◆ Phần 2 [Đừng có thổ lộ trước mặt khi tớ đang học, và cũng đừng có ngồi gần tớ.]
Đối với Tsumugi, nhà Nagumo vẫn còn là một nơi xa lạ.
Mọi hành động của con bé đều mang chút gì đó gượng ép, như thế đang sống ở một nơi chật hẹp ấy.
Ít nhất đối với tôi thì là vậy.
Trong khi đó thì xuân đã đến, năm học mới bắt đầu, và giờ tôi đã là năm hai cao trung.
Khi chuyển lớp, các bạn cùng lớp bắt đầu lập nhóm với những người bạn chí cốt của mình. Riêng tôi thì không có chỗ nào để vào cả.
Dù đang cố học các kỹ năng giao tiếp để giúp Tsumugi cởi mở hơn, tôi không tài nào phá được bức tường cô độc của bản thân.
(Khi Tsumugi còn cảm thấy cô đơn ở nhà, thì không đời nào tôi lại một mình thoát khỏi sự cô độc và đi tìm một môi trường lý tưởng cho mình được.)
Tôi không thể kết bạn vì tâm lý đang ở trong một trạng thái khá kỳ lạ - một sự giao thoa giữa tự phụ và mặc cảm.
“Mình chán bận tâm đến cái tiếng cô đơn này rồi, có lẽ vậy…”
Thứ duy nhất có vẻ phù hợp với tôi chỉ có học hành mà thôi.
Vì là một kẻ cô đơn và không có bạn bè nào để giao du, tôi dành rất nhiều thời gian để học, điều này giúp tôi luôn giữ được chiếc ghế top 5 của cả khối.
Nhờ những nỗ lực đó, tôi được coi là thành phần “não to” - ít nhất thì cũng đủ để tôi không bị trêu chọc hay bắt nạt khi học bài trong giờ nghỉ.
Ừm thì, như thế cũng không có nghĩa là tôi cũng được người ta ưa thích cho lắm.
Tuy trường tôi đang học là trường dự bị, nhưng thành tích học tập xuất sắc là vẫn chưa đủ để nhận được sự công nhận của cả lớp.
“Mà, muốn nổi tiếng thì chỉ có mấy tên đẹp trai mới kham nổi thôi.”
Khi tôi còn đang nghĩ những điều này, thì đã đến giờ nghỉ trưa rồi.
Nơi tôi ăn trưa, không phải trong lớp cũng chẳng phải ở căng tin mà là tại thang thoát hiểm sơn màu nâu đỏ được xây ở phía sau tòa nhà trường.
Xung quanh không có một ai, nơi đây vô cùng yên tĩnh và thoải mái. Đối diện tôi là một phòng tập gym. Dù gần đó là khuôn viên trường nhưng chỗ này có hai tòa nhà kẹp giữa nên hoàn toàn chìm trong bóng tối, do đó không ai có thể nhìn thấy tôi cả.
Tôi ngồi xuống bậc thang và lấy bữa trưa ra khỏi túi.
Sau khi nhanh chóng bổ sung calo, tôi lôi ra đống sách vở cũng từ trong túi đó ra. Ở đây còn yên tĩnh hơn cả trong thư viện, nên tôi quyết định từ giờ sẽ học ở đây.
Tôi học được một lúc, và aã có thể tập trung được.
“─làm ơn đi mà!”
Tôi nghe một giọng nói ngay bên trên—là tầng hai à.
“Xin lỗi nhé, bây giờ thì tớ thấy chơi với bạn của mình vui hơn nhiều đấy.”
Sau một giọng nam, tôi nghe thấy một giọng nữ cất lên.
“Nhưng tớ sẽ làm mọi thứ để cậu được vui, Takarai à.”
“Hiện tại thì tớ đã đủ vui rồi, cậu nên kiếm cô bạn nào khác cho chuyện đó đi.”
Thôi nào, tôi đang học dở đó mấy người! Ngước nhìn lên trên, và từ góc rất hẹp qua khoảng trống giữa các bậc thang, đập vào mắt tôi là một cặp chân trắng nõn nà của con gái. Đúng là chỉ có thể nhìn lén từ phía dưới mới thấy được một cảnh đẹp hoàn hảo đến thế.
