Konjiki no Word Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Arc 3: Chiến tranh thế giới - Chapter 135 - 夢の始まり - Bắt đầu của một giấc mơ.

Trans : Ichime

Editor/Proofreader: CounterMAN

___

Chapter 135 – Bắt đầu của một giấc mơ

Khi vừa Hiiro rời khỏi phòng, trước mặt cậu là một người đang nhỏen miệng cười vui vẻ với cậu

“Người đúng là một kẻ bắt nạt tồi tệ đấy, biết không? Với mấy đứa con gái không biết gì về thế giới này” (???)

“…..Vậy là cô đã về” (Hiiro)

Người nói chuyện với cậu không ai khác chính là Liliyn, hay Aka-Loli

“Nhìn ngươi có vẻ khó chịu nhỉ? Nếu bình thường, ngươi đã mặc xác chúng mà không thèm tiếp chuyện.” (Liliyn)

“…..Chắc là vậy.” (Hiiro)

“…..Nhân tiện, ngươi định giữ hình dạng đó tới khi nào?” (Liliyn)

“Huh?” (Hiiro)

“Mà với ta thì, ta không quan tâm lắm đâu. Kukuku” (Liliyn)

Sau câu nói đó, Hiiro cuối cùng cũng nhớ ra là cậu vẫn đang trong hình dạng con người. Vì đang cảm thấy bức xúc, cậu đã quên mất việc đó. Với Liliyn, việc này cũng không cần lo ngại gì cả, vì cô nàng đã thấy hình dạng này nửa năm trước rồi. Và cậu mừng là Liliyn đã nhắc cậu, sẽ rất rắc rối nếu cậu ra ngoài như thế này.

Hiiro dùng kí tự『Change (Đổi)』『化』để biến về dạng『Evila』 một lần nữa, và đi thẳng ra ngoài quán trọ. Bên ngoài quán trọ, là những người còn lại trong nhóm, Mikazuki, lão quản gia biến thái Silva và cô hầu hậu đậu Shamoe đã đứng đó.

“Nofofofo! Đã lâu rồi không gặp lại, Hiiro-sama!” (Silva)

“Em, e-e-em xin lỗi vì đã vắng mặt trong thời gian dài!” (Shamoe)

“Ah” (Hiiro)

Cậu trả lời một cách nửa vời, khiến cả hai nhìn cậu tỏ vẻ khó hiểu. Silva lại gần Liliyn và khẽ hỏi, [Có chuyện gì sao ạ? ], và nghe toàn bộ câu chuyện.

“Ta thật sự ấn tượng cái sự hèn nhát của đám người ở thế giới của ngươi đó.” (Liliyn)

Liliyn vừa nói vừa đi về phía Hiiro.

Hiiro hít thở thật sâu. Ngay cả cậu cũng không hiểu sao cậu lại cảm thấy tức giận với hai cô gái kia nữa. Có thể bởi vì một chút cảm giác khó chịu khi sỉ vả hai người kia vẫn còn, hoặc có thể cậu thấy kinh tởm khi nghĩ tới việc mình đã được triệu hồi chung với những kẻ như thế.

Cậu lúc đó cũng chỉ muốn giải toả căng thẳng trong đầu thôi. Hiiro đã chọn con đường nguy hiểm và sống với nó, và cậu tự hào về điều đó. Vì thế mà cậu có thể nói lớn với bọn họ “Tôi có thể tự mình mà sống sót.”

Họ được một vương quốc bảo vệ, được sự tôn trọng và tin tưởng của người dân, chỉ để cuối cùng bị phản bội bởi chính những con người đó. Tình huống này giống y như những câu chuyện anh hùng bi thảm, bị vùi dập đến thảm hại. Nên việc hai người kia cầu xin Hiiro giúp đỡ cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.

Nhưng Hiiro thật sự không hiểu được sự ngây thơ của họ. Những từ “Chúng tôi cần giúp đỡ” đó. Họ thực sự tin rằng ai đó sẽ giúp họ chỉ vì họ nhờ vả.

Họ còn không nghĩ tới sự thật là tồn tại người sẽ không hề giúp đỡ cho dù họ có van xin đi nữa. Dù họ có hét lên cầu xin, thì cũng sẽ bị lơ đi thôi, có thể có người còn không thèm nghe tới nữa. Nhưng, họ vẫn không nhận ra được những con người thật sự có thể giúp họ.

