Kokoro Connect

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 3 - Kako Random (Quá khứ ngẫu nhiên) - Chương 8 - Bắt đầu lại.

Taichi tỉnh lại.

Cậu vẫn còn cảm thấy chút nhiệt trong cơ thể.

Những kỷ niệm trong quá khứ đã bị cuốn trôi giờ đây lại hiện rõ trong tâm trí của cậu.

"... Hm? Whoa !?"

Cậu nhìn lại mình và nhận ra mình đang mặc quần áo trẻ em.

"Cậu không sao chứ?"

Nagase quan tâm hỏi, nét mặt căng thẳng.

"Ah, không sao ..."

"Đây, thay đồ đi."

Nagase nói rồi đưa cho Taichi bộ quần áo mà cậu mặc trước đó.

"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"

Taichi hỏi, nhưng Nagase lắc đầu.

Cậu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy màn đêm tối đen bao phủ bầu trời.

"Xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ ... Tớ thật sự xin lỗi. Tớ sẽ không mong cậu tha thứ đâu ... nhưng hãy để tớ nói xin lỗi."

Khi cô nói xong tình hình của bọn họ cho Taichi, Inaba cúi đầu rồi nói xin lỗi.

"Cậu không cần phải cảm thấy buồn thế đâu ... Dù sao tớ cũng là một nguyên nhân mà ... Nếu cậu cứ tiếp tục xin lỗi như thế này thì thậm chí tớ còn thấy tệ hơn ấy ..."

Các thành viên CLB NCVH đang mắc kẹt trong tình thế mà họ không biết khi nào thì sẽ phải trải qua hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian' hay là nó sẽ kéo dài bao lâu.

Và lần này, kể cả Taichi, có thể là bất kỳ ai trong năm người.

"...Vậy là trong khoảng năm tiếng vừa rồi từ lúc mười hai giờ, trừ Nagase ra thì tất cả mọi người đều đã trải qua 'Đảo ngược Thời gian' một lần ... "

Taichi lặp đi lặp lại những gì cậu vừa nghe được, cũng không phải vì nó có bất kỳ ý nghĩa gì.

"...Ừm, đúng vậy."

Inaba buồn rầu lẩm bẩm. Từ góc nhìn của mình, cô ấy có thể được thấy Kiriyama(9) và Aoki(7), cả hai đều cuộn mình trong chăn và chơi vui vẻ.

Đã quá bảy giờ tối rồi.

"Em đói ~ Em đói ~"

Kiriyama(9) hát rất nhịp nhàng.

"Này, nguy hiểm đấy, không xoay trên ghế như thế ... thực sự thì em không nghĩ mình mình giỏi mấy trò thăng bằng này à?"

"Taichi-san cũng nên thử đi ~ Xem ai có thể xoay nhiều vòng nhất!"

"Anh đã nói là nguy hiểm rồi mà, ngoan nào."

Taichi bế Kiriyama (9) xuống khỏi ghế.

"Nhàm ~ Chán ~"

"Này, Taichi, cậu đang làm gì thế, nhanh lên."

Inaba gọi Taichi.

"Được rồi, Taichi, Aoki, tớ trông cậy vào hai người đấy."

Inaba vỗ nhẹ lên vai của bọn họ.

"Hiểu rồi."

"Rõ, thưa Đội trưởng Inaba!"

Cả hai được giao một nhiệm vụ: Đi mua thức ăn để chống đói.

"Phải nhanh đấy. Nếu bất kỳ ai trong hai người trải qua 'Đảo ngược Thời gian' thì hãy gọi cho tớ ngay lập tức rồi quay trở lại nhanh nhất có thể."

Trong lúc này, họ có thể biến thành một đứa trẻ bất cứ lúc nào, Taichi và những người khác không thể bước ra ngoài một cách tự do được nữa.

Mắt thường có thể thấy được biến đổi thể chất thế này.

Nhưng họ vẫn cần thức ăn và nước.

"Nếu có thể thì đi vệ sinh ở đó luôn. Chúng ta cần phải giảm thiểu số lần đi ra ngoài, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu."

"Hửm, ta không nên sử dụng nhà vệ sinh ở các cửa hàng mà nhỉ?"

Aoki hỏi.

"Chúng ta không biết được khi nào thì sẽ trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ nên tốt nhất là đi chỗ nào vắng người ấy."

"Hiểu rồi, Inaba-chan."

Lý do chọn hai người này là vì hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian’ của họ vừa kết thúc gần nhất.

Nếu hiện tượng này vừa kết thúc thì chắc là sẽ có một khoảng thời gian trước khi nó xảy ra lần nữa.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của họ.

"Chúng tớ sẽ quay lại ngay."

"Cẩn thẩn... Bảo trọng. "

Nagase nhắc nhở rồi nhìn bọn họ đi ra. Nhưng cô ấy có vẻ thật xanh xao và yếu đuối, đến nỗi mà ai cũng muốn nói với cô ấy: "Chúng tớ cũng nên hỏi cậu câu này. Có sao không?"

Đã quá chín giờ tối. Lúc này cả năm người đều không trải qua 'Đảo ngược Thời gian'.

Nagase vừa mới bị biến thành lúc mười ba tuổi trong một tiếng rưỡi. Đến thời điểm này, tất cả mọi người đều đã trải qua 'Đảo ngược Thời gian' một lần kể từ lúc «Số Hai» khiến hiện tượng này trở nên ngẫu nhiên.

"...Được rồi, thế nào rồi? Gia đình tớ thì không có vấn đề gì, ít nhất là đêm nay."

Inaba hỏi gia đình bốn người kia.

Taichi và những người khác đều nói với gia đình là "Tối nay con không thể về nhà và có lẽ trong một thời gian vẫn chưa về được đâu."

Một khi họ đã bị biến đổi thì sẽ không còn nhận thức được hành động của chính bản thân mình.

Không còn có chuyện họ có thể viện lý do gì đó để che đậy.

"Đến giờ thì nhà tớ vẫn ổn."

Aoki nói, sau đó Taichi lên tiếng:

"Tớ cũng nghĩ là tớ sẽ ổn thôi ... Trừ chuyện gia đình tớ ... rất tức giận. Ngay cả người mẹ lúc nào cũng vô tư giờ cũng nổi điên lên."

Chưa kể Taichi còn nghe cô em gái nói: "Em không quan tâm đến Onii-chan nữa, em chẳng quen biết gì anh cả."

Taichi có cảm giác là sẽ phải vắt kiệt ví tiền của mình để xin lỗi.

"Gia đình tờ thì ... chắc là có chút lo lắng."

Kiriyama xoa thái dương, buồn bã.

"Họ đã nghi ngờ 'có chuyện gì đó' từ lúc tớ cứ ra ngoài suốt kì nghỉ đông rồi, và bây giờ tớ thực sự trốn ra khỏi nhà ..."

Taichi nhớ lại khuôn mặt nhẹ nhàng nhưng lại rất quan tâm của mẹ Kiriyama.

