Hiện tượng vẫn tiếp diễn ngay cả trong đêm Giao thừa.
Một lần nữa, Taichi và những người khác của câu lạc bộ chỉ có nước tập hợp tại căn hộ bị bỏ hoang đó. Trước khi đi vào, mọi người đã đi quanh khu vực này để đảm bảo rằng không ai khác nhìn thấy.
"....Cậu ấy đến muộn! "
Inaba đập lên bàn một tiếng *rầm*.
Đó là khi năm phút trước lúc mười hai giờ, nhưng Nagase vẫn chưa đến nơi.
Nếu cô ấy không đến đây trước mười hai mà lại trải qua 'Đảo ngược Thời gian' ... thì sẽ trở thành vấn đề lớn.
"Cậu ấy nói ‘tớ sẽ đến kịp, nếu tớ đến kịp’ là ý gì cơ chứ ... "
Ngay lúc Inaba vừa định nói thêm một tràng, thì cánh cửa bật mở.
"Xin lỗi, tớ tới trễ!"
Nagase đến nơi lúc đã sắp gần mười hai giờ.
"Chậm quá đấy, đồ ngốc!"
"Ahh ~ tại tớ, tại tớ, tớ gặp chút rắc rối!"
Nagase nói vui vẻ, nhưng mái tóc của cô nàng thì bù xù và đôi mắt cô ấy thì sưng húp.
"Này ... Cậu có sao không? " Taichi quan tâm hỏi.
"Không phải tớ đã nói là chỉ ‘gặp chút rắc rối’ thôi à? Tớ ổn!"
Hình như cô ấy ép bản thân hơi quá.
Những người phải trải qua ‘Đảo ngược Thời gian’ trong hôm nay là Inaba và Kiriyama.
Cơ thể của hai bị nhỏ lại đôi chút, ánh mắt thì cũng có hơi trẻ con. Ngoài ra, tóc Kiriyama rất ngắn. Hình như cô nàng đã trở lại những ngày tháng với mái tóc ngắn cũn.
Họ không thay đổi nhiều, cả hai có vẻ đang học trung học.
Và một ngày khác lại bắt đầu.
Ngay khi Taichi vừa thoáng nghĩ--
"Khôngggggggg!"
Kiriyama, lúc đang phải chịu 'Đảo ngược Thời gian’, đột nhiên hét lên.
"Huh? Chuyện gì vậy?"
Taichi định đi lại phía cô, thì Kiriyama khóc thút thít rồi lùi lại.
"Taichi, cậu tránh ra đi!"
Nagase đẩy Taichi sang một bên, khuỵu gối xuống trước mặt Kiriyama mà nói.
"Có chuyện gì vậy, Yui? Em không sao chứ?"
"Có ... Con trai... Em... Em..."
"Ừm. Chị hiểu rồi. Không sao đâu, chỉ cần bình tĩnh, hít thở thật sâu, được không? Hít thở nào."
Nagase lại dỗ dành Kiriyama đang rất run sợ.
"Giờ thì, không có gì phải sợ, đúng không? Sẽ không có ai làm gì em đâu"
Nagase nhẹ nhàng vuốt lưng Kiriyama, rồi tiếp tục an ủi cô nàng thêm một lúc nữa.
Để Kiriyama (14) và Inaba (14) bình tĩnh ngồi trên ghế (họ đã xác minh tuổi của hai người), Taichi và những người khác ngồi cách một khoảng so với hai người kia.
Inaba (14) ngồi đọc rất lặng lẽ. Còn Kiriyama (14) thì cứ ngồi mà chẳng làm gì cả, thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Taichi và Aoki. Cô chẳng khác nào một chú mèo đang sợ hãi.
"... Phản ứng hơi thái quá rồi đấy."
Taichi thì thầm. Nagase nghe thấy, nhướn lông mày khó chịu.
"Taichi, cậu không nên nói thế đâu."
"Tớ-tớ biết ... Nhưng mà, nếu tệ đến như thế thì thậm chí cậu ấy còn không đi học được à?"
"Chẳng biết nữa... Chắc là cậu ấy đang trở lại cái lúc ngay sau đợt suýt nữa là bị cưỡng bức?"
