Cớ sao
Những đóa hoa khêu gợi
Vẫn nở rộ dẫu chốn quạnh hiu?
Phân bổ điểm (Độ tin cậy)
Lời thách đấu của Futayo khiến tất cả mọi người ở mạn trái đưa mắt nhìn nhau.
Urquiaga và Noriki đang gượng dậy sau đòn tấn công từ ma thuật của Galileo, nhưng phải chiến đấu với con gái của Honda Tadakatsu trong tình trạng bị thương là một gánh nặng quá lớn.
Tất cả bọn họ chậm rãi tụ lại, tạo thành một vòng tròn rồi bắt đầu thì thầm.
“Hay để ta ra mặt với tư cách kị sĩ nhé? Cứ giao cho ta rồi – bụp một phát – là xong ngay.”
“Hm. Hoặc ta có thể thả Jizuri Suzaku từ trên trời xuống để đánh úp rồi – rầm một phát – thế là giải quyết xong.”
“Không, tôi nên dùng cung từ xa rồi – bùm một phát – là xong chuyện.”
“…Sao mấy đứa con gái ở đây đứa nào cũng thích dùng từ tượng thanh thế nhỉ?” Tenzou càu nhàu.
“Tranh chấp giữa học sinh như lần trước thì không sao, nhưng tôi không chắc nhà Mitotsudaira sẽ ủng hộ các cậu nếu các cậu chống lại Vua của Musashi đâu,” Neshinbara nói. “Với lại, tôi không nghĩ một đòn đánh úp có thể hiệu quả với cô ấy, và Asama-kun là con gái của Đền Asama nên không thể chống lại Vua của Musashi được.”
“Vậy thì chỉ còn cách cử tôi ra thôi!” Nenji tuyên bố.
“Với tư cách một người Đức, tôi xin nói thẳng một cách thực tế,” Naito nói. “Tôi nghĩ kết cục sẽ là cô ta giẫm bẹp cậu thành một vũng nước.”
“Margot và tôi mà mất thời gian niệm chú thì nhát chém của cô ta đã vươn tới tận trời rồi.”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của họ đổ dồn về phía Persona-kun, nhưng cậu ta vội lắc mũ trụ lia lịa. Còn Itoken và Hassan thì chẳng ai thèm ngó tới.
Cuối cùng, Neshinbara thở dài lên tiếng.
“Chắc là chỉ còn tôi thôi. Tôi có thể dùng ma thuật thay thế giống như Bertoni-kun đã làm lúc nãy.”
“Tôi sẽ là lựa chọn tốt hơn anh,” Tenzou khẽ nói. “Cô ta là một samurai, khắc tinh của một ninja như tôi, nhưng tôi sẽ thử xem.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, Toori từ trên đài chỉ huy nhìn xuống.
“Không không. Tenzou không được đâu! Vô vọng lắm.”
“A-anh không cần phải dội gáo nước lạnh vào nhiệt huyết của tôi thế đâu!”
“Gì chứ!? Nhưng cậu nghĩ về cách nói chuyện của cô ta xem. Cô ta nói chuyện theo kiểu cổ lỗ sĩ chính hiệu, còn cậu thì chỉ nửa vời thôi. Xét về độ đậm đặc của hình tượng nhân vật là cậu thua chắc rồi.”
Tenzou cúi đầu một lúc.
Chứng kiến cảnh đó, Futayo từ bên kia lan can gọi với sang.
“Các vị có việc gì cần tôi chăng? Ninja kia muốn gì à?”
“Tenzou, cậu nghĩ cậu có thể nói chuyện giống cô ta một cách tự nhiên được không?”
Chàng ninja gục đầu xuống, chống cả hai tay hai chân xuống đất, rồi liên tục đấm tay phải xuống sân trường.
“C-chết tiệt! T-tôi không thể nào nghiêm túc đến mức đó được!!”
Trong khi mọi người bình luận rằng cậu ta cũng làm lố ra phết, một người đột nhiên ngẩng đầu lên.
“He he he. Tên ninja thảm hại, tên bán-long mộ đạo, tên võ sĩ khó gần, cùng tất cả những cô gái chỉ biết tấn công này đúng là vô dụng hết chỗ nói.”
Đó là Kimi. Cô nhướng mày và cất tiếng cười.
“Nghe đây, hỡi những kẻ ngốc nghếch. Cứ ngồi đó mà uống trà đi. Em trai ngốc, người chị khôn ngoan này sẽ cứu em và tất cả những người bạn thiếu sót của em. Chính trị gia ngực lép, xuống khỏi đó đi. Nguy hiểm lắm đấy.”
Nói đoạn, Kimi tách khỏi nhóm và bước về phía cầu thang dẫn lên đài chỉ huy.
Trên đài chỉ huy, Masazumi nhìn xuống cô với vẻ mặt khó hiểu, nhưng Toori đã lên tiếng.
“Ồ, chị tôi mà không làm theo lời là đáng sợ lắm đấy, nên chắc cô xuống đi thì hơn.”
“A-anh chắc là ổn chứ?”
“Ừ. Ồ, nhưng dựa vào những gì chị ấy nói, tôi nghĩ chị ấy khá quý cô đấy, Seijun. Cô không cần phải sợ đâu.”
Thật sao? cô tự hỏi khi bước xuống cầu thang.
Thay vào đó, Kimi bước lên cầu thang trong tình trạng tay không tấc sắt. Vừa đi, cô vừa cởi phần cổ của bộ đồ bó bên trong đồng phục, chiếc cổ lót màu trắng nối với các khớp nối cứng, và cả phần ngực của bộ đồng phục.
“Mấy thứ này vướng víu quá.”
Khi phần ngực áo được mở ra, bộ ngực của cô chỉ còn được nâng đỡ bởi một dải vải đen tựa như thắt lưng. Cô cũng cởi phần vai áo khoác, cởi luôn cả chiếc áo khoác kiểu ghi-lê, chỉ để lại phần tay áo quấn quanh cánh tay mình.
Giờ cô đã nhẹ nhõm hơn. Làn da cô phơi bày ra ngoài, nhưng trên môi cô vẫn nở một nụ cười khi bước hết những bậc thang cuối cùng.
“He he he. Em trai ngốc, em có thể bắt đầu cảm ơn chị từ bây giờ được rồi đấy. Lát nữa em sẽ còn phải cảm ơn chị thêm lần nữa.”
“Chị, chị lúc nào cũng tuyệt vời trong mấy chuyện này nhỉ! Chị hơi mất trí rồi phải không!?”
“He he he. Em trai ngốc, cứ thừa nhận là em không theo kịp chị mình đi. Dĩ nhiên là em không thể nào theo kịp người chị ưu tú sinh ra sớm hơn em nhiều đến thế này rồi.”
“Thôi nào chị. Chị không thể khoe khoang chuyện mình sinh ra sớm hơn được đâu. Nghĩ lại thì, có khi chị là sản phẩm của một tai nạn giữa bố và mẹ. Ngược lại, em sinh ra sau nên em là kết quả của một nỗ lực có kế hoạch của họ.”
“He he he. Đồ cặn bã.”
Masazumi lắng nghe cuộc trao đổi vui vẻ của họ khi cô nhập bọn với những người bên dưới.
“Hai người đó có sao không vậy?”
“Ồ, vâng. Kimi và Toori-kun lúc nào cũng như vậy. Có thể nói đó là cách họ giao tiếp với nhau.”
“Nhưng nếu hỏi tôi, tôi nghĩ Kimi-chan lúc này mới là tuyệt nhất.”
“He he he. Mấy người ở dưới đang bàn tán về chúng ta đấy, em trai ngốc.”
“Thôi nào chị. Nhiều người dưới đó là bạn của em, nên đừng có gộp chung họ vào.”
“Cũng đúng.”
Khi họ đang nói chuyện, một sự việc đã diễn ra trên đỉnh đài chỉ huy.
Futayo chậm rãi bước xuống khỏi lan can trong khi Toori và vợ chồng Yoshinao tiến về phía cầu thang.
Chỉ còn lại hai người. Kimi và Futayo đối mặt nhau ở khoảng cách năm mét.
Khi cả hai đối mặt nhau, Yoshinao nghe thấy giọng của vợ mình khi anh vừa đến mép cầu thang.
“Phu quân.”
Lời nói của nàng chạm đến trái tim anh khi đôi mày nàng chùng xuống và nàng kéo lấy tay áo anh.
Anh biết nàng muốn nói gì. Anh nên ngăn chuyện này lại.
Một bên là một chiến binh. Bên còn lại…
…Là một cô gái kỳ lạ.
Đó là chị gái của Aoi Toori, người đang đi bên cạnh anh. Anh đã nghe cô ta nói, nhưng anh không chắc cô ta có ý gì. Tuy nhiên, anh khá chắc chắn cô ta là con người.
Một chiến binh đối đầu với một cô gái kỳ lạ.
Người sau không thể thắng được. Và nếu không thể thắng, cô ta chỉ có thể thua.
Và thua một chiến binh rất có thể đồng nghĩa với việc nhận lấy một vết thương nào đó. Đó là lý do vợ anh muốn ngăn cản. Anh cảm thấy vợ mình là một người nhân hậu. Điều đó làm anh hài lòng và anh quyết định sẽ sớm đưa nàng đi ăn một bữa.
“Này, Trẫm, Trẫm! Ngươi đang ngây ra nhìn đi đâu thế? Não ngươi hoạt động khác người à?”
“Chỉ có trẫm mới được gọi trẫm là Trẫm thôi!” Yoshinao hét lên. “Ngươi không định ngăn cô ấy lại sao!? Cô ấy là chị gái của ngươi đấy!”
“Không sao đâu. Mà, ta có một câu hỏi.”
Yoshinao lắng nghe giọng nói vô tư của cậu trai.
