"…"
Maryjun sững người, không thể trả lời câu hỏi bất ngờ. Rõ ràng là suy nghĩ của cô không theo kịp, và cô đang cố gắng để hiểu lời của Violette.
“Tức là những người không đồng ý với công lý của em được coi là xấu xa sao?”
“…”
“Không thể trả lời đúng không? Cũng có những người tin vào một công lý khác với em, và đối với những người đó, ít nhất chính họ cũng nghĩ rằng họ không sai.”
“Kẻ thù của công lý, thực ra đơn giản chỉ là một thứ công lý khác.”
Không có ai xấu xa. Cả hai đều có thể đúng và cả hai cũng có thể sai. Không ai có thể quyết định công lý nào tốt hơn cả, vì vậy mọi người chỉ có thể tin vào hình thức công lý của chính họ.
“Tuy nhiên, chúng ta khác với những người dân sống ngoài kia. Chúng ta là quý tộc, những người có đặc quyền quyết định loại công lý nào thắng thế. “
Sẽ chẳng có ai lại đi hỏi lý do tại sao mà quý tộc lại từ chối thứ công lý bình đẳng đó cả. Vì nó đã quá rõ ràng.
Nếu Maryjun tuyên bố rằng tất cả những người có suy nghĩ khác biệt của mình là sai. Mọi người sẽ nghĩ về chuyện đó như thế nào? Nếu hình thức công lý của con bé là chân lý, vậy thì trên đời này có bao nhiêu người bị coi là xấu xa?
Maryjun đã không sai khi đánh trả. Việc đó là cần thiết để cô ấy cọ xát và tạo dựng hình ảnh cứng cỏi cho bản thân. Nhưng đó là chừng nào cô biết được cách xử lý hợp lý trong mọi tình huống, ngay cả khi tức giận.
“Xin hãy vui lòng xem xét nó. Em phải hiểu, mọi điều em nói đều đi kèm với trách nghiệm. Hãy suy nghĩ trước khi hành động.”
Những trách nhiệm đó là những gì làm cho quý tộc xứng đáng với địa vị xã hội của họ.
Cô ấy không nên quên trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, bởi vì cô ấy ở trong một vị trí mà cô ấy có thể thực hiện mong muốn của mình và đạt được nhiều lợi ích hơn những người bình thường.
“Hãy mở rộng tầm mắt của em. Thỏa hiệp, dù chỉ một chút. Thậm chí dù điều đó không thể chấp nhận được, chỉ cần mỉm cười trên mặt và phun ra chất độc bên trong trái tim.”
Nếu Maryjun khăng khăng ép buộc niềm tin của mình và kết luận rằng cô không phải là người sai, thì đó sẽ là kết thúc cho cô. Bằng cách đeo cho những người khác với cô chiếc mặt nạ của nhân vật phản diện, một ngày nào đó nó sẽ khiến Maryjun phải trả giá đắt.
“Chị không bắt em phải yêu quý kẻ thù của mình. Chỉ đơn giản là tha thứ cho họ, vừa đủ để cho phép họ đứng trước mặt em.”
Tiến lên một cách liều lĩnh sẽ chỉ khiến cô ấy bị nghiền nát trong tương lai.
Hoa hồng đẹp thường có gai. Maryjun nên mài giũa gai của mình và sẵn sàng sử dụng chúng nếu cần thiết. Đây là một kỹ năng thiết yếu mà Maryjun cần phải học trong xã hội thượng lưu kể từ bây giờ.
“Sau tất cả mọi chuyện, hãy nhớ tên em là Maryjun Vahan.”
Bây giờ Maryjun mang cái tên đó, cô không thể trốn thoát được nữa. Cái tên giống như một sợi xích, xiềng xích cô ấy sau cánh cổng mà cô ấy không thể thoát ra khỏi. Cho dù cha cô có yêu thương và bảo vệ công chúa nhỏ của mình đến mức nào, khoảnh khắc cô xuất hiện trước công chúng, cô phải tự mình vượt qua nếu muốn sống trong thế giới này.
“...”
Violette không thể xác nhận biểu hiện của Maryjun là gì, con bé cứ nhìn xuống chân mình kể từ lúc nãy. Không có sự phản đối hay khóc lóc sau khi Violette kết thúc đoạn độc thoại của mình. Maryjun cũng không quở trách Violette vì những lời mắng mỏ có phần cứng nhắc của cô.
Violette đã hoàn thành việc ném ra tất cả những gì cô ấy muốn nói với Maryjun. Những gì còn lại phụ thuộc vào chính Maryjun.
