Kuusen Madoushi Kouhosei no Kyoukan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 300

Tập 03 - Chương 5: Đêm cuối vũ hội

Trans: KurosakiJin

Edit: KurosakiJin

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đấu trường. Tại phòng VIP nơi đã được gia cố lại trần nhà. Sau trận đấu.

"Heh, các cô/em làm cũng tốt quá đấy chứ!"

Cùng với nụ cười đầy tự tin thường ngày của mình, Kanata lên tiếng chào đón nhóm Misora khi cả nhóm vừa trở về.

Trong căn phòng lúc này, Kanata, Misora, Rico, Lecty, và Yuri, cả năm đều đã có mặt đông đủ. Chloe vì có công việc của Tiểu Đội Đặc Biệt, nên đã rời đi ngay sau khi trận đấu vừa kết thúc. 

Mặc dù là vừa mới trải qua một trận đấu đầy gian nan, nhưng trông Misora vẫn còn rất là tràn trề sức lực, hoàn toàn trái ngược với vẻ mệt mỏi của Rico, và vẻ kiệt sức đến mức đờ đẫn cả người của Lecty, còn Yuri thì đang khẽ cười khi quan sát thấy những điều đó.

Sau khi nói xong những lời tán thưởng của mình cho từng người một, Kanata bắt đầu đưa ra chỉ thị giải tán. Khoảng thời gian còn lại đều sẽ là thời gian tự do của mỗi người. Cơn mệt mỏi khi phải nghiêm túc đối đầu với một đối thủ vượt trội hơn bản thân gấp nhiều lần, không phải là cơn mệt nửa vời gì. Để có thể giải tỏa được cơn mệt mỏi đó, nên cậu đã quyết định sẽ giải tán cả nhóm tại đây, tuy nhiên......

"Không được, chúng ta vẫn chưa thể giải tán được!"

"Hm, em bị sao vậy? Cái vẻ mặt tức giận đó là sao chứ? Trận đấu giao hữu đã kết thúc rồi nên giải tán bây giờ bộ không tốt sao?"

Sau khi nghe Kanata nói vậy, Yuri liền chừng ra một ánh mắt đầy bất mãn về phía cậu. Không hiểu sao trông cô cứ như là đang rất tức giận về một chuyện gì đó vậy. 

Bộ em ấy đang đói bụng nên tâm trạng không được tốt à......? 

"Em nói cái này nhá, Kanata-senpai. Vào buổi giao lưu học viện năm ngoái, anh cũng nói hệt như vậy, nên mới khiến cho Chloe-senpai nổi giận đấy, bộ anh không nhớ sao?"

"Hm, bộ có chuyện đó à? Nhưng mà trận đấu giao hữu đã kết thúc rồi mà, khoảng thời gian còn lại cũng có việc gì để làm đâu chứ."

"Có đấy ạ!"

Yuri lớn tiếng khẳng định.

"Cũng chính vì chuyện đó nên năm ngoái anh mới bị Chloe-senpai đá vào ống quyển cùng với lời răn đe rằng, 'Này nhá, Kanata. Nếu mà cậu cứ tiếp tục nói chuyện kiểu đó, thì cậu sẽ mất hết bạn bè cho mà coi' đấy ạ."

Yuri chỉ trích cùng với vẻ cáu gắt của mình.

Tuy nhiên, Kanata thì lại trừng ra một vẻ mặt trông như chẳng thể nghĩ ra được gì trong đầu.

"Chuyện bị đá vào ống quyển là chuyện thường xuyên xảy ra mà. Còn về chuyện của năm ngoái thì anh cũng không nhớ cho lắm."

Nghe vậy, Yuri chỉ biết bất lực thở dài.

"Là buổi tiệc khiêu vũ đấy ạ. Anh thực sự không nhớ sao?"

"À, em nói mới nhớ. Hình như đúng là có cái đó thật."

"Cái gì mà 'đúng là có cái đó thật' chứ, Kanata-senpai. Không lẽ là anh định sẽ để cho nhóm con gái tụi em đi dự tiệc khiêu vũ một mình đấy à?"

Dứt câu, Yuri liền hừng hực bước lên phía trước một bước.

