Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7110

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 95

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 125

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 2 - Chương 55: Kỹ năng nấu nướng

◆Hiiragi Haruka◆

Ngày nghỉ hôm nay Seiji-kun đang làm bữa tối cho mình để đáp lễ lại những lần mình nấu cơm trưa và tối cho anh ấy.

Quan sát anh ấy điềm tĩnh nấu, có thể thấy anh ấy cũng giỏi vụ bếp núc. Có salad này, súp này, cả mỳ ý nữa. Một sự kết hợp ổn định cho một bữa trưa đạm bạc. Mình vui lắm, nhưng đồng thời cũng thấy không vui.

Ăn thử món pasta xem nào.

“Thế nào? Anh khá tự tin vào món này đấy.”

N-ngon quá! Trong thoáng chốc mà mình cứ tưởng đang ở nhà hàng.

“Ngon lắm.”

Seiji-kun mỉm cười nhẹ nhõm rồi bắt đầu ăn.

Nấu ăn ngon thì không có gì để phàn nàn cả, nhưng cá nhân mà nói thì mình thấy không vui vì Seiji-kun nấu ăn ngon quá… Cả món súp nữa, tuy tự nấu mà ngon như mua ngoài.

Mumumu…

Nhìn chung thì, mình định nói là mình nấu ăn ngon hơn, nhưng Seiji-kun nấu cũng đủ ngon để đạt ngưỡng trung bình.

Con trai biết nấu ăn thì chắc nổi lắm- là điêu mình nghĩ. Có người yêu biết nấu ăn cho thì tuyệt vời, nhưng đồng thời cũng khó có thể buông tay với họ. Mình lo Seiji-kun sẽ hấp dẫn các cô gái khác quá.

“Seiji-kun, anh học tài nấu ăn ở đâu vậy? Mẹ anh à?”

“Ừm… cái đó…”

Anh ấy ấm ớ kìa, có vẻ khó nói.

Mình không tưởng tượng nổi Seiji-kun có người mẹ có thể nấu những món hào nhoáng thế này. Hộp bentou mà anh ấy hay ăn buổi trưa ở trường giống như là đồ nhà làm ấy.

“Mẹ anh đang khá hứng thú với đồ Ý gần đây, nên…”

Pikkin… bản năng phụ nữ --- kích hoạt! Không đúng, không phải là mẹ anh ấy. Vậy thì là ai? Sana-chan nấu ăn dở lắm… nếu vậy thì hẳn là người phụ nữ khác!? Đấy là cách giải thích duy nhất.

“Seiji-kun, anh đang che dấu em điều gì phải không?”

“Ue!? Tại sao em lại nghĩ thế?”

Khả nghi quá…

“Em cảm thấy vậy… dù chỉ một chút.”

“Súp ngon mà, đúng không?”

“Vâng, nó ngon lắm.”

“Thế thì tốt.”

Seiji-kun cười tươi chưa kìa, mình thích nụ cười đó phát chết đi… Món salad cũng ngon, tới mức khiến mình muốn thích ăn rau luôn ấy!!

Mình chẳng biết tí gì về Seiji-kun cả. Mình tin là nếu nói tới những thứ về Seiji-kun năm hai cao trung thì mình không thua ai cả, nhưng về khoảng thời gian trước đó nữa thì mình không biết chút gì hết. Không nghi ngờ gì nữa, anh ấy đã thành thục việc nấu nướng trước cả lúc hẹn hò với mình rồi.

“Hôm nay anh nấu bữa này là để cảm ơn em, phải không?”

“Ế? À ừ.”

“Anh có nấu ăn ở nhà không?”

“Mẹ anh có ở nhà, nên nếu anh mà động tay tới chỗ nguyên liệu thì sẽ bị giận ngay với lý kiểu như mẹ sẽ phải dùng nguyên liệu cho món thịt này, món rau nọ cho hôm sau. Đại loại vậy.”

“À, hiểu rồi. Có thể do hầu hết chỗ thực ăn trong tủ lạnh đã được lên chuẩn bị sẵn cho thực đơn cố định rồi. Nếu có gì đó tự dưng biến mất thì sẽ ảnh hưởng tới thực đơn cả tuần.”

“Nghe có vẻ đúng. Mẹ có nói như thế.”

Anh không nấu nướng ở nhà mà lại giỏi thế sao?

Ah, hiểu rồi!

“Một cô bạn gái cũ phải không!? Anh đã từng hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, thời trang, và hơn tuổi nữa phải không?”

“Há!? Em nói gì thế? Với cả, tình cảnh chúng ta bây giờ mới giống với những gì em vừa nói ấy.”

Phải rồi, đâu có gì chứng minh được mình là cô bạn gái đầu của Seiji-kun cả.

“Anh không có cô người cũ nào cả. Haruka-san là tình đầu luôn đấy.”

