Một buổi tối nọ.
Khi tôi vừa mở cánh cửa ra thì đứng đó là một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ khá nổi bật.
“Yo, Nagumo-kun.”
“Không đâu, cảm ơn nhé.”
“Hả, gì cơ?”
Cô ấy thò chân vào cánh cửa mà tôi đang cố đóng lại rồi nói.
“Đừng cố đuổi tớ đi mà. Cậu đã cho phép tớ làm giúp việc nhà rồi, nhớ chứ?”
“Ồ, phải ha."
Đúng là hai chúng tôi đã hứa với nhau như vậy thật.
Nhưng bởi vì tôi không phải là người nảy ra ý tưởng đó nên vẫn không thấy thoải mái về chuyện này cho lắm.
Takarai Yua, cô nàng gyaru với vẻ ngoài nổi bật này là bạn cùng lớp của tôi và vì một vài lý do nên cô ấy đã bắt đầu “nhập cư” vào nhà Nagumo chúng tôi.
“A, Yua-san đến rồi!”
Tsumugi nhanh chân chạy xuống cầu thang, nói.
Cô “em gái kế” của tôi chính là lý do tại sao mà tôi phải mang một cô nàng gyaru vào trong nhà mình.
Không như tôi, Tsumugi rất yêu quý Takarai, nên con bé phấn khởi đến nỗi bắt đầu nhún nhảy ngay khi thấy bóng dáng của cô ấy.
“Nagumo-kun đang cố đuổi chị đi kìa.”
Takarai nói với Tsumugi.
“Shin-nii?”
“...Anh xin lỗi.”
Con bé nhìn tôi, ánh mắt phảng phất lên vẻ trách móc và lúc này tôi chỉ có lựa chọn duy nhất là thật lòng xin lỗi con bé mà thôi.
Bằng mọi giá tôi không muốn Tsumugi phải buồn, nên tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì trái ý con bé.
“Vậy, Nagumo-kun, cho phép tớ vào nhà cậu nhé, được không?”
Takarai tự mãn nhìn tôi.
Con người có vẻ đang vui ấy lại đi kèm cùng một khuôn mặt cực kỳ xinh xắn, và những kẻ cô đơn chẳng làm gì ngoài dúi đầu vào học như tôi không tài nào dám nhìn thẳng vào cô ấy cả.
“A.”
Tôi chỉ có thể thốt lên có vậy.
★
Sau khi ăn xong bữa tối Takarai làm, tôi có cảm giác mình đang ở nhà người khác dù đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình.
Takarai là khách đến chơi nhà của tôi, nên việc tôi rửa bát cũng là lẽ thường tình, thế nhưng mà lại bị Takarai, người đã ở sẵn trong bếp đuổi ra cùng lời nhắc. “Cậu cứ ra đó yên lặng nghỉ ngơi đi.” và rồi, giờ tôi đang ngồi đây. Dù cho có thống nhất với nhau như thế nào đi nữa, tôi cũng không khỏi cảm thấy áy náy khi để toàn bộ việc nhà cho khách được.
Takarai thường đến nhà tôi để nấu ăn, giặt giũ quần áo, và lau dọn nhà cửa, vì thế lượng việc tôi phải làm cũng giảm đi.
Cũng bởi vì tính chất công việc của ba mẹ, ở nhà lại còn phải chăm sóc cho Tsumugi, và cho đến bây giờ thì đống công việc vẫn ngập đầu tôi đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi và chả làm được cái gì cả.
Đây vốn dĩ là điều tôi muốn làm cho Tsumugi và nếu có thể, tôi không muốn nhờ ai giúp cả, nhưng vì Tsumugi đã nhờ Takarai rồi, nên tôi cũng chẳng thể làm gì được.
“...Có lẽ như thế nghĩa là mình vẫn làm chưa đủ.”
Thất vọng ở bản thân khi đã làm con bé lo lắng, tôi lẩm bẩm một mình, nhưng Tsumugi lại đang ngồi ở phía bên kia của sofa. Nghĩ rằng con bé có thể sẽ nghe thấy mình, tôi có chút thấp thỏm, nhưng có vẻ con bé đang chơi game trên điện thoại nên có lẽ không có nghe thấy.
“Gì vậy? Sao thế?”
Một giọng nói vang lên đằng sau lưng tôi.
Không giống với mùi nước hoa ngọt ngào hay có khi ở trường, Takarai giờ có mùi hương chanh ngây ngất từ nước rửa chén. Với tôi, mùi nước rửa chén còn dễ chịu hơn nhiều so với cái mùi kỳ lạ của nước hoa cho con gái.
“Tớ có nói gì đâu.”
“Tớ nghe thấy cậu vừa thì thầm gì đó mà.”
Takarai ngồi xuống bên cạnh tôi. Khoảng cách giữa hai chúng tôi đang quá gần dù đây là sofa đôi. Cơ thể chúng tôi gần như chạm vào nhau. Lẽ ra cô ấy nên ngồi cạnh Tsumugi mới đúng chứ…
“A.”
Tsumugi đột nhiên rời mắt khỏi chiếc điện thoại rồi quay sang nhìn chúng tôi.
“Em vừa nhớ ra một thứ.”
Tsumugi đứng dậy khỏi sofa và nở một nụ cười ranh mãnh.
“Shin-nii, thi thoảng anh cũng nên thư giãn một chút cùng với Yua-san đi.”
Con bé nhanh chóng rời phòng khách cùng với một sự hiểu lầm trầm trọng.
“Á, nhưng anh muốn nghỉ ngơi cùng với Tsumugi mà…”
Tôi với tay như muốn níu con bé, mong rằng nó sẽ không rời đi, nhưng Tsumugi không quay lại nữa.
“Ừm, mình có nên vào phòng Tsumugi không nhỉ?”
Vừa định đứng dậy thì Takarai nắm lấy tay tôi rồi kéo lại.
“Đừng để lòng quan tâm của Tsumugi bị lãng phí chứ.”
Chợt mất thăng bằng, đầu tôi liền sa vào lòng Takarai. Cánh tay mảnh mai của cổ lấy đâu ra cái sức lực kinh khủng kia vậy?
“Giờ tớ đang đổ mồ hôi đấy, thế ổn chứ?”
“Thì sao?”
Takarai xoa đầu tôi với một thái độ ân cần, dịu dàng đến lạ thường.
“Này, dừng lại đi. Thế này xấu hổ quá…”
“Không sao, có ai nhìn đâu mà.”
Ờm thì, tôi thấy xấu hổ chính là vì Takarai đang nhìn đấy.
Dù muốn gạt cánh tay Takarai đang xoa đi xoa lại trên đầu mình ra, nhưng cơ thể của tôi lại không chịu vâng lời. Không phải là do tôi đang mệt, vậy thì có lẽ nào bản năng của tôi đang nói rằng tôi không muốn rời xa Takarai sao? Cái suy nghĩ tôi đang dần dần không còn là chính mình nữa thật đáng sợ…
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này cho đến dạo gần đây.
Ở trường tôi còn không thể nói chuyện với bất kỳ ai, huống gì là dựa đầu vào lòng Takarai.
Cũng nhờ tai nạn nho nhỏ kia đã giúp tôi gần gũi với Takarai hơn.
Ngay từ đầu, việc mang Tsumugi tới căn nhà này khá là phức tạp… Trên thực tế, có quá nhiều thứ mà tôi phải một mình đảm nhiệm, nên tôi thấy rất biết ơn khi đã có Takarai đến và giúp đỡ. Có lẽ bây giờ tôi đã có thể thật lòng công nhận điều đó.