Konjiki no Wordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

42 84

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

383 1834

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

611 2324

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

48 403

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

119 1153

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

10 36

Tập 11 - Chương 01: Thái Xích Triền

Thái Xích Triền

Đây là một căn hầm tối tăm, nguồn sáng duy nhất rọi chiếu xung quanh chỉ là vài chiếc đèn lồng mờ nhạt đặt trên trần nhà. Ánh sáng yếu ớt đó gần như chỉ đủ rọi sáng vị trí ngay dưới đèn. Bên ngoài rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng ánh sáng từ bên ngoài lại không thể lọt vào chút nào, bởi vì nơi đây thậm chí không có một ô cửa sổ nào.

Dù ngày hay đêm, trong phòng cũng không có chút thay đổi sáng tối nào. Căn phòng này tuy không lớn lắm nhưng lại đặt chín giá sách, chất đầy sách và tài liệu. Cuốn nào trông cũng cũ kỹ, tỏa ra mùi giấy bạc màu.

Và Okamura Hiiro đang đứng ngay dưới nguồn sáng, tựa lưng vào giá sách để đọc sách.

Gần Hiiro chất đống những chồng sách lộn xộn, xung quanh vì thế cũng có rất nhiều bụi bay lơ lửng. Nhưng anh không hề bận tâm, chuyên tâm đọc sách.

Không lâu trước đây, Hiiro khi đến [Thú Vương Quốc·Passion], đã bị một người áo đen, thành viên của tổ chức "Martar Zeus" do Cựu Ma Vương Avoros lãnh đạo, tấn công.

Nhưng Hiiro đã dựa vào sức mạnh mới có được sau khi ký khế ước với tinh linh tên Den, một mình giải quyết sự việc bằng chiêu thức của mình.

Sau đó, vì nhận được thông báo từ [Ma Quốc·Chaos], Hiiro biết được 《Đại Thư Viện Fortuna》 mà anh hằng mong ngóng cuối cùng cũng đã mở cửa, liền lập tức quay trở lại.

Đại Thư Viện cho đến nay vẫn tạm thời đóng cửa do chiến tranh và các vấn đề liên minh, nên Hiiro gần như mong mỏi ngày này mau chóng đến.

Anh "tách" một tiếng đóng sách lại, đặt sách xuống đất, sau đó lại cầm một cuốn từ chồng sách lên, mở ra trang bìa mới.

"Ừm, cuốn nào cũng là những cuốn sách thú vị. Tuy phiền phức, nhưng vì vậy mà tham gia chiến tranh cũng coi như đáng giá."

Mọi người chắc hẳn đã biết rồi, đây chính là kho báu tri thức, tầng hầm của 《Đại Thư Viện Fortuna》. Hiiro vốn dĩ đã đến quốc gia này để đọc sách ở đây.

《Đại Thư Viện Fortuna》 này đương nhiên mở cửa cho công chúng, nhưng cũng có rất nhiều sách bị giới hạn quyền xem.

Việc thiết lập giới hạn xem rất đơn giản, chia thành 《Độ sâu 1》 đến 《Độ sâu 5》. Sách ở 《Độ sâu 5》 chỉ một số người thuộc hoàng tộc mới có thể xem, và nhất định phải có giấy phép xem mới được đọc.

Hiiro rất muốn đọc những cuốn sách được cất giữ ở 《Độ sâu 5》, liền lấy lý do mình đã hỗ trợ chiến tranh để yêu cầu thù lao, đàm phán với Ma Vương đương nhiệm Ibeyam Grand Ali Evening, và đã có được giấy phép xem.

Mặc dù Lily Lee Regis Redross, người vốn là bạn đồng hành của Hiiro, đã có kế hoạch để lấy giấy phép, nhưng Hiiro cảm thấy làm như vậy chắc chắn sẽ có được giấy phép hơn là nhờ cô ấy, nên đã lấy đó làm cơ hội tham gia chiến tranh, và cũng đã thành công có được giấy phép xem.

Mặc dù đã có nhiều tranh chấp, khiến anh bận rộn một thời gian, nhưng nhờ đó anh cũng có được sự tự do để có thể thảnh thơi đắm chìm vào sở thích như thế này.

Sau khi liên minh giữa thú nhân và ma nhân──"Liên minh Vĩnh cửu" được thành lập cũng đã một thời gian, tuy nhiên sau đó, ít nhất theo thông tin anh nghe được từ Ibeyam, "tuyên bố chinh phục thế giới" của Cựu Ma Vương Avoros dường như là thật.

Đương nhiên, Ibeyam ngay từ đầu đã tin chắc những gì Avoros nói. Bởi vì nếu là Avoros, việc làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, anh cho rằng tin vào chuyện này mà không có bằng chứng thì quá thiếu suy nghĩ, nên đã cẩn thận điều tra một phen, kết quả phát hiện Avoros đã triệu tập một số nhân vật phi thường từ các lục địa về dưới trướng mình, đang rình rập chuẩn bị kế hoạch chinh phục thế giới.

Trên thực tế, Hiiro cũng đã nghe được tin đồn rằng hắn đã chiếm đóng [Nhân Loại Quốc Độ·Victorious].

(Thằng nhóc đó hả, đúng là kiểu Ma Vương mẫu mực mà.)

Anh hoàn toàn không ngờ sẽ thực sự nghe được lời nói muốn chinh phục thế giới từ miệng của một ai đó, mà người đó lại là Ma Vương, hệt như một nhân vật phản diện điển hình trong trò chơi. Do lời nói và hành động của Avoros quá phù hợp với hình tượng Ma Vương, Hiiro đã gọi hắn là Ma Vương mẫu mực.

Có thể không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời ngốc nghếch vô nghĩa đó, điều đó cho thấy trong lời nói của hắn không hề có chút do dự nào, là thật lòng.

(...Đều là vì cái tên Ma Vương mẫu mực đó, mọi chuyện tiếp theo cảm giác lại sẽ rất phiền phức.)

Thật hiếm khi "Ma Nhân Tộc" và "Thú Nhân Tộc" bắt tay làm lành, tiến thêm một bước đến hòa bình, lúc này lại xảy ra biến cố bất ngờ, thế giới này quả nhiên không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

(Thôi, dù sao bây giờ đối phương cũng đang bận củng cố lực lượng và chuẩn bị khai chiến, phe ta tạm thời sẽ không có chiến tranh đâu. Hơn nữa Ma Vương cũng đã bắt đầu hành động, nếu có chuyện gì, cô ấy hẳn sẽ thông báo cho mình.)

Ngay cả khi Avoros chiếm đóng [Nhân Loại Quốc Độ], Hiiro cũng không nghĩ hắn sẽ tấn công ngay lập tức. Đối phương cũng cần thời gian chuẩn bị trước khi khai chiến.

Trong khoảng thời gian này, Ibeyam và thú nhân Leoavardo Kingger họ cũng đang nỗ lực để củng cố lực lượng chiến đấu.

Hơn nữa, Avoros và những người khác xuất hiện trong trận đấu chỉ tuyên bố khai chiến rồi rời đi, chắc hẳn cũng là để xác nhận lực lượng chiến đấu của bên này. Khi xác định mình chắc chắn có thể chiến thắng, hắn hẳn sẽ xuất hiện lại để tuyên bố.

(Không, dù sao cũng là cái tên Ma Vương mẫu mực đó. Mặc dù cũng có thể bất ngờ tấn công mà không cần tuyên bố...)

Sự tồn tại điển hình như một Ma Vương đó, hẳn sẽ rất lịch sự mà tuyên bố khai chiến một lần nữa.

(Thôi, vậy nên ngay cả Ma Vương cũng nghĩ như vậy, ngày nào cũng không lơ là cảnh giác...)

Hiiro "tách" một tiếng đóng sách lại, nhìn về phía cuốn sách giống như cuộn giấy đặt bên trái.

"Đại khái đã đọc qua một lượt rồi, nhưng cảm giác có ích chỉ có cái này thôi..."

Anh cầm cuộn giấy lên. Gỡ sợi dây nhỏ buộc trên đó, nhanh chóng lướt qua nội dung bên trong.

"...............Nhiệt huyết vốn không phải phong cách của tôi. Tuy nhiên..."

Anh vừa lẩm bẩm vừa khôi phục cuộn giấy về nguyên trạng, cất vào trong lòng. Mặc dù có điều kiện không được tùy tiện cho người khác xem trộm, nhưng anh về cơ bản đã được phép mang sách ra ngoài.

Căn phòng 《Độ sâu 5》 này chứa đựng một lượng lớn sách mà các trí thức cao cấp thèm muốn. Mỗi cuốn đều khiến ánh mắt người ta không khỏi bị hút vào, phấn khích đến mức không biết nên bắt đầu đọc từ cuốn nào.

Trong đó cũng có ghi chép về truyền thuyết nguồn gốc của thế giới này, tiểu sử của những dũng giả trong quá khứ, tài liệu về các phép thuật cổ đại, toàn là những cuốn sách quý giá được cất giữ kỹ lưỡng và đa dạng.

Nơi đây quả không hổ danh là nơi cất giữ những cuốn sách cấm mà quốc gia giấu kín với bên ngoài, Hiiro nghĩ với lòng kính phục. Anh tìm kiếm ở đây một cuốn sách ghi chép về một điều gì đó.

Và cuốn sách anh tìm chính là cuộn giấy vừa cất vào lòng. Anh cho rằng đây là thứ mình sẽ cần đến tiếp theo, nên mới muốn tìm ra cuốn sách này.

(Đọc thì có đọc rồi, nhưng chưa thực hành thì cũng khó nói...)

Tóm lại anh đã có được mục tiêu. Tuy nhiên anh vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được kiến thức được cất giữ ở đây. Hiiro tuy cảm thấy hạnh phúc khi được bao quanh bởi một lượng kiến thức lớn như vậy, nhưng anh nghĩ đợi thế giới này yên bình hơn một chút, rồi tiếp tục thảnh thơi tận hưởng sẽ tốt hơn.

Lúc này, anh cảm thấy có người đang tiến về phía này.

(Ai...? Nơi này đáng lẽ chỉ có người được phép mới có thể vào chứ...)

Hiiro nghe nói chỉ có một mình anh là được phép. Nên chắc sẽ không phải Lily và những người khác. Từ đó có thể suy đoán hẳn là người có liên quan đến Ma Vương (Ibeyam). Tuy nhiên anh vẫn không lơ là cảnh giác, từ từ đứng dậy, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lối vào duy nhất.

Tại lối vào "lộc cộc lộc cộc" vang lên tiếng bước chân cứng rắn, sau đó xuất hiện bóng dáng của một ai đó.

"...! Ngươi là..."

Người xuất hiện là Onovoz, 《Vệ Đội Trực Thuộc Ma Vương (Tàn Bạo)·Hạng Bốn》. Với ngoại hình giống như chó sói được nhân hóa, được sinh ra từ ma nhân và thú nhân, được gọi là 'ma thú', hắn xuất hiện ở một nơi tối tăm như thế này, cảm giác như một bộ phim kinh dị không biết từ đâu ra.

Tuy nhiên từ hắn không cảm thấy địch ý, nên Hiiro cho rằng có lẽ là Ibeyam đã phái hắn đến hay gì đó, liền mở miệng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Hắn giữ thái độ nghiêm túc, dừng lại một chút rồi mới mở lời:

"...............Tôi có vài điều muốn hỏi cậu."

Xem ra hắn không phải được Ma Vương phái đến, mà là vì lý do cá nhân muốn tìm Hiiro.

Trên thực tế Hiiro đại khái có thể đoán được hắn muốn hỏi gì. Nói đúng hơn là Hiiro cũng có chuyện muốn hỏi hắn, sự xuất hiện của đối phương lần này có thể nói là đến rất đúng lúc.

"Nhưng ngươi đúng là làm mọi thứ lộn xộn hết cả."

Onovoz với vẻ mặt khó chịu nhìn quanh phòng một lượt, nhìn tình trạng lộn xộn hiện trường mà thở dài.

"Mức độ này, tôi có thể dọn dẹp xong trong chốc lát."

Hiiro tập trung ma lực xanh trắng vào ngón trỏ của hai bàn tay.

'Dọn dẹp', 'Sách'.

Anh viết hai từ này xong, lập tức kích hoạt 《Ma Pháp Chữ Viết》, thứ được coi là danh từ riêng của Hiiro, những cuốn sách nằm rải rác trên đất liền bắt đầu tự di chuyển, quay trở lại giá sách. Onovoz há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sau một lúc, xung quanh trở nên rất ngăn nắp, cảnh tượng vừa rồi cứ như giả.

"...............Cậu luôn khiến tôi kinh ngạc."

Onovoz cảm thán thở ra một hơi, đồng thời nhìn sang hai bên, ngắm nhìn giá sách đã được dọn dẹp gọn gàng.

"So với chuyện này, ngươi muốn hỏi gì?"

"À, đúng rồi. Khụ khụ! Cậu có thể sử dụng 《Xích Khí》 không?"

Hiiro đoán đúng rồi. Hắn muốn hỏi quả nhiên là vấn đề này.

"Tuy hỏi vậy, nhưng ngươi cũng sẽ dùng... đúng không?"

Đấu khí màu đỏ mà Onovoz đã thể hiện khi đấu với 'Thú Nhân Tộc', đó không nghi ngờ gì chính là 《Xích Khí》 mà Hiiro đã sử dụng khi đối đầu với Leoavardo.

"...Quả nhiên là vậy. Thật ngạc nhiên, không ngờ một người trẻ như cậu lại có thể học được chiêu này."

"...Tôi cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Tôi thấy ngươi dường như có thể tùy ý sử dụng 《Xích Khí》. Để vận dụng 《Xích Khí》 khá tốn tinh thần, ngay cả tôi, người rất tự tin vào việc điều khiển ma lực, cũng không thể tự do sử dụng 《Xích Khí》."

Hiiro phải bước vào trạng thái có thể nói là mạnh nhất của mình, 《Chế Độ Thiên Hạ Vô Song》, mới cuối cùng có thể điều khiển 《Xích Khí》. Nhưng bước vào trạng thái đó quá tốn sức.

"Đó là lẽ đương nhiên thôi. 《Xích Khí》 vốn là kỹ năng mà con lai chúng tôi giỏi dùng. Chúng tôi không thể sử dụng phép thuật, cũng không biết sử dụng 《Thuật Biến Hình》, là những kẻ không hơn không kém. Nhưng ngay cả con lai như vậy, vẫn có tuyệt kỹ không thua kém bất kỳ ai, đó chính là phương pháp chiến đấu sử dụng 《Xích Khí》──《Thái Xích Triền》."

"Thái... Xích Triền...!"

