Kuusen Madoushi Kouhosei no Kyoukan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 300

Tập 04 - Chương 3: Sự cương quyết của những quyết tâm trái ngược nhau

Trans: KurosakiJin

Edit: KurosakiJin

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Note nhẹ đầu chương:

Do có một số từ đã dịch trước đây lúc còn theo bản eng không được hay với đúng nghĩa lắm khi so với bản raw, nên từ nay sẽ được đổi lại nhá. 

Cụ thể thì cụm từ "Ma Trùng Bọc Thép" sẽ được đổi thành "Ma Giáp Trùng". 

Và Cụm từ "Pháo Thần Công <Strike Blaster>" trong tuyệt kỹ mà Misora dùng sẽ được đổi thành "Ma Pháo Hội Tụ <Strike Blaster>".

Cuối cùng là cụm từ "nguyền lực" trong sức mạnh bí ẩn của Kanata sẽ được đổi thành "chú lực" nhá.

Mình cũng đã đổi lại hết chúng ở những chương trước rồi.

Chỉ có thế thôi, mọi người đọc truyện vui vẻ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nửa đêm. Tại ký túc xá Artemia. Phòng của Misora và Lecty.

Trong căn phòng tối, nơi chỉ có mỗi ánh sáng được truyền qua lớp thủy tinh màu trắng từ chiếc đèn đứng đang rọi đến khuôn mặt của Misora, người đang ngồi trên ghế sofa.

Trong khi Lecty đang nghỉ ngơi trên giường của mình, thì Misora lại hoàn toàn không thể ngủ được. Mặc dù cả hai đã lên giường cùng lúc với nhau. Thế nên cô đã quyết định rời khỏi giường, và một mình chìm đắm trong suy nghĩ.

────Cô vẫn chưa có đủ quyết tâm của một người đội trưởng đâu.

Từ sau khi nghe được câu nói đó từ Kanata, cô đã luôn suy nghĩ về nó.

Rico là gì đối với mình á?

Rico là bạn của mình, và là một người có hơi khó ưa. Cậu ấy cũng là một thành viên trong tiểu đội, tính khí thì thất thường đầy khó chịu...... Tuy nhiên, vào những lúc cần đến thì cậu ấy sẽ ra sức giúp đỡ một chút. Nói mới nhớ, khi mình gặp bế tắc trong khóa huấn luyện đặc biệt của anh ta, mình đã được cậu ấy hướng dẫn về những kỹ thuật bắn tỉa cơ mà. Lúc đó cậu ấy đã tiện thể đưa cho mình vài lời khuyên mà nhỉ?

Tuy là mình không biết cậu ấy đang nghĩ gì. Nhưng mà, mình đâu có ghét Rico đâu nhỉ? Mặc dù là cả hai có hay tranh chấp và nói xấu lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chia rẽ cả.

Nếu nói vậy thì tức là mình thích Rico sao? ......Vì dù cho Rico có khiến mình cảm thấy bực mình thật, nhưng cậu ấy cũng là một người tốt cơ mà.

Nhưng mà, là một tiểu đội trưởng thì phải biết nghĩ đến tương lai của các thành viên trong đội. Vậy thì nếu cứ giữ Rico ở lại tiểu đội E601 như thế này thì liệu có ổn không?

Trong lúc đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói từ đâu cất lên.

"Cậu không ngủ được sao?"

"......Mình xin lỗi, mình làm cậu thức giấc à?"

Ngước lên, thì cô bỗng thấy bóng dáng của Lecty cùng với bộ đồ ngủ trên người đang dụi lấy mắt mình, và dần hướng đến chỗ cô. Lecty cũng không hỏi gì thêm gì nữa mà cứ thế bước thẳng vào nhà bếp. Sau đó, cô pha một ly sữa nóng với nhiều mật ong rồi mang ra cho Misora.

Trong khi cảm kích trước sự quan tâm đầy chu đáo của Lecty, Misora vẫn tiếp tục suy nghĩ dang dở của mình. Khi bình minh vừa ló dạng và ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu vào căn phòng từ khung cửa sổ, thì cuối cùng Misora cũng đã đưa ra được kết luận của mình.

Dưới tư cách của một tiểu đội trưởng, thì Rico là một người đồng đội rất quan trọng đối với mình. Vậy nên việc nghĩ đến tương lai của Rico, mình cho rằng đó cũng là chuyện hiển nhiên đối với một người phải có trách nhiệm. ......Nhưng dù có là vậy đi nữa, thì mình vẫn không hề muốn Rico rời đi một chút nào.

Vì đã ở cùng Rico quá lâu rồi nên mình cũng không biết là phải cân bằng sao cho hợp lý giữa tư cách của một người bạn và một người đội trưởng nữa. Cơ mà điều này có thể sẽ hơi ích kỷ khi đứng dưới cương vị là một người đội trưởng. Thế nhưng, kể cả vậy thì mình vẫn sẽ────

~~~~~~~

Ngày hôm sau. Misora đã đi học từ sớm và hiện đang đứng ở trước cửa lớp của Rico. Vì để có thể truyền tải được những suy nghĩ của bản thân từ suốt đêm qua, nên cô đã quyết định sẽ đứng đợi cho tới khi Rico đến lớp mới thôi.

Thế nhưng, ngay cả khi đã xác giờ vào lớp rồi mà Rico vẫn chưa hề xuất hiện.

......Không lẽ là cậu ấy cúp học rồi à?

Theo như kinh nghiệm của Misora, thì việc Rico có lên lớp hay không còn tùy thuộc tâm trạng của bản thân nữa. Còn về việc cô chịu tham gia vào các khóa huấn luyện thực chiến, thì có lẽ là do mối quan hệ khá tốt với Kanata. Mặc dù ngoài miệng cứ luôn phàn nàn rằng "mệt mỏi quá", nhưng lại rất hiếm khi thấy cô vắng mặt trong các buổi tập của tiểu đội.

Trong khi đang một mình đứng đợi ở ngoài hành lang, thì bỗng tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên. Khiến cho Misora phải vội vã trở về lớp để bắt đầu tiết toán đầu tiên của ngày. Sau tiết học, cô lại vội vã đi đến lớp của Rico, và hỏi người đứng lớp vẫn còn chưa rời khỏi về việc vắng mặt của cô bạn mình.

Và rồi, cô đã nhận được một câu trả lời đầy bất ngờ.

"......Nghỉ học có phép sao ạ?"

Thật không thể ngờ là Rico lại không cúp học, mà dường như là vì bận việc gì đó nên mới không đến được.

Việc nghỉ học có phép cũng không phải là chuyện hiếm gặp gì. Ngược lại thì đây là chuyện rất thường tình đối với các học sinh Không Chiến Pháp Sư. Lý do phổ biến thường sẽ là phải thực hiện một nhiệm vụ tuần tra nào đó, lúc ấy tất cả thành viên trong tiểu đội đều sẽ được cấp cho một ngày nghỉ có phép. Tuy nhiên, các nhiệm vụ tuần tra chỉ được giới hạn giao cho các tiểu đội hạng C trở lên mà thôi. Hơn nữa, cứ cho là Rico nghỉ phép vì phải đi làm nhiệm vụ đi, nhưng tại sao một người ở cùng tiểu đội như Misora lại không nhận được bất kỳ thông báo nào cơ chứ?

Nói một cách khác, thì đây là sự đối đãi đặc biệt dành riêng cho mỗi mình Rico.

Có thể là Misora vẫn chưa hề hay biết gì, nhưng quả thật là Rico đã được không ít người công nhận thực lực. Bởi việc được Ernest đến tận nơi để chiêu mộ vào lần trước, chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên gì.

Không, không lẽ cậu ấy thực sự nghĩ đến chuyện chuyển đi ư, chắc là không phải đâu nhỉ......!?

Nghĩ vậy, cảm giác bất an cùng với nhiều cảm xúc khác nhau trong Misora càng lúc càng khiến cho con tim cô thêm đau nhói.

Cơ mà, rốt cuộc thì Rico đang làm nhiệm vụ gì vậy kìa? Mong là cậu ấy sẽ không làm nhiệm vụ nguy hiểm gì......

Cũng bởi những suy nghĩ đó mà những bài giảng vật lý trong tiết thứ hai đã chẳng thể nào lọt nổi vào tai của Misora, nên cô chỉ toàn đưa mắt ra ngoài cửa sổ trong suốt tiết học của mình. Kèm theo đó là một biểu cảm có chút cô đơn trên khuôn mặt, và thầm lo lắng cho sự an nguy của Rico.

* * *

Cùng lúc đó. Ở khu vực mười một, nơi của các cơ sở đóng tàu và hạ cánh.

Lúc này, Rico đang đi bộ dọc theo dãy hàng rào lớn được bao quanh sân hạ cánh. Cùng với đó là một chiếc <Chổi Bay> được cấp từ nhiệm vụ đặc biệt mà cô đang tham gia. Khi vừa đi được một đoạn, thì cô bỗng bắt gặp Kanata, Chloe, Yuri và Lloyd đang tụ tập lại ở ngay trước lối vào chính.

Trong số họ ai cũng đều mang theo một chiếc <Chổi Bay> của riêng mình cả. Bởi đó là một dụng cụ hỗ trợ cho việc bay thường được sử dụng trong những chuyến đi đường dài.

Mục đích là để giảm thiểu việc tiêu thụ lượng ma lực không cần thiết khi phải sử dụng ma thuật bay.

Trong khi để lộ ra một cái ngáp nhẹ, Rico bắt đầu đi đến chỗ của nhóm Kanata.

"Fuu, anh cũng tham gia hộ tống à?"

Vừa nói Rico vừa để lộ ra một nụ cười có chút vui mừng.

"Đúng là vậy đấy. Tôi đây sẽ chịu trách nhiệm hộ tống cho, vậy nên đừng có lo lắng gì cả. Nhân tiện thì đây là......"

"Có vẻ như đây là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp gặp mặt nhau nhỉ."

Chloe, người đang trong bộ trang phục bảo hộ, lên tiếng cùng với một nụ cười như thiên thần.

"Chị là Chloe Sevegny. Là đội trưởng của Kanata và Yuri trong Tiểu Đội Đặc Biệt, và cũng là người rất thân thiết với chị gái của Rico-chan nữa."

Chị gái của Rico-chan. Khi nghe thấy được những từ đó, lông mày của Rico bắt đầu nhướng lên. Mặc dù Chloe đã cư xử rất ôn hòa để có thể bắt tay với Rico, thế nhưng.

"......Phiền quá đấy."

Nói xong, Rico cũng phớt lờ bàn tay đang đưa về phía mình.

"..............."

Thấy vậy, Chloe bỗng ngây người trong khi vẫn còn đang đưa tay về phía trước.

Heh, quả nhiên là Rico mà. Kanata nhếch mép nghĩ.

Dù có phải đối mặt với đối thủ mạnh đến cỡ nào đi nữa, thì Rico vẫn sẽ giữ nguyên sự cao ngạo của bản thân mình. Về việc đó, mình thật sự nghĩ nó rất hợp với phong cách của cô ta. Dù gì thì tinh thần độc lập tự cường────cùng với con tim duy ngã độc tôn, mới chính là ưu điểm của Rico mà.

Tuy nhiên, lại có một người không hề nghĩ vậy mà lại tỏ ra rất kinh hãi trước màn trao đổi vừa rồi giữa hai người họ.

"Chị, chị biết đấy, Chloe-senpai......!? Thoạt nhìn qua thì Rico-san có vẻ như là một người rất thô lỗ. Nhưng thật ra em ấy là một người rất chín chắn đấy ạ......"

Mặc dù Yuri đã cố tình lên tiếng nhầm nói đỡ cho sự việc. Thế nhưng────

"Eh......!" 

"Cô, cô đang làm cái gì thế......!?"

Đối diện trước một Rico đang tỏ ra khó chịu, Chloe bỗng dưng chọc đầu ngón tay của mình vào má của Rico và nói.

"Tuy chị không rõ nguyên nhân là gì, nhưng hờn dỗi là không nên đâu đấy. Mặc dù em sở hữu một kỹ thuật bắn tỉa có một không hai, và thậm chí còn sở hữu cả kỹ năng Thiên Lý Nhãn <Senrigan> nữa. Nhưng nếu em luôn hờn dỗi như vậy thì em sẽ không thể phát triển được hết tài năng của mình đâu."

Có vẻ như là Chloe vẫn còn nhớ khá rõ về những gì mà Rico đã thể hiện trong trận đấu giao hữu lần trước.

"Tôi, tôi đây không có hờn dỗi gì hết......"

"Fufu, dù em có nói dối đi nữa thì chị cũng có thể nhận ra đấy. Em đã phản ứng lại với câu 'chị gái của Rico-chan' đúng chứ? Không lẽ là em đang cố gắng cạnh tranh với chị gái của mình ư?"

Cùng với biểu cảm đầy khó chịu trên khuôn mặt, Rico hoàn toàn im lặng trước câu hỏi đó. Thấy vậy, Kanata bỗng nở một nụ cười đầy tự tin.

"Có vẻ như cô đã bị nhìn thấu hết rồi nhỉ. Nhưng mà, những gì Chloe nói đều rất đúng đấy."

"......Anh đang muốn đề cập đến chuyện gì đây?"

"Cô đang bận tâm về việc bản thân mình không hề hoàn hảo một chút nào khi so sánh với chị gái của cô, đúng chứ? Tôi có thể đoán được chuyện đó đấy."

"......!"

"Giờ thì. Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ thôi nhỉ? Nào, nhanh chân đi thôi."

Dứt câu, Kanata liền nắm lấy tay của Rico, người đang trông khá là bực tức, rồi cùng với những người khác lên đường thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của mình.

~~~~~~~

Ở phía xa xăm của bầu trời xanh, là lục địa Armekia nơi mà con người đã từng sinh sống. Tuy nhiên, con người hiện tại đã mất đi quyền được sống ở đó.

Lý do là vì vào một ngày nọ, quyền cai trị lục địa này đã bị chiếm đóng bởi lũ Ma Giáp Trùng. 

Đó là câu chuyện của hơn trăm năm về trước.

Những con người sống sót và di cư đến Thành Phố Nổi lúc ấy, đã lập nên một tổ chức chung giữa các Thành Phố Nổi────một tổ chức liên minh giữa các thành phố với nhau, với trung tâm là Thành Phố Nổi Của Giáo Hoàng <Bevel>. Sau đó, dưới sự giám sát của <Bevel>, các biện pháp nhằm chống lại các Ma Giáp Trùng đã được thực hiện.