"Hôm nay chúng ta sẽ dùng bữa tối sớm hơn một chút, rồi sau đó sẽ tập hợp tại phòng chờ lúc sáu giờ. Kanata-senpai, anh nhớ phải mặc lễ phục đấy nhé!"

"Tại sao anh lại phải mặc kiểu đồ gò bó khó chịu đó chứ...... Mặc đồng phục thì cũng đâu có sao đâu."

Nghe vậy, ánh mắt của Yuri không ngừng nhìn chằm chằm vào Kanata.

"......Anh, anh hiểu rồi! Thiệt tình, thật là hết cách mà."

Không hiểu sao cậu lại cứ cảm thấy dường như Misora cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, nên không còn cách nào khác cậu đành phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

~~~~~~~

Vào lúc chiều tối. Tại khách sạn <Mercia>. Trước phòng chờ.

"Thật không thể tin được là anh lại quên đeo nơ đấy, rốt cuộc là anh ghét lễ phục đến mức nào vậy......"

"Đâu có, lúc vừa thay đồng phục xong thì anh đã quên mất rồi."

Kanata trong bộ Tuxedo đen lúc này đang được Yuri đeo nơ cho.

Còn về phần Yuri, thì cô đang diện trên mình một bộ váy màu xanh tuyệt đẹp. Cùng với độ phơi bày không ít từ vòng một, khiến cho người ta ngay lập tức nhận ra đây quả là một bộ váy hở hang đắt tiền. Mặc dù vậy, trông cô vẫn rất chi là duyên dáng khi diện nó trên mình, có khi đây lại chính là nét đặc trưng của Yuri cũng không chừng.

Và cũng chính cô nàng Yuri duyên dáng này, đã phát hiện ra việc Kanata đã quên mất chiếc nơ của mình.

"Có, có chuyện sao? Sao anh lại nhìn em chằm chằm như thế chứ......"

"Bộ váy đó trông rất hợp với em đấy."

".........!"

Khi Yuri vừa ngẩng mặt lên nói, thì ngay lập tức để lộ ra hai bờ má đang đỏ bừng bừng, cùng với vẻ mặt xấu hổ thấy rõ của mình.

"Này, này nhé, Kanata-senpai! Mỗi, mỗi năm sau khi kết thúc trận đấu giao hữu, thì đều sẽ có một buổi tiệc khiêu vũ đấy ạ. Năm, năm sau, mong, mong anh hãy chú ý đến!"

Trong khi Kanata đang gãi phần sau đầu của mình, thì chiếc thang máy đang đi xuống bỗng mở cửa ra.

Sau đó, liền có hai người bước ra từ bên trong. Hai người đó không ai khác chính là Misora và Rico.

Misora, người đang diện trên mình một bộ váy màu son đỏ rực, liền chạm phải ánh mắt của Kanata.

Điều này khiến cho Misora giật hết cả mình và bất chợt cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, khi Kanata vừa nhìn xuống một chút────thì ngay lập tức cậu liền đứng hình mất vài giây sau khi chứng kiến bộ ngực đau lòng của Misora. Rồi sau đó, cậu đành gượng nói một cách đầy ẩn ý.

"......Dù sao thì, hôm nay cô cũng đã cố gắng hết sức rồi nhỉ." 

"Đợi, đợi một chút đã! Lời nhận xét về bộ váy của em đâu......!?" 

"Hmm, lời nhận xét để một lát sau nhá.

"Fuu, coi bộ là anh cũng biết để tâm quá nhỉ."

Tiếp đó, Kanata chú ý đến bộ váy đen tuyền mà Rico đang diện. Bộ váy với vòng eo được ôm sát lại, cùng với ba đường diềm sắc nét. Trên tay là hai chiếc găng đen tuyền dài đến khuỷu tay, đi kèm theo đó là một mặt dây chuyền bằng bạc được đeo trên cổ.

"Rico vẫn giữ được phong cách lý tưởng của mình như thường lệ nhỉ. Phụ kiện đi kèm cũng rất hợp. Trông cô cũng đẹp lắm đấy chứ."

"Fuu, chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?"

