Phần 6 [Mưa và nắng]
Một ngày nọ, sau một ngày học không có gì đặc biệt, tôi quyết định ra về trước toàn bộ bạn cùng lớp như thường lệ.
Thế rồi khi tan học thì có biến.
Trông sang cánh cổng chính từ thang máy, cảnh tượng trước mắt tôi vì mưa lớn mà trông cứ như bị một tấm rèm che phủ vậy.
Cơn mưa bỗng trở nên nặng hạt.
Có vẻ những người bạn cùng lớp đang định về nhà đã quyết định sẽ ở lại trường một lát, đinh ninh rằng nếu đợi thì mưa dần dần sẽ ngớt mua.
Tôi thì không có thì giờ ngồi đợi.
Tôi phải về nhà và mang ô cho đến nhà ga gần nhất cho Tsumugi.
Tiếp đó, tôi phải làm nóng nước tắm cho Tsumugi để con bé không bị cảm lạnh…Nghĩ đến đó, tôi lắc lắc hai chân để sẵn sàng phóng xe đạp với tốc độ tối đa.
Rồi có ai đó vỗ lên vai tôi.
Giật mình quay lại bởi cú chạm bất ngờ, tôi nhìn thấy Takarai.
Bảo sao tôi lại ngửi thấy gì đó tươi mới và khác biệt với sự ẩm ướt của màn mưa.
“Tớ để ở ngăn dưới tủ khóa ấy, phòng mấy lúc thế này.”
Takarai đưa cho tôi một chiếc ô gấp, có lẽ ngụ ý rằng cứ tự nhiên mà dùng.
“Đèo tớ đi rồi tớ cho mượn nè.”
Sai rồi. Có vẻ là Takarai muốn dùng tôi như một phương tiện quá giang. Cơ mà, nếu đi qua nhà tôi thì cũng gần nhà ga hơn thật.
“Bạn cậu thì sao?”
Tôi đã tưởng Takarai sẽ đợi ngớt mưa rồi về cùng nhóm bạn thân của mình là Ousaki và những người khác cơ.
“Rumi với mấy bạn kia có rủ, nhưng tớ từ chối vì hôm nay phải về nhà.”
“Cậu có việc gì quan trọng phải làm à?”
“? Thì đây là cái chuyện “quan trọng” đó nè?”
Takarai nghiêng đầu ra chiều bí ẩn.
Tôi thấy người mình bất giác nóng lên dù nhẽ ra phải lạnh hơn bình thường bởi cơn mưa.
“Cậu ấy nhé… cứ thích đùa như thế.”
“Tớ rất nghiêm túc nhé.”
“…Cậu chỉ đang giả vờ làm ‘bạn gái’ vì lợi ích của Tsumugi mà thôi, nhưng nhỡ nếu nghiêm túc với cái “ý tốt” đó thì sao? Nhỡ một đứa u ám và cô độc trở nên nghiêm túc thì sao? Như vậy thì sẽ phiền phức lắm.”
Không như đám người với vẻ ngoài sáng sủa đã tỏ tình với Takarai, nói với cô rằng họ yêu cô dù sẵn sàng khiến cô đau khổ.
“Được mà. Vậy thì, hãy nghiêm túc với tớ đi.”
Takarai bước đến trước tôi rồi mở dù.
Giữa sự dữ dội của màn mưa, tôi có thể nhìn thấy một đóa hoa mang sắc hồng tươi đang nở rộ.
“Thi thoảng tớ lại ước mình có thể được chia sẽ những rắc rối với Nagumo-kun đó."
Takarai vung vẩy ô sang hai bên như thế muốn nói, “Đi nào.”
Chuyện là như vậy đấy.
Takarai đã từ chối bạn mình rồi, và không thể quay lại lớp học vào lúc này.
Vì vậy tôi không thể thoái thác được nữa, phải rời đi sớm trước khi bị những người để ý Takarai phát hiện ra thôi.
Chắc chắn ô của Takarai sẽ giấu tôi đi khỏi họ.
Tôi dắt xe ra khỏi bãi sau khi được Takarai che ô.
Khi đang cố đưa cô lên sau xe, Takarai nghiêng đầu.
“Sao lại có cái gối thế này?”
“Để tớ đèo Tsumugi mỗi sâng ấy mà. Chỉ đèo đến nhà ga thôi.”
“Ể~. Tốt bụng quá chừng à~. Đúng như mong đợi từ một tên siscon ha.”
“Sao tớ chẳng cảm thấy như được khen gì hết nhỉ….”
“Chắc là lần sau tớ sẽ nhờ cậu đèo tới trường.”