"Chưa kể đến ... em gái tớ đã tìm thấy nơi này. Mặc dù tớ đã nói em ấy giữ bí mật và em ấy cũng đồng ý rồi, nhưng tớ không biết có thể giữ được bao lâu ..."

Ngay cả chỗ trốn của họ đã không còn an toàn nữa.

"...Còn Nagase thì sao?"

Taichi hỏi. Nagase đang lơ đãng nhìn chằm chằm xuống sàn, nghe thấy tiếng Taichi thì đột ngột ngẩng đầu lên.

"Eh? À, giờ thì gia đình tớ không sao ... tuy là không sao nhưng ..."

"Có chuyện gì thế? Nếu cậu lo lắng chuyện gì thì cứ nói ra đi."

Inaba thúc giục.

"À ... liệu tớ có thể, chỉ một chút thôi cũng được ... tớ có thể về nhà được không? Thực sự chỉ một chút thôi!"

Nét mặt của cô ấy là sự tuyệt vọng.

"Không được. Thật ngớ ngẩn. Nếu tớ đồng ý thì có nghĩa là chúng ta làm gì cũng được à? Nếu để cho chuyện đó xảy ra thì chúng ta sẽ bị ... phát hiện ra đấy."

Nếu những gì đang xảy ra với họ mà mọi người biết được ...

Cả bọn cũng đã bàn về chuyện này nhiều lần, về những gì có thể xảy ra và những gì có thể làm.

Sẽ có một sự chấn động lớn, và chuyện sẽ không kết thúc ở đó – Những người chứng kiến sẽ bị gửi đến nhà thương điên. Còn bọn họ thì sẽ bị ném vào các cơ sở nghiên cứu.

Trong trường hợp xấu nhất, «Heartseed» hoặc «Số Hai» hoặc thậm chí ai đó giống bọn họ sẽ xóa sạch tất cả.

Những thực thể đó có vẻ đã làm chuyện này nhiều lần rồi. Nhưng đến giờ vẫn chưa có những tin đồn hay dấu vết gì ở những nơi đông người kiểu vậy. Inaba đã từng nói, xét đến việc truyền tải thông tin nhanh chóng nhờ những phương tiện truyền thông hiện đại, thì có thể suy luận rằng những thực thể đó có khả năng để giữ bí mật mọi thứ.

Nếu giả định đó là đúng, thì cái gì sẽ bị xóa đi? Trí nhớ của họ? Sự thật? Hay tệ hơn là... tất cả mọi thứ?

Họ không thể phủ nhận bất kỳ những khả năng nào.

Chuyện những thực thể đó làm được vẫn chưa có giới hạn.

"Tất nhiên... là không được nhỉ ... Xin lỗi, đừng lo về chuyện đó."

Nagase rất chán nản; như thể chỉ cần một cơn lướt ngang qua là cô ấy sẽ sụp đổ.

Màn đêm ngày càng tối mịt mờ và trời cũng ngày càng lạnh.

Để giữ cho Inaba(3) không bị cảm lạnh thì những người khác quấn đứa bé trong nhiều lớp chăn, và để đứa bé ngủ gần lò sưởi.

"...Cậu ấy ngủ rồi à? Đối với một đứa trẻ mới chỉ ba tuổi thì đến nửa đêm là buồn ngủ lắm rồi đấy."

Kiriyama nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, để tớ đi mở cửa."

Aoki mở cửa sổ.

Vì họ đang sử dụng một máy sưởi bằng dầu nên cần phải chú ý chuyện thông khí.

"Mọi người cùng ngủ bên lò sưởi chạy bằng dầu như thế này không có an toàn đâu ..."

Taichi thì thầm và cố gắng nghĩ ra giải pháp.

"Ah ~ Cậu biết đấy, tớ muốn đi tắm! Người tớ cứ đổ mồ hôi nên giờ mùi lắm rồi ... "

Kiriyama phàn nàn nhưng vẫn thấp giọng nói để không đánh thức Inaba(3).

"Em cũng muốn ... nhưng bây giờ chúng ta không làm gì được cả nên phải chịu đựng thôi."

Nagase(11) mặc dù đang còn nhỏ nhưng lại rất trưởng thành và trách nhiệm.

Cậu từ từ mở mắt ra.

Đầu cậu cứ quay mòng mòng, nặng như chì.

Taichi đã rất cố gắng giữ tỉnh táo chú ý đến mọi người phòng trừ có chuyện, nhưng cậu không chống lại nổi cơn buồn ngủ này.

Lưng cậu đang rất đau.

Cậu nghe thấy tiếng ai đó đi lại ở phía sau.

Taichi dụi mắt rồi ngồi dậy.

Ánh sáng đèn pin làm nhức mắt cậu.

Chỗ ánh sáng chiếu rọi đến được, Taichi thoáng thấy một bóng người di chuyển.

Thứ mà ánh đèn chiều vào là một làn da mịn màng trắng trẻo.

Một cảnh tượng đẹp đẽ; làn da trắng sứ.

Đôi vai vẽ nên một đường cong đẹp đến nỗi thật khiến người ta muốn chạm vào.

Taichi đi lại. Làn da tươi sáng đó ngày càng rõ nét trong bóng tối, và rồi cả dưới đùi--

"Hửm?"

Taichi thốt lên ngạc nhiên.

"Hả?"

--Nagase trên người chỉ mặc mỗi áo lót, cô nhìn về phía Taichi.

"Uh? Taichi?"

Nagase nhanh chóng nắm lấy chiếc áo len của mình gần đó và che người lại.

"Tớ-tớ chưa thấy gì cả đâu! Chưa thấy gì cả!"

Taichi hoảng loạn quay mặt sang nơi khác.

'Chưa nhìn thấy gì cả' rõ ràng ngụ ý khác, trong đầu Taichi nghĩ như vậy, trong lúc đó cậu xấu hổ lắng nghe những âm thanh sột soạt khi Nagase đang mặc quần áo.

"Giờ-giờ được rồi, Taichi."

Nagase lên tiếng, Taichi quay lại đối diện Nagase.

"Cậu vừa mới ... trở lại bình thường à?”

"Ừm, xin lỗi vì đánh thức cậu dậy."

Nagase gập bộ quần áo cô mặc lúc nãy, rồi hỏi:

"Lúc đó ... tớ bao nhiêu tuổi?"

"Mười một."

"Mười một tuổi à, ra vậy ... Thế tớ như thế nào?"

Nagase gấp quần áo lại rất gọn gàng.

"Cậu là một cô bé rất có trách nhiệm ... và thông minh nữa ... kiểu như vậy."

Taichi suy nghĩ để đáp lại tốt hơn.

"Cậu nói là ... có trách nhiệm à? Có vẻ là ..."

Có phải ý cô ấy là không phải như thế?

"...Đừng bận tâm. Yui và Aoki ... hai người họ hôm nay rất tuyệt vời đấy."

"Ừm ... đúng vậy."