Họ thậm chí chưa từng nếm trải thất bại, hay tuyệt vọng, nhưng cuộc sống dễ dàng của họ từ giờ đã kết thúc rồi. Nếu họ không thay đổi, họ sẽ không thể trả giả đủ cho cái cuộc sống ấm êm đó đâu. Hiiro nghĩ rằng họ sẽ hỏi sự giúp đỡ từ cậu.

“Mình đã nghĩ đám đó chỉ là một lũ ngốc, nhưng không ngờ có thể yếu kém tới vậy.” (Hiiro)

“Đành vậy, mấy hạt mầm nhỏ này chưa hề trải qua chuyến đi như của chúng ta. Chúng cũng không hiểu gì về thế giới này cả, chưa kể đến vấn đề đang có chiến tranh nữa chứ.” (Liliyn)

Kukuku. Hiiro nheo mắt lại khi nhìn thấy người kia đang cười một cách vui vẻ, thở dài khi nghĩ đến cái lí do vui vẻ của đám người này. Nó cũng tệ không kém.

“Thôi, cứ kệ mấy kẻ đó đi. Chúa Quỷ cũng tử tế lắm. Cho dù họ bị phát hiện, cũng không bị giết ngay lập tức đâu.” (Liliyn)

Hiiro suy nghĩ về điều Liliyn nói. Cậu thấy Eveam đúng là một Chúa Quỷ kỳ lạ. Bao dung với kẻ địch đã gây chiến, ngay cả Hiiro cũng không hiểu lối suy nghĩ của cô. Mặc dù cô nói sẽ dùng họ cho các cuộc đàm phán trong tương lai, nhưng với Hiiro nó như cái cớ để ý nghĩ trong đầu cô không bị vấy bẩn vậy.

Dù vậy, Hiiro vẫn tôn trọng cách sống của mỗi người. Đó là một trong những đức tính quý giá của cậu, nhưng chỉ khi ở trong tình huống mà cậu mong muốn. Sự thật là, nếu cậu ra đòn kết liễu Crouch lần đó, thì Crouch đã không có cơ hội để dùng còn bài tẩy cuối cùng với Hiiro.

“Những kẻ cầm quyền ở thế giới này toàn một lũ ngốc.”(Hiiro)

Người đứng đầu『Humas』, Rudolf, hoàn toàn là một tên vua ngu ngốc và xảo trá toàn diện. Chúa Quỷ là một đứa đầu rỗng thiếu kinh nghiệm. Mặc dù cậu cũng đã gặp qua lão Thú Vương, Hiiro hoàn toàn nhìn ra được ông ta cũng chỉ là một tên cuồng chiến đầu óc ngu si tứ chi phát triển. (Ichime: Cả ba bị chửi thậm tệ =]]]) (CounterMAN: yeah...)

“Kukuku, dù ở đất nước nào, tên cầm quyền và lũ thân cận cũng đều là một đám ngu ngốc cả. Ta muốn thành lập một đất nước mới hơn là sống ở trong mấy cái đất nước này. Lựa chọn đó hoàn toàn tốt hơn, đúng chứ? Ngươi còn có thể tự mình trở thành kẻ cầm quyền tối cao cơ.” (Liliyn)

“Cô đùa à? Tôi không hứng thú với mấy thứ đó” (Hiiro)

“Kukuku, ta nghĩ ngươi sẽ nói thế mà. Nhưng, nói thẳng ra, đó cũng đâu phải ý tồi, đúng không?” (Liliyn)

“Ha?” (Hiiro)

“Hiện tại, không có nước nào chiếm lợi thế cả. Và ta tin chắc ngươi biết lý do tại sao mà đúng không?” (Liliyn)

“Mấy kẻ cầm quyền đều ngu ngốc….đúng hơn là, sự tồn tại của thứ gọi là chủng loài.” (Hiiro)

“Đúng thế, mọi thứ bắt đầu với việc các chủng loài khác nhau tham gia vào một trận với nhau, lý do đằng sau chính là, các chủng loài từ chối công nhận sự tồn tại của nhau, và vấn đề đã đi tới giai đoạn không thể nào mà khống chế được nữa .” (Liliyn)

Mặc dù lúc xưa kia, tất cả đều cùng nhau sống và đấu tranh.

“Ngay cả Chúa Quỷ hiện tại, cô ta cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của loài『Evila』. Mặc dù trong tâm trí cô ta nghĩ rằng mọi người nên sát cánh bên nhau, cô ta vẫn chỉ tập trung vào lợi ích của 『Evila』.” (Liliyn)

“Tôi nghĩ nó là điều hiển nhiên.” (Hiiro)

Mọi người đều ưu tiên loài của bản thân hơn là loài khác. Đây chính là lối sống của thế giới này.

“Nhưng nếu có một đất nước đối xử công bằng với bất kể loài nào thì sao?” (Liliyn)

“….Cô vừa nói gì?” (Hiiro)

Khi Hiiro quay lại nhìn Liliyn, một sự mãn nguyện xuất hiện trên mặt cô.

“….Không phải ta đã nhắc đến rồi sao? Rằng ta có một ước mơ.” (Liliyn)

“…Không, tôi chỉ nghe được vài lần từ Jii-san và Doji-maid.” (Hiiro)

“Ra thế.” (Liliyn)

Ánh mắt Liliyn vô thức nhìn lên những đám mây trên bầu trời xa xăm.

“Ước mơ này….ước mơ mà ta luôn nung nấu chính là….” (Liliyn)

“……….” (Hiiro)

“…..Ta muốn tạo nên【Một nơi mà mọi người đều có thể vui vẻ】.” (Liliyn)

“Vui vẻ?” (Hiiro)

“Đúng thế, mọi người đều có sở thích riêng đúng chứ?” (Liliyn)

“Ừ.” (Hiiro)

“Ta muốn tạo ra một nơi mà ai ai cũng đều có thể thỏa sức tận hưởng mà không chán.” (Liliyn)

Thật sự, Hiiro rất ngạc nhiên. Liliyn là một người khá ích kỷ, cậu không ngờ cô lại có suy nghĩ ân cần và quan tâm người khác như vậy.

“Tên khốn, ngươi vừa nghĩ đến thứ gì thô lỗ phải không?” (Liliyn)

“….Ai biết.” (Hiiro)

Cô nàng này vẫn sắc sảo kinh dị, cậu nghĩ.

“Vậy thì? Sao cô lại muốn tạo ra một nơi như thế?” (Hiiro)

“Ha? Đó là vì ý tưởng đó rất thú vị.” (Liliyn)

“…..Ha?” (Hiiro)

“Nghĩ mà xem. Chúng ta đang nói đến cả một đất nước đấy, đúng chứ? 『Humas』,『Gabranth』,『Evila』 và 『Pheom』tụ tập một chỗ để vui chơi giải trí! Như các giải đấu pháp thuật, các trận đấu sức mạnh thể chất, các cuộc đấu trí tuệ và thi ăn. Ngươi không nghĩ nó rất thú vị sao?! “ (Liliyn)

Hiiro cảm thấy chấn động khi nghe về ý tưởng đó. Trong hoàn cảnh như hiện tại, nó nghe như là một câu chuyện thần tiên vậy. Cơ mà, nếu cái ý tưởng đó có thể thành hiện thực, Hiiro thật sự muốn nhìn xem nó như thế nào.

“Nếu thế, tôi nghĩ nên có thêm thi chạy bền và thi nấu ăn nữa.” (Hiiro)

“OH! Đúng là Hiiro! Ý tưởng rất hay! Ta chắc chắn sẽ ban thưởng cho người có món ăn ngon nhất trước giờ” (Liliyn) (CounterMAN: làm gì thì làm, cứ phải ăn ngon cái đã, ez Hiiro)

Kuhaha. Hiiro nhìn người kia cười vui vẻ. Đây hẳn là lần đầu tiên Hiiro cảm thấy tôn trọng Liliyn.

“….Ra thế,【Một nơi mà mọi người đều có thể vui vẻ】…à?” (Hiiro)

“Mà, ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu để mọi người cứ thế sống trên một vùng đất lớn, cũng chả phải lập mấy thứ rắc rối như quốc gia làm gì, kuhahaha! ” (Liliyn)

“…Tôi cũng mới chợt nhận ra một điều.” (Hiiro)

“Hơ? Ý ngươi là sao?” (Liliyn)

Vì sao Silva và Shamoe lại tin tưởng Liliyn? Sự tồn tại của cả hai có thể được xem là những con cừu đen trong một bầy cừu trắng. Nhưng, sau khi nghe được ước mơ này của Liliyn, Hiiro hiểu họ đã bị thu hút bởi cô và cảm thấy một tia hy vọng le lói cho tương lai của mình.