Vì trái tim này không đủ mạnh mẽ để nhìn thẳng vào chiếc quần lót đen cổ đang mặc, nên tôi nhanh chóng quay mặt về với đống sách vở. Dù vậy, tim tôi không khỏi đập dữ dội trước khung cảnh mà mình vừa chứng kiến.
Qua những gì tôi có thể hiểu được khi nghe, có vẻ như là một đứa con trai đang tỏ tình với một cô gái.
Lúc đấy, tôi nhận ra được cô gái kia, người mà thứ duy nhất tôi nhìn thấy ở cổ là cái quần lót, là ai.
Là Takarai Yua.
Ở trường thì Takarai khá nổi tiếng, là một cô gái xinh đẹp được biết đến bởi vẻ ngoài của cổ.
Mái tóc dài bồng bềnh màu hạt dẻ, làn da trắng muốt, và đôi mắt xếch tạo nên hình tượng một cô gái vô cùng mạnh mẽ. Đồng phục của cô ấy được nới lỏng, và có thể đoán được ngực cổ khá to qua chiếc áo blazer. Cặp đùi được để lộ ra một cách táo bạo từ chiếc váy ngắn sọc đỏ. Thế nhưng vì thân hình vô cùng cân đối của mình, trông cô ấy không đến mức là “hư hỏng” cho lắm.
Cô ấy luôn tự tin khi ở cùng bất cứ ai, không hề tỏ ra một nét gì gọi là xấu tính cả, và đối với tôi, cổ rạng ngời tới nỗi mà tôi không thể nhìn thẳng vào cổ được.
Takarai đã được rất nhiều người tỏ tình rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thấy cổ đi với cậu con trai nào trông có vẻ là bạn trai cả, ít nhất là ở trong trường. Tôi có thấy cô ấy nói chuyện với các bạn nam trong lớp, nhưng chưa từng thấy cổ chấp nhận lời tỏ tình nào hết.
“Thôi được rồi. Tớ sẽ cho cậu thấy tớ nghiêm túc như nào. Nếu tớ hét lên Tớ yêu cậu từ chỗ này, liệu Takarai sẽ chấp nhận tấm lòng của tớ chứ?”
“Có nhất thiết phải làm thế trước mặt toàn thể học sinh luôn không?”
“Tớ có thể làm vậy trước mặt toàn bộ học sinh hay ở giữa Tokyo Dome cũng được, tớ làm được hết, nhưng mà…”
Vì giữa tôi và Takarai chẳng có gì cả, nên việc này chẳng liên quan gì tới tôi, và cho dù tôi có cố tập trung học tiếp thì cũng thật khó khi mà giọng hai người họ lớn như thế.
Ở trường, việc học là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Tôi càng mất thời gian ở đây thì sẽ càng có ít thời gian dành cho Tsumugi hơn.
Có vẻ như Takarai đang cố gắng từ chối cậu trai, nhưng cậu ta kiên quyết quá, nên vì sự an toàn của mình, Takarai nên chấm dứt với cậu ta nhanh đi. Mặc dù không liên quan gì tới cô ấy, nhưng dù gì Takarai vẫn là bạn cùng lớp, và tôi không thể nào ăn no ngủ yên được nếu có chuyện gì tệ xảy ra với cổ. Với cả, cũng sẽ rất rắc rối khi bị lôi vào làm nhân chứng cho một vụ xô xát mà nguyên nhân xảy ra là do dục vọng đi quá đà.
Tôi rút điện thoại ra, mở ứng dụng U-tube, và bật một đoạn nhạc đang nổi tiếng nhờ sức mạnh vi diệu có thể dỗ một đứa trẻ đang khóc - như một đoạn nhạc nền để đánh thức tên con trai đang quá phấn khích về màn tỏ tình của bản thân. Cái này sẽ khiến cậu ta không thể nói thêm gì nữa. Như thế sẽ rất xấu hổ và trở nên kì cục.
Đúng như dự đoán, cái cậu đang tỏ tình kia trông có vẻ chán nản, cậu nói “Thứ lỗi cho tớ...tớ sẽ quay lại sau.” rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tốt, từ giờ đừng có chọn chỗ này làm nơi tỏ tình thêm một lần nào nữa nhé.
