Một năm mới bắt đầu.
Đối với những người bình thường, đây là một thời khắc rất quan trọng. Nhưng rõ ràng nó chẳng là gì đối với những con người đó.
Vào Ngày đầu năm mới, Nagase, Kiriyama, và Aoki đều phải trải qua 'Đảo ngược thời gian’.
Họ bị kéo vào hiện tượng dị thường này, có chút xấu hổ khi nghĩ rằng họ đã thực sự điều chỉnh được cuộc sống để quen với hiện tượng này ... Do đó, vì Inaba cứ khăng khăng nên mọi người đã đi Hatsumode cùng nhau. Cái kết thì không tốt đẹp cho lắm.
"Ngày đầu Năm mới mà lại kết thúc như thế này ... Tớ thực sự không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra trong năm tới đâu."
Inaba đang đi bên cạnh Taichi, than thở trên đường trở về căn hộ bỏ hoang từ đền thờ.
"Tớ nghĩ là tớ cũng bắt đầu cảm nhận được rồi ... cả thể chất lẫn tinh thần ..."
Đây không phải lần đầu tiên mà ba người trong số họ phải trải qua 'Đảo ngược Thời gian' cùng một lúc; thậm chí đã có lúc mà tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng chỉ trừ Taichi (may mà cả bốn người lúc đó đều chỉ trở lại lúc đã lớn rồi).Vì thế nên Taichi đang vô cùng mệt mỏi.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy sầu não như vậy vào Ngày đầu Năm mới.
Taichi chân thành cầu nguyện, đây không phải là dấu hiệu may mắn của cậu cho cả năm tới.
□ ■ □ ■ □
Sáng hôm sau, Taichi cảm nhận được em gái mình đang lại gần từ cầu thang phía sau cậu, ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi.
Taichi đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để nghe giảng đạo "Anh lại ra ngoài", cậu hít thở sâu rồi quay lại.
Rõ ràng là cậu nên chuẩn bị tinh thần tinh thần cho thứ khác.
Một thực thể không thuộc về thế giới này.
«Số Hai», với cơ thể của em gái cậu, đang đứng ngay ở đó.
"...Được một lúc rồi đấy."
Taichi cứ như ngừng thở trong tích tắc.
Tại sao hắn lại đến đây?
Tại sao lại là cơ thể em gái cậu?
"Cậu mệt mỏi à?"
"...Mệt... Rất mệt, nên ngươi dừng nó lại được chưa?"
Việc Taichi và những người nghĩ ra được cái cớ để nới với gia đình ngày càng khó khắn.
Taichi bắt đầu cảm nhận được áp lực ngày càng nhiều.
Nếu cứ như thế này thì cậu và mọi người sẽ bị kéo vào những tình huống khó xử.
Mà thực ra nó đã xảy ra một lần rồi.
"Chưa thể dừng lại được. Bởi vì vẫn chưa có câu trả lời nào cả."
«Số Hai» dừng lại một lúc.
"... Nhưng cậu ấy đã tìm ra rồi đấy. Chắc là nó sẽ kết thúc nhỉ? Nhưng, chỉ cần thêm một chút nữa ... "
"Kết thúc?"
Hắn ta có ý định chấm dứt hiện tượng này? Đây chính xác là những gì hắn ta mong chờ, phải không?
"Này... Ngươi có ý định kết thúc đúng không, «Số Hai»?"
"...Có lẽ vậy."
Giọng nói hờ hững của «Số Hai» khiến Taichi nản lòng.
Quyết đoán dùm cái, cậu nghĩ.
"Sẽ sớm có chuyện xảy ra thôi, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Chắc là tôi có thể tìm ra được nhỉ?"
Tìm thấy cái gì?
"Nhưng ... đúng thật là rất mệt."
"Tất nhiên rồi. Nhưng ngươi tại sao lại kêu mệt chứ?"
"...Nếu cậu quan sát thứ ẩn sâu trong trái tim thì sẽ biết thôi ... rất mệt mỏi. Cậu chưa nhận ra à?"
"Chưa..."
Taichi biết mọi người đã phải lo lắng và mệt mỏi đến mức nào. Cậu cũng đã thấy rất rõ sự rạn nứt giữa Kiriyama và Aoki.
Mối quan hệ này đáng lẽ ra phải tốt hơn rồi, nhờ có sự nỗ lực của Aoki trước Kiriyama. Ngay cả khi chỉ là một người ngoài cuộc, nhìn thấy mối quan hệ của hai người bị xé nát không thương tiếc thế này cũng thật đau lòng. Taichi muốn làm gì đó cho họ.
Nhưng cuối cùng thì nó vẫn còn phụ thuộc vào cách hai người nhìn nhận và những hành động của chính họ.
Tất nhiên, Taichi đã cố gắng để nói chuyện với cả hai bên, khẳng định rằng điều này chỉ là tạm thời bị hiện tượng này ảnh hưởng thôi, cậu hy vọng rằng họ sẽ không nghĩ quá nhiều, rồi gắn lại mối quan hệ của họ.
"Rất mệt mỏi ... rất mệt mỏi ..."
«Số Hai» nhếch mép cười.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể Taichi, còn kinh khủng hơn bất cứ những gì cậu đã trải qua trong mùa đông này.
«Số Hai» mỉm cười ngờ vực, rồi biến mất không dấu vết.
□ ■ □ ■ □
Taichi gặp Kiriyama và Aoki lúc cậu đang đi ra khỏi nhà ga.
Ba người cùng đi với nhau, Taichi ở giữa hai người kia.
Mọi người vẫn nói chuyện, nhưng Kiriyama và Aoki không hề trực tiếp nói với nhau câu nào.