"Vậy ra hiện tượng này là như thế... Quay trở lại với chính bản thân trước đây, trải qua những thứ mà bình thường không thể xảy ra nữa, điều này khiến cảm xúc và kí ức lẫn lộn ... Chắc đó là điều mà chúng ta đang phải đối mặt
"Whoa, cậu nói giống như Inaba vậy, Taichi."
"Đừng có nói thế. Xấu hổ chết mất."
"... Sao cậu lại xấu hổ cái đó cơ chứ?"
"K-không! Ý tớ là, cậu nói thế giống như kiểu đang khen tớ thông minh các kiểu ấy. Tớ không có ám chỉ gì đâu ... "
"Haha ~ , cậu nghiêm túc quá rồi đó, Taichi ~"
Có vẻ như ngay từ đầu Nagase đã biết được điều này. Cô ấy bắt đầu nói chuyện vui vẻ hơn.
Mặc dù khi Taichi mới nhìn thấy cô, Nagase nhìn có vẻ không vui. Cậu mong là cô ấy ổn.
"Aoki, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Nagase cố gắng bắt chuyện với Aoki, cái người mà từ nãy đến giờ câm như hến.
"...Eh? Ahh, ừ ... Er ... "
"Cậu thậm chí còn chẳng nghĩ cái gì cả!"
Taichi nhìn Nagase giả giọng Kansai, chọc chọc người Aoki. Cậu cảm thấy Aoki thực sự rất không ổn.
--Bình thường thì Aoki sẽ là người đầu tiên phản ứng lại tiếng hét của Kiriyama(14).
"...Đừng có sợ sệt như thế. Cậu làm tôi mất tập trung đấy."
Inaba(14) nói với Kiriyama(14), mắt thì vẫn dính chặt vào cuốn sách.
"Hể ... Ừm ... Tớ... Xin lỗi."
"Hừm. Cậu không định làm gì à? Chỉ ngồi như thế đúng là lãng phí thời gian."
"Đ-Đúng nhỉ ... Vậy thì... Tớ có thể đọc cái đó không ... "
Kiriyama(14) cố gắng lựa một quyển trong cái đống trước mặt Inaba (14). Những cuốn sách này được Inaba chuẩn bị trước, với một câu "Nếu mà tớ biến lại lúc mà lớn lớn rồi thì cứ đem đống này ra, tớ sẽ ngồi yên thôi.”
"Được thôi. Nhưng cậu có chắc là cậu hiểu được quyển đó khống đấy?"
Đống sách trước mặt Inaba đúng là có chút quá tầm so với học sinh trung học.
"Uh, chắc là không đâu ..."
Inaba(14) khịt mũi rồi quay lại tiếp tục đọc.
Còn Kiriyama(14) thì cứ cuộn tròn lại, tiếp tục nhìn chằm chằm sàn nhà.
Taichi và Nagase nhìn hai người họ từ xa.
Note: Aoki ra cửa hàng để đi vệ sinh.
"Wow ... Inaban trước đây đúng là lạnh lùng quá mà."
"Con người cậu ấy đâu có tệ, nhưng đúng thật là cậu ấy lạnh lùng thật."
"...Kể cả vậy thì cậu cũng không nghĩ xấu Inaba đâu nhỉ?"
Nagase nhìn thẳng vào mắt Taichi ỏi.
"...Tất nhiên. Những thứ này đều đã là quá khứ rồi, mà tớ cũng không tin cậu ấy là người xấu đâu."
Taichi cũng nhìn thẳng vào mắt Nagase mà trả lời. Cô mỉm cười đáp lại.
"Tốt."
Nagase có vẻ vui.
Nó cứ luôn như vậy, Taichi không bao giờ có thể hiểu được cô ấy đang nghĩ cái gì trong đầu.
Cậu cứ luôn nghĩ, giá mà cậu là có thể được Nagase thêm chút thôi.
"Hôm nay là Giao thừa nhỉ? Cả năm vừa qua ... có thật nhiều chuyện xảy ra."
Nagase nói rất tình cảm.
"Quá nhiều, quá thường xuyên luôn. 'Hoán đổi Linh hồn' rồi thêm cả 'Giải phóng Ham muốn' ..."
"Nói đi, Taichi, 'sự kiện đáng chú ý nhất trong năm nay' của cậu là gì?"
"Sự kiện đáng chú ý nhất à ... Nếu mà chung chung thì ... chắc là lúc gặp «Heartseed»."