Im lặng lại bao trùm và tôi có thể tập trung vào học tiếp. Nhưng khi ngồi xuống thì tôi lại nhận ra một chướng ngại vật khác.
“A, Nagumo-kun!”
Takarai nghiêng người về phía trước tay vịn.
Cô ấy nhẹ nhàng bước từng bước xuống cầu thang và ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
Đột nhiên, cái khoảnh khắc quần lót vừa nãy quay lại trong tâm trí tôi. Phải quên nó đi. Không thì tập trung học hành sao được.
“Vừa nãy có phải cậu làm không, Nagumo-kun?”
“Lúc nãy tớ có thấy một tên trông khá nguy hiểm đi ngang qua, nên không phải là tớ đâu.”
“Lẽ nào cậu nghe thấy hết rồi sao?”
Cổ làm lơ tôi và hỏi với một biểu cảm đôi chút ngại ngùng.
Phải nhắc lại, Takarai và tôi đã chung lớp từ năm hai và chưa từng có lần trò chuyện hẳn hoi nào với nhau cho đến bây giờ. Lần duy nhất tôi từng nói chuyện với Takarai là khi cổ nhặt giúp tôi cục gôm bị rơi.
“Tớ không có thấy hay nghe gì hết. Nếu phải nói thì, tớ chỉ như một hòn đá cuội nằm đây thôi.”
Tôi không muốn dây dưa với cổ, cái tôi muốn là tập trung học hành.
Bên cạnh đó, Takarai và tôi như thể nước và dầu vậy.
Không đời nào có chuyện một cô gái hoạt bát, nổi tiếng và một một thằng mờ nhạt, lười nhác chỉ biết cắm đầu vào học, lại có thể làm thân với nhau được.
“Đá ư?”
Takarai chọc chọc vào vai tôi như thể kiểm tra xem tôi có là cục đá hay không.
“Một cục đá thì là một cục đá thôi, nhưng tớ là Jizo, nên nếu cậu chạm vào tớ thêm nữa thì sẽ bị trừng phạt đấy.” (Jizo là một trong những vị thần được người Nhật yêu thích và sùng kính nhất. Người Nhật coi Jizo là vị cứu tinh xoa dịu những đau khổ mà con người phải gánh chịu khi xuống địa ngục, và đáp lại lời cầu nguyện sức khỏe cũng như thành công cho những người đang sống. Ý của main ở đây là cậu là một bức tượng Jizo ấy.)
“Không phải tội nghe trộm đáng bị trừng phạt hơn tội này sao?”
“Tớ là người đến đây trước hai cậu. Nếu cậu đã xong việc của mình rồi thì quay lại lớp đi.”
“Còn cậu thì sao, Nagumo-kun?”
“Cậu biết đấy, đây là chỗ tớ học. Tớ dành cả giờ nghỉ trưa của mình ở đây.”
Nếu phải nói thì, tôi cảm thấy ở đây thoải mái hơn nhiều so với ngồi trong lớp.
Tuy nhiên, Takarai vẫn ngồi bên cạnh tôi, không nhúc nhích.
Tôi không khỏi ngưỡng mộ cặp đùi trắng của cổ. Tôi đang cố không nhìn vào nó, nhưng khi nhìn vào mấy bài toán tôi đang giải trong quyển vở trên đùi mình thì, cặp đùi cô ấy lại lấn vào rìa tầm mắt tôi.
“Cậu có hơi lạnh nhạt đó, Nagumo-kun.”
“Cái đó bình thường mà.”
Tsumugi mới là người mà tôi cần phải lo lắng. Tôi không có thời gian để bận tâm tới bất cứ ai khác cho đến khi những vấn đề còn của con bé được giải quyết.
Thật ra thì, gần đây Tsumugi có vẻ gặp khó khăn khi nói chuyện với tôi khi cả hai ở phòng khách, con bé dán mắt vào điện thoại nhiều hơn là bắt chuyện với tôi.
Tôi khá là vụng về nên khó có thể làm được nhiều việc cùng một lúc. Ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này là trông nom Tsumugi.
“Cậu biết đấy, Nagumo-kun… Sao cậu không tỏ tình với tớ nhỉ?”
Takarai nói như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Có ai lại thực sự đi hỏi cái câu này không vậy?