Rất tuyệt vời.

Tốt đến vậy rồi, không cần thêm gì nữa.

"Bọn họ thực sự ... rất tuyệt ... Tớ cảm thấy là sẽ không bao giờ bắt kịp được hai người ấy vậy."

"...Tớ cũng cảm thấy thế."

Họ quá áp đảo, Taichi không thể làm gì được ngoài chuyện cảm thấy như thế.

"Cả Taichi nữa ..."

"Cậu nói ‘nữa’ là ý gì? Cậu nói như kiểu tớ cũng hay ho lắm ấy."

"Không phải vậy sao?"

Nagase nhìn Taichi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm gì có chuyện như vậy... Tớ thực sự rất vô dụng mà ... "

Nét mặt Nagase trở nên ảm đạm.

Đột nhiên, Taichi nhận ra.

Tại sao bọn họ lại rầu rĩ như thế khi nhìn thấy Kiriyama và Aoki tiến về phía trước?

Không thể như thế được. Chắc chắn không.

"Nhưng mà..."

Taichi quyết định nói, nhưng ngay lập tức ngắc ngứ.

"Hừm ... Nhưng... Mặc dù một mình tớ rất vô dụng ... Nhưng nếu cùng với một người nào đó, tớ cảm thấy chúng ta có thể làm được nhiều thứ ... Aoki và Kiriyama cũng vậy, họ đã thay đổi bởi vì họ có nhau ... Tớ tin là như vậy."

Cậu kết luận lại rất tốt.

"Cậu nói là 'cùng với một người nào đó' à ..."

Nagase nhìn xuống sàn nhà rồi thì thầm, như thể đang cố gắng thuyết phục chính bản thân minh.

"Ừ thì, tớ đang định----"

"Mà tại sao chúng ta lại nói chuyện lâu thế này? Nếu có thể thì ta nên đi ngủ chớ! Mmm ~ Tớ rời cái cái chăn lâu quá nên giờ bắt đầu thấy lạnh này!"

Nagase nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện ở đó.

Cô yếu ớt mỉm cười với Taichi.

Một nụ cười ngắn ngủi, giống như chiếc đèn flash nháy lên một phát. Nhưng cũng vì thế mà nó lại càng đẹp, giống như một giấc mơ vậy.

Nagase trở lại chỗ cô đang ngủ rồi kéo chăn đắp lên người.

Taichi đặt chiếc đèn ở nơi mà bên ngoài không nhìn thấy được ánh sáng lóe ra. Căn phòng tối mịt mờ và lạnh, ngay cả dưới ánh sáng này.

Cậu ngủ cùng với mọi người trong phòng - Nagase, Kiriyama, Aoki, và Inaba(3).

Tất cả đều cuộn tròn thật chặt để cho ấm.

Một khung cảnh thật ấm áp, nhưng cũng rất đáng lo.

Taichi cảm giác như bóng tối trong phòng đột nhiên nổi dậy và nuốt chửng lấy họ.

Bóng tối đó khiến trái tim Taichi thực sự run sợ.

Chuyện gì sẽ xảy ra với họ?

Mọi người thậm chí còn không thể bước ra chỗ đông người, hay về nhà một mình.

Với đống đồ ăn vừa mới mua, họ có thể cầm cự thêm ngày nữa. Nhưng sau đó thì sao?

Mọi người chẳng còn bao nhiêu tiền, và vẫn cần phải mua dầu chạy lò sưởi. Rồi tắm rửa nữa? Quần áo bẩn thì sao đây?

Nếu họ không thể ở lại đây được nữa thì họ sẽ đi đâu?

Mọi người sẽ giải thích ra sao với gia đình?

Nếu chuyện này vẫn tiếp diễn sau khi đi học lại thì sao? Nên làm gì đây?

Chạy trốn ư? Đến đâu?

Họ có thể tồn tại được không?

Taichi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Chưa kể đến người khiến tình hình đến nỗi này không ai khác – lại là chính cậu.

Cậu đã quá ngây thơ; thật quá ngây thơ.

Tại sao cậu lại không giữ lời hứa với «Số Hai» chứ?

Là vì Inaba tạo áp lực?

Hay là vì khi cậu nghe "Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi" nên cậu mất chủ quan?

Đây chỉ là những cái cớ tồi tệ đến mức cậu còn chẳng xem nó là lời biện minh.

Hơn nữa, cậu cũng chẳng có quyền để biện minh.

Đó là bởi vì Taichi chưa bao giờ cố chấp giữ ‘lời hứa’ của mình với «Số Hai».

Cậu nghe lời bởi vì cậu không thể quyết định.

Cậu được giao một nhiệm vụ quan trọng, nhưng chính cậu lại dao động.

Đã bao giờ cậu thực sự gánh vác vấn đề quan trọng chưa?

Đã bao giờ cậu nghiêm túc xem xét lại những hành động của mình?

Lúc nào cậu cũng bỏ cuộc ngay từ lúc bắt đầu vì cậu cảm thấy mình không làm được, chẳng phải sao?

Cậu thậm chí không có quyền được than thở, bởi cậu chưa từng có gắng.

Cậu sợ hãi trách nhiệm của chính mình. Cậu coi sự yếu đuổi của bản thân là một cái cớ.

Cậu nói là không muốn nhìn những người xung quanh phải đau khổ và cậu ra tay giúp đỡ, nhưng cậu lại cố gắng trốn chạy khi đó lại chính là vấn đề của cậu.

Thật thảm hại, cậu nghĩ như vậy đấy.

Nếu là người khác thì chắc hẳn họ sẽ làm được thật dễ dàng. Nghĩ đến chuyện đó khiến cậu trở nên thật thảm hại.

Nhưng đã quá trễ rồi. Dù cậu có hối tiếc bao nhiêu đi chăng nữa – thì cậu chẳng thể quay về quá khứ được.

Sau khi đã chắc là Inaba(3) không thấy lạnh và đang ngủ ngon lành, Taichi quấn mình trong chăn.

Ngay cả với có vài lớp chăn đi nữa, cậu vẫn có thể cảm nhận được sàn bê tông; sự lạnh lẽo của nó len lỏi trong cậu.

Mặt trời mọc. Rồi lại lặn.

Đêm thứ hai kể từ khi hiện tưởng này trở nên hoàn toàn ngẫu nhiên đối với các thành viên CLB NVCH.

Hôm nay 'Đảo ngược Thời gian' đã xảy ra rất nhiều lần.

"Con nói rồi, một người bạn đã mời bọn con lên thăm biệt thự của cậu ấy ... Hử? Gọi điện cho cậu ấy á? Chuyện đó thì ... À ... Tín hiệu ở trên núi thế này không được tốt cho lắm ... "

Kiriyama cúp máy và tắt điện thoại. Cô buồn rầu nói:

"...Tệ thật. Cứ thế này thì gia định tớ gọi cảnh sát mất ... "

"Thực sự mà nói Kiriyama à ... câu chuyện của cậu ảo diệu quá đấy..."