Thực ra Taichi nói chuyện cũng chẳng thú vị gì. Vậy nên cuộc trò chuyện của họ chẳng khác nào đồng không hiu quạnh, với bầu không khí thật khó xử.
Sau đó, khi cả ba sắp đến tòa nhà bị bỏ hoang đó, một bóng dáng quen thuộc tiến lại gần họ từ phía trước.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa và luôn có cái khí chất đó bao quanh - Đó là Mihashi Chinatsu.
"Cậu lại đến đây."
Mihashi dừng lại, đứng trước họ.
"Và với cả người khác nữa, nhưng ... cậu kia thì vẫn luôn ở đó. Hai người đang thực sự hẹn hò đúng không?"
"...Chúng tôi không có hẹn hò."
Giọng nói của Kiriyama chỉ vừa đủ nghe.
Mihashi thoáng chút bối rối.
"Ai vậy?" Aoki hỏi, Taichi trả lời: "Người quen cũ của Kiriyama, lần trước tớ có nói với cậu đấy."
"Dù sao thì nó cũng chẳng quan trọng. Cậu nói đi, tại sao cậu lại bỏ karate? Tôi phải biết được ... nếu không biết được thì tôi cảm thấy rất khó chịu."
So với những lần đụng mặt nhau trước đây, thì có vẻ lần này Mihashi đã bình tĩnh hơn nhiều; cậu thấy là cô ấy đang cố gắng tỏ ra thân thiện hơn.
Có vẻ cuối cùng thì họ cũng nói chuyện tử tế được, Taichi nghĩ.
Nhưng mà--
"...Đó không phải chuyện của Mihashi-san."
Kiriyama quay phắt sang một bên rồi nói thẳng thừng.
"T-Tại sao cậu lại nói thế ..."
"Tại sao cái gì? Tôi nghĩ chuyện đó bình thường mà."
"Tôi chỉ là muốn hỏi cậu thôi."
"Cậu phiền thật đấy."
Kiriyama hoàn toàn từ chối Mihashi.
"Đ-Đó là vì cậu đâu có trả lời tôi ..."
"...Tôi đã bỏ karate rồi. Câu trả lời thế chưa đủ sao?"
"Nhưng lời hứa ..."
"Lời hứa, lời hứa. Chuyện đó đã lâu lắm rồi, cậu đừng có nhắc lại nữa được không?"
Rõ ràng Mihashi bị tổn thương cực kì sâu sắc.
Kiriyama cúi đầu xuống, khuôn mặt vẫn vô cảm.
"À, xin lỗi đã ngắt lời hai người. Tớ biết tớ nói thế này có chút kỳ quặc nhưng ... "
Đột nhiên, Aoki xen vào.
"Yui, ít nhất thì cậu cũng nên nghe cậu ấy nói đã chứ?"
Mặc dù từ lúc nãy đến giờ Aoki chỉ liếc nhìn Kiriyama, nhưng cậu vẫn bước lên và trực tiếp nói với cô.
Kiriyama không thể thốt nên lời.
"C-Cái gì ...? Cậu có quyền gì mà nói với tớ như thế?"
Khuôn mặt Kiriyama đỏ lên vì tức giận.
"Ừm, nhưng cậu cũng nên nhìn vào cảm nhận của cậu ấy nữa chứ--"
"Tớ không muốn nghe một người vô trách nhiệm như cậu giảng đạo lý đâu!"
Kiriyama hét lên trong cơn giận dữ.
"Vô trách nhiệm... Tớ không muốn Yui nói tớ thế đâu."
Aoki thực sự không vui. Biểu hiện của cậu trở nên căng thẳng.
"Làm sao... Làm sao mà cậu có thể nói thế cơ chứ?"
"Vì đó là sự thật!"
"Cậu ... Cậu ... chỉ là thấy tớ giống người yêu cũ nên mới nói yêu tớ!"
Kiriyama hét lên, cô bị chính những lời nói của bản thân làm tổn thương.
Cô chực bật khóc.
Cả Aoki nữa, trông vô cùng đau khổ.
Dù đau đến vậy nhưng Kiriyama vẫn không dừng lại:
"Cậu nhận trách nhiệm đi được không? ... Sống có trách nhiệm chút đi! "
"Tớ đang làm theo cách của tớ ... và sống rất có trách nhiệm đấy!"
"Cậu không hề như vậy!"
"Tớ có!"
Chẳng khác nào một quả bom đã được kích hoạt, dường như chẳng có gì có thể ngăn hai người họ cãi vã.
"Cậu chẳng bao giờ suy nghĩ nghiêm túc cái gì! Cậu chỉ gạt tất cả mọi thứ sang một bên, không phải sao? Cậu chưa bao giờ nhận trách nhiệm về mình cả."
"Đủ rồi đấy! Từ nãy đến giờ cậu chỉ nói ‘trách nhiệm’, nhưng người cần có trác nhiệm ở đây là cậu đấy Yui!"
"Cậu nói gì cơ!?"
"Cậu chưa bao giờ nghiêm túc đối mặt với thứ gì cả! Thậm chí đến bây giờ, cậu vẫn như thê!"
"Tớ không..."
"Vậy thì nói đi, cậu đã nghiêm túc làm được cái gì nào!?"
"Đó là bởi vì... Tớ ... bởi vì ... "
"Đừng có viện lý do gì nữa!"
"Tớ... Tớ không thể ... không thể cứu vãn được nữa .... "
"Có thực sự là không thể cứu vãn được nữa không?"
"A ... nhưng ..."
