Kurasu no gyaru ga, naze ka ore no gimai to nakayoku natta.

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3247

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1159

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 245

Volume 1: Tớ có thể qua nhà cậu hôm nay không? - Chương 2: Đời sống bình thường mới (Phần 7)

◆ Phần 7 [Nhưng khắp người cô ấy đều đang mặc đồ của Cha]

Ngay khi bước vào nhà, tôi bật bình nước nóng lên và quyết định để Takarai vào tắm cho ấm người.

“Nagumo-kun cũng mắc mưa nhỉ?”

Đứng trước nhà tắm, Takarai lưỡng lự.

“Nhờ cậu mà tớ cũng không bị ướt nhiều lắm. Chỉ cần thay quần áo là xong.”

“Nhưng tớ không muốn vì mình mà Nagumo-kun bị cảm đâu. Hay mình vào chung đi?”

“Thôi được rồi Takarai-san, đi tắm bồn cho ấm người đi. thay đồ xong tớ sẽ đợi ngoài phòng khách.”

“Cậu chẳng hiểu tớ gì cả…”

Trông Takarai có vẻ không vui, nhưng tất nhiên là cô chỉ đang đùa và không hề định lì lợm.

“Mà tớ thay quần áo kiểu gì đây?”

“A…”

Tôi vì quá lo rằng Takarai sẽ bị ốm mà quên khuấy đi việc đó.

Sao tôi lại quên được chứ?

Để cô dùng tạm quần của Tsumugi, người cùng giới với cô thì cũng được thôi, cơ mà chúng lại không vừa.

“Tớ mượn quần áo của Nagumo-kun được không?”

Tôi không phiền đâu, nhưng mà…à, nhớ ra rồi.

“Có mấy món hàng của cha mà tớ chưa khui ra, size XL nên người lớn mặc cũng OK đấy.”

“Hàng của cha cậu là cái gì thế? Nghe hài ghê.”

Takarai nói đúng. Tôi nhận ra cái từ đó nghe thật kỳ cục.

“Mấy cái áo phông cho fan của cha tớ ấy mà, dùng để tặng khi họ tới xem những trận đấu và cổ vũ cho cha, nhưng thiết kế nó cũng không kỳ cục lắm đâu.

“Tớ cũng chẳng quan tâm đâu, miễn mặc được là được rồi. Cơ mà phần dưới thì…”

“Có quần cộc này, nên cậu cứ dùng đi, hàng mới toanh hết đấy.”

“Mấy món goods của cha cậu tuyệt thật đó. Có khăn tắm hay gì không?”

“Có chứ, cũng phổ biến ra phết.”

Tôi định bụng sẽ để cô dùng khăn tắm ở nhà, nhưng con gái thì nên là khăn chưa dùng sẽ tốt hơn. Tôi sẽ lấy khăn khác.

“Có đủ thứ luôn. Cả tất nữa này.”

“Ừ, có hết mà. Chúng đều free size hết, nên đến cả con gái tớ nghĩ mang cũng vừa đấy.”

“…Không có quần nhỉ?”

Takarai nói, thoáng lộ vẻ sợ hãi.

“Đúng như tớ đoán, có luôn…Mẫu quần này cũng vừa mới được ra mắt thôi. Một chiếc quần boxer tượng trưng cho trang phục trong game.”

“Hmm, đồ lót của tớ có vẻ cũng không ướt lắm.”

Thế thì ổn rồi. Cậu cũng không muốn phơi đồ lót của mình ở nhà người khác đâu ha.

“Cậu cần túi để đựng quần áo mang về phải không? Tớ có một cái túi tote, để đồ trong đó thì bên ngoài không nhìn thấy được đâu..”

“Đó cũng fan goods của cha cậu luôn đúng không?”

“…Không, là túi có logo của tổ chức trên đó.”

“Hể~, vậy khác nhau là ở chỗ đó hở?”

“Oi, đừng có cười như thế. Không hiểu sao tớ thấy khó chịu đó.”

Bỏ qua việc cảm thấy thất bại một cách kỳ lạ, tốt nhất là nên để Takarai tắm càng sớm càng tốt.

“Đợi tớ chút, để tớ đi lấy cho. Quần áo thay tớ sẽ để quanh đó, nên cậu cứ việc ngâm mình thỏa thích.”

Tôi đóng cửa phòng tắm và đi lên tầng để thay quần áo.