Taichi trả lời, và Nagase thất vọng kêu lên "Ehhhh?". Cô nàng nhướn mày không vui.
"Cái gì? Cậu mong tớ trả lời cái gì cơ chứ?"
"Trong những lúc như thế này ..."
Nagase cười toe toét.
"...Cậu phải trả lời là ‘lúc chúng mình gặp nhau’ biết không!"
Một nụ cười ngây thơ, tươi sáng và thuần khiết; chỉ trong khoảnh khắc, Taichi dường như quên cả thở.
Nụ cười tươi tắn đó chẳng khác nào ánh mặt trời rực rỡ.
"C-Chúng mình ... N-Nagase cậu mạnh dạn thật đấy ..."
Căn phòng lạnh ngắt, nhưng cả người Taichi ướt sũng mồ hôi.
"Hả? ‘Chúng mình’ ... Ah! Không! Tớ-Tớ không có ý như vậy đâu!"
Nagase hoảng loạn quơ tay lung tung.
"Không, ý tớ là như vậy cũng đúng một phần, nhưng tớ thực sự muốn nói là 'mọi người trong CLB NCVH' cơ."
Má Nagase đỏ bừng.
"Ahh ... Chắc vậy. Xin lỗi, tớ nghĩ có hơi ... "
Taichi cảm thấy xấu hổ vì sự nhầm lẫn của mình, cậu cúi đầu xuống.
Nhưng Nagase dường như muốn nói cái khác.
"Ừm, nhưng, tất nhiên Taichi cũng là một phần trong đó nữa! Kiểu là, nếu tớ phải chọn một ai từ CLB NCVH, thì chắc là tớ chọn Taichi ... Hơ-Hơ-Hả ...!? "
Nagase có vẻ bối rối.
"Tớ-tớ hiểu rồi! Nên là bình tĩnh đi."
"Ừ-Ừm!"
Sau đó, Taichi quay lại nhìn Inaba (14) và Kiriyama (14) để kiểm tra ...
Và phát hiện chúng ngồi nhìn chằm chằm Taichi với Nagase.
Khi bắt gặp ánh mắt của Taichi, Inaba(14) nhếch mép cười rồi lại tiếp tục đọc sách; còn Kiriyama tránh đi, quay ra chỗ khác.
"E hèm ~ Giờ nghĩ lại ..."
Nagase hắng giọng rồi đổi chủ đề.
"Thông thường ta nên dành đêm Giao thừa với Ngày đầu năm mới cùng với gia đình. Đi ra ngoài thế này cậu có ổn không Taichi?"
"...Tất nhiên là nhà tớ rất giận vì thời gian này tớ vắng nhà suốt, tớ đã nhận công việc dọn dẹp nhà cửa mừng Năm mới mà. Thế nên tớ đã cố làm hết sức để ra ngoài lúc trưa đấy."
Vấn đề đáng lo ngại hơn, tâm trạng em gái cậu ngày càng tệ.
Hôm nay, lúc cậu đang cố gắng đi ra ngoài, thì cô em gái giận dữ, phàn nàn là Taichi ra ngoài cả ngày, không chơi với em, và không làm bài tập cho em. (Mặc dù Taichi đã nói rất nhiều lần là cô nàng nên "tự làm bài tập về nhà". Nhưng em gái cậu trả lời: "Onii-chan mà không giúp em làm bài tập về nhà là không phải Onii-chan!” Mong là em ấy không lợi dụng anh trai cho mấy chuyện đó... Mong là vậy.)
"Vậy Nagase thì sao? Không phải thế là mẹ cậu ở nhà một mình à?"
"Không, nếu là bây giờ thì không có đâu... Ah! Không phải, không phải. Cậu nói đúng, mẹ tớ ở nhà một mình"
"Hở? Cuối cùng là thế nào?"
"Ahhh không có gì đâu. Chỉ là mẹ tớ... Vậy nên, hừm ... Tớ thực sự không thể nói đâu ... "
Đột nhiên Nagase trở nên thật ảm đạm. Cái dáng vẻ tươi vui biến mất không dấu vết.
"Tớ... hơi lo."
"...Tớ hiểu rồi... Tớ mong là chuyện này kết thúc sớm."
Taichi nói, cậu cũng cảm thấy mình thật vô trách nhiệm.
Cậu biết ‘chủ mưu thật sự' của hiện tượng này là ai, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì cả.