"Nhưng mà, vòng eo thì lại bị bó quá nhiều. Vì mới vừa trải qua trận đấu giao hữu xong, nên nó có thể sẽ dễ bị sưng lên đấy. Lát nữa tôi sẽ xoa bóp cho cô cho. Lần sau nếu có chọn trang phục, thì hãy chú ý đến sức khỏe trước nhá." 

"Anh sẽ xoa bóp cho tôi à? ......Fuu, cũng không tới nỗi tệ."

Rico đặt tay lên cằm, rồi bỗng chốc khẽ cười.

Trước đây cô đã từng một lần được Kanata xoa bóp cho rồi, và quả thật nó thực sự rất là thoải mái.

"Nè! Em cũng muốn được xoa bóp nữa......ạ!"

"Cơ thể của cô rất là khỏe mạnh nên là sẽ không cần thiết đâu. Rõ ràng là hôm nay đã liên tục bay vòng vòng như một con ruồi, vậy mà trông cô vẫn khỏe re đấy thôi."

"Hả, ruồi á......!? Cái, cái tên này!"

Ngay lập tức Misora liền trừng mắt lườm về phía Kanata.

"Ừm. Quả nhiên là kiểu này mới hợp với tính cách của Misora mà."

Kanata khẽ nói cùng với nụ cười tự tin của mình.

"Quả nhiên là nên bỏ mấy cái biệt danh và kính ngữ đi. Tôi cảm thấy kiểu ăn nói này thân thuộc hơn nhiều, với lại nó cũng không hề khiến cho tôi phải phát điên lên."

"Eh!? Không lẽ là lúc nãy────"

"Cô không cần phải gượng ép bản thân nữa đâu. Điều mà tôi đang nhắm đến chính là việc khiến cho các cô trở nên mạnh hơn, chứ còn mấy cái thứ lễ nghĩa cứng nhắc đó thì không hề quan trọng. ......So với những thứ đó, thì thứ mà tôi muốn chỉ dạy cho các cô quan trọng hơn nhiều."

Vậy đối với Kanata, những thứ quan trọng mà cậu muốn chỉ dạy là gì?

Giá trị của tính mạng là gì. Chính nghĩa có nghĩa là gì. Tình yêu có nghĩa là gì.

Và còn những thứ tương tự như vậy nữa mà cậu không thể diễn đạt được bằng ngôn từ.

Đối mặt với Misora đang ngỡ ngàng, Kanata nói.

"Với lại này Misora......"

Kanata đặt tay lên đầu của Misora một cái, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói.

"Nó dễ thương lắm. Bộ váy đó đấy."

"N-Nm. Cảm ơn......!"

Khuôn mặt của Misora đỏ bừng lên, và xấu hổ cúi đầu xuống.

"Mà này, Lecty đâu mất rồi?"

"Cậu ấy từ nãy đến giờ vẫn còn trốn trong thang máy đấy. Hình như là do cậu ấy cảm thấy căng thẳng khi đứng trước mặt anh đó."

Bảo sao từ nãy đến giờ, cánh cửa tháng máy vẫn còn đang mở.

Em ấy đã vượt qua được chứng sợ giao tiếp rồi mà, nếu đã vậy thì đáng lẽ ra là sẽ không còn cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt người khác nữa mới phải chứ?

Nghĩ vậy, Kanata quyết định sẽ đi vào bên trong thang máy. Vào lúc đó, Lecty như thể đã chuẩn bị xong tinh thần và bắt đầu rụt rè bước ra ngoài.

"A, anou......trông, trông nó có hợp với em không ạ?"

Hình bóng của một Lecty trong bộ váy công chúa trắng tinh khiết bỗng chốc xuất hiện. Nhờ vào chất liệu vải được làm từ loại lụa cao cấp, đã khiến cho bộ váy toát lên một màu trắng trong sáng. Trông cứ như thể là một cô công chúa vừa bước ra từ chuyện cổ tích vậy, Kanata thầm nghĩ thế.

"Ờ, ờ. Hợp lắm. Thực sự, rất hợp."

Sau đó, Kanata lên tiếng bảo với các học sinh của mình.

"Giờ thì. Chúng ta đi đến nơi tổ chức buổi tiệc thôi."

~~~~~~~

Trung tâm hội nghị ở <Mercia>. Đại sảnh.

Trần nhà nơi đây được treo một chiếc đèn chùm vô cùng sang trọng. Toàn bộ mặt sàn cũng đều được trải hết thảm đỏ, và còn có cả sự trình diễn của dàn nhạc từ <Mercia> dưới sự chỉ đạo từ vị nhạc trưởng trên bục nữa.

