Kurasu no gyaru ga, naze ka ore no gimai to nakayoku natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3247

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1159

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 245

Volume 1: Tớ có thể qua nhà cậu hôm nay không? - Chương 1: Tôi, em kế và cô nàng Gyaru (Phần 5)

◆Phần 5 [Tớ không nhớ được gì nhiều lúc này…] 

Sau bữa tối, màn đêm dần buông xuống và tôi phải đưa Takarai về nhà.

Thường thì tôi sẽ bảo Takarai tự đi về một mình bởi khu cả hai sống khá an toàn. Song tôi lại không thể làm vậy với người vừa đối xử tốt với mình được.

Đi bộ trong đêm với cô gái thơm tho có khuôn mặt dễ thương như Takarai khiến tôi không thể nói năng theo ý muốn. Mặt đất như đã biến thành một tấm thảm mềm mại kỳ ảo, nhưng tôi không nghĩ bản thân sẽ mất kiểm soát....

Nhưng tôi phải nói gì đó với cô ấy. 

“Cậu sẽ làm gì?” 

“Làm gì là sao?” 

Takarai nhìn tôi không chút cảnh giác. 

“Cậu biết đó, toàn bộ chuyện bạn gái này rồi sẽ có ngày bại lộ thôi, đúng chứ?” 

“Nhưng nếu nói vậy, Tsumugi-chan sẽ buồn nhỉ? Tớ tưởng cậu không muốn làm em ấy buồn mà, Nagumo-kun?” 

“Cái đó…” 

“Hay cậu muốn có một người bạn thật sự hoặc một người con gái khác ngoài tớ để biến lời nói dối thành sự thật?” 

“Chuyện đó là không thể mà.” 

“Đúng chứ?” 

“…Ừ, phải rồi ha. Nó khá là phức tạp.” 

Đó hẳn là một con đường đầy chông gai.

Giờ tôi đang năm hai cao trung và phải thích nghi với cuộc sống tại đây, dù tốt hay xấu, tự dưng trở nên thân thiện sẽ rất khó khăn. Sẽ không hề dễ dàng gì để thay đổi hình tượng mà tôi đã tạo dựng nên trong lớp. 

“Tớ sẽ chăm lo cho em ấy đến khi Nagumo-kun có ai đó làm bạn.” 

Tôi tự hỏi tại sao bản thân lại không thấy ghê tởm Takarai. 

Dù đúng là tôi đã tạo điều kiện cho cô ấy thoát khỏi mấy vụ tỏ tình, nhưng đó đơn giản chỉ là hỗ trợ đôi chút thôi, và tôi dám chắc là mình chưa làm gì đến độ được cô quan tâm nhiều tới vậy. 

Tôi đoán mình chỉ là tuýp người không thích gì cụ thể hết. Như một người sành ăn tìm đến một món hảo hạng, tôi có một khẩu vị kì lạ, và có thể gọi nó là khao khát chịu đựng. 

“Nhưng nếu không nhanh lên, tớ sẽ trở thành người bạn gái đó đó, cậu biết chứ?” 

“Gì đây, cậu định tự đưa mình vào trò chơi trừng phạt à…?” 

“Vì đối với Nagumo-kun, tớ chỉ là một con kh*n, phải không? Thế thì nó đúng là trò chơi trừng phạt rồi.” 

“Tớ đâu có nghĩ vậy đâu?” 

Ôi không, có vẻ như định kiến của tôi về Takarai bị cổ phát hiện mất rồi. 

Ừ thì đúng là tôi đã từng coi Takarai là một con kh*n, nhưng giờ mà làm vậy thì có hơi thô lỗ.

Nhờ có Takarai mà tớ không còn phải thấy e dè trước Tsumugi nữa, với cả, cậu còn là bạn của con bé. Tớ không nghĩ cậu là người xấu đâu.”

“Ể? Thật sao?” 

Đột nhiên, soạt một cái Takarai đã thu hẹp khoảng cách giữa cả hai và làm một cử chỉ hết sức ấn tượng. 

“Tớ có thể làm thế này với cậu không?” 

Takarai bám lấy cánh tay tôi. 

Thật khó để giữ bình tĩnh khi cánh tay tôi bị sự mềm mại của Takarai thu hút. Nếu hai đứa chỉ nói chuyện thôi thì không sao, nhưng trong cái tình huống phải tiếp xúc cơ thế thế này thì quá là khó cho một thằng trai tân như tôi.

“Đừng có như vậy…” 

“Cứ nhăn nhó thế thì cậu không thể có bạn gái được đâu~” Takarai cười toe toét và không định dừng lại. Tôi đang cố xóa bỏ cái danh “b*tch” của cổ, nhưng nếu cứ dùng cơ thể mình như một thứ vũ khí để trêu đùa tôi như vậy, thì chắc tôi sẽ phải đổi ý quá. 

“Tớ không muốn ép bản thân phải có bạn gái đâu.” 

Đối với tôi, ưu tiên hàng đầu chính là Tsumugi. Nếu có dư thời gian cho cô gái khác thì tôi thà dành cho con bé còn hơn. 

“Ối, vậy nghĩa là cậu hài lòng nếu là tớ hả?” 

“Không, không phải vậy. Nói đúng hơn thì, cậu không thấy ghét khi có người nghĩ cậu là bạn gái tớ sao, Takarai-san?” 

Điều đó mang lại cho tôi rất nhiều lợi thế nhưng với với Takarai thì ngược lại.

“Tớ không có bận tâm đâu~” 

Để chứng tỏ lời nói của mình, Takarai càng sán tới gần hơn nữa, như thế cô ấy đang bám vào tôi vậy. 

“Đó cũng là vì lợi ích của Tsumugi nữa..” 

“Cho Tsumugi sao?” 

“Tớ nghĩ Nagumo-kun nên làm quen với con gái nhiều hơn, bởi cậu đã hiểu nhầm Tsumugi-chan vì đã nghĩ rằng tại em ấy là một cô gái kì lạ, có những điều mà cậu chưa biết về Tsumugi, đúng chứ?”

“Cái đó…” 

Đó là điều tôi đã luôn nghĩ tới. 

Là một kẻ cô đơn, từng chỉ sống với mỗi cha, và không hề có quan hệ với người khác giới, có lẽ tôi không thể nhận ra được những ý định của Tsumugi trong tương lai. 

“Thế nên là, sao cậu không làm quen với điều đó cùng tớ nhỉ?” 

Takarai dừng lại, nắm lấy hai cổ tay tôi và quay mặt lại, không cho tôi trốn thoát.

“Tớ đã nghĩ ‘Mình muốn cho Nagumo-kun và Tsumugi-chan thân với nhau” khi nhìn thấy hai người hôm nay. Tớ không muốn Nagumo-kun hiểu lầm mọi chuyện và rồi tự hủy, và cũng chẳng muốn cậu có mối quan hệ không tốt với Tsumugi-chan. Tớ nghĩ là trở thành bạn gái luyện tập của cậu cũng không phải là một ý tồi.”

Takarai nhanh nhẹn đi sang bên phải và nắm chặt tay phải tôi bằng tay trái của mình. 

“Tớ sẽ bắt đầu với tay của cậu. Hãy làm quen từng chút một thôi. Đó là cách chúng ta sẽ tập với nhau. 

Bàn tay mát lạnh của Takarai đặt lên bàn tay tôi. 

Làn da chúng tôi chạm vào nhau gần đến độ tôi cảm tưởng như thân nhiệt của mính với Takarai đang tráo đổi với nhau vậy. 

Tay nắm chặt tay, dù cả hai còn chẳng phải người yêu.

Takarai nói là sẽ bắt đầu với tay trước… Thế nếu chuyển sang bước tiếp theo thì sẽ là nắm tay ở đâu vậy? 

“Rồi cậu sẽ quen nếu chúng ta cứ bên nhau như này thôi. Từ giờ, bàn tay tớ là ‘người yêu duy nhất’ của Nagumo-kun.” 

Trông Takarai không có vẻ gì khó chịu hết, cô nở một nụ cười mà bản thân không bao giờ làm ở lớp. 

Tôi làm như Takarai nói và nhận ra đã đến ga rồi. 

Không như ở khu dân cư, quanh đây có rất nhiều người. Tôi cảm giác như có rất nhiều con mắt dõi theo mình. Có lẽ đó chỉ là do bản thân đang lo lắng quá mức nhưng tôi thực sự cảm thấy như vậy.

“Tạm biệt, Nagumo-kun, hẹn gặp cậu ngày mai.” 

Takarai nhẹ nhàng đi đến chỗ cổng soát vé, tay cô đưa lên và vẫy vẫy trước mắt tôi. 

“Ô-Ồ…” 

Tới giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, và uể oải vẫy tay với Takarai.

Dù mùa hè đã đến rất gần, bàn tay tôi dường như còn lạnh hơn khi chia tay với Takarai.