Nói cách khác, nó như kiểu “Cậu không thích tớ thì có hơi kì không?” Tôi nghĩ như thế có hơi tự cao đấy. Kể cả khi cô ấy tự tin về vẻ ngoài của bản thân hay về số lượng lời tỏ tình mình nhận được đi chăng nữa… Có ai đó thực sự có thể đạt đến cảnh giới cao nhất của tự tin không?
“...Thông thường thì, chẳng phải số bạn nam chưa tỏ tình với Takarai-san nhiều hơn số đã từng rồi sao?”
“...Ể?”
Kkhi tôi đang nhìn chằm chằm cô ấy, đôi mắt Takarai mở to và hai bên má trắng ngần của cô bắt đầu ửng đỏ.
“Cũng… đúng ha.”
Một tiếng kêu khẽ phát ra từ miệng Takarai, rồi cổ đưa tay lên đầu.
“Sau khi được tỏ tình nhiểu quá tớ đã hoàn toàn hóa ngốc luôn rồi...”
Đối với một số người thì nghe có hơi nhạo báng, nhưng giọng Takarai tỏ ra rất thành khẩn, và có vẻ như cô ấy thực sự ađng gặp rắc rối vì chuyện đó.
Tất nhiên là tôi không thể hiểu được một người đã được tỏ tình nhiều đến nỗi mất hết sự nhạy bén của bản thân như vậy.
“Nếu cậu hẹn hò với ai đó thì sẽ không lo bị tỏ tình nữa.”
Với từng ấy lời tỏ tình, chí ít cũng phải có một người đủ tiêu chuẩn qua cổng chứ.
“Sao cậu không chấm cậu vừa nãy ấy?”
“Tớ đã từ chối cậu ta rồi mà.”
“Vậy thì cậu nên hẹn hò với người tỏ tình tiếp theo đi.”
Tôi không muốn phải can dự vào mối quan hệ tình cảm của Takarai.
Chuyện đó nằm ngoài vùng quan tâm của tôi.
“Thế thì hẹn hò với tớ đi, Nagumo-kun.”
“Cái gì cơ? Cậu đang tính tranh thủ bắt nạt tớ đấy à?”
“Sao lại thế chứ? Cậu xấu tính ghê. Tớ đang nói nghiêm túc đó. Tớ nghĩ Nagumo-kun thông minh và đáng tin cậy mà.”
Takarai không hề tỏ ra ý định chế nhạo tôi.
Hình như Takarai đang ở trong tình thế tuyệt vọng tới nỗi cô ấy phải nhờ cậy tới một cậu bạn cùng lớp mà trước đây cổ chưa từng có một cuộc trò chuyện bình thường nào cả.
Nhưng điều đó không làm thay đổi những ưu tiên của tôi.
“Tớ xin lỗi, nhưng mà hiện tại tớ không có ý định hẹn hò với ai hết.”
Cũng có khả năng là Takarai, người nằm trong top đẳng cấp nhất, sẽ bật ngược lại tôi và nói, “Cái tên cô đơn này đang nói cái gì thế?” Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười, và điều đó làm tôi kinh ngạc. Có lẽ điều không ngờ được này đã khiến cổ ngạc nhiên quá luôn chăng.
“Ôi〜Tớ bị từ chối rồi〜”
Ít nhất thì trông cô ấy không tức giận lắm, nhưng vì nghĩ cười có thể là cách cô ấy thể hiện sự tức giận, nên tôi quyết định bổ sung thêm một vài lời bào chữa.
“Lúc này tớ chỉ cỏ thể nghĩ về một cô gái duy nhất thôi. Tớ không có thời gian dành cho các cô gái khác đâu.”
Có thể cô ấy nổi tiếng nhất ở trường, nhưng nếu so với Tsumugi thì vẫn không đời nào có cửa.
Tôi biết con bé từ khi còn nhỏ, và con bé cũng là một người vô cùng quan trọng với tôi.
Còn Takarai thì cổ có thể tự xoay sở mà không cần tôi giúp.
“Gì cơ, Nagumo-kun có bạn gái rồi á? Thật hả? Cô ấy là người như nào vậy? Cậu có tấm hình nào của cổ không?”