Hơn nữa, cô ấy nói là cả một quốc gia….theo cách khác, loài『Demon Beasts』hay loài lai, và cả loài『Spirits』dị chủng đều nằm trong danh sách đó, và Liliyn nhìn tất cả không một chút kì thị. Đây hẳn là lý do Silva và Shamoe bị thu hút bởi cô.

default.jpg

“….không có gì.” (Hiiro)

“Vậy sao? Thôi, để chuyện đó sang bên đi, về câu chuyện mà ta kể lúc nãy. Giả sử quốc gia này được thành lập, ngươi sẽ làm vua chứ, Hiiro?” (Liliyn) (Ichime: và ta sẽ làm hoàng hậu =]])

“Tôi nói rồi, tôi không hứng làm vua” (Hiiro)

“Mu….Mu.” (Liliyn)

Cô hơi dỗi, liếc xéo nhìn Hiiro.

“Nếu là cô thành lập, thì cô phải là người đứng đầu chứ?” (Hiiro)

“Sao ta phải làm thế? Nó phiền lắm.” (Liliyn)

“Vậy thì cũng đừng ép cái việc phiền phức đó vào tôi, đồ ngốc!” (Hiiro)

“Eh?! Ai ngốc hả?!” (Liliyn) (Ichime: người ta thả thính mà không biết bắt lol, tội cho aka-loli)(CounterMAN: mấy con tsun nó toàn thế thôi)

Thấy Liliyn bỗng nhiên tức giận khiến cậu hơi bất ngờ.

“Nhưng, cô biết không..….tôi đúng thật rất muốn nhìn thấy cái viễn cảnh mà cô nhắc tới đấy.” (Hiiro)

“Hee….Ah…vậy sao?” (Liliyn)

Liliyn đỏ bừng mặt và quay đi khi thấy nụ cười và câu trả lời của Hiiro

(Thú vị đấy. Ý nghĩ đó của cô nàng này thật sự rất thú vị. Nếu nơi như thế thực sự tồn tại, mình muốn được thấy nó) (Hiiro)

Tuy nhiên, tham vọng này không phải là thứ có thể hoàn thành chỉ trong một đêm, nó cần một khoảng thời gian rất lâu để thực hiện. Nếu họ cứ tiến hành một cách vô kế hoạch thì Hiiro có thể sẽ không có cơ hội thấy nó khi cậu vẫn còn sống.

(Không ổn. Mình đang bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề trẻ mãi không già.) (Hiiro) (CounterMAN: viết “youth” + “forever” rồi ấn lên người, ez life)

Mặc dù cái vấn đề không-phải-con-người là không thể tránh khỏi, nếu có thể, cậu muốn thấy những loài ở thế giới này cố gắng luyện tập cho Olympic hay những sự kiện thể thao tương tự như ở Trái Đất.

Ý tưởng của Liliyn thật sự rất thú vị. Cậu xác định bản thân sẽ trở thành một giám khảo cho các cuộc thi nấu ăn. Cậu thấy nhẹ nhõm hẳn khi tìm thấy hy vọng mà cậu mong chờ cho tương lai sắp tới.

Tuy nhiên, con đường này chắc chắn sẽ rất dài và trắc trở, cậu nghĩ vậy khi nhìn quanh cái thành phố đã bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh này.

“Một ước mơ…huh?” (Hiiro)

“N? Sao vậy?” (Liliyn)

“Hm, sau khi đến thế giới này, đây là lần đầu tôi suy nghĩ về một thứ như là ước mơ” (Hiiro)

“Ước mơ? Ngươi mà cũng có à?” (Liliyn)

“Thật thô lỗ. Cơ mà, lúc nãy tôi đã nói cho cô rồi mà?” (Hiiro)

“Eh?” (Liliyn)

“Ước mơ của tôi là thấy ước mơ của cô trở thành hiện thực” (Hiiro) (Ichime: lãng mạn chưa =]])(CounterMAN: cái này là cả rổ Thính rồi =)))) )

Liliyn

“….V-vậy có ổn không thế? Cái kiểu ước mơ đó” (Liliyn)

Hiiro chưa bao giờ thật sự nghĩ chi tiết về ước mơ của cậu. Cậu chỉ cảm thấy mình cũng muốn có một ước mơ.