Taichi nói, mặc dù câu chuyện của cậu chẳng khá hơn là bao.

Không khí trong phòng thật lạnh giá và nặng nề.

Họ tạm thời tắt lò sưởi đi để tiết kiệm dầu.

Dạ dày của Taichi thì cứ kêu gào khó chịu. Ngay cả trong tình huống khó khăn như vậy mà cậu vẫn cảm thấy đói được.

Cậu chạm nhẹ vào mái tóc của mình. Nó bết lại rồi.

Mọi người đều tuyệt vọng, cả cơ thể và tâm trí. Ai nhìn cũng mệt mỏi, xanh xao.

Thực ra thì họ có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng họ chịu đựng được đến vậy là vì họ ở bên nhau.

Nhưng họ không biết mình có thể cầm cự thêm được bao lâu.

"...Mọi người đều đang ở đây cả nên chúng ta nói chuyện chút nào. "

Inaba tập hợp mọi người lại.

Giọng cô ấy đuối hơn mọi ngày. Ai cũng thấy được cô đã kiệt sức.

Hiện giờ không ai đang trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ cả.

"Trước hết nói về chuyện tìm sự giúp đỡ đi. Tớ thì vẫn muốn giữ kín chuyện này, cho đến lúc ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu có thể thì tớ không muốn người khác bị liên lụy."

Mọi người đều đồng ý.

"...Tớ xin lỗi."

Taichi nói lời xin lỗi.

"Đã nói là không xin lỗi gì nữa mà? Cậu ngớ ngẩn quá đấy ... Dù sao thì vì bây giờ chúng ta không thể làm gì khác nên là cố gắng lấy đủ đồ ăn cho ngày mai đi."

"... Chỉ cho ngày mai thôi à, có thật thế là đủ không, Inaba-chan? Cậu không nghĩ tích trữ cho nhiều ngày là tốt hơn à?"

Ngay cả Aoki lúc sáng nhìn còn tươi vui thế mà bây giờ cũng tàn tạ không kém.

"Đúng, chuyện đó sẽ giảm thiểu rủi ro khi chúng ta phải ra ngoài. Nhưng mà ... chuyện gì cũng có thể xảy ra nên tớ muốn giữ một số tiền để phòng trừ."

"Ý cậu là ... trong trường hợp ai đó bị ốm ư?" Kiriyama hỏi.

"Đúng."

Ngay cả cuộc sống của họ cũng đang ngàn cân treo sợi tóc.

"Dù sao thì..."

"Ah, xin lỗi! Tớ có điện thoại."

Nagase nhanh chóng nhấc điện thoại và đứng dậy.

"A lô, vâng - Hm? Uh-huh, uh-huh ... Hả? "

Nagase đơ người.

"Khoan đã, mẹ? Chuyện gì vậy? Mẹ!"

Nagase kêu lên lo lắng; tình hình nghe có vẻ không tốt lắm.

"Mẹ ơi, chờ đã - Ah!"

Nagase nhấc điện thoại ra và gọi lại nhiều lần, nhưng không hề bắt máy.

Nagase bắt đầu run rẩy.

"...Tớ làm gì đây..."

Nagase thì thầm yếu ớt, đôi mắt sưng đỏ.

Nagase ngập ngừng giải thích những chuyện đã xảy ra trong kì nghỉ đông.

Một hôm, người cha thứ hai của Nagase xuất hiện trước cửa nhà. Theo như Nagase nói thì ông ta là một người rất bạo lực. Kiriyama và Aoki không biết điều này nên đã rất sốc.

Mặc dù ông ta đã từng là cha cô, Nagase còn có ba người cha dượng sau ông ta nữa. Họ chưa bao giờ liên lạc lại với nhau kể từ khi ông ta rời đi, chưa nói gì đến chuyện gặp mặt.

Họ không biết làm sao mà ông ta tìm được họ, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã xuất hiện.

"...Sau cùng thì ông ấy vẫn là người chồng cũ nên mẹ đã cho ông ấy vào."

Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng vào và bắt đầu nhìn quanh nhà.

"Lúc đầu thì ông ấy giúp vài chuyện trong nhà ... cả chúng tớ cũng nghĩ rằng ổng muốn làm lại ... nhưng sau đó ... ông ta bắt đầu làm biếng rồi xin tiền uống rượu ..."

Và càng ngày ông ta càng trở nên bạo lực.

Tuy là chưa đánh ai cả nhưng cứ rượu vào là ông ta bắt đầu ném đồ đạc tùm lum hết cả lên.

Khi Taichi nghe xong, cậu đột nhiên có những cảm xúc rất mạnh mẽ.

Suốt thời gian qua Nagase gặp phải biết bao rắc rối mà cậu lại không biết?

Đáng lẽ ra cậu phải bảo vệ được mọi người đến trước khi ngay cậu cũng phải chịu 'Đảo ngược Thời gian’ chứ.

"Sao mà nghe ông ta chả khác nào thằng ăn mày trong mấy cuốn truyện thế... cậu đá ông ta ra khỏi nhà mau đi."

Inaba tức giận lẩm bẩm.

"Tớ đã nghĩ là ... chúng tớ có thể bắt đầu lại."

Nagase nói.

"Tớ ... lúc nào cũng tự hỏi bản thân, nếu tớ lúc đó làm được tốt hơn thì chắc bây giờ mọi chuyện cũng không tệ thế này."

Nếu có thể thay đổi quá khứ.

"Đã có rất nhiều lựa chọn mà tớ không hề chạm vào."

Thế giới này là một chuỗi những câu hỏi trắc nghiệm.

"...Nhưng cuối cùng thì... Tớ không thể làm tốt vai trò của mình. Mẹ chỉ nói với tớ là tớ... 'không được về nhà’ ... "

Làm tốt vai trò của cô ấy?

Nagase nói thế là ý gì?

"Chuyện này nghe có vẻ ... nghiêm trọng nhỉ?"

Kiriyama khéo léo hỏi.

"...Tớ không biết ... nhưng ... "

"Tại sao trước đây cậu không nói?"

Inaba nghiêm khắc hỏi, giọng nói đầy tức giận.

"Bởi vì ... đó chỉ là vấn đề của tớ thôi."

"Có thể đúng, nhưng--"

"Xin lỗi!"

Nagase đứng lên rồi lấy điện thoại ra.

Cô ấy quay lại rồi nghe điện thoại.

"A lô? Mẹ-- "

Nagase cứng người.

"...C ... Cha..."

Nagase dường như vẫn xem người đàn ông đó là 'cha' mình.

"...Um, ah, vâng ... Vâng... Huh?"

Đột nhiên Nagase đổi giọng.

"Khoan đã! Đừng mà! Cha--"

Cô vẫn giữ điện thoại bên cạnh tai, đứng bất động.

Sau một vài giây, Nagase mới từ từ hạ điện thoại xuống.

Cả căn phòng im bặt, không ai nói một lời nào.