Các học sinh trong trang phục sang trọng đều có mặt ở khắp mọi nơi, và cùng nhau tận hưởng sự kiện cuối cùng của buổi giao lưu học viện này.

"Uwa. Thật là đẹp quá đi mất."

Chứng kiến một thế giới lộng lẫy và đầy sang trọng này đã khiến cho Lecty không khỏi thích thú.

"Mà, đây vẫn còn là giới hạn số người tham dự đấy."

Kanata trong bộ Tuxedo lên tiếng.

Số người tham dự buổi tiệc khiêu vũ hàng năm, luôn vượt quá sức chứa của đại sảnh. Vì thế nên ban tổ chức buộc phải tiến hành phương thức bốc thăm để chọn ra người tham dự, tuy nhiên nhóm của Kanata đều là những người đã tham gia vào trận đấu giao hữu, nên cả bọn đã được ưu ái đặc cách.

Khi nhóm của Kanata vừa bước vào trong, thì bỗng có một bóng người tiến lại từ phía trước. Một cô gái với mái tóc bạch kim đang diện trên mình một bộ váy ngắn màu đen────không ai khác chính là Blair.

"Fm, thật là vớ vẩn mà."

Sau khi khó chịu nói vậy, Blair nhìn về phía của nhóm Kanata.

"B-Blair-san......!"

Gặp nhau ở một nơi như thế này thực sự đã khiến cho Lecty rất ngạc nhiên. Đó là bởi vì kiểu người có lối sống của một võ sĩ đạo như Blair, thì sẽ không bao giờ có hứng thú với những hoạt động giải trí như thế này.

Cùng với biểu cảm có phần hung dữ của mình, Blair dần tiến đến chỗ của Lecty.

Misora cảm thấy lo lắng và định sẽ xen ngang vào hai người.

Vào lúc ấy, bỗng có một cánh tay đặt nhẹ lên trên vai cô một cái.

"Không sao đâu, Misora."

Vừa nói, Kanata vừa quan sát hai cô gái đã từng có một trận chiến ác liệt với nhau vào sáng nay.

"Đòn dứt điểm trong trận đấu giao hữu quả thật rất đẹp."

Blair nhìn thẳng vào Lecty nói.

Không hề có một chút gì là ẩn ý bên trong ánh mắt của cô cả. Lời khen ngợi dành cho Lecty hoàn toàn đến từ tận đáy lòng.

"So, sonou......cảm, cảm ơn cậu rất nhiều!"

Lecty cúi đầu đáp lại.

"Nhưng, nhưng mà Blair-san. Anou......tại sao vào khúc cuối cậu lại chỉ dùng mỗi một thanh kiếm để chiến đấu vậy?"

"Thể hiện lòng tôn trọng đối với một võ sĩ đạo chính là phong cách của trường phái Eisenach. Sau khi chứng kiến thái độ kiên trì chiến đấu đó từ cô ngay cả khi có bị gãy mất thanh kiếm của mình, thì tôi chỉ đơn thuần là thực hiện theo lễ nghi của trường phái mà thôi."

Không còn quan tâm gì tới việc thắng thua nữa, mà thay vào đó là cô đã đặt tín nghĩa của con tim mình lên hàng đầu.

"Quy luật sắt thép là tuyệt đối. Tôi sẽ chấp nhận việc trở thành bạn của cô."

Nghe vậy, biểu cảm của Lecty bỗng dưng tối sầm lại.

Bây giờ nghĩ lại thì cô mới thấy, dường như là cách làm của mình có hơi quá đáng.

Tuy nhiên, những lời nói của Blair vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Nhưng mà, ngay cả khi không áp dụng quy luật sắt thép vào, thì tôi vẫn sẽ chấp nhận việc trở thành bạn của cô. Bởi vì tôi tin chắc rằng, bản thân mình cũng muốn được quay trở lại mối quan hệ như trước đây thêm một lần nữa. ......Lecty, cô thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi đấy."

"B-Blair-san......!"