Hiiro như chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn vào cuộn giấy lấy ra từ trong lòng. Lúc này Onovoz cũng phát hiện ra sự tồn tại của cuộn giấy, "Ồ" một tiếng, rồi nói tiếp:

"Nếu cậu đã cầm thứ đó lên, điều đó có nghĩa là... cậu định học 《Thái Xích Triền》 sao?"

Trên cuộn giấy này quả thật có ghi 《Thái Xích Triền》 bằng chữ viết của thế giới này.

"Ngươi biết cái này sao?"

"Đương nhiên. Vì đó là do tôi gửi vào đây."

Câu trả lời này thực sự khiến Hiiro kinh ngạc. Nội dung của cuộn giấy này đơn giản mà nói, chính là ghi chép rất nhiều phương pháp chiến đấu sử dụng 《Xích Khí》, tuy nhiên vì được viết từ một góc nhìn khá chủ quan, nên có nhiều phần khó hiểu.

Vì vậy anh mới muốn thu thập thông tin từ Onovoz, người hiểu về 《Xích Khí》. Nhưng anh thực sự không ngờ người viết cuộn giấy này lại ở ngay trước mặt mình.

"Thì ra là vậy, ngươi đã viết cuộn giấy này..."

Lúc này Hiiro dừng lại một chút, rồi tiếp tục mở lời:

"Hãy nói chi tiết cho tôi về nội dung của 《Thái Xích Triền》. Đương nhiên, tôi sẽ trả thù lao."

Đúng vậy, Hiiro đang tìm chính là cuốn sách ghi chép về phương pháp chiến đấu sử dụng 《Xích Khí》. Onovoz hỏi lý do anh làm vậy:

"Cậu tại sao lại muốn học? Tôi cho rằng cậu đã rất mạnh rồi đó?"

"...Đơn giản thôi. Chỉ là vì tôi hơi đánh giá cao bản thân mình mà thôi."

Hiiro không vui phun ra câu này, nhìn lại Onovoz đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Đánh giá cao bản thân sao... Đối với tôi mà nói chỉ giống như đang châm biếm thôi đó?"

Từ góc nhìn của Onovoz thì đúng là như vậy. Nói trắng ra, sức mạnh của Hiiro mạnh đến mức bất cứ ai cũng phải công nhận, ngay cả Thú Vương Leoavardo cũng bị anh đánh gục bằng nắm đấm, Onovoz cảm thấy lời anh nói là châm biếm cũng là điều dễ hiểu.

"Tôi vẫn chưa thỏa mãn. Mặc dù không muốn trở thành một kẻ cuồng chiến, nhưng xem ra tôi... dường như vẫn chưa thể chết."

Anh nhớ lại cuộc đối thoại khi gặp Shivba trong nhà tắm sau trận đấu, nở một nụ cười khổ. Shivba đã mắng anh một trận, bảo anh phải biết trân trọng tính mạng của mình.

Không chỉ vậy. Gần đây anh đã ký khế ước với tinh linh Den, có được sức mạnh mới, nhưng đó cũng là năng lực chỉ có thể thể hiện khi có Den ở bên. Nếu Den không ở đó... chỉ cần nghĩ đến điều đó, anh liền cảm thấy mình không có tiến bộ gì.

Vì vậy Hiiro khi tìm kiếm bí quyết nào đó để ngay cả khi chỉ có một mình cũng có thể mạnh lên, đã nhớ đến phương pháp chiến đấu của Onovoz. Và kết luận mà anh có được, chính là nếu bản thân cũng có thể điều khiển 《Xích Khí》 tùy ý như hắn, cho dù không cần đặc biệt bước vào 《Chế Độ Thiên Hạ Vô Song》, cũng có thể sở hữu sức mạnh đủ để chiến đấu.

"Không, là bản thân tôi còn chưa muốn chết, nên cần cái này. Không chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của phép thuật!"

Onovoz nghe lời nói của thiếu niên tóc đen──Hiiro trước mặt, má hắn giật giật cứng đờ. Rõ ràng đã sở hữu sức mạnh như vậy rồi, lại nói mình chưa đủ trưởng thành, còn có khuyết điểm.

Onovoz ban đầu thực sự nghĩ lời Hiiro nói là châm biếm, nhưng sau khi nhìn vào mắt anh, liền biết anh thực sự nghĩ như vậy.

Anh ấy quả thật rất mạnh. Nhưng phần lớn là dựa trên phép thuật độc đáo của anh ấy. Mặc dù cấp độ của anh ấy cũng không thấp, nhưng ngay cả khi đến từ thế giới khác, anh ấy vẫn là con người, năng lực thể chất thực sự không thể nói là cao lắm.

Bằng chứng là nếu tham gia trận đấu đó trong tình trạng không thể sử dụng bất kỳ phép thuật nào, anh ấy rất có thể đã không còn ở đây nữa.

Về sau có thể gặp phải tình huống phép thuật vô hiệu, hoặc bị phong ấn không thể sử dụng.

Vì vậy anh ấy mới nói muốn không chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của phép thuật. Onovoz không khỏi thán phục ý nghĩ như vậy của Hiiro.

Ngay cả khi muốn có được sức mạnh để đánh bại ai đó, nhưng lý do anh làm vậy không phải để thỏa mãn bản thân bằng cách thể hiện sức mạnh đó, mà chỉ vì còn chưa muốn chết mà thôi.

Câu trả lời này thực sự quá đơn thuần, tuy nhiên trong đó quả thực chứa đựng chân lý. Onovoz cảm thán như vậy.

(Akivenus à, cậu ấy quả thực là một thiếu niên rất thú vị.)

Thật kỳ lạ, chỉ cần gặp thiếu niên này, người được người bạn thân Akivenus Lee Regis Phoenix công nhận, có thể nói là tham lam muốn trở nên mạnh hơn, có ý chí tiến thủ, liền không khỏi muốn giúp đỡ cậu ấy.

(Nên nói đây cũng là sức hút của thiếu niên này sao...)

Nếu rơi vào tình huống không thể sử dụng phép thuật, điều anh có thể làm chỉ là dựa vào cấp độ cao của mình, liều mạng một trận thôi. Nhưng cách làm này nhất định sẽ gặp giới hạn. Tại sao ư, vì thế giới này không đơn giản đến mức có thể sống sót chỉ bằng năng lực thể chất. Điều này anh ấy cũng rất rõ.

Vì vậy anh ấy mới muốn học 《Thái Xích Triền》, thứ không phải phép thuật, nhưng lại có sức mạnh tương đương phép thuật.

Nếu anh ấy có thể học được, cho dù phép thuật bị phong ấn, phương pháp chiến đấu có thể sử dụng cũng sẽ tăng lên.

Đối với Onovoz, cũng không cần phải keo kiệt trong việc dạy dỗ anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là ân nhân đã dẫn dắt 'Ma Nhân Tộc' giành chiến thắng, là anh hùng của họ.

(Nói trắng ra, 《Thái Xích Triền》 là một loại sức mạnh chưa biết, cũng không phải ai cũng có thể sử dụng. Hơn nữa nếu sức mạnh này bị lợi dụng làm điều xấu, thực sự sẽ dẫn đến những chuyện không thể vãn hồi được. Nhưng...)

Onovoz nhìn chằm chằm vào mắt Hiiro, khẽ cười.

(Nếu truyền dạy cho thiếu niên này, chắc hẳn sẽ không sao đâu.)

Nếu là sự tồn tại mà vị vua mình phục vụ tin tưởng, bạn bè cũng tin tưởng, được nhân dân ca ngợi là anh hùng... Không, quan trọng hơn, ngay cả bản thân Onovoz cũng rất ưng ý anh ấy.

"...Được thôi. Nhưng có một điều tôi muốn nói trước."

Hiiro lắng nghe như sợ bỏ lỡ điều gì.

"Cậu quả thực có thể sử dụng 《Xích Khí》, nhưng điều này không có nghĩa là cậu nhất định có thể học được 《Thái Xích Triền》."

"...Thế sao?"

"Phải, vì đây vốn là kỹ thuật đặc trưng của con lai. Hơn nữa vốn dĩ nó là sản phẩm ra đời để thay thế cho phép thuật và 《Thuật Biến Hình》."

"Ra vậy. Tức là khả năng cao là tôi, một người không phải con lai, sẽ không thể vận dụng thuận lợi sao."

Vẻ mặt của Hiiro hơi trầm xuống.

"Đúng vậy. Dù cậu có thiên phú đó, nhưng để nắm vững sự cân bằng của nó thì rất khó khăn. Con lai bẩm sinh đã rất giỏi sử dụng kỹ thuật pha trộn hai loại sức mạnh, vì họ sở hữu linh hồn của hai chủng tộc."

"《Xích Khí》 vốn là sức mạnh được tạo ra bằng cách pha trộn sinh lực và ma lực theo một tỷ lệ tuyệt vời. Chỉ riêng việc sử dụng 《Xích Khí》 thôi cũng đòi hỏi khả năng điều khiển vô cùng tinh tế."

"Vậy nên dù có tu luyện, cũng không có nghĩa là cậu nhất định sẽ học được. Ngay cả như vậy, cậu vẫn muốn thử sao?"

"Đương nhiên rồi."

Hiiro trả lời không chút do dự. Cậu ấy quả thực là một người rất thẳng thắn.

"…Tôi hiểu rồi."

Nghe thấy lời này, trên mặt Hiiro nở một nụ cười vui vẻ.

"Vậy, vậy thì…!"

"Ừm, tôi sẽ truyền thụ những gì mình biết cho cậu."

Onovoz cũng muốn xem cậu thiếu niên này có thể đi đến đâu, có thể leo lên vị trí cao đến mức nào.

Người phụ nữ xuất hiện trước mặt Judon và những người khác chính là người đã đến giúp đỡ Judon khi anh đang ôm Farah định trốn khỏi thành phố, không thể chiến đấu hết sức, và đang bối rối không biết làm sao để thoát khỏi vòng vây của quân truy đuổi do Avoros phái đến.

Việc có thể trốn thoát an toàn như thế này, tất cả đều nhờ công của cô ấy.

Vẻ đẹp và thân hình của cô ấy đủ để khiến mọi phụ nữ trên đời phải ghen tỵ, và khiến mọi đàn ông trở thành tù binh của cô ấy. Judon thầm nghĩ, nếu không phải trong tình huống này, anh thật sự muốn cùng cô ấy uống một ly trong quán bar.

Judon lấy lý do muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy để mong cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy từ chối nói rằng còn có việc khác phải làm. Khi hỏi là việc gì, cô ấy chỉ nói có việc muốn hoàn thành nhân lúc hỗn loạn này. Cô ấy nói sẽ đi tìm Judon và những người khác sau khi hoàn thành việc, mong họ đợi, rồi thậm chí không hỏi Judon và đồng đội định đi đâu, cứ thế rời đi.

Thế nhưng, cô ấy lại xuất hiện ở đây.

"Trước tiên, tôi nên chúc công chúa Farah một buổi sáng tốt lành chứ nhỉ?"

Cô ấy nhìn về phía Farah, nhẹ nhàng vẫy tay.

"Cô biết cô ấy là công chúa mà lại nói chuyện kiểu đó sao?"

"Phải, tôi biết chứ, Judon Lancast-san, người quản lý hội. Dù sao thì tôi cũng sống ở 【Victorious】 mà."

"Sống trong nước? Nhưng tôi chưa từng gặp cô."

Thực tế, với nhan sắc như vậy, dù có những lời đồn đại liên quan cũng không có gì lạ. Vậy mà anh, người đã sống ở quốc gia này hàng chục năm và có tin tức rất nhanh nhạy, lại chưa từng nghe qua tin tức về cô ấy. Judon không khỏi cảnh giác trong lòng.

"Không cần đề phòng tôi như vậy đâu. Tôi sẽ giúp các anh… ừm, cũng có một vài lý do nhất định."

Cô ấy vừa cười khổ vừa nói. Judon lại hỏi thêm:

"Tôi thực sự rất biết ơn vì cô đã cứu chúng tôi. Nhưng rốt cuộc cô là ai?"

"…Cũng phải. Tôi có thể nói tên cho các anh, nhưng các anh đừng quá ngạc nhiên nhé?"

Nghe cô ấy nói vậy, Judon khẽ gật đầu sau khi liếc mắt ra hiệu cho Farah và những người bên cạnh.

"…Tôi hiểu rồi."

Người phụ nữ nhún vai, rồi lấy một quyển sách từ chiếc túi đeo ở thắt lưng ra đưa cho Judon.

"Cái này… đây chẳng phải là 《Cuộc Phiêu Lưu Của Tinkerwickel》 sao?"

"Tôi cũng biết quyển sách này. Hồi nhỏ mẹ tôi thường đọc cho tôi nghe trước khi ngủ."

"Tôi cũng từng đọc một lần khi ở độ tuổi tương đương Farah bây giờ. Nói sao đây, dù là một câu chuyện buồn, nhưng tôi nhớ nó khiến người ta đồng cảm một cách lạ kỳ."

Nói một cách đơn giản, đó là câu chuyện về một người anh hùng không nhận được sự đền đáp.

"Đúng vậy, cảm giác như tâm tư của tác giả đã truyền sâu vào lòng người đọc, một quyển sách thật tuyệt vời."

Judon và Farah hết lời ca ngợi quyển sách này.

"Ôi chao~ được khen ngợi đến mức này, thật có chút ngại ngùng đấy chứ."

"…Hả? Cô đang nói gì vậy? Chúng tôi đang nói về tác giả của quyển sách này mà?"

"Ừm, vậy nên tôi mới nói là rất ngại đấy thôi, vì đó là tác phẩm của tôi mà."

…………………………Hả?

"Cái, cái gì! Cậu, cậu vừa nói gì?"

Không chỉ Judon kinh ngạc há hốc mồm hét lớn, Farah và những người khác cũng như nhìn thấy ảo ảnh mà hóa đá. Thế nhưng người phụ nữ lại vui vẻ cười không ngừng.

"Vậy nên tôi mới nói mà, quyển sách đó là do tôi viết."

"Không, không không không không không, cô bao nhiêu tuổi rồi! Tôi xem quyển sách này khi còn ở tuổi thiếu niên đấy! Tức là chuyện đó đã xảy ra ít nhất ba mươi năm trước rồi! Hơn, hơn nữa, cụ cũng nói là cụ từng đọc quyển sách này đúng không?"

Judon hỏi cụ già ngồi cạnh Farah, cụ già cũng khẽ gật đầu đáp lại.

"Haiz, lão phu xem quyển sách này chắc cũng phải năm mươi năm trước rồi."