"Người luôn luôn viện lý do thực ra là cậu đấy Yui, không phải sao!?"
"Tớ..."
Kiriyama không nói nên lời, chỉ còn biết ôm mặt.
Cậu đáng ra phải làm chuyện này sớm hơn, nhưng bây giờ Taichi mới xen vào.
"C-Cả hai người, bình tĩnh lại đi, Aoki ... cả Kiriyama nữa. Cậu có sao không?"
Aoki nói "Xin lỗi", nhưng chẳng thực sự nói với ai cả. Cậu ta đi thẳng về phía tòa nhà bị bỏ hoang.
Tự nhiên Taichi và Mihashi chạm mắt nhau.
"Uh ..."
Mihashi ngoảnh đi, nhìn có vẻ rất buồn. Cô ấy quay ngừoi đi.
"Có lẽ tôi nên đi ..."
Mihashi nói xong rồi rời khỏi chỗ đó.
Taichi không biết phải nói gì với cô ấy, cậu chỉ có thể nhìn dáng vẻ cô đơn ấy dần nhỏ lại rồi khuất tầm mắt.
Tiếng Kiriyama khóc thổn thức.
"Kiriyama, đừng khóc mà ..."
Taichi nói và chìa tay ra - nhưng lại nhanh chóng bỏ tay xuống.
Kiriyama sẽ phản ứng rất tiêu cực mỗi khi đụng chạm con trai.
Taichi không biết liệu cô ấy có thấy cậu làm gì không.
Nhưng ngay sau, cô quỳ sụp xuống.
Không còn nghe tiếng khóc nữa, cô chỉ lặng lẽ lau sạch nước mắt.
"N-Này, Kiriyama ..."
Cả hai đều bị tổn thương, và họ cũng làm tổn thương lẫn nhau.
Taichi đang rất đau khổ. Cơn đau đó gào xé tâm can cậu.
Cậu rất muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết làm sao để có thể chữa lành vết thương của họ, và ngăn cản họ tổn thương lẫn nhau nữa.
Taichi – Cậu thực sự rất vô dụng.
Mặc dù 'hắn' nói sẽ kết thúc nhưng hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian' vẫn diễn ra ngày hôm đó.
Nagase trở lại lúc sáu tuổi, Inaba cũng là sáu tuổi, còn Aoki biến thành lúc mười bốn tuổi.
Sau khi vừa mới biến đổi xong, Aoki(14) lại hỏi ngay Kiriyama.
"Chắc là không phải đâu nhưng ... chị có phải họ hàng của Nishino Nana-san không?"
Khoảnh khắc đó, Taichi nghĩ rằng Kiriyama sẽ sụp đổ.
Nhưng Kiriyama chỉ lấy tay phải ôm ngực rồi cắn môi, như thể cô đang cố gắng kìm nén lại.
"... Không. Chị là ... Kiriyama Yui. "
Kiriyama nghẹn ngào nói, nhưng cô lại không khóc.
"Ah, em xin lỗi. Chị là Kiriyama-san. Hiểu rồi."
Aoki(14) ngây thơ cười.
Nagase (6) và Inaba (6) đều là những đứa trẻ biết nghe lời nên việc trông chừng bọn nó không mấy khó khăn. Thậm chí Taichi còn có thể để bọn nó lại cho Aoki(14) mà không cần lo lắng.
Tuy Aoki (14) nhiều lúc có vẻ hơi ham chơi nhưng cậu luôn nhớ nhiệm vụ của mình và chăm sóc rất tốt cho hai nhỏ sáu tuổi kia.
"Có vẻ Aoki lúc đó không khác bây giờ là bao ..."
Taichi tự thì thầm với mình. Nhưng cậu nhanh chóng im lặng vì cậu lo chuyện đó khiến Kiriyama giận.
"Này, Taichi."
"Ừ, có chuyện gì?"
Kiriyama nhìn chằm chằm Taichi rất nghiêm túc.
"Nếu tớ... Nếu tớ nói tớ yêu Taichi thì cậu sẽ làm gì?"
Đầu óc của Taichi ngay lập tức trống không.
"...G-Gì !? Tại sao? Ý cậu là gì?"
"Tớ yêu cậu, Taichi."
"Khoan! Khoan đã nào! C-Chuyện này rất có vấn đề đấy!"
Taichi hoàn toàn hoảng loạn.
Kiriyama nhìn đi chỗ khác. Mái tóc nâu màu hạt dẻ che khuất một bên mặt, nên Taichi không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy.
"...Ví dụ có ai đó tỏ tình với cậu như thế."
Phù, chỉ là ví dụ thôi, Taichi thực sự không muốn cô ấy dọa cậu như vậy.
Chưa kể đến, cái ví dụ đó là ...
"Nếu có người từng tỏ tình với cậu, nay lại không nói yêu cậu nữa, vậy thì người nhận lời tỏ tình đó nên làm gì đây?"
Một câu hỏi rất chân thành và thẳng thắn.
Taichi suy nghĩ để trả lời, nhưng cuối cùng cậu quyết định chỉ có thể nói thế này:
"Chuyện đó ... phụ thuộc người đó nghĩ gì thôi, phải không?"
"Chắc là cậu nói đúng."
Kiriyama lẩm bẩm rồi không còn nói một lời nào nữa.
Năm giờ chiều, Nagase và hai người kia trở lại bình thường.
Sau khi mấy cô nàng thay lại quần áo của họ, Kiriyama chỉ nói "Tối nay tớ phải về nhà sớm" rồi rời khỏi đó.
Hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian' của ngày hôm nay đã kết thúc, và không khí của căn phòng nặng nề bất thường.
