Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 2 - Chương 59: Bể bơi (Phần 1)

“Natsumi đang hỏi em có muốn đi chơi không. Ba người chúng ta ấy.”

Hiiragi-chan hỏi tôi như vậy.

Có vẻ em gái cô ấy, Natsumi-chan có hỏi thăm tình hình giữa chúng tôi. Hiiragi-chan tin rằng nếu tôi với Natsumi-chan gần gũi nhau hơn thì sẽ tốt hơn, và thế nên chuyện đang thành ra thế này.

Ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ hè rồi nên chẳng thiếu lúc rảnh mà đi chơi cả. Tôi đồng ý xong là hai chị em liền thống nhất sẽ đi bể bơi.

Dưới cái nắng mùa hạ, tôi đạp xe tới nhà Hiiragi-chan. Natsumi-chan thấy tôi, vẫy tay chào. Tôi lịch sự vẫy tay lại rồi bước vào xe Hiiragi-chan.

Điểm đến của chúng tôi là bể bơi thuộc trung tâm giải trí mới mở năm ngoái. Bể bơi có hệ thống tạo sóng giả và nhiều cầu trượt ngoại cỡ, nên già trẻ lớn bé gì cũng sẽ muốn tới đây vui chơi. Chí ít thì chỗ này người ta quảng cáo thế.

“Lần đầu tiên em tới chỗ kiểu này, hồi hộp ghê.”

“T-thực ra, chị cũng vậy…”

Này này hai mẹ, sợ cái gì hả? Là bể bơi thôi mà? Hừm, giờ ngẫm lại, tôi cũng thế, run quá…

Không phải là vì bể bơi, mà là vì tôi sắp được chiêm ngưỡng Hiiragi-chan trong bộ đồ bơi. Natsumi-chan tuy nhỏ nhắn hơn Hiiragi-chan nhưng vẫn có những đường cong riêng. Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra viễn cảnh nữ thần bên bể bơi vui đùa với cô gái nông thôn.

Chắc tại hôm nay là ngày thường nên không có nhiều người ở đây. Vào kỳ nghỉ hè thì thế này chẳng khác nào không có khách. Tôi mau chóng thay đồ rồi bước ra bể bơi đứng chờ hai chị em.

Bể bơi này to hơn tôi nghĩ. To tới mức đủ để trẻ con lạc mẹ nếu chỗ này ngập khách.

“Thấy không Natsumi-chan, lưng Seiji-kun kìa, trắng và đẹp ghê phải không?”

“Haru-chan, chị có sở thích đó à?”

“Không phải!”

Hai người họ đây rồi.

Hiiragi-chan đang khoác trên mình bộ đồ bơi trắng thướt tha kèm theo băng trang điểm. Tôi ước chừng nó cỡ D… nh-nhưng mà, nó t-to vãi… Hay tại bộ đồ bơi khiến chúng trông bự thế? Kìa, bước đi thôi mà ch-chúng bắt đầu rung lắc nghiêng ngả như bánh pudding ấy. Tôi sẽ không nói thẳng ra chúng ở đây là gì đâu. Là gì nhờ? Là vũ khí? Cô ấy đang mang theo vũ khí!

Sợi dây quấn quanh phần hông gợi lên ý muốn được kéo tuột nó. Tôi mà được thấy cô ấy thế này ở nhà thì tôi chắc chắn đã kéo tuột nó ra… Tôi dám chắc như vậy. Viền cổ kìa, siêu gợi cảm, rồi phần bụng tuy có chút thịt thôi cơ mà, lại rất khêu gợi…

“Thế nào?”

“Ừm, hợp với em lắm Haruka-san, rất đẹp.”

“Yay♪”

Hiiragi-chan nhảy cẫng lên trong vui sướng.

Tưng… chúng lại nảy nữa.

M-may là hôm nay vắng người. Nếu người khác thấy được thì chắc cô ấy sẽ bị mấy cha già dê gạ gẫm.

“Rồi rồi, đề nghị hai người thôi chim chuột đi. Em còn đang đứng đây đấy, biết không hả?”

Natsumi-chan trêu chọc. Cô ấy mặc bộ đồ bơi hai mảnh kẻ vạch khá hợp.

Natsumi-chan đang nhìn chằm chằm phía tôi.

“S-sao thế?”

“Haru-chan nói tên trộm có tạng người khá đẹp… giờ tôi thấy nó đúng thật.”

“Na-nasumi”

Hiiragi-chan luống cuống, đưa ngón tay lên miệng suỵt.

Hiiragi-chan có sở thích soi bo đì, cứ tạm quên đi vậy.

May đây là cơ thể cấp ba của tôi chứ ở hiện tại thì người tôi thiếu tập luyện nên nó mềm oặt, lại thừa chút thịt nữa.

“Kia kìa, ở đó có sóng nhân tạo đó, ra đó đi!”

“Khoan đã Natsumi. Trước tiên em nên khởi động đàng hoàng đã.”

Hiiragic-chan vừa nói ra một câu nghe rất giống giáo viên. À quên, cô ấy là giáo viên mà.