Anh ấy phản biện lại liền kìa.

Hmm? “tình cảnh chúng ta bây giờ mới giống” à?

“một cô gái xinh đẹp, thời trang, và hơn tuổi nữa?” mình đưa ngón tay chỉ bản thân rồi hỏi.

“Đ-đúng thế…”

Ah. anh ấy xấu hổ kìa, dễ thương ghê… Mỗi lúc anh ấy thể hiện ra như thế thì mình mới nhận ra đây vẫn là một chàng trai trẻ mà thôi, nhẹ nhõm thật. Thường thì anh ấy đâu có bối rối như vậy, tại lúc nào cũng có thể giải quyết tình hình một cách hoàn hảo.

“Xin lỗi vì đã đánh ghen với một cô bạn gái cũ không tồn tại đó.”

“Không sao.”

Không phải là bạn gái cũ, cũng không phải là mẹ dạy. Vậy thì là ai chứ?

“Seiji-kun, anh có thích tới quán cafe không?”

“Quán cafe? Không thích lắm. Nhưng cà phê thì có.”

Mumuu

Vậy cũng không phải là từ nhà hàng quen thuộc nào.

“Ý em là, quán cafe là nơi ‘uống trà ở nơi sang chảnh thế này mới hợp thời! Mình sành điệu ghê!’ Mấy cô gái như vậy hay tới đó phải không?”

“Uwah, chẳng khách quan gì cả!”

“Em sai sao?”

“Con gái thích mấy nơi đó vì sự bài trí, nội thất, đồ trang trí các kiểu kèm theo không khí thoải mái thôi.”

“Fuun. sao tự nhiên lại nói về cà phê vậy ta?”

“Em chỉ nghĩ là, nếu không phải đang hẹn hò thì khó mà tới những nơi như vậy được. Nên em nghĩ có lẽ anh thích những nơi như thế, vì những món anh nấu thường có thể thấy ở những chỗ đó.”

Không thích hàng quán… cũng không bắt chước ai… thế thì kỹ năng nấu nướng đó từ đâu ra? Hay là anh ấy bí mật tu luyện?

“Anh đã lên kế hoạch cho bữa ăn này lâu rồi chưa?”

“Không hẳn, nhưng vì em thường nấu cho anh ăn, lại còn làm cả bentou nữa, nên anh nghĩ mình nên đáp lễ.”

Mình nên làm gì đây? Biết được rằng anh ấy không giỏi nấu nướng nên đã tập luyện vì mình khiến mình càng yêu Seiji-kun hơn…

Mồ, kệ đi vậy. Dù sao thì Seiji-kun cũng rất cảm kích những gì mình làm cho anh ấy, và thức ăn cũng rất ngon nữa.

“Em tò mò về khả năng nấu nướng của anh tới mức đó sao?”

“Ế? Ừm…”

Mới nãy anh ấy còn cố giấu mà, sao giờ? Anh ấy trông nghiêm nghị quá.

“Sự thật là, anh đã 27 tuổi rồi, và anh đã xuyên không về thời điểm này.”

“...Ahaha, sao chứ? Nhìn kiểu gì thì anh cũng đâu giống người 27 tuổi.”

“Thế nên anh mới biết nấu ăn vì anh đã nấu rất nhiều hồi học đại học, rồi cả lúc khi anh làm thêm tại một nhà hàng Ý-”

“Sao kia? Viễn cảnh thực ghê đi, hihi.”

“Hồi học đại học, anh ở một mình nên phải nấu ăn rất thường xuyên-”

“Nam sinh viên, ở một mình, nghe thật ghê đi!”

Ôi, sao nước mắt lại chảy ra thế này, *quệt quệt*

“Haha, nghe kỳ quá.”

“...phải không?”

Đúng rồi, đó là nụ cười mà mình thích. Song lại hỏi một câu khó trả lời.

“Ừm… xyun khơ- không, là gì vậy? Nó nghĩa là gì thế?”

Seiji-kun ôm đầu.

“Đ-đúng nhỉ… cái từ đó thường không mấy ai hiểu…”

Rồi anh ấy giải thích cho mình hiểu.

Song cả hai mang bát đĩa ra chậu rửa.

“Vậy, nếu xuyên không là thật, thì Seiji-kun bây giờ đã 27 tuổi rồi ha?”

“À, chuyện lúc nãy nói ấy hả? Đúng vậy. Haruka-san… nếu là vậy, thì em sẽ làm gì?”

“Em không định sẽ làm gì cả? Seiji-kun vẫn là Seiji-kun thôi mà, phải hông? Nếu bên trong anh là một người khác thì có lẽ em sẽ phải suy nghĩ.”

“Ra thế.” rồi Seiji-kun nở nụ cười.

Sau đó, cả hai lại tiếp tục chim chuột với nhau như mọi khi.