"Cụ xem! Cho dù nói thế nào đi nữa, cô trông nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi thì làm sao mà có thể…"

Lúc này Judon như chợt tỉnh giấc, bắt đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ một cách kỹ lưỡng.

"…Chẳng lẽ cô không phải con người?"

Tất cả mọi người nghe thấy câu này đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Quả thực, nếu là 『Thú Nhân Tộc』 hay 『Ma Nhân Tộc』 có tuổi thọ dài hơn con người thì điều này có thể hiểu được.

"Nhưng bề ngoài trông vẫn là con người mà… là con lai sao?"

Từ vẻ ngoài của cô ấy, trên người không có tai và đuôi như Thú Nhân. Mặc dù nói vậy, nhưng cô ấy cũng không có đôi tai nhọn như 『Ma Nhân Tộc』, cũng không có sừng hay cánh, da cũng không phải màu nâu.

Vậy nên Judon mới suy đoán cô ấy là con lai giữa người và chủng tộc khác. Dù bề ngoài trông giống con người, nhưng chỉ cần mang trong mình dòng máu của chủng tộc có tuổi thọ dài hơn, thì có thể giải thích được tại sao cô ấy có thể sống lâu như vậy. Nhưng cô ấy lại lắc đầu.

"Không, tôi là 『Nhân Tộc』 chính gốc đấy."

"Hả?"

"Chỉ là…"

"Ừm?"

"Chỉ là… tôi là một con người có chút khác biệt mà thôi."

Trên mặt cô ấy không phải nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười có chút hư ảo, mang theo sự cô đơn và buồn bã.

"…Haiz, chuyện chủng tộc thế nào cũng được. Đơn giản mà nói thì cô đã sống rất lâu rồi đúng không."

Judon cảm thấy không nên dễ dàng tìm hiểu chuyện này, liền không tiếp tục hỏi nữa.

"…Anh thật dịu dàng."

Có lẽ cảm nhận được sự chu đáo của Judon, cô ấy mỉm cười dịu dàng.

"Nhưng mà… dù nói là tuổi tôi chắc lớn hơn anh, nhưng vì bề ngoài trông như thế này, thì đừng bắt tôi dùng giọng điệu tôn kính khi nói chuyện với người lớn tuổi nhé. Huống hồ tôi cũng không giỏi nói chuyện kiểu đó."

"Hì hì, được thôi. Tôi cho phép cô làm vậy."

Cô ấy cười vui vẻ, trông giống như một người phụ nữ bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu. Dù không biết cô ấy đang gánh vác điều gì phía sau, nhưng Judon cảm thấy đó không phải là chuyện mình nên hỏi.

"Để tôi giới thiệu lại bản thân nhé. Tên tôi là Marchis, Marchis Brunote."

"Không, không ngờ lại gặp được 『Vô Diện Tác Giả』 Marchis-kakka ở nơi này… Sống lâu như vậy thật đáng giá."

Thấy cụ già chắp hai tay lại thành tư thế bái lạy, Marchis vội vàng ngăn cụ lại.

"Đợi, đợi chút, đừng làm vậy chứ, tôi đâu phải thần thánh. Với, với lại cũng mong cụ đừng gọi tôi bằng cái danh hiệu đó."

"Cái này thì làm sao được? Dù sao thì mọi người đều không biết Marchis trông như thế nào. Hơn nữa, những quyển sách cô tặng cho một hiệu sách hay thư viện nào đó, đã bị người ta tự ý tái bản hàng loạt và bán trên thị trường đấy. Thật khiến người ta không hiểu tại sao cô lại tặng đi như vậy."

"Cái, cái này là vì tôi không viết sách để kiếm tiền, huống hồ tái bản hàng loạt cũng không phải ý muốn của tôi. Haiz, có nhiều người đọc sách của tôi thì tôi rất vui… "

"Thế nhưng chính vì vậy, ngoài tên ra thì không ai biết người viết sách là ai, nên cô mới bị gọi là 『Vô Diện Tác Giả』 đó."

"Ừm, ừm…"

Marchis dường như rất ghét danh hiệu này, trông có vẻ ủ rũ.

"Thôi kệ đi. Mà tôi có chuyện muốn hỏi cô."

"…Chuyện gì?"

"Là sao cô lại biết nơi này? Tôi nhớ mình chưa nói cho cô biết mà."

Judon nheo mắt chất vấn Marchis, chỉ thấy cô ấy bật cười khúc khích.

"Ôi chao, những người đứng nghiêm nghị trước căn nhà gỗ đó đã để tôi vào rất dễ dàng đấy?"

"Đó là vì tôi đã dặn dò cấp dưới trước rồi, nói là nếu cô xuất hiện thì cứ cho cô vào."

Tuy chỉ là tạm thời nhắc đến, nhưng Judon đã nói trước đặc điểm nhận dạng của cô ấy cho các cấp dưới đang canh gác quanh căn nhà gỗ, dặn rằng nếu người phụ nữ này đến thì cứ cho vào.

"Vậy nên mấy người có thể quay lại làm việc rồi."

Sau khi Judon nói xong, từ phía sau cánh cửa mà Marchis vừa đi vào vọng lại tiếng trả lời hoảng hốt, sau đó tiếng bước chân lập tức xa dần.

"Thật là…"

"Hì hì, đương nhiên rồi. Bọn họ đã đề phòng tôi rất kỹ, đi theo suốt đường mà."

Judon không nói rằng anh đã dặn dò cấp dưới trước đó, nếu có chuyện gì thì xông vào cùng.

"Ai mà biết được, có khi họ chỉ muốn thân thiết với một người đẹp như cô thôi?"

"Ôi chao, được nghe người bạn của 『Xung Kích Vương』 ngày xưa nói như vậy quả là vinh dự."

Marchis nở nụ cười không hề tỏ vẻ ghét bỏ câu nói đó.

"Haiz, thôi đừng nhắc đến mấy kẻ đó nữa. So với việc đó…"

"Cô muốn biết làm sao tôi biết nơi này… đúng không? Cái này thì, bởi vì tôi đã sớm dự đoán được các anh sẽ trốn ở đây rồi… Vậy là đã giải thích rõ lý do chưa?"

"…………Tôi hoàn toàn không hiểu ý cô là gì?"

Judon nghiêng đầu, vẻ mặt như thể bị bỏ lại giữa biển khơi.

"Chính là nghĩa đen đó, Judon."

Cụ già nhìn chằm chằm Marchis, mở miệng nói.

"Cụ ơi, cụ nói vậy là sao?"

"Marchis-kakka không phải đã nói sao? Cô ấy đã sớm dự đoán được rồi."

"…Này, này, cụ không lẽ muốn nói…"

"Chính là điều anh đang nghĩ đó. Cô ấy e rằng có thể dự đoán tương lai."

"…Ha, ha ha ha. Cụ ơi, tôi nói trên đời này làm sao có chuyện ngớ ngẩn như có thể dự đoán tương lai được chứ."

Judon khoa trương nâng hai tay lên, đồng thời nhún vai. Thế nhưng vẻ mặt của cụ già và Marchis đều rất nghiêm túc, Judon cũng vì thế mà nhận ra họ không hề đùa.

"…Này, cụ ơi, cụ nói thật sao?"

"Nếu nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý, phải không? Nếu cô ấy thực sự có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo, thì việc tìm đến đây cũng dễ như trở bàn tay."

"Nói ra thì đúng là như vậy. Nhưng không ngờ lại là nhờ khả năng tiên tri…"

"Đây quả thực là một năng lực đáng kinh ngạc, nhưng từ rất, rất lâu về trước, cũng không phải là chưa từng xuất hiện người sở hữu năng lực này."

"Ồ~ Cụ già thật uyên bác."

"Ôi chao ôi chao, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của lão phu thôi. Nhưng mà… lão phu cho rằng ánh mắt của cô không giống như đang nói dối. Đừng nhìn lão phu thế này, lão phu cũng có chút tự tin vào khả năng nhìn người đấy."

Judon với vẻ mặt vẫn không thể tin được quay sang nhìn Marchis. Chỉ thấy trên mặt cô ấy vẫn treo nụ cười tự tin.

"…Là như vậy sao?"

"Cái này thì, nên nói là tuy không trúng hoàn toàn nhưng cũng không xa lắm thì đúng hơn?"

"Ý gì?"

"Sở dĩ tôi có thể đến đây, đúng như tôi vừa nói, là vì tôi đã dự đoán được. Thế nhưng đó cùng lắm chỉ là kết quả bói toán của tôi, tuyệt đối không phải là năng lực tiên tri vạn năng gì cả."

"Bói toán? Cô là thầy bói sao?"

"Phải, đây được coi là nghề chính của tôi."

"Không phải nhà văn sao?"

"Vậy nên tôi không phải đã nói, tôi viết sách không phải để kiếm tiền sao? Thầy bói mới là nghề chính của tôi."

"…Tôi chưa từng thấy thầy bói nào như cô cả."

Lời Judon vừa dứt, "bùm" một tiếng, một luồng khói bao trùm Marchis. Judon nhanh chóng đứng chắn trước Farah để phòng bị. Sau đó, chỉ thấy khói dần tan đi, từ trong đó xuất hiện một bà lão mặc áo choàng đen.

Nhìn thấy bóng dáng bà lão, Judon gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Thì ra là vậy… Thì ra là bà. Bà thường bói toán ở trong thị trấn mà."

Judon nhớ lại hình ảnh bà lão với dáng vẻ này thường bói toán cho người khác ở ven đường.

Rồi bà lão lại một lần nữa bị khói bao phủ, biến trở lại thành dáng vẻ người phụ nữ xinh đẹp ban đầu.

"Tôi có chuyện muốn hỏi, bên nào mới là—"

"Nói trước nhé, dáng vẻ trẻ trung mới là dáng vẻ thật của tôi đấy."

Những lời nói có chút nghiêm khắc lọt vào tai Judon, buộc anh phải gật đầu chấp nhận.

"Nhưng mà thì ra là vậy, bói toán… Vậy là cô tìm thấy nơi này thông qua bói toán sao?"

"Đúng vậy, chuyện này đối với tôi căn bản là dễ như trở bàn tay."

Xem ra Marchis là một thầy bói có năng lực rất cao cường. Judon trước đây cũng từng gặp một vài thầy bói, nhưng số người có tỷ lệ bói chính xác cao thì đếm trên đầu ngón tay.

Mà Marchis lại nói chuyện này căn bản là dễ như trở bàn tay. Khiến Judon phải khâm phục năng lực bói toán đáng nể của cô ấy.

"Mà cô nói cho chúng tôi nhiều chuyện thì tốt đấy, nhưng tiếp theo cô định làm gì?"

"Anh muốn nói về điều gì?"

"Vì cô đã giúp chúng tôi, chứng tỏ cô biết chuyện gì đã xảy ra với đất nước rồi. Mà cô không chỉ biết chúng tôi là ai, còn như thế này mà đến gặp chúng tôi, có mục đích gì?"

"Ôi chao, là anh nói muốn cảm ơn tôi nên tôi mới đến đấy chứ?"

"Đây là chuyện cần cô đặc biệt mạo hiểm đến sao? Nếu không phải kẻ ngốc, chắc hẳn không ai lại tốt bụng đến mức muốn tiếp xúc với chúng tôi hiện giờ đâu."

Cựu Ma Vương định giết Judon, Farah ở đây trong tương lai cũng có khả năng bị nhắm đến. Judon không hiểu, cô ấy có lẽ đã thông qua bói toán mà biết chuyện này, vậy mà tại sao lại phải gánh vác những rủi ro đó mà đặc biệt đến đây.

Marchis im lặng một lúc, nhìn chằm chằm Judon. Sau đó, cô ấy khẽ thở dài rồi mở miệng nói:

"…Anh nói đúng, tôi quả thực không chỉ đến để giới thiệu bản thân, hay nghe lời cảm ơn của anh. Mà là đến để cho các anh một lời khuyên."

"Cô nói lời khuyên?"

"Đúng vậy."

"…Rốt cuộc là chuyện gì?"

Không chỉ Judon, ngay cả Farah và cụ già có mặt ở đó cũng căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm tình hình trước mắt.

"…Hãy từ bỏ quốc gia đi."

"Gì? Nói lời ngớ ngẩn gì vậy! Cô biết kẻ đã chiếm lấy quốc gia này là ai không? Dù có lẽ khó tin, nhưng đó là cựu Ma Vương đó!"

"Tôi biết."

"Vậy thì cô cũng nên biết, nếu cứ để yên như vậy, người dân nhất định sẽ rơi vào đau khổ phải không! Chúng ta phải sớm có đối sách, đảm bảo an toàn cho người dân mới được!"

Judon nghĩ cho người dân, chủ trương không thể cứ thế bỏ mặc. Giờ đây khi Rudolf, người bạn thân của anh đã không còn ở đây, Judon với tư cách là người đại diện cho nhà vua, quản lý toàn bộ quốc gia, nên không thể để 『Ma Nhân Tộc』 muốn làm gì thì làm với đất nước này.

"Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng chính vì đối thủ là cựu Ma Vương, nên tôi mới đến khuyên các anh từ bỏ việc ra tay với hắn."

"Cô muốn tôi khoanh tay đứng nhìn người dân sao?"

Giọng Judon pha lẫn sự tức giận, anh trừng mắt nhìn Marchis như muốn trấn áp đối phương.

"Không, đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, khó chịu lắm…"

Thấy Marchis đau khổ nhíu mày, Judon vội vàng thả lỏng vẻ mặt. Anh dường như vô thức phóng thích ma lực, khiến Marchis cảm thấy khó chịu.

"X-xin lỗi, tôi có vẻ hơi quá khích."

Marchis cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn quốc gia, nhìn người dân, vì nơi đó có quá nhiều điều quan trọng."

"…………Không được đâu."

"Khụ…"

"Judon, dù ở đây có hai người xếp hạng SSS đi nữa, đối thủ là cựu Ma Vương. Mà cấp dưới của hắn thực lực cũng thâm sâu khó lường đấy?"

"Cái này tôi biết… Hả? Cô vừa nói có hai người xếp hạng SSS?"

"Tôi quả thực đã nói vậy."

"…Cô biết rồi sao?"

"Đương nhiên rồi."

Farah nhìn hai người họ tương tác mà hoàn toàn không theo kịp nội dung cuộc đối thoại, ngẩn người lắng nghe. Thế nhưng trong lời nói dường như có xuất hiện từ ngữ khiến cô ấy để tâm, cô ấy liền mở miệng hỏi:

"Cái, cái đó, Judon-sama?"

"Ừm? Sao vậy? Farah."

"Hạng mạo hiểm giả của Judon-sama là SSS đúng không?"

"Đúng vậy, dù phải thêm chữ 'cựu' vào."