“Tôi không phiền đâu, tôi chỉ muốn thấy nó. Cái hình ảnh về【Edea】ở trong đầu cô” (Hiiro)

“H-hiểu…..ta hiểu rồi!” (Liliyn)

Liliyn nở một nụ cười thật tươi, giống y như một đứa trẻ được một món quà mới vậy.

“Nhưng mà Aka-Loli này, con đường sẽ gian nan đấy” (Hiiro)

Trong khoảnh khắc, cô nhìn Hiiro và hơi bối rối, rồi cô bất ngờ khoanh tay cười lớn.

“Hmph, đó là cái ta muốn! Từ 'không thể' không có trong từ điển của ta! Kuhahaha!” (Liliyn)

“…..Tôi hiểu. Vậy là cô đã chuẩn bị tâm lí rồi?” (Hiiro)

“Tất nhiên!” (Liliyn)

“Vậy, tôi sẽ giúp một tay” (Hiiro)

Ngay sau đó, Liliyn hoàn toàn sững sờ. Cô không ngờ rằng Hiiro lại quyết định giúp cô nhanh như vậy.

Trước giờ, cô đã luôn lo nghĩ về việc sẽ ép buộc cậu ta trong tương lai. Vì mỗi lần nghĩ về Hiiro, tâm trí của Liliyn luôn bị xao động khó tả, nên cô luôn luôn né không nghĩ đến điều đó. Nhưng nghe những gì cậu ta nói, cô thầm nghĩ Hiiro thật đúng là một người kỳ lạ.

“Đó là đương nhiên! N-ngươi dù gì cũng là của ta! Ngươi đương nhiên phải giúp ta!” (Liliyn)

Mặc dù Liliyn chỉ thẳng ngón tay vào cậu, cũng không thể phủ nhận được sự mừng rỡ từ đáy lòng cô, khi trên mặt cô hiện ra một nụ cười cực kì tươi. Cô cố giấu đi sự xấu hổ bằng cách nói to lên. (CounterMAN: Tsun lòi ra)

“Đừng đùa. Đây sẽ được coi như là yêu cầu. Vật trao đổi sẽ là hmm…..tự do ở vùng đất đó thì sao?” (Hiiro)

“N-ngươi vừa nói tự do?.... Ngươi tính làm gì?” (Liliyn)

“Tôi ko chắc. Tôi có nên nói cho cô không? Chắc không nên nhỉ?” (Hiiro)

“Mumuu….. Này! Đừng khinh thường ta! Ta đương nhiên có thể cho ngươi tự do ở vùng đất đó!” (Liliyn)

“Heh, vậy hợp đồng được kí kết.” (Hiiro)

Kể cả khi sau này cô nàng có viện cớ gì đi nữa, cậu đều có thể tái hiện lại kí ức với ký tự『Project (Chiếu)』『映』.Và nếu vẫn cô từ chối và lí sự thì cậu sẽ dùng《Word Magic》để ép cô nàng phải lắng nghe.

Thực ra, khi lần đầu cậu đến nước này, hay đúng hơn, khi cậu bắt đầu hành trình cùng Liliyn, mọi thứ đều rất tốt đẹp. Cậu cũng không nghĩ rằng, từ đó cậu sẽ có một ước mơ để làm.

Tất nhiên cậu muốn đi thăm thú khắp【Edea】, nhưng nếu bị ép nói ra, thì đó chỉ là việc Hiiro xem như là sở thích mà thôi.

Ước mơ này của Hiiro, trên thực tế, là khó vô tận ở thế giới này. Tuy nhiên, cậu đã suy nghĩ thấu đáo về ước mơ của mình.

(Do đó, trong khi giúp đỡ Aka-Loli, mình phải làm gì đó với cuộc chiến này đã…) (Hiiro)

Đúng thế, có một thứ vô cùng cần thiết cho ước mơ của Hiiro. Và đó là kết thúc cuộc xung đột này giữa ba quốc gia, hoặc dẫn dắt họ sang một hướng mới. Cậu biết là nó sẽ khó khăn và nguy hiểm. Nhưng, cậu quyết định sẽ thực hiện dù thế nào đi nữa.