Hai mắt Takarai sáng lên trong khi cô ấy đang tiến lại gần tôi. Đôi mắt đó to và lấp lánh, nhìn thẳng vào tôi, và như thể sắp sửa sẽ ngắt hết dòng suy nghĩ của tôi luôn vậy.
“Không, không phải như thế mà.”
Tôi vội vàng phủ nhận.
Tôi quý Tsumugi, vì con bé là em họ, giờ là em kế của tôi.
“...Tớ nghĩ là có thể nói tớ quan tâm đến cô gái đó hơn cả bạn gái mình cơ.”
Mặc dù có mất đôi chút điềm tĩnh, tôi bằng cách nào đó vẫn nói ra được câu đấy.
Tôi muốn thể hiện mình thực sự quan tâm tới Tsumugi, kể cả là với Takarai, người chưa gặp con bé trước kia. Đó cũng là cách tôi tự nhủ với bản thân rằng mình quan tâm tới con bé từ sâu thẳm trong trái tim này.
“Tớ hiểu rồi—Nói thế này thì giống như đùa ghê, nhưng cô gái mà Nagumo quan tâm ấy, tớ ghen tị với cô ấy quá—”
“Việc đấy đáng để ghen tị lắm sao?”
“Người ta cũng không hay nói thẳng những điều đó ra đâu, đúng chứ?”
Có lẽ do tưởng tượng, nhưng tôi cảm thấy sự tôn trọng thông qua ánh mắt của Takarai.
“Hừm, vậy thế này thì sao?”
Takarai đứng dậy và nhìn xuống tôi, hai tay chống ngang hông.
Váy cô ấy ngắn quá, nếu có gió thổi qua thì sẽ thành thảm họa mất… Ở đây gió đang khá mạnh nữa… Liệu tôi có sống nổi pha này được không đây?
“Cậu không cần phải là bạn trai tớ đâu, chỉ cần đóng vai người gọi tớ ra để tỏ tình vào giờ ăn trưa, mỗi ngày, là được rồi.”
Cổ nói một câu thật là ngớ ngẩn.
“Tớ tưởng cậu nhờ việc gì đó vô lý cơ… Nhưng mà, cậu nói thế là có ý gì vậy chứ?”
“Gần đây tớ toàn bị gọi ra vào giờ nghỉ trưa thôi──”
Đó là những gì Takarai đã nói với tôi.
Takarai, cô gái nổi tiếng nhất trong trường đã luôn được tỏ tình mỗi ngày, đặc biệt là giờ nghỉ trưa vì khi đó cổ đang rảnh, và do đó mà cổ luôn phải đi từ nơi này sang nơi khác trong trường. Cũng vì thế nên cổ không thể dành thời gian nghỉ trưa với bạn bè mà chỉ ăn mấy món ăn liền như bánh mì hay cơm nắm tại cửa hàng tiện lợi.
“Vậy thì chỉ cần từ chối mỗi khi họ gọi cậu thôi.”
“Không thể từ chối mà không lắng nghe họ nói gì được.”
Takarai nghiêm túc đến lạ với mấy chuyện kì cục thật đấy. Có lẽ cái ngoại hình phù phiếm của cô ấy chỉ để trưng thôi. Cổ vẫn có đôi chút gì đó gọi là dễ dụ. Cho dù bề ngoài là một cô gái mạnh mẽ.
“Với lại, mình cảm thấy thật tệ khi phải liên tục từ chối như vậy.”
Không chỉ người bị từ chối, mà ngay cả người được tỏ tình cũng chịu đau đớn sau lời thổ lộ, hoặc đó chỉ là những gì tôi đã nghe qua. Tôi nghĩ là, điều đó chỉ đúng với mấy người nổi tiếng thôi.
“Vậy thì, tớ sẽ đến đây và nói với bạn tớ rằng Có người gọi tớ rồi, nhưng tớ sẽ không nói đó là Nagumo-kun. Rồi tớ có thể từ chối bằng cách nói Xin lỗi tớ bận rồi mà chẳng cần phải nói dối, và giờ nghỉ trưa của tớ sẽ không bị phá hỏng nữa.”
Vậy ra ý của cô ấy là để giờ nghỉ trưa không bị phá hỏng bởi một đứa con trai không quen biết, cổ sẽ dùng tôi là người tỏ tình để cái slot tỏ tình không bị trống.