Không khí quanh Nagase căng thẳng đến nỗi không ai dám nói với cô ấy điều gì.

Nagase quay lại đối mặt với những người khác – Cô sắp bật khóc, khuôn mặt thì vì những cảm xúc đó mà méo mó.

"Tớ phải làm gì ... tớ phải làm gì ... tớ phải làm gì đây?"

Nagase ôm chặt đầu rồi ngồi sụp xuống.

"Tớ làm gì đây? Tớ phải nhanh về nhà thôi ... nhưng nếu tớ trải qua 'Đảo ngược Thời gian' trên đường thì tớ sẽ gây rắc rối cho mọi người mất! Tớ không thể làm điều đó được! Nhưng nếu vậy..."

Taichi chưa bao giờ thấy Nagase tuyệt vọng đến vậy.

"Bình tĩnh nào, Nagase!" "Iori." "I-Iori!" "Iori-chan!"

Taichi, Inaba, Kiriyama và Aoki đều lên tiếng gọi Nagase.

Nhưng không có tiếng gọi của ai đến được với Nagase.

Như thể tâm trí cô đã bay đi đâu rồi.

"Nagase!"

Taichi chạy đến bên Nagase và nắm chặt vai cô.

"Tớ làm gì đây... Tôi phải về nhà ngay ... Nhưng tớ không thể ... Tớ không thể gây thêm chuyện cho bọn mình nữa... Nhưng tớ phải đi! Làm gì bây giờ?"

Cô ấy yếu đuối đến mức có thể sụp đổ ngay lúc nào.

Taichi cũng gần như hoảng loạn cùng với cô, nhưng cậu biết như thế chỉ làm mọi chuyện tệ hơn nên cậu phải bình tĩnh lại.

Cậu cảm thấy cậu phải bảo vệ cô.

Taichi muốn che chở cho cô ấy.

Chắc chắn bây giờ đang có hàng trăm, hàng ngàn suy nghĩ trong tâm trí Nagase.

Nên Taichi chỉ hỏi cô:

"Giờ Nagase muốn làm gì?"

Nếu không biết thì chẳng có chuyện gì nên cả.

"Tớ không biết... Tớ không biết... Tớ không biết nữa ... "

Nagase chỉ lắc đầu.

---Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi vai Nagase trượt khỏi tay Taichi.

Họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn lại kĩ hơn, ngay trước mặt mọi người bây giờ là một học sinh trung học, Nagase.

Đó là hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian'.

Không nói một lời, Nagase-bé đứng dậy. Cô nhét phần quần áo thừa vào và chạy ngay ra cửa.

"Cậu đi đâu vậy?" Kiriyama hỏi.

Nagase-bé dừng chân và quay lại nhìn bọn họ.

"Về nhà."

"Tại-Tại sao?"

Taichi tiếp tục.

"Em sẽ bảo vệ mẹ. Nếu em làm tốt vai trò của mình thì tâm trạng của cha sẽ tốt hơn."

Đôi mắt đó thật trong sáng và thuần khiết: Đôi mắt không chút vẩn đục và thật sáng trong. Nó phát ra một vầng hào quang rực rỡ, thậm chí là thiêng liêng.

"...Tại sao cứ phải là cậu, Iori-chan, mới có thể bảo vệ mẹ cậu?" Inaba hỏi.

"Bởi vì em yêu mẹ."

Đó là lý do duy nhất. Chỉ có bấy nhiêu thôi.

Không hề có chút nghi ngờ, chỉ để cảm xúc của mình lên tiếng.

Một cảm giác khiến người khác phải kinh ngạc.

Đứa trẻ đó hiểu chuyện gì là quan trọng hơn là chuyện chúng làm gì.

"Ugh ..."

Đột nhiên cô bé học sinh trung học Nagase ôm chặt cơ thể mình - và ngay lập tức trở lại Nagase bình thường.

"Lạ thật ... Tớ... Hở? Tớ vừa trải qua 'Đảo ngược Thời gian' à?"

Cô chỉnh lại quần áo của cô, nét mặt bối rối.

"...Eh? Đã bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm ... khoảng một phút thôi."

Taichi trả lời.

"Ah ... Sau đó... Tớ... Tớ..."

Nagase thì thầm một cách lơ đãng.

"Tớ nhớ..."

Nước mắt bắt đầu chảy từ khóe mắt.

"Lạ quá ... Tại sao?"

Nagase cười gượng rồi lau đi những giọt nước mắt.

Cô giấu đi khuôn mặt trong tay áo rồi cứ bất động như vậy.

Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên. Nét mặt kiên quyết.

"...Tớ xin lỗi, tớ quyết định về nhà đây."

Cô quá kiên quyết, đến nỗi mà không ai có thể làm gì, cho đến khi thấy cô ấy di chuyển.

"...Khoan đã, Nagase! "

Taichi vội nắm lấy vai cô ấy lại.

"Tớ biết là tớ rất ngu ngốc ... Nhưng tớ phải về nhà ngay ... Tớ xin lỗi."

"Iori ..."

"Iori-chan, cậu ..."

Kiriyama và Aoki không biết phải nói gì với cô.

"Mọi người ở đây đều rất quan trọng với tớ ... Tớ không muốn mọi người gặp nguy hiểm chỉ vì lợi ích của tớ ... nhưng tớ ... còn có một người rất quan trọng ...mà tớ muốn bảo vệ."

Đôi mắt cô đong đầy nước mặt, bởi đây là những cảm xúc thật sự của cô.

Có rất nhiều điều quan trọng trong thế giới này.

Họ không phải là người duy nhất gặp rắc rối.

"Tớ sẽ không làm điều gì mà khiến các cậu gặp nguy hiểm đâu, tự tớ sẽ xử lý chuyện này."

"Ah ..."

Taichi không thể ngăn Nagase vùng ra khỏi bàn tay cậu.

Người đã từng là cha của Nagase giờ đang ở trong nhà cô ấy. Gia đình Nagase gặp rắc rối vì người đàn ông đó. Để ngăn chặn điều tồi tệ nhất xảy ra, Nagase phải về nhà. Mặc dù ban đầu Nagase rất do dự vì hiện tượng này, cô đã quyết định phải về nhà bằng bất cứ giá nào.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Taichi không biết phải phản ứng thế nào.

Và trong khi cậu cứ mắc kẹt trong sự ngỡ ngàng thế này, Nagase đang để mẹ cô ấy một mình...

"Đứng lại đó tên ngốc kia !!!"

Inaba hét lên giận dữ.

"Đồ ngốc! Sao cậu lại hành động một mình cơ chứ!? "

Cô hừng hực lao về phía trước và đứng chặn Nagase.

Inaba là người luôn chu đáo nhất khi có chuyện gì xảy đến với các thành viên CLB NCVH. Cô ấy luôn luôn có những quyết định đúng đắn dựa trên những rủi ro và hoàn cảnh khác nhai.

Đối với một Inaba muốn bảo vệ tất cả mọi người, hành động của Nagase không thể chấp nhận được

"Chẳng phải trước đây cậu không làm được sao!?"

Inaba hét lên.

"Trước đây ... không làm được?"

Hành động mạnh mẽ của Inaba khiến Nagase bối rối.

"Tớ đang nói về chuyện khiến bây giờ cậu phải đau khổ thế này đây! Cậu có biết vì sao cậu không làm được không?"

Inaba chỉ thẳng vào vết thương lòng của Nagase.

"Tại sao ... tại sao ... ý cậu ..."

Nagase bị Inaba làm cho ngỡ ngàng, thì thầm những lời rời rạc.

"Đó là bởi vì cậu không nói cho ai biết cả, không nhờ ai giúp đỡ và cứ cố gánh vác tất cả! Tại sao cậu không hiểu thế!?"

"Tớ... Tớ..."

"Và giờ cậu lại muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, rồi sau khi mọi chuyện quá tầm kiểm soát thì cậu lại khóc, nhưng cậu vẫn cố đâm đầu vào... Cậu thực sự nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp ư !?"

"Nếu tớ không cố ... Không, tớ phải cố gắng-- "

"Nhìn quanh cậu đi! ...Xung quanh cậu có gì nào!?"

Nagase nhìn quanh phòng, và nhìn thấy Inaba, Taichi, Kiriyama, và Aoki trong tầm mắt.

Cô ấy bắt đầu dao động.

"Nhưng... Đây là chuyện ... gia đình tớ ... "

"Đừng có--"

"Đừng có đùa nữa!"

Ngay khi cậu đang tự hỏi ai đang ngắt lời Inaba, thì Taichi nhận ra rằng, đó không phải ai khác mà là chính bản thân cậu.

Mọi người đều tập trung về phía Taichi. Cậu giật mình, nhưng điều đó không thể ngăn cậu nói:

"Có thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến tụi tớ thât ... và đúng là người ngoài như chúng tớ thì không nên can thiệp... nhưng nếu Nagase vì nó mà đau khổ như vậy thì đó là chuyện của bọn tớ rồi!"

Bởi vì một người quan trọng đối với mình phải chịu đựng đến vậy.

"À ... mặc dù tớ biết là tớ can thiệp quá nhiều rồi ..."

"Đây không phải là lúc nói chuyện đó!"

Inaba vỗ mạnh lên vai của Taichi.

Mặc dù cô không hài lòng cho lắm nhưng Inaba vẫn cười rất tươi với Taichi.

Như thể cô ấy đang nói với cậu ấy rằng "Làm tốt lắm".

" 'Nếu cậu có chuyện gì lo lắng thì cứ nói ra', ‘Đừng có chạy đi làm chuyện ngu ngốc mà chẳng nói gì cả’, đây chẳng phải những lời mà cậu từng nói với tớ sao? Đó là lý do mà khi nào cậu gặp rắc rối thì cứ nói với tớ. Không phải lúc nào tớ cũng biết được đâu."

Inaba nhẹ nhàng nói, như thể đang cố gắng dùng sự ấm áp đó bao bọc lấy Nagase.

"Cậu có những người bạn rất đáng tin cậy đấy. Đừng bao giờ quên điều đó."

Sẽ luôn có những chuyện mà bạn không thể nào làm một mình.

Đó là lý do tại sao luôn có những người xung quanh sẵn sàng giúp đỡ bạn.

"Cậu cũng có tớ này, Iori!"

"Cả tớ nữa, Iori-chan!"

Kiriyama và Aoki nói.

"Tớ cũng ... sẽ luôn được ở bên cạnh cậu."

Taichi nói.

Inaba nói thêm:

"Với những người bạn đáng tin cậy, luôn sẵn sàng và không hề ngần ngại giúp đỡ cậu thế này, cậu sẽ làm gì?"

Inaba tiến lại gần Nagase.

Bạn bè, những người bạn đồng hành ... Họ là ai?

"Các cậu ... Tất cả mọi người..."

Nagase lơ đãng thì thầm, cô không chắc chắn về những cảm xúc của chính mình.

Và sau đó--

"...Hức ... Hu ... Hức ... "

Nagase bắt đầu khóc như một đứa trẻ.

Khuôn mặt méo mó do nước mắt, hai tay cô dụi mắt.

"...Tất nhiên, cậu vẫn sẽ là người duy nhất có thể gọi điện được. Tớ cũng không muốn can thiệp vào chuyện gia đình nhà người khác nhiều đến thế đâu. Tớ biết là có những giới hạn mà chúng ta không thể vượt qua. Vậy thì cậu sẽ làm gì đây?"

Inaba nói một cách vui vẻ.

Giống như thể đây không phải là vấn đề to tát gì.

Giống như thể không cần phải kiêng dè gì, bởi vì nó phải như vậy, vậy nên không cần phải lo lắng.

Nagase khịt mũi và đôi tay dụi dụi để ngăn những dòng nước mắt.

Ở đâu đó, một lúc nào đó, những giọt nước mắt lại chạy dài, Taichi nghĩ.

Sẽ thật tuyệt vời nếu nhìn thấy những giọt nước mắt đang chảy không phải những giọt nước mắt lạnh lẽo, vô cảm từ trái tim tan vỡ của Nagase, mà là những giọt nước mắt ấm áp và bình yên.

Nagase vẫn cúi đầu, giọng nói thổn thức:

"Tớ ... đã luôn luôn nghĩ rằng ... chuyện đó tớ phải tự mình giải quyết ..."

Câu nói đó không hẳn là sai.

Nhưng trên thế giới này không có cái luật nào bắt bạn phải tự mình giải quyết mọi chuyện.

"... Chưa kể đến chuyện đó là do bản thân tớ kém cỏi, vậy nên tớ cảm thẩy bản thân phải tự mình sửa chữa... nhưng ... trong tình huống thế này ... và vấn đề của tôi ... Vì thế... Vậy nên..."

"Iori-chan, cậu nói đơn giản thôi cũng được mà."

"Đúng vậy, Iori. Một câu là đủ rồi."

Ánh sáng của sự cứu rỗi hiện ra trước Nagase.

Aoki và Kiriyama bước lên phía trước, trở thành ánh sáng dẫn đường cho Nagase.

Có lẽ từ sự việc ngày hôm qua mà họ đều ảnh hưởng. Những câu nói từ hai người thật mạnh mẽ và minh bạch.

Nagase, dưới sự chỉ dẫn của mọi người, cuối cùng cũng đã ngẩng đầu lên.

Đôi mắt thì sưng húp, mặt thì méo mó và cô ấy đang cố kìm những giọt nước mắt.

Cuối cùng, Nagase cũng nói những từ ngữ kỳ diệu đó:

"... Mọi người vui lòng giúp tớ chứ?"

Lời nói từ một người bạn, những từ ngữ đó sẽ giúp những người khác cố gắng tiến về phía trước.

