Trans: Mều
Editor/Proofreader: CounterMAN
___
Chapter 132: Gà công nghiệp xuất chuồng.
“Level của các ngươi có vẻ khá cao đấy, nhưng… chiến trường không phải sân nhà trẻ của các ngươi. Với cái quyết tâm nửa vời như thế thì các ngươi có nghĩ rằng mình sẽ trở về nguyên vẹn được không? Từ những gì ta thấy thì các ngươi chưa bao giờ thấy người chết đúng chứ?” (Ornoth)
“…………………..” (Chika)
Chika cứng họng, không nói nên lời nào.
“Hay tên vua đó chỉ đơn giản coi các ngươi như tốt thí, có thể dễ dàng vứt bỏ?” (Ornoth)
“Đ-đó không thể nào là sự thật!” (Chika)
Cô kịch liệt phản đối.
“Vậy thì tại sao các ngươi lại ở đây? Sẽ rất dễ hiểu nếu các ngươi chịu động não một chút. Chính xác thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả các ngươi ra chiến trường? Thực chất, với một lũ tân binh chưa hề sẵn sàng để chiến đấu, thì còn lí do nào khác khi mà tên vua đó gửi các ngươi tới đây?” (Ornoth)
Với Ornoth, đó đơn thuần chỉ là một câu hỏi. Nhưng với Chika, nó đã gây cho cô một cú sốc lớn. Tại sao vua Rudolf lại quyết định để họ ra trận cùng vài người lính như thế này trong khi họ chưa bao giờ giết người?
Nếu ông ta thực sự muốn tấn công 【Demon Capital】thì cần phải chuẩn bị một đạo quân lớn hơn chứ. Vậy tại sao ông ta chỉ gửi quân số ít như vậy đến đây?
(Mình không hiểu! Mình không hiểu nổi! Dù có cố nghĩ thế nào mình cũng không thể hiểu được!) (Chika)
“Chi……ka……” (Taishi)
Tiếng Taishi gọi kéo cô về thực tại. Vết thương đã khiến cậu bình tĩnh hơn, và cậu cũng không thể hành động liều lĩnh như vừa rồi nữa.
“Taishi! Cậu ổn chứ?” (Chika)
“Ah, ừ. Bụng tớ đau nhưng… ông ta đã nương tay.” (Taishi)
“Eh?” (Chika)
Tay ôm bụng, Taishi đưa mắt nhìn Ornoth.
“Ông ta chẳng hề sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Chắc chắn là… level của ông ta cao hơn tụi mình. Nhưng không chỉ có thể, tớ còn thấy rằng ông ta chuyên về những đòn tấn công vật lí.” (Taishi)
“Hou, phân tích khá đấy” (Ornoth)
Giờ Ornoth mới có chút ấn tượng về Taishi. Có thể nhìn thấu khả năng của đối thủ chỉ sau khi nhận một đòn đánh như vậy, danh hiệu “anh hùng” của cậu ta đúng là không chỉ để trang trí.
“Ma thuật không phải là thứ vũ khí duy nhất của ông. Tôi, ít nhất thì, cũng biết điều đó.” (Taishi)
Nhìn kĩ thì, cơ thể Ornoth cuồn cuộn cơ bắp. Taishi hiểu rằng chỉ một cú đấm của ông ta thôi cũng đủ để đánh sập cả một tòa nhà. Dù gì cậu cũng đã rèn luyện rất nhiều, sau khi lấy lại được bình tĩnh thì việc phân tích được như thế cũng không phải chuyện quá to tát.
“Giờ thì, nếu ngoan ngoãn chịu đầu hàng thì các ngươi có thể sống, thậm chí cũng có thể được thả tự do. Nhưng nếu tiếp tục kháng cự, thì với tư cách là một《Cruel》, ta sẽ tặng các ngươi vé miễn phí xuống địa ngục.” (Ornoth)
Lời ông nói như tiếng gầm của mãnh thú. Taishi một lần nữa nhận ra người đàn ông trước mặt mình đây thực sự là quái vật.