"Nhưng khi trời tối, ta vẫn có thể về nhà mà ... Bọn mình vẫn có thể đón Năm mới cùng gia đình mà không sao cả."
Nagase nói chắc nịch, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán.
‘’Tại sao cô ấy lại nói một cách kiên quyết như thế?’’ Taichi bối rối.
Đã là năm giờ chiều. Hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian' trong ngày hôm này kết thúc.
Cả hai người cảm thấy khó chịu một lúc, và rồi Inaba(14) với Kiriyama(14) trở lại bình thường.
"...Ugh! Ah, hôm nay đến lượt tớ à? Tớ trở lại lúc mấy tuổi?"
Taichi trả lời câu hỏi của Inaba:
"Cậu là mười bốn. Kiriyama cũng là mười bốn tuổi ... Kiriyama?"
Kiriyama ôm chặt hai cánh tay mình, giống như thể cô ấy đang lạnh phát run vậy.
Mái tóc màu nâu dẻ che khuất đi một nửa khuôn mặt đang tái nhợt của cô.
"Cậu không sao chứ? Yui! "
Nagase chạy đến bên Kiriyama. Kiriyama run rẩy đáp lại:
"...Tớ ... nhớ ... tất cả mọi thứ ... rất rõ ràng ... Tớ..."
Kiriyama run lên mà nói.
+++
Sau bữa tối, Kiriyama Yui nói "Đêm nay con sẽ xuống muộn đấy" rồi tự nhốt mình trong phòng.
Mẹ cô hỏi: "Con ốm à?"
Yui trả lời là cô chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.
Mẹ cô lại hỏi: "Tối nay con có muốn soba toshikoshi để ăn nhẹ không?"
Lần này Yui trả lời: "Chút nữa con sẽ xuống ăn."
Mặc dù rất lo lắng, nhưng mẹ chỉ âm thầm nhìn khi cô con gái đi lên lầu.
Yui đóng cửa phòng rồi nằm phịch xuống giường.
Mẹ dịu dàng với mình quá, cô nghĩ.
Giờ thì cô nghĩ như vậy, nhưng trước mẹ cô rất khắt khe. Giờ nếu Yui làm chuyện gì sai thì mẹ sẽ mắng cô, trước đây mẹ cũng quát cô mỗi khi cô tỏ ra vô trách nhiệm.
Yui nghĩ là cô đã quên mất mẹ từng như thế nào.
Mọi thứ đã thay đổi từ ngày hôm đó.
Yui nhớ rất nhiều thứ.
Bao gồm cả những gì cô không muốn nhìn thấy, và cả những gì cô muốn quên.
Khi sắp bị cưỡng bức, cô cảm thấy rất đau đớn.
Nhưng so với lúc đó, bây giờ nhớ lại chính bản thân mình đã từng như thế nào còn khiến cô đau gấp vạn.
Cô từng có một giấc mơ.
Giấc mơ đó thật to lớn và ngây thơ, chẳng khác nào giấc mơ của một đứa trẻ ngốc nghếch.
Nếu nói cô đã quên giấc mơ đó thì đúng là dối trá trắng trợn.
Cô chưa bao giờ quên, nhưng cô giấu nó trong một cái hộp, và trốn tránh nó. Và giờ đây, khi cô nhìn lại, chiếc hộp đã được phủ một lớp bụi dày.
Ngay cả với 'Đảo ngược Thời gian’, nó khiến cô phải nhớ lại bản thân mình mà không thể phủ nhận, một giấc mơ thật tươi sáng và rực rỡ, nhưng Yui cứ trốn chạy nó.
Tuy nhiên, mọi thứ đã không thể che giấu nổi nữa rồi.
‘’--Tôi muốn trở thành người đứng đầu’’.
Cô đã từng suy nghĩ thật ngây thơ. Cô cứ tin như vậy rồi tập karate càng ngày càng tiến bộ.
Nhưng cái 'người đứng đầu' có ý nghĩa gì cơ chứ? Yui tự chế giễu bản thân.
Đứng đầu một giải đấu? Nhật Bản? Thế giới? Hay để vượt qua cả rào cản nam nữ?
Cô chưa từng nghĩ đến mấy cái này.
Bởi vì nó không co giới hạn.
‘Người đứng đầu’ chỉ đơn giản là ‘đứng đầu’ thôi.