"Thế nhưng vừa nãy, Marchis-sama nói ở đây có hai người xếp hạng SSS… Dù tôi nghĩ chắc không phải, nhưng mà…"

Farah từ từ chuyển ánh mắt sang cụ già.

"Ôi chao? Không lẽ các anh chưa giới thiệu kỹ cho cô ấy sao?"

Marchis nói xong, Judon và cụ già không khỏi cười khổ.

"Judon-sama?"

"À… nói sao đây, cái này… tuy trông có vẻ như vậy, nhưng hạng của cụ già cũng là SSS đấy."

"…………Hả?"

"Lão phu cũng phải thêm chữ 'cựu' vào, giờ đã không còn làm mạo hiểm giả nữa rồi."

Cụ già thừa nhận.

"Cái, cái này có nghĩa là…"

"Tôi giới thiệu lại cho cô nhé, Farah. Vị cụ già này cũng giống như tôi, là cựu mạo hiểm giả xếp hạng SSS, giờ đây chỉ là một dược sư tên là Tendeku."

"Đen, Tendeku! Nhắc đến Đại nhân Tendeku, đó có phải là vị 'Đại Dược Sư' Tendeku đã chu du khắp thế giới, chữa trị cho vô số bệnh nhân và thương binh không ạ!"

"Ấy dà~ Lão già này ngại quá. Nhưng mà, lão già bây giờ chỉ là một dược sư bình thường thôi mà."

"Đại nhân Tendeku..."

"Món canh cậu vừa uống cũng là do ông lão dạy tôi làm đấy. Hơn nữa, sau khi cậu đến đây, luôn là ông lão chăm sóc cậu."

"Vâng, là như vậy ạ. Thật sự đã làm phiền ông rồi, cháu cũng rất cảm ơn ông đã chăm sóc cháu trong suốt thời gian qua."

Sau khi Farah khiêm tốn cảm ơn, Tendeku mỉm cười hiền hậu.

"Hahaha, đừng bận tâm. Ở cùng với mấy cô gái trẻ, hại lão già dù đã ở cái tuổi này rồi, tim vẫn đập nhanh một cách bất thường... Cứ như sắp chết đến nơi vậy."

"Ông, ông không sao chứ?"

"Này, ông lão, Farah rất thật thà, đùa giỡn với cô ấy không có tác dụng đâu nhé?"

"Đây là đang đùa sao?"

Trên mặt Tendeku hoàn toàn không có chút ý tứ hổ thẹn nào, ông vui vẻ cười, còn Farah thì bĩu môi vì cảm thấy mình bị trêu chọc. Judon dường như thấy tương tác của họ rất thú vị, cũng cười theo.

Marchis cũng nói "Hehe, cảm thấy vui vẻ thật đấy", cô mỉm cười khi cảm nhận được sự tương tác ấm áp của ba người này.

"Ông lão cứ thích trêu chọc người khác. Mà nói đi thì phải nói lại, Marchis, tiếp nối chủ đề lúc nãy, đúng là chỉ có hai chúng ta thì không thể giành lại đất nước, nhưng tôi còn có những đồng đội khác."

"...Cô nói những người ở bên ngoài ấy hả?"

"Đúng vậy, chỉ cần tập hợp lại những thuộc hạ đang ở các nơi, chúng ta có thể tập hợp được một lực lượng chiến đấu đáng kể. Dù vậy cô vẫn cảm thấy chưa đủ sao?"

"Ừm, vẫn chưa đủ."

Người phụ nữ này nói chuyện thật dứt khoát. Judon không khỏi cười khổ.

"Cô đã từng giao chiến với Avoros chưa?"

"...Chưa từng trực tiếp giao chiến."

"Vậy sao."

"Nhưng tôi đã từng có một trận đánh ra trò với Akivenus, thuộc hạ cũ của hắn ta đấy?"

"Ồ? Cô đã giao chiến với Akivenus đó ư?"

"Anh biết hắn ta sao?"

"Cũng có thể nói là biết. Mặc dù không quá hiểu rõ, nhưng Akivenus trong 'Ma Nhân Tộc' cũng được coi là một người khá tử tế, có thể nói là phe có lương tri. Điều này hẳn là người đã chiến đấu với hắn ta như cô sẽ rõ nhất."

"Ừm, tên đó sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào, mà sẽ đường đường chính chính giao chiến với người khác."

"Thế nhưng Avoros thì khác, hắn ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, như bắt giữ con tin hay đặt bẫy đối với hắn ta cũng như hơi thở vậy, vừa tàn nhẫn lại vừa xảo quyệt... Là kẻ thù tồi tệ nhất khi đối mặt đấy."

Từ những gì Marchis nói và biểu cảm đau khổ của cô, Judon cảm thấy giữa cô và Avoros cũng có duyên nợ sâu nặng.

"............Này, Marchis, nếu không chê, cô có muốn cùng chúng tôi chiến đấu không?"

"Hả?"

"Đương nhiên, dù nói là tác chiến, nhưng tôi sẽ không bắt cô thực sự giao đấu với ai. Chỉ là nếu cô cũng có điều muốn giành lại, có muốn thử dùng cách tác chiến của mình để chống lại hắn ta không?"

"Judon..."

"Tôi không biết cô đang gánh vác điều gì, nhưng ít nhất phụ nữ không nên để lộ vẻ mặt buồn bã như vậy."

"...Anh có thể sẽ hối hận đấy? Tôi đang ôm một quả bom kinh khủng đây này."

"Này này này, cô đừng có coi thường tôi nhé? Chẳng lẽ tôi là một người đàn ông không thể gánh vác nổi một người phụ nữ mang theo bom sao?"

"Anh... Hehe, anh đúng là ngốc thật đấy."

Marchis để lộ vẻ mặt như có điều gì đó trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn lặng lẽ lắc đầu.

"Cảm ơn anh, Judon, nhưng tôi còn có việc nhất định phải làm... Không đúng, nên nói là vì những lời này của anh, mà tôi mới có ý nghĩ này thì đúng hơn."

Dù tiếc nuối, nhưng Judon chỉ nói: "...Vậy sao."

"...Thật ra thì, lúc đó tôi vốn định mặc kệ sống chết của các anh đấy."

Ba người im lặng lắng nghe lời cô.

"...Nhưng tôi không làm được."

Marchis nhìn chằm chằm vào mặt Farah. Farah thì không biết tại sao cô lại nhìn mình, bèn nghiêng đầu khó hiểu.

"Bởi vì... Cô là công chúa, nên tôi không kìm được lòng trắc ẩn."

"Hả? Tôi? Bởi vì... tôi là công chúa sao?"

"Và tôi quả nhiên... không thể bỏ mặc tên đó được nhỉ."

Mặc dù Judon không nghe rõ những lời cuối cùng của Marchis, nhưng nụ cười hiện trên khuôn mặt cô hư ảo như thể sắp biến mất ngay lập tức, khiến người ta chỉ muốn ôm chặt cô ngay lúc đó. Thế nhưng cô lập tức quay người lại và nói:

"Này, Judon, cuối cùng tôi sẽ cho anh một lời khuyên nữa."

"...Sao? Lại là lời khuyên à?"

"...Nếu muốn chiến đấu, hãy để một người nào đó trở thành đồng đội của anh."

"Một người nào đó?"

"Ừm, thay vì nói như vậy... chi bằng nói là một thiếu niên thì đúng hơn."

"Thiếu niên..."

"Cậu ấy nhất định sẽ trở thành trợ lực cho các anh. Nếu là thiếu niên đó... nhất định."

Marchis mở cửa, định cứ thế bước ra ngoài.

"Đợi, đợi đã, Marchis! Tên thiếu niên đó là gì?"

Judon vội vàng hỏi, chỉ thấy Marchis khẽ cười.

"Lát nữa anh hãy hỏi người này đi."

Ngay sau đó có một người lướt qua cô, bước vào trong nhà.

Judon nhìn người đó sững sờ.

"────Chào, đã lâu không gặp nhỉ, Judon-san."

Người đang đứng đó với nụ cười thân thiện trên mặt, là Tikel Ciza, 《Hộ Vệ Đoàn Trực Thuộc Ma Vương (Tàn Ác) Hạng Ba》.

Hiiro Okamura mặc dù đã hẹn với Onovoz là sẽ nhờ ông ấy hướng dẫn cách tu luyện 《Thái Xích Triền》, nhưng Onovoz hiện đang trong tình trạng cực kỳ bận rộn vì phải chạy đôn chạy đáo lo việc quốc sự, nên thực sự không thể sắp xếp thời gian để riêng mình hướng dẫn cậu.

Lần này ông ấy cũng tình cờ đã hẹn trước là sẽ trở về 【Ma Quốc Chaos】 để báo cáo định kỳ, nghe nói Hiiro đang vùi mình trong 《Thư Viện Lớn Fortuna》, nên ông ấy định tiện đường đến gặp cậu một lần.

Trước khi ông ấy có thể sắp xếp được thời gian, Hiiro chỉ có thể tự mình xem cuộn sách để học. Thế nhưng, khi xem lại cuộn sách, Hiiro phát hiện trên đó gần như toàn là hình ảnh, cùng với những dòng chữ giải thích như mật mã mà dường như chỉ Onovoz mới có thể hiểu được.

Những lúc như thế này thông thường chỉ có thể đợi sau này hỏi Onovoz, nhưng Hiiro lại sở hữu 《Ma Thuật Văn Tự》 tiện lợi. Cậu đã sử dụng chữ 『Giải Thích』 để giải mã những dòng chữ không biết đang viết gì, đã trở thành mật mã đó.

Cậu nghĩ rằng như vậy có lẽ sẽ không cần phải hỏi Onovoz nữa, thế nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Mặc dù Hiiro có thể đọc hiểu được những dòng chữ trên đó, nhưng nội dung lại rất khó hiểu thì phải? Bởi vì những lời giải thích quá trừu tượng và chủ quan, rất khó để nắm bắt.

Ví dụ như phần đầu tiên viết về cách tạo ra 《Xích Khí》, phần này vì Hiiro đã học được rồi nên không cần xem. Nhưng trên đó viết như thế này:

『Cuốn sinh lực và ma lực của bản thân quanh đi quẩn lại rồi vút một cái. Phải chú ý không được lơ là. Một khi lơ là sẽ bộp một tiếng mà thất bại. Mấu chốt là phải giữ cảm giác mềm mại~, lúc quấn đi quẩn lại thì hây một cái dùng lực.』

──Đứa trẻ con nào thế này!

Hiiro không kìm được mà buông lời châm chọc. Nhưng không thể trách cậu được, dù sao nội dung có quá nhiều cách diễn đạt trừu tượng sử dụng từ tượng thanh, hoàn toàn không thể hiểu Onovoz muốn nói gì, cứ như một bài văn giải thích do trẻ con viết vậy.

(Trưởng thành như vậy mà văn phong lại thế này, sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi...)

Nhớ lại Onovoz với vẻ ngoài tinh anh như sói hoang, một thú nhân đẹp trai, Hiiro thở dài. Ông ấy không có vấn đề gì về lễ nghi và hành vi, thái độ đối xử với người khác cũng rất tốt. Rõ ràng là một người như vậy, đây quả thực là một khuyết điểm đáng tiếc.

"Đây chắc là kiểu tình huống không nên tự ý giải thích thì tốt hơn đây mà."

Những phần khác cũng được viết với cảm giác tương tự, nhưng có lẽ có thể hiểu được ông ấy muốn nói gì. Thế nhưng dù có muốn thử thực hiện, nếu hiểu sai ý nghĩa nội dung thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên kết luận là Hiiro vẫn phải đi hỏi Onovoz mà thôi.

Khi Hiiro đang trải cuộn sách ra và thở dài trong căn phòng Ibeyam đã sắp xếp cho cậu, Nikki, đệ tử của cậu, và Camus thuộc 'Asura Tộc' bước vào. Hai người này gần đây dường như rất hợp nhau, hễ có thời gian rảnh là lại giao đấu với nhau, hoặc rủ Shingetsu cùng đi chơi bên ngoài.

"Sư phụ, thầy đã xem cuộn sách đó chưa ạ?"

Hiiro trước đây cũng từng kể cho Nikki và những người khác về cuộn sách khi họ hỏi như vậy. Lily nghe vậy nói "Không bằng lòng với sức mạnh hiện tại, có lòng tiến thủ, quả không hổ là thuộc hạ của ta!" và cảm thấy vui mừng. Nikki và Camus thì rất hứng thú với nội dung trong cuộn sách.

Thế nhưng, sau khi Hiiro giải thích rằng không thể xem nội dung bên trong, họ liền thất vọng ủ rũ. Chưa kể Camus, Nikki thậm chí còn chưa thể điều khiển ma lực một cách tử tế, muốn học 《Xích Khí》 thì phải đợi thêm một trăm năm nữa. Nghe Hiiro nói vậy, Nikki càng thêm chán nản. Thấy Camus an ủi Nikki, Hiiro cảm thấy họ trông giống như một cặp anh em... chị em.

Trả lời câu hỏi của Nikki, Hiiro nói rằng mặc dù đã xem rồi, nhưng không thể hiểu được.

"Ưm ưm ưm, quả nhiên vẫn là nên hỏi Onovoz-kakka thì tốt hơn nhỉ?"

Đúng như lời cô bé nói, đó là cách hiệu quả nhất, thế nhưng hiện tại Onovoz đang trên đường đến 【Thú Vương Quốc Passion】. Ông ấy mang trong mình dòng máu thú nhân, lại xuất thân từ thế giới thú nhân, nên đảm nhận vai trò sứ giả của 'Ma Nhân Tộc'.

"Nhân tiện nói đến, Loli Đỏ bọn họ đã về chưa?"

Loli Đỏ là chỉ Lily. Cô ấy dường như đã cùng Shivba Purutis và Samuel Anil đến nhà của Kjell, cha của Vika Geo, người bạn đồng hành trong chuyến du hành trước đó mà họ gặp vài ngày trước. Shingetsu cũng đi cùng ba người họ.

Họ dường như đang thảo luận phương châm cho tương lai về giấc mơ của Lily── xây dựng 【Vùng Đất Vạn Người Vui Thích】.

"Chưa ạ!" Nikki trả lời rằng Lily và những người khác vẫn chưa về, Hiiro cũng chỉ đơn giản đáp lại: "Vậy sao."

"...Hiiro... có rảnh không?"

Camus, người từ khi vào phòng đã đứng bất động như một món đồ trang trí, không chút biểu cảm, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Tôi không rảnh. Sách tôi chưa đọc... còn nhiều như thế này."

Hiiro ngồi trên ghế sofa nhìn về phía giường. Trên giường chồng chất hơn mười cuốn sách.

