Kurasu no gyaru ga, naze ka ore no gimai to nakayoku natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 232

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7479

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 179

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Volume 1: Tớ có thể qua nhà cậu hôm nay không? - Chương 2: Đời sống bình thường mới (Phần 5)

◆Phần 5 [Bị bao quanh bởi những cặp chân]

Hôm nay Takarai lại ghé qua nhà chúng tôi

“Hử?”

Takarai đi đến trước cửa chính và hướng mắt lên trần nhà.

“Nagumo-kun, bóng đèn ngoài này chết rồi nè.”

“Tớ không có điên.”

“Không phải đâu, nhìn nè.”

“Ô, thật này!?”

Takarai chỉ vào những bóng đèn huỳnh quang quả thật là cứ thi thoảng lại chớp tắt một cách đáng ngờ ngoài hành lang.

“Tớ thay ngay đây, để Takarai có thể ngồi chơi với Tsumugi.”

Tôi đi tới nhà kho để lấy bóng đèn dự phòng.

Takarai liền bước theo tôi.

“Để tớ giúp cậu, Nagumo-kun.”

“Tớ đã có “một cặp chân” trợ giúp mình rồi, không sao đâu.”

Tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, nhưng tôi không tài nào tìm thấy cái thang trong căn phòng dư ra mà chúng tôi hay dùng để chứa đồ đâu cả.

“Khỉ thật. Cha cầm đi rồi ém luôn rồi…”

Tôi đã hoàn toàn quên khuấy đi mất điều đó.

“Ba cậu lấy mất thang rồi à?”

Tôi giải thích cho Takarai, người đang nghiêng đầu thắc mắc.

“Tớ nói với cậu cha tớ là một đô vật chuyên nghiệp rồi đúng mà? Vì hợp đồng nên thi thoảng ổng lại phải đi đấu cho mấy tổ chức khác thay vì cái chính, nhưng có một lần ổng đấu một trận ladder match cho một tổ chức nhỏ mà có thể dùng một cái thang làm vũ khí và công cụ. Thông thường thì tổ chức đó sẽ là người cung cấp dụng cụ, nhưng vì là một tổ chức nhỏ và thiếu hụt kinh phí, nên đô vật phải tự mang thang của mình đi. Cha tớ thích thi đấu ở mấy cái nơi kỳ quặc như vậy đấy. Ổng đã làm việc cho một tổ chức lớn cũng lâu rồi, và hẳn bản thân cũng đã mệt mỏi với nó.”

Nhưng trong lúc tôi giải thích thì Takarai đã ngiêng đầu theo phía ngược lại.

“Một trận đấu vật mà dùng thang á? Gì kỳ vậy?”

“Lần sau tớ sẽ cho cậu xem video.”

Lúc này, điều chúng tôi cần để tâm là sự biến mất của chiếc thang.

Cha tôi đã mang chiếc thang đi thi đấu, nhưng ông đã làm hỏng nó ở đó luôn, và giờ trong nhà chúng tôi không hề có thang. Lẽ ra tôi đã nên mua một cái mới sớm hơn rồi.

“Ừm, cậu biết đấy, tớ nên giúp cậu chứ, nhỉ? Nagumo-kun, cõng tớ lên vai cậu đi rồi tớ sẽ lắp nó vào.

Ok! Triển thôi!

Có khùng tôi mới nói như vậy.

Để Takarai ngồi lên vai đồng nghĩa với việc đầu tôi sẽ nằm giữa hai chân cô ấy đấy.

Và vì Takarai vừa từ trường về nên vẫn còn đang mặc đồng phục, tôi sẽ phải rúc đầu vào váy của cô ấy …Nếu Takarai không mặc quần ngắn hay quần bó thì chắc tôi không đứng thẳng nổi mất.

“…Chắc là cái bóng đèn vẫn còn trụ được, nên ngừng ở đây thôi rồi lúc khác tính tiếp ha.”

“…Shin-nii, anh không định thay bóng đèn sao?”

Tsumugi xuất hiện tại nhà kho với vẻ lo lâu.

Tôi sực nhớ rằng Tsumugi không thích những nơi tăm tối.

Bạn thích phim kinh dị, đúng chứ? Không à, có lẽ là bởi con bé thích phim kinh dị nên mới ý thức về bóng tối rõ đến vậy. Nếu tỉnh dậy để đi vệ sinh mà đèn hành lang không bật… thì con bé sẽ run rẩy trong bóng tối, và tôi sẽ cảm thấy tội nghiệp con bé vô cùng.

“Thôi được rồi, để anh thay.”

Đây là vì lợi ích của Tsumugi. Tôi không thể nào quay lưng với con bé được.

Tôi lấy ra một bóng đèn huỳnh quang được dán nhãn phân loại từ trong tủ ra.

“Hên là ổng không có lấy cái bóng đèn nào đi hết.”

“Bộ mấy đô vật cũng dùng đèn như dùng mấy cái thang à?”

“Đương nhiên rồi. Nào, thay thôi. Khẩn trương lúc nào cũng tốt hơn.”

“Đúng là rắc rối, fuun~. Hay là không ta? Bên nào nhỉ?

Tôi quay lại chỗ hành lang với một Takarai đang bất mãn.

“Thôi thì, cũng không trách được, là vì lợi ích của Tsumugi-chan mà, rồi, Nagumo-kun, squat ở đằng kia đi.”

“Hết cách rồi nhỉ. Tớ cũng chả muốn cõng Takarai trên vai đâu.”

Tôi quỳ xuống quay lưng lại vói Takarai, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Cõng lên vai, chỉ là cõng lên vai thôi, muốn thay được bóng đèn thì như vậy là cần thiết.

Tôi cứ tự lẩm bẩm với mình như vậy để giữ bình tĩnh và sẵn sàng cho việc này.

“Nagumo-kun, quay lại, quay lại đi.”

Takarai vừa nói vừa tiến tới trước mặt tôi.

“Tớ muốn Nagumo-kun bế tớ lên từ đằng trước cơ.”

Cô mỉm cười và nói ra một điều tàn nhẫn.

Dường như, Takarai muốn tôi nâng cô ấy lên theo một tư thế gọi là ‘Powerbomb’.

Cậu bị điên à?

Còn khướt tôi mới đồng ý nhé.

Chỉ riêng việc cõng cô trên hai vai thôi đã ngượng lắm rồi… nhưng không đời nào tôi có thể úp mặt mình vào giữa hai chân của Takarai đâu.

“Như thế khó giữ thăng bằng lắm, có thấy được gì trước mặt thôi.”

“Thế thì tốt. Cứ nhìn vào tớ là được.”

Nếu như không ở trong tình huống này thì tôi đã cảm thấy bối rối rồi.

“Đùa hơi quá trớn rồi nha. Tớ chỉ cõng cậu lên vai thôi, không chấp nhận việc gì khác đâu nhé.”

Thành thật mà nói, tôi thậm còn không muốn cõng cô lên vai mình ấy chứ.

“Shin-nii…ở đây sắp tự dưng tối thui sao?”

Tsumugi bám lấy tôi.

“Sẽ không tôi đâu. Anh sẽ không để việc đó xảy ra.”

Tôi phải thực hiện nghĩa vụ của mình để đem lại ánh sáng cho Tsumugi.

“Thôi nào, vậy thì thay đèn nhanh nhanh đi.”

“Cái chuyện mà cõng lên vai là giải quyết được mà đem phức tạp hóa lên là không được đâu, Takarai-san.”

Cậu hẳn đang tận hưởng chuyện này lắm đúng không hả Takarai? Tớ thấy cũng ok thôi, nhưng đừng có kéo Tsumugi vào.

“Nagumo-kun bướng quà à. À, với cả, Nagumo-kun nè, cậu có ‘Switch’ đúng không?”

“Tớ có, thì sao?”

