Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 2 - Chương 56: Lễ hội hè (Phần 1)

Hai ngày cuối tuần thứ 3 của Tháng 7 sẽ tổ chức lễ hội hè thường niên ở thị trấn kế bên. Hiiragi-chan đang rất phấn khích muốn đi với cái suy nghĩ khó hiểu rằng ở thị trấn đó thì đi chơi cùng nhau sẽ an toàn.

“Em muốn đi…”

“Nếu là pháo hoa thì chúng ta coi từ đây cũng được mà… em thử nghĩ tới trường hợp chúng ta bị phát hiện thì-”

“...”

Hiiragi-chan lập tức tắt ngúm.

Nếu có thể đảm bảo rằng sẽ không bị phát giác thì tôi cũng muốn đi chứ. Tuy tổ chức ở thị trấn kế bên nhưng quy mô của lễ hội này lại khá lớn. Sẽ có rất nhiều khách tứ xứ đổ về đây. Nên nếu có gặp phải người trong trường thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Khỏi phải nói cũng đủ hiểu việc chúng tôi bị phát giác cũng rất là cao.

“Em đã định sẽ mặc yukata…”

...Tôi muốn được thấy

“Nhưng nếu Seiji-kun cứ khăng khăng không chịu thì đành vậy thôi…”

“Không, không phải là anh không chịu… anh hiểu Haruka-san phấn khích tới mức nào mà…”

“Vậy thì ta đi nhé?”

Và thế là chúng tôi quyết định vẫn sẽ đi dự hội hè thứ bảy này.

Chúng tôi lái xe tới gần điểm đến rồi đi bộ tới nơi. Cộp cộp, tiếng dép gỗ vang lên khi Hiiragi-chan tiếp bước. Mái tóc mọi khi được buộc gọn gàng, giờ được buông thõng ra sau, để lộ một phần gáy với làn da trắng nõn. Cả kẹp hoa trên mái tóc cũng rất hợp.

“Yukata của em thế nào?”

“Dễ thương lắm.”

“T-thật sao?”

Cô nàng vui sướng nhảy cẫng lên, nhưng có vẻ vẫn muốn được khen nữa.

“Anh thấy màu xanh nhạt hợp với em lắm đó Haruka-san.”

“Ehehe. Cảm ơn.♪”

Yukata đẹp thì một phần thôi, vì nhìn tổng thể mới thấy nó hoàn hảo. Nhìn lướt qua thì cái vẻ của “Hiiragi-sensei” không còn nữa, nên có lẽ cải trang là điều không cần thiết. Tuy nhiên, để cho chắc ăn tôi vẫn đội mũ đeo kính. Có rất nhiều người ở đây, đi tới tận đây rồi thì không dễ bị phát hiện đâu.

Gần chỗ lễ hội có thể thấy càng nhiều người đi chơi hội hơn. Có rất nhiều cặp đôi đang tay trong tay tình tứ chốn này. Thấy thế, Hiiragi-chan nhẹ nhàng chạm tay vào tay tôi. Có vẻ cô nàng muốn được nắm tay. Khoác trên mình bộ yukata cùng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, Hiiragi-chan thu hút ánh mắt của nhiều cánh mày râu khác. Nếu một gã trùm mũ kín mặt lại đi nắm tay cô ấy thì bắt mắt lắm.

“Muu.”

Vì tôi không phản ứng gì nên Hiiragi-chan tỏ ra không vui.

“À, đợi chút.”

Nhớ rồi, hằng năm chỗ này luôn có nơi bán mặt nạ.

Vẫn còn sớm nên chỗ bán không đông người mấy. Chắc quanh đây thôi… đây rồi.

Bước tới sạp, tôi thấy có mặt nạ siêu nhân điện quang và nhiều kiểu mặt nạ khác. Mua một chiếc xong, tôi quay về với Hiiragi-chan.

“Đeo nó vào thế này thì không sợ bị ai thấy rồi.”