(Đúng vậy, mình nên làm điều mình phải làm. Thế nên, mình không thể để cuộc chiến này ngáng đường mình(Hiiro)

Kể cả Hiiro cũng không ngờ cậu sẽ có một quyết định như vậy, trái tim cậu vui một cách lạ lùng. Giống như đây là một kết quả đẹp đẽ mà cậu nhận được sau bao ngày lười biếng.

(Dù chuyện có thể trở nên phiền toái, nó rất đáng với công sức sẽ bỏ ra) (Hiiro)

Cậu giữ sự quyết đoán đó khi nhìn lên bầu trời cao.

Mặc dù đang có tâm trạng rất tốt, ngoại trừ điều đó, cậu quay sang Nikki đang chơi đùa vui vẻ với Mikazuki.

“Này học trò ngốc, ngươi bị phạt quỳ gối một tiếng.” (Hiiro)

“Ế!!!T-tại sao ạ-desu-zo?!” (Nikki)

“Đó là hình phạt vì đã không nhắc ta về lũ ngốc kia” (Hiiro)

“Đ-đó là..sư phụ thấy đó…u…uu…” (Nikki)

“Quỳ xuống” (Hiiro)

“……vâng” (Nikki)

Vì Nikki thực sự đã quên báo với Hiiro, Nikki không thể làm gì ngoài gật đầu vâng lệnh.

“Ahaha! Nikki làm chủ nhân tức giận~!” (Mikazuki)

Cạnh Nikki, nhìn bộ dạng bị phạt của Nikki, Mikazuki vui vẻ chỉ tay vào Nikki. Nhưng rồi cô bé lập tức đứng hình sau những lời tiếp theo của Hiiro.

“Ngươi cũng thế, Chim chảy dãi” (Hiiro)

“…..Fueeee!?” (Mikazuki)

Nụ cười của Mikazuki dần cứng lại.

“Lúc trước, khi ta đang nói chuyện, Ngươi rất phiền phức. Đây là lỗi ngươi đã mắc phải.” (Hiiro)

“Kh-không thể nào! Chủ nhân thật quá đánggggg!” (Mikazuki)

“Im lặng. Hoặc quỳ hoặc nhịn bữa tối” (Hiiro)

“Vâng! Mikazuki sẽ vui vẻ làm theo-kui!” (Mikazuki)

Khi Mikazuki nghe thấy bữa ăn bị đe dọa, thái độ của cô bé thay đổi ngay lập tức. Đó là bằng chứng cho thấy cô bé rất ghét bị mất phần ăn.

“Kui……đây cũng là lỗi của cậu, Nikki” (Mikazuki)

“Sai rồi~zo. Đó là do cậu làm sai đấy chứ” (Nikki)

“Không đúng~mon! Lý do mình trở nên phiền toái là vì Nikki~mon!” (Mikazuki) (Ichime: hơi bối rối nhưng có nên ship…)(CounterMAN: thôi xin người, 2 con nhóc con cãi nhau thì ship gì -_- )

“Mu….Mình cũng sẽ không bị phạt nếu như không vì cậu, Mikazuki” (Nikki)

“Ahh! Nói đúng~mon! So sánh với Nikki, chủ nhân luôn chăm sóc cho cơ thể mình nhiều hơn~mon!” (Mikazuki) (Ichime: tui biết các bạn muốn nghĩ gì, hãy ngừng suy nghĩ đó đi..)

“Ah….mumumu” (Nikki)

“Hehe~n! BA~KA, Nikki đãng trí, boooo~” (Mikazuki)

“Uuu, việc này thật nhục nhã!” (Nikki)

Thái dương Hiiro nhăn lại, giật giật khi nghe cuộc đối thoại của hai đứa.

“Hai tiếng nhé?” (Hiiro)

Nghe được câu đó, cả hai cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

““Chúng con sẽ không gây phiền toái nữa ạ!””(Mikazuki & Nikki)

Cả hai lớn tiếng đáp lại với khuôn mặt tuy cười tươi nhưng tái mét, mồ hôi trán túa ra đầy mặt.