Cô gái đã từng cố gắng gánh vác tất cả mọi thứ trên đôi vai, bây giờ cô ấy đang cầu xin sự giúp đỡ.

Không ai trả lời.

Không cần phải trả lời nữa rồi.

"Này, Iori. Giờ tình hình thế nào rồi? Cậu chỉ cần về nhà là được à?"

"Eh? Ah ... Tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa ... Tớ phải ở đó tận mắt xem xét đã... "

"Được rồi, nhưng cậu không được đi một mình ... Có nên chia thành hai nhóm không nhỉ? Mà thôi – tất cả đi cùng nhau đi"!

"""Đi!"""

Taichi, Kiriyama và Aoki cùng hét lên cùng một lúc.

Cả năm người chạy hết sức đến nhà Nagase.

Họ không đi tàu hay taxi – Chính xác thì họ không thể.

Nếu 'Đảo ngược Thời gian' xảy ra trong khoảng không gian chật hẹp đó, thì không thể nào che giấu được.

Họ đi những con đường càng vắng người càng tốt.

Không có thời gian để lên kế hoạch cụ thể.

Mọi người sẽ hành động mỗi khi có một người phải trải qua 'Đảo ngược Thời gian' - đó là điều duy nhất họ có thể quyết định.

Cũng đã được một lúc lâu kể từ khi Nagase nhận cuộc gọi đó.

Mọi người không dừng lại nghỉ ngơi, chỉ tiếp tục chạy, và chạy.

Mọi người đều cầu nguyện rằng bọn họ sẽ không phải trải qua 'Đảo ngược Thời gian’.

Họ phải nhanh đến nơi, rồi nhanh chóng giải quyết vấn đề.

"Ugh!"

Inaba đột nhiên ôm ngực mình, một bên đầu gối khuỵu xuống.

"Inaba! Có sao không? "

"Inaba!"

Nagase và Taichi hét lên.

"Nóng quá... Đây là--"

Cơ thể Inaba đột nhiên biến đổi.

"Khoan đã! Đùa nhau à!"

Nagase nhanh chóng ôm lấy Inaba đang thu nhỏ vào chỗ khuất tầm mắt.

May là họ đang ở trên một con đường khá tối và không hề thấy ai ở gần đó.

"Ina ... Himeko-chan, em bao nhiêu tuổi? "

Nagase hỏi, bắt đầu xắn tay áo quá khổ của Inaba.

".. Mười hai."

" ... *tiếng thở dốc*, lớp sáu à? ... Thế này thì mang cậu ấy đi cùng hơi khó đấy... "

Taichi bắt đầu suy nghĩ. Chưa kể đến quần áo của Inaba(12) khi di chuyện thì rất vướng víu, và có thể cô ấy không có thể lực như hiện giờ.

"Aoki!"

Kiriyama đột nhiên hét lên.

Taichi nhìn về phía Aoki, chỉ thấy đống quần áo của cậu ấy trên mặt đất.

"Không thể nào!"

Kiriyama tìm trong đống quần áo của Aoki và thấy một đứa bé ở đó.

"Oa ... Oa ... "

"Đây, đây, đừng khóc nữa! Ngoài này lạnh lắm, đừng chui ra! Ở yên đó."

Kiriyama bọc quần áo xung quanh Aoki rồi bế cậu ấy lên.

"Oaaa ~"

"Để xem ... Em bao nhiêu tuổi? Có thể nói được chưa?"

"Oaaaa ~"

"Không-không hay rồi ... hình như cậu ấy còn chưa học nói nữa ..."

Aoki có vẻ bị biến lại lúc tầm một tuổi.

"Làm gì đây... Tất cả là lỗi của tớ... Tớ nên làm gì đây..."

Nagase có chút hoảng loạn.

"Cả hai vừa trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ ... Nếu nó xảy ra trên chúng ta nữa ... Và nếu hai người đó trở lại bình thường ở đây thì ... Ahhh ... "

Kiriyama cũng bắt đầu hoảng sợ.

Taichi thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lồng ngực chợt trào lên cảm giác buồn nôn; cậu cảm giác mình ngã bệnh ra bất cứ lúc nào.

Rồi cậu nắm chặt bàn tay và ngăn những suy nghĩ khó chịu đó lấn lướt bản thân.

Bình tĩnh nào—Cậu nói với chính mình.

Càng muốn tránh né, chạy trốn bao nhiêu, thì cậu càng phải đối mặt với nó.

Nếu việc thất bại lần này gây ra rắc rối càng nhiều bao nhiêu thì bây giờ cậu phải tìm được bấy nhiêu can đảm.

Cậu đã thất bại một lần và đặt bạn bè cậu vào tình thế khó khắn.

Cậu sẽ không thất bại lần nào nữa.

Lần này, với sự quyết tâm tràn ngập, cậu sẽ đối mặt với nó và tìm ra cách giải quyết .

"...Kiriyama, cậu có thể mang Inaba và Aoki trở lại tòa nhà đó được không?"

Đó là lựa chọn tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

"Eh? Chỉ tớ ư?"

"Ừm, tớ và Nagase sẽ đến nhà cậu ấy."

"Nh-Nhưng, nếu Yui cũng trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ thì sao... và cũng không có gì đảm bảo là tớ và Taichi sẽ không trải qua hiện tượng cùng một lúc..."

Nagase nói.

Taichi biết đó là một ván cược.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Kiriyama.

Kiriyama nhìn lại cậu với cùng sự kiên quyết như vậy, rồi cô ôm Aoki(1) lên trong vòng tay mình.

"Hiểu rồi. Tớ sẽ làm như Taichi nói."

"Uh, Yui ..."

"Chúng ta đã nói là làm!"

Kiriyama hành động ngay mà không hề có chút do dự, nắm chặt tay Inaba(12).

"Ina ... Himeko-chan. "

Taichi cúi xuống để ngang tầm mắt với Inaba(12) rồi nhìn vào mắt cô.

"Nếu có bất cứ điều gì xảy ra ... Tớ trông cậy vào cậu."

Người ta có thể thắc mắc tại sao lại trông cậy vào một cô bé mười hai chẳng biết tí gì về tình hình hiện tại. Nhưng Taichi tin rằng, dù mới chỉ mười hai tuổi nhưng Inaba đã có thể xử lí được chuyện này.

Inaba(12) lặng lẽ gật đầu đến hai lần.

"Chúc may mắn, Taichi! Cả Iori nữa! "

Kiriyama ôm chặt Aoki(1) phúng phính, bị bọc trong đống quần áo người lớn và cả bàn tay của Inaba(12), rồi bắt đầu chạy về phía tòa nhà bỏ hoang.

"Tớ xin lỗi... Tất cả là lỗi của tớ ... Tớ khiến mọi người ra nông nỗi này ..."

Nagase run lên. Cô vòng tay ôm chặt cơ thể mình, cơ thể đã nhỏ nhắn giờ càng nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể nó sẽ biến mất bắt cứ lúc nào.