Ánh sáng trong căn phòng dường như nhạt đi.
"...Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sáng nay tớ chưa có cơ hội để hỏi."
Inaba hỏi Taichi.
"Lúc sáng trên đường bọn tớ đến đây thì tình cờ gặp Mihashi-san. Sau đó thì nói chuyện một chút, rồi Aoki và Kiriyama bắt đầu cãi nhau ... "
"Có tệ lắm không?"
Nagase đi lại hỏi.
"Ừm, tệ lắm. Kiriyama đã khóc đấy ... "
"Ra vậy..."
Nagase thì thầm, đôi mắt hạ xuống.
"Nhưng như thế không giống mấy cặp đôi cãi nhau à? Chưa kể đến, Aoki thường ngày rất thẳng thắn nay lại chết đứng như thế ... "
Nagase tiếp tục nói sau Inaba:
"… Chúng ta không thể làm gì nhiều đâu."
Aoki nằm úp mặt xuống bàn.
Khoảng cách giữa Kiriyama và Aoki ngày càng xa hơn.
Nếu cứ như thế này thì sẽ đến lúc không thể sửa chữa được nữa.
Hai người, cùng với cảm xúc dành cho nhau, đã đi xa đến mức này rồi.
Ngay cả là người ngoài cuộc đi chăng nữa, Taichi cũng biết rằng hai người chỉ cần thêm chút nữa thôi, một chút nữa thôi là cảm xúc của họ sẽ được gắn kết lại.
Nếu không có hiện tượng này, mọi chuyện liệu có khác?
Hay điều này là một việc không thể tránh khỏi đối với họ?
Đừng để mọi chuyện như thế nữa — Trong thâm tâm Taichi cầu mong như vậy
Đúng là không nên xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Taichi đã dõi theo họ từ rất lâu rồi, nên cậu biết rất rõ Aoki yêu Kiriyama đến nhường nào.
Taichi sẽ không cho phép những cảm xúc đó héo tàn ngay trước cả lúc nó nở hoa.
So với chuyện đứng ngoài nhìn rồi để sau này phải hối tiếc, thì thà là cậu cố gắng làm cái gì đó, để xem mọi chuyện ra sao.
Chưa kể đến, cứ đơn độc một mình như thế rất dễ lạc lối. Làm cùng nhau tốt hơn nhiều. Cậu đã tự mình học được điều này.
Taichi tiến lại phía Aoki.
"Này... Taichi, cái đó ... là chuyện riêng của hai người họ, cậu không nghĩ thế sao?"
Inaba nói với Taichi.
Đây đúng là chuyện riêng của họ.
Cậu cũng biết điều đó chứ ...
"Nhưng chẳng phải chúng ta là bạn à?"
Mặc dù cậu không biết nên đi xa đến mức nào.
Taichi đứng trước Aoki.
"...Aoki, cậu có thực sự ổn không?"
Aoki vẫn nằm gục mặt lên bàn.
"Tớ cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng ... chuyện này chẳng giống cậu chút nào cả."
"...Vậy tớ như thế nào?"
Aoki khàn giọng nói.
"Cậu sẽ kiểu... Hừm, nói sao nhỉ, cậu sẽ kiểu thẳng thắn mà nói thôi."
"Thẳng thắn ..."
"Vậy Aoki không còn yêu Yui nữa à?"
Nagase chỉ ngay vào trọng tâm vấn đề.
Taichi quay lại nhìn cô, và nhìn thấy Nagase đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu có cảm giác hai người có cùng suy nghĩ.
"Không phải vậy ... Bản thân tớ cũng không chắc nữa ... "
"Cậu nói cậu không chắc chắn ..."
Nagase nhướn mày.
"...Đầu của tớ bây giờ chẳng khác nào một đống hỗn độn cả ... Có cảm giác như... Tớ sắp quên một điều gì đó rất quan trọng ..."
Haizzz-- Inaba buông một tiếng thở dài rồi đi lại.
"Tớ đã từng quyết rằng... Mình sẽ không bao giờ xen vào mối quan hệ của người khác nữa. Tớ đã từng thất bại một lần rồi còn bị ai đó nạt cho ra trò nữa."
Inaba gãi đầu rồi liếc nhìn Nagase.
"Vậy nên tớ sẽ không nói nhiều đâu, nhưng tớ nghĩ là ... cậu chỉ là ‘nghĩ quá lên’ thôi. "
"... Nghĩ quá lên?"
Aoki bật lại.
"C-Cậu nói cậu ấy nghĩ quá nhiều á? Một Inaba luôn lý luận logic và cứ kêu Aoki ngu ngốc, mà bây giờ lại nói thế hả !? "
"Đừng ngạc nhiên thế, Iori. Tớ cũng có thể thay đổi mà. Ý tớ là ... bây giờ tớ đã biết cái gì là sức mạnh của tình yêu rồi."
Inaba nói, nét mặt đó chính là của một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu.
Nụ cười quyến rũ trên môi cô.
"I-Inaba, cậu làm như thế là không được!"
"Có sao đâu! So với cái ‘thần giao cách cảm’ của cậu với cậu ấy thì tớ chẳng là gì cả!"
...Với cái tình huống này thì Taichi không biết phải làm gì. Có cái sách hướng dẫn nào không nhỉ? Chắc là lúc nào đó phải nhờ Watase quân sư mới được.
"… Mấy cậu ... nghĩ tớ nên làm gì đây?"
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Aoki.
"Cái đó hoàn toàn phụ thuộc vào cậu, không phải sao?"
Inaba nói.
"Dù sao đi nữa thì... Cậu cũng chẳng phải dạng người cứ đi đi lại lại thế này đâu."