Pháo Đài Thành Phố Nổi là một trong số đó. Đó là một Thành Phố Nổi kiên cố được xây dựng trên vùng trời nguy hiểm xung quanh lục địa, nhằm thiết lập nên một cứ điểm phòng ngự tại đó.

Trước đây, vì không có một Thành Phố Nổi nào chuyên về phòng ngự, nên nhân loại đã không thể chiến đấu với lũ Ma Giáp Trùng một cách hiệu quả được. Tuy nhiên, nhờ có sự ra đời của Pháo Đài Thành Phố Nổi, mà tuyến phòng thủ đã được củng cố thêm rất nhiều. Và kết quả là, số lượng các thành phố bị phá hủy bởi Ma Giáp Trùng đã giảm đi đáng kể.

Cơ mà không chỉ riêng gì việc xây dựng Pháo Đài Thành Phố Nổi, mà <Bevel> còn thực hiện thêm một số biện pháp khác nữa.

Theo lời đồn, thì dường như là việc điều tra về lục địa Armekia cũng là một trong số đó. Đối với một lục địa đã bị bọn Ma Giáp Trùng chiếm đóng toàn bộ, thì chính xác là họ đang muốn điều tra về thứ gì? Bản chất thực sự đằng sau hoạt động này vẫn chưa hề được xác nhận.

Tuy nhiên, mọi người đều có một sự tin tưởng tuyệt đối vào <Bevel>.

Vì nhờ có sự lãnh đạo của <Bevel>, mà nhân loại mới có thể xây dựng được một môi trường sinh sống ở ngay trên không trung như bây giờ.

Thế nhưng, tuyến phòng thủ trên không, không phải là theo tuyến mà là theo điểm.

Vậy nên dù có cố gắng bảo vệ vùng trời rộng lớn này đến đâu đi nữa, thì chắc chắn cũng sẽ để lộ ra vài kẽ hở.

Do đó ngoài việc ổn định tuyển dụng các Không Chiến Pháp Sư ưu tú ra, thì Thành Phố Học Viện còn đóng vai trò như một tuyến phòng thủ thứ hai nhằm chống lại những cuộc xâm lược của lũ Ma Giáp Trùng nữa.

Và giờ đây, đã có một số kẻ địch đáng rớm bất ngờ xuất hiện tại tuyến phòng thủ thứ hai này......

~~~~~~~

Những âm thanh ầm ỷ từ hai động cơ tua bin cánh quạt không ngừng vang vọng quanh tai.

Bởi hiện tại nhóm của Kanata đang ở trong buồng lái của một con tàu bay. Một con tàu bay với cỡ trung thuộc hạng Imu, cùng với hình dạng giống với loài chim. Nó sở hữu tính cơ động cao, và thuộc dạng tàu lội nước. Tại phần cánh và đuôi còn được trang bị tổng cộng hai mươi bốn nòng pháo đạn khói nhằm đề phòng trường hợp khẩn cấp khi cần đến.

Bên trong buồng lái bao gồm có hai chỗ ngồi. Tại đó, Kanata đang ngồi dài trên chiếc ghế cùng với đôi chân gác lên bàn điều khiển một cách đầy thô lỗ. Ngồi ở ghế bên cạnh là Rico, người hiếm khi không làm gì mà chỉ ngồi yên một chỗ.

Thường thì trong hầu hết những lúc như thế này, Rico sẽ dành thời gian ra để ngủ hoặc là đọc sách. Tuy nhiên, lần này cô lại chẳng làm gì mà chỉ ngồi yên bên cạnh Kanata. Mặc dù nhiệm vụ của cô trong chuyến đi lần này, là sử dụng Thiên Lý Nhãn <Senrigan> cho công cuộc tìm kiếm. Thế nhưng, vì vẫn còn ở rất xa điểm cần đến, nên hiện tại cô dường như khá là nhàn rỗi.

Còn về phần nhóm của Chloe, thì họ đang di chuyển bằng <Chổi Bay> và không ngừng đề cao cảnh giác với khu vực xung quanh của con tàu.

Hiện cũng đã được một giờ trôi qua, kể từ sau khi nhóm của Kanata rời khỏi <Mystogan>.

"Này, anh nghĩ sao?"

Đột nhiên Rico lên tiếng hỏi.

"Tự nhiên bất thình lình nói về chuyện gì thế?"

"......Về chuyện tôi được chiêu mộ đấy."

Trong khi chuyển ánh mắt sang Rico, Kanata thầm nghĩ. Hm, là về chuyện đó à. Chứ không phải là về chuyện mối quan hệ với nhóm Misora sao?

"Mà, cũng được thôi. Mặc dù tôi đã định sẽ giải thích với cô về chuyện này sau, nhưng tiểu đội mà Ernest muốn xây dựng cũng khá là thú vị đấy."

Về ý tưởng muốn xây dựng tiểu đội của Ernest, Kanata đã không ít lần nghe qua về nó.

"Tiểu đội mà Ernest đang muốn hướng đến ấy, là tiểu đội chuyên về bắn tỉa lấy những Xạ Thủ Ma Thuật Sư làm vai trò chủ đạo."

Kanata bắt đầu giải thích.

"Bằng cách chọn ra hầu hết các Không Chiến Pháp Sư đều là xạ thủ, Ernest định sẽ xây dựng nên một tiểu đội chuyên về tấn công tầm xa. ────Trong một tiểu đội như thế, thì cậu ta cần phải tìm kiếm những Xạ Thủ Ma Thuật Sư có kỹ năng và luôn giữ được bình tĩnh để phân tích mọi tình huống. Nếu là cô, thì tôi nghĩ cô nên đi. Sẽ có những trận bắn tỉa có tổ chức mà cô không thể trải nghiệm được khi ở tiểu đội E601. Lúc đó, Rico sẽ có thể phán đoán tình hình, và đưa ra chỉ dẫn cho những đồng đội xạ thủ xung quanh. So với việc ở lại tiểu đội E601 như hiện tại, thì đó có lẽ là nơi sẽ phát huy hết tiềm năng đầy rộng mở của cô đấy."

"......Nghe cứ như là anh đang bảo tôi hãy rời đi ấy."

Cùng với giọng điệu hơi rụt rè, Rico nhìn thẳng vào Kanata và hỏi.

"Sono......anh không định giữ tôi lại sao?"

"Hm, bộ cô muốn tôi giữ cô lại à?"

"~~~~~~~! Anh, anh đang đùa cợt với tôi đấy à......!"

"Tôi đâu có đùa cợt gì đâu. Tôi chỉ đang hỏi ngược lại thôi mà, rằng bộ cô sẽ không rời đi nếu như tôi giữ cô lại à?"

"............"

Khi được hỏi vậy, Rico chỉ im lặng mà không hề nói gì cả. Thật lòng mà nói, thì cô cũng không biết là phải trả lời như thế nào nữa.

Nếu như quyết định chuyển đến tiểu đội hạng C, thì hẳn là cô sẽ được Freon công nhận nhiều hơn bây giờ. Điều đó đối với cô, nó mang một ý nghĩa vô cùng lớn.

Tuy nhiên, nếu như người hướng dẫn này chịu lên tiếng giữ cô lại, thì cô sẽ không chừng trừ mà bảo với cậu rằng, "Nếu như anh đã muốn giữ tôi lại đến như vậy, thì tôi cũng không phiền khi tiếp tục ở lại tiểu đội E601 này đâu."

Và đó là những gì Rico đã nghĩ lúc đầu.

Thế nhưng, quan điểm của Kanata cứng rắn hơn những gì mà cô đã nghĩ, và hơn nữa cậu cũng đã nắm bắt được chuyện của Rico cả rồi.

"À này, Rico."

"Chuyện gì?"

"Giờ cô có muốn tham gia khóa học bổ sung của tôi không? Tùy thuộc vào kết quả của khóa học này, tôi muốn cô đồng ý việc chuyển nhượng từ tiểu đội E601 sang tiểu đội bên đấy."

Những lời nói tiếp đó của Kanata────thật không ngờ lại trở thành điều kiện để ở lại đối với Rico.

~~~~~~~

Vùng trời ngoài thành phố. Tại độ cao 700m.

"Không thể tin tưởng vào đồng đội của mình á......!?"

"Đúng vậy. Tuy rằng chị không biết rõ sự tình cho lắm, nhưng quả thật đó là nguyên nhân dẫn đến phát bắn trượt của Rico-chan đấy."

Yuri và Chloe vừa nói vừa nhìn về phía con tàu đang bay của nhóm Kanata. Cả hai hiện đều đang cưỡi trên chiếc <Chổi Bay> của mình. Còn Lloyd thì lại đang di chuyển ở phía trước hướng bay của con tàu, nhầm cảnh giác xem có bất kỳ điều gì không ổn xảy ra hay không. Theo như lượt thay phiên, thì hiện cậu đang đảm nhiệm vai trò của người bảo vệ chiến tuyến và những vùng trời xung quanh.

Dạo gần đây trông Rico-san có vẻ khá mệt mỏi, mong là em ấy có thể sớm vui vẻ trở lại như trước thì tốt biết mấy nhỉ…… Vào lúc Yuri đang nghĩ thế khi nhìn lên bầu trời xanh, thì Chloe đã nhìn thấu được suy nghĩ đó nên mới đề cập đến chủ đề của Rico trong cuộc trò chuyện của cả hai.

Mặc dù đã được nghe từ Chloe rằng, phát bắn trượt của Rico là nguyên nhân khiến cho cả đội thua trong trận đấu xếp hạng. Nhưng mà, làm sao một người như Rico lại có thể để cho chuyện đó xảy ra được cơ chứ......?

Khi Yuri hỏi lý do tại sao, thì Chloe đã đưa ra một lời giải thích đầy bất ngờ.

Vì đã có mặt tại đấu trường trong suốt thời gian trận đấu diễn ra nên Chloe hoàn toàn có thể biết được nguyên nhân là gì. Và nguyên nhân dẫn đến phát bắn trượt của Rico chính là......

"Nguyên nhân của phát bắn trượt đó là do em ấy không thể tin tưởng vào đồng đội của mình á...... Điều, điều đó, có, có nghĩa là sao ạ......!? Theo như em thấy, thì trông các em ấy rất là hòa đồng với nhau cơ mà......!?"

"Mn, mặc dù chị không biết rõ chi tiết cho lắm vì chỉ mới gặp các em ấy gần đây thôi, nhưng liệu Rico-chan có thật sự hòa đồng với đồng đội của mình hay không?"

"............"

Chị ấy nói mình mới để ý, nghĩ vậy, Yuri bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc còn ở buổi giao lưu học viện.

Mặc dù Rico rất để tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng cô lại cố tình tránh tiếp xúc với những người trong đội của mình. 

"Nhưng mà, chuyện đó thì có liên quan gì đến phát bắn trượt của em ấy ạ?"

"Chị nghĩ chắc là do Yuri không thuộc chuyên môn này nên em mới không biết thôi. Chứ việc bắn tỉa trong không chiến ấy nhá, thực sự rất hao tổn thể lực lẫn tinh thần đấy."

Vừa nói Chloe vừa đặt ngón tay lên bờ môi đỏ nhạt của mình.

"Khi bắn tỉa, ta nhất định phải giữ vững tư thế, và tập chung toàn bộ tinh thần vào việc đó. Nếu so giữa việc vừa bay với tốc độ cao vừa bắn tỉa thì việc làm này sẽ giúp gia tăng độ chính xác hơn rất nhiều, nhưng em cũng biết đấy, việc làm này đồng thời cũng rất là nguy hiểm. Vì khi ngắm bắn như thế ta sẽ không thể nào tự bảo vệ bản thân mình được, và lúc đó ta sẽ trở thành một mục tiêu hoàn hảo để cho kẻ địch nhắm đến."

Việc phải luôn cảnh giác hết 360 độ là điều cực kỳ cần thiết khi đang ở trong một trận không chiến. Nếu nói về độ nguy hiểm của việc bị tấn công bất ngờ ngay trong trận chiến, thì hơn ai hết Yuri hiểu rất rõ điều này.

"Đặc biệt là khi ở giữa một trận hỗn chiến, nơi mà ta buộc phải ngắm bắn trong tình huống có địch đang vây quanh. Vào những lúc như thế, thì sự yểm trợ từ đồng đội là điều vô cùng cần thiết. Nếu như không được đồng đội yểm trợ, thì một người không có khả năng tự vệ như ta sẽ lập tức bị tấn công ngay. Đối với việc ngắm bắn ở ngay trong một cuộc hỗn chiến mà nói, thì nó cũng đồng nghĩa với việc giao phó tính mạng của bản thân cho người khác vậy. Và nếu như có bất kỳ sự lo ngại nào về người mà ta giao phó tính mạng cho, thì việc thành công thực hiện một phát bắn chuẩn xác là hoàn toàn không thể nào."

“Vậy đó là lý do Rico-san bắn trượt phát đạn của mình trong trận hỗn chiến đó sao ạ......”

"Ừm. Rất có thể là như vậy đấy."

Nếu như bảo rằng đây là sự khác biệt giữa bạn bè và bạn thân thì cũng không hẳn là sai.

Vì mặc dù là có lòng tin nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng vào nhau. Cũng như không hề muốn nhờ đến sự giúp đỡ của nhau vào những lúc nguy cấp. Và phần lớn nguyên nhân của chuyện này, đều là do không thể thấu hiểu lẫn nhau mà ra.

Kanata-senpai thì tạm thời không nói, nhưng quả thật là Chloe-senpai cũng sắc sảo không kém cạnh gì. Trong khi đang ngưỡng mộ nghĩ vậy, thì bỗng dưng Yuri chợt nảy ra một thắc mắc.

"Vậy, vậy còn Chloe-senpai, chị nghĩ sao ạ......?"

"? Về cái gì cơ?"

"Về việc bắn tỉa đấy ạ. So, sono......liệu, liệu Chloe-senpai, có, có tin tưởng em không ạ......?"

Đối diện trước câu hỏi không mấy thẳng thắn đó, Chloe bất giác để lộ ra nụ cười của mình.

"Tất nhiên là chị tin tưởng em rồi. Nhưng vì chị không có đủ kỹ năng để có thể áp dụng phương pháp đó làm lối bắn chính của mình, nên chị thường không sử dụng đến nó nhiều. Thay vào đó, chị thường hay phân thắng bại bằng uy lực pháo kích và số lượng khai pháo của mình. Chuyên về giao tranh trong hỗn chiến là phong cách bắn tỉa của chị. ......Tuy nhiên, đối với trường hợp của Rico-chan, thì lại hoàn toàn khác. Ngắm bắn với độ chính xác tuyệt đối, mới chính là phong cách bắn tỉa của em ấy. Việc giao phía sau lưng lại trong lúc bắn tỉa, nếu như không tin tưởng vào đồng đội thì sẽ không thể nào ngắm chính xác được mục tiêu của mình. Mặc dù là vấn đề này dường như chưa từng xảy ra trước đây, nhưng ta cũng không thể cứ để cho nó tiếp diễn như vậy được."

"Vậy thì liệu Kanata-senpai định sẽ làm gì để có thể giải quyết vấn đề này đây ạ?"

"Mn, Nếu là Kanata trong trường hợp này, thì cậu ấy nhất định sẽ không để yên nó như vậy mà không làm gì cả đâu. Kia kìa, chị vừa mới nói thì cậu ấy đã định làm gì đó rồi kìa."

Nghe vậy, Yuri liền hướng ánh mắt của mình thẳng về phía mà Chloe đang nhìn. Khi đó, cánh cửa sập của phía sau con tàu bay bỗng dưng được mở lên, và để lộ ra bóng dáng của Kanata và Rico cùng với chiếc <Chổi Bay> của mình.

~~~~~~~

"Nè, không phải là mình đã bảo là hãy đợi bên trong con tàu rồi sao? Vậy mà cậu đang cố làm gì thế nhỉ?"

"Xin lỗi nha, Chloe. Rico hiện đang phải tham gia một khóa học phụ đạo, vậy nên việc canh gác nhờ cậu nhá."

Kanata liền đáp lại thông qua tinh thể liên lạc. Sau đó, Con tàu bay cũng được chuyển sang chế độ lái tự động.

Lúc này, trước mắt của Kanata, người đang cưỡi trên chiếc <Chổi Bay>, là bóng lưng của Rico đang trong trang phục bảo hộ. Lý do là bởi cả hai hiện đang cùng cưỡi trên Hắc Diều Hâu <Black Hawk>────một chiếc <Chổi Bay> đã được tinh chỉnh lại cùng với tông màu đen tuyền.

Trong lúc giải thích về điều kiện ở lại với Rico, Kanata đã nhân cơ hội đó mà dùng những lời lẽ của mình để khiến cô phải đồng ý và tham gia khóa học phụ đạo.

Và dường như nội dung của khóa học phụ đạo này là "Làm thế nào để cưỡi <Chổi Bay> đúng cách?"

Khi vừa nghe được điều đó, Rico đã thầm nghiêng đầu khó hiểu.

Gì mà đúng cách với không đúng cách chứ, đi dạy thứ này cho một người có thể sử dụng được ma thuật bay như tôi thì rốt cuộc là có ý gì......?

Nếu xét về số người sử dụng <Chổi Bay> trong các trận chiến với Ma Giáp Trùng, thì hầu như chỉ có duy nhất một mình Kanata là sử dụng mà thôi. Lý do là bởi nó không phải là một kỹ năng hữu ích dùng trong các trận chiến thực tế. Thông thường, thì Rico chắc chắn sẽ từ chối các khóa học phụ đạo như thế này.

Tuy nhiên, lần này cô lại quyết định nghe theo chỉ thị của Kanata. Nguyên nhân là vì Kanata đã bảo với cô rằng tùy thuộc vào kết quả của khóa học này, cậu ấy muốn cô đồng ý việc chuyển khỏi tiểu đội E601. Nhưng phần lớn là vì cô biết rằng trong những việc làm của người hướng dẫn này, luôn sẽ ẩn chứa một ý nghĩa gì đó ở phía sau nó.

Mặc dù là vậy, nhưng để đề phòng cô đã nói lời từ chối trước khi chấp nhận yêu cầu đó.

"......Anh, anh đừng có mà giở trò gì đó đồi bại đấy nhá......?"

"......Tôi đây sẽ không làm cái mấy thứ như thế đâu. Chả phải là tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao, rằng đối với tôi các cô chỉ là những đứa con nít mà thôi, là những đứa con nít đấy."

"Mu...... Vậy thì tốt, anh muốn làm gì thì làm đi."

Rico cúi đầu nói cùng với vẻ mặt ngượng đỏ của mình. Nguyên do là bởi từ vùng lưng đến mông của cô, cứ có một cảm giác cựa quậy không ngừng đến mức lạ thường. Cũng bởi hiện tại Rico đang phải buông lỏng tấm lưng của mình và để cho Kanata ôm vào lòng. Kanata lúc này cũng dang tay ôm lấy vùng eo của cô từ phía sau.

Cả hai cứ như là đang trong tình trạng dính chặt lấy nhau vậy. Theo như lời của Kanata, thì cách nhanh nhất để cải thiện kỹ năng sử dụng <Chổi Bay>, dường như chỉ mỗi cách trực tiếp trải nghiệm chuyển động của trọng tâm mà thôi.

Từ phía xa, Yuri đang không khỏi ghen tị khi chứng kiến khung cảnh này. 

Nếu như phải miêu tả bầu trời xanh này là một mặt biển, thì hình bóng của cả hai đang cưỡi trên chiếc <Chổi Bay> lúc này, không khác gì những vận động viên lướt sóng đang chầm chậm lướt trên từng con sóng cả. 

"Giờ thì, ta đi thôi."

Sau đó, Kanata bắt đầu dạy cho Rico một số thủ thuật mà cậu biết.

Tuy nhiên, trái với kỳ vọng của Rico. Lần này nó chỉ đơn giản là một kiểu hướng dẫn rất bình thường.

"Hãy thả lỏng cơ thể một chút, và cảm nhận dòng chảy của bầu không khí xung quanh. ......Đúng rồi. Kiểu như thế đấy. Giờ thì, hãy thả lỏng đầu gối của cô thêm một chút......đúng rồi. Tiếp đó hãy từ từ điều chỉnh lại trọng lượng của cơ thể. ......Ừm, cảm giác tốt hơn rồi đó. Cô làm quen cũng khá là nhanh đấy chứ. Thật không hổ danh là Rico nhỉ."

Trong suốt khoảng thời gian cả hai tiếp xúc cơ thể với nhau, Rico đã luôn đề cao cảnh giác. Tuy nhiên, Kanata chỉ làm có mỗi việc là chỉ dạy cách cưỡi <Chổi Bay> theo kiểu lướt ván mà thôi. 

Chẳng lẽ nào......trong cái khoá học này thực sự không hề có bất kỳ một ẩn ý gì đặc biệt ư?

Sau khi học xong tất cả kỹ năng cơ bản về <Chổi Bay>, Rico đã không khỏi cảm thấy thất vọng. 

Thế nhưng, điều này đã nằm trong tính toán từ trước.

Vào chính khoảnh khắc Rico buông lỏng sự cảnh giác của mình thì────

"Giờ thì, dù gì cô cũng đã làm quen được với cách vận dùng <Chổi Bay> rồi. Nên cũng đến lúc phải tự mình......"

Đang nói giữa chừng, thì Kanata đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ lạ.

"Ge......?"

Sau đó, cậu bỗng khom người và ôm lấy bên hông của mình. Thấy vậy, Rico liền quay đầu lại trong khi vẫn cố giữ vững việc duy trì cân bằng của <Chổi Bay>.

"? Anh bị sao vậy?"

"Xin, xin lỗi nhá. Tôi bị đau hông mất rồi. Chắc là do lâu quá không chịu vận động cơ thể nên mới bị vậy......"

Kanata nói thế với vẻ mặt nhăn nhó của mình.

"Ugh......!?"

Vừa dứt câu, Kanata bất giác ngã khỏi chiếc <Chổi Bay> ngay trong tư thế khom người và ôm lấy bên hông của mình. Chứng kiến cảnh tượng đầy mất mặt này của người hướng dẫn cho mình, Rico đã không khỏi sững sờ.

Kanata, người đang rơi tự do trên không trung, không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào của việc sử dụng đến ma thuật bay cả. Cứ như thể là cậu đã từ bỏ hy vọng sẽ tự lực quay trở lại chỗ cũ vậy.

"Ku......!?"

Sau một thoáng do dự, Rico liền lao xuống bằng chiếc <Chổi Bay> của mình.

"Rốt cuộc là anh đang định làm cái quái gì vậy hả......?"

Cô nhanh chóng nắm chặt lấy thắt lưng của Kanata, người vừa có một cú ngã đầy khó coi bằng cả hai tay mình, rồi cực lực kéo lấy cậu.

"Ku......"

Bằng cách khéo léo sử dụng bàn chân để giữ vững thăng bằng, Rico đã có thể kéo Kanata lên lại chiếc <Chổi Bay> của mình.

Sau khi được kéo lên, Kanata liền gục người trên chiếc <Chổi Bay> chật hẹp.

"Fuu, được cứu rồi."

"Dám bắt tôi phải làm cái công việc cực nhọc như thế này thật là......"

Cùng với ánh nhìn đầy khinh thường, Rico nói tiếp.

"Thân là một Hướng Dẫn Sư mà lại bị đau hông vì lười vận động như thế này. Anh xem có đáng thất vọng không chứ? Anh sẽ làm gì nếu lỡ như tôi không cứu anh đây hả?"

"Nhưng mà, chả phải là Rico đã cứu tôi rồi đấy sao?"

"Đó là chuyện tất nhiên rồi. Nếu có người suýt chết một cách ngu ngốc như vậy ở ngay trước mắt tôi, thì dù có là tôi đi nữa tôi cũng sẽ......"

Đang nói giữa chừng, thì Rico bỗng im thít lại.

Thấy vậy, Kanata, người từ nãy đến chỉ biết lắng nghe những lời độc miệng của Rico, cuối cùng cũng đã lên tiếng. Cậu đứng dậy một cách đầy điềm tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"......Anh, anh vừa lừa tôi đấy à?"

"Mà, đúng như cô đã đoán đấy, lúc nãy chỉ là diễn thôi. Từ việc bị ngã cho đến những thứ khác cũng là diễn nốt."

Nói xong, Kanata đặt tay lên lưng của Rico, như thể để xoa dịu cơn giận. Rồi cứ như thế mà từ từ điều khiển <Chổi Bay> bay thấp xuống phía dưới. Tiếp đó cậu dừng lại tại độ cao cách mực nước biển một chút. Nơi có những con sóng phản chiếu ánh nắng tựa như một bức màn bạc đang đung đưa trong gió.

Rồi sau khi đợi cho tâm trí của Rico bình tĩnh trở lại, thì Kanata bắt đầu nói.

"Cô biết đấy, cho tới tận lúc này tôi vẫn không hề có ý định sẽ sử dụng đến ma thuật bay của mình. Thậm chí là ngay cả khi tôi có bị rơi xuống biển đi nữa. Còn về lý do tại sao tôi lại làm như thế thì là bởi vì......"

"Bởi vì anh tin rằng tôi nhất định sẽ cứu anh đúng chứ?"

"Heh, đúng là như vậy đó."

......Có vẻ như là cô đã nhìn thấu hết những gì mà tôi muốn nói rồi nhỉ. Rico đúng là thông minh thật đấy.

"Nếu như cô không đến giúp tôi, thì có lẽ lúc nãy tôi đã rơi xuống đây mất rồi. Những tình huống như phải giao phó số phận hoặc tấm lưng của bản thân lại cho đồng đội, thường rất hay xảy ra trên chiến trường. Ví dụ như tình huống bị bao vây bởi địch trong khi đang phải chiến đấu biệt lập khỏi tiểu đội của mình chẳng hạn."

Nếu như phải đối đầu với một lượng lớn Ma Giáp Trùng đủ để che phủ cả bầu trời, thì việc các thành viên trong tiểu đội vừa phải chiến đấu vừa phải bù đắp điểm mù của nhau là điều cơ bản cần phải có.

Khi đó, "mối liên kết của Không Chiến Pháp Sư" là thứ tuyệt đối không thể thiếu.

Bởi vì đó là mối liên kết của sự tin tưởng trọn vẹn giữa các đồng đội với nhau.

"Nếu để đưa ra một ví dụ quen thuộc hơn, thì có lẽ phải nói đến trong trận đấu xếp hạng hôm trước. Khi mà Rico rơi vào tình cảnh phải giao lại phía sau lưng mình cho đồng đội lo liệu, lúc ấy tỷ lệ bắn trúng của cô đã bắt đầu bị giảm xuống. Chính vì cô không hoàn toàn tin tưởng vào đồng đội của mình, nên khi phải xử lý một phát bắn nguy cấp, cô mới rơi vào tình trạng rối loạn đấy. Nếu là cô thì hẳn là đã tự mình nhận thức được chuyện đó rồi đúng chứ?"

"......Quả nhiên là anh để ý thấy à."

Sau khi nói thế, Rico quay đầu lại và nhìn vào Kanata với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Cái anh chàng này, trông thì có vẻ như không hề biết gì, nhưng lại có thể nhìn thấu được tất cả nhỉ.

Dù nghĩ là thế, nhưng Rico không hề cảm thấy lạ lẫm hay khó chịu gì với chuyện này, thậm chí cô còn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào là đằng khác.

Thấy vậy, Kanata lên tiếng nói tiếp.

"Chính vì tin tưởng vào cô, nên tôi mới có thể giao phó số phận của mình cho cô nắm giữ. Bởi tôi tin chắc rằng trong những tình huống nguy cấp, cô nhất định sẽ làm điều gì đó. ......Tôi nghĩ rằng trong trận đấu xếp hạng mà cô đã bắn trượt, cả nhóm của Misora cũng có cùng cảm nhận giống với tôi đấy. Bọn họ đều rất tin tưởng vào cô. Chính vì thế, họ mới ra sức bảo vệ phía sau cô và giao phó số phận của mình cho cô nắm giữ đấy."

Quả thật đúng là thế, Rico nghĩ.

"Tuy nhiên, cô vẫn còn lo ngại về việc giao lại phía sau mình cho đồng đội lo liệu. Mặc dù lúc nãy tôi đã nói rồi, nhưng nếu như cô vẫn không thể giao phó phía sau mình cho nhóm Misora, thì tốt hơn là cô nên chuyển đến tiểu đội của Ernest đi. Lúc đó, hãy cùng với những người đồng đội mới của mình nắm bắt lấy cơ hội để có thể trở nên mạnh hơn."

"............!"

"Mặc khác, nếu như cô vẫn muốn tiếp tục ở lại tiểu đội E601 thì......"

"Thì tôi phải khắc phục được khuyết điểm của mình như một điều kiện để ở lại, đúng chứ?"

"Đúng vậy, coi bộ cô cũng hiểu rõ quá đấy chứ. ......Cơ mà, chừng nào cô còn chưa mở lòng mình, thì việc đó hầu như vẫn là không thể."

Cùng với biểu cảm nghiền ngẫm của mình, Rico bỗng chốc thở dài một cái. Cái thở dài đó, cứ như chứa đựng sự buông bỏ và sự thông suốt của cô vậy.

"Tôi sợ. Tôi sợ mình sẽ khiến cho đồng đội của mình thất vọng."

Nếu là ở trước mặt anh chàng này, thì......nghĩ vậy, Rico bất giác nói ra cảm xúc thực sự của mình.

"Từ trước đến nay, những người xung quanh tôi đều tự ý kỳ vọng rằng tôi sẽ trở thành một người xuất sắc như Freon, rồi lại tự ý thất vọng về điều đó. ......Tôi tự hỏi nếu như biết được tôi là một người không hoàn hảo như Freon, thì liệu nhóm Misora có rời bỏ tôi mà đi không?"

Những lời lẽ hoàn toàn không hề giống với một Rico tự tin của thường ngày. Thế nhưng, đây chắc hẳn là gương mặt thật của Rico, sau khi đã lột bỏ lớp mặt nạ "nữ thần" của mình.

Cũng bởi vì sợ mọi người ghét bỏ, nên mới đánh mất sự tự tin vào bản thân mình. Lúc này đây, cô trông không khác gì một cô gái bình thường mà ở bất kỳ đâu cũng có cả.

"Chịu. Tôi có phải là nhóm Misora đâu mà biết. Nhưng mà, bộ mối quan hệ giữa cô với nhóm Misora là thứ dễ dàng bị gió thổi một cái là bay như vậy à?"

Kanata thản nhiên nói.

"Mà, đừng có nghĩ những thứ phức tạp nữa. Đây là cuộc sống của cô mà. Quyết định cuối cùng, miễn là cô cảm thấy ổn thì là được rồi."

Vậy có nghĩa là, phần còn lại đều tùy thuộc vào tôi à?

Quả nhiên là mình chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán mỗi khi ở cạnh anh ta mà. Nghĩ vậy, Rico bỗng nhếch miệng cười nhẹ và nhìn vào khuôn mặt của Kanata.

Cơ mà nói gì thì nói. Mình lỡ độc chiếm anh ta cả buổi hôm nay mất rồi......

Đúng vào lúc cô đang nghĩ như thế, thì tinh thể liên lạc bỗng chốc nhận được tín hiệu.

"Mình bảo cái này nhá, Kanata. Dù cậu có bảo đây là một khóa học phụ đạo đi nữa......nhưng chẳng phải những gì cậu làm là ngã khỏi <Chổi Bay>, và để cho Rico-chan phải đến cứu thôi sao? Hiện chúng ta đang sắp đến địa điểm quan sát đầu tiên rồi, mình mong là cậu có thể trở về công việc của mình. Với lại từ nãy đến giờ, Yuri đã không biết bao nhiêu lần nheo mắt nhìn chằm chằm về phía đó rồi đấy......"

"Wawawa......! C-Chloe-senpai,,,,,,! Em, em đâu có nhìn như thế đâu ạ......!"

"Không đâu, em có nhìn như thế đấy. Nhân tiện, thì tai anh còn nghe thấy câu 'Mình cũng muốn được cưỡi <Chổi Bay> cùng với Kanata-senpai nữa' đấy nhá."

"Cả, cả Lloyd-senpai nữa sao......! Anh, anh vừa nói cái gì vậy ạ......!"

Nhìn lên, Kanata bỗng thấy cả nhóm Chloe đang tụ tập lại với nhau trên không trung. Dường như cả họ đã xác nhận không hề có kẻ địch nào ở xung quanh, nên đã bắt đầu nghỉ ngơi một chút.

Khi thấy thế, Kanata có chút ngạc nhiên rồi nhún vai với vẻ bó tay.

"Này, Yuri. Với tư cách là một tiền bối anh sẽ cho em vài lời khuyên nhá, nếu như em không thể thành thật nói ra suy nghĩ của mình thì em sẽ không thể truyền tải được chúng đâu."

Khi nghe được những lời nói ấy. 

Yuri dường như đã lập tức thực hiện chúng ngay sau đó.

"Eh......!? So, sono......nếu như ngỏ lời thì em sẽ được cưỡi cùng sao ạ......!?"

Sau khi bay xuống chỗ của Kanata, Yuri liền ngỏ lời với vẻ mặt đỏ bừng và ngượng ngùng của mình.

"A, ano, Kanata-senpai......! Sono......em, em em em, em cũng muốn được cưỡi <Chổi Bay> cùng với Kanata-senpai nữa, liệu em có thể không ạ......!"

Tuy nhiên, Kanata lại thở dài một cái. Rồi nhún vai cùng với tư thế chịu thua như thể đang xem cô là một đứa ngốc.

Thấy thế, Yuri liền nổi nóng hỏi.

"Em, em đã làm như những gì anh nói rồi mà......!? Tại, tại sao lại không được cơ chứ......!?"

"Thì bởi vì người em thích chẳng phải là Chloe sao? Anh đã bảo là phải 'thành thật' rồi mà, thế sao em lại đi nói là muốn cưỡi cùng anh cơ chứ......"

"K-Kanata-senpai là đồ ngốc......!"

Mặc dù vừa bị Yuri đỏ mặt khiển trách, nhưng Kanata lại nghiêng đầu chẳng hiểu gì.

Fuu. Yuri. Dù chỉ đứng ngoài nhìn thôi mà cũng đủ thấy là công sức của cô đã không được đền đáp gì rồi...... Rico người đang cưỡi cùng chổi với Kanata đang ngơ ngác, không khỏi thương xót cho Yuri.

* * *

Giờ nghỉ trưa. Tại văn phòng thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư.

Bỗng có hai tiếng cóc cóc vang lên từ phía cánh cửa.

Sau khi nghe thấy chúng, Freon, người đang đọc qua tài liệu về các loại biến thể liền úp ngược chúng lại và nói.

"Vào đi."

Nghe vậy, một cô gái tóc đỏ với bộ đồng phục học sinh thuộc bộ phận dự bị bỗng chốc xuất hiện từ sau cánh cửa.

"A, ano......! Em là Misora Whitale, đội trưởng của tiểu đội E601, học sinh năm hai thuộc Khoa Không Chiến Pháp ạ......!"

Sau khi cúi đầu chào lịch sự, Misora dè dặt nhìn lên Freon.

Vì xét cho cùng thì Freon cũng là người lãnh đạo tận ba ngàn học sinh thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư. Nên đối với một học sinh Không Chiến Pháp Sư bình thường như Misora, thì cô ta không khác gì một bề trên cả.

"Rất vui được gặp cô, Misora Whitale. Vậy, rốt cuộc cô đến đây là có chuyện gì? Tôi hiện đang không có thời gian để tiếp những người không có hẹn trước đâu."

"So, sono......em, em có vài chuyện muốn hỏi về Rico. Ano......hôm nay dường như Rico không có đến lớp, chị có biết lý do không ạ......?"

......Con bé đó. Xem ra vẫn chưa biết quan tâm mấy đến đồng đội của mình nhỉ. Hiểu được ý của Misora, Freon bắt đầu trả lời với giọng điệu như một quản trị.

"Đúng là tôi có biết, nhưng tôi không thể nói cho cô được. Cô hiểu là tôi đang muốn nói gì mà nhỉ."

"......Đôi, đôi chút ạ, nhưng."

Nói một cách khác, chuyện này là thứ mà Misora không cần phải biết. Mặt khác, là vì đây không phải là một nhiệm vụ tuần tra thông thường, mà là một nhiệm vụ đặc biệt ở mức độ cao hơn. 

Thông thường thì việc tự ý đặt câu hỏi với trưởng khoa là điều không được cho phép. Tuy nhiên, vì nghĩ cho sự an toàn của Rico, nên Misora đã vô thức lên tiếng hỏi.

"Ano......liệu Rico sẽ không sao chứ ạ?"

"Chịu. Tôi cũng không rõ nữa."

"Không rõ á......chẳng phải cậu ấy là em gái của chị sao......"

"Dù có là em gái hay là gì đi nữa, thì Rico Flamel vẫn là học sinh Không Chiến Pháp Sư. Không hơn cũng không kém."

"Em nghĩ rằng chị không nên nói như vậy đâu ạ......!"

"Tại sao lại không chứ……?"

Một giọng điệu nghe có vẻ trầm tĩnh. Tuy nhiên, ẩn sâu trong giọng điệu đó, là một sự tức giận không thể kìm nén được, và Misora lại không hề nhận ra điều đó.

"Bởi vì, không phải Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư là chị gái của Rico sao......! Nếu vậy, thì việc lo lắng cho Rico một chút cũng......"

"Im ngay cho tôi......!"

Freon quát lớn và đập tay xuống chiếc bàn quản lý của mình.

Misora không hề biết gì về Freon cả. Hoàn toàn không hề biết một chút gì hết. Người có đủ phẩm chất để trở thành một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư như cô, thì không lý nào lại không quan tâm đến em gái của mình cả.

Và coi bộ là Misora đã chạm phải cơn thịnh nộ của Freon mất rồi.

"Với tư cách là một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư, tôi đã giao cho Rico Flamel, học sinh năm hai thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư một nhiệm vụ để cô ta thi hành rồi. Cơ mà, đừng có nói với tôi rằng, một tiểu đội trưởng như cô đang cố xen vào mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Rico Flamel đấy nhá......!"

"Nhưng, nhưng mà......! Em chỉ đang nghĩ cho Rico....."

"Thôi cái việc lẫn lộn giữa công và tư đi......! Chính vì cô là một đội trưởng như thế nên cả đội cô mới thua trong trận đấu xếp hạng đấy. Trận đấu xếp hạng hôm trước, tôi đây cũng đã có xem qua rồi. Thẳng thắn mà nói, thì tôi chỉ có thể gói gọn nhận xét của mình trong hai từ khó coi mà thôi. Nếu xét về thực lực cá nhân, thì các cô hoàn toàn trên cơ họ. Ấy vậy mà cô lại bị đánh bại trong trận đấu đó. Cô có hiểu điều này có nghĩa là gì không hả......?"

Bị nuốt chửng bởi thái độ răn đe đầy hung dữ đó, Misora lúc này chỉ biết chết lặng một chỗ.

Đấy không phải là những lời mà một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư nên nói ra. Đáng lẽ mình phải làm tròn bổn phận của một người phụ trách vai trò cố vấn mới phải. Mặc dù nghĩ là thế, nhưng Freon vẫn đang không ngừng giải phóng cơn giận dữ bên trong mình.

"Nó chứng tỏ rằng, các cô không hề có đủ tố chất để trở thành một đội với nhau đấy. Chuyện chỉ mới có nhiêu đây thôi mà cô đã phải đến tận nơi này để tìm tôi rồi, coi bộ là cô đang bị nhầm lẫn giữa nhiệm vụ tiểu đội với mối quan hệ bạn bè thì phải......!"

"...................."

"Xem ra là cô vẫn chưa có đủ quyết tâm của một người đội trưởng nhỉ......!"

Nghe vậy, Misora không còn nhìn thẳng vào mắt của Freon được nữa, mà chỉ biết cúi đầu nhìn xuống. Lý do là bởi vì Kanata cũng đã chỉ ra vấn đề tương tự như thế với cô trước đó.

Nếu như Kanata hoặc Chloe có mặt ở đây lúc này thì. Thì hẳn là họ sẽ xen ngang vào cả hai và tìm cách giải quyết cho mọi chuyện êm đẹp rồi. Tuy nhiên, lúc này chỉ có mỗi Misora và Freon ở đây mà thôi. Cảm thấy hối lỗi về sự thiếu hụt suy nghĩ của mình, Misora đã không nói một lời nào trong suốt một lúc. Sau đó, khi đưa ra thêm một vài lời chỉ bảo của mình, Freon đã cho phép Misora rời khỏi phòng.

"......Em xin phép ạ."

Nói xong, Misora cùng với thái độ chán nản của mình, cúi đầu và bước đi trên hành lang.

────Chưa có đủ quyết tâm của một người đội trưởng.

Cả Kanata và Freon đều đã chỉ ra điều tương tự như vậy.

Với quyết tâm của một người đội trưởng. Cô đã hy vọng rằng sẽ mãi được làm bạn với Rico. Và có thể truyền tải được mong muốn cùng cô vượt qua khó khăn với tư cách là một thành viên trong cùng tiểu đội E601.

Thế nhưng, nó chẳng khác gì một sự ích kỷ của bản thân cô cả.

Không phải với tư cách là chị gái của Rico, mà là với tư cách một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư. Đối diện trước sự phân biệt ranh giới rõ ràng giữa công và tư của Freon, Misora đã không khỏi cảm thấy day dứt về sai sót của mình.

Nguyên nhân là bởi Freon đã luôn có thể giữ vững được tín niệm của mình.

Nếu xét theo một phần cơ sở của quy tắc ứng xử, thì có thể nói Freon và Kanata đều như nhau. Mặc dù chức vụ Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư và Hướng Dẫn Sư là hoàn toàn khác biệt, nhưng cả hai đều rất hết lòng với vị trí của riêng mình. Cả hai đều xem Rico là một học sinh Không Chiến Pháp Sư. Nếu thế thì, cả chức vụ đội trưởng tiểu đội cũng......

Cắn chặt lấy môi dưới, Misora vừa nghĩ vừa bước đi trên hành lang cùng với quyết tâm đầy cay đắng của mình.

~~~~~~~

"Tôi đã tìm thấy được hiện vật rồi. Nó hiện đang nằm ở hướng mười một giờ."

Tại vùng trời bên ngoài thành phố. Ở độ cao 200m.

Nơi đây là vùng trời được dự đoán là đã xảy ra cuộc chạm trán với các biến thể trước đó.

Lúc này, Kanata đang điều khiển chiếc <Chổi Bay> của mình theo chỉ dẫn từ Thiên Lý Nhãn <Senrigan> của Rico. Và cậu đã tìm thấy một số hiện vật đang trôi nổi trên mặt biển. Những chiếc thùng được dùng để chứa nhiên liệu vận chuyển, cùng với những mảnh vỡ từ vật liệu gia cố được dùng để tạo nên thân tàu, và nhiều thứ khác.