“Takarai-san hay đi tàu mà, lại còn ngược hướng nhà chúng tớ nữa.”
“Nhưng nếu tớ đi từ nhà Nagumo-kun tới trường thì sẽ không sao nhỉ?”
“Takarai-san cho rằng việc đó không sao khiến tớ thấy lo đấy.”
Cái con người này, không định tới sổng hẳn tại nhà Nagumo đâu, nhỉ?
Chắc chắn Tsumugi sẽ rất vui khi nghe được điều này…nhưng với tôi thì không có gì ngoài áp lực hết.
Nội tâm tôi không đủ mạnh mẽ để chống chọi với việc sống cùng một mỹ nữ đâu.
“Tớ sẽ giữ ô, còn Nagumo chỉ việc đạp xe thôi.”
Takarai lúng túng trèo lên yên xe.
Nhờ cái ô của Takarai mà mưa không hắt vào người nhiều lắm.
Tuy vậy, chúng tôi phóng đi trong cơn mưa đang ào ào trút xuống, quần tôi thì đã ướt hết cả rồi, nhưng cỡ này thì không làm tôi ốm được đâu.
Bố tôi lúc nào cũng vắng nhà, nếu để bản thân bị ốm thì nhà Nagumo sẽ không trụ nổi mất.
Sau cùng thì suốt cả chặng đường mưa vẫn không ngớt, nhưng chúng tôi đã an toàn về được đến nhà.
Ngay khi vừa xuống khỏi xe đạp tại chỗ đỗ xe, tôi nghe thấy một tiếng hắt hơi.
“A--, xin lỗi nhé.”
Là Takarai.
“Tớ bị ướt hơn mình nghĩ.”
Takarai bị ướt nhiều tới mức kỳ lạ. Đến cả chiếc áo sơ mi dù đã khoác một lớp áo bên ngoài vẫn sũng cả nước.
“Này, cậu không đưa hết ô về chỗ tớ đâu nhỉ, phải không?”
Vốn chiếc ô là thuộc dạng ô nhỏ gập được. Nó rất nhỏ, không được thiết kế để che đủ cho hai người.
Tôi nghĩ chủ của chiếc ô là Takarai sẽ dùng nó cho mình cơ…
“À… chắc là tớ có hơi mất thăng bằng.”
Cô mỉm cười như thể chẳng có gì to tát, nhưng cô ướt tới nỗi nước mưa đang nhỏ giọt từ ngọn tóc kia. Cái lạnh khiến làn da trắng trẻo của cô lại càng thêm phần trong suốt. Tôi không vô tâm đến mức có thể trơ mắt đứng nhìn một Takarai như vậy được.
“Tớ chuẩn bị đun nước tắm đây, sao cậu không vào đi?”
“Ể--, được rồi mà. Làm vậy kì lắm.”
“Sao cậu lại khách sáo thế, Takarai-san mọi khi có như vậy đâu.”
(Illu)
Thường thì cô sẽ cực kì hoan hỉ mà bước vào nhà dù tôi chẳng hề mời.
Phải chăng cuối cùng cổ bị cảm lạnh và cảm thấy
Nghĩ vậy, tôi nhận ra bản thân không được tín nhiệm đến thế.
“A--, tớ không có định làm gì mờ ám với cậu đâu, chỉ là tớ thấy sẽ thật tệ nếu cậu bị cảm lạnh, nên mới mời cậu vào trong thôi… không có ý gì khác đâu…”
Dù trước mặt Tsumugi chúng tôi đang có mối quan hệ bạn trai-bạn gái, nhưng thực chất cả hai chỉ là bạn cùng lớp mà thôi.
Không đời nào bạn lại có thể cứ thế chấp nhận được một đứa con trai mời vào tắm như vậy được.
Takarai hẳn đã biết rằng Tsumugi sẽ không có ở đây và chúng tôi sẽ ở một mình với nhau trong nhà nên đã bật chế độ cảnh giác.
“Ấy không, không phải là tớ nghi ngờ gì Nagumo-kun đâu.”
Dưới phần mái hiên đơn giản của chỗ để xe đạp, Takarai, với phần tay cầm của chiếc ô đặt trên vai, đang nhìn xa xăm và làm điệu bộ suy tư.
“Nhờ có Takarai-san mà tớ không còn gặp rắc rối vs Tsumugi nữa, nên ít nhất hãy để tớ trả ơn cậu như thế này.”
Nếu cứ cự cãi thế này thì Takrai sẽ phát sốt thật mất.
Và thế là, hùng hổ hơn bao giờ hết, tôi kéo Takarai vào nhà cùng với mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại