Kondo wa Zettai ni Jamashimasen!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 83

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7338

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 61

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 134

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 121

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 159

Vol 1 - Chương 28 Bảy năm của cuộc đời

*Dramaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Vậy tôi xin phép!”

“Trà rất ngon, cảm ơn cô, Marin.”

Marin lấy chiếc cốc rỗng ra khỏi bàn và rời khỏi phòng để lau chùi. Mặc dù cô phục vụ trà Violette mỗi ngày, chủ nhân của Marin, người luôn cảm ơn và khen ngợi cô rằng trà cô pha rất ngon có biểu hiện tươi sáng hơn bình thường. Giọng nói của Violette có chút ấm áp nếu so với giọng nói mệt mỏi thường ngày của cô.

Marin chưa bao giờ thấy một sự thay đổi nào như vậy trong bảy năm qua, dù là rất nhỏ. Violette luôn tự gây áp lực lên bản thân, giống như một quả bóng càng ngày càng căng phồng. Cho đến ngày gia đình Vahan chào đón hai người mới, Marin lo lắng rằng Violette sẽ bị căng thẳng và cảm xúc của cô sẽ bùng nổ không thể kiểm soát.

Nhưng, bằng một điều kỳ diệu nào đó, Violette có một biểu hiện nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước đây.

Đối với bản thân Marin, đó là một điều rất vui. Chủ nhân yêu dấu của Marin đã quá bỏ ngỏ việc nuông chiều bản thân, vì vậy ngay cả khi cô cảm thấy cay đắng hay buồn bã, cô cũng dấu nghẹn và chịu đựng một mình. Violette vốn không biết làm thế nào để trút hết tất cả những cảm xúc đang tích tụ trong cơ thể, và Marin không muốn thấy cô ấy che giấu cảm xúc tiêu cực của mình đằng sau nụ cười giả tạo.

Không có gì khiến Marin hạnh phúc hơn khoảng khắc thấy một Violette hồn nhiên như bây giờ.

(Có vẻ nên chuẩn bị chút món ăn ưa thích của cô chủ cho bữa sáng mai.)

Marin luôn cố gắng hỗ trợ sự tâm trạng của Violette bằng cách làm điều gì đó mà Violette không nhận ra. Nếu Violette biết rằng Marin và những đầu bếp đã đổ tâm huyết như thế nào vào bữa ăn của mình. Violette chắc chắn sẽ từ chối điều đó. Vì vậy, mọi sửa đổi đều phải khiến nó trông hoàn toàn bình thường.

Điều đó chẳng khác nào việc Violette có một thực đơn riêng. Nhưng cũng may là người đàn ông đó chỉ cần nhìn nó giống thôi là đủ và sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện này.

(À, vẫn nên cẩn thận với Maryjun-sama.)

Maryjun là người duy nhất trong nhà nhận ra món ăn của Violette khác so với những thành viên trong gia đình. Sự nhạy bén và con mắt tinh tường là thứ đáng để khen ngợi. Nhưng nó lại là một phiền phức lớn đối với Marin.

Nếu Maryjun muốn điều gì đó, người cha ngu ngốc đó chắc chắn sẽ không ngần ngại hy sinh Violette để lấy nó cho cô. Violette không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó, và Maryjun quá ngây thơ mà không nghĩ rằng những lời lẽ của bản thân đang làm khó chị gái mình.

Cô là một công chúa ngây thơ được bảo vệ cẩn thận. Cô ấy chắc chắn trông thuần khiết và xinh đẹp, nhưng đối với Marin, cô ấy không hơn gì nguyên nhân chính của nỗi đau gây ra cho Violette, người quan trọng với cô.

Maryjun chắc chắn tin vào chuyện đã là gia đình thì phải hạnh phúc bên nhau. Và chỉ cần nhìn vào Maryjun, bố mẹ cô cũng nghĩ rằng đây là điều đúng đắn. Thứ họ tôn thờ là thứ gia đình lý tưởng chỉ có trong sách tranh.

(Họ thực sự là một nhóm khó chịu.)

Tiếng cô nghiến răng mình vang vọng trong não, và cô cắn môi mình đau đớn.

Dựa vào mớ cảm xúc trong lồng ngực, cảm giác như cô ấy sẵn sàng làm vài chuyện ngu ngốc. Nhưng điều quan trọng hơn là Violette sẽ thế nào nếu như cô không ở bên cạnh.

Marin thả lỏng toàn thân và hít một hơi thật sâu. Khi cô thở ra và hạ vai xuống, cô cũng nhận thức được sự căng thẳng của mình giảm xuống như thế nào. Cô sắp xếp những cảm xúc lẫn lộn của mình thành những nhóm nhỏ trong não.

Tôn trọng, tin tưởng, trung thành. Tức giận, ghê tởm, khinh miệt.

Marin có tình cảm to lớn với Violette và sự khó chịu không đáy đối với gia đình Vahan.

Cô ghét gia đình Vahan rất nhiều.

Trước đây, khi Marin thẳng thắn hơn cô hiện tại, cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện làm gia đình này biến mất ngay lập tức. Hoặc khiến họ trải qua cú sốc để họ có thể suy nghĩ về những gì họ đã làm với Violette, nhưng đó chỉ là một ảo tưởng ngây thơ mà cô từng có.