Trên tầng hai có một số phòng để trống bên cạnh phòng của tôi và Tsumugi.

Khi ngôi nhà này được xây, tôi đã sống một mình với cha, nên đương nhiên có rất nhiều phòng dư, nhưng có lẽ vì Cha đang chuẩn bị nơi ở cho Ayaka-san để sống với Tsumugi khi cô đang gặp vấn đề về thu nhập. Cha tôi và Ayaka san thân nhau như anh em ruột vậy, nên việc ông tính đến điều đó cũng không bất ngờ lắm.

Một trong các căn phòng trống được dùng làm kho chứa merch để bán của cha tôi.

Đó là nơi để cất những mẫu merch được gửi đến cho tôi. Căn phòng cứ một bảo tàng thu nhỏ chứa đủ thứ đồ đạc, từ DVD, pamphlet của các giải đấu, mô hình dựa trên cha tôi, và các bộ phục trang cũng như áo choàng mà ông dùng trong các trận đấu.

Đang lấy ra những gì mình cần, tôi nhận được tin nhắn từ Tsumugi trên ứng dụng nhắn tin.

[Anh không cần phải mang ô đến đâu.]

[Mưa sẽ tạnh sớm thôi, em sẽ ở lại trường.]

Đó là tin nhắn từ Tsumugi, con bé đang trú mưa cùng bạn ở trường.

Theo dự báo thời tiết thì mưa sẽ tạnh trong khoảng 30 phút nữa, nên cũng được thôi.

Khi đi xuống tầng, tôi bỗng dưng thấy bất an.

Thế có nghĩa là mình sẽ ở một mình với Takarai trong một lúc, nhỉ?

Vì định sẽ đi đón Tsumugi, nên tôi đã hoàn toàn quên mất rằng sẽ xảy ra chuyện này.

Chân bước không vững, tôi nói “Tớ sẽ đưa tay vào. Nếu cậu ở đó thì hãy nói cho tớ biết nhé,” Tôi báo hiệu khi thò tay qua kẽ hở cửa phòng tắm và đặt bộ quần áo để thay xuống, rồi nhắm tịt mắt lại.

Tôi ở trong phòng khách loay hoay nghịch điện thoại được một lúc, thì Takarai trở ra.

“Cảm ơn vì đã cho tớ tắm nhờ và mượn quần áo nhé.”

“Giờ cậu ổn rồi chứ.”

“Ô kê la rồi. Tớ đã làm ấm người bằng voi sen, cậu là người bật máy sưởi trong phòng tắm lên đúng chứ? Tớ đã dành thời gian để làm vừa làm ấm người vừa đánh lại lớp trang điểm đó.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Bên cạnh đó, thời gian này trong năm mà được mặc từng này quần áo là tuyệt nhất.”

Takarai không chỉ mặc T-shirt suông, mà còn cả một chiếc hoodie đen cùng màu với quần cổ nữa. cả trên lẫn dưới đều có một logo màu vàng trông như mấy thứ dụng cụ nhà bếp vậy. Cái áo hoodie này cũng là hàng merch của cha tôi. Khi nhận ra rằng hai đứa sẽ ở một mình, tôi nhanh chóng lấy ra thêm một cái áo nữa. Cô càng lộ ít da thịt thì tôi càng dễ làm chủ bản thân hơn.

Nhưng rồi, Takarai ngồi xuống ngay cạnh tôi.

Có một sofa nằm ở phía đối diện mà…nhưng chẳng nghĩa lý gì hết nếu cổ ngồi gần với tôi như này.

Dù mục đích ban đầu không phải là để trông thật sành điệu, nhưng Takarai trong bộ quần áo quá cỡ với kiểu dáng không đẹp lắm lại trông rất hợp. Có lẽ là do màu tóc, nhưng trông cô cứ như yang hồ đang tạm nghỉ việc vậy. Cỡ áo lớn khiến cô trông thật mảnh mai, chỉ nhìn thôi đã muốn ôm một cái.

“Tsumugi-chan đâu rồi?”

“Con bé sẽ đợi ở trường đến khi tạnh mưa.”

Vừa dứt lời, Takarai đã nắm lấy tay tôi.