Tôi không biết phải nói gì, nhưng cái sự thiếu cân nhắc dành cho tôi cho thấy sự phân biệt đẳng cấp trong lối suy nghĩ của mấy người nổi tiếng trong trường.
“Ý cậu là cậu sẽ dành cả giờ nghỉ trưa của mình tại đây sao?”
“Ừ, đây là một chỗ ẩn náu tốt, và cũng không có ai đi qua đây cả.”
Takarai nhìn quanh. Trông cô ấy như một đứa nhóc thấy thích thú khi vừa tìm thấy một căn cứ bí mật vậy.
Tất nhiên, tôi không muốn bị mất chỗ học mình đã tìm được. Tôi muốn nơi này vẫn là nơi mà tôi có thể thường xuyên được ở một mình để học.
Nhưng… tôi nhận ra thái độ của mình chưa đủ tốt. Tôi là một kẻ cô độc và không nói chuyện với các bạn cùng lớp. Dù bản thân không thấy hối hận khi chỉ chú tâm vào học hành, nhưng tôi cảm thấy thật tệ khi đã làm lơ không chịu hòa đồng với những người khác.
Takarai dễ nói chuyện hơn tôi tưởng, nếu như có thể tận dụng cơ hội này để luyện tập giao tiếp với các bạn nữ, có thể từ đó tôi sẽ hiểu Tsumugi hơn. Nghĩ kĩ thì, dù thời gian học có thể bị giảm, nhưng đổi lại nếu tiếp xúc với Takarai thì tôi cũng gặt hái được khá nhiều lợi ích.
“...Nếu cậu không làm tớ phân tâm, thì được thôi.”
“Thật á? Được rồi, được rồi. Tớ sẽ không làm phiền cậu đâu!”
Ngay khi tôi nói vậy, Takarai lập tức tựa đầu vào vai tôi.
“Và vì thế nên cậu cũng đừng có làm thế nữa được không.”
“Sao vậy?”
“Takarai-san, cái thường thức của hội con gái mấy cậu đối với tớ là điên rồ lắm đấy. Tớ không thể tập trung học khi phải chịu đựng cái sự điên rồ này được, nên làm ơn thôi đi.”
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì, nhưng tớ có thể coi là cậu đang xấu hổ ha?”
Takarai cười ranh mãnh và nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
“Tớ không có xấu hổ.”
“Ể—Thật ư?”
Takarai càng sáp gần tôi hơn nữa.
Dù đang mặc áo blazer, tôi vẫn có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của cô ấy, thân nhiệt của cổ, và nhiều thứ khác nữa.
“Dù sao thì, đừng cản trở việc học của tớ, được chứ?”
Cơ thể tôi đang nóng ran lên và tôi lo rằng Takarai sẽ nhận ra điều đó.
“Rồi, rồi.”
Khi cô ấy trả lời, dù chả biết có hiểu hay không, tiếng chuông đã vang lên.
“Chúng ta làm gì giờ? Nếu quay lại lớp cùng nhau, chẳng phải nó sẽ tạo nên hiểu lầm gì đó sao?”
“Không sao đâu. Khác biệt địa vị giữa tớ và cậu là quá lớn. Chẳng có ai nghi ngờ gì đâu. Đừng lo.”
“Cậu không thấy buồn khi tự mình nói vậy sao?”
“Nếu như cảm thấy buồn vì những chuyện như này, thì tớ đã bỏ học từ lâu rồi.”
“Nè, giờ chúng ta là bạn rồi mà…”
“Chuyện đó chẳng có gì đáng buồn cả đâu. Cậu nói xong rồi chứ?”
Chắc ngày mai tôi nên nghỉ học quá. Mà, vì không muốn làm Tsumugi lo lắng, nên dù thế nào tôi cũng phải tới trường thôi.
Và từ đó tôi bắt đầu có mối quan hệ tốt với Takarai, người mà tôi chưa từng nói chuyện trước kia, mặc dù chúng tôi chỉ đơn giản là chia sẻ chỗ ẩn náu trong giờ nghỉ trưa mà thôi.
Ý ở đây là có người tỏ tình rồi thì sẽ không có ai vào tranh ấy, để trống slot thì kiểu gì chả có người vào :))))