"Tôi sẽ không nói rằng mình đã hoàn toàn quên hết chuyện của Aria. Nhưng mà, tôi đã không còn ý định trả thù nữa. Thật là kỳ lạ nhỉ. Tôi sẽ rút lại những lời xúc phạm của mình với tiểu đội của cô. Thành thật xin lỗi về điều đó. ......Với lại, nếu như cô còn có mong muốn nào khác ngoài việc muốn trở thành bạn với tôi, thì tôi đây sẵn sàng thực hiện nó."

"Anou......Blair-san. Xin cậu hãy kể cho mình nghe về chuyện của Aria-san. Sau khi Aria-san bị thương vì lỗi của mình, thì tiếp đó chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Để có thể giải thích được điều đó, thì trước hết phải kể đến lý do tại sao tôi lại có mặt tại <Mercia> rồi. Thay vì để cho Aria bị trục xuất khỏi trường phái ngay khi em ấy đang trong quá trình hồi phục, nên tôi đã quyết định để bản thân bị trục xuất thay cho em ấy."

Blair bắt đầu giải thích một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.

Và để có thể gặp lại Aria, cô chỉ còn mỗi cách là không ngừng theo đuổi sức mạnh.

Ngay cả khi biết rõ rằng đó chính là con đường sẽ dẫn đến cõi Asura.

"Lecty. Xin lỗi vì nhiều thứ nhá."

"Blair-san......"

"Fm, tuy là từ khi bị trục xuất khỏi <Oekisu> tới giờ, tôi vẫn luôn không ngừng rèn luyện sức mạnh, nhưng thật không ngờ rằng lại nhận được kết quả này. Xem ra là tôi vẫn còn phải nỗ lực nhiều lắm."

"Liệu, liệu mình có thể cùng cậu nỗ lực được không? Hơn nữa sonou......còn về chuyện chuộc lỗi."

"Không cần phải chuộc lỗi đâu. Tất cả đều tại thái độ của tôi không tốt. Tuy nhiên......à không, vậy nên, kể từ bây giờ với tư cách là một người bạn hãy chiếu cố lẫn nhau nhá."

Nói xong, Blair quay sang phía Kanata.

“Kanata Age. Lecty có thể trưởng thành được như thế này, có lẽ là nhờ có một Hướng Dẫn Sư như anh ở bên cạnh. Sau khi chiến đấu với tiểu đội của anh, tôi phải công nhận rằng, quả thật đó là một chiến thuật rất tuyệt vời. Tôi đã học thêm được một loại sức mạnh hoàn toàn khác với loại sức mạnh mà tôi biết đến."

"Hm, vậy thì tốt rồi."

"Vậy thì.....liệu anh có thể đấu với tôi thêm một lần nữa được không?"

"Chuyện đó thì không thể được. Tôi là Hướng Dẫn Sư của bọn họ nên tôi rất là bận rộn."

"..............."

"Nếu muốn có cơ hội để tái đấu với tôi, thì có lẽ là cô phải đợi thêm một năm nữa rồi."

"......Một năm nữa à. Cũng không còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục luyện tập cho đến lúc đó vậy."

"Này. Tôi có một đề nghị────"

Cùng với một nụ cười tự tin, Kanata thì thầm điều gì đó vào tai của Blair.

"......Có, có thật không?"

"......Ờ. Phần còn lại là tùy vào ở cô thôi."

Nói xong, Kanata tạm biệt Blair rồi đi về phía nhóm Misora đang đứng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Giờ thì, chúng ta khiêu vũ thôi nhỉ."

Vào khoảnh khắc Kanata vừa nói dứt lời, thì ngay lập tức Misora liền liếc mắt nhìn về phía cậu, và đồng thời Yuri cũng hướng ánh mắt đầy mong mỏi của mình về phía cậu nốt.

Tuy nhiên, cả hai cô nàng đều chỉ dừng lại ở mức đó chứ không hề dám làm thêm bất cứ điều gì.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Misora và Yuri, thì bằng một cách nào đó Rico ngay lập tức hiểu ra vấn đề rồi lên tiếng châm chọc.

"Fm, coi bộ anh cũng thu hút quá đấy chứ. Nhưng mà, tôi đây còn thu hút hơn nhiều."

"Nói vậy là có ý gì chứ?"

Từ nãy đến giờ đã không biết có bao nhiêu chàng trai đến ngỏ lời muốn được khiêu vũ với Rico. Tuy nhiên, tất cả đều đã bị cô từ chối hết.

"Không lẽ cô muốn khiêu vũ với tôi à?"

"Không, cái đó tôi từ chối. Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi."

Rico khẽ cười nói. Lý do là bởi vì cô đang nghĩ cho người đồng đội của mình.

Cả Misora và Yuri đều không hề chủ động cũng là vì cùng một lý do đó.

"Heh, Rico quả thật là một người con gái tốt đấy. Vậy nên, lần tới hãy để tôi khiêu vũ cùng cô nhá." 

Nói xong, Kanata đi đến trước mặt của Lecty, rồi khuỵu một chân xuống đất và đưa tay về phía cô. 

Đó chính là tư thế mà một chàng trai gửi mời khiêu vũ của mình đến với một người con gái.

"A, anou......"

"Hm, Lecty. So, sonou......liệu em có thể nắm lấy tay anh không?"

"Wa, vâng ạ......!"

Đối diện trước lời mời từ bàn tay của Kanata, Lecty dịu dàng nắm lấy nó.

"Nhưng, nhưng mà......Em, em chưa bao giờ khiêu vũ cả."

"Không vấn đề gì hết."

Kanata khẽ nói.

"Anh cũng chỉ là người mới học thôi, những thứ như thế này thì bầu không mới là quan trọng. Giờ thì, ta hãy mau khiêu vũ thôi."

Nắm lấy tay của Lecty, Kanata dẫn cô ra chỗ sàn nhảy.

"Sonou......Kanata-san."

Lúc này, vào lúc chuẩn bị khiêu vũ, thì Lecty bỗng cúi đầu nói.

"Từ nay về sau mong anh hãy tiếp tục chỉ dạy em thêm nhá."

"Ừm, cứ giao cho anh."

Kanata nở một nụ cười đầy dịu dàng nói.