“Xin phép đi trước.”
Nếu Violette ở lại đó, cô ấy có thể cản trở những suy nghĩ của Maryjun. Nghĩ vậy, Violette quay lưng lại với em gái mình. Sau khi cô đi được một lúc, khung cảnh hoàn toàn thay đổi thành một khoảng sân sáng không có nhiều người, giống như khi cô mới đến đây.
Không có nhiều người, tức là …vẫn có một người ở đây.
“Chào!”
“Yuran?”
Yulan dựa vào tường trong khi anh ta vẫy tay với Violette. Yulan đang cười vui vẻ và đôi mắt lấp lánh ánh mặt trời phản chiếu trên chúng, dường như trông anh ta còn ngọt ngào hơn bình thường.
Yulan tiếp cận Violette với những bước dài, và anh đứng trước mặt cô ngay lập tức. Anh chạm vào tóc cô bằng bàn tay mềm mại và ấm áp của anh.
“Sao tóc chị lạnh vậy?”
“À, Có lẽ vì nãy giờ chị đứng trong góc khuất sau tòa nhà.”
Bây giờ cô nhớ lại, bởi vì mặt trời không đến được nơi đó, nó làm cho không khí hơi lạnh. Chừng đó không đủ để thay đổi nhiệt độ cơ thể của cô, nhưng tóc, không có dây thần kinh hoặc mạch máu, sẽ nhanh chóng bị mất nhiệt và xơ cứng lại.
Bàn tay của Yulan hơi nóng. Violette không biết anh ta đã đứng phơi nắng bao lâu, nhưng nó đủ dài để hơi nóng chạm đến đầu ngón tay anh ta.
“Có lẽ em cũng đã nghe cuộc nói chuyện đó.”
Violette nên cẩn thận hơn, ngay cả khi nơi này vắng người, họ vẫn nói chuyện ở một nơi rộng rãi và âm thanh có thể đi rất xa. Violette đoán rằng anh đã đứng đây từ đầu để coi chừng những người khác tiếp cận làm phiền đến cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
“Yuran.”
“Nn?”
“….Không có gì. Em đang làm gì ở chỗ này vậy.”
“Em đang tìm chị đấy Vio-chan. Chúng ta cần phải đi ăn trưa ngay thôi. Muộn rồi.”
Có vẻ như Yulan nhận thức được rằng Violette đã nhận ra những gì anh ta đã làm, nhưng anh ta giả vờ chơi kịch câm, vì vậy Violette chỉ còn cách chấp nhận nó và hài lòng với tình huống này.
Khoảng cách giữa hai người giống như thường lệ. Khuôn mặt cười của Yulan vẫn dễ thương cho dù anh có trưởng thành bao nhiêu.
Có lẽ đã lâu kể từ khi chiều cao của Yulan vượt quá cô. Anh ta cao hơn cô và vì chiều dài đôi chân của họ cũng khác nhau, tốc độ đi bộ của anh ta chắc chắn nhanh hơn so với Violette. Tuy nhiên, mỗi khi đi cạnh Violette, Yuran luôn đi sánh vai so với cô.
“Sao em không đi ăn trước đi.”
“Em chỉ muốn ăn cùng chị thôi.”
“Sao em lại hâm như vậy nhỉ? Thời gian ăn trưa cũng không có nhiều, lần sau em nên đi ăn trước còn vào lớp học nữa chứ.”
“Em biết rồi, vậy lần sau em sẽ đến kiếm chị sớm hơn.”
“Ý chị không phải như vậy.”
Violette phồng má ra một chút trong vô thức, khiến cô ấy có vẻ không phòng bị. Có lẽ đó là vì cô ấy vừa ở một nơi đầy căng thẳng, và nó có thể đã ảnh hưởng đến tâm trí của cô ấy nhiều hơn cô ấy nghĩ.
Khác với khi ở với em gái máu mủ của mình. Chỉ khi ở bên Yuran, cô mới có thể cởi bỏ vai diễn và trở thành một người chị gái thực sự. Người có thể giúp cô chút bỏ phần nào gánh nặng trên đôi vai của mình. Ở cạnh Yuran có cảm giác tương tự như Marin, như thể cô được bao bọc trong đại dương êm ả.
Đó là lý do tại sao cô ấy không chú ý đến nó.
Một cái nhìn sắc bén đang hướng về phía Yulan, và đôi má ửng đỏ khi nhìn chằm chằm vào lưng của Violette đang rời đi.
~~~~~~~~~~
Quá trình siscon hóa hoàn tất!