“Thì chúng ta sẽ chơi game, rồi nếu Nagumo-kun thắng, tớ sẽ để cậu cõng tớ lên vai theo cách cậu muốn. Còn nếu tớ thắng thì tớ sẽ powerbomb cậu.”

“…Có thua thì đừng có mà cằn nhằn đấy.”

Ngay từ đầu, tôi còn chẳng muốn cõng cô trên vai cơ.

Chúng tôi phải làm gì đó để giải quyết chuyện này, nên tôi đành làm theo ý tưởng của Takarai.

Vì lý do gì đó, tôi lại chơi cờ Tào Cáo với Tsumugi, nhưng cả Takarai lẫn Tsumugi đều rất giỏi, và tôi không thể thoát khỏi cảnh bị phá sản liên tục và chìm xuống đáy sâu của sự nghèo đói cho đến tận phút cuối.

“Để xem cậu có làm đúng giao kèo được không nào, đồ thua cuộc.”

“Shin-nii non quá.”

Lúc khi bản thân dần chìm xuống vũng bùn, thì Takarai và Tsumugi đang ngồi kiểu quỳ với hai tay chống nạnh trước mặt tôi. Hai người họ tâm đầu ý hợp như thể hai chị em vậy, và tôi cảm thấy lo sợ chuyện sẽ xảy ra nếu Tsumugi tiếp tục bị ảnh hưởng bởi Takarai. Lý do tôi thua áp đảo ngay từ đầu cũng là bởi hai người họ đã phối hợp để chơi mọi nước bài có thể để hành hạ tôi.

“…Tớ hiểu rồi.”

Không muốn bỏ cuộc, tôi ra hành lang rồi khuỵ gối xuống trước mặt Takarai.

…Tuy nhiên, Takarai lại đi vòng ra sau lưng tôi.

“Nghĩ lại thì, giữ thăng bằng từ đằng trước khó lắm. Ngồi lên vai cậu sẽ an toàn hơn đấy.”

“Tớ đã nói từ đầu rồi mà.”

“Xin lỗi, xin lỗi mà~.”

Như thể thật lòng muốn xin lỗi, Takarai nói với một nụ cười nặng nề.

“Tớ chỉ muốn chơi game với Nagumo-kun thôi.”

“Chuyện đó, tớ có thể đi chơi với cậu bao nhiêu tùy thích mà?”

“Cậu sẽ đi chơi với tớ bất cứ lúc nào cậu muốn sao?”

“Ừ.”

“Cứ như kiểu lời ước hẹn cho một tình yêu vĩnh cửu ấy nhỉ?”

“Tớ nghĩ chúng ta bắt đầu có chút hiểu lầm rồi đấy. Là đếm ngược cho tới khi ly dị thì có.”

Sau cùng thì, vẫn chỉ là một ngày khác mà Takarai nắm thế chủ động, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy thỏa mãn. Điều này thật khó chịu, nhưng tôi không cảm thấy tệ cho lắm.

Tôi chẳng liệu có phải Takarai đã huấn luyện mình thành như vậy hay không nữa.

“Nè, nếu tớ nặng quá thì cứ nói nhé, được không?”

Tôi có thể nghe được giọng nói ngượng ngùng của Takarai lúc cô đặt tay lên vai mình.

“Làm như tớ sẽ nói thẳng mặt một cô gái là cổ nặng ấy.”

Hay nói đúng hơn, Takarai không thấy xấu hổ khi được một đứa còn trai còn nặng hơn cả mình cõng lên vai sao?

À thì, có lẽ Takarai cũng chẳng để tâm đâu. Có phải cô chưa quen với người khác giới như tôi đâu nhỉ.

“Fuun~, cậu đúng là một quý ông đó. Vậy thì, bắt tay vào việc nào.”

Lúc đang háo hức chờ đợi khoảnh khắc đó đến, một cảm giác hiếm gặp dấy lên trong tôi khi trên vai tôi cảm nhận được thứ sức nặng lạ lẫm và cặp đùi trắng nõn của một cô gái đang chìa ra hai bên má mình.

