"Gì cơ…?"
Maryjun ngừng di chuyển, một nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt như thể cô không thể xử lý những gì cô vừa nghe. Ánh mắt cô bắt đầu lắc lư trong khó chịu, nụ cười của cô dần dần được thay thế bằng một cái nhíu mày.
“Chị đã nghe một chút về cuộc trò chuyện vừa rồi, và cả cách em đối phó với nó.”
“…?”
Maryjun nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Violette trong sự bối rối, không thể ghép lại những gì Violette sẽ nói.
Ánh mắt luôn nhìn thẳng vào đối thủ của cô ấy giống như của Claudia.
Cả hai hành động của họ đều được thúc đẩy dựa trên ý thức về công lý của chính họ. Họ luôn đứng trước niềm tin của mình, giống như một đứa trẻ có đầu óc đơn giản thuần khiết. Nếu địa vị của họ khác so với hiện tại, đức tính tốt của họ chắc chắn là một đặc điểm mà mọi người sẽ ngưỡng mộ.
“Cố gắng đừng hành động như vậy nữa?”
“Tại sao? Onee-sama?”
“Em đã là một quý tộc. Cho dù người ta có công kích em, em cũng phải biết cư xử đúng mực.”
“Ngay cả Onee-sama cũng phân biệt địa vị xã hội …”
“Điều đó chẳng có gì kỳ lạ hết.”
Violette tuyên bố. Cô ngắt lời Maryjun và nói rõ quan điểm của mình cho dù có thể cô bé sẽ phản kháng lại cô.
Ngay cả khi Maryjun là con gái của một tình nhân, dòng máu chảy trong cô chắc chắn là một trong những gia đình của Công tước. Vì Violette không có ý định thừa kế gia đình Vahan, nên trong tương lai, nhiệm vụ của Maryjun là phải làm điều đó. Nếu như vậy, sẽ rất có vấn đề khi Maryjun tiếp tục hành động như một người dân thường.
“Hãy tự biết vị trí của mình, Maryjun. Xin lưu ý rằng em hiện là thành viên của gia đình Vahan - một vị trí mà tất cả các hành động của em đều ảnh hưởng đến gia đình.”
Violette không biết Maryjun có hiểu lời cô không. Khả năng nổi loạn của cô bé không hề thấp, và nếu Violette nói sai, Maryjun thậm chí sẽ coi cô giống như những nữ quý tộc kia.
“Xét cho cùng, sự khác biệt giữa quan điểm của bình dân và trách nhiệm của quý tộc là hai điều hoàn toàn khác nhau.”
“"Ý chị là như thế nào…? Bất chấp những điều khủng khiếp mà họ nói, có phải chị đang nói với em rằng em chỉ nên mỉm cười và chịu đựng điều đó và coi đó như một sự cao quý sao!?”
Giọng nói buồn bã của Maryjun gợi lên một cái gì đó trong ký ức của Violette. Maryjun trông đau đớn khi cố gắng chối bỏ ý nghĩ rằng bản thân đang bị Violette khinh miệt, mặc dù rõ ràng Violette đang muốn làm tổn thương cảm xúc của cô.
Nếu Violette không làm cho Maryjun hiểu vị trí của cô ấy ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ gặp tình huống tương tự hết lần này đến lần khác. Thành thật mà nói, Violette không có ý định bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Ngay cả khi Violette thề sẽ chuộc lại tội lỗi của mình đối với Maryjun, cô cũng không muốn trở thành một bảo mẫu.
Đó là lý do tại sao, cô chỉ có thể tự mình thay đổi Maryjun. Giải pháp duy nhất là làm cho cô ấy trở thành một quý tộc đúng nghĩa.
“Nếu là vậy, không phải Onee-sama cũng sai sao?”
Maryjun, người có vẻ mặt tuyệt vọng như thể cầu xin Violette hiểu cô, thực sự là một người tốt. Cô ấy luôn chủ động tiếp cận người khác, thanh tẩy tà ác trong lòng họ và tha thứ cho những lỗi lầm của họ. Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm.
Violette cảm thấy choáng váng khi cô tự hỏi liệu đây có phải là kết quả của việc được nuôi dưỡng trong môi trường khác nhau hay không. Vì cả hai có cùng một người cha.
Sự vô trách nhiệm trong vỏ bọc của sự thẳng thắn. Hình thức công lý mà Maryjun thực hiện cho đến bây giờ một ngày nào đó sẽ bị nghiền nát bởi thế giới quý tộc.
“Em chắc chắn là đúng, Maryjun.”
Maryjun mỉm cười trước những lời của Violette, tin rằng suy nghĩ của cô đã đến với Violette. Cô ấy giống như một đứa trẻ vui mừng khi khoảnh khắc công lý của cô ấy chiến thắng.
Violette sẽ không bao giờ hiểu được khuôn mặt đó. Với nụ cười lấp lánh, Maryjun như thể đang nhìn thế giới xung quanh là một nơi nên thơ và đáng yêu.
Maryjun không hề sai. Violette đã không nói dối khi cô khẳng định điều đó.
“Vậy em có dám khẳng định rằng những người không đồng tình với em đều sai hay không?”
Nhưng không ai có thể quyết định rằng có một và chỉ một loại công lý trên thế giới này.