Những cuốn sách này cũng là sách 《cấp độ 5》, nhưng cậu đã xác nhận trước với Ibeyam và được cấp phép mượn. Mặc dù vậy, đây vẫn là sách cấm, nên Ibeyam đã dặn dò cậu không được cho người khác xem.

Hiiro đã viết chữ 『Cấm Đọc』 lên từng cuốn sách và kích hoạt, khiến những cuốn sách này không thể xem được. Nếu có ai đó mang những cuốn sách này ra khỏi đây, cậu cũng có thể dựa vào ma lực của mình mà cảm nhận được vị trí của sách, vì vậy Ibeyam cũng tin tưởng Hiiro và cho phép cậu mượn.

"Muốn... đi dạo phố không?"

"Đi dạo phố? Để làm gì?"

"Dù có vùi mình vào đây... cũng vô ích. Vậy nên... đi lang thang một chút đi."

Xem ra Camus đang mời Hiiro cùng đi dạo, Nikki bên cạnh cậu cũng rất mong chờ câu trả lời của Hiiro, với vẻ mặt hưng phấn.

"...Phiền phức. Nếu muốn đi dạo thì hai người đi không phải được rồi sao?"

Nikki sa sút rõ rệt. Thế nhưng Camus vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, rồi lại nói: "Muốn cùng Hiiro... đi."

"Không, tôi đã nói là tôi muốn xem..."

"Anh muốn đi... đúng không?"

"Đúng, đúng không!"

Camus cùng với Nikki, người đồng đội của mình, cùng nhau tiến lại gần Hiiro, cả hai dùng ánh mắt trong sáng ép buộc cậu.

"...............Không được sao?"

"Ưm~ Sư phụ~~"

Có lẽ đã trở nên cố chấp rồi, hai người họ không chịu bỏ cuộc mà cứ bám riết lấy Hiiro. Cứ như thế này Hiiro cũng không thể đọc sách được.

(...! Đúng rồi, vì người sói đó không có ở trong nước, tôi đi tìm ông ấy là được mà.)

Vì bản thân mình có khả năng làm được điều đó.

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

"...Ừm!"

"Tuyệt vời!"

Hai người đạt được mục đích, vui vẻ cười.

"Nhưng điểm đến của chúng ta là── 【Passion】."

"「...Hả?」"

Lời nói của Hiiro khiến hai người đang mỉm cười vẫn cứ thế mà đờ người ra.

Trên bầu trời của 【Thú Vương Quốc Passion】 là một bầu trời xanh trong vắt, quang đãng và dễ chịu.

Nếu nói về việc Hiiro đang làm gì trong một căn phòng thuộc 《Vương Thụ》 nơi hoàng tộc sinh sống, dưới bầu trời xanh ngắt đó──

"Ưm a... Thật, thật thoải mái..."

Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót nằm sấp trên giường để được mát xa. Và nếu nói về người đang mát xa cho cậu ấy thì...

"Thế nào? Cảm nhận được từ sâu bên trong cơ thể rồi chứ?"

Onovoz với vẻ ngoài hoàn toàn là một người sói đang tỉ mỉ mát xa cơ thể đẫm mồ hôi của Hiiro.

"À, à... Tôi cảm nhận được rồi. Cái này... thì ra là thế này."

"Đúng vậy. Hãy cảm nhận nhiều hơn nữa, hãy giao phó cơ thể cho tôi. Thế này thì sao?"

"Ưm~"

Onovoz xoa bóp từ mông đến ngón chân của Hiiro, làm dịu các cơ bắp của cậu.

Bên ngoài cánh cửa căn phòng mà hai người họ đang ở, có hai cô gái đang dựng tai lắng nghe.

"「──A oa oa oa oa!」"

Hai cô bé tuy dùng hai tay che miệng, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, cố gắng dán sát vào cửa để nghe lén.

"Mi, Mimiiru!"

"Myu, Muir!"

Họ là Muir Castorea, bạn đồng hành cũ của Hiiro, và Mimiiru Kink, công chúa thứ hai của 【Passion】. Hiiro và Onovoz đương nhiên đang thực hiện việc mát xa có lợi cho cơ thể, nhưng hai cô bé này dường như đã hiểu lầm một số tương tác mà họ nghe được qua cửa, và vô cùng hưng phấn.

"Hắn, hắn hắn hắn họ đang làm gì vậy!"

"Hi, Hiiro-sama có lẽ nào lại với Onovoz-san!"

"Kyaa! C, sao có thể như thế chứ? Họ đều là con trai mà!"

"Nhưng, nhưng mà! Anh ấy nói hãy cảm nhận nhiều hơn nữa ấấấấ!"

"Bình, bình bình bình tĩnh lại đi Mimiiru!"

Mặc dù chỉ nghe tiếng, Hiiro và Onovoz quả thực đã nói một số lời có thể khiến người ta nghĩ vẩn vơ, nhưng Hiiro không nghi ngờ gì chỉ đang nhận một buổi mát xa hoàn toàn không có bất kỳ hành vi thô tục nào.

Chỉ là bình thường... cũng không thể nói như vậy. Bởi vì hai người ở phía bên kia cánh cửa tuy không thể nhìn thấy, nhưng hai bàn tay của Onovoz đang được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ.

(Hai người đó lẽ nào nghĩ rằng tôi sẽ không phát hiện ra họ sao?)

Hiiro đã nhận ra hai cô bé đang hoảng loạn ở phía bên kia cánh cửa. Nếu có việc thì cứ vào đi, tại sao lại lén lút... À, cũng không phải là lén lút lắm, chỉ là cậu không hiểu tại sao họ không chịu vào.

(Thôi kệ, dù sao hai đứa đó cũng không làm gì xấu, cứ để mặc chúng vậy.)

Sau khi Hiiro chấp nhận lời mời của Camus và Nikki đến 【Passion】, cậu lập tức tìm Onovoz và nhờ ông ấy giải thích nội dung cuộn sách.

Vì Onovoz nói rằng nếu chỉ là một chút thời gian thì được, Hiiro liền nhờ ông ấy dạy cho mình những phần cơ bản.

Theo lời Onovoz, Hiiro trước tiên phải có khả năng tự ý phóng thích 《Xích Khí》 từ cơ thể thì mới có thể tiến đến giai đoạn ứng dụng. Thế nhưng hiện tại Hiiro chỉ có thể tự ý phóng thích 《Xích Khí》 bằng ngón trỏ tay phải của mình.

Lúc này Onovoz đề nghị, ông ấy sẽ trước tiên quấn 《Xích Khí》 quanh hai tay rồi mát xa cho Hiiro. Hiiro hỏi tại sao lại cần làm như vậy, Onovoz đã trả lời như sau.

Bởi vì để 《Xích Khí》 tiếp xúc trực tiếp với da thịt, sẽ dễ dàng hơn để tưởng tượng cảm giác cơ thể được 《Xích Khí》 bao bọc.

Quả thực, nếu Hiiro sử dụng 《Chế độ Thiên Hạ Vô Song》, cậu có thể để 《Xích Khí》 bao bọc lấy cơ thể. Thế nhưng làm như vậy không chỉ duy trì được trong thời gian giới hạn, mà còn tiêu hao rất nhiều thể lực và ma lực, quá kém hiệu quả.

Hơn nữa, mặc dù cậu có thể để 《Xích Khí》 bao bọc lấy cơ thể, nhưng thay vì nói cậu làm được điều đó một cách vô thức, thì nó giống như được hoàn thành một cách bị động hơn, nên cậu không thể nắm bắt được cái cảm giác đó.

Vì vậy, khi Onovoz mát xa cho cậu, không chỉ là xoa bóp, mà còn truyền một chút 《Xích Khí》 vào trong cơ thể Hiiro.

Nếu để Hiiro thả lỏng toàn thân, máu lưu thông tốt hơn, thì cũng sẽ dễ dàng điều khiển 《Xích Khí》 hơn. Dù sao 《Xích Khí》 cũng sử dụng ma lực, nên lý thuyết về việc cải thiện lưu thông máu là hợp lý.

Tóm lại, để chấp nhận lời đề nghị mát xa của Onovoz, Hiiro đã chào hỏi Thú Vương Leovardo rồi mượn một căn phòng.

Tiện thể, Hiiro đã nhờ Camus và Nikki đi mua đồ ăn ngon rồi, nên họ không có mặt ở đây.

"Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cái này không nóng lắm nhỉ. Lúc anh chiến đấu trong trận quyết đấu thì đối thủ trông có vẻ nóng lắm mà."

Onovoz đã có một trận chiến với Nhị hoàng tử Regnion Kink trong trận quyết đấu với 'Thú Nhân Tộc'. Hiiro nhớ rằng lúc đó Regnion đã bị bỏng vì bị Onovoz tấn công khi toàn thân bao phủ bởi 《Xích Khí》.

"Đương nhiên rồi. Bây giờ tôi không tỏa ra nhiều nhiệt lượng như lúc đó."

"Là như vậy sao?"

"Vì ban đầu, 《Thái Xích Triền》 được viết là 《Thái Trạc Triền》. Đó là kỹ thuật quấn Xích Khí rực cháy như lửa nóng quanh cơ thể. Cậu cũng đã dùng rồi, hẳn là biết chứ?"

Hiiro quả thực có thể quấn Xích Khí quanh cơ thể trong Chế độ Thiên Hạ Vô Song, nhưng cậu không hề cảm thấy nóng. Điểm này đối với đối thủ cũng nên như vậy. Sau khi Hiiro giải thích, Onovoz gật đầu như đã hiểu.

"Ra vậy, nghĩa là trạng thái lúc đó của cậu lấy phòng thủ làm chính, không phải tấn công làm chính."

"...Ý ông là sao?"

"《Thái Xích Triền》 có cái gọi là 'Tĩnh' và 'Động'. 'Tĩnh' có thể giúp năng lực phòng thủ tăng lên vượt bậc, 'Động' thì mang nhiệt độ cao, có thể nâng cao lực tấn công."

Quả thật, trong Chế độ Thiên Hạ Vô Song, phòng thủ phép thuật và vật lý đều tăng lên mức không thể sánh bằng so với bình thường. Nhưng lực tấn công lại không có thay đổi rõ rệt.

Đối với Hiiro, mặt tấn công chỉ cần dùng chữ như "Cương Lực" của Văn Tự Ma Pháp để bổ trợ là được, nên cậu không quá bận tâm chuyện này.

"Được rồi, gần xong rồi đấy. Cậu đứng dậy xem nào."

Nghe ông ấy nói vậy, Hiiro từ từ đứng dậy. Cứ như thể cơ thể trở nên nhẹ như lông vũ. Chỉ massage bình thường sẽ không có hiệu quả này. Việc để Xích Khí chảy khắp cơ thể quả nhiên có ảnh hưởng lớn.

Tuy nhiên, vì Hiiro chỉ mặc một chiếc quần lót, khiến Muir và Mimiiru ở phía bên kia cánh cửa đỏ bừng mặt.

"Vậy thì tiếp theo, tôi sẽ dạy cậu những gì cần làm."

"À, trước đó... Này, mấy đứa đừng lén la lén lút ở đó nữa, đến lúc thành thật vào đi thôi."

"!"

Onovoz hẳn cũng đã phát hiện ra rồi, nhìn thấy Muir và họ từ từ đẩy cửa bước vào, trên mặt ông ấy cũng không có chút vẻ ngạc nhiên nào.

"Cháu, cháu xin lỗi! Cháu nghe nói anh Hiiro đến nước, nên muốn đến chào hỏi—!"

"Đúng, đúng vậy! Là Mimiiru rủ cháu đến, nên Muir không làm gì sai cả—!"

Hai người này tuy đột nhiên bắt đầu xin lỗi, nhưng hai cái đầu cúi thấp gần như cùng lúc ngẩng lên, nhìn trang phục của Hiiro trước mặt.

"Cái, cái dáng vẻ gì thế này!"

"Quả, quả nhiên là chuyện đó phải không ạ? Hiiro-sama!"

Dù không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng Hiiro thấy hai người họ mặt đỏ bừng vì hiểu lầm điều gì đó, nghĩ rằng tốt hơn nên giải tỏa hiểu lầm này, liền giải thích những gì vừa xảy ra với họ.

Đúng lúc Hiiro vừa nói xong, Nikki và Camus cũng đã mua đồ xong trở về. Trên tay họ xách những chiếc túi đựng thức ăn mà Hiiro đã chỉ định.

"À, ra, ra là vậy ạ, là một phần của việc tu luyện. Phù, thế này thì yên tâm rồi, Mimiiru."

"Đúng vậy. Cháu cứ nghĩ Hiiro-sama vì chuyện đó nên mới coi thường chúng cháu, thật sự là hoảng hốt lắm ạ."

Hiiro thoáng nghĩ "Chuyện đó là chuyện gì cơ...?", nhưng thấy không nên truy hỏi nên im lặng.

"Được rồi, đến lúc có thể bắt đầu rồi đấy, Hiiro."

"Ừm, xin lỗi. Xin hãy tiếp tục dạy tôi."

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Onovoz.

"Nghe rõ đây, bí quyết của 《Thái Xích Triền》 chính là—"

Không hiểu sao, không chỉ Hiiro, mà tất cả mọi người xung quanh cũng căng thẳng nuốt nước bọt.

Tiếp đó, Onovoz lặng lẽ thốt ra những lời tiếp theo:

"—Hãy để cơ thể trước tiên mềm oặt như thế này, sau đó vòng vòng rồi vút một cái! Chỉ cần như vậy là sẽ BÙM~ lên thôi!"

...Hả?

Tất cả những người có mặt đều cảm thấy choáng váng như bị chấn động não nhẹ. Tập trung mọi ánh mắt vào mình, những lời mà Onovoz, người trong cuộc, nói ra thật sự quá sốc.

Nhưng điều này cũng không trách được. Bởi vì đó là những lời hoàn toàn không thể lường trước được, phát ra từ miệng một người đàn ông trông oai phong lẫm liệt, không hề có sơ hở, và chắc hẳn là một soái ca trong giới thú nhân.

Hơn nữa, bản thân ông ấy rất nghiêm túc, thấy Hiiro và những người khác vẻ mặt khó hiểu, ngược lại còn nhíu mày thắc mắc.

"...Ông, ông có thể nói lại một lần nữa được không?"

Hiiro hỏi. Dù sao thì cứ xác nhận lại một lần xem sao.

"Ừm? Cậu nghe không rõ à? Vậy tôi nói lại lần nữa, nghe đây. Hãy để cơ thể trước tiên mềm oặt như thế này, sau đó vòng vòng rồi vút một cái! Chỉ cần như vậy là sẽ BÙM~ lên thôi. Nếu cần bổ sung thì vừa đứng 'ừm' thế này vừa làm sẽ tốt hơn. Đây chính là bí quyết để học được 《Thái Xích Triền》!"