 Bây giờ cô không mong đợi bất cứ điều gì từ gia đình Vahan nữa, đến mức cô thậm chí còn cảm thấy rằng thật ngu ngốc khi phỉ nhổ những lời nguyền rủa lên họ bây giờ.

Hiện tại, chủ nhân của Marin chính là chủ gia đình Vahan, Auld, và cô cũng nhận được tiền lương từ ông ta, nhưng đối với cô, chủ sở hữu duy nhất của cô là Violette. Cô ấy có thể chịu đựng bất kỳ sự sỉ nhục nào vì cô chủ, nhưng nếu cô ấy bị buộc phải tôn trọng ai khác ngoài Violette, cô ấy sẽ cắn lưỡi ngay tại chỗ.

Bởi vì, cô đã quyết định chỉ dành trái tim này cho Violette.

Từ bảy năm trước.

Marin trở thành một đứa trẻ mồ côi vào sinh nhật thứ tư của cô. Cha mẹ cô dắt cô tới trước cửa nhà thờ và bảo cô đợi ở đó.

Mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, cô vẫn tiếp tục chờ đợi. Và khi cô nhận ra rằng sẽ không có ai đến đón mình nữa, thật lạ, cô không hề ngạc nhiên hay bối rối gì cả. Marin không hiểu bằng cách nào cô có thể hiểu chuyện đó khi chỉ mới 4 tuổi.

Cô biết cha mẹ vốn không thương yêu cô. 

Là vì đôi mắt của cô.

Đôi mắt đỏ không phải là hiếm gặp, bạn có thể gặp rất nhiều người có tròng mắt đỏ bên trong thị trấn.

Vấn đề mấu chốt ở đây, đó là gia đình cô không có ai mắt đỏ cả.

Cha, mẹ, ông, bà, hoặc thậm chí chỉ là một người họ hàng, không ai có màu mắt đó. Cả hai bên dòng dõi đều mang mắt màu xanh, vì vậy cũng không thể có chuyện màu trộn lẫn.

Vậy điều đó nghĩa là gì?

Chỉ có một lời giải thích cho chuyện này. Rằng cô không phải con của cha cô.

Mẹ cô đã ngoại tình, kết quả là cô đã được sinh ra trên đời.

Cô không hề biết cha ruột cô là ai, và cũng không muốn biết cho đến bây giờ.

Sau khi biết sự thật cay đắng về vợ và con gái mình. Cha cô đã đưa ra một quyết định, ông ấy tha thứ cho mẹ cô.

“Con của em cũng là con của anh.”

Ông ấy nghĩ rằng nếu đó là một đứa trẻ được sinh ra từ người vợ yêu dấu của mình, thì nó cũng giống như đứa con của ông ta. Người đàn ông đó thực sự yêu vợ sâu đậm đến mức việc chia tay còn khó hơn cả bị phản bội.

Cha của Marin đã tha thứ cho mẹ cô. Vì ông yêu vợ mình hơn bất kỳ ai khác, ông chấp nhận tất cả và quyết định sống cùng nhau.

Ông là một người chồng hiền lành. Hình bóng ông ấy chăm sóc vợ bằng tình yêu vĩ đại chắc chắn là thứ tình yêu lý tưởng.

Một người chồng lý tưởng sẽ khác so với một người cha lý tưởng.

Không dễ gì để nhìn nhận một đứa trẻ xa lạ như con gái mình. Tha thứ cho con gái thông qua tình yêu với vợ khó hơn ông đã nghĩ. Thực tế, cô như một bằng chứng cho sự phản bội đang sống sờ sờ trước mặt ông.

4 năm. Đó là giới hạn mà người đàn ông ấy có thể chịu được.

Và trong 4 năm đó, cô, một đứa trẻ trong độ tuổi nhạy cảm nhất với tình thương của cha mẹ. Cô biết rằng mình đã bị ghẻ lạnh và không được thương yêu.

Người ta an ủi cô rằng họ sẽ đón cô sớm thôi. Nhưng câu đó không hề vang lên trong lòng cô ấy. Rốt cuộc, chính cô cũng biết rằng những lời đó sẽ không bao giờ thành sự thật.

Những người tin vào Chúa lúc nào cũng dịu dàng và ấm áp, nhưng chính vì điều đó, họ đã vô tình làm một chuyện tàn nhẫn, đó là khơi dậy trong cô khao khát được yêu thương. Cô biết ơn vì họ đã nuôi nấng và thương yêu cô, nhưng nơi đó không phải nhà của cô.

Marin cảm thấy nghẹt thở trong môi trường đó, và khi cô trốn khỏi nhà thờ, cô mới chỉ mười hai tuổi.

Tuy nhiên, không có cách nào một đứa trẻ mồ côi không được giáo dục đúng cách có thể sống tốt. Cô ấy ngủ ngoài trời mỗi ngày, đói, mặc quần áo bẩn hơn nhiều so với khi cô ấy bị bỏ rơi, và phải lao động nặng nhọc với đồng lương ít ỏi.

Sự dịu dàng của nhà thờ, và cuộc sống ngột ngạt của vô gia cư. Cô dành cả ngày để cân nhắc hai lựa chọn đó và cuối cùng cô chọn việc ngủ ngoài trời.

Và bước ngoặt của cuộc đời cô đến vào ngày hôm đó. Đó không phải là sinh nhật của cô hay một đêm lễ linh thiêng, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với Marin, đó là một ngày quan trọng hơn tất cả.

Vào ngày đó, bảy năm trước, là ngày cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn.