Đó là một cảnh tượng giống như địa ngục đọng lại trong ký ức của Marin và có lẽ sẽ không bao giờ biến mất. Marin không thể nói với bất kỳ ai, kể cả Violette, về điều mà cô thấy vẫn khiến cô gặp ác mộng dù đã hơn 7 năm trôi qua.
Mọi người chắc chắn biết về điều này. Họ biết, nhưng họ không thể làm gì. Nếu một người hầu trưởng thành thậm chí không thể làm gì, làm sao Marin, một đứa trẻ mới học việc, có thể làm gì được?
Điều duy nhất cô có thể đó là cố gắng nói chuyện với Violette thêm một chút. Nhưng việc đó khá khó khăn khi Violette luôn được mẹ cô gọi tới cạnh bà ấy. Vì vậy nỗ lực của cô không mang lại kết quả.
Mọi chuyện bắt đầu có chuyển biến sau 6 tháng kể từ ngày Marin bắt đầu làm việc.
Đột nhiên Violette không còn được mẹ cô tới thăm nhiều như trước nữa. Và rồi, Bellerose bắt đầu nhốt mình trong phòng, đến bên ngoài còn không bước ra nửa bước. nói gì đến phòng của Violette.
Bellerose đã không nói chuyện với bất cứ ai. Cô không để ai lọt vào mắt cả. Cô chỉ gọi tên của người đứng đầu gia đình, Auld, giống như cô đang nói chuyện trong mê sảng.
“Violette-sama, người có ổn không?”
“…Tôi ổn.”*
*(Note: Violette dùng ‘僕/boku’ khi cô nói chuyện Marin lúc còn bé. Sau này chuyển thành ‘私/watashi’. Cả hai đều mang nghĩa là ‘tôi’. Nhưng ‘boku’ được dùng cho con trai, trong khi watashi dùng xưng hô cho cả nam và nữ đều được.)
Violette ngồi trên một chiếc ghế dài ngoài vườn hoa, thả tóc của cô đung đưa trong gió.
Cô ấy dường như thay đổi hoàn toàn kể từ khi bị mẹ cô ruồng bỏ. Tóc của cô dài ra, giọng nói và cách ăn mặc không còn như trước.
Cho đến khoảnh khắc đó, Marin mới thấy rằng, Violette thật sự là một cô gái.
Đó là câu trả lời cho cảm giác bất nhất của cô bấy lâu nay. So với một cậu bé mười tuổi, Violette quá mảnh mai, bàn tay và sau gáy của cô cũng khác so với một cậu bé bình thường.
Mặc dù chiều cao khá là lý tưởng, nhưng dáng người của cô ấy không khác gì một cô gái. Marin cứ tự nhủ rằng Violette là một chàng trai gầy gò. Nhưng bây giờ cô có thể xác định được rằng chủ của mình là một cô gái, hơn nữa còn là một tiểu thư vô cùng xinh đẹp.
Và tất nhiên, Bellerose cực kỳ ghét điều này.
Auld bé nhỏ mà bà ấy yêu thương hết mực bỗng chốc biến thành một cô gái. Không thể chấp nhận được thực tại phũ phàng, bà ấy nhốt mình trong phòng để tiếp tục giữ lại giấc mơ đã tan vỡ của bà ta. Có lẽ Bellerose đã quên mất Violette từ lâu, thứ duy nhất bà nhớ ở con bà chỉ là một cái bóng đã bỏ rơi bà ấy.
“Tôi xin lỗi, Marin.”
“..??”
“Tôi đã cho cô thấy một thế giới tàn nhẫn mà cô không muốn thấy chỉ vì sự ích kỷ của tôi.”
Nếu họ đang nói về việc Marin có thực sự không muốn biết hay không, thì Violette đã đúng. Cô đã từ bỏ mọi thứ vào thời điểm cô bị cha mẹ bỏ rơi. Đó là lý do tại sao, cô ấy bắt đầu mơ về thứ gia đình lý tưởng của những người khác.
Một người mẹ dịu dàng và một người cha nghiêm khắc. Nhưng trong sự dịu dàng có một chút đáng sợ, trong sự nghiêm khắc có một chút ngọt ngào.