Mùi hương tươi mát từ nước tắm khiến tôi còn bồn chồn hôn trước. Mái tóc được gội kỹ càng và ẩm ướt của cô với tôi lúc này trông thật óng ả và chói sáng. Tôi không thể ngừng nghĩ tới việc Takarai đã khỏa thân trong cùng cái phòng tắm mà chính tôi đã dùng hàng ngày.

“Nhưng có thật mưa sẽ tạnh không?”

Takarai lo lắng trông ra cửa sổ, nhưng ngoài trời vẫn đang mưa rất nặng hạt, và trông không có vẻ gì nó sẽ tạnh trong vài phút nữa hết.

“Đúng là tớ nên gọi cho Tsumugi lần nữa.”

Tôi gửi một tin nhắn khác tới Tsumugi, hi vọng rằng con bé có lẽ sẽ cảm thấy cô đơn vì mưa không có vẻ sẽ tạnh

Con bé trả lời nhanh thật.

[Anh đừng lo~. Em đang vui lắm.]

Và để chứng minh, Tsumugi gửi tôi một bức ảnh con bé và bạn cùng lớp đang vui vẻ trong lớp sau khi tan học.

“…Không thấy tên con trai nào cả. Tốt!”

“’Tốt!’ không phải là điều cậu nên nói đâu!”

Takarai nhẹ nhàng véo má tôi với vẻ sững sờ.

“Nếu cậu cứ rầy la em ấy thế thì sẽ phản tác dụng đó.”

“Chắc là bản thân tớ sẽ không chịu được.,,nếu Tsumugi cứ gần gũi với mấy đứa con trai quá.”

“Đừng có chắc chắn quá về chuyện đó chứ.”

“Không nhưng mà…Oh, Tsumugi lại nhắn này.”

[Shin-nii, anh đang ở cùng Yua-san, đúng không ạ?”

“Sao con bé biết hay vậy?”

“Vì tớ nhắn tin với em ấy rằng mình đang ở với Nagumo-kun mà.”

“Nãy giờ cậu đã ngồi bấm điện thoại một hồi lâu rồi, và đó là lý do tại sao cậu ở đây đó…”

[Tạm thời em sẽ chưa về nhà vội.]

[Hãy vui vẻ cùng với Yua-san nhất có thể nhé anh hai.]

“Con bé hoàn toàn hiểu lầm tớ rồi. Cái nhãn dán đó là sao chứ? Là biểu tượng con mèo đang che mặt khi đang nói “kyaa~”. Tsumugi đang tưởng tượng cái gì vậy trời…?”

“Chẳng phải đó là lúc cậu làm xong những gì phải làm sao?”

Takarai giơ điện thoại lên và chỉ vào camera, chẳng bận tâm gì về từ ngữ của mình hết.

“Thôi nào, không đời nào Tsumugi lại biết về ‘chuyện đó’ đâu.”

“Không, không, em ấy học Sơ trung rồi đó, cậu biết không? Điều đó bình thường mà.”

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra tại thế giới của riêng phái nữ nữa.

Vì Takarai - một người từ trong thế giới đó, đã nói vậy thì hẳn là đúng rồi.

“Ah~”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài thừa nhận với một cái nhún vai.

Bỗng lưng tôi cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào.

“Tsumugi-chan đang để ý mình kìa, hành xử sao cho giống cặp đôi nào.”

Takarai ôm tôi từ phía sau lưng.

Có gì đó không đúng.

Tôi không thể không để ý rằng sự mềm mại của cánh tay cô khác với thường ngày vì cô đang ôm tôi vì lý do nào đó.

“…Này, Takarai-san.”

“Gì thế?”

“Tớ không nghĩ mình nên hỏi câu này…”

“Cứ nói đi. Tớ tò mò lắm~.”

“Cảm giác… cứ… mềm mềm thế nào ấy?”

“À, là vì tớ đang không mặc áo lót đó.”

Tôi câm nín.

“ Áo lót hơi ướt một chút, nên tớ định sẽ mang về nhà hong khô. Nếu cho tớ mượn hoodie, cậu sẽ không thấy nó đâu~.”

Tôi không nghĩ mình sẽ dồn vào chân tường do bắt Takarai phải mặc đồ kín đáo để bản thân không nghĩ về cô nhiều nhất có thể…

Hay nói đúng hơn, cái con người này thật là quá bất cẩn.

Takarai vẫn không chịu trèo xuống mà cứ thế bám vào lưng tôi, nhấp nhô lên xuống như đang chơi một quả bóng thăng bằng vậy.

“Takarai muốn gì ở tớ đây?”

Tôi cố hạ giọng xuống, nhưng bản thân đã bị kích động.

“Tớ chỉ muốn mình tình tứ thôi.”

“Thế này mà tình tứ gì nữa. Cứ gần cậu thế này tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

Tôi cũng là đàn ông mà, đâu có nhiều kinh nghiệm với phái nữ.

Nếu chuyện này cứ tiếp tục, thì thú tính trong tôi sẽ bùng phát và bản thân sẽ tấn công Takarai bất kỳ lúc nào mất.

Ừm, không hẳn là tôi tưởng tượng ra viễn cảnh đó, nhưng tôi thấy lo vì ta chẳng bao giờ biết được khi nào ham muốn của mình sẽ bùng phát.

“Hee~. Tớ tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với tớ nhỉ.”

Takarai nắm lấy cả hai bên vai và đẩy tôi xuống sofa.

Nằm trên sofa, Takarai ôm chặt lấy tôi.

“Oi, cậu đang làm gì vậy?”

Tôi vừa hoang mang vừa xấu hổ.

“Bởi vì Nagumo-kun đã mắc mưa nên bị cảm lạnh, đúng không?”

Giọng Takarai văng vẳng bên tai tôi với ngữ điệu cực kì vui vẻ. Gần quá đi mất.

“Tớ thấy có lỗi khi bản thân là người duy nhất được đi tắm, nên đã nghĩ có lẽ mình có thể sẻ chia hơi ấm với cậu.”

Hai tay Takarai bắt chéo trước ngực tôi.

Lúc này đầu tôi đang được gối lên một chiếc gối với chất lượng thuộc hàng thượng phẩm.

“Tớ không muốn Nagumo-kun bị cảm lạnh đâu.”

Dù Takarai đang ở siêu gần nhưng tôi đã không động tay động chân gì hết. Tôi chỉ là bị những hành động vừa rồi của cô khiến cho choáng váng đến độ chẳng thể làm gì suốt một lúc.

“Hay nói đúng hơn, Nagumo-kun à, ôm cậu thoải mái quá đi.”

Takarai vừa ngáp vừa nói sau lưng tôi.

Vì bản thân chẳng có mấy da thịt, nên được nói như vậy mang lại cảm giác thật kì lạ, nhưng tôi thì đang thoải mái hơn Takarai rất nhiều vì lúc này đang được “gối đầu” lên cô, một người cực kì có da có thịt.

“Nagumo-kun nằm lên tớ nhẹ nhàng như vậy cảm giác đã ghê. Tớ nghĩ mình có thể đánh một giấc trong tư thế này luôn đó.”

“Dừng lại ngay. Đừng có ngủ. Nếu cậu định làm thế, thì thả tớ ra trước đã.”

Nếu không thoát ra được thì tôi sẽ vĩnh viễn không thể quên cảm giác này mất. Takarai sẽ làm gì nếu tôi không thể sống thiếu cô đây?

“Không đời nào. Tớ buồn ngủ lắm rồi…”

Giọng của Takarai đã có chút dấu hiệu của sự mệt mỏi.

“Từ từ. Đợi một chút trước khi ngủ đã. Cậu sẽ giải thích với Tsumugi thế nào nếu con bé thấy cảnh này?”

Dù cả hai đứa đều mặc quần áo đàng hoàng, nhưng việc ở gần khi không có Tsumugi ở quanh như này có thể dẫn tới những hiểu lầm không đáng có mất.

“Phải ha. Với Tsumugi-chan

Không, kể cả với tôi (16 tuổi) cũng đủ kích thích rồi đó, thế nên cậu có thể làm ơn hạn chế làm vậy không?

“Nhưng bản thân tớ nghĩ đã đến lúc mình bắt đầu hòa làm một với Nagumo-kun rồi đó, không chỉ nắm tay suông thôi, mà còn làm chuyện khác nữa …”

Ý thức của Takarai chìm dần vào giấc ngủ.

“Suu~…”

“Ngủ thật rồi kìa…”

Đang thế này mà ngủ ngon lành như vậy thì hẳn là Takarai đã rất mệt mỏi.

Không như tôi, Takarai sống một mình, có một cuộc sống học đường năng động, nên hẳn là sự mệt mỏi ấy tuyệt vời lắm.