"Đúng luôn. Aoki đáng lẽ ra phải đâm đầu vào luôn kìa."
"Nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng tớ không ghét cái kiểu sống vô tư đó của cậu đâu."
Inaba, Nagase và Taichi lần lượt cất tiếng.
"Đi đi lại lại ... Đâm đầu vào ... Vô tư... Oh!"
Aoki đột nhiên ngẩng đầu.
"...Tớ ... đã quên cách sống vô tư đó."
"...Tớ không ngờ là cái đó mà cậu cũng quên được."
Taichi thở gài nói.
"Tớ biết rồi... Tại sao tớ lại như thế này nhỉ? ... Chả đúng gì cả... Tớ đã quyết lại rồi ... Tớ sẽ làm như thế...”
Aoki đứng lên nói rất kiên quyết.
"Tớ sẽ đến M-ken."
"""Hả?"""
Quyết định đột ngột đó cậu khiến cả ba sững người.
"Tớ nói là, tớ sẽ đến M-ken, và tớ sẽ đi ngay bây giờ luôn."
"Không, khoan đã. Cậu nghĩ gì mà quyết vậy thế? Mà còn cái ‘đi ngay bây giờ’ là sao cơ chứ?" Taichi hỏi.
"Tớ sẽ đi gặp Nishino Nana."
Không hề có chút mảy may do dự trong ánh mắt của Aoki.
"Này, cậu nói cái gì thế? Từ đây đến M-ken; không có chuyện cậu có thể về trong đêm đâu."
Inaba nói ra vấn đề.
"Phải, vì thế tớ mới đi tối nay, và ngày mai sẽ quay lại."
"Tớ không biết cậu có kế hoạch như thế nào nhưng giao thông trong dịp Tết kinh khủng lắm! Và nếu cậu không quay lại trước mười hai trưa ngày mai ... "
Nếu Aoki mà trải qua 'Đảo ngược Thời gian' trên đường thì sẽ là rắc rối lớn đấy.
"Tớ biết ... nhưng tớ vẫn phải đi."
Aoki nói một cách thẳng thắn, không hề nhượng bộ.
"Chậc ... Này, Taichi, cậu nghĩ ra chuyện này, cậu tự chịu trách nhiệm đi."
"Inaba, chúng ta cứ để cho cậu ấy đi đi, được không?"
"Gah! Tớ hoàn toàn quên mất cậu sẽ luôn là người cuối cùng ngăn cậu ta làm chuyện này.”
Chuyện này có thể rất ngu ngốc nhưng nếu đây là câu trả lời của Aoki, Taichi muốn cho cậu ấy một cơ hội.
"Tớ ... phải đi, để bước tiếp. Nên xin cậu đó, Inaba."
"Nếu cậu đi tàu tốc hành thì cậu có thể đến M-ken dễ dàng. Nhưng xét đến cả thời gian cậu làm chuyện khác nữa thì tớ không chắc là có thể kịp đâu ... "
Inaba vẫn còn do dự. Vì thế nên, Nagase ngắt lời hỏi:
"Tại sao Aoki lại muốn gặp Nishino Nana-san?"
Câu hỏi của Nagase luôn đi thẳng vào vấn đề.
"Để xác nhận lại cảm xúc của chính bản thân tớ."
Lời nói của cậu như thể cậu đã tự hứa với bản thân mình.
"Eh? Tuyệt, sao mà Aoki men-lì thế này cơ chứ!? Đáng sợ thật!"
"Cậu mà nói câu đó thì đừng có làm cái mặt như vừa nhìn thấy ma được không, Iori-chan?"
"Dù sao đi nữa... Inaban, sau khi mọi chuyện như thế, liệu một Inaban đã biết được sức mạnh của tình yêu vẫn sẽ cố ngăn cậu ấy nữa không?"
"Ugh ... Tớ nghĩ là... Nhưng,"
Inaba chuẩn bị nói đồng ý, nhưng lại ngay lập tức do dự.
"Tại sao không được chứ, Inaba-chan?"
"Nếu mà ... lúc đó mọi chuyện không như chúng ra nghĩ thì sao? ... Cậu sẽ làm gì?"
Bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Đó là chuyện Taichi chưa bao giờ nghĩ tới.
"Hay là cậu muốn nói rằng, kết quả chắc chắn sẽ ... giống như những gì chúng tớ muốn?"
Aoki luôn khẳng định rằng mọi chuyện sẽ không như thế, nhưng--
"Thực sự thì tớ cũng không biết chuyện này sẽ ra sao. Vì thế tớ mới phải xác nhận."
Ánh mắt sẵn sàng đó của Aoki, như đang nói rằng cậu đã chuẩn bị đối mặt với tất cả mọi thứ có thể xảy ra.
"Nhưng nếu mọi chuyện trở nên như thế, ngay cả khi tớ ... "
Aoki lần đầu do dự đến thế kể từ lúc bắt đầu trò chuyện.
Cậu nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. Đôi môi có chút run rẩy.
"Ngay cả khi tớ phải ... rời khỏi CLB NCVH vì việc này ... Tớ vẫn sẽ là chính tớ."
Cậu dũng cảm nói.
"Bởi vì đó là cách sống của tớ."
Taichi lo lắng.
Đến bao giờ thì cậu mới có thể như Aoki?
Sau khi nghe Aoki, Inaba cuối cùng cũng thả lỏng.
"Haha ... Được rồi. Ai có thể ngăn cậu được nữa chứ? "
"Có nghĩa là cậu đồng ý rồi đúng không, Inaba?"
"A, đúng rồi ..."
Inaba nói rồi thở dài.