...Hoàn toàn không hiểu. Có vẻ như cậu không nghe nhầm.

(...Chỉ xem nội dung ghi trên cuộn giấy đó, mình còn tưởng ông ấy cố tình dùng loại ám hiệu đó để chỉ mình ông ấy mới đọc hiểu được...)

Cuộn giấy được tìm thấy trong Thư viện lớn Fortuna, ghi chép nội dung liên quan đến 《Thái Xích Triền》. Đó là do Onovoz đã gửi vào thư viện. Nhưng nội dung trong cuộn giấy lại được viết bằng những từ tượng thanh rất chủ quan, mà người bình thường không thể hiểu được.

Ban đầu Hiiro còn tưởng đó là trò đùa, nhưng vào khoảnh khắc này, cậu cảm nhận sâu sắc rằng nội dung đó không hề qua bất kỳ sự chỉnh sửa nào, và Onovoz chắc chắn đã viết như vậy.

"Ừm? Sao vậy? Sao lại có vẻ mặt như gặp được chim quý thú lạ thế?"

Không, bây giờ tôi hoàn toàn cảm thấy như vậy mà...

"...Haizz, cái này... tôi xin nói thẳng... tôi hoàn toàn không hiểu ông đang nói gì."

"À? Tại sao? Tôi thấy không có lời giải thích nào rõ ràng và dễ hiểu hơn thế này mà."

Việc bản thân ông ấy rất nghiêm túc lại càng tệ hơn.

"Không, tôi có thể chấp nhận cách tư duy thiên về cảm giác của ông. Nhưng ông dùng cách nói này để tôi thử thực hành thì quá trừu tượng, không thể hiểu được."

"Ừm, ồ, vậy sao?"

"Mà ông này, ông cũng có huấn luyện binh lính mà đúng không? Lúc đó binh lính không có vẻ mặt kỳ lạ à?"

"...Nhắc mới nhớ, khi tôi hướng dẫn họ, không hiểu sao họ luôn có vẻ mặt như đang giải đố."

...Làm ơn chú ý một chút được không?

Hiiro rất thấu hiểu tâm trạng của các binh sĩ. Những lời Onovoz nói giống như một câu đố. Các binh sĩ biết rằng với vị trí của mình thì không thể hỏi đi hỏi lại mãi được. Nên tất cả mọi người mới liều mạng nghiêm túc giải thích những lời không khác gì câu đố đó.

"Tóm lại, ông có thể giải thích một cách lý thuyết hơn một chút được không?"

"Ừm, ừm... lý thuyết... à..."

Có vẻ ông ấy hoàn toàn không có thiên phú hướng dẫn người khác. Cách tư duy thiên về cảm giác đôi khi cũng quan trọng, nhưng nếu không thể nắm bắt sự việc từ góc độ chủ quan và khách quan, và không thể diễn đạt bằng cách mà đối phương dễ hiểu, thì có nghĩa là ông ấy không phù hợp làm giáo viên.

"Haizz, đã vậy thì cái mềm oặt đó? Cảm giác đó là như thế nào? Ông có thể làm thực tế một lần cho tôi xem không?"

"Ừm, cái này thì dễ."

Chỉ thấy Onovoz nhắm mắt lại, thả lỏng những lực thừa trên cơ thể. Tiếp đó, ông ấy hòa trộn ma lực và sinh mệnh lực trong cơ thể ở vùng bụng, rồi để chúng chảy khắp toàn thân như máu.

Hiiro lúc này dùng chữ "Thị" để xác nhận cách lực lượng vận hành trong cơ thể Onovoz.

(Ra vậy, "hù" nghĩa là cơ thể thả lỏng. Nhưng đây là đừng dùng lực vô ích, hay là phải giữ thẳng lưng? Rồi "vòng vòng" có lẽ là chỉ việc hòa trộn hai loại lực lượng này. Còn "vút" là tập trung lực lượng lại... Tiếp theo...)

Onovoz mạnh mẽ mở mắt ra, sau đó Xích Khí màu đỏ pha trộn hai loại năng lượng đã được tạo ra phun ra từ cơ thể ông ấy.

(Đây chính là cái ông ấy gọi là "BÙM~" à... Dù là một biểu hiện khá đúng, nhưng quả nhiên rất khó hiểu...)

Onovoz nói hoàn toàn đúng. Hiiro cũng có thể hiểu rằng về mặt cảm giác thì chắc chắn sẽ có cảm nhận như vậy. Chỉ là, chỉ dựa vào lời giải thích của Onovoz thì rất khó thực hành cũng là một sự thật không thể chối cãi.

"Tôi bây giờ không cảm thấy nóng, vậy đây là 'Tĩnh' phải không?"

"Đúng vậy. Tức là 《Thái Xích Triền - Tĩnh》 lấy phòng thủ làm chính."

"...Nhân tiện, lực phòng thủ này cao đến mức nào?"

Hiiro có thể cảm nhận rõ ràng rằng lực lượng quấn quanh Onovoz mạnh phi thường. Nó không hề kém cạnh so với khi cậu ở trong Chế độ Thiên Hạ Vô Song.

Đây cũng là bằng chứng cho việc Onovoz ngày đêm không ngừng luyện tập sức mạnh này. Vì vậy, Hiiro mới cảm thấy hứng thú với sức mạnh hiện có trên người ông ấy.

"Ừm, vậy cậu cứ dùng hết sức đấm tôi xem sao."

"À, Ô, ông Onovoz! Như vậy nguy hiểm lắm!"

Muir lập tức nói vậy, Mimiiru cũng đồng tình gật đầu bên cạnh. Nhưng Onovoz mỉm cười nhẹ rồi nói:

"Không, như vậy sẽ dễ hiểu hơn đúng không? Cậu nói phải không, Hiiro?"

Lời này cứ như đang khiêu khích, nhưng sự thật đúng như ông ấy nói. Ông ấy tự tin vào 《Thái Xích Triền》 đến vậy.

Vậy thì tốt. Hiiro nghĩ vậy, định thông qua thực nghiệm để xác nhận, liền siết chặt nắm đấm.

"Dù trong phòng không thể lấy đà, nhưng cậu không cần nương tay, đến đi!"

Hiiro không dùng phép thuật. Thành thật mà nói, nếu dùng Văn Tự Ma Pháp, cậu hẳn có thể dễ dàng gây tổn thương cho đối thủ. Dùng "Quán Xuyên" cũng được, dùng "Vô Hiệu Hóa" cũng không vấn đề gì.

Nhưng như vậy thì vô nghĩa. Cậu muốn xác nhận là lực phòng thủ đơn thuần. Về cấp độ, Hiiro trong thế giới này có lẽ là hàng đầu, năng lực thể chất hiện tại có lẽ cũng không kém Onovoz bình thường là bao.

(Truyền ma lực vào nắm đấm phải...)

Ánh sáng xanh trắng bao phủ nắm đấm của cậu. Cậu khuỵu gối, tức thì đạp mạnh xuống đất. Sau một chút lấy đà, cậu lao vào lòng Onovoz. Mà đối phương chỉ đứng yên bất động. Hiiro mạnh mẽ vung nắm đấm đã siết chặt về phía bụng Onovoz.

Tất cả những người có mặt hẳn là cảm nhận được ngay cú đấm này có uy lực phi thường. Sức mạnh của nó có lẽ có thể đánh bay một con quái vật hạng S chỉ bằng một đòn.

"Hự!"

Nắm đấm va chạm vào bụng đối phương kèm theo tiếng "Rắc rắc rắc rắc rắc". Tuy nhiên...

"...........Vậy cậu biết rồi chứ?"

Onovoz đứng yên tại chỗ như không có chuyện gì.

(Ư, cứng quá...!)

Không phải cứng như sắt.

(Cứ như là đấm vào một khối kim cương dày vậy.)

Hiiro thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Xích Khí quấn quanh Onovoz. Cảm giác khi đấm vào giống như đấm vào một miếng cao su cực dày và dai. Tất cả lực tác động đều bị hấp thụ.

Hiiro nhìn xuống chân Onovoz, có chút bất mãn. Bởi vì ông ấy chỉ lùi lại một chút, hoàn toàn không bị đánh bay đi.

"Hiiro, bây giờ tôi hiểu rất rõ cậu đang nghĩ gì đấy."

"............"

"Vì sao ư, bởi vì tôi cũng đã làm điều tương tự với người thầy đã dạy tôi 《Thái Xích Triền》, vẻ mặt của cậu y hệt tôi lúc đó. Việc tôi không bị đánh bay đi khiến cậu rất sốc đúng không? Hơn nữa, ban đầu cậu tưởng có thể gây ra chút sát thương nào đó, kết quả tôi lại không hề hấn gì."

"............Tsk."

Hiiro không kìm được tặc lưỡi. Việc suy nghĩ trong lòng bị người khác nói trúng khiến cậu khó chịu.

"Cũng không cần bi quan đến thế đâu."

"......?"

"Vì năng lực phòng thủ này, cậu cũng biết rồi mà đúng không? Dù sao cậu cũng có thể dùng 《Thái Xích Triền》 bằng cảm giác thao túng ma pháp."

Onovoz biết Hiiro có thể thông qua ma pháp mà sử dụng sức mạnh giống như 《Thái Xích Triền》, chi tiết Hiiro cũng đã nói với ông ấy. Dù sao muốn thỉnh giáo đối phương, Hiiro cũng phải cung cấp một mức độ thông tin nhất định.

"Trong trạng thái này, có thể nâng cao khả năng kháng cự các đòn tấn công vật lý và phép thuật lên đến cực hạn. Mặc dù sẽ tiêu hao lượng lớn thể lực và ma lực, nhưng hiệu quả mang lại rất xứng đáng."

Trong trạng thái này, dù đối thủ dùng phép thuật tấn công hay chém bằng kiếm, chúng gần như vô hiệu, chỉ chịu một chút chấn động mà thôi. Đương nhiên, nếu chịu lực tấn công vượt quá khả năng phòng thủ, sẽ bị xuyên thấu.

Nhưng chỉ riêng khả năng phòng thủ này đã là một hiệu quả tuyệt vời rồi. Mà 《Thái Xích Triền》 còn có khả năng "Động" lấy tấn công làm chính, thật sự không thể tin được.

"Mà 'Động' thì đừng ép tôi giải thích ở đây. Vì rất có thể sẽ làm hỏng phòng mất."

Mặc dù Onovoz nói vậy, nhưng thực tế chỉ riêng "Tĩnh" đã quá đủ rồi. Bởi vì sau khi cảm nhận được sự lợi hại của "Tĩnh", có thể hình dung hiệu quả của "Động" cũng tuyệt đối đáng để mong đợi.

"Vậy thì Hiiro, lần này đến lượt cậu. Thử xem nào."

Thành thật mà nói, Hiiro lúc này đang rất phấn khích. Khi học được kỹ thuật mới, trái tim quả nhiên đập rộn ràng không ngừng. Bất cứ ai nghe chuyện này cũng sẽ nghĩ rằng điểm này của cậu quả nhiên là một cậu bé. Bởi vì cậu không thể kìm nén sự nhiệt tình của mình...

(Trước hết phải thả lỏng...)

Cậu thả lỏng cơ thể. Nhưng lúc này...

"K, kìa, H, Hiiro-sama...?"

Vì Mimiiru đột nhiên bắt chuyện, cậu quay đầu nhìn lại.

"Gì vậy?"

"Cái đó... anh... đã được rồi... phải không? Cái đó..."

Mimiiru liên tục liếc trộm cậu, mặt đỏ ửng. Muir bên cạnh cũng có phản ứng tương tự...

"Hiiro... mặc quần áo vào."

"Đúng vậy! Nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!"

Camus và Nikki mang những bộ quần áo đã được xếp gọn ở một bên lại.

Hiiro hiểu ra nguyên nhân mặt Muir và họ đỏ bừng, nghĩ lại thì đúng là vậy, liền mặc quần áo vào.

"Được rồi, vậy thì thử xem nào!"

Ngay khi Hiiro đã chuẩn bị đầy đủ, đầy khí thế nói ra câu này, một binh sĩ thú nhân xuất hiện truyền tin rằng Leovardo muốn gặp Onovoz, ông ấy phải quay lại làm việc.

Mặc dù rất tiếc, nhưng Hiiro phán đoán rằng tiếp theo cũng chỉ có thể tự mình tìm cách thử, liền cảm ơn Onovoz rồi tiễn ông ấy đi.

"Hiiro... cậu định làm gì?"

Camus mặt không biểu cảm hỏi cậu, nhưng Hiiro đã quyết định sẽ làm gì rồi.

"...Tôi có chuyện muốn thử."

Câu nói này của Hiiro khiến tất cả mọi người có mặt đều khó hiểu nghiêng đầu.

"Sao rồi? Cảm giác thế nào?"

"Ừm... rất lợi hại."

"Hãy thành thật nói ra những gì cậu đang nghĩ."

"...Thật sự... có thể nói sao?"

"Tôi muốn nghe cảm giác thực tế của cậu là như thế nào."

"Ừm... nhưng cậu đợi một chút... tôi có thể... lại gần... hơn một chút không?"

"Ừm? Nhìn từ đó là đủ rồi mà?"

"Tôi còn muốn... nhìn kỹ hơn Hiiro..."

"...Đành chịu vậy. Vậy thì nhanh lại đây."

"Ừm... tôi biết rồi. À... lợi hại quá. Này... Hiiro cậu... cảm thấy thế nào?"

"...Ấm áp lắm."

Mặc dù chỉ dựa vào đối thoại có lẽ không thể phán đoán họ đang làm gì, nhưng hai người này tuyệt đối không làm chuyện gì bậy bạ, cũng không phải chuyện gì không thể cho người khác thấy.

Sau khi Onovoz rời đi, Hiiro ở trong phòng luyện tập 《Thái Xích Triền》. Camus chỉ đang giúp cậu. Nhân tiện, Nikki và hai cô bé, không, lúc này nên nói là ba cô bé thì đúng hơn, họ đã đi giúp việc ở trong vườn.

Hiiro nói có chuyện muốn thử. Đó là để Camus sử dụng hiệu quả của chữ "Thị".

Khi viết chữ "Thị" lên Camus và kích hoạt, mắt cậu ấy có thể phát huy hiệu quả tương tự như khi Hiiro trước đây dùng "Thị" để quan sát sự lưu chuyển lực lượng trong cơ thể Onovoz.

Sau đó, Hiiro nhờ Camus giúp quan sát khi cậu hòa trộn ma lực và sinh mệnh lực trong cơ thể, và Camus đưa ra ý kiến khách quan.

"Rồi sao? Tôi thì cảm thấy mình đã cố gắng làm được, còn cậu thì sao?"

"Ừm........... cứ cảm giác như hai bên... đang cãi nhau?"

"Haizz, vậy sao."

Hiiro vốn đang ngồi khoanh chân, tập trung tinh thần, nhưng giờ lại thở dài nặng nề, tiện thể nằm ra thành hình chữ đại.

"Thực ra chỉ cần hoàn thành ở đầu ngón tay thì rất dễ, nhưng để tổng hợp trong bụng thì cực kỳ khó."

"Khó đến vậy sao?"

"...Cậu có muốn thử xem không?"

Nghe Hiiro nói vậy, Camus cũng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhưng...

"...Ưm... cứ cảm giác như cơ thể... đau quá?"

"Đúng chứ. Mặc dù không quen cũng là một lý do, nhưng nếu người không có tư chất cố gắng hòa trộn hai loại năng lượng, gánh nặng lên cơ thể quá lớn, ngược lại sẽ bị thương. Nên đây không phải là kỹ thuật mà bất cứ ai cũng có thể học được."

"...Hiiro lợi hại quá. Dù chỉ ở đầu ngón tay, nhưng cậu ấy làm được."

"Haizz, vì đầu ngón tay chỉ hòa trộn một chút xíu thôi. Tuy nhiên, khi phạm vi biến thành toàn thân thì tình hình lại khác."

Thực tế, ban đầu khi cậu làm 《Tứ Tự Giải Phóng》, trong đầu thuận tiện xuất hiện cách sử dụng Xích Khí, mặc dù vậy, Hiiro nhớ rằng cậu đã luyện tập khá nhiều để viết ra bốn chữ "Thiên Hạ Vô Song".

Từ việc thậm chí chỉ điều khiển năng lượng ở đầu ngón tay cũng đã là một kinh nghiệm chiến đấu khó khăn, Okamura Hiiro lại một lần nữa cảm nhận được sự khó khăn và sự khác biệt không thể so sánh được khi phải làm điều đó trên toàn bộ cơ thể.

"Chắc chắn... phải có bí quyết nào đó chứ?"

"Bí quyết?… À, cái mô tả trừu tượng của tên người sói đó hả. Thôi được, tôi đại khái đã hiểu ý hắn rồi. Dần dần tập trung ma lực và sinh mệnh lực lại, như thể tạo ra một xoáy nước ở trung tâm bụng để hòa trộn hai loại sức mạnh. Dần dần tăng lượng năng lượng của cả hai loại, đẩy nhanh tốc độ xoay, sau đó ngưng tụ năng lượng lại thành một quả cầu nhỏ. Cuối cùng, để quả cầu này bùng nổ từ bên trong, khiến sức mạnh lan tỏa khắp toàn thân trong khoảnh khắc………… Nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện thì khó."

Việc sử dụng đồng thời ma lực và sinh mệnh lực là một kỹ thuật cực kỳ khó khăn. Nói cách khác, nó phức tạp như việc dùng tay phải phác thảo một bức tranh, đồng thời dùng tay trái tô màu phù hợp lên bức tranh đó vậy. Chỉ cần màu tô ra ngoài một chút hay đường vẽ bị lệch đều không được.

Phải vẽ bức tranh đó một cách hoàn hảo. Chính là phải thực hiện được tuyệt kỹ mà người thường không thể làm được đó, thì mới có thể tạo ra được 《Thái Xích Triền》.

"Ma lực và sinh mệnh lực của Hiiro... cảm giác khi mới bắt đầu hòa trộn… khá ổn. Nhưng mà… sau một lúc… tôi nghĩ chắc là sinh mệnh lực đó… nó cứ xoắn vặn một cách kỳ lạ."

"Xoắn vặn?"

"Ừm… như thế này này, cứ xoay xoay~ rồi sau đó…"

Camus nắm chặt hai tay, rồi bắt đầu xoay chúng. Sau đó, chỉ có tay phải của cậu ấy dừng lại hoặc vặn vẹo nắm đấm. Có lẽ cậu ấy muốn dùng tay phải để tượng trưng cho sinh mệnh lực.

"Chỉ có sinh mệnh lực… không thể xoay tròn đều được."

"...Ra là vậy."

Hiiro vốn rất thành thạo việc sử dụng ma lực, vì cậu ấy đã luôn luyện tập điều khiển ma lực cho đến nay. Nhưng về việc sử dụng sinh mệnh lực, đây là lần đầu tiên cậu ấy điều khiển nó sau khi biết đến sự tồn tại của 《Xích Khí》.

Hơn nữa, lúc đó vì chỉ cần vận dụng ở đầu ngón tay nên cậu ấy đã thành công nhờ sự tập trung. Tuy nhiên, đối với Hiiro, người vốn không thể điều khiển sinh mệnh lực một cách thành thạo, việc có sự chênh lệch so với việc sử dụng ma lực là điều đương nhiên.

(Tức là, điều này giống như đột nhiên yêu cầu một người thuận tay phải phải sử dụng tay trái một cách linh hoạt như tay phải vậy.)

Việc người thuận tay phải không thể sử dụng tay trái một cách linh hoạt là điều quá đỗi bình thường đối với người khác, nhưng khóa huấn luyện này lại yêu cầu phải làm được điều đó.

"Vậy là phải tìm cách làm quen với việc kiểm soát sinh mệnh lực trước đã ư? Nếu vậy thì…"

Hiiro chống tay lên cằm, suy nghĩ xem liệu có ai giỏi điều khiển sinh mệnh lực không. Sau một lúc suy nghĩ, cậu ấy bỗng nhận ra một điều, rồi ngẩng phắt đầu lên.

"Khoan đã… này, 《Biến Trang Thuật》 chắc chắn không phải ma thuật đúng không?"

Camus đáng yêu nghiêng đầu nhìn Hiiro, nhưng Hiiro cứ như đang tự nói với mình, tiếp tục:

"Đúng rồi, 《Biến Trang Thuật》 quả thực không phải ma thuật, mà là một kỹ thuật. Trước đây tôi cũng từng nghe nói đó là kỹ thuật đồng thời tiêu hao sinh mệnh lực và ma lực. Chết tiệt! Sao mình lại không để ý nhỉ! Ở gần đây có một đống mà! Chắc chắn có kẻ có thể cho mình gợi ý trong số họ!"

"...Hiiro?"

"Đi thôi, Khăn Trắng."

"Ể… đi đâu?"

"Đương nhiên là đến chỗ kẻ hiểu rõ nhất về 《Biến Trang Thuật》."

Hiiro với vẻ mặt đầy khí thế, cùng Camus rời khỏi phòng.

"──Ồ, vậy ra ngươi mới phải đặc biệt đến đây tìm ta sao?"

Cho tay vào túi chiếc áo khoác trắng nhăn nhúm, ngồi trên ghế, người có đôi tai thỏ dài chính là Lalasik Fennel.

Cô ấy có một sức chiến đấu cực mạnh không tương xứng với vóc dáng loli nhỏ bé của mình, là một cường giả cũ đã sống lâu hơn Hiiro rất nhiều lần. Và còn là người đã tạo ra 《Biến Trang Thuật》── niềm tự hào của 'Tộc Thú Nhân'.

Hiiro muốn tìm hiểu chi tiết nguyên lý của 《Biến Trang Thuật》, nói đơn giản hơn, cậu ấy muốn học cách sử dụng sinh mệnh lực khi vận dụng kỹ thuật này. Lalasik chính là đối tượng tốt nhất để cậu ấy thỉnh giáo.

Dù sao, cô ấy còn thành thạo 《Biến Trang Thuật》 hơn bất kỳ ai, và cũng là sư phụ đã dạy cách chiến đấu cho Arnold Osheen và Muir, những người bạn đồng hành ban đầu của Hiiro. Hiiro cho rằng cô ấy chắc chắn rất giỏi điều khiển sinh mệnh lực, nên đã đến nhà cô ấy.

"Chuyện thì ta biết rồi… nhưng ta đâu có lý do gì phải dạy ngươi chứ?"

Bị cô ấy nhìn bằng vẻ mặt cười gian xảo đầy ác ý như vậy, thành thật mà nói khiến Hiiro khá bực mình. Cậu ấy cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn dùng nắm đấm ấn vào thái dương cô ấy.

"Đúng vậy, tôi chưa từng làm gì cho cô, nên có lẽ là không có lý do thật."

"Đúng thế, nếu đã vậy…"

"Nhưng ở đây không biết tại sao lại có 《Rượu Cầu Nguyện》, đặc sản của [Chaos] nhỉ?"

"Ngươi, ngươi nói cái gì ô ô ô ô? Kia, kia kia kia là cái thứ gọi là 《Rượu Cầu Nguyện》 sao! Cái thứ được cho là đã ủ hơn trăm năm, chỉ cần uống một ngụm là có thể đạt được khoái cảm tột độ, được mệnh danh là món quà của thần đó ư!"

Vẻ mặt tự tại của cô ấy lập tức chuyển thành kinh ngạc, đôi mắt cô ấy dán chặt vào chai rượu trên tay Hiiro.

"Hơn nữa, ở đây còn có món nhắm rất hợp với loại rượu này, 《Thịt Gà Khô》 nữa đó."

"Ư ư ư ư ư ư ư ư!"

Thấy phản ứng của cô ấy, Hiiro thầm nghĩ "Cắn câu rồi!" và cười thầm.

"Đưa, đưa cho ta! Làm ơn đưa cho ta! Kia, kia là thứ rượu cả đời này ta rất muốn được uống một lần đó! Cả món nhắm đó nữa, đưa cho ta!"

Cô ấy vừa nói vừa nhảy chồm tới, tuy nhiên Hiiro nhanh chóng giơ tay lên, khiến tay của Lalasik vồ hụt.

"Ôi chà, này này, cô không nghĩ là có thể nhận miễn phí những thứ này đâu chứ?"

"Ưg… lại dùng chiêu này sao…"

Cô ấy bất mãn cắn răng cúi đầu xuống, cơ thể bắt đầu hơi run rẩy.

(Chết rồi, mình làm quá rồi ư?)

Mặc dù Hiiro nghĩ rằng dùng cách này Lalasik sẽ cắn câu, nhưng có lẽ cậu ấy đã trêu chọc quá đà. Đối tượng là Lalasik vốn không có nhiều kiên nhẫn, lẽ ra nên dùng thái độ cung kính hơn để đưa cho cô ấy thì tốt hơn sao… Hiiro nghĩ trong lòng, nhưng mà…

"────A ha ha ha ha! Ta cọ đây ta cọ đây ta cọ~ Đồ của tên này~ Ta sẽ uống thật trân trọng~"

…………Cô ấy rất dứt khoát quyết định sẽ dạy Hiiro cách điều khiển sinh mệnh lực.

(Phù, may mà cô ấy là một người đơn giản.)

Thực tế Arnold cũng từng nói với Hiiro rằng, để chinh phục Lalasik, thà cứ đưa cho cô ấy thứ cô ấy muốn còn hơn là cầu xin bình thường. Chính vì vậy, Hiiro đã sử dụng chữ 『Chuyển Dịch』 trở về [Chaos] trước khi đến đây hỏi cô ấy, chuẩn bị rượu và đồ nhắm.

Nhìn cô loli nhỏ bé đang trân trọng cọ má vào chai rượu, mặt đầy nụ cười, Hiiro không khỏi thở dài một hơi với tâm trạng phức tạp vừa nhẹ nhõm vừa ngớ người.

Sau đó, Lalasik, người đã vuốt ve chai rượu một cách cẩn thận, mở miệng nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Ngươi muốn hỏi gì cũng được! Lòng ta rất rộng lớn, ta sẽ trả lời tất cả cho ngươi!"

Hiiro bất đắc dĩ nheo mắt nhìn Lalasik đang cười sảng khoái như thể đã không còn sợ hãi điều gì.

(Lòng có rộng lớn hay không thì tôi không biết, nhưng quả đúng là sư phụ của ông chú đó.)

Cứ tưởng sẽ khó đối phó, không ngờ hoàn toàn không phải vậy. Cũng giống như Arnold, là một bà lão loli dễ đối phó.

Hiiro và Camus được dẫn đến căn phòng lớn dưới lòng đất trong nhà cô ấy để nghe cô ấy giảng giải về sinh mệnh lực.

"Nghe đây, cái gọi là sinh mệnh lực là gì? Đó là HP trên 《Trạng Thái》, đồng thời nói một cách đơn giản── đó chính là sức mạnh của thể xác."

Cô ấy dường như rất hài lòng với phần thưởng đã nhận được, và vui vẻ giải thích.

"Về cơ bản, nói rằng con người được cấu tạo dựa vào hai loại sức mạnh cũng không quá lời. Một là tinh thần lực, nói cách khác là ma lực. Một cái khác là sinh mệnh lực, tức là thể lực đó."

Lalasik vừa di chuyển qua lại kèm theo tiếng bước chân lạch cạch, vừa giơ ngón trỏ lên giải thích.

"Tên gọi chính thức của thể lực là thể chất lực, tinh thần lực và thể chất lực, hai cái này chính là sức mạnh mà con người sở hữu. Đến đây đã hiểu chưa?"

Trước câu hỏi của cô ấy, Hiiro lặng lẽ gật đầu.

"Ừm, sinh mệnh lực, tức là thể chất lực, để điều khiển sức mạnh này, trước tiên phải hiểu rõ thể chất lực trong cơ thể mình."

"...Hiểu rõ?"

"Đúng vậy, bất kể chuyện gì, kiến thức đều rất quan trọng. Hiiro, ngươi thử nói xem ngươi hiểu biết gì về thể chất lực của mình đi."

Nói vậy thì, vì khi sử dụng ma thuật luôn phải dùng đến ma lực, nên Hiiro quả thực đã đặt tâm trí vào ma lực, cũng tiến hành các khóa huấn luyện liên quan để học hỏi và điều khiển ma lực, nhưng đến bây giờ cậu ấy mới lần đầu tiên nhận ra mình chẳng hiểu biết gì về thể chất lực.

Thể lực cũng như ma lực, chỉ cần tăng cấp độ sẽ tự nhiên tăng lên, nhưng dù có chú ý đến ma lực, cậu ấy lại hầu như không hề quan tâm đến thể lực.

Sau đó Lalasik như nhìn thấu suy nghĩ của Hiiro, cười gian.

"Quả nhiên là không hiểu gì nhỉ? Nhưng điều này cũng không có gì lạ. Bởi vì người dùng ma thuật về cơ bản chỉ quan tâm đến ma lực, ít khi quan tâm đến thể lực."