Những gia đình như vậy không hề hiếm gặp, và bây giờ…
Thứ cô thấy ở đây, là một người cha ruồng bỏ gia đình mình. Một người mẹ làm những chuyện đồi bại với đứa con gái của mình và gọi nó là chồng. Và một bé gái chôn vùi tuổi thơ trong cô đơn ở một căn nhà rộng lớn.
“Tại sao…”
Marin hoàn toàn không muốn biết loại ‘thế giới’ ám ảnh như vậy.
“Sao người lại thuê tôi?”
Cô ấy chỉ là một cô bé lớn hơn Violette một chút, không liên quan gì đến cô cả. Cô không có gia đình, không có tiền và không được học hành. Một đứa trẻ vô gia cư bẩn thỉu.
Cô không xứng đáng để có được một công việc đảm bảo thức ăn, quần áo và chỗ ở. Có quá nhiều khuyết điểm trên người, vì vậy không thiếu lý do để người ta có thể đuổi cô đi.
“Người mong đợi gì từ một đứa thấp hèn như tôi?”
Marin không có gì, và cũng chẳng thể làm gì. Làm sao cô có thể cứu Violette ra khỏi địa ngục đó trong khi cô sợ hãi khi nhìn thấy cảnh ấy đến mức gặp ác mộng?
Cô có một trái tim hẹp hòi và thiếu sức mạnh, đến mức cô từng ghen tị với Violette, người mà cô nên biết ơn như ân nhân của mình.
Marin không thể hiểu Violette muốn gì từ một đứa vô dụng như cô.
“… Đôi mắt.”
“Mắt?”
“Đó là vì… đôi mắt của cô rất đẹp.”
Violette nói như vậy khi cô nhìn thẳng vào mắt Marin.
Đôi mắt đỏ của Marin. Đó là bằng chứng của sự phản bội. Thứ đã đẩy cô đến bờ vực thống khổ.
Cô ghét đôi mắt của chính mình.
Marin không thể làm ngơ trước sự thật rằng cô đã bị bỏ rơi dù thế nào đi chăng nữa. Và nếu bố mẹ cô có đón cô trở lại bây giờ, cô cũng không quan tâm, cô chỉ thấy một sự ghê tởm đối với họ.
Nhưng đôi khi, bên trong nhà thờ, khi thấy cha mẹ dắt tay con cái mình đi đến thánh đường. Cô tự hỏi rằng.
Nếu đôi mắt này không đỏ. Nếu chúng có màu sắc giống với bố và mẹ mình, liệu cuộc sống của cô có thay đổi?
“Tôi không thích những người mắt đỏ chút nào. Họ khiến tôi cảm thấy như mẹ tôi đang nhìn tôi.”
Bellerose bắt ép Violette, là đứa con gái ruột của mình, làm chồng. Không hiểu tại sao Marin nghĩ rằng Bellerose thậm chí còn bẩn thỉu hơn cả mẹ cô, người đã quan hệ với ai đó không phải là chồng mình, mặc dù tình yêu của Bellerose là hết lòng và chung thủy.
“Đó là lý do tại sao, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của cô, Marin, tôi không bao giờ biết rằng chúng có màu sắc đẹp như vậy.”
Violette đứng dậy khỏi băng ghế và đứng trước mặt Marin, người đang ở bên cạnh cô. Đầu ngón tay cô duỗi ra từ từ, chạm vào mắt Marin qua khe tóc mái.
Một cô gái có đôi mắt giống mẹ của Violette ngất xỉu gần khu vực phía sau nhà của cô.
Những gì cô cảm thấy ở những ánh sáng đỏ lờ mờ đó không phải là sự khó chịu thông thường của cô với cảm giác như ai đó đang liếm cổ mình.
Đối với Bellerose, đó có thể là một cuộc chia tay để từ bỏ tình yêu của đời mình, nhưng đối với Violette, đó là khoảnh khắc hy vọng chấm dứt cuộc sống đau khổ và giả dối của cô.
“Một màu đỏ rất đẹp và rực rỡ. Tôi đã bị chúng quyến rũ một cách vô thức.”
Nỗi ám ảnh và niềm tin mù quáng của mẹ cô dường như vướng vào khắp cơ thể của Violette, kèm theo sự khó thở như thể cô đang dần bị bóp nghẹn.
Cô tự hỏi liệu một ngày nào đó cô sẽ bị cuống vào cơn điên loạn ấy.
“Đó là lý do tại sao, tôi muốn cô ở lại với tôi. Bởi vì khi tôi nhìn vào mắt cô, Marin, tôi có thể tin rằng hai thứ có bề ngoài giống nhau không có nghĩa là chúng giống nhau.”
Không giống nhau. Violette có những suy nghĩ gì khi cô ấy nói vậy? Có phải ý cô ấy là ngay cả khi Marin và Bellerose có cùng một đôi mắt đỏ, họ là hai người khác nhau?
“Cô có nghĩ đó là một lý do ngu ngốc không?”
Những người khác sẽ ngạc nhiên và cười vì lý do ngớ ngẩn của một đứa trẻ mười tuổi đã thuê một người vì cô chỉ nghĩ rằng đôi mắt người đó đẹp, phải không?
“Đối với tôi, điều quan trọng là thế giới của tôi đã thay đổi. Tôi có thể cảm thấy thoải mái khi biết tôi sẽ không bị cuốn vào đôi mắt đỏ đó khi nhìn vào cô, Marin.”
Bàn tay chạm vào Marin thật nhỏ và khi cô nhìn thẳng vào biểu cảm của Violette, cô ấy trông trẻ con hơn những gì cô nghĩ ban đầu. Ngay lúc đó, Marin nhận ra rằng cô gái này trẻ hơn mình. Bản thân Marin không đủ trưởng thành để gọi Violette là một đứa trẻ, nhưng điều đó không thay đổi rằng cô vẫn nhỏ hơn Marin, người sinh ra sớm hơn cô vài tuổi.
“Tôi thực sự thấy có lỗi khi kéo cô vào chuyện này. Nếu cô muốn nghỉ việc, tôi sẽ không ngăn cản.”
Nụ cười méo mó của Violette trông buồn và cô đơn, nhưng cô ấy vẫn buộc mình phải làm điều đó.
Ngay cả khi Violette nói rằng cô ấy muốn Marin ở lại với mình, cô ấy cũng không thể đưa tay ra và bảo cô đừng đi.
Nếu không ai có thể sẵn lòng chìa tay giúp đỡ cô ấy, thì hy vọng một thứ gì đó tươi sáng hơn với cô chỉ là một thứ hão huyền. Đôi lúc Violette chỉ có điều ước giản đơn là có thể tìm thấy một người nào đó để cô có thể sống thật với lòng mình, nhưng cô chẳng thể tìm thấy ai như vậy. Những chuyện không mong muốn cứ liên tiếp lăp lại khiến cô hình thành nên ý nghĩ rằng cô sẽ chẳng bao giờ đạt được thứ cô mong muốn.
Violette rất giống với Marin, khi cô còn ở bên cha mẹ mình.
Mặc dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng họ sống cùng chung một thế giới. Thế giới mà họ không được yêu thương.
Marin tự hỏi ai trong số họ hạnh phúc hơn, và cô cảm thấy rằng mình thật lố bịch.
Sẽ có ai đó cảm thấy hạnh phúc cho dù có bị bị cha mẹ ruồng bỏ và phải nhận lấy sự thương hại từ những nữ tu tại cô nhi viện. Sẽ có ai đó vui vẻ chấp nhận việc trở thành một quý tộc cho dù họ có phải sống trong môi trường tù túng và lạnh lẽo. Hoặc có những người, chỉ đơn giản là được sống thôi, đã là niềm hạnh phúc đối với họ. Mỗi người đều có một kiểu hạnh phúc của riêng mình.
Mọi người có thể dễ dàng nói rằng họ hạnh phúc. Khi Marin suy nghĩ về nó, cô không thể đưa ra câu trả lời nào. Rõ ràng có rất nhiều người khốn khổ hơn Marin và Violette, nhưng họ vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Marin đã thấy những người như vậy, đầy niềm tin và vị tha, bên trong nhà thờ. Họ luôn mỉm cười dù khổ cực và thiếu thốn. Họ thực sự là những người tốt, mềm mại và dịu dàng. Nhưng Marin không thể nhận thứ hạnh phúc của họ mà lờ đi nỗi đau còn đang rỉ máu trong lòng.
Marin bị bỏ rơi mà không được cha mẹ yêu thương, và Violette được tạo ra để sống cùng với một ảo tưởng bị bóp méo. Họ không thể tìm được thứ hạnh phúc của riêng mình.
“Tôi sẽ không đi đâu cả.”
Violette, người đang cố đứng vững trên đôi chân của mình, trông cô ấy thực sự rất cô đơn. Thực tế, trong căn nhà này không có bất cứ ai hỗ trợ phía sau cô cả.
Mặc dù Marin biết mình không thể làm gì để giúp cô gái này, nhưng cô muốn chắc rằng, khi Violette nhìn lại phía sau, luôn có một người nở một nụ cười với cô.
Và nếu như cha mẹ của Violette hoàn toàn bỏ rơi cô ấy, Marin sẽ làm tất cả những gì có thể để vùi lấp khoảng trống đó.
“Tôi sẽ ở bên cô chủ cho đến cuối cuộc đời mình. Sau tất cả, mạng sống này thuộc về cô…Violette-sama. Vì cô đã cứu tôi khỏi bờ vực cái chết.”
Bàn tay nhỏ bé này chắc chắn là thứ đã cứu rỗi Marin vào ngày hôm đó. Nếu Violette không chìa tay giúp đỡ, thì bây giờ cô đã chết đói bên đường.
Phải, người giữ cô sống cho đến giờ chính là Violette.
Thức ăn ngon, quần áo đủ, nước sạch, và một cái giường ấm.
Tu sĩ, những người tin rằng lòng trung thành với thiên chúa có thể giúp họ làm mọi thứ bằng một cách nào đó, luôn trong tình trạng nghèo khó. Vì để theo đuổi thứ hạnh phúc của họ, những người đó luôn nhận nhiều trẻ mồ cô vượt quá khả năng họ có thể. Vì vậy cuộc sống của Marin ở đó cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa kể cô còn bị cuốn vào cuộc chiến giữa những đứa trẻ trong cô nhi viện.
So với việc trở về đó hoặc ngủ ngoài đường. Nơi này tốt hơn cả ngàn lần.
Nhưng Marin không phải người sẽ ở lại chỉ vì lý do tầm thường như vậy.
Violette nói rằng đôi mắt của cô, thứ mà cô ghét cay ghét đắng, rất đẹp.
Những từ đó, lòng tốt nhỏ bé đó, là tác nhân gây ra sự bùng cháy trong trái tim cô. Một sức nóng dịu dàng.
Marin muốn ở lại với Violette. Và Marin cũng muốn nói cho cô chủ rằng đôi mắt của cô ấy cũng rất đẹp.
Đây chắc chắn là sự đồng cảm, và chắc chắn là tình cảm đầu tiên mà Marin từng có.
Không chỉ Violette, mà thế giới của Marin cũng thay đổi theo.
~~~~~~~~~~~~~
Thời gian Marin trở về phòng muộn hơn bình thường vì cô phải thảo luận với đầu bếp về thực đơn bữa sáng cho ngày mai. Vì nếu cô không xuất hiện ở phòng cô chủ lúc cô ấy tỉnh dậy vào buổi sáng, cô ấy sẽ khiến Violette lo lắng.
“Ah,, Lịch trình ngày mai.”
Violette nói rằng cô ấy sẽ có một chuyến đi chơi sau giờ học, vì vậy cô ấy sẽ về nhà muộn hơn một chút. Marin mở cuốn thời gian biểu của cô ấy và chỉnh sửa một chút.
Tiếng kim loại cào vào tờ giấy vang lên, và cây bút máy trong tay cô lọt vào tầm mắt của cô. Marin nghĩ rằng cây bút màu hoa anh đào này quá dễ thương để cô sử dụng, nhưng cô chắc chắn rằng cô sẽ không bỏ nó cho đến hết cuộc đời.