Cô cứ tiếp tục cố gắng.
Cô đã từng 'mạnh mẽ'.
Chẳng phải kiểu 'mạnh mẽ' thể hiện qua vóc dáng hay kỹ năng.
Đó là một 'mạnh mẽ' rất rộng, và cô từng đạt được điều đó với chính đôi tay mình.
Cô từng thất bại, nhưng nó sẽ không dừng lại ở đó. Cô sẽ lại đứng lên, đối mặt trước những thử thách tiếp theo với tất cả mọi thứ cô đã có, cho dù cô vấp ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Nhưng bây giờ, cô thật yếu đuối.
Kể từ lúc đó, cô đã dừng chân lại. Cô trở nên yếu đuối đến mức đôi chân không thể bước đi được nữa. Nếu lại vấp ngã, cô sẽ không thể đứng dậy nổi.
Bây giờ cô có những gì? Cô suy nghĩ. Cô có thể làm điều gì nữa không?
Không gì cả.
Kiriyama Yui không có gì cả, và cũng chẳng thể đạt được điều gì.
Cô đã nhận được rất nhiều thứ từ những người bạn của mình.
Nhưng cô không có gì để trả lại họ.
Cô đã từng hứa với người đó.
Một lời hứa với cô gái tên Mihashi Chinatsu.
Cả hai luôn gặp nhau ở trận chung kết của giải đấu. Yui sẽ đứng đầu, còn Mihashi chỉ là thứ hai. Và tất nhiên, Mihashi rất không vui về chuyện đó.
Trường karate mà Yui tham gia thì lại không tổ chức các giải đấu toàn quốc cho học sinh trung học. Vậy nên sau khi Mihashi chuyển đi, cả hai đều không có cơ hội gặp lại.
Mihashi rất ít khi nói chuyện với Yui, ngay cả khi hai người gặp nhau trong giải đấu, nhưng trước khi chuyển đi, cô nàng từng bẽn lẽn nói với Yui: "Khi nào lên cao trung thì chúng ta sẽ lại thi đấu với nhau lần nữa trong giải đấu quốc gia! Lần tới thì tôi sẽ không thua đâu."
Cô đã từng nghĩ là Mihashi không thích cô, nhưng hình như không vậy. Và cái chuyện 'giải đấu quốc gia' có vẻ ý là rằng là Mihashi đã thừa nhận kỹ năng của Yui. Điều này làm cho Yui rất vui.
Cô hứa với cô ấy.
Cô thề đi thể lại nhiều lần, rằng cô sẽ giữ lời hứa đó.
Mihashi chắc hẳn đã rất trân trọng lời hứa của họ, nhưng Yui lại không thể giữ nó - Cô thậm chí còn không nhớ nổi.
Cô đã từ bỏ ước mơ của mình.
Bằng cách vứt lại tất cả mọi thứ phía sau.
Sống dưới sự che chở của bạn bè và gia đình.
Nhưng, ngay cả người đã từng nói yêu cô, người đã hết lòng tin tưởng ở cô, giờ đã không còn nói ‘tớ yêu cậu’ nữa.
Còn ai có thể thừa nhận giá trị của cô nữa?
Không ai cả.
Cô thật vô dụng.
Cô chẳng là ai cả, vô nghĩa.
Một sự thay thế luôn chờ chựng trước mắt.
Đúng, chỉ là một sự thay thế.
Đối với Aoki, cô chỉ là người thay thế cho Nishino Nana ...
Nhưng là một người tầm thường có gì sai sao?
Cô trước đây cũng chẳng phải vĩ đại gì.
Thực ra thì trên thế giới có được bao nhiêu con người vĩ đại cơ chứ?
Chắc chắn cô hoàn toàn khác biệt so với những con người kia.
Bây giờ cố gắng chỉ còn là vô ích.
Đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì thứ cô nhận lại cũng chỉ là thất bại.
Nên cô không ngượng ép bản thân nữa.
Cô đã cố gắng hết sức rồi, đúng không?
Cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Trống rỗng ... thật khiến người ta điên tiết lên.
Một cái vỏ rống tuếch.
Kiriyama Yui chẳng khác nào một cái vỏ rỗng tuếch.
Cô chỉ là một cái vỏ thôi. Nhưng nước mắt cô chảy dài như thể là con người vậy.