ariadust. Ánh sáng sẽ đạt đến đỉnh điểm vào đúng 6:00 tối và ánh sáng sẽ phân giải cơ thể của cô.

Và vào lúc 5:22 chiều, đội hình của Musashi đã ra khỏi vùng núi của Mikawa và đến hàng rào nối với đồng bằng phía tây, nơi tạo thành vỏ bọc của hành lang núi phía đông. Tại đây, họ kiểm tra lại trang bị của mình.

Không ai trong số họ nói nhiều, nhưng tất cả đều hiểu một sự thật nhất định.

Cuộc xung đột của học sinh ở Mikawa và cuộc xung đột kéo dài hơn về Logismoi Óplo cùng với Ngày tận thế mà nó sẽ dẫn đến, sắp sửa bắt đầu.