Khả năng rất lớn là đã có chuyện gì đó từng xảy ra ở khu vực này.

"Tạm thời hãy quay lại con tàu bay thôi. Nữ thần tôi đây sẽ giúp anh phân tích thông tin cho. ......Vì tôi đang muốn nhanh nhanh kết thúc cái nhiệm vụ mệt nhọc này càng sớm càng tốt đây."

Sau đó, Rico với đầu óc sắc sảo của mình, đã có thể nhanh chóng hoàn tất được việc thu hẹp phạm vi cần tìm kiếm, bằng cách dựa trên dữ liệu thời tiết và dòng hải lưu xung quanh. Khi chứng kiến màn thể hiện chuyên môn mà ngay cả một học sinh thuộc bộ phận chính thức cũng phải cảm thấy kém cạnh này, Chloe đã không khỏi thán phục trước tài năng của Rico.

Nhiều giờ trôi qua, kể từ khi hoạt động tìm kiếm bắt đầu, Rico lúc này cũng đã dần cảm thấy mệt mỏi. 

Lý do là bởi cả ngày hôm nay, cô đã sử dụng đi sử dụng lại Thiên Lý Nhãn <Senrigan> của mình không dưới mười lần.

"......Tôi tìm thấy rồi đây."

Rico bất giác nhếch miệng nói.

Fuu, giờ thì mình cuối cùng cũng đã có thể tạo được một sự bất ngờ cho cô ta rồi nhỉ.

Kanata và Rico sau đó đã bay cạnh nhau trên chiếc <Chổi Bay> của mình, và tiếp cận đến chiếc thuyền trinh sát cỡ lớn đang trôi nổi trên mặt biển. 

Vẻ ngoài của con tàu đã cũ nát trông cứ như thể là một con tàu bị đắm đã trôi dạt trên biển trong rất nhiều năm vậy.

Các lớp sơn bong tróc hết chỗ này đến chỗ khác, cùng với một phần lớp vỏ ngoài bị xuyên thủng, khiến cho kết cấu bên trong lộ hết ra ngoài. Đây chắc chắn không phải thiệt hại mà một cơn bão có thể gây ra được.

Thế nhưng, thật may mắn là nó không hề bị chìm. Chắc là do con tàu đã không bị ngập nước nên mới có thể nổi được như vậy.

"Nè, Rico-chan. Để đề phòng, em có thể sử dụng Thiên Lý Nhãn <Senrigan> thêm một lần nữa để kiểm tra xem có điều gì nguy hiểm ở xung quanh đấy được không?"

"......Tôi hiểu rồi."

Nói xong, Rico đeo chiếc kính gọng đỏ vào. Đôi mắt tựa như đá vỏ chai của cô bắt đầu ánh lên một ánh sáng bảy màu.

Hình ảnh của muôn vạn cảnh vật liền chuyền đến não bộ của cô ngay sau đó. Tuy nhiên, để có thể nhìn thấu được hết tất cả chúng là hoàn toàn vượt quá khả năng xử lý mà cô có.

Vậy nên những gì mà cô tìm kiếm chỉ chủ yếu là sự hiện diện của những Ma Giáp Trùng có mặt ở xung quanh vùng trời này mà thôi......

"Fu......?" 

"? Có chuyện gì à?" 

"Không, không có gì hết......"

Trong một khoảnh khắc, khi nhìn qua các khe nứt của con tàu trinh sát, cô đã cảm giác như......bản thân đã thoáng chốc nhìn thấy bóng dáng của một cô gái với chiếc váy màu trắng trên người đang đứng lấp ló ở đó.

Vì bên trong khe nứt khá là tối, nên mình không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô ấy. Thế nhưng, bóng dáng đó......không, không thể nào. Rico liền bác bỏ suy nghĩ đó. Ở trong một con tàu bị rơi, mà lại có một cô gái với chiếc váy trắng á? Nếu là bóng ma của những Không Chiến Pháp Sư đã tử trận nghe còn thực tế hơn nhiều. Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Nghĩ vậy, Rico và Kanata bắt đầu liên lạc với Chloe, người đang đợi bên trong con tàu bay. Yuri và Lloyd thì đang cảnh giác xung quanh, nhằm đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy đến.

"Chloe, cậu đã ghi lại tọa độ chưa?"

"Ừm. S12 độ 13 phút 36.5 giây, W135 độ 7 phút 23 giây."

"Vậy thì, nhiệm vụ tìm kiếm coi như đã hoàn tất. Giờ thì nhanh nhanh rút lui thôi."

"? Có chuyện gì vậy?"

"Mình cũng không rõ nữa. Nhưng mà, không hiểu sao, nơi đó cứ mang lại cho mình cảm giác không lành sao ấy."

Nói vậy, Kanata trưng ra một ánh nhìn sắc bén về con tàu trinh sát với vẻ ngoài tàn tạ như một con tàu trôi dạt.

Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng cảm giác bất an trong cậu cứ không ngừng dâng trào đến lạ thường.

Ngay vào lúc đó. Rico bỗng hét lên với giọng đầy sắc sảo.

"Có ba con Ma Giáp Trùng đang tiến đến từ phía bầu trời. Là dạng biến thể......!"

Ngay lập tức, nét mặt của mọi người liền trở nên căng thẳng. Xem ra là hành tung của cả bọn đã hoàn toàn bị nắm thóp. Bởi thời gian tập kích của bọn chúng quá đỗi chuẩn xác. Chắc hẳn là chúng đã giăng sẵn ở xung quanh khu vật tàu trinh sát này từ trước đó rồi.

"Xác nhận lại tình hình. Nếu như cảm thấy nguy hiểm, thì hãy rút lui ngay lập tức......!"

Chloe đưa ra chỉ thị một cách đầy nhanh chóng, trong khi đang vào tư thế cầm Trượng Pháo Ma Thuật của mình. 

"Kanata và Rico-chan hãy rút lui về phía sau. Yuri, Lloyd, để đề phòng chị/mình sẽ nhắc lại một lần nữa, rằng không cần nhất thiết phải tiêu diệt chúng đâu đấy."

Rico bỗng kích hoạt Thiên Lý Nhãn <Senrigan> và lên tiếng.

"Đòn công kích của con biến thể màu đỏ. Đang chuẩn bị tiến đến đấy."

"Tản ra......!"

Nghe vậy, Chloe lập tức đưa ra chỉ thị. Cùng lúc đó, một thứ gì đấy giống với tia chớp màu cam bỗng chốc lướt ngang qua cả bọn. Và trong khoảnh khắc tiếp theo. Tia chớp đó đâm sầm xuống mặt biển, và tạo nên một cột nước khổng lồ.

Đó là đòn pháo kích đến từ con biến thể màu đỏ.

Đòn pháo kích đó dường như ngang bằng, hoặc thậm chí là còn sở hữu sức công phá vượt trội hơn cả Ma Pháo Hội Tụ <Strike Blaster> của Misora nữa. Hơn hết nó gần như không cần phải tích tụ năng lực gì cả.

Vẻ mặt của Rico, người chỉ mới trải qua có hai lần kinh nghiệm thực chiến, không ngừng đanh lại.

"Sẽ, sẽ không sao chứ......!?"

"Mà, cứ xem đi. Cái danh Tiểu Đội Đặc Biệt không phải chỉ để chưng đâu."

Sau khi đã lui về phía sau, Kanata bắt đầu quan sát trận chiến với ánh mắt sắc bén của mình.

* * *

Mặc dù vừa mới chứng kiến dư âm từ đòn pháo kích có uy lực làm rung chuyển cả bầu khí quyển, nhưng Chloe vẫn có thể giữ vững được sự bình tĩnh của mình. 

Mục tiêu lần này của cả nhóm, không phải là tiêu diệt ba biến thể đó, mà là thăm dò thực lực của chúng.

"Giờ thì. Mọi người, hãy làm theo kế hoạch nhá."

Sau khi nói thế, cả nhóm của Chloe liền tản ra ba hướng khác nhau. Lý do là bởi khi đối đầu với ba dạng biến thể đang di chuyển theo đàn, thì việc mạo hiểm chiến đấu riêng lẻ với chúng là điều cần thiết.

"Yuri đây ạ. Giờ em sẽ bắt đầu tiến hành giao chiến với <Chimera Altair> ạ."

Sau khi liên lạc với đồng đội, Yuri liền nhìn thẳng vào kẻ địch của mình.

Một con Ma Giáp Trùng có kích thước trung bình với chiều dài tổng thể tầm khoảng mười mét. Cơ thể được bao bọc bởi một lớp vỏ đỏ rực trông như kim loại, cùng với một cơ cấu nòng pháo dài ở ngay trên lưng.

<Chimera Altair> chính là cái tên riêng mà <Mystogan> đã đặt cho biến thể này.

Cảm nhận được Yuri đang tiếp cận, con <Chimera Altair> lập tức bắn ra một phát pháo từ lưng của nó. Tiếng gầm tựa như sấm sét bất giác vang lên. Trông không không khác gì một phát bắn ưu việt từ một khẩu pháo điện từ Railgun cả.

"............!"

Một làn sóng xung kích kèm theo phát pháo liền ấp đến cơ thể của Yuri một cách điên cuồng. Sau đó lại tiếp tục có thêm một vài phát pháo tương tự cũng đồng loạt ập đến. Tuy nhiên, tất cả chúng lại không hề gây ra một thương tích chết người nào cả. Mặc dù sở hữu uy lực cực lớn, nhưng xem ra là chúng không hề phù hợp để nhắm vào các Không Chiến Pháp Sư────những mục tiêu nhỏ có thể di chuyển xung quanh một cách linh hoạt. Điều này hoàn toàn khớp với thông tin đã được báo cáo trước đó.

"Em đã tiếp cận thành công, và đã xác định được tinh thể đen trên ngực của mục tiêu. Hoàn toàn giống với thông tin được báo cáo trước đó ạ. Giờ em sẽ chuẩn bị chuyển hướng chú ý của nó......!"

Chớp lấy thời cơ, Yuri đâm thẳng mũi Thương Ma Thuật của mình vào con mắt đỏ hoe của kẻ địch.

Con mắt của <Chimera Altair> lập tức bị nghiền nát chỉ trong giây lát. Sau khi thành công thu hút được sự chú ý của nó, Yuri liền tức tốc bỏ chạy về hướng của Chloe.

Mặc dù các đặc vụ đã hoàn tất việc phân tích các lối tấn công của kẻ địch và điểm yếu của từng cá thể bằng cách dựa trên đoạn ghi hình trước đó. Tuy nhiên, mục đích của trận chiến này lại không phải là tiêu diệt mục tiêu, mà chỉ để thăm dò thực lực của bọn chúng.

Cùng lúc đó, Lloyd cũng đang bắt đầu một trận chiến sinh tử với con biến thể cỡ trung màu xanh. Con biến thể này bay bằng hai cánh. Có hình dáng tương tự như con bọ ngựa, và là một biến thể mạnh hơn hẳn dạng Procyon. Đi kèm với cơ thể là lưỡi hái khổng lồ to gần bằng chính cơ thể nó, và không ngừng dao động từng li từng tí trông cứ như một lưỡi dao tần số cao.

Biến thể cận chiến này được gọi <Chimera Spica>.

"Đây là Lloyd. Mình/anh đã xác định được tinh thể đen ở phía sau lưng trên của con <Chimera Spica> rồi. Mình/anh sẽ tiếp tục thu hút sự chú ý của nó."

Với những đòn tấn công lưỡi hái từ cả hai tay, thì dù có là Vũ Khí Giả Kim Thuật <Mithril> đi nữa cũng sẽ lập tức bị cắt đứt không thương tiếc. Tuy nhiên, tốc độ bay của nó lại không được nhanh như thế. Nhận ra được điều này, Lloyd đã điều chỉnh ma thuật bay của mình và đùa cợt với nó, nhằm thu hút sự chú ý. Cậu không chủ động tiến vào phạm vi của con <Chimera Spica> mà chỉ bay xung quanh nó, và cũng không hề tung đòn tấn công gì để đáp trả lại.

Thấy vậy, con <Chimera Spica> từ bỏ việc nhắm vào Lloyd, người đang bay loanh quanh trước mặt nó trông cực kỳ phiền phức, và bắt đầu tìm cho mình một mục tiêu khác. Ngay vào khoảnh khắc ấy, Lloyd đột ngột tiến lại gần. Cậu tung ra những nhát chém tới tấp vào phần thân của nó, và thành công thu hút được sự chú ý thêm một lần nữa.

Thoạt nhìn qua thì trông cậu có vẻ khá là điềm đạm, nhưng nếu là những đòn tấn công gây khó chịu cần thách thức độ khó cao, thì Lloyd hoàn toàn thừa sức thi triển chúng. 

"Nếu là chuyển động của <Chimera Spica>, thì mình/anh thừa sức đối phó được. Yuri, em hãy cứ bình tĩnh mà đối đầu với <Chimera Altair> đi."

"Em rõ rồi, Lloyd-senpai. ......Chloe-senpai, tình hình bên chị thế nào rồi ạ?"

Khi Yuri vừa nhìn sang, thì cô bỗng thấy Chloe đang trong tư thế cầm Trượng Pháo Ma Thuật và bắn ra một chùm sáng màu đỏ.

"Đã xác định được tinh thể đen ở trên đỉnh đầu của <Chimera Rigel>. Hiện tại, chị đang ngăn chặn nó phát động các dạng nhỏ bằng hỏa lực của mình."

Phát bắn của Chloe như thể hút lấy mục tiêu mà nó nhắm đến, nhanh chóng lao trực diện vào con biến thể dạng mẹ cỡ lớn <Chimera Rigel>, có màu trắng và phần thân dài như một con cá voi. 

Ngay sau đó. Một vụ nổ liền diễn ra trong tích tắc.

Khiến cho con <Chimera Rigel> bất giác gầm lên trong đau đớn. Thấy vậy, Chloe không một chút do dự lập tức bay vòng ra phía trước của kẻ địch, và bắt đầu khai hỏa thẳng vào miệng của nó.

Lý do cô làm vậy thật ra là vì cá thể này nuôi dưỡng các biến thể dạng con nhỏ bên trong bụng mình, và sẽ thả chúng ra thông qua đường miệng của bản thân. 

May mắn thay, lớp da của <Chimera Rigel> không hề phản lại hỏa lực của đạn pháo. Điều này đối với các dạng mẹ là rất hiếm, nhưng dường như là khả năng kháng ma thuật của nó thực sự không được cao cho lắm. Nhận ra được điều này, Chloe tiếp tục bắn ra những phát pháo hoàn hảo nhắm thẳng vào vùng miệng, khiến cho <Chimera Rigel> không có một chút thời gian nào để thả ra các dạng con của nó.

"Yuri, nếu cứ tiếp tục như vậy thì <Chimera Rigel> sẽ bị bắn hạ, nên là chuyện đó, chị muốn xác nhận lại. Vậy nên chị sẽ cần đến sự giúp sức của em đấy."

"Em rõ rồi ạ......!"

Hiểu được ý định của Chloe, Yuri liền bay đến chỗ của cô. Đồng thời ở phía sau Yuri lúc này, con <Chimera Altair> vẫn đang ráo riết đuổi theo. Ở ngay vùng miệng của con <Chimera Altair> đang tái tạo lại con mắt đã bị đâm thủng với tốc độ cao, bỗng xuất hiện một đường điện màu đỏ.

Đó chính là hành động trước khi khai hỏa. Đoán được chuyện này, Yuri nhanh chóng lên tiếng thông báo.

"Chloe-senpai......! Bọn chúng đã bắt đầu cắn câu rồi, hãy cùng phối hợp thôi ạ......!"

"Chị hiểu rồi......! Hãy cứ bĩnh tĩnh mà hành động nhé. Vì trình độ triển khai chiến thuật của đối phương đều đúng như dự tính của chúng ta cả, chúng quả thật không được cao tay cho lắm......!"

Nói xong, Yuri và Chloe bắt đầu dẫn dụ chuyển động của lũ biến thể đang bám dính lấy mình, và đồng thời cũng tiếp cận lại vị trí của nhau. Con <Chimera Altair> lúc này vì bị đâm thủng một bên mắt nên đã dần mất đi sự cảnh giác của nó với mọi thứ xung quanh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ làm được......!

Sau khi Yuri và Chloe hoàn tất việc dẫn dụ con <Chimera Altair> và con <Chimera Rigel> vào chính xác quỹ đạo, thì.

"Chloe-senpai, ngay lúc này......!" 

"Đã rõ......!"

Cùng lúc với lời chỉ dẫn vừa dứt, cả hai đã ngay tức khắc cua gấp ra khỏi quỹ đạo của mình. Ngay vào khoảnh khắc đó, một phát pháo cũng đồng thời được bắn ra từ con <Chimera Altair>, nó bay xuyên qua vị trí mà cả hai đã biến mất────rồi lao thẳng vào con <Chimera Rigel>.

Đòn tấn công trực diện từ phát pháo sở hữu uy lực cực lớn, đã xuyên thủng cơ thể hệt như cá voi của con <Chimera Rigel>. Khiến cho nó phải gầm lên một tiếng như đang gào thét, cùng với chuyển động dần một yếu đi.

Không bỏ lỡ khoảnh khắc này, Chloe liền tiếp cận đến mục tiêu. 

"Đã xác định vị trí của tinh thể đen. Bắt đầu công kích......!"

Vừa dứt lời, cô nhắm thẳng vào đỉnh đầu của con <Chimera Rigel> với khoảng cách cực ngắn, và bắn ra vô số phát pháo ma thuật.

Ngay khi trúng phải mục tiêu, những phát pháo liền phát nổ trong phút chốc.

Sau đó, tinh thể đen bắt đầu nứt dần, rồi vỡ tan ra. Cùng lúc đó, cơ thể khổng lồ của con <Chimera Rigel> cũng tan thành từng hạt trong không khí. Rồi phân tán ra như thể bị bốc hơi, và dần rơi xuống mặt biển.

Tinh thể đen và khả năng phân hủy thành từng hạt, chính là đặc điểm của dạng biến thể này.

Mặc dù trận chiến chỉ vừa mới diễn ra không được bao lâu, nhưng Tiểu Đội Đặc Biệt đã hoàn toàn mở ra một trận chiến giành mọi ưu thế cho mình.

* * *

Phía sau mặt trận. Gần nơi con tàu bay cỡ trung thuộc hạng Imu.

"......Ra đây là tiểu đội mạnh nhất của <Mystogan> sao?"

Rico bất giác nói thầm.

Kỹ năng khéo léo có thể tiêu diệt một dạng biến thể mà không gặp chút khó khăn gì. Mặc cho cả ba dạng biến thể này, được cho là đã tàn sát hết tất cả đơn vị trinh sát của <Bevel>. Cho dù có là biết trước được bao nhiêu thông tin tình báo đi nữa, thì cái cách mà Tiểu Đội Đặc Biệt đối phó với chúng quả thật quá dễ dàng, cứ như thể là đang đối phó với những đứa trẻ con vậy.

Liệu mình có thể trở nên như thế không......? Cùng với ánh mắt chìm đắm của mình, Rico tiếp tục quan sát trận chiến của nhóm Chloe.

Thấy thế, Kanata lên tiếng nói.

"Cũng không có gì quá to tát đâu. Từ nãy tới giờ, tất cả chỉ là những chiến thuật cơ bản thôi. Nếu như cố gắng thì ngay cả các cô cũng có thể làm được ấy mà. Mặc dù là những biến thể đó đang tụ tập lại theo đàn, nhưng không có nghĩa là bọn chúng sẽ phối hợp cùng nhau. Thế nên ta có rất nhiều lợi thế để mà tận dụng đến."

"Ra là thế à......"

"Tuy nhiên. Nếu như đồng đội không thể tin tưởng lẫn nhau từ tận đáy lòng, thì chuyển động toàn lực của cả bọn sẽ chẳng thể nào dứt khoát được đâu."

"........."

Trong khi cả hai đang nói chuyện, thì cục diện trận chiến vẫn đang không ngừng biến chuyển từng chút một.

"<Chimera Rigel> đã bị bắn hạ. Thế nhưng, vẫn còn lại hai biến thể, nên là chuyện đó, hãy nhớ cẩn thận nhé."

"Đã rõ, Chloe-senpai......! Hành vi của <Chimera Altair> không hề có gì thay đổi hết ạ. Lloyd-senpai, tình hình bên đó thì sao ạ?"

"<Chimera Spica> cũng tương tự như vậy. Coi bộ nhận thức về đồng loại của lũ biến thể này dường như khá là mỏng manh nhỉ."

Tuy rằng mỗi cá thể đều rất mạnh, nhưng không hề có dấu hiệu phối hợp gì giữa bọn chúng cả.

"Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì hai biến thể còn lại cũng sẽ dễ dàng bị tiêu diệt thôi mà. ......Thế nhưng chuyển động của Tiểu Đội Đặc Biệt chẳng phải là quá thận trọng rồi sao?" 

Mặc dù đang ở trong một trận chiến đầy cam go, nhưng vẫn có thể không để lộ ra bất kỳ sơ hở gì, chuyển động cũng không có một chút thừa thãi. Tuy nhiên, Rico lại không hề thấy được một chút khí thế nào từ tiểu đội đang chiếm hoàn toàn ưu thế cả.

Cứ như thể là họ đang giả định rằng vẫn còn một tình huống nào đó còn khắc nghiệt hơn đang chờ đợi ở phía trước vậy......

"Ờ, coi bộ cũng để ý kỹ quá đấy chứ. Rồi cô sẽ sớm biết được lý do tại sao thôi."

Kanata nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trong khi cả hai đang lặng lẽ theo dõi diễn biến tình hình trận chiến, thì họ bỗng nhận được liên lạc từ Chloe.

"Kanata, cậu có biết đã bao nhiêu giây trôi qua kể từ khi <Chimera Rigel> bị bắn hạ không......?"

"Cũng gần sáu mươi giây. Mình nghĩ là nó sắp đến rồi đấy."

Vừa dứt lời, thì đột nhiên một hiện tượng phát quang bất ngờ xuất hiện ở gần mặt biển. Vật chất được gọi là tinh thể đen, thứ đáng lẽ đã bị phá hủy từ lúc nãy, bỗng dưng được tái tạo lại từ hư không. Rồi lập tức bắn ra những hạt mịn long lanh như thể vừa xảy ra một vụ nổ hơi nước.

Và sau đó, nó dần tạo thành hình dáng của một sinh vật hoàn chỉnh.

Sinh vật ấy, không gì khác ngoài con <Chimera Rigel> đáng lẽ đã bị bắn hạ.

Quá trình hồi sinh trên mặt biển đó, thực sự chỉ diễn ra trong phút chốc. Ngay khi những hạt mịn vừa phát nổ, thì chỉ trong nháy mắt chúng đã lập tức phình to ra với vận tốc cực nhanh, rồi dần hình thành một sinh vật sống hoàn chỉnh. Khả năng này từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ biến thể nào có thể so sánh được, một khả năng có thể tái tạo tức thời. 

Hơn nữa, đây thậm chí còn không phải là tái tạo tức thời thông thường. Bởi vì không giống như lúc nãy, toàn bộ lớp da của <Chimera Rigel> lúc này, đã hoàn toàn được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen sáng. Tức là cứ mỗi lần bị tiêu diệt, thì nó sẽ lại tiến hóa rồi trở nên mạnh hơn. Vì không lý nào việc tập chung biến đổi cái thứ màu đen đó lại chỉ để làm màu được.

"Kanata, quá trình tái tạo đó mất khoảng bao lâu vậy......!?"

"Vừa tròn sáu mươi giây. Coi bộ quá trình tiến hóa và tái tạo đúng thật là đi đôi với nhau rồi. Xem ra phán đoán của Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư cũng không hẳn là sai nhỉ. Quả thật là trong buổi họp thảo luận cũng có đề cập đến vấn đề này."

Vai trò hiện tại của Kanata, không chỉ có mỗi việc làm vệ sĩ cho Rico.

Mà cậu còn được Chloe nhờ đảm nhận vai trò cố vấn trong trận chiến lần này nữa. Lý do là bởi Chloe đánh giá rất cao mắt chiến lược của Kanata. Cũng vì thế, cô đã yêu cầu Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư cung cấp mọi thông tin cho mình. Sau đó đợi đến buổi thảo luận chung, rồi đưa cho Kanata xem qua toàn bộ tài liệu về chúng.

"Thế cậu nghĩ sao về chuyển động của hai dạng còn lại?"

"So với đoạn phim mà cậu đã cho mình xem qua trước đó thì chúng vượt trội hơn rất nhiều đấy. Uy lực từ phát pháo của <Chimera Altair> đã tăng lên khá đáng kể, tần suất khai hỏa cũng ngày càng nhiều hơn. Còn về <Chimera Spica>, nếu so với trận chiến trước đây, thì khả năng phán đoán tình huống của nó cũng đã cải thiện hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, cả ba dạng biến thể đều không hề rời nhau quá một khoảng cách nhất định. Làm như chúng vừa mới được huấn luyện bởi một Hướng Dẫn Sư xuất chúng nào đó không bằng ấy."

"Bây giờ không phải lúc để đùa đâu nhá. Vì đã xác định được khả năng của kẻ địch rồi, nên việc thăm dò thực lực sẽ kết thúc ở đây. Giờ ta phải nhanh chóng rút khỏi nơi này thôi. ......Kanata, nhờ cậu yểm trợ bọn mình rút lui nhá......!"

Bằng cách này, cả bọn sẽ có thể trở về với một lượng thông tin nhất định đã thu thập được. 

Vào khoảnh khắc Chloe và những người khác bắt đầu rút lui, thì cùng lúc đó đột nhiên có mười hai quả bom khói đồng loạt được bắn ra từ nòng pháo được trang bị trên phần cánh của con tàu. 

Ngay sau đó, một màn khói chứa đựng vật liệu chống lại nguyền chú lập tức được triển khai. Cả nhóm của Chloe liền lao vào màn khói và cố gắng trốn khỏi những biến thể ở phía sau. Để có thể cắt đuôi được những biến thể vẫn đang cố đuổi theo, Chloe đã không ngừng ngại mà bắn thẳng một phát Ma Pháo Hội Tụ <Strike Blaster> về phía chúng.

Một luồng sáng xoáy màu đỏ đầy uy lực trong phút chốc đã cắt giảm đi tốc độ của kẻ địch. Trong lúc đó, Chloe và những người khác đã nhanh chóng hoàn thành việc rút lui của mình.

* * *

Tại boong trên của tàu bay trinh sát thuộc hạng Farce bị hư hại nghiêm trọng.

"Fufu, những đứa trẻ này cũng khá là thú vị nhỉ. Sau khi xác định được khả năng của phe ta, thì liền rút lui ngay lập tức. Lựa chọn thời điểm rút lui quả thật rất đẹp mắt."

Trên con tàu trinh sát tàn tạ và không được cân xứng lúc này, có một cô gái tóc vàng đang đứng ở đó. Cô mặc trên mình một chiếc váy màu trắng cùng với vẻ đẹp tựa như một cô búp bê phương Tây.

"Giúp ta báo với mấy đứa đó là không cần phải đuổi theo đâu. Lúc nãy chỉ là một cuộc thăm dò thực lực mà thôi. Và vì lần tới sẽ còn có một cuộc tấn công toàn diện nữa, nên là hãy cứ tiếp tục giăng sẵn ở nơi này thêm một chút nữa nhé."

Cô gái bình thản nói thế bằng tiếng người với một con Ma Giáp Trùng nhỏ mang hình dáng của loài ong đang bay ở đối diện.

Từ trước tới nay, Ma Giáp Trùng được biết đến là không có khả năng hiểu được ngôn ngữ của con người. Tuy nhiên, ngay sau khi cô gái vừa nói xong, thì con biến thể dạng ong nhỏ liền giương cánh bay về phía vùng trời của những biến thể đang đợi lệnh.

"Nếu đã phải cất công đến tận đây để điều tra, thì hẳn là nơi này vẫn còn sót lại thứ gì đó quan trọng nhỉ."

Vừa suy ngẫm, cô gái vừa lén nhìn vào bên trong con tàu trinh sát.

Thế nhưng, cô lại không mấy thích thú gì với mớ máy móc kiểu này. Vì xét cho cùng, máy móc cũng chẳng dễ thương gì đối với cô cả.

Sau đó, cô bỗng dưng nhớ lại cậu trai lúc nãy đã trưng ra một ánh nhìn sắc bén về phía này. 

"Xem ra là trong số đó cũng có một đứa nhóc sắc sảo với trực giác nhạy bén đấy chứ."

Có khi nào, cậu ta đã cảm nhận được đôi chút sự hiện diện mà mình đã để lại không nhỉ?

Nghĩ thế, cô gái nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Sau đó, đột nhiên có một thứ gì đấy tựa như hào quang tăm tối bỗng chốc trồi lên từ lòng bàn tay cô.

Thứ sức mạnh từ kẻ thù tự nhiên của nhân loại────Chú lực.

"Đã cất công đến vậy rồi, thì ta cũng nên chơi với nhau một chút nhỉ."

Cô gái mỉm cười như thể vừa nghĩ ra một trò tinh quái gì đó mới lạ. Và như thể đáp lại giọng nói ấy, cả ba biến thể đang chờ ở trên bầu trời liền bay xuống chỗ của cô.

"Mấy đứa cũng nên học tập nhiều thêm nữa đi, để còn chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo nữa."

Nghe vậy, những biến thể với thân hình to lớn hơn con người gấp nhiều lần liền vào tư thế phụng sự, hệt như những hiệp sĩ nguyện thề trung thành với cô gái.

Trong đôi mắt kép đỏ rực của lũ biến thể lúc này đang không ngừng sôi sục như thể muốn nói lên rằng, sự ham muốn giết chóc của chúng vẫn chưa hề được thỏa mãn.

Còn về phần cô gái, thì cô đang tưởng tượng đến thảm cảnh sắp xảy tới, rồi nở một nụ cười gian ác.

* * *

Cùng thời điểm đó. Tại sân tập.

"Không biết liệu Misora-san có ổn không nữa?"

"Nói thế nào nhỉ. Riêng về chuyện này, thì mình cũng không biết phải nói sao nữa."

Lecty và Blair vừa nói vừa thực hiện một trận đấu tập đơn giản với nhau về Song Kiếm Ma Thuật.

Tuy rằng cả hai đều đã bắt đầu đổ nhẹ mồ hôi, nhưng vô số đường kiếm kèm theo những tia lửa vẫn cứ tiếp tục được vung ra không hề ngừng nghỉ.

"V-Vậy thì quả thật là chúng ta cần phải nói chuyện với Misora-san rồi......"

"Cơ mà chúng ta biết phải nói gì đây?"

Do sự vắng mặt của Kanata, nên hôm nay cả hai đành phải tự học một buổi. Mặc dù cũng có chút bận tâm đến việc Rico không tham gia vào buổi tập.

Thế nhưng, điều khiến cho họ bận tâm hơn lúc này────chính là Misora, người đang nghỉ ngơi trong phòng tiểu đội. Dù rằng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cả hai đều nhận biết được tinh thần của Misora trông không được ổn định cho lắm. Khi đối diện trước một Misora luôn cố gắng che giấu biểu cảm trầm tư của mình, và miễn cưỡng hành xử như thường ngày, Lecty và Blair đã phải khuyên cô nên nghỉ ngơi một hôm để có thể ổn định lại.

Nghĩ lại chuyện đó, Blair bỗng nói thầm.

"Đúng là một vẻ mặt thật khó coi mà."

Rõ ràng là chẳng hề vui vẻ gì, nhưng vẫn cứ cố tỏ ra là mình trông rất vui vẻ. Blair vừa nghĩ vừa nhớ lại nụ cười đầy miễn cưỡng trên khuôn mặt của Misora, một nụ cười như thể không muốn những người xung quanh phải lo lắng cho mình.

Sau khi nghĩ thế, cô và Lecty lại tiếp tục trao đổi những đường kiếm với nhau thêm một lúc nữa. Cho tới khi cả hai cảm thấy nhịp thở đã tăng dần, và mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra khắp người, thì mới quyết định dừng lại để nghỉ ngơi.

Trong khu rừng bao quanh sân tập, nơi mà ánh nắng chỉ ló dạng qua những kẽ lá cùng với những tiếng chim ríu rít thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên tai. 

Tại đây, sau khi đã lau xong mồ hôi bằng chiếc khăn quấn trên cổ, cả hai hiện đang ngồi dưới một tán cây xanh mát, cùng với chai nước thể thao trên môi đang uống dần hết.

Lúc này đây, cả hai dường như có thể cảm nhận được lượng nước đang không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể khô ráp của mình.

"Anou, Blair. Mình có một chuyện, muốn hỏi cậu có được không?"

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, thì Lecty bỗng cất tiếng hỏi.

"Gì vậy? Nếu có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi."

"Trong giữa trận đấu xếp hạng khi ấy. Blair-san có biết gì về nguyên nhân dẫn đến phát bắn trượt của Rico-san không?"

Vì đây là vấn đề được Kanata chỉ ra nên Lecty mới mãi không mở lời được.

"Fm, một câu hỏi khó nhỉ."

Blair, người đang kiểm tra lưỡi kiếm của mình, bỗng nhìn thẳng vào Lecty và nói.

"Này, Lecty. Cậu, đã bao giờ cảm thấy bất an khi đang trong một trận chiến phối hợp chưa?"

"Bất an, á?" 

"Ừa, bất an."

Sau khi nói thế, tự dưng Blair lại im lặng trong chốc lát. Cứ như thể là đang cân nhắc ở đâu đó vậy. Khi chứng kiến biểu hiện này, Lecty đã không khỏi cảm thấy lạ thường.

Blair-san nào giờ vậy mà đang lựa lời để nói sao?

Trong khi nghĩ vậy, thì bỗng có một làn gió thổi qua làm lay động những hàng cây, kèm theo một cảm giác nhẹ nhàng như thể được nâng niu trong gió. 

Lúc này, Blair bỗng chậm rãi nói.

"Để tránh bị hiểu lầm nên mình sẽ nói trước điều này, cũng giống với Lecty, mình không nghĩ rằng Rico cố tình nhắm vào đồng đội của mình. Đó rõ ràng là một phát bắn trượt."

Sau đoạn mở đầu đó, Blair bắt đầu đặt câu hỏi.

"Mình rất tin tưởng vào một Xạ Thủ Ma Thuật Sư như Rico. Kỹ năng của cô ta, hoàn toàn đứng đầu trong số những người mà mình biết. Thế nhưng, liệu Rico có tin tưởng mình được như vậy không?"

"Tất, tất nhiên là cậu ấy phải tin tưởng cậu rồi......!? Vì cậu ấy đã tận mắt chứng kiến thực lực của Blair-san trong trận đấu giao hữu rồi mà, nên sẽ không có chuyện một người như Rico-san lại không hiểu được điều đó đâu......!?"

"Mình không có hỏi theo ý đó. Ý của mình hỏi cốt lõi hơn cơ."

"......Cốt lõi á?"

"Nếu chỉ là phối hợp với nhau thôi, thì hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì cả. Đúng là mình không quen với những trận chiến như vậy thật, nhưng mình vẫn có thể phối hợp tốt với Rico. Tuy nhiên, nếu nói đến việc phải giao phó phía sau lại cho người kia lo liệu thì đó lại là một chuyện khác, mặc dù nó cũng là một kiểu phối hợp đấy."

"Vì việc giao phó phía sau của bản thân cũng không khác gì giao phó chính mạng sống của mình cả. Do từ trước đến nay mình chỉ chiến đấu đơn độc, nên đôi khi cũng cảm thấy khá là bất an. Cơ mà cũng chỉ đề phòng chuyện bất trắc xảy ra thôi. ......Chung quy thì cảm giác bất an sẽ khiến cho hành động của chúng ta bị ảnh hưởng không ít. Thậm chí nó còn có thể làm rối loạn cả đường kiếm của mình nữa. Hơn cả thế, việc này đối với một tay bắn tỉa mà nói thì càng tệ thêm. Bởi khi thực hiện một phát bắn với độ chính xác cao, dù chỉ là một chút cảm giác bất an thôi thì cũng không được phép xuất hiện."

"Không lẽ, chuyện mà Blair-san vừa nói khi nãy là......"

Vào lúc này, Lecty cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao mà Blair lại do dự khi mở lời. Đó là vì điều mà Blair muốn nói, không chỉ dừng lại ở việc Rico không hề tin tưởng ở cô, mà nó còn hơn cả thế nữa.

Điều mà cô thực sự muốn nói đến chính là────

"Lẽ, lẽ nào......!? Ý của cậu là, tất cả chúng ta đều đang không có được sự tin tưởng từ Rico-san ư......!?"

Cùng với vẻ mặt xanh xao của mình, giọng điệu của Lecty dần trở nên yếu đi và không còn nói rõ ràng được như trước nữa.

"Làm, làm sao có thể chứ......!?"

"Bình tĩnh lại đi nào. Chỉ khi chúng ta bảo vệ phía sau thì việc bắn tỉa mới bị xáo trộn mà thôi. Chứ còn những kiểu ngắm bắn thông thường, thì sẽ không có vấn đề gì đâu. ......Nên là nó cũng không có gì đáng lo ngại cho lắm. Chỉ là, nó thiếu đi sự tin tưởng dành cho nhau thôi. Cũng chính vì thế, mình mới phải rèn luyện như bây giờ đây. Còn chuyện liệu Rico có rời đội hay không, thì ranh giới này vẫn còn rất mơ hồ."

Những lời lẽ của cô cứ như thể là đang nói với chính bản thân mình vậy.

Mặc dù trông Lecty đang rất buồn rầu, nhưng xem ra là Blair cũng đang buồn rầu không kém cạnh gì.

"Cơ mà, nếu chúng ta cứ tiếp tục nản chí như vậy, thì Rico có lẽ sẽ quyết định rời đội đấy. Vì nếu muốn bản thân trở nên mạnh hơn, thì đó cũng là lựa chọn hiển nhiên thôi."

Vừa nói, Blair vừa để lộ ra một ánh nhìn xa xăm hướng về phía bầu trời lấp ló qua từng tán cây.

~~~~~~~

Lúc xế chiều. Tại văn phòng thuộc khoa Không Chiến Pháp Sư.

"────Trên đây là toàn bộ báo cáo về nhiệm vụ đặc biệt ạ."

Ngay khi vừa trở về, Chloe đã lập tức đến thẳng văn phòng để báo cáo lại toàn bộ sự việc cho Freon nghe. Trước đó, cũng vì bận tâm đến chuyện Freon có thể sẽ cảm thấy lo lắng, mà Chloe đã thẳng thừng liên lạc về trong khi vẫn còn đang ở trên chuyến tàu, chỉ để báo trước kết quả của nhiệm vụ đặc biệt, và tình trạng an toàn của toàn thể thành viên cho cô nghe.

Còn về phần nhóm của Kanata, thì cả bọn đã giải tán ở khu vực số mười một của <Mystogan> rồi. Kế đó thì ai nấy cũng đều đã về nhà của mình cả.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì sự đóng góp của cô."

Sau khi nghe xong bài báo cáo, Freon liền bày tỏ lòng biết ơn của mình đến với Chloe vì những nỗ lực mà cô đã đóng góp.

"Anou, thưa Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư, em có chuyện muốn nói về Rico-chan ạ."

"Có vấn đề gì sao......?"

Vào lúc buổi trình báo vừa kết thúc, Chloe đã nhẹ nhàng đưa ra một đề xuất nhỏ.

"Trong nhiệm vụ lần này Rico-chan cũng có công lao nữa ạ. Nếu không có sự nỗ lực của em ấy, thì có lẽ nhiệm vụ tìm kiếm sẽ rất khó để hoàn thành ạ. Vậy nên nếu lần tới chị gặp em ấy, liệu chị có thể khen thưởng em ấy một chút được không?"

"......Cả cô cũng đề cập đến chuyện của Rico nữa à."

Freon hạ giọng nói.

Nếu đã đề cập đến cụm từ "cả cô cũng", thì không lẽ là đã có ai khác đến đây và thẳng thắn hỏi về chuyện của Rico rồi sao?

Chloe nghiêng đầu tự hỏi. Vì mọi người trong nhóm của cô đều đã giải tán ở địa điểm hạ cánh cả rồi, nên đáng lý ra Kanata và Yuri sẽ không thể có mặt ở đây được mới phải, ấy vậy mà......

"Con bé đó đã tham gia dưới tư cách là một học sinh của Khoa Không Chiến Pháp Sư. Vậy nên, tôi cũng sẽ đối xử với nó dưới tư cách là một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư. Tôi chắc là cô cũng hiểu được điều này mà nhỉ......"

"Là một Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư thì không được phép để cho công và tư lẫn lộn, về quy tắc khắt khe này, em cũng thừa hiểu ạ."

"Nếu vậy thì......"

"Nhưng mà, chị cũng đâu cần phải khắt khe quá mức cần thiết đâu."

Chloe thẳng thừng nói.

"Mặc dù việc khắt khe với người thân là chuyện bình thường, nhưng nếu đối xử quá khắt khe thì họ có thể sẽ hiểu lầm đấy ạ. Cũng như hồi em còn nhỏ, vì không thể điều khiển được ma thuật bay của mình, nên người hướng dẫn ở trường mẫu giáo đã phải đưa ra những chỉ thị khắt khe nhầm giúp em cải thiện hơn. Giờ nghĩ lại thì việc đó đúng là có mặt tốt, nhưng em lại nghĩ rằng vì ghét bỏ em nên người hướng dẫn đó mới làm như vậy, em vẫn còn nhớ lúc đó bản thân đã ngồi khóc trong phòng khi nghĩ về chuyện này đấy ạ."

"Ý của cô muốn nói là tôi đang quá khắt khe đấy ư......?"

"Chuyện đó còn phụ thuộc vào cảm nhận của Rico-chan nữa ạ. Cơ mà, ý của em là dù cho Trưởng Khoa Không Chiến Pháp Sư có đối xử chân thành với em ấy đến đâu đi nữa, mà em ấy lại hiểu lầm chị thì mọi thứ cũng sẽ trở nên vô nghĩa thôi ạ. Em mong rằng chị có thể ghi nhớ điều này trong lòng."

Mặc dù những lời chân thành mà Chloe nói đều rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại mang theo không ít hàm ý chỉ trích. Khi phải đối diện trước một Chloe như thế, Freon cũng chỉ đành lặng lẽ mà tiếp nhận những lời đó.

"......Hiểu lầm, nhỉ. Tôi không nghĩ điều này có thể xảy ra với một đứa tự xưng mình là nữ thần đâu. ......Nhưng, tôi sẽ ghi nhớ điều này."

Nói xong, cô liền gật nhẹ đầu như thể đã thấu hiểu được sự tình.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Theo sau là một nữ trợ lý hành tránh đang lặng lẽ bước vào, và đưa cho Freon một xấp tài liệu, rồi liền rời khỏi phòng sau khi cúi đầu xin phép.

"Bên phía Đức Giáo Hoàng <Archbishop> của <Bevel> cuối cùng cũng đã phản hồi lại chúng ta rồi."

Do tàu trinh sát vốn là thứ thuộc quyền sở hữu của <Bevel>, nên khi nhận được báo cáo đầu tiên về việc phát hiện ra con tàu, Freon đã lập tức đi liên lạc với bên đấy. Bằng cách dùng đến thiết bị vô tuyến tầm xa tại trung tâm chỉ huy bên dưới tầng hầm của thành phố. Một thiết bị được dùng để liên lạc thường xuyên nhầm báo cáo tình trạng an toàn của các tuyến đường bay không phận.

Với nó mọi thông tin từ các Thành Phố Nổi đều sẽ được tập hợp lại tại <Bevel>. Trong số đó thậm chí có cả những thông tin về tình trạng an toàn của lũ Ma Giáp Trùng và tuyến đường của chúng nữa. Để có thể quản lý được lượng thông tin đồ sộ đó, thì đều tùy phụ thuộc vào điều kiện xử lý công việc cả, nên cũng không có gì lạ khi phải mất tận vài ngày mới nhận được phản hồi.

Thế nhưng, nếu đã nhận được phản hồi nhanh đến như thế thì......chắc hẳn là con tàu trinh sát đó đã phải thực hiện một nhiệm vụ tương đối quan trọng, nên <Bevel> mới gửi phản hồi kèm theo mệnh lệnh khám xét con tàu. Có vẻ như họ muốn tìm kiếm và thu hồi lại hộp đen trong con tàu bị rơi đó. Nhưng e rằng tàu trinh sát đã bị đánh hạ bởi những biến thể từng xuất hiện trước đây. Nên nếu muốn đến đấy để thu hồi lại, thì việc phải đối đầu với những biến thể đang làm tổ ở gần con tàu là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ vậy, Freon dần chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Ngay từ ban đầu thì tại sao những biến thể với đặc tính như thế lại xuất hiện ở gần tuyến đường của Thành Phố Học Viện cơ chứ......? Đối với dạng biến thể sở hữu sức mạnh chiến đấu cao như vậy, đáng lẽ ra phải rất hiếm gặp mới phải chứ......?

Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì cô cũng không thể nghĩ ra được câu trả lời.

Sau khi khẽ lắc đầu một cái, Freon bắt đầu hạ quyết tâm nói.

"Chloe, tôi biết rằng chuyện này từ giờ sẽ phải đánh cược cả mạng sống để thực hiện, nhưng liệu tôi có thể nhờ đến sự giúp đỡ từ cô không? ......Chúng ta vừa nhận được chỉ thị mới. Đó là nhiệm vụ thu hồi lại hộp đen. Tôi muốn cô cùng tôi đến phòng trung tâm máy tính của tàu trinh sát để thu hồi lại chiếc hộp đen đó. Và loại bỏ tất cả những thứ cản trở đến tiến độ của nhiệm vụ, bao gồm cả những biến thể."

"Khi vẫn còn thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm, thì toàn thể thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt đều đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra rồi ạ. Nên là bọn em đều đã chuẩn bị tinh thần hết cả rồi."

Tuy rằng không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ có mức độ nguy hiểm đến mức nào. Nhưng, khi trông thấy biểu cảm của Chloe vẫn không hề thay đổi gì so với mọi khi......thì khóe miệng của Freon cũng dịu đi phần nào.

Hình như đội trưởng của Rico────tên là Misora nhỉ. Giá như Misora cũng là cánh tay phải của Rico giống như Chloe là cánh tay phải của mình, thì có lẽ là con bé đã không bắn trượt phát đạn đó rồi.

"Chloe, có cô ở đây quả thật khiến tôi rất yên tâm đấy."

Đối với mình thì Chloe là một người rất đáng tin cậy. Thế nhưng, Rico thì lại không có ai như thế cả.

Cũng chính vì vậy, con bé mới mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như thế ở trận đấu xếp hạng────

"Từ giờ đến sáng mai, tôi sẽ cố hoàn tất việc phân tích chiến lược. Rồi chúng ta sẽ cùng họp lại một lần vào tiết đầu tiên ở học viện. Còn về đơn xin nghỉ phép, thì tôi sẽ nộp chúng cho. Cô cứ việc trở về ký túc xá Artemia, và báo lại cho Yuri và Lloyd về nhiệm vụ đặc biệt vào ngày mai là được rồi."

"Đã rõ ạ."

"Giờ thì cô có thể về được rồi đấy. Hôm nay cô thực sự đã vất vả nhiều rồi."

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn đối với những đóng góp của Chloe, Freon liền tiến hành việc phân tích chiến lược của mình ngay sau đó.

~~~~~~~

Khi màn đêm buông xuống, tại ký túc xá Artemia.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt của mình, Kanata và Rico đã có một cuộc trò chuyện phiếm với nhau trong lúc về nhà. Và vì Rico đã nhờ Kanata đến mát xa cho mình, nên cả hai đã cùng đến ký túc xá Artemia.

Tất nhiên là Kanata đã từ chối và bảo rằng, "Việc đưa nữ sinh về phòng là điều cấm kỵ ở ký túc xá." Nhưng sau khi nghe vậy thì Rico lại bảo, "Thế thì đến tạm phòng của nhóm Misora cũng được." Tuy biết rằng cả hai hiện vẫn còn đang cãi nhau......nhưng vì nhận ra được ý định của Rico nên Kanata mới sẵn lòng đồng ý.

Hiện tại vì lý do thủ tục vào ký túc xá nên Rico đành phải hướng đến phòng chờ để đợi. Cũng bởi đó là nơi có sofa và bàn cùng với cách bố trí rất bắt mắt.

Và khi cô đến nơi, thì bỗng chạm phải một vài vị khách đã có mặt sẵn từ trước.

"Ri, Rico-san......!"

Lecty, người đang trò chuyện một cách bồn chồn, bỗng nhận ra sự xuất hiện của Rico. Ngoài ra, còn có cả Misora và Blair đang ngồi ở sofa đối diện nữa.

"Hôm, hôm nay cậu đã đi đâu vậy......!?"

"Tôi đã nghe từ Misora rồi. Có vẻ như hôm nay cô đã nghỉ phép nhỉ."

Vừa nói Lecty và Blair vừa tiến lại gần như thể đang rất lo lắng cho tình trạng của Rico. Thế nhưng, riêng chỉ có mình Misora là để lộ ra biểu cảm đầy ảm đạm trông như thể đang bị chìm sâu dưới đáy biển.

"Fuu, cũng không phải là chuyện to tát. Tôi chỉ đến để giúp anh chàng đó và đồng đội của anh ta một tay mà thôi."

"Vậy, vậy có nghĩa là, cậu đã đến giúp Tiểu Đội Đặc Biệt ư......!?"

Lecty tròn mắt kinh ngạc.

"Fumu, nghỉ phép để tham gia vào nhiệm vụ đặc biệt à. Cô cũng khá quá đấy chứ."

Ngay sau Lecty, Blair cũng lên tiếng khen ngợi Rico. Bởi vì đối với tiểu đội hạng F mà nói, thì việc được chọn để tham gia vào nhiệm vụ đặc biệt không khác gì một thành tựu to lớn cả.

Thế nhưng, chỉ có mỗi mình Misora là nghĩ khác.

Cô đã nhận thức sâu hơn về việc Rico là một tồn tại vượt xa khỏi tầm với của bản thân mình.

Mặc dù đã có trong đội một nhân tài đến cả Tiểu Đội Đặc Biệt cũng phải cần đến, vậy mà thật không ngờ lại vẫn để thua trong một trận đấu xếp hạng......quả nhiên là chúng mình chỉ đang cản trở sự phát triển của Rico mà......!

Rico là một người đồng đội rất đáng giá. Cô lúc nào cũng thẳng mặt phản đối Misora, rồi mới đưa ra ý kiến của mình.

Thế nhưng, với quyết tâm của một người đội trưởng thì. Mang ý nghĩ đó trong đầu, nếu như muốn nghĩ cho tương lai của Rico thì bản thân cô cần phải────

Kanata, người đang lắng nghe bên cạnh, bỗng lên tiếng nói.

"Chloe với Yuri cũng khen rằng cô đã làm rất tốt đấy. Đặc biệt là khả năng suy đoán nơi của con tàu trinh sát bị rơi thực sự rất đáng nể đó."

"Fuu, với một nữ thần như tôi thì chuyện đó là đương nhiên rồi."

Được nghe lời khen từ chính Kanata khiến cô cảm thấy cũng không đến nỗi tệ.

Tiếp đó, Kanata liền nhắc nhở cô rằng phải giữ bí mật về nội dung của nhiệm vụ đặc biệt lần này. Và khi xong chuyện với cậu, Rico từ từ chuyển ánh mắt sang phía của Misora.

"Sao vậy, Misora? Bộ cô không muốn tôi ở lại đây à?"

Mặc dù vẫn chưa thể thành thật với lời nói của mình. Nhưng, với mong muốn được nói chuyện với Misora bằng cảm xúc thực sự của bản thân đã khiến cô lên tiếng bắt chuyện trước. Thế nhưng────

"Rico......có đúng là hôm nay cậu đã ở cùng với Tiểu Đội Đặc Biệt không?"

"Cũng có thể nói là thế."

"......Ra vậy."

Nói xong, vẻ mặt của Misora bỗng trở nên nghiêm trọng và tối sầm lại.

Khi trông thấy vẻ mặt như thể đang rất tiếc nuối trước một cuộc chia ly nào đó của Misora. Đã khiến cho Rico bất giác gọi tên của cô bạn mình.

"......Misora?"

Ngay sau đó, Lecty và Blair cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường của cô và lên tiếng hỏi.

"......Misora-san?"

"......Cô bị sao vậy, Misora?"

Thế nhưng, bấy nhiêu đó vẫn không hề đủ để ngăn được quyết định đau lòng của Misora.

"A, anou......mình, mình...... Mình đã suy nghĩ kỹ rồi......"

Cùng với đôi vai đang run rẩy và vẻ mặt đầy đau xót của mình, Misora tiếp nói.

"Mình nghĩ rằng Rico không nên tiếp tục ở, ở lại tiểu đội E601 nữa~~~!"

"......Mi, Misora-san......!? Cậu đang nói cái gì vậy......!?"

"......Nn! Misora......!? Chẳng phải là cô đã rất lo lắng về chuyện của Rico sao......!?"

Tuy nhiên, Misora đã rất dứt khoát khi nói vậy.

Mặc dù cô rất không nỡ nói ra những lời như thế.

Nhưng cô lại cố đè nén sự lưu luyến của mình, và gắng nở một cười tươi nhất có thể. Rồi tiếp tục nói với biểu cảm đầy méo mó của mình.

"Hãy tự mình cố gắng nhé, Rico...... Vì nếu là bọn mình, thì sẽ không thể nào giúp cậu phát huy được hết sức mạnh của bản thân đâu."

Cả căn phòng phút chốc rơi vào sự trầm lặng. Bởi tất cả những người có mặt ở đây đều không thể nào tin vào những lời mà Misora vừa nói ra.

"Không, không phải như vậy đâu......! Cả chúng ta cũng có thể mà, chỉ cần ta cố gắng hơn nữa thôi......!"

Lecty liền vội vã chen ngang vào cuộc trò chuyện, và ra sức tìm kiếm tiếng nói chung từ cả hai.

"Phải, phải không, Rico-san......!? A, anou......Ta chỉ cần giữ vững phong độ thường ngày, và để cho Misora-san tung một đòn kết liễu là────"

Đang nói được giữa chừng, thì bỗng một cảnh tượng đầy khó tin đột nhiên đập thẳng vào ánh mắt của Lecty, và lập tức khiến cô chết lặng ngay sau đó.

Nguyên do là bởi Rico, người luôn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh của mình, lại đang mang một vẻ mặt như thể bị áp chế hoàn toàn bởi thứ gì đó.

Rico lúc này không hề nói chuyện với bất kỳ ai, mà chỉ khẽ nói một điều.

"......À. Cũng phải nhỉ."

Cô đã cứ nghĩ nếu là Misora thì chắc hẳn cô ấy sẽ giữ mình lại. Ấy vậy mà────

"Tôi đây sẽ chuyển sang tiểu đội C333. Dù chỉ mới đồng hành không được bao lâu, nhưng cũng đã làm phiền cô nhiều rồi, Misora."

Cũng vì hiểu rõ chính việc không thể mở lòng mới dẫn đến kết cuộc như thế này. Nên khi nói ra những lời ấy, Rico đã tự khinh miệt chính bản thân bởi đã không thể hoàn toàn tin tưởng vào những người đồng đội của mình.

Rồi cứ thế mà quay người lại và rời khỏi ký túc xá Artemia. Tuy rằng bóng lưng cô lúc này vẫn không khác gì so với thường ngày, nhưng không hiểu sao trông nó cứ như đã đánh mất một thứ gì đó vốn có vậy.

Và toàn bộ sự việc trên đều đã được Kanata đứng ở một góc phòng nhìn thấy hết. Thế nhưng, mặc cho vẻ mặt có phần đanh lại của mình, cậu vẫn không hề có ý định sẽ can thiệp vào vấn đề lần này của cả bọn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Jin note:

Chà, lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ :)) 

Tuy có ra hơi lâu, nhưng mong vẫn sẽ được sự ủng hộ của mọi người. Vì càng có nhiều thì chương mới sẽ càng ra sớm mà :))

Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ cmt, cày view nhiệt tình để mình có động lực nha.

Vì lần đầu tiên mình tham gia dịch LN cho nên sẽ không tránh khỏi sai sót. Mọi người cứ phê bình nhiệt tình để mình cải thiện nhé.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage (Yuri ) (Anh t vừa tạo điều kiện cho thuyền Yuri và Chloe cập bến kìa :)) Xem ra anh t muốn hai người họ cưỡi với nhau thật rồi :)) ) (Chứ ai như anh Kanata với anh Lloyd, đi khịa cả bề trên luôn mà :)) ) (Ra đây là "ăn đạn ngập mồm" mà người ta thường nói đến sao :)) ) (Rồi chơi vậy ai chơi lại)