“Seiji-kun, anh đúng là thiên tài!”

“Giờ hai ta có thể nắm tay rồi.”

“Yay♪”

Hiiragi-chan đeo mặt nạ vào.

và Hyotoko xuất hiện trước mặt tôi.

Khục khục… B-biết làm sao được nhở… đã cố mua tạm một cái mặt nạ bình thường… nhưng mà giờ trông buồn cười quá…

“Giờ chúng ta có thể nắm tay mà đi rồi ha?”

Cô gái Hyotoko nói với vẻ hạnh phúc.

“Hi-hihi, ư-ừ…”

“Có gì buồn cười thế?”

Ng-ừng đi mà… Hyotoko đang nói giọng Hiiragi-chan

Khục khục… tại tôi cứ cười thầm nên cô hề đã nhận ra có gì đó là lạ, nên đã tháo chiếc mặt nạ ra, rồi lại đeo nó lại.

“Cái mặt nạ này là sao chứ? Anh không thể chọn cái nào dễ thương hơn được à?”

“T-thì nó… là cái… trông bình thường nhất rồi mà…”

“Thế sao anh lại cười khù khì thế!? Cái mặt nạ này dùng để gây cười mà! Anh đang nghĩ gì đó hả Seiji-kun!?”

Cô hề đang nổi đóa, buồn cười quá má ơi.

“Wa, thật tình, ngừng lại. Buồn cười quá!”

“Thôi đi, anh là người mua nó cơ mà?”

Tôi lỡ thêm dầu vào lửa nên giờ cô hề còn nổi đóa thêm.

“Thôi để em mua chiếc khác cho. Tới lúc đó thì anh phải chịu theo em đi.”

Đúng là cô hề tốt tính.

“Nắm tay… nhé?”

Cô hề bắt đầu xấu hổ rồi. T-tệ quá, giờ mà cười tiếp thì có mà… đại họa mất.

Nhưng mà thật sự thì quá là buồn cười. Biết sao được? Cặp đôi mặt hè khoác tay nhau đi trên con đường. Mấy sự kiện chính sẽ được tổ chức ở đền thờ, nhưng hầu hết mọi người lại coi pháo hoa là sự kiện chính nên từ giờ cho tới lúc bắn pháo thì không có mấy ai tới.

Bước tới shop mặt nạ lúc nãy, tôi liền mua một chiếc mặt nạ khác. Cô nàng thì mua mặt nạ siêu nhân đỏ. Trả chiếc mặt nạ Hyottoko lại cho tôi, Hiiragi-chan đeo vào chiếc mặt nạ siêu nhân rồi nhìn tôi.

“...thế nào?”

“Ừm, trông ổn.”

“Được rồi… mà nhé, em không có ý định gây cười cho anh đâu đó!”

Phần tôi thì lại đeo chiếc Hyottoko, rồi cả hai sẽ tản bộ quanh khu này cho tới giờ bắn pháo. Chúng tôi mua yakisoba rồi tới một góc cầu thang ngồi ăn chung.

“Seiji-kun, ahhh đi nào!”

“Khoan.”

Tôi chỉnh lại chiếc mặt nạ để nó lệch sang một bên để có thể ăn mỳ. Chính ra để mặt nạ kiểu này để ăn lại hay, tôi không sợ bị lộ mặt ra.

“Giờ thì tới lượt anh nè.”

“Ahh”

Giờ là tôi đút cho cô nàng ăn.

Cái mặt nạ hơi vướng nhưng chúng tôi vẫn phải giữ nó như thế vì làm sao biết được nếu lỡ có người quen xuất hiện thì…

“Tới gian tiếp theo đi!”

“Haruka-san hồ hởi ghê.”

“Một khi đã thành người lớn thì mấy khi được xõa như thế này chứ. Thế nên em mới bung lụa.”

Tuy câu vừa rồi nghe rất ngầu nhưng vì cái mặt nạ siêu nhân điện quang nên tôi chẳng thông suốt nổi chữ nào.

Hai chúng tôi tay trong tay len lỏi qua đám đông.

“Seiji-kun, vớt cá vàng kìa! Chơi nhé?”

Cá vàng à… kể cả có vớt được con nào thì chúng cũng không sống quá nổi 1 tuần… mà kể cả không bắt nổi con nào thì họ cũng tặng chúng ta vài con coi như là an ủi thôi.

Cô nàng giục tôi tới chơi.

“Wahh… nhiều cá nhỏ quá.”

“Nhỏ à… thì là cá vàng mà.”

“Con màu đỏ kìa, cả màu đen nữa, chúng cũng là cá vàng sao?”

“Há?”

“Há? Sao cơ.”

Siêu nhân đỏ đang ngơ người ra.

“Đỏ-san nè… chúng không được gọi là ‘cá vàng’ vì chúng có màu vàng đâu, em biết chứ?”

“...E-em biết chứ.”

Xạo quá à.

Cơ mà quan trọng hơn là… cô nàng chưa thấy cá vàng bao giờ sao? Lẽ ra hồi bé phải thấy ít nhất một vài lần rồi chứ nhở.

“Cho cháu chơi một lần với ạ.”

Hiiragi-chan đưa tiền và nhận được 3 chiếc vợt lưới.

“Nè!”

Bọp

“Hây!”

Bọp

“Quyết định nè!”

Bọp

Và tạch hết.

“Ugugu… không được con nào lun… Lưới rách mất rồi. Oji-san, cháu nghĩ mấy cái vợt này hỏng rồi!”

“Nó là như thế mà!”

Cô ấy chưa chơi môn này bao giờ sao??

Giờ đến tôi ra tay. Có thể cảm nhận được siêu nhân đỏ đang nhìn chằm chằm vào tay tôi.

Vụt, tôi nghiêng chiếc thìa lưới, dùng phần sát mép để móc.

“Được rồi.”

Một con, hai con lần lượt lọt thỏng vào chiếc lưới.

“Tuyệt vời! Seiji-kun, tuyệt vời!”

Cô nàng vỗ tay tán thưởng.

“Anh không có giỏi trò này, nhưng ít nhất cũng có thể bắt được bấy nhiêu,”

“Mồ, nếu vậy thì phải dùng tới sức mạnh người lớn-”

“Đang đeo mặt nạ siêu nhân mà còn nói gì vậy trời.”

Và cô nàng siêu nhân lấy ra 5000 yên.

“Đây, đưa cháu toàn bộ chỗ lưới đó đi nào.”

“Thôi nào! Còn bọn trẻ sau chúng ta đó!”

“Nếu em trả đủ tiền lời cho bác ấy thì đâu có sa-”

“Đừng có nói chuyện tiền nong trước sạp!”

Hiiragi-chan đành chấp nhận 3 con cá nhỏ rồi rời đi. Thêm vào đó thì số cá tôi vớt được đều trả lại hết.

“Khó hơn em tưởng…”

“Thì cũng cần chút mẹo mà.”

Chúng tôi đi hướng ít người qua lại rồi ngồi xuống một bậc thang.

“Em chưa bao giờ được tới nơi thế này, nên có hơi sốc nổi quá.”

“Anh biết mà.”

Mặt trời đã lặn rồi, chỗ này cũng tối mịt. Tối thế này thì chắc khỏi cần mặt nạ nữa. Rồi cô nàng đặt tay lên tay tôi.

“Năm sau ta lại đi nhé.”

“Dĩ nhiên.”

Rồi cả hai trao nhau một nụ hôn giữa muôn vàn âm thành lễ hội.

KTm1cOW-cizvneUPSObZaVEqmwNBauErBaWSstQ9NOwfMywgYAXgblL2E6hit9rzjikpsX6yAe4SuyunVDAjpkTzgE0hbE1Lpmm3fqf0WG9ZENgXBps4L1Bh24UVDDzThCBzJL2J