(Dù vậy, nếu chúng ta hợp sức lại chúng ta có thể đánh bại ông ta… nhưng…) (Taishi)
Hiện tại, chỉ có duy nhất Chika và cậu có thể chiến đấu. Nếu nghiêm túc thì chí ít họ cũng có thể khiến ông ta bị thương, nhưng, để đánh bại ông ta, thì ma thuật là thứ thiết yếu. Tuy nhiên, một khi họ có ý định sử dụng ma thuật, Ornoth sẽ kết liễu cả hai.
Đó là lí do tại sao việc Shinobu và Shuri có thể yểm trợ họ từ xa là rất cần thiết, nhưng đâu có dễ dàng thế.
“Ta-Taishi…..” (Chika)
Chika lo lắng nhìn cậu. Cậu không biết cô có cùng ý nghĩ với cậu hay không, nhưng có vẻ như cô cũng thấy rằng họ không hề có cơ may chiến thắng nếu chiến đấu ở đây.
Taishi nhắm mắt lại và trầm ngâm suy nghĩ. Và khi cậu vừa mới mở mắt ra và định nói thì,
“Thấy ngươi rồi, 《Cruellllllllll》!” (Lenion)
Lenion, vị hoàng tử thứ hai đến từ 【Gabranth Capital: Passion】đột ngột xuất hiện. Không chỉ có thế, hắn còn chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu khi làm lốc xoáy xuất hiện từ phía đầu kiếm.
“Đánh bại 《Cruel》ở đây sẽ giúp ta tiến thêm một bước gần đến vị trí của kẻ mạnh nhất!” (Lenion)
Lenion vung kiếm và chĩa về phía Ornoth. Taishi và những người bạn cũng ở cạnh đó, nhưng có vẻ như hắn chẳng thèm để ý đến họ dù chỉ một chút.
Lốc xoáy vừa rời khỏi thanh kiếm, một cơn bão xuất hiện và tấn công cả khu vực.
“Kuh!” (Ornoth)
Ornoth ngay lập tức cố tránh khỏi tầm ảnh hưởng, nhưng lốc xoáy không dừng lại. Cơn gió mang theo những lưỡi gươm vô hình bắt đầu tấn công Taishi và ba người kia.
“Uwaaaaahhh!?” (Taishi)
“Kyaaaaaa!?” (Chika)
Taishi và Chika hứng trực tiếp đòn đó, họ bị lốc xoáy nuốt chửng và bị thổi bay ra khỏi thành phố. (CounterMAN: đã đen còn lắm lông, vừa ăn hành của Ornotsh xong tự dưng ăn thêm đòn của Lenion :v, mà có ai thấy giống team Rocket không :v ) Và rồi, cách đó một đoạn, Shinobu và Shuri cũng nhận phải sát thương tương tự.
Hai người họ văng ra xa và đâm sầm vào tường. Ornoth vẫn tiếp tục chạy quanh để tránh những đòn tấn công liên tiếp của Lenion.
Những người còn sót lại là Nikki, nhờ trốn được sau một tòa nhà mà không bị phát hiện, và hai người con gái bị thương do lúc nãy bị thổi bay bởi cơn lốc.
“C- có thể nào họ đã c-chết desu-zo?” (Nikki)
Khi Nikki khẽ khàng tiến lại gần hai người họ để kiểm tra, cơ thể Shinobu bỗng động đậy. Nikki giật nảy người vì ngạc nhiên, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ vẫn còn sống. Sẽ chẳng vui vẻ gì nếu thấy những cô gái ngang tuổi chủ nhân mình trở thành xác chết.
“Uu……o-oww……” (Shinobu)
Shinobu xoa hông, có vẻ cô vẫn còn tỉnh táo, cô gượng đứng dậy.
“Ch-chuyện quái gì vừa mới geez... cậu không sao chứ, Shuri-cchi?” (Shinobu)
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Shuri, người đang nằm bên cạnh. Đột nhiên, mắt Shinobu mở to. Lí do là vì cô đã nhìn thấy vài vệt máu trên đầu Shuri. Chắc hẳn cô đã đập đầu vào tường. Và giờ thì cô vẫn bất tỉnh.
Tình huống tồi tệ nhất rất có thể sẽ xảy ra.
“Shuri-cchi!” (Shinobu)
“Ahh, chị không nên làm thế!” (Nikki)
“Eh?” (Shinobu)
Vì Nikki đột nhiên ngăn cản, cô co rúm người lại và đứng hình.
“Khi thấy người bị thương ở đầu thì tốt hơn hết đừng có tự ý di chuyển họ, đó là điều shishou (sư phụ) đã nói với tôi!” (Nikki)
Cô bé giơ ngón trỏ lên, vừa giải thích vừa lắc lư đầu ngón tay.
“Shishou... ý em là Okamura-cchi?” (Shinobu)
“Okamura-cchi? Đó cũng là một cách gọi à?” (Nikki)
Nikki nghiêng đầu một cách dễ thương và hỏi.
“Ah, xin lỗi. Umm, ý chị là Hiiro Okamura.” (Shinobu)
“Ohh, ra thế! Vậy là chị biết Shishou!” (Nikki)
Cô bé cười vui vẻ. Shinobu cũng cười đáp lễ, nhưng nét mặt cô tối sầm lại khi làm vậy.
“Đúng thế, nhưng chị không thể để cô ấy nằm đây như thế này được…” (Shinobu)
“Thế để chị ấy nghỉ ngơi trong quán trọ nhỏ đằng kia thì sao?” (Nikki)
“… Sao cơ?” (Shinobu)
Nikki chỉ về hướng quán trọ mà Hiiro vừa rời khỏi.
“Chúng ta nên chườm khăn lên trán chị ấy và giữ cổ cố định, nhưng tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu di chuyển thật chậm rãi. Theo những gì tôi thấy thì, cô ấy có chảy máu, nhưng hơi thở thì vẫn đều.” (Nikki)
Shinobu lặng người nhìn Nikki khi cô bé nói liến thoắng và lấy một chiếc khăn ra khỏi ngực áo.
“Hm? Có vấn đề gì à?” (Nikki)
“Eh? Ah, không, chỉ là , chị tự hỏi em có thực sự là một đứa trẻ không.” (Shinobu) (Mều: ồ vậy là cảm thấy mình thua kém 1 đứa trẻ con sao <(“) )
Thực sự thì, với ngần ấy hiểu biết, thật khó có thể chấp nhận được chuyện Nikki chỉ là một đứa bé.
“Mufufu~ nhìn thế này thôi, nhưng tôi là người lớn rồi đấy!” (Nikki)
Cảm thấy được khen, Nikki vênh váo.
“Heh, em bao nhiêu tuổi?” (Shinobu)
“10 tuổi!” (Nikki)
“…Em chỉ là một đứa trẻ.” (Shinobu)
“Mumuu! Thật là bất lịch sự khi đối xử với tôi như trẻ con!” (Nikki)
“Ahh, xin lỗi. Vậy như một người trưởng thành…..umm, tên em là Nikki phải không?” (Shinobu)
“Là Nikki! Chỉ có vậy thôi, tôi cũng không thích ai đó gọi tôi là Ni-cchan!” (Nikki)
“Được rồi, vậy là Ni-cchi!” (Shinobu)
“…umm, chị có nghe tôi nói gì không đấy?” (Nikki)
Nikki ngán ngẩm khi bị gọi là ‘Ni-cchi’ dù đã nói tên mình là Nikki.
“Maa maa, đừng để ý tiểu tiết mà! Giờ thì, giúp chị đưa Shuri-cchi đi thôi.” (Shinobu)
“Đây cũng tính là cứu người nhỉ! Cứ để đó cho tôi!” (Nikki)
Và rồi, hai người họ đưa Shuri vào quán trọ.
________________________________________
*Author’s Note: Kì tới, Hiiro sẽ giáo huấn họ.