Đúng như lời cô ấy nói. Đương nhiên, khi bị tấn công Hiiro vẫn sẽ kiểm tra và hồi phục thể lực, tuy nhiên không hề tìm hiểu thêm về thể lực.

"Nhưng mà này, thể lực cũng như ma lực, là một loại 'sức mạnh' đó? Chỉ cần biết cách sử dụng, nó có thể hóa thành kỹ thuật mạnh mẽ, điều này rất hợp lý đúng không?"

Đây quả là một lời giải thích gây chấn động, làm tôi vỡ lẽ. Trong thế giới này, ma thuật quả thực rất nổi tiếng, bất kỳ ai là con người đều có thể sử dụng. Nên mọi người mới rèn luyện ma lực, tìm hiểu ma lực.

Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại, nếu tận dụng tốt ma lực có thể hóa thành ma thuật mạnh mẽ, thì thể lực cũng vậy, chỉ cần vận dụng tốt cũng có thể hóa thành vũ khí mạnh mẽ,道理 này Hiiro có thể hiểu được.

"Thú nhân dù có ma lực cũng không thể sử dụng ma thuật. Nên mới liều mạng muốn có được vũ khí dùng thể lực, cuối cùng đạt được chính là 《Biến Trang Thuật》."

"...Ra là vậy, đó là cái gọi là thích nghi với quy luật tự nhiên nhỉ."

"Tuy nhiên, các chủng tộc ngoài thú nhân không thể sử dụng 《Biến Trang Thuật》. Nhưng dù vậy, chỉ cần có thể điều khiển thể lực, thì có thể làm được rất nhiều việc. Những kẻ ngốc ma thuật đó có lẽ nghĩ ngược lại cũng không thể nghĩ ra."

Trong 'Nhân tộc' hay 'Ma nhân tộc', quả thực vẫn còn rất nhiều người cho đến nay vẫn nghĩ rằng ma thuật ưu việt hơn, tốt hơn 《Biến Trang Thuật》. Thực tế ngay cả Hiiro cũng nghĩ như vậy.

Nhưng đúng như lời cô ấy nói, nếu có kỹ thuật vận dụng ma lực, thì tự nhiên cũng nên có kỹ thuật vận dụng thể lực. Dù sao cả hai đều bổ trợ cho nhau.

"Ôi chao, trong trường hợp của thể chất lực, dù sao cũng khác với tinh thần lực, rất khó vận dụng, dù có phát hiện ra điểm này, đối với những kẻ vẫn cho rằng ma thuật mạnh hơn thì đương nhiên sẽ không coi trọng thể chất lực rồi. Ngay cả khi biết mình có thể vận dụng cũng vậy."

Điều này có nghĩa là ma thuật tiện lợi và dễ sử dụng đến thế. Dù không cần tốn công sức đặc biệt để tìm hiểu cách vận dụng thể lực cũng không sao, đối với người thường đây chính là một sức mạnh không cần thiết.

"Nhưng Hiiro, ngươi đã chú ý đến điểm này và định tìm hiểu sâu hơn. Khá lắm, ha ha ha!"

Mặc dù những lời này của Lalasik nghe có vẻ cao ngạo, nhưng Hiiro chỉ im lặng lắng nghe. Hiiro không muốn nói điều gì khiến cô ấy không vui vào lúc này, gây rắc rối.

"Được rồi, hiếm khi đại nhân anh hùng của 'Ma nhân tộc' lại đến bái ta, một thiên tài, làm thầy, ta sẽ hơi hướng dẫn ngươi một chút vậy."

Có lẽ vì vui mừng khi mình được lựa chọn, Lalasik với vẻ mặt đắc ý, phồng mũi và ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình.

"Trước hết, ngươi biết ma lực tập trung từ đâu trong cơ thể không?"

"Vâng, là máu đúng không?"

"Ừm, đúng vậy. Máu = ma lực. Thế còn thể lực?"

"…………Tôi không biết."

"Ha ha ha! Ngươi thật thành thật đấy! Arnold hắn ta đã suy nghĩ hết sức, cuối cùng mới nặn ra câu trả lời là tủy não đó! Ha ha ha!"

Tuy nhiên, Hiiro thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy cậu ấy đã rất do dự, suýt nữa thì cũng trả lời tủy não như Arnold rồi. May mà thoát hiểm.

"Tên kia có biết không?"

Lalasik cũng hỏi Camus đang đứng bên cạnh Hiiro.

Camus cũng thành thật lắc đầu.

"Ừm, ta sẽ nói cho các ngươi biết. Nguồn gốc của thể chất lực là──── toàn thân."

"...Hả?"

Toàn thân...? Ý này là sao?

Nghĩa đen thì cậu ấy hiểu, nhưng lời này quá ngắn gọn, khiến đầu óc cậu ấy không thể theo kịp.

"Toàn thân… nghĩa là gì?"

"Ừ? Toàn thân thì là toàn thân chứ. Từ đầu đến ngón chân, tất cả thể xác."

"...Tức là thể chất lực được tạo ra từ khắp toàn bộ cơ thể sao?"

"Đúng là như vậy. Cái tai này, tóc này, da này, xương này, cả nội tạng nữa. Tất cả đều là nguồn gốc của thể lực."

"Ra là vậy, tôi hiểu rồi."

Camus đứng bên cạnh cậu ấy cũng không ngừng gật đầu.

"Vậy nên ta mới nói phải tìm hiểu trước. Thể chất lực rốt cuộc là gì, và được tạo ra từ đâu. Bình thường tuy đều vô thức coi thể chất lực là thể lực, nhưng bước đầu tiên chính là phải hiểu rõ nó."

Đúng như lời cô ấy nói, khi học ma thuật, điều đầu tiên Hiiro hiểu cũng là ma lực là gì. Rồi sau đó là cách vận dụng. Sau khi học được những kiến thức này, cậu ấy mới có thể lần đầu tiên sử dụng ma thuật.

"Kiến thức là chân lý, kiến thức là sức mạnh. Có hay không có kiến thức là một trời một vực đó."

"Ra là vậy, quả không hổ danh là người đã sống lâu đến thế…"

Trong khoảnh khắc, có thứ gì đó lướt qua má trái của Hiiro. Xem ra Lalasik đã ném một con dao mổ về phía cậu ấy.

"Đối với phụ nữ, lời đó là cấm kỵ đó?"

Mặc dù cô ấy nói vậy với nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng có thể thấy một luồng đấu khí mạnh mẽ xuất hiện phía sau cô ấy. Hiiro nhận ra chọc giận cô ấy là rất tệ, quyết tâm không nhắc đến tuổi tác của cô ấy nữa.

"Thôi được rồi, nếu đã vậy, trước hết ta sẽ cho các ngươi thấy việc điều khiển thể chất lực có thể làm được gì. Không đúng, trước đó, ngươi hãy thử điều khiển ma lực, tạo ra một quả cầu ma lực đi."

Cô ấy vừa nói vậy, Hiiro liền ngửa lòng bàn tay lên, bắt đầu tập trung. Từ lòng bàn tay Hiiro, ma lực màu xanh trắng như khói bốc lên, ma lực tập trung về giữa bàn tay, ngưng tụ lại.

Rồi tạo thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lam hình tròn hoàn hảo.

"Ừm, không hề rung lắc chút nào, là một quả cầu hoàn mỹ nhỉ. Quả không hổ danh là người có thể vận dụng ma thuật đến trình độ đó."

Lalasik cũng rung rung đôi tai thỏ, nói đầy thán phục.

"Chuyện này tôi đã làm vô số lần khi luyện tập rồi, dễ như trở bàn tay."

"Ừm ừm ừm, vậy thì vấn đề đây. Thể chất lực có thể làm thành thứ hình cầu như thế này không? Nào, ngươi nghĩ câu trả lời là gì?"

Lalasik đưa ra một câu hỏi mà Hiiro hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Thành thật mà nói cậu ấy hoàn toàn không biết. Tuy nhiên cậu ấy nghĩ, nếu là thể lực tương đương với ma lực, chỉ cần có thể vận dụng linh hoạt, chắc chắn có thể làm được điều tương tự.

"...Chắc là được chứ?"

Vì vậy cậu ấy cho rằng có thể, và đã trả lời như vậy… nhưng Lalasik lại cười gian.

"Rất tiếc~~!"

Đối phương với vẻ mặt ngớ ngẩn nói với giọng như coi mình là đồ ngốc, khiến Hiiro không khỏi bực mình, má giật giật.

"Ta đúng là nói thể chất lực và ma lực sở hữu sức mạnh ngang nhau, nhưng điều này không có nghĩa là những việc có thể làm được cũng giống nhau đâu nhé?"

"Ưg… đúng là vậy."

"Đúng không? Vậy rốt cuộc có thể làm được những gì, ta sẽ cho các ngươi xem tận mắt đây."

Nói xong, Lalasik vẫn đứng với tư thế đút tay vào túi. Sau đó, cô ấy rút tay phải ra khỏi túi, giơ ngón trỏ lên.

──Vù vù vù vù vù vù.

Không gian xung quanh ngón trỏ bắt đầu bị vặn vẹo biến dạng như bị lửa nung nóng.

"Có nhìn thấy không?"

"Cô nói là biến dạng à?"

"Không phải, là thể chất lực."

"…………Không, tôi chỉ cảm thấy không gian đang rung chuyển thôi."

"Tôi cũng…"

Camus cũng dán mắt nhìn chăm chú, nhưng kết quả dường như cũng vậy. Mặc dù đại khái có thể cảm nhận được có sức mạnh nào đó tập trung ở đó, nhưng dù hỏi có nhìn thấy hay không, họ cũng không thấy thứ gì phát ra ánh sáng xanh trắng tương tự ma lực.

"Phù, tốt quá tốt quá. Nếu ở giai đoạn này mà các ngươi nói có thể nhìn thấy thì ta cũng khó xử lắm. Thông thường thì không thể nhìn thấy được."

"Đây là chuyện gì vậy?"

"Ài, cứ xem cái này đã."

Đầu ngón tay của Lalasik nhẹ nhàng chạm vào sàn nhà, rồi cứ thế ấn vào. Sàn nhà dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của lực cản, để ngón tay cô ấy lún sâu vào bên trong.

Nói trắng ra, sàn nhà ở đây rất cứng. Đương nhiên, nếu ra sức đánh xuống, Hiiro hiện tại hoàn toàn có thể đục một lỗ, thậm chí có thể làm được chỉ bằng đầu ngón tay.

Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải dùng lực rất mạnh. Nhưng ngón tay của Lalasik cứ như chìm vào nước, lặng lẽ lún vào. Hiiro quả thực không thể làm được chuyện như vậy.

Lalasik rút ngón tay ra khỏi sàn nhà, nhìn chằm chằm vào mắt Hiiro.

"Vừa rồi đây chính là sức mạnh khiến thể lực quấn quanh cơ thể."

"............Cô chẳng lẽ đã dùng thể lực để cường hóa ngón tay sao?"

"Ồ, cô thông minh hơn Arnold nhiều. Đúng vậy. Tuy nói là vậy, nhưng những kẻ có thể cô đọng sức mạnh lại thành một điểm như thế này thì không nhiều đâu. Vừa rồi có thể nói là một tuyệt chiêu đấy."

Hiiro nhìn sàn nhà với một lỗ nhỏ vừa được tạo ra, căng thẳng nuốt nước bọt. Sức mạnh này còn sắc bén hơn cả lưỡi dao. Chỉ nghĩ đến việc nó sẽ thế nào khi dùng lên người khác cũng đủ khiến anh rợn sống gáy.

"Cô đã biết rồi phải không? Chỉ cần sử dụng thể lực, là có thể theo đúng nghĩa đen, tăng cường đáng kể năng lực cơ thể. Ví dụ, tập trung thể lực vào mắt thì có thể đơn thuần nâng cao thị lực, tai và mũi cũng vậy. Giả sử để thể lực bao bọc toàn thân, sẽ có thể tăng cường phòng ngự."

Lúc này, Hiiro nghĩ đến chuyện về 《Thái Xích Triền》. Dù là việc quấn 《Xích Khí》 quanh người có thể tăng cường phòng ngự, hay có thể tăng cường tấn công, cả hai chắc chắn đều được hưởng lợi từ thể lực.

Không, có lẽ đúng là như vậy. Nếu sức mạnh sau khi pha trộn ma lực và thể lực là 《Xích Khí》, thì việc sở hữu sức mạnh này cũng là điều đương nhiên. Cường độ thì lại là chuyện khác.

"Hơn nữa tôi vừa nói các cô không nhìn thấy là chuyện bình thường phải không?"

"Ừm, phải."

"Đó cũng là điều đương nhiên, để nhìn thấy thì phải tập trung thể lực vào mắt mới được."

"Ra vậy, vì chúng tôi chưa được huấn luyện, nên cô mới nói nếu nhìn thấy được thì cũng rắc rối."

"Ài, nhưng cũng có những kẻ bẩm sinh đã biết vận dụng sức mạnh này rồi."

......Đó có lẽ là đang nói đến Onovoz nhỉ?

Anh ta hoàn toàn không nói gì về thể lực. Điều này có nghĩa là anh ta rất có thể không biết. Tuy nhiên anh ta có thể sử dụng 《Thái Xích Triền》, điều này có nghĩa là anh ta không cần huấn luyện, chỉ dựa vào thiên phú đã có thể vận dụng thể lực.

(Chậc...... Thiên tài là vậy đấy......)

Cái lời giải thích đầy từ tượng thanh kia cũng vậy, thiên tài là loại tồn tại vô lý ở mọi phương diện như thế. Hiiro không khỏi tặc lưỡi trong lòng.

"Tuy nhiên có một vấn đề."

"Gì cơ?"

"Nếu sử dụng đơn lẻ thể lực như vừa rồi, thể lực sẽ tiêu hao quá nhanh. Nói đơn giản là hiệu suất rất tệ. Cho nên tôi mới tạo ra 《Biến Trang Thuật》 không chỉ đơn thuần sử dụng thể lực mà đồng thời còn sử dụng ma lực. Như vậy ít nhiều cũng có thể kiềm chế sự tiêu hao thể lực."

"Thực tế sẽ tiêu hao bao nhiêu?"

"Cái này cô làm rồi sẽ biết. Thôi nào, thử xem sao."

"Cô đột nhiên bảo tôi làm, tôi cũng......"

"Kiến thức tôi đã truyền thụ cho cô, tiếp theo thì xem cô vận dụng thế nào thôi."

Lời giải thích của cô ấy rõ ràng hơn Onovoz rất nhiều quả thực giúp ích lớn. Nhưng đột nhiên bảo anh làm......

(Không còn cách nào. Dù sao thì chỉ có thể thử làm xem sao.)

Hiiro nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, đứng một cách tự nhiên.