Thú thật thì tôi cảm thấy hổ thẹn, nhưng để cảm ơn Tsumugi…vì sự tốt bụng của con bé, cứ để Takarai thế này có lẽ cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Có lẽ kể cả với tôi nữa.

Tôi mở ứng dụng trên điện thoại, vào một trang web đã đăng ký và xem một bộ phim hành động với súng ống, máu me và đầy bạo lực nhằm để mình phân tâm, nhưng lại chẳng thể nào tập trung nổi bởi bản thân quá lo lắng về cái chạm của Takarai, mùi hương cơ thể lẫn xà phòng mà tôi không quen ngửi, và tiếng thở đều đặn kia.

Takarai tỉnh dậy ngay trước khi Tsumugi về đến nhà.

“Chào buổi sáng.”

Takarai thì thầm vào tai tôi.

“Ờ-Ờ…. Đã là tối muộn rồi mà nhỉ?”

Giọng nói có phần ngái ngủ của cô nàng để lộ ra khía cạnh mà ít ai biết đến của Takarai.

“A, nãy cậu mới xem cái gì đúng không? Chỉ mình cậu thôi ư?”

“Lúc đó Takarai-san đang ngủ, nên tớ rảnh tay thôi.”

Tôi và Takarai cùng ngồi dậy. Takarai đang ngồi xếp bằng ở đằng sau chiếc ghế dài, hai vai thõng xuống, và vẫn còn bám vào lưng tôi.

“Nếu rảnh rỗi thế thì cậu có thể gọi tớ dậy mà.”

“Cậu ngủ ngon lành thế, tớ nỡ lòng nào lại đánh thức.”

Có vẻ vì vừa mới ngủ dậy, nên Takarai rất thiếu phòng bị và nói chuyện với tôi rất ngọt ngào.

“A, Nagumo-kun nằm lên tớ nãy giờ nên người tớ hơi đau chút.”

“Là lỗi của tớ à?”

Và chú ý cách dùng từ đi. Lưng tớ mới là thứ dựa vào người cậu nhá. Không phải phần trước đâu. Biết được phía nào, trước hay sau, của cơ thể đã tiếp xúc với Takarai là rất quan trọng, nếu xét về thuần phong mỹ tục.

“Thôi nào, xuống đi, Tsumugi sắp về rồi.”

Giờ bản thân đã ngồi dậy, không cần phải lo về Takarai nữa, nên tôi kéo cô ra khỏi ghế.

Takarai nói sẽ đi làm bữa tối, và khi Tsumugi về tới nhà thì cổ sẽ đang đứng trong bếp.

“Shin-nii, chuyện với Yua-san như thế nào rồi ạ?”

Trông Tsumugi có vẻ hài lòng, như thể mọi thứ đã được sắp đặt một cách hoàn hảo.

“…Không có gì cả?”

“Mồ~, Shin-nii, anh bỏ phí một cơ hội rồi đó.”

Tsumugi phụng phịu, nhưng khi thấy Takarai đứng trong bếp thì tâm trạng con bé trở nên tốt hơn vì cảm giác bữa tối hôm nay như một cú “hit” vậy.

“Yua-san, chị muốn Shin-nii bạo dạn hơn nữa có đúng không ạ?”

Con bé bắt đầu hỏi Takarai, ngụ ý đang tò mò về chuyện đó

“Hmm~, hấp tấp cũng chẳng có lợi lộc gì đâu, Nagumo-kun mà.”

Câu trả lời của Takarai trong khi đang xắn tay áo có vẻ đã thuyết phục được Tsumugi ở một mức nào đó.

“Ahh~, cơ hội tốt như vậy mà. Dù vậy, chị vẫn thấy [x] phải không, Yua-san?”

“Đúng đó. Nhưng đó là một trong những điểm tốt ở Nagumo-kun mà.”

Takarai không có đề cập tới cổ đã tới gần với mức tán tỉnh như Tsumugi muốn cho đến khi con bé về nhà.

Có lẽ giờ nhớ lại, Takarai cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Cho dù cả hai đều có mặc quần áo, nhưng nằm đè lên nhau trên ghế như vậy, với tôi thì đó quả thực là một chuyện động trời.

Việc cả tôi lẫn Takarai đều giữ bí mật với Tsumugi chuyện này khiến tôi bồn chồn vô cùng.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage