Kokoro Connect

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7071

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 122

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 3 - Kako Random (Quá khứ ngẫu nhiên) - Phần kết - Những từ ngữ giản đơn.

Mihashi Chinatsu đang đi thăm cha mình, cô ấy sẽ bắt chuyến tàu tốc hành vào buổi chiều - Cô nghe được tin này từ hàng xóm của Mihashi.

Bây giờ nghĩ lại, vì cha mẹ của Mihashi đã ly dị nên tên họ của Mihashi Chinatsu đã không còn là 'Mihashi' nữa. Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng.

Phải nhanh, phải lẹ lên, mình có thể đến kịp mà.

Mình vẫn có thể bắt đầu lại, mình vẫn có thể làm hòa với cậu ấy..

Kiriyama Yui chạy nhanh nhất có thể.

Liệu đã quá trễ chưa?

Đừng lo chuyện đó.

Đừng dừng chân lại chỉ vì lý do đó.

Chỉ cần mình bước đi thì dù có chuyện gì đi nữa mình vẫn sẽ tiến lên phía trước.

Liệu cô có làm được?

Mình phải làm.

Mình phải làm được.

Không được dựa dẫm vào ai ngoài chính bản thân mình.

Chạy về phía trước.

Chạy về phía trước.

Chạy đi như mình đã từng làm.

Và sau đó, cuối cùng thì Yui cũng nhìn thấy bóng dáng của Mihashi đang chuẩn bị rời đi.

"Mihashi-san!"

Yui gọi, và Mihashi Chinatsu giật mình ngạc nhiên. Cô ấy quay lại.

"Kiri .... yama?"

Mái tóc đuôi ngựa vung nhẹ.

Bình thường thì khuôn mặt cô ấy rất lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng bây giờ lại chỉ tràn ngập sự bối rối.

"May-May quá mình đến kịp rồi!"

Thật ra thì... Yui thực sự nghĩ là cô sẽ không đến kịp.

"Vậy-Vậy, cậu muốn gì? Cậu đã bỏ karate ... và cậu cũng chẳng nói cho tôi lý do tại sao. Chưa kể đến cậu chính là người đuổi tôi đi nữa, và giờ thì ... "

"Tớ thực sự xin lỗi về những chuyện đã xảy ra lúc đó! Và tớ cũng rất xin lỗi vì đã không giữ lời hứa! Thực ra thì có nhiều chuyện tớ cần phải xin lỗi cậu lắm! "

Yui chân thành xin lỗi Mihashi.

Cô cảm thấy mình phải xin lỗi vì những lỗi lầm của bản thân.

Để tiến về phía trước, thì đầu tiên cô phải xin tha thứ.

"Nhìn-Nhìn cậu xin lỗi thế này ngượng thật ..."

Mihashi có vẻ do dự một lát, rồi cô lại lẩm bẩm:

"...À thì, lúc đó tôi cũng có hơi quá đáng... Tôi cứ có cảm giác là ... kể từ khi cha mẹ ly dị và tôi chuyển đi khỏi thị trấn này... tôi đã bỏ quên thứ gì đó ở đây... những cảm xúc đó đi liền với lời hứa với Kiriyama ... T-Tôi cũng không chắc nữa... "

Cảm xúc của Yui đã đến được với Mihashi, và dường như Mihashi cũng sắp làm được điều tương tự.

"Uh, không cần để tâm đâu ... vậy, cậu ở đây làm gì thế?"

"Ah, chuyện đó ... Tớ có chuyện muốn nói với cậu, Mihashi-san. "

"Cậu vừa mới nói xong đó."

"Hừm, tớ muốn nói với cậu là..."

Mihashi nhìn không vui vẻ gì lắm, nhưng khi nhìn lại thì trong đôi mắt cô lại ẩn dấu sự suy đoán.

Tuy là phải quan sát thật kĩ mới có thể thấy.

"Tớ ... định luyện tập karate trở lại."

"Hả!? Tại sao ... cậu tập karate trở lại?"

Ah, mình thề là mình mới thấy Mihashi kinh ngạc ngoác miệng trong phút chốc. Cậu ấy ngoảnh đi để che giấu vẻ mặt đó.

Cô đã từng nghĩ Mihashi rất đáng sợ, nhưng sau khi nhìn lại, Yui lại nghĩ cô ấy thực sự rất dễ thương.

Chỉ cần hai người nhìn nhau và quan sát được tín hiệu ngầm của người kia, thì họ có thể hiểu được cảm xúc của người kia.

Được rồi, Yui nhắc nhở bản thân mình. Đến lượt mình nói ra cảm xúc của mình với cậu ấy.

Cô rất chắc chắn chuyện đó.

Một khi họ hiểu được nhau, mọi chuyện sẽ thay đổi.

"Đó là bởi vì tớ nhận ra rằng từ trước đến này tớ chỉ biết chạy trốn. Bởi vì tớ biết sẽ có cách giải quyết.”

"Vậy-vậy thì cậu sẽ rút khỏi câu lạc bộ kỳ lạ đó và vào câu lạc bộ karate hay một võ đường nào đó đúng không?"

"Tớ sẽ không rút khỏi CLB NCVH đâu."

"Tại sao ... cậu lại tham gia cái CLB chẳng ra gì đó?"

Mihashi nói, không vui.

"Có lẽ là chẳng ra gì thật."

Yui nói, và gượng cười.

"Nhưng dù có là vậy đi chăng nữa thì nó vẫn rất quan trọng đối với tớ."

"...Ý cậu là sao?"

"Thì là, nó quan trọng là bởi vì cậu không thấy được điều đó? Uhhh .... Cái này khó nói lắm ... "

Giãi bày cảm giác này thật sự không dễ chút nào. Nếu Mihashi phủ nhận cảm xúc đó thì chắc là cô ấy sẽ không hiểu.

Nhưng Yui đã rất cố gắng để diễn tả.

"Hừm ... Nó cứ tỏa sáng ấy. Khoảng không gian đó, và những thứ chúng tớ làm cùng nhau. Chưa kể đến việc mỗi khi mọi người tụ lại, cả bản thân tớ cũng tỏa sáng nữa, như những ngôi sao lấp lánh vậy."

Đúng, đó là sự thật.

Rất rực rỡ, rất ấm áp.

Dù nó chẳng ra gì nhưng cô cảm thấy đó là điều quý giá nhất đối với bản thân mình.

"Vậy nên tớ sẽ tham gia cả karate và CLB NCVH."

"... Cậu có chắc là cậu có thể tiến bộ mạnh mẽ như vậy không? Ý tôi là tôi biết cậu có năng khiếu nhưng... "

"Tớ không biết. Nhưng tớ muốn thử; đó là lý do tại sao tớ sẽ làm vậy. Tớ sẽ cố gắng thật chăm chỉ... Mà nhân tiện, lần tiếp theo gặp nhau ở giải đấu thì tớ sẽ không thua cậu đâu, Mihashi-san!"

Cô phải dựa vào sức mạnh của chính bản thân mình.

Liệu có làm được không?

Không quan trọng, chỉ cần làm thôi.

"Và còn, à ... lần trước chúng ta đấu với nhau..."

"Xin-Xin lỗi về chuyện đó! Tôi thách đấu cậu trên đường trên phố và chẳng còn cho cậu khởi động nữa... "

"Đó là chuyện tớ đang muốn nói đấy! Lúc đó đã không tính! Vậy-vậy trận đó không phải là đấu với nhau, đúng không? "

"Huh?"

"Trận đó không tính! Hiểu chưa? Quyết định vậy nha! Vậy là kỉ lục bất bại của mình trước Mihashi-san vẫn còn nguyên!"

Yui chỉ vào Mihashi.

Mình sẽ không thỏa hiệp, sẽ không thỏa hiệp đâu ... Một ác quỷ hiếu chiến trong Yui bảo với cô ấy.

"Hahaha, được thôi."

Yui nhớ là chưa bao giờ thấy Mihashi cười.

Cô ấy cười với Yui.

Tại sao?

Có phải vì Yui đã thay đổi không?

...Hm? Chờ đã, mình nhớ là mình đã cười với Mihashi một lần rồi.

Cô nhớ lại. Đó là lúc ...

--Nếu tôi thắng thi cậu sẽ phải gọi tôi bằng tên riêng, Kiriyama.

--Đến lúc đó thì tôi cũng sẽ gọi cậu bằng tên riêng, Mihashi.

Cô không nhớ là khi nào, nhưng hai người chắc chắn đã từng nói với nhau như thế rồi cùng cười.

Yui nhớ lại những cảm xúc của quá khứ đã bị cuốn đi. Cô và Mihashi ...

Lúc đó họ thật sự rất ngu ngốc.

Cả Mihashi và cô.

Cả hai đều rất ganh đua và cứng đầu, và là đối thủ karate của nhau. Có lẽ đó là lý do họ không bao giờ hòa thuận được.

Mặc dù họ chỉ muốn nói với nhau một điều rất đơn giản.

Họ quan tâm đến đối phương, bởi vì hai người quá giống nhau; nhưng cũng vì thế mà họ lại đối đầu với nhau.

Cho đến tận bây giờ - Không, thậm chí khi bắt đầu từ giờ.

Cô để tâm, nhưng nếu cứ một mình chờ đợi thì sẽ chẳng đạt được cái gì cả.

Mặt khác, nếu thực sự mong muốn, cô sẽ đạt được tất cả.

Ngay cả những thứ trong quá khứ.

Nhưng tất nhiên, những thứ trong quá khứ bây giờ không thể giống chính xác như nó đã từng.

Tuy nhiên, người ta sẽ luôn có cơ hội để bắt đầu lại.

Không, không phải là "sẽ có cơ hội", mà là "có thể tạo ra cơ hội’.

Một khi cô đặt cả tâm tư mình vào đó, cô ấy có thể tạo ra bao nhiêu cơ hội tùy thích.

Nếu cô muốn kết bạn, chỉ cần hỏi thật chân thành thôi.

Nếu cô muốn sự giúp đỡ, chỉ cần thật tâm nói ra thôi.

Nếu cô muốn làm một cái gì đó, chỉ cần làm cho đến khi cô thấy thỏa mãn mới thôi.

Có lẽ thực ra cuộc sống cũng chỉ đơn giản đến vậy.

Những điều thật sự quan trọng thực sự rất dễ nhận ra.

Không khó khăn hay phức tạp gì hết.

Hoặc nên nói là, những điều dễ nhận ra mới là điều thật sự quan trọng.

Nếu cô để tâm, cô sẽ khám phá ra nhiều thứ hơn; nếu cô đặt cả tâm tư mình vào đó, cô còn có thể đạt được nhiều hơn nữa.

Tất cả những gì cô cần là một chút can đảm.

Vậy nên, chuyện đầu tiên trước - Yui phải bắt đầu ở đây.

"Hãy-Hãy địa chỉ trao đổi email đi, Chinatsu."

"Hãy-Hãy địa chỉ trao đổi email đi, Yui."

...Eh? Mi-Chinatsu và cô ấy nói giống hệt nhau ư?

+++

Chúng tôi một lần nữa lại bị kéo vào một đợt khủng hoảng rất nghiêm trọng, nhưng nhờ có những người bạn mà chúng tôi lại vượt qua được nó.

Thật là tuyệt.

Tôi thực sự tin rằng CLB NCVH là một điều gì đó rất đặc biệt.

Chắc là họ nghĩ tôi rất 'tuyệt vời'.

Không phải tôi ảo tưởng sức mạnh hay gì đâu nha. Chúng tôi thật sự tin những người khác đều thật tuyệt vời theo nhiều cách khác nhau.

Một mối liên kết bền chặt.

Nhưng sau đó thì liệu tôi có tiếp tục bước theo những cảm xúc này?

Nếu là vậy, điều đó có nghĩa là ...

Nhưng giờ thì bận tâm làm gì.

Bạn của tôi là những người thật sự rất tốt. Họ đều quan tâm chăm sóc tôi rất chu đáo.

Đặc biệt là Taichi, người đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Tôi cảm thấy thực sự biết ơn, nhưng cũng thấy có lỗi với cậu ấy nữa.

Taichi là một người thực sự rất tốt.

Cậu ấy thực sự là một người tốt.

Cậu ấy là một người tốt.

Nhưng tôi - Nagase Iori - có thật sự yêu Yaegashi Taichi không?

Gần đây tôi cứ có suy nghĩ đó trong đầu.

(Kokoro Connect 3 - Quá khứ ngẫu nhiên - The End)