“Nếu chị ta thắng, ngài sẽ nhường ngôi vua cho ta chứ?”
“…”
Thật vớ vẩn, anh nghĩ. Ngôi vua được trao theo chỉ thị của Liên Minh Di Chúc.
Tuy nhiên…
“Trẫm, ngài đã tước đoạt quyền hạn của bọn ta, nên ngài cũng có thể làm điều ngược lại. Với lại… nếu Horizon trở về, cô ấy sẽ là người cai trị Musashi, Mikawa và toàn bộ Cực Đông, nên hai bên sẽ xung đột, phải không? Và…”
“Và?” Yoshinao hỏi, tự hỏi Toori đang định nói gì.
…Thằng nhóc này chẳng làm được gì và mọi việc nó làm đều ngu ngốc. Nhưng…
Vì một lý do nào đó, nó đang bắt đầu lay chuyển Musashi, toàn bộ Cực Đông, và có lẽ còn hơn thế nữa. Động cơ của nó rất đơn giản. Nó chỉ muốn giải cứu và tỏ tình với cô gái mà nó yêu, nhưng mọi người đã bắt đầu hành động vì mục đích đó.
Yoshinao đã nghe những gì thằng nhóc ngốc nghếch này nói với Giáo Hoàng Viện.
…Nó muốn có câu trả lời của mình.
Điều này khiến Yoshinao suy nghĩ.
Anh đã từng cai trị một lãnh thổ nhỏ ở biên giới quốc gia và đã dự định bảo vệ người dân ở đó.
Nhưng Liên Minh Di Chúc đã bảo anh trở thành Vua của Musashi.
…Nếu chúng ta từ chối, lãnh thổ của chúng ta đã bị hủy diệt.
Và vì vậy anh đã tuân lệnh, giao lãnh thổ của mình cho Liên Minh Di Chúc và tránh xung đột.
Nhưng thị trấn chính của lãnh thổ anh đã bị phá hủy bởi một con đường cao tốc liên quốc gia và những ngôi làng còn lại đã bị một thành phố công nghiệp sáp nhập. Người dân bắt đầu sống trong thành phố và được cho là đã có một cuộc sống giàu có hơn.
Anh tự hỏi liệu họ có hạnh phúc hơn không, nhưng những người khăng khăng ở lại mảnh đất đơn sơ của mình đã mất tất cả.
Và thế là anh hỏi Toori một câu khác. Anh hỏi một câu với tên ngốc này, kẻ đã từ chối việc mất đi những gì mình quan tâm và đang vùng vẫy dù không có sức mạnh.
“Tại sao ngươi lại muốn làm vua?”
“Bởi vì tôi muốn lấy lại tất cả những gì Horizon đã mất vì tôi,” Toori trả lời. “Đừng lo. Kể cả khi tôi trở thành vua, tôi cũng sẽ không xưng ‘trẫm’ đâu. Đó vẫn có thể là đặc quyền của ngài. Như vậy tốt hơn. …Bởi vì tôi vẫn có thể nói đùa được.”
“Vấn đề không phải là cái đó!!”
Yoshinao hét lên, nhưng trong lòng lại thở dài.
…Nó đang định làm gì vậy?
Không có cách nào chị gái của nó có thể thắng trận chiến đang bắt đầu trước mắt họ.
Khi anh nhìn lên, Futayo chậm rãi bước về phía trước một bước.
“Vậy thì.”
Cô tiến lại gần để bắt đầu trận chiến.
Futayo nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc gợn sóng của cô được nhuộm màu nâu nhạt và trên mặt cô là một nụ cười tự tin. Tên cô là Kimi, và nghe nói cô là chị gái của tổng trưởng Musashi.
Phần tay áo quấn quanh cánh tay và phần ngực trên để hở đã đưa Futayo đến một kết luận nhất định.
“Cô là một shirabyoushi à?”
“He he he. Một cô gái nhàm chán không có chút kiến thức nào về nghệ thuật. Cái này còn lâu đời hơn thế nhiều. Cô thật sự ngu dốt đến vậy sao?”
“Thật không may, tôi không có hứng thú với nghệ thuật.”
“He he. Cô sẽ lãng phí cả cuộc đời mình. Thật nhàm chán. …Uzy, ra đây nào.”
Sau khi tên được gọi, một bé Mouse hình cô gái dạng siêu biến dạng xuất hiện trên vai cô. Bé Mouse đeo một chiếc mặt nạ được đẩy lên trên đầu.
“Đây là Mouse của Uzume, vị thần đứng đầu của nghệ thuật. Thần điện chính của ta ở Đền Ootsubaki tại Mikawa, nhưng khế ước của ta được ký kết thông qua Asama. …Cô có hiểu cách các vị thần hệ Uzume hoạt động không?”
“Không chi tiết lắm. Tôi chỉ biết nó liên quan đến việc truyền tải cảm xúc bằng cách gây ra những cuộc náo động và tiếng cười.”
“Vậy sao? Vậy thì ta sẽ dạy cho cô.”
Kimi bắt đầu lắc lư cơ thể một cách chậm rãi cùng với Uzy trên vai.
Đây là khởi đầu của một điệu nhảy. Futayo vào thế phòng thủ trong khi nghĩ rằng Kimi đang định giở trò gì đó.
“Để tôi nói rõ: nếu cô đầu hàng, tôi sẽ không đối xử thô bạo với cô.”
“He he. Thật là một kẻ ngốc. Một cô gái nói rằng mình không muốn bị đối xử thô bạo là một cô gái chưa bao giờ được đối xử dịu dàng. Hay cô nghĩ rằng sự đối xử khoan dung sẽ làm hài lòng đối tác của mình?” Kimi lắc người theo hướng ngược lại, trở về hướng ban đầu và mỉm cười. “Ngay cả khi cô có thể làm hài lòng đối tác của mình, cô cũng không bao giờ có thể chiếm được cảm tình của họ. Cô chưa bao giờ nghiêm túc đối mặt với ai, phải không?”
Nghe vậy, Futayo nuốt nước bọt.
…À thì…
Sáng hôm đó, cô đã thách đấu Tachibana Muneshige về tốc độ. Cô nhớ lại điều đó đã đảo lộn mọi thứ, bao gồm cả lập trường của cô như thế nào. Cô cảm thấy đó là điều tốt nhất mình có thể làm trong tình huống đó, nhưng…
“…”
Cô chậm rãi lắc đầu và xua đi những ký ức khỏi tâm trí.
…Không có lý do gì để để cô ta làm mình dao động.
Cô phải bình tĩnh lại. Đối thủ của cô dường như không rèn luyện cơ thể để chiến đấu. Cô ta cũng không cầm vũ khí. Cô ta đã gọi ra một Mouse, nên có lẽ cô ta sẽ dùng ma thuật hoặc thần hộ. Cũng có thể cô ta đã sử dụng chúng rồi.
Tuy nhiên, tay của cô gái được che bởi tay áo. Cô ta không thể vận hành một bảng ký hiệu như vậy. Cô ta vẫn có thể dùng ma thuật bằng cách giao tiếp với Mouse của mình, nhưng điều đó sẽ tốn thêm thời gian để kích hoạt một ma thuật.
Trong trường hợp đó, nó phải là thần hộ. Cô ta sẽ có một ma thuật thần hộ từ một vị thần giải trí hệ Uzume.
…Nó sẽ không thiên về chiến đấu.
Có những loại thần khác nhau vì khả năng của họ cũng được phân chia. Nếu hai vị thần gần loại nhau, ma thuật và thần hộ của họ sẽ tương tự hoặc thậm chí giống hệt nhau, nhưng một vị thần giải trí đơn giản là quá xa so với loại chiến đấu.
“Ồ, để cô biết nhé, tất cả các khế ước của ta đều liên quan đến tình ái và khiêu vũ.”
…Cô ta thực sự không có khả năng chiến đấu!!
Trong trường hợp đó, cô ta sẽ sử dụng trung gian thay thế.
Bằng cách dâng hiến một điệu nhảy, cô ta có thể nhận được sức mạnh của một vị thần khác thông qua thần điện Uzume.
Nếu vậy, Futayo nghĩ. Mình cần phải đề phòng.
Và một khi cô đã đề phòng, cô nghĩ. Nếu đòn tấn công của cô trúng, cô sẽ đánh bại đối thủ của mình. Chuyển động của đối thủ đó chậm, nên cô có thể tóm lấy cô ta nếu cố gắng.
…Vậy là có vô số cách để chiến thắng.
Cô thậm chí sẽ không cần sử dụng sức mạnh cắt chém, bản chất thực sự của Tonbokiri với tư cách là một thần khí. Cô có thể dễ dàng chém cô gái này bằng lưỡi thương thật. Hoặc cô có thể đâm cô ta bằng chuôi thương. Cô cũng có thể gạt chân cô ta, tóm lấy tay và ném cô ta đi, hoặc kéo cô ta xuống đất bằng mái tóc đang tung bay một cách bất cẩn.
Hầu hết mọi cách đều hiệu quả.
Nhưng đó là lý do cô quyết định sử dụng tốc độ.
Kỹ thuật đó đã không hiệu quả với Tachibana Muneshige sáng hôm đó, nhưng cô muốn kiểm tra lại. Cô cảm thấy thật trẻ con khi sử dụng nó với một đối thủ kém xa trình độ của mình, nhưng đối thủ không quan trọng khi nói đến việc kiểm tra khả năng của chính mình.
Và vì vậy Futayo hạ thấp thế đứng, giơ Tonbokiri lên, và đối mặt với Kimi khi cô gái đang lắc lư.
“Chuẩn bị đi!”
Và cô bước một bước về phía trước.
Futayo sử dụng cán thương.
Tonbokiri bình thường dài 3.6 mét cộng với lưỡi thương 40 centimet, nhưng nó có thể thay đổi trong khoảng từ sáu mét đến một mét bằng khả năng co duỗi của mình.
Hiện tại nó dài khoảng 2.7 mét và cô thấy độ dài này dễ sử dụng nhất.
Chỉ cần cầm vào giữa cán thương là đủ để cô có một vũ khí cùn dài hơn một mét ở cả bên phải và bên trái. Nếu cô lướt qua đối thủ bằng ma thuật di chuyển, nó sẽ không khác gì bị một cây gậy sắt đập vào người.
Futayo di chuyển. Cô lao về phía trước để lướt qua bên trái Kimi khi cô gái vẫn tiếp tục lắc lư.
Cô vung cán thương ở ngang tầm mắt cá chân. Cô đã nghĩ đến việc nhắm vào bụng, nhưng cái giá phải trả sẽ quá lớn nếu lỡ như đối thủ của cô thực sự không có gì chuẩn bị. Một đòn tấn công tốc độ cao vào bụng một người không được rèn luyện có thể dễ dàng làm gãy xương hoặc vỡ nội tạng.
Mắt cá chân vẫn có thể bị gãy xương, nhưng khả năng cao hơn là cô gái sẽ chỉ vấp ngã. Sự thăng bằng của cô ta không ổn định do đang lắc lư, nên cô ta sẽ vấp ngã nếu Futayo hất lên khi tấn công.
Một cơ thể không được rèn luyện rất dễ bị tổn thương. Sau khi ngã và cơn đau ở mắt cá chân khiến cô ta không thể đi lại, Kimi có lẽ sẽ đầu hàng.
Và vì vậy Futayo thực hiện kế hoạch của mình.
Cô chạy về phía trước với thần hộ của mình. Cô hạ thấp người và vung cán thương xuống.
“…!”
Và cô quét nó ngang qua để tấn công vào mắt cá chân của đối thủ.
Yoshinao thấy Futayo đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Tất nhiên là cô ấy đã di chuyển đến đó, nhưng nó trông như thể cô ấy đã dịch chuyển tức thời. Chuyển động của gió và sự tung bay của quần áo và mái tóc của Futayo cho phép anh chỉ có thể đoán được hướng di chuyển của cô ấy.
…Cô ta nhanh quá.
Nhưng suy nghĩ đó khiến anh nhớ lại một sự thật.
…Nhưng có một người mà cô ta không thể bắt kịp với tốc độ đó.
Trong trường hợp đó, học sinh của Musashi phải mạnh hơn Futayo ít nhất là một bậc.
Nhưng ngay cả khi họ có thể thể hiện sức mạnh đó…
…Điều đó không có nghĩa là họ có thể vượt qua người đã đánh bại cô ta.
Khi anh đang suy nghĩ, Futayo điều chỉnh tư thế hạ thấp của mình, xoay Tonbokiri một vòng và cầm lại bình thường.
“Kết thúc rồi.”
Yoshinao nhìn lại nơi Kimi đã đứng.
Ở đó, anh thấy Kimi đang đứng một cách thản nhiên và lắc lư với hai tay khoanh lại.
…Cái gì?
Kimi đứng đó.
Cô không hề hấn gì. Không một vết xước.
…Chuyện gì vừa xảy ra?
Khi anh sững sờ, vợ anh kéo tay áo trái của anh với đôi mắt mở to.
Futayo nhận thấy hành động của hai người họ.
“Có chuyện gì vậy?”
Khi cô hỏi, cô nhìn theo ánh mắt của họ và nhìn lại phía sau.
Trước ánh mắt của Yoshinao, vợ anh và Futayo, Kimi đứng đó với một nụ cười trên môi.
Cô chỉ lắc lư nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra. Cô lắc lư theo nhịp của một bước nhảy.
Một lát sau, Futayo gật đầu. Sau một lúc nữa, cô lại gật đầu và rồi lần thứ ba.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thực tại lại có thể lừa dối mình.”
“He he he. Đừng mất nhiều thời gian thế để đi đến một kết luận đơn giản như vậy. …Em trai ngốc, em sẽ phản ứng thế nào trong tình huống này? Cho cô ta một ví dụ đi!”
Bên cạnh lan can, Yoshinao, vợ anh và Futayo đều quay về hướng ánh mắt của Kimi. Ở đó, họ thấy Toori đang nhìn vào một cái xô và lẩm bẩm một mình.
Cậu ta ngồi xuống, thỉnh thoảng lại cười với cái xô và vuốt ve nhẹ nhàng bề mặt gỗ của nó.
“Heh. Hah hah. Wa ha ha. Em đáng yêu quá. Đáng yêu quá đi mất. He he he. Em ướt sũng rồi này.”
“…Cậu ta đã vượt qua cả tình yêu khác loài để đến với tình yêu đồ vật vô tri rồi sao? Cô có một đứa em trai tân tiến thật đấy.”
“He he he. Với tư cách là em trai ta, nó đã làm khá tốt. Bỏ qua các bước trung gian tạo nên một hình ảnh tuyệt vời. Lát nữa ta sẽ đá nó xuống cống. …Bây giờ, Honda Futayo. Hiện tại cô là cô gái kém thú vị nhất trên toàn bộ Cực Đông.” Kimi nhướng mày và mỉm cười. “Cô đúng là vô vọng như ta nghĩ. …Cô đang làm cho khái niệm về tốc độ phải khóc thét đấy.”
Ngay lập tức, Futayo biến mất khỏi tầm mắt của Yoshinao.
Futayo tung ra đòn tấn công thứ hai.
Cô lao về bên trái và vung ngọn thương khi lướt qua. Cô co vai lại và nâng khuỷu tay cong lên như một cái tay quay để hất tung chân đối thủ.
Và cô đã đánh trúng.
Cô cảm nhận được cú va chạm. Cô dùng toàn bộ cơ thể để phanh lại và dừng lại sau khi di chuyển được bảy mét. Trong khi gần như trượt về phía trước, cô hạ thấp phần thân trên và quay lại để không quay lưng về phía kẻ thù.
Với chuôi của Tonbokiri hướng về phía đối thủ, cô nâng phần thân trên lên để nhìn.
“He he. Cô đang làm gì vậy? Cái đó được cho là nhanh à? Hay là đau? Hay chỉ đơn giản là… vô nghĩa?”
Mặc dù được cho là đã bị đánh trúng, Kimi vẫn đối mặt với cô bằng một nụ cười.
…Cái gì?
“Đây là loại ma thuật gì?”
“Kẻ ngốc nào lại đi hỏi chứ? Và kẻ ngốc nào lại đi trả lời? …Nhưng ta sẵn lòng khoe khoang về nó.”
Trong khi bước những bước lắc lư, Kimi duỗi thẳng cánh tay phải ra ngang. Uzy di chuyển dọc theo cánh tay rồi quay trở lại trong khi xoay nhẹ. Bé Mouse xoay tròn trên ngực cô rồi di chuyển dọc theo cánh tay trái đang duỗi ra.
Với những chuyển động của Mouse tô điểm cho mình, Kimi lên tiếng.
“Ta đã nói với cô rồi mà? Khế ước của ta liên quan đến tình ái và khiêu vũ. Nhưng cô có nghĩ rằng gợi tình có nghĩa là cô sẽ trao thân cho bất kỳ ai không?”
Với Mouse tên Uzy ở đầu tay áo trái, Kimi từ từ đưa cánh tay ra phía trước. Cô cũng đưa tay phải ra và Uzy nhảy sang tay phải của cô.
“Đóa hoa trên đỉnh núi chỉ những người lên tới đỉnh mới thấy được. Và nó không thể bị hái xuống mà không tàn úa. Và vì vậy, đóa hoa trên đỉnh núi tiếp tục nở trong cô độc. Chừng nào ngọn núi đó còn bất khả xâm phạm, nó chỉ có thể được những người đã đạt đến nơi cao đó cùng nhau tôn thờ.”
Kimi bật cười từ trong cổ họng.
Sau đó, cô xoay hai tay ra sau và để Uzy nhảy sang tay trái.
“Vũ Điệu Đỉnh Cao của ta là một ma thuật không cho phép bất cứ thứ gì thiếu tao nhã chạm vào cơ thể ta. Nó đảm bảo rằng đóa hoa không thể bị hái bởi một kẻ ngốc không nhận ra rằng nó sẽ tàn úa. Chỉ có người mà ta chấp thuận, người mà ta muốn vì người đó mà tàn úa, mới có thể chạm vào ta.”
Futayo thực hiện đòn tấn công thứ ba, nhưng giọng nói của Kimi vẫn tiếp tục ngay khi cô vừa lao tới và vung ngọn thương.
“Thật thiếu tao nhã. Hoa là để được hái, không phải để bị gặt.”
Futayo quay về phía giọng nói sau lưng.
Cô thấy một nụ cười giữa mái tóc tung bay và thân hình lắc lư.
“Đừng nghĩ rằng ta không có cách tấn công. Ngay cả những bông hoa đẹp cũng có gai hoặc rễ độc. Lơ là cảnh giác đi và ta sẽ tát cô. Và ta sẽ không dừng lại cho đến khi cô hoàn toàn tê liệt,” đối thủ của cô nói. “Bây giờ, cho ta xem cô có thể lên tới đỉnh núi này hay không. Chừng nào ta còn tiếp tục dâng hiến điệu nhảy này, ta còn đứng trên đỉnh núi.”
Và cô di chuyển. Cô lắc lư, duỗi thẳng cơ thể đang chuyển động nhẹ nhàng, giơ tay lên, tung Uzy lên không trung và mở miệng.
“———!”
Với một nụ cười, cô cất lên một giọng nói. Đó là một loại âm thanh điều chỉnh dường như đang gọi đến một thứ gì đó.