Đây là một món quà nhỏ mà cô mới được Violette tặng gần đây, mừng sinh nhật thứ 20 của cô.
Cô đã bước đến tuổi trưởng thành, và Violette cũng đã mười bảy tuổi.
Marin đã ở với Violette bảy năm kể từ ngày đó, ban đầu là do sự cảm thông. Cô đã nhìn thấy cha mẹ ích kỷ của Violette đã bóp méo cuộc đời con gái mình như thế nào.
Nhưng lòng trắc ẩn dần thay đổi thành tình cảm, Violette trở nên quan trọng hơn từng ngày. Marin càng chăm sóc Violette, cô càng cảm thấy Violette thiếu thốn sự chăm sóc, và cô càng ghét những người không chăm sóc Violette.
(Thật tuyệt khi cô chủ hạnh phúc.)
Violette là một người rất giỏi trong việc kìm nén cảm xúc và giết chết chúng, và hiếm khi thể hiện bất kỳ biểu hiện nào ra bên ngoài. Marin không thể bắt lỗi cô chủ vì cô cũng như vậy, nhưng trong trường hợp của riêng cô, đó là vì cảm xúc thăng trầm của cô rất nhỏ.
Violette dường như hạnh phúc lạ thường vào hôm nay, từ cách cô không tự ép mình vào bàn ăn nơi được cho là khiến cô cảm thấy ngán ngẩn. Không ai trong số những người ăn cùng bàn với cô nhận ra điều đó, nhưng ngay cả khi họ chú ý, họ sẽ mặc kệ hoặc chỉ hỏi vài lời qua loa. Nếu họ không quan tâm đến cảm xúc của Violette, thì thà rằng là họ không cần phải để ý bất cứ điều gì thì hơn.
Khi Marin hỏi về lý do, cô nói rằng cô đã hứa với Yulan sẽ có một chuyến đi chơi.
Marin biết Yulan Kugles. Họ đã gặp nhau thông qua Violette, nhưng họ hầu như không bao giờ nói chuyện với nhau. Yulan mà Marin biết là từ biểu hiện mà cô nhìn thấy khi Yulan ở cùng với Violette, và cả hành động của anh ta thông qua những cuộc nói chuyện với Violette nữa.
Marin biết tên, khuôn mặt và một số thông tin về anh ta ở một mức độ nào đó, nhưng mối quan hệ của họ không khác người lạ là bao.
Tuy nhiên, niềm tin của Marin vào Yulan đủ mạnh để gọi anh là đồng chí của cô.
Vì hai người đều suy nghĩ về Violette rất cẩn thận và mong muốn cô hạnh phúc hơn bất cứ điều gì.
Nếu Violette đi ra ngoài một mình, Marin sẽ phải cân nhắc mọi thứ nhiều hơn một chút, nhưng nếu cô ở cùng với Yulan, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô khỏi rắc rối. Bất chấp tất cả sự chú ý mà Violette nhận được, cô chắc chắn không hiểu được tác động ngoại hình của chính mình.
Chuyện khá bình thường khi cô ấy không nhận thức được về nó vì cô chủ yếu sống trong ngôi nhà nơi cô thậm chí không được gọi bằng tên của mình. Nhưng một khi cô ấy đi ra ngoài, mọi người sẽ bị thu hút bởi Violette, bất kể nhận thức của cô ấy là gì.
“Mình nên giảm khẩu phần bữa tối đi.”
Violette sẽ trở lại đúng giờ cho bữa tối, nhưng nếu cô ấy ăn thứ gì đó trước, Marin phải giảm bớt lượng thức ăn lại.
Marin đã viết một ghi chú để cô ấy không quên và nhét nó vào bộ đồng phục hầu gái ngày mai. Khoảnh khắc cô bước vào giường, cô cảm thấy buồn ngủ.
Trong khi để ý thức của mình từ từ rơi vào thế giới của những giấc mơ, cô ước rằng ngày mai Violette sẽ trở về nhà với một nụ cười.