“Có sao đâu mà. Chúng ta có phải sắp bơi đua hay gì đâu.”

Tôi đồng ý với Natsumi-chan. Tuy nhiên, Hiiragi-chan đã nói phải khởi động ‘đàng hoàng’ nên sau khi cả bọn khởi động nhẹ xong là đồng loạt nhảy xuống hồ bơi hình bánh đô nát.

“Sảng khoái quá!”

Natsumi-chan trồi lên khỏi mặt nước phán, lắc đầu để rũ nước như chú chó tinh nghịch.

“Wah, em không tin nổi đấy. Cứ tưởng nó sẽ giống bể bơi ở trường cơ! Nó không lạnh cũng chẳng nóng, vừa luôn!”

“Đúng đó. Cảm ơn vì lời khen.”

Thích thú, Natsumi-chan bơi theo dòng chảy.

Mà khoan, đây đâu phải lúc nên bơi đâu? Hừm, cơ mà nữ thần của tôi đâu rồi?

Cô nàng vẫn còn đang bám lấy thang, chậm rãi trèo xuống hồ cứ như bà già.

“Kh-kh-khoan đã. X-xuống liền nè.”

À phải rồi, Hiiragi-chan đâu có biết bơi.

Tôi lại gần đưa tay ra đỡ. Không biết bơi thì thường người ta sẽ sợ chạm vào nước mà.

“Bám lấy nào.”

“À, vâng ♡”

Tôi đỡ Hiiragi-chan cho cô nàng xuống nước từ từ. Như mọi khi, người cô nàng thật mềm mại, đỡ lấy cái thân hình đó tạo một cảm giác vô cùng khác lạ. Cô ấy ôm chặt lấy tay tôi cứ như thể dù gì cũng sẽ không buông ấy. Cảm tưởng cô nàng đang trong tình cảnh sinh tử vậy. Thế cũng được cơ mà, cái cảm giác mềm mềm của cặp ngực… tay của tôi!!! May là ta đang ở dưới bể bơi…

“Em ổn chứ Haruka-san? Em cứ đặt chân xuống đáy rồi bước từ từ đi.”

“Đ-được không? Đừng buông tay nhé?”

Hiiragi-chan run rẩy cứ như con thú nhỏ sắp bị đại bàng vồ ấy.

Nếu không biết bơi sao còn gạ đi bể bơi chứ?

Dù sao thì, chơi quanh bể nước cũng vui. Chắc tại vì tôi đang được nắm tay cô bạn gái dễ thương nên thấy vậy.

Giờ tôi chẳng còn cớ để mà ganh ghét tụi normies nữa… đúng hơn thì đây chính là cảm giác của bọn đó khi trưởng thành…

---Bất công thật!!

“Natsumi-chan là người đề xuất đi bơi à?”

“Không, là em đó.”

“Ế? Tại sao?”

“Ế? Anh quên rồi sao?”

“Hả? Anh có nói gì sao?”

“Đợt cả lớp có tiết bơi ấy, em đã nói sẽ mua một bộ đồ thật đẹp để khoe cho anh mà.”

À, phải rồi, nhớ ra rồi.

“Ah, cái mặt đó, anh quên rồi phải không?”

Tức là, cô ấy cố ý tới bể bơi, dù không biết bơi, chỉ để khoe bộ đồ bơi thôi. Khoe ở nhà cũng được mà, kiểu như buổi diễn thời trang quy mô nhỏ ấy.

“Phù” Natsumi-chan trồi lên khỏi mặt nước từ đầu bên kìa bể.

“Haru-chan nóng lòng lắm đó. Chị ấy chọn đồ bơi rất kỹ ấy.”

“Nyah, Natsumi!”

Cười khoái trá, Natsumi-chan lặn ngụp tiếp.

Cô ấy lạ thật, người cá à?

“Mồ…”

“Vậy ra em mong ngóng hôm nay lắm sao?”

Hiiragi-chan đỏ mặt vì đã bị bóc mẽ, bĩu môi dỗi hờn.

“...Đ-đúng vậy! Miễn là được đi chơi với Seiji-kun thì có là gì em cũng trông chờ! Kể cả có là đi bể bơi và em không biết bơi đi nữa thì em cũng trông mong lắm!”

Ah, cô nàng nổi đóa rồi.

“Seiji-kun thì sao? Anh có hồi hộp không?”

“Anh rất hồi hộp để được chiêm ngưỡng bộ đồ bơi của Haruka-san.”

“Trông nó thế nào? Em mất công chọn lắm đó.”

“Hợp em vô cùng.”

Nihehe, Cô nàng khẽ cười, “làm sao đây, muốn hôn anh ấy quá…”

“...chốc nữa đi.”

“Ế!!! Em vừa nói ra thành lời sao!?”

Hiiragi-chan lấy tay che kín mặt.

Sau đó, tranh thủ lúc Natsumi-chan bị khuất tầm nhìn, ở một góc khuất, chúng tôi trao nhau muôn vàn nụ hôn nồng thắm.