Hơn nữa, đó lại là đùi của Yua Takarai.

Không lâu trước đó, tôi thậm chí còn chẳng thể nói với cô lời chào.

Tôi đã bị lay động bởi sự thật rằng có thể xảy ra những việc thật kì lạ, và nhờ đó sự xấu hổ của tôi đã giảm đi đôi chút, nhưng khi cặp đùi của Takarai chạm vào mặt tôi, kết hợp với mùi hương ngọt ngào của cô, lưng tôi liền khom xuống, và tôi cảm thấy như chẳng thể nào đứng dậy nổi.

“Tớ xin lỗi, Nagumo-kun, tớ biết là mình nặng mà!?”

Tôi nghe thấy giọng của Takarai, nói đúng hơn là tiếng la.

“Không phải đâu….”

Để chứng minh rằng mình không nói dối. tôi đứng dậy và cố gắng chỉnh tư thế vai.

Thú thật thì, Takarai cũng không nhẹ cho lắm.

Dáng người cổ cao, nghĩ lại thì tận hơn 6 feet(hơn mét tám) . Cô khá thon thả, nhưng phải nói là ngực cô to vật vã, và hẳn cô còn nặng hơn thế nữa. Nếu cô nặng 50 kg, thì đó là tương đương với 10 bao gạo 5kg đấy. Nếu phải cõng cô trên vai, thì chẳng khác nào một kiểu khổ luyện cả.

Tuy vậy, dường như sự luyện tập cơ bắp của tôi đã cho thấy công hiệu mà thậm chí tôi còn chẳng nhận ra.

Sau khi cõng Takarai lên vai, tôi lại có thể nâng cô lên dễ dàng một cách đáng kinh ngạc.

“Oh~ Nagumo-kun, tuyệt thật đó, cậu khỏe ghê á~,”

“Ngần này thì tớ chịu được. Thì tớ cũng đang tập squat mà.”

Ngay lúc tôi đang thấy thoải mái, thì Takarai lại xoa đầu tôi. Đừng có làm thế, kiệt sức mất thôi.

Cõng một Takarai đang mặc váy trên vai xấu hổ hơn tôi hình dung, và có lẽ bởi tôi đang cố giữ thăng bằng, nhưng Takarai lại quặp hai chân quanh cổ tôi và đung đưa chúng, và chỉ riêng việc cảm nhận cặp đùi của cô đã khiến tôi như lên mây.

Nếu hai đứa không xong sớm, thì chắc tôi không giữ nổi mất.

“Tsumugi~, đừng có múa may như Jedi nữa rồi đưa bóng đèn cho Takarai-san đi~.”

“Của chị đây, Yua-san.”

Tsumugi đưa chiếc bóng đèn huỳnh quang cho Takarai.

Có lẽ vì từng sống một mình, Takarai đã nhanh chóng thay xong bóng đèn và trèo xuống khỏi người tôi.

Tôi vẫn có thể cảm nhận được cái chạm của Takarai nơi đầu và vai mình, và khi nghĩ lại về điều đó đó, tôi có cảm giác như bản thân vừa làm gì đó tồi tệ vậy..

“Cảm ơn cậu, Nagumo-kun~.”

“Takarai là người thay nó mà. Vậy rồi thì Tsumugi sẽ không phải sợ tối nữa.”

“Đó là nỗ lực của tất cả mọi người mà!”

Tsumugi vừa vung vẩy chiếc bóng đèn cũ trong tay vừa thốt lên vẻ mừng rỡ. Đừng có làm thế, nguy hiểm lắm.

Dù vẫn cùng một loại bóng như thường lệ, nhưng chiếc bóng đèn huỳnh quang mới thay dường như lại là sáng nhất từ trước đến giờ.

Và thế là, một ánh đèn mới được thắp sáng lên ở gia đình Nagumo.