Uzy thực hiện những cú nhào lộn trên không và Kimi lắc lư khi bé Mouse bắt đầu rơi xuống. Nhưng đây không phải là sự lắc lư nhẹ nhàng như trước. Cô bước những bước rõ ràng.
Cô di chuyển lên xuống, mái tóc, quần áo và cơ thể cô tung bay, và tay áo của cô đánh vào không khí nghe rõ mồn một.
Và một thứ khác hòa vào tiếng động đó.
“Cho… tôi… qua.”
Uzy rơi xuống vai cô, nhưng cơ thể cô lại lắc lư một lần nữa.
“Cho tôi… qua.”
Giọng cô cao hơn và ngân dài hơn trước.
“Cho tôi qua.”
Lời nói của cô xuyên qua không khí.
Futayo nhận ra những lời đó. Đây là một bài hát thiếu nhi được gọi là Bài Hát Xin Qua Cổng. Nó được hát như một bài hát ru, một bài hát đệm cho một số trò chơi, và…
…Để khiêu vũ!
Không ổn, Futayo nghĩ. Mình nên làm gì đây?
“Cho tôi qua.”
Lời nói của cô đang tăng tốc. Đây không phải là nhịp điệu bình thường cho bài hát. Đó là một bản phối bốn nhịp nhanh dành cho khiêu vũ. Khi nhịp điệu tăng lên và điệu nhảy tăng tốc, mật độ của điệu nhảy tăng lên một cách linh động.
…Và giá trị dâng hiến của nó tăng lên!
Đóa hoa trên đỉnh núi đang cố gắng nở ở một nơi cao hơn nữa.
Và Futayo vẫn chưa lên tới đỉnh núi hiện tại. Việc các đòn tấn công của cô không thể chạm tới Kimi đã chứng minh điều đó.
Nhưng cô biết một giải pháp.
…Ma thuật của cô ta không hoàn hảo.
Nếu đối thủ của cô đang tăng giá trị dâng hiến bằng cách tăng tốc và hát, Futayo có thể chạm tới cô ta bằng cách dâng hiến một hành động vượt qua mức đó.
Sức mạnh cắt chém của Tonbokiri sẽ hoàn thành nó trong một đòn. Vũ khí này được tạo ra như một nguyên mẫu quân sự. Lượng sức mạnh ether tiêu thụ khi kích hoạt nó lớn hơn lượng ether được sử dụng cho một ma thuật cá nhân.
Nhưng, Futayo nghĩ. Tôi không muốn sử dụng nó nếu có thể tránh được.
Đối thủ của cô bằng tuổi cô. Nếu đối thủ đó đang nhảy múa, cô sẽ sử dụng tốc độ. Cô muốn vượt qua đối thủ này bằng tốc độ và để Tonbokiri làm phương án cuối cùng.
“…”
Cô đứng dậy và bước một bước để chuẩn bị cho điều đó.
Khi đối thủ của cô hát và nhẹ nhàng tăng tốc, cô cũng tăng tốc độ của mình bằng một bước sử dụng ma thuật di chuyển.
“Cho tôi qua.”
Và cô tiến về phía trước để xin qua cổng.
Một âm thanh vang lên.
Gió thổi và những bóng hình nhảy múa.
Một vũ điệu đen trắng nở rộ ở trung tâm và một cơn gió liên tục lướt qua xung quanh.
Trong cơn gió, chỉ có những bóng người và một vòng cung bạc là có thể nhìn thấy. Gió không ngần ngại sử dụng lưỡi kiếm của mình.
Sự rung chuyển của đài chỉ huy và tiếng bước chân tạo ra một sự dội âm, mái tóc quất trong gió tạo ra tiếng sột soạt, và quần áo bay phần phật tạo ra một nhịp điệu trong không khí.
“Cho tôi qua.”
Cô hát với một nụ cười trong giọng nói.
“Nếu tôi đi theo con đường hẹp này, nó sẽ đưa tôi đến đâu?”
Những tiếng động xung quanh tạo thành nhạc đệm.
“Con đường hẹp này dẫn đến các vị thần trên trời.”
Nhưng những tiếng động cố gắng át đi giọng nói.
“Ý kiến của ngài không cần thiết. Ngài không thể đi qua đây.”
Lặp đi lặp lại, những tiếng động vang lên.
“Tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật lần thứ mười của đứa trẻ này.”
Quần áo đen trắng nhảy múa ở trung tâm.
“Bằng cách dâng hiến hai tấm bùa này.”
Không khí xung quanh bao bọc lấy cô.
“Đi có thể dễ dàng, nhưng trở về thật đáng sợ.”
Những hàng cây trên sân trường và những ô cửa sổ của tòa nhà trường học tạo ra tiếng động.
“Liệu tôi có thể đi qua dù sợ hãi không?”
Tuy nhiên…
“Cho tôi qua.”
Cô bắt đầu vòng lặp thứ hai.
Cô không dừng lại, cô không ngừng, và cô không nghỉ. Tốc độ của cô chỉ tăng lên.
“…!!”
Âm thanh và chuyển động của cô chồng lên nhau.
Tốc độ tăng lên. Như thể tiếng ồn đã lớn hơn, gió lại thổi hết lần này đến lần khác.
“Này… Nhìn kìa,” những người đang xem nói.
Họ nhìn vào bên trong cơn gió đang ồn ào bao quanh điệu nhảy.
“Tôi có thể thấy những bóng hình bây giờ…”
Khi nhiều người đưa ra những bình luận ngớ ngẩn tương tự, nhiều hình người khác nhau bắt đầu xuất hiện trong gió.
Chuyển động tốc độ cao và các đòn tấn công lặp đi lặp lại. Chuyển động không thể nhìn thấy, nhưng chuyển động đó dừng lại một chút trong khoảnh khắc tấn công. Lặp lại điều này nhiều lần tạo ra một dư ảnh có thể nhìn thấy của hình dạng của gió.
Honda Futayo có thể được nhìn thấy xung quanh bông hoa đen trắng đang nhảy múa khi cô cố gắng xin qua cổng cho ngọn thương của mình.
Vị trí các đòn tấn công của cô thay đổi dựa trên chuyển động của điệu nhảy, nên cô không chỉ xuất hiện ở một vị trí. Cô trở nên hữu hình ở hai, ba, bốn, rồi đột nhiên là bảy và tám vị trí.
“Chờ một chút…”
Khi nó vượt qua mười hai, các dư ảnh trở nên không thể đếm được khi chúng bắt đầu xuất hiện phía sau và hòa lẫn với các dư ảnh khác.
Nhưng cô vẫn không thể bắt kịp. Điệu nhảy nhanh, chính xác, ca hát và ồn ào.
“Cô ấy đang mỉm cười…”
Bông hoa nhảy múa trong khi phớt lờ lưỡi kiếm lẽ ra đã đâm vào cô vô số lần. Sau đó, mọi người nhận ra rằng loại điệu nhảy đang thay đổi.
“Cô ấy đang khiêu vũ cùng đối thủ của mình.”
Cô đang sử dụng chuyển động của Futayo như một phần của điệu nhảy. Sau khi nhìn thấu chuyển động của tay, chân và cơ thể cô gái, cô sẽ lùi lại khi cô gái tiến tới và đuổi theo khi cô gái lùi lại.
Nó như thể cô đã nắm lấy tay cô gái.
Và điệu nhảy thay đổi để phù hợp. Khi cô khớp điệu nhảy với các đòn tấn công, nó còn tăng tốc hơn nữa.
“Cô ấy đang nuốt chửng cô ấy.”
Kimi lồng ghép các đòn tấn công của Futayo vào điệu nhảy của mình và nâng cao mức độ dâng hiến. Futayo càng tăng tốc độ, đỉnh núi của bông hoa nuốt chửng tốc độ đó càng cao.
Và thế là tiếng gió ngày càng lớn. Mồ hôi bay, gió bùng nổ, và…
“Oh!”
Giọng nói đó đi kèm với một hành động. Đây là tiếng hét của Futayo khi cô tấn công.
“Ohhhh!”
Tốc độ của cô tăng thêm sức mạnh cho cú đánh và những bông hoa bay tứ tung.
Những bông hoa đó là những tia lửa trắng. Sức mạnh của cả hai đều được tăng cường bởi một ma thuật. Ether bảo vệ họ va chạm và tạo ra những bông hoa phát sáng đó.
Futayo đang bắt kịp. Khi cô cố gắng dẫn đầu trong điệu nhảy, những bông hoa trắng đó bay giữa một tiếng ồn lớn.
“Ohhhhh!”
Tiếng hét xé lòng của cô tạo ra màu sắc.
Màu đó là màu đỏ. Khi Kimi nhảy múa, nhiều đường màu đỏ thẫm lướt qua da cô.
Gió đang chạm tới cô. Lưỡi kiếm của gió cố gắng hái bông hoa một cách mạnh bạo.
“…”
Những giọt máu hòa cùng mồ hôi chảy trên da bông hoa đang nhảy múa và nó vẽ thành những đường khi nhỏ giọt xuống.
Nhưng bông hoa không kết thúc điệu nhảy của mình.
Ngay cả khi gió trên đỉnh núi gào thét, bông hoa vẫn tiếp tục hướng lên cao hơn.
Bài hát bước vào một vòng lặp mới.
Khi gió thổi qua mạn trái và tiếng ồn làm rung chuyển mặt đất, Masazumi hỏi những người khác một câu.
“Cô ấy có sao không!?”
Cô cảm thấy tình hình đã vượt ra ngoài một trận chiến giữa đồng minh và đạt đến trạng thái chết người.
…Nếu hàng phòng ngự của chị gái Aoi bị phá vỡ…
Futayo có lẽ sẽ đâm thẳng qua cô.
Cô cảm thấy một linh cảm xấu trong lòng.
“Chị ấy sẽ ổn thôi,” Asama nói trong khi ôm Suzu từ phía sau.
Masazumi quay về phía cô và thấy đôi mày của Asama nhướng lên khi cô nhìn lên đài chỉ huy. Vẻ mặt của cô trái ngược với lời nói, nên có vẻ như cô đã nói để tự trấn an mình.
“Chị ấy sẽ ổn thôi. Mọi người đều tin chị ấy sẽ ổn, nên cô cũng hãy tin vào chị ấy đi, Masazumi.”
“Nhưng…”
“Kimi sẽ không thua đâu.”
Ngay khi Asama nói điều đó, cô nhắm mắt phải lại. Masazumi nhìn sang má phải của cô gái.
“Máu…”
Nó đã bắn tới cô sau khi bị gió thổi bay. Nó không nhiều, nhưng màu sắc rõ ràng ở đó.
Tuy nhiên…
“Chị ấy sẽ ổn thôi,” Asama nói mà không lau đi vết máu. “Như tôi chắc rằng tất cả mọi người đều biết, Kimi mới chỉ khóc một lần duy nhất.”
“Khi nào? Và với ai?”
Trong khi nhìn lên cơn gió trên đài chỉ huy, Asama đưa ra câu trả lời.
“Rất lâu về trước, và với Toori-kun. …Đó là lần duy nhất.”
Vì vậy…
“Chừng nào Toori-kun còn đang theo dõi, chị ấy sẽ không thua.”
Khi Kimi vừa hát vừa nhảy múa trong gió, cô nghĩ.
…Thật tuyệt vời. Tuyệt lắm!
Đây là một đối thủ tốt. Không nhiều người ở Musashi có thể đạt được tốc độ này.
Một đối thủ tuyệt vời như vậy, cô nghĩ. Nếu là con trai, sẽ có cả khía cạnh gợi cảm nữa, nhưng với con gái thì nó là… ờm… gọi là gì nhỉ? Để xem… Ồ, thôi kệ. Mình quên mất rồi. Nhưng không sao. Dù sao mình cũng là người đặt ra luật chơi.
…Nhưng điều này thật sự tuyệt vời.
Đối thủ của cô đang theo kịp, nên cô đưa điệu nhảy của mình lên một tầm cao mới.
Nhưng đối thủ của cô cũng theo kịp điều đó. Cô ta cố gắng theo kịp một cách gượng ép như thể đang bám lấy Kimi.
…Vui quá.
Cô không cảm thấy mình bị buộc phải lên cao hơn. Rốt cuộc, một cô gái phải chạy trốn và để đối thủ của mình đuổi theo. Có một vẻ đẹp trong việc chạy trốn để không bị bắt.
Lúc này, cô đang di chuyển.
Mồ hôi cô chảy, mái tóc cô rung động, và hơi nóng của cô tỏa ra từ da. Mọi âm thanh dường như là nhịp đập của trái tim cô.
Cô cảm thấy như thể nói ra sẽ phơi bày đam mê, ý chí, nhịp tim đập và mọi thứ khác ra thế giới bên ngoài.
Cảm giác thật tuyệt vời.
Chuyển động của cô đạt đến đỉnh điểm, cô thể hiện ý chí của mình nhiều nhất có thể, và nhịp tim của cô tăng đến cực độ.
“———!”
Và cô phơi bày tất cả. Toàn bộ con người cô đều không phòng bị. Đây không phải là điều cô có thể làm thường xuyên.
Nhưng, cô nghĩ. Thế này vẫn chưa đủ.
Đã có một lần rất lâu về trước khi cô đã khóc hết mình.
…Ngay cả điệu nhảy này cũng không thể sánh bằng điều đó.
Đã có vài lần cô cố gắng đạt đến điểm đó một lần nữa, nhưng cô chưa bao giờ có thể đạt đến trạng thái thực sự không phòng bị đó lần thứ hai. Dù cô đưa điệu nhảy đi xa đến đâu, cô cũng không thể bắt kịp khoảnh khắc đó trong quá khứ.
Cô nhớ lại những gì mình đã phơi bày lúc đó.
Cô nhớ lại quá khứ.
…Đó là…
Cô nghĩ về những gì đã từng xảy ra.
…Đó là vài tháng sau khi Horizon qua đời.
Cô nhớ rồi.
“Có vẻ như Toori-kun đã bị một vết thương nghiêm trọng ở vai trái trong tai nạn đã cướp đi Horizon của chúng ta. Khi vẫn còn bất tỉnh, cậu ấy đã được đưa đến Mikawa cùng với Horizon và cậu ấy vẫn đang ngủ khi được đưa trở về. Nhưng lúc đó cậu ấy chỉ có một mình.”
Bên dưới tiếng ồn lớn và cơn gió gào thét, Masazumi lắng nghe Asama.
“Một thời gian, cậu ấy đã nghỉ học ở học viện. Cậu ấy ở trong nhà suốt nhiều tháng và có vẻ như cậu ấy không nói một lời nào.”
“Aoi á?”
“Đúng vậy. Đến cuối cùng, cậu ấy ngừng ăn và sụt cân rất nhiều. Lúc đó, bố mẹ của cậu ấy và Kimi đều đi vắng và không ai có thể liên lạc được với họ. Khi chúng tôi đến thăm, cậu ấy không chịu ra ngoài, nên chúng tôi đã tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lời nói của Asama tuôn ra từ miệng cô.
“Nhưng chính Kimi là người đã đánh thức cậu ấy.”
Ngày hôm đó cũng không khác gì những ngày khác, Kimi nghĩ khi di chuyển.
Bố mẹ họ đã đi vắng, nên cô đã sống một mình với em trai, người không thể cử động tay trái tốt.
Cô đã có thể thức khuya mà không ai mắng và cô có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn miễn là không vượt quá ngân sách.
Nhưng em trai cô đã ở trong tình trạng tồi tệ. Cậu không nói chuyện, hiếm khi thay quần áo, ngừng dọn dẹp phòng, và vẻ mặt không bao giờ thay đổi, nhưng cậu đã nói một lần duy nhất.
“Sẽ ra sao nếu em chết?”
Cô đã không thể nói rằng điều đó là bất ngờ. Lúc đó, cô cũng đã nghĩ về nó. Cô hiểu rằng em trai mình nghĩ đó là lỗi của cậu khi Horizon qua đời.
Và vì vậy, cô đã trả lời trong khi cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh như một đứa trẻ.
“Dừng lại đi.”
Và cậu đã tuân theo. Cậu đã không làm bất cứ điều gì để cố gắng tự tử.
…Nhưng cậu đã ngừng ăn.
Cậu sẽ xuống bàn vào giờ ăn, nhưng cậu chỉ ngồi trên ghế và không làm gì cả. Cậu sẽ cúi đầu và nhìn xuyên qua mái tóc bù xù của mình xuống bàn như thể có thể nhìn xuyên qua nó.
Cuối cùng, cậu đã không xuống khi cô gọi cậu ăn.
Cô sẽ tự nhủ rằng chắc cậu đã ăn rồi, ăn bữa ăn của mình, và sau đó trở về phòng.
…Mình làm vậy là vì mình sợ hãi sao?
Cô không biết.
Nhưng mặc dù em trai cô không ăn uống gì, cô vẫn nghe thấy tiếng cậu nôn trong phòng tắm vào đêm khuya. Và không phải vì cậu bị ốm hay ăn phải thứ gì lạ.
…Cậu ấy sẽ thọc tay vào cổ họng.
Cô có thể biết được cậu đang cố gắng nôn ra toàn bộ con người mình vì cô có thể nghe thấy tiếng huýt sáo nhỏ của hơi thở cậu bị tắc nghẽn bởi bàn tay.
Cô đã cố gắng bịt tai lại, nhưng không có tác dụng. Rốt cuộc, cô vẫn có thể nhớ lại tiếng động đó một cách sống động cho đến bây giờ.
Thời gian cậu bất động đã tăng lên.
Cậu đã làm theo những gì cô nói. Khi cô mang thức ăn hoặc nước nóng đến phòng cậu, cậu sẽ ăn hoặc uống một chút khi cô ở đó. Nhưng cậu thậm chí sẽ không chạm vào nó một khi cô rời đi và cậu sẽ nôn nó ra sau đó.
Các bạn cùng lớp ở học viện ban đầu đã lo lắng, nhưng cuối cùng họ đã ngừng đề cập đến vấn đề thực sự.
Không ai có thể liên lạc được với bố mẹ họ. Mỗi khi đi ngang qua nhà, bố của Asama đã hỗ trợ bằng cách cho cô những lá bùa sức khỏe và chữa lành. Ông đã cố gắng làm cho nó trông bình thường, nhưng rõ ràng đó là một hành động.
Cô đã có thể chịu đựng được nhờ sự thấu hiểu và hỗ trợ của những người trong khu phố.
Nhưng yếu tố quyết định đã đến vào một buổi sáng khi cô thức dậy.
Em trai cô đã gục ngã trong hành lang.
Khi cô cố gắng đánh thức cậu, cô đã bị sốc khi thấy cậu nhẹ như thế nào. Cảm giác như cô đang ôm một thứ gì đó rỗng tuếch bên trong.
Phòng ăn gần hơn giường, nên cô đã đặt cậu vào ghế và chuẩn bị một bữa ăn nhẹ.
Cô vẫn nhớ những gì mình đã nghĩ lúc đó.
…Không thể để chuyện này tiếp diễn được.
“Ăn cái này đi,” cô đã nói sau khi đặt cháo gạo ướp lạnh và nước nóng trước mặt Toori.
Nhưng cậu lúc đó khác hẳn bình thường.
Cậu không nghe lời cô và thậm chí không ăn một miếng nào.
Nghĩ lại, cô cảm thấy mình đã mơ hồ hiểu được những gì mình đang làm, nhưng lúc đó điều đó không hiện ra trong đầu cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Cậu không trả lời dù cô đã nói với cậu bao nhiêu lần, nên cô đã túm lấy cổ áo ngủ của cậu trong một cơn giận dữ mơ hồ.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy em trai mình nói với xuống sàn nhà.
“Horizon không còn cảm giác gì nữa.”
Asama hít một hơi và nhìn lên cơn gió đang bao bọc quanh đài chỉ huy và bông hoa ở trung tâm của điệu nhảy.
Thật là một cảnh tượng khó quên. Ngày hôm đó, vì nghe lời cha, tôi đã miễn cưỡng đến tìm Kimi và Toori-kun. Tôi được giao nhiệm vụ mời họ đến học viện cùng mình. Khi tôi vừa đến gần, cửa sổ bỗng vỡ tan và một thứ gì đó lăn ra đường. Thật bất ngờ, đó lại là Toori-kun.
Và…
Một khoảnh khắc sau, Kimi cũng nhảy ra khỏi cửa sổ rồi đè Toori-kun xuống. Cả hai đều đang mặc đồ ngủ, nhưng họ chẳng có vẻ gì là quan tâm đến điều đó. …Cảnh tượng ấy thật sự rất dữ dội.
Kimi đã trèo lên người anh trai mình và đấm thẳng vào mặt cậu.
Cô không hề biết cách đấm. Cô chỉ đơn giản là siết chặt nắm tay phải rồi ra đòn như đã thấy người lớn làm. Cô đấm liên tục. Nắm tay va vào răng cậu, cảm giác như sắp gãy đến nơi.
"Không cảm thấy gì sao!?"
Tiếng hét của cô vang lên giữa không trung, và cô lại vung nắm đấm một lần nữa.
"Nghe đây! Cậu không phải là Horizon!"
Cô đã đấm cậu, nhưng cô biết những cú đấm đó không thể chạm đến cậu. Lời nói không thể lay chuyển, còn đòn roi thể xác chỉ khiến cậu run lên mà thôi.
Nhưng cô vẫn tiếp tục nói, như thể muốn bắt cậu phải nhớ lại.
"Horizon chết không phải là lý do để cậu cũng phải chết theo!"
Đôi mắt vô hồn của cậu lúc này mới hướng về phía cô. Ánh mắt ấy như muốn nói rằng điều đó không đúng.
Ánh mắt ấy phơi bày ý chí của cậu còn rõ ràng hơn cả lời nói hay những cú đấm của cô. Ánh mắt ấy nói rằng Horizon đã chết. Rằng cậu không có can đảm để tự kết liễu đời mình, nên cậu chỉ đơn giản là để bản thân chết dần chết mòn.
Kimi nhìn thấy một nụ cười thoáng trên môi cậu khi cô đấm.
Cô đã hiểu.
Cậu ta nhận thức được rằng mình không còn cảm giác gì nữa.
Cậu không cảm nhận được những cú đấm hay lời nói của cô. Cậu xem đó cũng giống như nơi mà Horizon đã đến.
Horizon không còn cảm nhận được gì nữa, và điều tương tự cũng đang xảy ra với cậu.
…Vậy nên…
Cậu đã mỉm cười.
…Và đó là lý do…
"Đi chết đi!!"
Kimi thò tay vào túi, lấy ra thứ mà cô đã mang theo từ bàn ăn. Cô lôi nó ra, bật nắp, và nhét thẳng vào cái miệng đang cười của Toori.
Đó là một lọ muối.
Cô đã tống nó vào miệng cậu.
"!?"
Mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của cậu, cô nắm lấy đáy lọ thủy tinh và lắc mạnh, như thể muốn trộn lẫn mọi thứ trong miệng cậu lại với nhau.
Cô cảm nhận được muối đang tuôn vào miệng anh trai mình. Tất cả cứ thế đổ ra không ngừng.
Nó không chỉ rơi trên lưỡi cậu. Nó trút sâu vào cổ họng như thể cậu vừa nuốt phải.
…Chết đi.
Cô đã thực sự nghĩ như vậy. Cô biết điều đó sẽ không giết được cậu, nhưng cô chắc chắn đã có suy nghĩ ấy.
Cô ước gì con người hiện tại của cậu sẽ chết đi và biến mất.
Và một khoảnh khắc sau…
"…!!"
Cơ thể Toori run lên, và cậu ngửa mạnh đầu về phía sau.
Việc cậu tự giam mình trong ảo tưởng rằng mình không cảm thấy gì xuất phát từ một rào cản trong tâm trí. Bằng cách dựa vào nó, cậu đã có thể chịu đựng được nỗi đau. Cậu đã cắt đứt cảm xúc của mình khỏi tâm trí.
Nhưng hương vị đó và phản ứng của cơ thể cậu là điều hoàn toàn bất ngờ.
Lưỡi là một tập hợp các mạch máu. Bên trong miệng là lớp niêm mạc với các mạch máu nằm ngay trên bề mặt. Ngay cả khi cảm thấy khô, nó vẫn có độ ẩm và hấp thụ các chất rất nhanh. Muối ngay lập tức đi vào mạch máu và đến cơ thể đang đói lả của cậu.
"…!?"
Có lẽ do cú sốc từ phản ứng đào thải của cơ thể, Toori uốn người về phía sau và vung tay loạn xạ.
Cậu cào vào Kimi bằng những móng tay đã dài ra vì không được chăm sóc.
Tuy nhiên…
"Ha ha."
Kimi lại vui mừng.
Dù sao đi nữa, anh trai cô đã cử động.
Cô đã làm được. Gia vị thật tuyệt vời.
Thêm nữa. Phải. Thêm thật nhiều gia vị nữa. Có tác dụng rồi. Ngon lắm, phải không? Ngon đến mức khiến cậu phải uốn cong cả người. Thêm chút tiêu thì sao? Cả tabasco nữa. Có lẽ cả bột ớt. Mẹ thích shichimi lắm mà, đúng không?
Mình có thể cảm nhận nó đang tuôn ra trong tay mình. Thật tuyệt diệu. Rốt cuộc thì, cảm giác đó đang làm anh trai mình cử động.
Tuyệt vời. Mình thực sự xúc động. Giờ mình đã hiểu tại sao người ta nói tiêu đáng giá một đồng vàng mỗi hạt.
Thằng ngốc này. Run rẩy, giãy giụa, rồi cào cấu đến chảy cả máu. He he. Sao lại để rơi vãi ra khỏi miệng thế? Ồ, là do cái lọ vướng à? Vậy để mình lấy nó ra. Như thế cậu có thể ăn hết tất cả bên trong. Nhìn này, mình sẽ lấy nó ra. Mình sẽ đấm cậu rồi lấy nó ra. Phải, rồi trái. Đấy, xong rồi. Ôi chà. Cậu khóc à? Đừng lo. Mình sẽ không bảo cậu ngừng đâu. Cứ cử động nhiều hơn nữa đi. Hét lên, khóc đi…
"Và nhớ lại cảm xúc của mình đi."
Kimi nhét bàn tay đẫm máu của mình vào miệng anh trai. Cô luồn ngón tay quanh sự thô ráp như cát bên trong miệng cậu và chà nó lên nướu, dưới lưỡi, và phía sau răng của cậu.
Nhưng anh trai cô đã cắn xuống. Cậu làm rách da ngón tay cô, xé đi một mảng thịt, và chắc chắn đã nuốt một ít.
Nhưng cuối cùng Kimi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Máu, thịt, run rẩy và nước mắt. …Cậu đã lấy lại được một chút những gì Horizon đã mất chưa?"
Toori đáp lại bằng cách mở to đôi mắt đỏ ngầu và nhìn chằm chằm vào cô.
Cô rút bàn tay dính máu ra khỏi miệng cậu và dùng ngón tay lau miệng và răng cậu vẫn còn dính muối và gia vị.
"Cậu đã trở lại chưa? Không… Đây không phải là điều mình nên hỏi," cô nói. "Cậu thậm chí còn chẳng đến được nơi Horizon đang ở, đồ… anh trai ngốc nghếch!"
Toori đã có hành động đáp lại.
Khuôn mặt cậu méo đi, cậu dùng đôi tay gầy guộc che mắt, và miệng cậu mở ra.
"Aaa…"
Cậu cất lên một tiếng nói đứt quãng rồi bật khóc.
Nghe thấy giọng nói của cậu lần đầu tiên sau một thời gian dài và cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy bên dưới mình, Kimi lại thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đã tụ tập xung quanh họ, nhưng cô không quan tâm. Điều duy nhất quan trọng là được nghe thấy giọng nói tràn đầy cảm xúc của anh trai mình lần đầu tiên sau nhiều tháng.
Dù là thất vọng, hối hận, chán nản hay điên cuồng, cậu đã thể hiện bản thân mình bằng một giọng nói không khác gì một đứa trẻ sơ sinh. Kimi hít một hơi thật sâu khi nghe tiếng khóc của cậu.
"Phải."
Người chị gái nâng em trai mình lên và ôm cậu một cách nhẹ nhàng nhưng vụng về.
"Ổn rồi."
Cô kề môi vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu.
"Nghe này. Hãy luôn sống như thể cậu đang khóc. Khi cười, khi tức giận, hãy làm điều đó như thể cậu vừa mới chào đời. Hãy gào khóc như một đứa trẻ sơ sinh hít thở những hơi đầu tiên. Và rồi hãy cứu lấy những người không thể làm được điều đó. Hãy sống một cuộc đời mà cậu sẽ giành lại những thứ đã mất hoặc bị cướp đi sau khi người ta được sinh ra. Chị sẽ giúp cậu làm điều đó."
Nước mắt trên lưỡi cô có vị như máu.
"Trẻ con được sinh ra trong máu. Và con người có thể khóc vì họ muốn đắm mình trong hương vị của máu và được tái sinh."
Nếu cô hôn cậu, cậu cũng sẽ có vị như vậy. Và đó là cách cô biết anh trai mình còn sống. Cậu vẫn đang sống. Cậu được bao bọc bởi những giọt nước mắt có vị máu. Những giọt nước mắt ấy không chảy khi người ta chết. Chúng chỉ tuôn rơi khi còn sống.
Với suy nghĩ đó, sự căng thẳng trong tâm trí và cơ thể cô đột nhiên tan biến.
"Eee."
Nước mắt trào ra và quai hàm cô méo đi.
"…"
Cô đã khóc. Cô không biết tại sao. Cô nghĩ có lẽ đó là để hành động ngớ ngẩn nhằm đánh lừa cậu, nhưng dù lý do là gì, tiếng khóc của anh trai cô đã lan sang cô và cô cũng cất lên tiếng khóc của mình như để chia sẻ cảm xúc gây ra những giọt nước mắt ấy.
Cô đã khóc thật to.
"Ngày hôm đó, Kimi cũng không đến học viện, nhưng khi tôi trở về, cả hai đều đang ở ngôi đền của gia đình tôi. Trông Toori-kun cực kỳ sảng khoái và cậu ấy đang kéo tay Kimi đang khóc."
"Họ đã lập khế ước với một vị thần sao?" Masazumi hỏi.
Asama nhắm mắt và gật đầu.
"Và kể từ đó, họ đã trở nên như thế này. Có lẽ chúng ta đã quen với điều đó, nhưng tôi nghĩ họ thậm chí còn mạnh hơn cả lúc đó nữa."
Nhưng…
"Những người còn lại trong chúng tôi không thể nào cảm ơn Kimi cho đủ vì đã giữ Toori-kun ở lại với chúng tôi."
Masazumi sau đó nghe thấy một tiếng động.
Tốc độ và vũ điệu va chạm trên cây cầu. Nó bắt đầu bằng những tia lửa bay xẹt và một tiếng rít lớn, chói tai.
Tốc độ của Futayo đã bắt kịp vũ điệu của Kimi và đang bắt đầu chiếm ưu thế.
Và cô nghe thấy một giọng nói. Đó là tiếng hét của Futayo, có thể gọi là một tiếng thét xung trận.
"Ohhhhhh!!"
Ngay sau đó, một tiếng động đặc biệt lớn và một vụ nổ tia lửa sáng chói bùng lên trên cầu.
Futayo đâm mũi Tonbokiri về phía ngực Kimi.
Cô không hề nương tay. Cô kết hợp lực đâm của ngọn thương với tốc độ của chính mình để tăng tốc độ tấn công. Cô không thể chạm tới đối thủ này nếu không làm vậy.
Tốc độ của cô đã gần đạt đến giới hạn. Đôi chân cô nóng rực và cô đổ mồ hôi như tắm. Cô cũng đang thở hổn hển. Thuật di chuyển của cô là một loại thần hộ mệnh cho cơ thể và nó hoạt động bằng cách sử dụng các Phước lành phụ từ một số thiết lập giới luật cá nhân.
Lòng bàn chân cô đập xuống đất nghe thành tiếng và lực đó cộng thêm vào tốc độ của cô.
"Ohhhh!!"
Tia lửa tóe ra.
"!"
Cô đã vượt qua.
Mũi thương của cô tiếp tục xuyên qua lớp rào cản đặc biệt có cảm giác mềm mại và nhớt.
Cô tiếp tục tiến lên. Và lưỡi thương đã chạm đến bộ ngực ướt đẫm mồ hôi của Kimi. Chỉ trong một khoảnh khắc, mũi thương ấn vào lớp da thịt trắng ngần, nhưng sự đàn hồi của da nhanh chóng khiến nó bật lại và lưỡi thương đâm xuyên qua.
Vũ khí của cô đã đâm trúng đối thủ.
Cô không hề nương tay. Vài giọt máu đỏ tươi trào ra giữa mũi thương và phần còn lại của lưỡi thương. Chúng phồng lên rồi chảy xuống khe ngực của Kimi.
Vậy mà Futayo lại thấy một nụ cười trên khuôn mặt Kimi ở phía trước.
Cô nhe răng và dường như đang tận hưởng.
Nhưng…
"————"
Khi đôi môi cô mấp máy, cô đã không còn hát nữa.
Vũ điệu của cô đã dừng lại và chuyển động của cô đã mang một hình thức khác.
Futayo đã bắt kịp, nhưng Kimi vẫn chưa dừng lại.
"Sao cô không gào lên như đang khóc đi?" cô hỏi trong khi vẫn mỉm cười.
Futayo nghe thấy tiếng cười của cô.
Và rồi Kimi thả lỏng đôi má ửng hồng, cong mắt cười và ngửa đầu ra sau.
Cô xoay người, đưa hai tay về phía trước để nâng ngực lên, và lè lưỡi ra.
Chiếc lưỡi ướt át của cô liếm sạch vệt máu tụ giữa hai bầu ngực đang ưỡn lên của mình, rồi cô đặt đầu lưỡi lên mũi thương đang găm vào ngực.
"Hê hê."
Mũi thương tạo ra một vết rách nông trên lưỡi cô.
Trên vật thể màu hồng nhạt nhầy nhụa, màu đỏ rỉ ra và lan rộng như đang thấm vào.
Nhưng Kimi rùng mình khi để màu sắc đó bao phủ lưỡi mình. Cô dường như đang vô cùng tận hưởng hương vị trên đầu lưỡi khi liếm môi như đang tô son. Cô liếm môi lần nữa và khẽ cắn môi dưới để làm đều màu.
"…"
Cô thở ra một hơi thở chứa đầy hơi nóng như đôi má ửng hồng của mình.
Cô hít một hơi nông, hé môi và nheo mắt lại.
"Tôi là một cô gái hư hỏng, cô không nghĩ vậy sao?"
Một nhận thức chợt lóe lên trong đầu Futayo.
…Đừng nói đây là một phần của vũ điệu!
Câu hỏi của cô ấy giống như những màn phụ diễn và trò chuyện được sử dụng trong những khoảng nghỉ của các bài hát và điệu múa. Khi một vũ công có bạn diễn, cô ấy sẽ thực hiện một đoạn đối thoại với người đó.
Và Futayo nhận ra rằng điều này rất tệ.
…Mình đã được hỏi câu hỏi đó khi đang đóng vai bạn diễn.
Nhưng cô không thể nghĩ ra được điều gì để trả lời.
"Kh…"
Cán thương Tonbokiri cong lại trong tay cô. Một phản lực dội ngược lại phía cô.
Ngọn thương đã bị đẩy lùi vì cô không thể trả lời Kimi trong điệu múa của cô ấy.
Kimi nhẹ nhàng giơ tay lên chuẩn bị tiếp tục điệu múa.
"Thật đáng thất vọng. Tôi đã hy vọng sẽ dạy cho cô biết vị này như thế nào."
Ngay khi Kimi nói xong, Futayo nghe thấy một tiếng rít chói tai vang lên và cô bị thổi bay đi.
Cô đã bị khước từ vì đã can thiệp vào thuật pháp của Kimi mà lại không thể theo kịp.
Sau khi bị thổi bay đi vài mét, Futayo đưa ra một quyết định tức thời.
Tốc độ của cô đã bị đánh bại, vậy nên cô chỉ còn một lựa chọn khác.
…Mình sẽ thắng!
Cô đã không còn nương tay nữa.
Nhưng quyết định này đã vượt qua cả mức độ nương tay hay không.
"Tonbokiri!"
Cô sẽ sử dụng sức mạnh cắt của Tonbokiri. Thần khí đó sử dụng thuật pháp và những thứ khác để cắt, vậy nên đó là một điều chắc chắn.
Không giống như cha mình, cô không phải là chuyên gia sử dụng vũ khí này. Cô không thể sử dụng đòn truyền động ưu việt có thể cắt cả hiện tượng. Tuy nhiên, cô có thể sử dụng đòn truyền động thông thường kích hoạt sức mạnh cắt từ một cái tên.
Nếu cô sử dụng nó, đối thủ của cô sẽ chết. Cô phải hiểu rõ khả năng đó.
Đối thủ của cô là một công dân Viễn Đông và là một học sinh của học viện. Kẻ thù thực sự mà cô cần đối mặt là một người khác.
…Nhưng kẻ thù đó đã chống lại cha mình khi ông sử dụng Tonbokiri!
Sự hủy diệt của Mikawa có nghĩa là cha cô đã không thua. Tuy nhiên, kẻ thù đã chống lại ông vẫn còn sống.
Tonbokiri đã không đánh bại được kẻ thù đó.
…Tại sao!?
Cha cô, người vô song ở phương đông, đã mạnh đến mức nào? Ngọn thương nổi tiếng Tonbokiri mạnh mẽ ra sao?
…Tại sao?
Câu hỏi của cô bật ra thành một tiếng hét.
"Nếu cô muốn đưa cuộc chiến ra thế giới bên ngoài, cô ít nhất phải vượt qua được Tonbokiri!!"
Lưỡi thương phản chiếu hình ảnh Kimi và Futayo gọi tên vũ khí.
"Trói buộc, Tonbokiri!"
Quyền sử dụng đã được thiết lập cho cô và cô đã bí mật thử nó. Cô đã bị mắng vì làm hỏng đồ đạc, nhưng đó chỉ là do cô chưa chuẩn bị kỹ. Cô đã quyết định lần sau sẽ thử nó trên một thứ gì đó nhỏ hơn một cái bàn.
…Làm sao mình có thể mắc một sai lầm như vậy chứ!?
Khi cô đang suy nghĩ, cô thấy ánh sáng chạy dọc theo lưỡi thương của Tonbokiri.
Sức mạnh cắt lao ra.
Yoshinao đã ngừng di chuyển.
Bàn tay giơ ra để ngăn họ và cái miệng há hốc của ông đều đông cứng tại chỗ.
"…"
Ông thu tay về bên hông và ngậm miệng lại.
Khi ông quan sát, không một ai khác đang di chuyển. Futayo đứng quay lưng về phía ông trong khi cầm Tonbokiri, Kimi đứng phía xa, và vợ ông bên cạnh ông đều bất động. Mọi người ở cả hai bên mạn trái và mạn phải cũng vậy.
Ông nghe thấy một giọng nói từ phía sau và bên phải.
"Hê hê. Lông lá hơn tôi nghĩ đấy. Đừng có đỏ mặt nữa. Tôi biết một con thú bẩn thỉu như anh không thể nào ngây thơ được."
"Bẩn thỉu? Bẩn thỉu? Đùa bẩn?"
Nhưng những giọng nói đó không tính, nên ông lờ chúng đi.
Ông tập trung về phía trước.
…Nếu cô ấy đã sử dụng sức mạnh cắt đó…
Kimi sẽ không thể tránh được.
"…"
Đúng như ông dự đoán, phần tay áo treo trên cánh tay của Kimi đã bị cắt làm đôi theo chiều ngang.
Khi tay áo rơi xuống, gió cuốn lấy chúng và tung bay trong không khí. Thân áo đồng phục và phần eo của bộ đồ của cô cũng bị cắt làm đôi, nên chúng cũng bay phấp phới trong gió.
Tuy nhiên…
"Ôi chà. Lỡ tôi bị cảm lạnh thì sao?"
Kimi bình tĩnh vuốt ve vùng da hở từ dưới ngực xuống đến rốn.
Ngón tay cô lau mồ hôi trên da, nhưng cô không hề hấn gì.
Thế nhưng bộ quần áo bị cắt đã chứng tỏ rằng sức mạnh cắt đã chạm tới cô.
"…?"
Câu hỏi của Yoshinao chắc hẳn đã đến tai vợ ông vì một luồng sức mạnh mới truyền vào bàn tay đang níu tay áo ông.
Lưng của Futayo hơi lắc lư trước mắt ông.
"Cái gì?"
Giọng cô chứa đầy sự ngạc nhiên rõ ràng.
Futayo nghiêng đầu khi nhìn Kimi vuốt ve làn da ướt đẫm mồ hôi của mình.
"Hê hê hê. Cô bé vô vọng, điều gì khiến cô ngạc nhiên vậy?"
"Nhưng…"
Trong một khoảnh khắc, Futayo dường như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng cô đã quyết định.
"Tôi có thể thử lại không?"
"Cái yêu cầu lố bịch gì vậy!?" đám đông xung quanh đồng thanh hét lên.
Futayo giật mình lùi lại, nhưng Kimi nhìn xuống bộ trang phục của mình đã bị xẻ dọc từ trên xuống dưới và còn sót lại phần tay áo trên cổ tay.
"Cô có thể cắt phần này từ dưới ngực đi không? Nó ướt đẫm mồ hôi rồi."
"Tôi chỉ cần điều chỉnh góc độ. …Ngươi làm được không, Tonbokiri?"
"Được," ngọn thương trả lời.
"Được rồi." Futayo chuẩn bị. "Trói buộc, Tonbokiri."
Khi Kimi dang tay chéo ra ngoài, phần còn lại của tay áo tách làm đôi và rơi xuống. Vùng đồng phục bên dưới ngực cô bị cắt một lần nữa và một mảnh vải hình ống bung ra và rơi khỏi bụng cô.
Cơ thể của Kimi giờ đây đã lộ ra hoàn toàn từ dưới ngực xuống đến dưới rốn.
Nhưng…
"…Cô không hề bị thương."
Nghe nhận xét của Futayo, Kimi nghiêng đầu và dùng một ngón tay quệt một ít máu trên vết thương ở ngực.
"Hê hê hê. Đồ ngốc. Dĩ nhiên là tôi không hề hấn gì rồi."
"Sao cô có thể chắc chắn như vậy!?"
"Bởi vì Tonbokiri cắt tên. Tôi sử dụng nhiều nghệ danh như Josephine và Suzanne. Những cái tên đó không có nhiều trọng lượng và một lưỡi kiếm sẽ luôn trượt đến nơi nó có thể cắt dễ dàng nhất."
"Ch-chờ đã!" Futayo hét lên. "Nó có thể làm giảm sức mạnh, nhưng Tonbokiri vẫn có thể cắt được nghệ danh và định danh máy móc!"
"Ồ, vậy sao? Tiếc thật. Bất cứ khi nào ngọn thương đó cắt một nghệ danh hay thứ gì đó tương tự, chắc hẳn đó là với một người thực sự tin rằng cái tên đó là của họ."
"Vậy những nghệ danh đó đối với cô là gì?"
"Một thứ thời trang. Chúng không khác gì quần áo. Đó là lý do tại sao chúng bị cắt cùng với quần áo của tôi."
Yoshinao nghe thấy tiếng cười của Kimi.
"Tên của một bông hoa không liên quan gì đến bản thân bông hoa cả. Nó chỉ đơn thuần là thứ mà người khác đặt cho nó. Dù cái tên đó có bị vấy bẩn đến đâu, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với bông hoa. …Nếu cô định dựa vào điều đó khi tấn công, sức mạnh của cô sẽ cần phải tăng gấp ngàn lần trước khi có thể chạm tới tôi."
Trong khi nói, Kimi bước về phía trước.
Futayo cố lùi lại, nhưng Kimi tiếp tục tiến lên và đứng trước mặt cô.
"Mở mắt ra."
Cô tát vào má Futayo.
Thật phiền phức, Kimi nghĩ khi cô tát thêm một cái nữa.
Khi cảm nhận được tiếng động trong trẻo truyền qua tay mình, cô biết mình phải nói gì.
"Cô đã mắc ba sai lầm."
Cô tát ngược lại.
"Đầu tiên… Hê hê. Mọi chuyện đã kết thúc với cô ngay từ khoảnh khắc cô chống lại một cô gái tuyệt vời như tôi. Rốt cuộc, một cô gái tử tế sẽ không thua bất cứ ai ngoại trừ người mà họ đã phải lòng."
Một cái tát nữa, một tiếng động chói tai khác.
"Thứ hai, có vẻ như tốc độ là điểm mạnh chính của cô, nhưng cô đã vứt bỏ nó sau khi bị một người uy nghiêm như tôi khước từ chỉ một lần. Ngay cả khi cô biết tôi là một đối thủ khó nhằn, cô phải thể hiện ý chí của mình bằng cách tấn công hết lần này đến lần khác. Nếu cô không làm được điều đó, tôi sẽ không bao giờ để cô chạm vào cơ thể hay trái tim tôi."
Cô tát một cú trái tay và đặt ngón tay lên má Futayo.
Má cô ấy sưng lên vì những cái tát và dính đầy máu vương ra từ ngón tay Kimi.
Kimi lau vết máu đó và thoa nó lên môi Futayo như son môi.
"Cô có nghe không?" Kimi bắt đầu. "Cuối cùng, cô không nên tuân theo tên Vua cosplay của Musashi đó, không phải Giáo Hoàng Liên Hợp, cũng không phải bộ não không đủ thông minh của cô đã bảo rằng đây là vì lợi ích của Viễn Đông."
"Nhưng…"
"Nếu cô là một võ sĩ Viễn Đông, thì chẳng phải nhiệm vụ của cô là tuân theo người cai trị Viễn Đông sao?"
Kimi chống tay lên hông và ưỡn ngực ra cùng với Uzy trên vai cô.
"Là một võ sĩ, nhiệm vụ của cô là giải cứu Horizon! Cô phải làm rối tung mọi chuyện đến mức nào để thực sự biến cô ấy thành kẻ thù của mình!? Nếu cô hiểu, thì hãy phủ phục trước mặt tôi! Quỳ xuống!!"
Khi cô hét lên và chỉ tay, Futayo khựng lại rồi cúi đầu xuống.
"Judge!!"
Cô mạnh mẽ đặt đầu gối và tay xuống sàn và hất mái tóc về phía trước.
"Tôi đã suy nghĩ quá nhiều và suýt nữa đã mắc phải một sai lầm khủng khiếp! Dù người có một thân hình không đứng đắn, nhưng người đã cho tôi, kẻ thù của người, một lời khuyên chính xác! Tôi mang ơn người!!"
"Hê hê. Cô bé ngốc nghếch, miễn là cô hiểu."
Kimi sau đó quay về phía anh trai mình, người đang mỉm cười và ôm một cái xô.
"Hê hê hê. Anh trai ngốc, có gì muốn nói không?"
"Ừm. Cảm ơn nhiều nhé." Cậu nói tiếp. "Anh rất vui vì có em là em gái của anh."
Kimi không thể ngăn một nụ cười dịu dàng hiện lên từ dưới gò má.
"Tôi hiểu rồi." Cô gật đầu và quay về phía Yoshinao. "Hê hê hê. Thưa Đức Vua, ngài sẽ làm gì bây giờ? Tôi đã thắng."
Nhưng trước khi ông kịp trả lời, một giọng nói vang lên từ bầu trời.
"Đúng vậy. Ngươi sẽ làm gì đây, hử?" giọng nói trầm, điềm tĩnh vang lên. "Vua của Musashi do Giáo Hoàng Liên Hợp bổ nhiệm sẽ đưa ra quyết định gì? Ngươi sẽ chuyển giao vương quyền của mình như cựu Tể tướng đã đề nghị trước đó chứ?"
Bây giờ…
"Sẽ ra sao đây? Cho ta câu trả lời của ngươi, Vua của Musashi."