"Tuy nhiên, để đề phòng, Taichi, chúng ta đã chắc chắn cậu không chịu ảnh hưởng của 'Đảo ngược Thời gian', nên là cậu sẽ đi cùng cậu ấy."
"...Được thôi. Cứ để đó cho tớ."
Thứ đã ứ đọng từ lâu, giờ bắt đầu di chuyển.
Họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Taichi không nghĩ là cậu lại tiên phong hay làm bất cứ điều gì kiểu lãnh đạo như thế.
Nhưng ít nhất nếu cậu có thể làm điều gì đó, Taichi sẽ rất hạnh phúc.
Những điều đó cậu không thể làm được một mình, nếu có ai đó giúp đỡ, đôi khi nó lại rất đơn giản.
Đó là lý do tại sao mà mọi người luôn muốn sánh bước cùng nhau.
" Được rồi! Quyết rồi nhé, vậy thì chúng ta đi! Tớ không thể dừng lại ở đây được! Chạy nào, Taichi! "
"Kh-Khoan đã ... Ế? Giờ mới nhớ, tiền vé ... "
"Cậu lo chuyện đó đi, Taichi." Inaba nói.
"Cậu có thể lo chuyện đó mà, Taichi." Nagase nói.
"Về chuyện này đúng là mấy cậu nghiêm khắc với tàn nhẫn quá mà!"
Chết tiệt, cả Aoki nữa, ít nhất cậu cũng nên chia nửa tiền vé tàu tốc hành chứ! Taichi nghĩ, mặc dù đúng là cậu có thể rút ít tiền từ tiền tiết kiệm.
Chưa kể đến ... Cậu nói sao với gia đình mình về chuyện đi qua đêm này đây?
"Cậu quên cái này, Aoki."
"Ah, chết. Cảm ơn nha, Iori-chan. "
Aoki bắt được thứ mà Nagase ném.
Taichi mở cửa đầu tiên rồi đi ra ngoài.
Ở cuối hành lang, hình như cậu thoáng thấy thứ gì trông giống như mái tóc màu nâu dẻ biến mất phía cầu thang.
Trên xe tốc hành, Aoki nói chuyện quá khứ của cậu.
"Lúc năm hai trung học, có một bạn nữ trong lớp tớ đã chết vì tai nạn xe hơi đấy."
"Hiểu rồi ... vậy là Aoki học ở trường trung học đó ..."
Mặc dù cậu không nhớ rõ lắm nhưng Taichi cũng đã nghe nói về vụ này rồi.
"Thực ra chúng tớ cũng không thân thiết lắm, nhưng đó là người ở rất gần tớ nên tớ đã rất sốc. Lúc đó tớ nghĩ, con người chúng ta thực sự không biết được khi nào thì mình sẽ chết. "
Aoki nhìn ra ngoài cửa sổ của đoàn tàu.
Những đám mây dày và nặng trên bầu trời đêm, chỉ khiến bầu trời càng thêm nặng nề.
"Cô bạn đó bắt đầu đi học trường luyện thi rất sớm và làm việc thực sự rất chăm chỉ để vào được trường cao trung tốt. Cậu ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ cho tương lai, nhưng đã chẳng còn quan trọng nữa vì cậu ấy đã chết rồi. Đừng hiểu nhầm, tớ không có nói nỗ lực của cậu ấy là vô ích đâu."
Aoki nói thêm.
"Dù sao đi nữa, chuẩn bị cho tương lai rất quan trọng. Nhưng tớ nghĩ rằng tận hưởng cuộc sống hiện tại cũng đâu kém cạnh gì. "
Thật vậy, Taichi có thể hiểu được với chuyện đó.
"Đó là lý do tại sao mà tớ đã quyết rằng:.. Tớ sẽ tận hưởng cuộc sống này hết mức. Nếu như vậy, nếu tớ có chết đi thì tớ cũng đã sống thật hết mình. Và nếu tớ có ý định sống đến trăm tuổi thì nó cũng kém gì việc tớ đã có những lần được thực sự tận hưởng cuộc sống?"
"Vậy ... đây là cách sống mà cậu chọn sao, Aoki?"
"Đúng vậy, đó là cách sống của tớ. Tớ không biết nó đúng hay sai, nhưng tớ muốn tin rằng là đúng, và tớ đã gắn chặt với nó rồi."
Taichi chưa bao giờ thực sự nghĩ về cách sống của bản thân cậu.
"Để đạt được điều đó, tớ sẽ sống thật hết mình, và tớ sẽ không bao giờ quên đi nó. Được rồi, không nói chuyện nghiêm túc như thế nữa."
Aoki nói chẳng khác gì một đứa trẻ ngây thơ, mặc dù trong mắt Taichi, Aoki là người trưởng thành trong đám bạn của cậu.
Hai người bước ra khỏi tàu tốc hành, và dựa vào những thông tin tìm thấy được trên internet, cả hai chuyển sang đi taxi, đến gần nơi họ đang tìm kiếm.
Hai người cảm thấy không nên ngồi taxi xung quanh vùng này, nên cả hai quyết đinh xuống đi bộ.
Bây giờ đã tầm mười giờ rưỡi tối.
"Lạnh thật đấy! Ở phía bắc nó như thế này à?"
Aoki hét lên, run cầm cập.
"Cứ thế này thì lạnh chết mất ... Nhanh lên nào ... Ngiêm túc đấy."
Cái thời tiết thì chỉ có hai câu thôi ‘lạnh cắt da cắt thịt’và ‘lạnh thấu xương’.