Và thế là cả hai bắt đầu khiêu vũ bằng những bước nhảy có phần hơi gượng gạo, đứng từ ngoài nhìn vào thì trông họ chẳng ra dáng gì là tao nhã cả. Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai người vũ công ấy lại vô cùng tươi sáng hệt như một bầu trời xanh vậy.

~~~~~~~

Trung tâm hội nghị ở <Mercia>. Tại phòng họp lớn. Ban đêm.

Tại đây, Freon, Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư, đang nói chuyện với một người bên cạnh mình.

"......Cái cuộc họp phiền phức này chắc là cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, phần tiếp theo là phần cuối rồi."

Một cô gái với mái tóc màu tím được buộc cẩn thận lên tiếng đáp lại. Tên của cô là Christina Barkhorn. Biệt danh là Chris. Học sinh năm hai Khoa Công Nghệ Thông Tin thuộc bộ phận chính thức, với chức vụ là người giám sát học viện. Là một trong những người có chức vụ cao nhất tại <Mystogan>.

"Nhân tiện thì. Hôm nay, coi bộ tâm trạng của cô tốt quá nhỉ?"

"Bộ nhìn giống vậy sao?"

Đặt tay lên miệng một cách đầy duyên dáng, Chris khẽ cười.

"Nếu là vậy thì, chắc là do cuộc gặp gỡ đáng nhớ vào ngày hôm qua rồi."

"Heh, cô đã gặp ai thế?"

"Fufu, là một cô bé có tấm lòng rất là cao quý. Để có thể nuôi dưỡng được một cô bé như vậy, chắc hẳn người hướng dẫn của em ấy phải là một người rất là đáng kính."

Chris vừa nói vừa nhớ về cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng cùng với đôi mắt xanh long lanh. Dù đang bị bao vây bởi rất nhiều người, nhưng vẫn có thể mạnh dạng đứng ra dùng dũng khí của mình để đe dọa lại những kẻ đang vây quanh đó, điều này đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cô.

"Tuy là tôi không rõ lắm, nhưng chắc là vậy rồi."

Chắc hẳn người đó phải là một Hướng Dẫn Sư rất là ưu tú đây. Nếu như thay thế cái tên đó, phụ trách tiểu đội E601 thì sẽ thế nào nhỉ? Vì bận phải tham dự buổi họp suốt cả ngày hôm nay, nên Freon lúc này vẫn chưa biết gì về kết quả của trận đấu giao hữu cả. 

Trong phòng họp to lớn này, ngoài sự có mặt của Freon và Chris ra thì còn có sự góp mặt của những người có chức vụ cấp cao khác của <Mystogan> và <Mercia> nữa. Những chiếc bàn tại đây được đặt lại cạnh nhau theo hình chữ U, và góc còn lại thì được đặt một màn hình máy chiếu, đứng trước màn hình đó Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư của <Mercia> bắt đầu lên tiếng chào hỏi.

"Trong những ngày gần đây đã có không ít những biến cố không lường diễn ra, cảm ơn tất cả mọi người vì đã dành ra thời gian để có mặt tại đây────"

Chủ đề thảo luận lần này của Khoa Không Chiến Pháp Sư là, biện pháp đối phó với Ma Giáp Trùng.

Trong khi đang lắng nghe lời chào hỏi đầy dài dòng của Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư từ <Mercia>, Chris khẽ hỏi.

"Vụ việc về Real ra sao rồi?"

"Tôi đã nộp bản báo cáo xong xui cả rồi."

"Thật vậy à? Chắc hẳn những người của <Mercia> cũng sẽ kinh ngạc lắm nhỉ?"

"Cái phản ứng đó, xem ra là cô vẫn chưa xem qua bản báo cáo được gửi từ <Mercia> nhỉ."

Chuyện hài hước gì đây? Freon nở một nụ cười khó chịu.

"Đúng vậy, bộ có vấn đề gì à?"

Với tư cách là người giám sát học viện, nội việc chuẩn bị cho những buổi thảo luận liên quan đến vấn đề quản trị vận hành không thôi, thì cũng đã đủ khiến cho cô bận bù đầu bù cổ rồi. Nên là hầu như cô không hề có thời gian để xem qua nội dung của những buổi thảo luận từ các khoa khác.

"Thật không may là bản báo cáo mà <Mercia> gửi đến hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta đấy."

"Vậy thì rắc rối thật. Nếu đã như vậy, thì tôi đành phải xem qua bản báo cáo đáng lo ngại đó rồi......"

"Eh. Nó thực sự rất là tồi tệ đấy. Thông tin về dạng biến thể mới."

"Đây là ......!?"

Chris tròn xoe mắt kinh ngạc.

"Thực sự tồn tại một dạng biến thể với những đặc tính kỳ dị như vậy sao?"

Ngay lúc này, Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư của <Mercia> cũng bắt đầu tiến vào chủ đề chính. Và đó cũng chính là sự khởi đầu của một buổi họp đầy nghiêm trọng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Jin note:

Vậy là sắp kết thúc vol 3 rồi.

Mà phải chi chương này bác tác cho thêm vài cái ảnh minh họa về trang phục của từng em nó thì ngon nhờ :))

Nói chứ, chương này anh t thả thính nhiều quá trời luôn, còn thì thầm to nhỏ gì đó vào tai Blair nữa chứ :)) Không biết là ảnh đã nói gì với em nó nữa.

Mà thôi chương này tới đây thôi, còn chương sau thì có hơi ngắn nên chắc là sẽ ra sớm. Không biết là ta sẽ có gì ở cuối vol 3 đây? T đi hóng trước đây :))

Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ cmt, cày view nhiệt tình để mình có động lực nha.

Vì lần đầu tiên mình tham gia dịch LN cho nên sẽ không tránh khỏi sai sót. Mọi người cứ phê bình nhiệt tình để mình cải thiện nhé.

(Không ít cơ đấy :)) ) (Năm sau em lại muốn được khen chứ gì :)) ) (Nghe mà đau lòng thay :)) ) (Anh tính dạy gì về tình yêu cho tụi nhỏ thế :)) ) (Why!!! Tại sao lại không có ảnh minh họa của khúc này T_T) ("Cõi Asura" là một trong sáu cõi luân hồi nhá. Là nơi mà những ác thần Asura được sinh ra chỉ để chiến đấu và tranh giành quyền lực) (Anh lại định âm mưu gì nữa đây :)) ) (Đưa tay ra nào, mãi bên em nhé :)) ) (Lecty vừa cứu chủ tịch đây sao :)) )