Hai người đang đi trên một khu phố khá mới và yên tĩnh, tìm nhà dựa trên địa chỉ trên thiệp Năm mới mà Nishino Nana gửi cho Aoki.
"Vậy... Sao cậu lại không có số liên lạc của cô ấy?"
"Ừ thì, lúc đó tớ chưa có di động, và tớ cũng chưa hỏi số điện thoại khi cậu ấy chuyển đến nhà mới."
"Ah ... Hiểu rồi."
Taichi đáp lại, người vẫn run rẩy trong cái lạnh.
Taichi chợt nhận ra có một vài nhà đã không còn sáng đèn.
Đi ngủ lúc này thì có hơi sớm đấy.
Khoan đã, vào thời điểm này trong năm ...
"...Này, này, Aoki, quê của cha mẹ Nishino-san là ở vùng này à?"
"Không, tớ nhớ là không phải."
"Vậy thì ... bây giờ đang là Năm mới, chắc là mọi người sẽ về thăm quê chứ nhỉ?"
"Á ..."
Một cơn ớn lạnh đi dọc cơ thể nhưng vẫn không thể so sánh nổi với cái rét giá này.
"Sẽ-Sẽ ổn thôi! Tớ sẽ có được đáp án, hoặc là chẳng có gì."
"... Lúc này lạc quan cũng tốt thôi, nhưng cậu cứ chờ đấy ... "
Trong thế giới này, cứ vô ưu vô lo như thế không phải lúc nào cũng được đâu.
"Không sao đâu mà, tớ nghĩ là chúng ta gần ... Chắc là chỉ ở đâu đó quanh đây thôi ... "
"Hm? Nhắc mới nhớ, khi cậu gặp cô ấy ... Aoki, cậu sẽ làm gì? Còn tớ nên làm gì đây?"
Aoki chợt dừng bước. Cả Taichi cũng ngừng nói chuyện.
Cái này trùng hợp quá đấy, Taichi nghĩ.
Cứ như định mệnh đã sắp đặt trước.
Chiếc ô tô màu đen dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng.
Một cô gái mặc chiếc áo khoác dài màu trắng bước xuống khỏi xe.
Mái tóc cô cắt ngắn, và hình như cũng cao hơn Kiriyama một chút.
Cô gái thấy hai người, đôi mắt mở to, rồi lại tràn ngập hoang mang.
Cô ấy nhìn lại phía trong xe, rồi thì thầm điều gì đó với người ở trong. Sau đó, cô chạy nhanh về phía nơi hai người.
"Y-Yoshifumi ..."
Giọng nói trong veo như tiếng chim hót.
Taichi cảm thấy cậu đang làm kì đà cản mũi nên cậu lùi lại vài bước.
Tuyết bắt đầu rơi.
"Tại sao... Sao cậu lại ở đây? Tớ rất ngạc nhiên đấy."
Cô gái đang bối rối kia - Nishino Nana, cũng liếc sang Taichi.
"Xin lỗi vì đột ngột thế này. Nhưng tớ thực sự phải gặp cậu."
"Eh? Đó là ... "
"Nana"
"Ừ-Ừm ..."
"Tôi đã từng rất yêu cậu, Nana. Nhưng bây giờ, tớ đã có một người mà tớ còn yêu nhiều hơn."
Tuyết rơi thật nhẹ nhàng, rồi hạ cánh trên những mảnh còn lại của đám tuyết tan chảy trên mặt đất.
Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức gần như có thể nghe được tiếng tuyết rơi.
"Tớ hiểu rồi."
Ngay sau đó, Nishino trả lời rất đơn giản và nhẹ nhàng, rồi mỉm cười.
Nụ cười đó pha chút nỗi buồn nào đó, nhưng cũng cả hạnh phúc nữa.
"... Xin lỗi. Tớ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu thế này, lại còn lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn nữa chứ ... "
"Không, không sao đâu. Cảm ơn cậu đã đi xa thế này để gặp mình."
Sau đó cả hai rơi vào im lặng, như thể họ không biết phải nói gì hay cần phải nói gì.
Ánh mắt của Nishino lại hướng đến Taichi.
Hai người gật đầu chào hỏi.
"Ai đằng kia vậy? Eh ... Đừng nói với tớ là ... Người Yoshifumi giờ đang yêu là- "
"Không đời nào!"
"Tất nhiên là không!"
Chết tiệt, mặc dù cô ấy là một người xa lạ nhưng Taichi không thể không hét lớn vào mặt cô ấy như vậy!
"Ahaha, tớ cũng nghĩ vậy. Dù sao thì bây giờ cậu định làm gì? Ngoài này hơi lạnh đấy, cậu muốn vào nhà cho ấm chút không?"
"Ah, cảm ơn, nhưng chắc là không đâu. Chúng tớ phải nhanh trở lại."
Mặc dù họ không có kế hoạch bắt xe buýt về nhưng Aoki vẫn khăng khăng từ chối.
"Vậy thì..."
"Mái tóc đó."
Nishino lướt những ngón tay qua mái tóc màu nâu hạt dẻ.
Rồi những ngón tay di lại gần vai, chỗ mái tóc vẫn chưa chạm đến.
"Tớ cắt nó gần cuối năm trước."
Một cơn gió chợt đi qua, thổi tung mái tóc của Nishino.
Một khoảnh khắc thật đẹp, khiến người ta thật muốn vẽ lại rồi cất giữ nó.
"Ra vậy."
Aoki trả lời đơn giản, rồi gãi gãi đầu.
"Được rồi, ta nên đi thôi. Lần sau gặp lại, chúng ta nói chuyện thêm nhé."
Aoki vui vẻ. Nishino cũng gật đầu đáp lại.
Sau đó, Aoki quay đi.
"Về nào, Taichi."
"Xong chưa?"
"Xong rồi."
Aoki đi ngang qua Taichi, sải bước về phía trước. Taichi vội vã bắt kịp bước chân cậu ấy.
"Tạm biệt."
Lời chia tay vang lên từ phía sau thật nhẹ nhàng.
Aoki giơ tay đáp.
Cậu ấy, không nhìn lại.
+++
Aoki Yoshifumi bước nhanh trên những đống tuyết đang tan chảy.
Bên cạnh là Yaegashi Taichi.
Taichi là một người rất tốt, sẵn sàng đi cùng Aoki dù chuyện có ngu ngốc, liều lĩnh đến mức nào.
"Okay! Giờ không nhanh không được đâu, chạy thôi, Taichi. "
"Hả!?"
Taichi hoang mang.
"Mau lên! Tớ bỏ cậu lại bây giờ."
"C-Chúng ta đi đâu đây? Chẳng phải chúng ta đã gọi hãng taxi mới nghe ngóng được từ tài xế à? ...Này, chờ với nào!"
Aoki bỏ lại Taichi phía sau, chạy nhanh về phía trước.
Taichi là một người tốt. Kể cả nếu cậu có phàn nàn đi nữa thì cuối cùng cậu ấy vẫn sẽ luôn bắt kịp.
Vậy nên Aoki cứ đi về phía trước mà không cần lo lắng.
Aoki tự hỏi: Trước đây sao cậu lại lạc lối đến vậy?
Tại sao cậu lại không nhận ra một sự thật đơn giản như vậy?
'Yêu' là 'yêu', và chỉ là 'yêu' thôi.
Chỉ thế thôi. Đó là tất cả.
Chẳng cần phải đập đầu vào đâu thì cậu cũng nghĩ ra.
Hơn nữa, cái cảm giác "yêu" này là phải dựa trên cảm xúc, chứ không phải lý trí.
Không có lý do, không có nguyên nhân, không có logic, không có lý thuyết.
Nếu những điều đó có thể giải nghĩa được nó thì cái 'tình yêu' tiến thoái lưỡng nan này sẽ không tồn tại.
Cậu chỉ có thể làm theo cảm xúc của mình, nên cậu cần cảm nhận nó với cả cơ thể và tâm hồn mình.
Cậu phải tin tưởng cảm xúc của chính mình.
Tại sao cậu lại nghi ngờ tình cảm của bản thân cơ chứ?
Cậu ngờ vực cái cảm giác say đắm 'tình yêu' của chính mình.
Cậu nghi ngờ chính cậu, rồi cứ đứng suy nghĩ mà không chịu bước đi.
Liệu ai có thể nhận ra tình cảm của cậu?
Sẽ thật rất tốt nếu có ai đó có thể, nhưng cậu biết cậu không thể.
Nếu cậu không tiếp tục chạy, tiếp tục cảm nhận, thì sau đó cậu sẽ chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của mình.
Dù sao thì thế giới này cũng đầy rẫy những thứ đâu đầu như thế.
Tất cả những thứ rắc rối, phiền hà đó.
Chắc chắn đã có những lần, cậu tự cổ vũ bản thân với suy nghĩ như vậy.
Nhưng nếu cậu cứ mặc quanh mình bộ giáp dày cộm đó, liệu nó có ngăn lại những cảm xúc của cậu?
Nếu chỉ bởi vì cậu không cảm nhận được mà cậu lại đổ lỗi cho tác nhân xung quanh, thì có khi nào cảm xúc của cậu trở nên thật ngu xuẩn?
Một khi như thế, cậu sẽ không thể biết được gì nữa. Cậu sẽ bị hút vào vòng xoáy vô cảm này, rồi bắt đầu đánh mất những gì thật sự quan trọng.
Cái cuộc sống đó thật quá ngu xuẩn.
Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, nó đơn giản và đơn thuần hơn rất nhiều.
Miễn là để cậu tìm ra được 'cái đó' - một cái gì đó đủ khiến người ta thừa nhận.
Ít nhất là cậu muốn tin như vậy.
Vậy nên cậu phải tiếp tục chạy về phía trước.
Không thể cứ bỏ qua những vấn đề sang một bên nữa.
Giả vờ đó là lỗi của người khác thì chẳng khác nào những lời ngụy biện để không bước tiếp nữa.
Đó không phải là cách.
Nếu có những cảm xúc mà không thể truyền đạt được thì hãy cứ hét lên đến khi người khác có thể cảm nhận được .
Thật đơn thuần.
Đơn giản đến mức ngớ ngẩn.
Đúng, cậu có thể còn ngớ ngẩn hơn, còn trẻ con hơn.
Khi cậu trở lại là một đứa trẻ, cậu nhận ra những điều chỉ có trẻ con mới có thể nhận ra.
Tất nhiên, cậu đâu thể là trẻ con mãi. Sẽ có những lúc cậu cần dáng vẻ trưởng thành.
Nhưng khi mọi người trưởng thành, tâm hồn trẻ con của họ cũng trưởng thành lên.
Cậu muốn hỏi mọi người: "Bạn đã sống một cuộc sống như thế nào?"
Cứ vô tư mà tận hưởng cuộc sống cũng không tệ, đúng không?
Vì đó mới là cuộc sống chứ nhỉ?
Cậu sẽ nghe được những câu trả lời như thế nào?
Tuy nhiên, đến cuối cùng thì nó cũng không còn quan trọng nữa.
Sau cùng thì câu hỏi đó cũng không phải chỉ có một câu trả lời.
Nguyên văn là xe Sedan