"Đừng lo lắng. Nếu gia đình tớ cũng đang gặp nguy hiểm thì tớ cũng sẽ làm như vậy thôi. Dù sao thì chúng ta đi thôi."

"Phù ... phù ... Chúng--chúng ta đến rồi."

"Đây là ... phù ... nhà của Nagase hả?"

Nagase chỉ vào một căn hộ hai tầng cũ.

"Nhà tớ ở căn biệt lập tầng một."

"Vậy thì... Nagase, tình hình bây giờ như thế nào? Cậu có kế hoạch gì không? Và tớ có nên vào với cậu không?"

"Để Taichi đi với tớ thì không hay lắm đâu... Cậu ở ngoài này chờ tớ-- "

--Xoảng.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên từ trong nhà, tiếp đó là tiếng thét của phụ nữ.

Đều là từ nhà của Nagase.

"Mẹ!"

Nagase hét lên và lao về phía cửa.

Tốt nhất là cũng nên để mắt chút-- Taichi nghĩ và đi theo cô.

"Mẹ! Mở cửa đi! Là con, Iori đây!"

Nagase đập mạnh lên cửa rồi bất chợt nắm lấy tay nắm cửa rồi cố gắng xoay.

"Ồn ào quá! Ta đang ra mở cửa đây, im lặng đi!"

Một người đàn ông đang tiến đến gần phía bên kia cánh cửa. Giọng nói khàn khàn, có lẽ là do uống quá nhiều.

"...Cha..."

Nagase thì thầm.

Sau đó, cánh cửa mở ra.

Nhưng--

Nagase vừa mới đứng ngay trước cửa, giờ biến mất không dấu vết. Quần áo của cô rời trên sàn.

Taichi quá kinh hãi khi nhìn thấy chuyện đó- Cậu sợ sệt.

Cậu cứ nghĩ rằng cậu đang mơ cơ.

Cậu không nhìn thấy thật rõ ràng, nhưng hình như có thứ gì đó phồng lên trong đống quần áo đó.

Trước khi tâm trí cậu có thể phản ứng kịp thì cơ thể của cậu đã hành động ngay lập tức.

Taichi nhặt quần áo của Nagase và cả Nagase-bé trong đó.

Không hề có suy nghĩ nào khác, cậu chạy khỏi đó.

Tiếng chửi mắng tức giận vang lên từ phía sau, có vẻ như ai đó đang đuổi theo họ.

Taichi không có thời gian quay lại nhìn.

Bọn họ nhìn thấy chưa?

Liệu hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian' của Nagase đã bị lộ chưa?

Taichi không biết.

Nhưng cậu biết là cậu phải tiếp tục chay.

Nếu cả cậu cũng trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra với cậu và Nagase?

Lúc Taichi vẫn đang chạy, cậu vén đống quần áo kia để lộ khuôn mặt của Nagase. Cô bé nhìn vô cùng ngây thơ.

Bởi vì Taichi đang bế một bé gái trong đống quần áo phụ nữ nên những người đi bộ cứ giương đôi mắt hiếu kì nhìn cậu.

Taichi đã chạy rất xa, đôi chân cậu mệt lả. Cậu đã cố gắng hết sức, nhưng cậu không thể chạy nhanh hơn được nữa.

Cậu chạy.

Cậu chạy vượt qua đám đông một cách vụng về và cứ rẽ phải bất cứ khi nào gặp phải đèn đỏ.

Có một chú cảnh sát tuần tra đi xe đạp đang đến từ phía trước.

Thế là tim Taichi vô cớ đập loạn.

Taichi tránh đi ánh mắt đó, rồi chạy ngang qua.

"Này cậu, cậu đang làm--"

Ngay sau khi bị gọi, Taichi bỏ chạy ngay lập tức.

Cứ thấy ngã rẽ là cậu đi vào.

Cậu chạy.

Và cứ chạy.

Cậu nên làm gì bây giờ?

Tình hình thế nào rồi?

Người đàn ông đó có đi theo không?

Và cả cảnh sát nữa?

Lồng ngực của Taichi như bị xé nát.

Đau. Chân tay cậu rã rời.

Chuyện này không hay rồi. Cậu phải nghĩ ra cách gì đó.

Có nên trở về tòa nhà bỏ hoang đó?

Nhưng còn mẹ của Nagase thì sao?

'Đảo ngược Thời gian' diễn ra với họ ngày càng thường xuyên.

Nhóm của Kiriyama không sao chứ?

Taichi cũng không biết cậu đang chạy đi đâu.

Cậu tiếp tục chạy đến những nơi vắng người.

Cậu không thể thở nỗi. Cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa.

Đây có phải là kết thúc rồi không? Cậu ấy nghĩ.

---Có phải là tôi đã lựa chọn sai?

--- Có phải đáng lẽ ra tôi nên làm khác đi?

Nhưng cậu không thể bắt đầu lại được nữa.

Taichi đi vào một con hẻm nhỏ.

Phía trước.

Rồi một ngõ cụt.

Không còn đường nào khác.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Dưới ánh đèn đường, một hình bóng trải dài trên mặt đất.

Taichi đã chịu thua số phận, nhưng lúc đó cậu vẫn đang nghĩ cách thoát ra.

Cậu ấy quay lại.

Người đang đứng đó chính là là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1C trường cao trung Yamaboshi, và cũng là cố vấn cho Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa - Gotou Ryuuzen.

Không một chút sức lực hay cảm xúc, cứ như đang ẩn mình vào bóng tối xung quanh.

Mắt ông ấy mở hờ.

Đó là «Heartseed», người đã đưa Taichi và những người khác vào một thế giới đầy bất thường này.

"Oh, oh... Chào buổi tối... Có vẻ như cậu đang gặp chút rắc rồi thì phải ... "

Một giọng nói chậm chạp và bất cẩn.

Nhìn lại thì hắn ta có cái khí chất tương tự như «Số Hai», nhưng vẫn rất khác biệt.

"Oa ... Oa ... "

Nagase-bé bắt đầu khóc. Có vẻ cô ấy đã cảm nhận được bầu không khí khó chịu này.

"Tại sao... Tại sao ông lại có mặt ở đây ... Trừ phi... Có phải ông là người đứng sau tất cả chuyện này?"

"Không, không... Không phải đâu... Oh? Tôi cứ tưởng rằng cậu biết rồi chứ? Yaegashi-san ... "

Lời nói của hắn ta tin được bao nhiêu?

"Vậy thì tại sao ông lại ở đây? Còn nữa ... «Số Hai» là ai ..."

"Ừ thì... Giải quyết chuyện này đã... Oh, oh... Mình có vẻ hơi chăm chỉ quá rồi... "

Taichi đột nhiên cảm thấy một sức nặng trên cánh tay mình và nó đang chuẩn bị bẻ gãy cánh tay cậu.

"Cái gì!?"

Sau khi nhìn lại thì hóa ra Nagase đã trở lại bình thường. Do Taichi không thể đỡ nổi nữa nên Nagase rơi xuống đất.

"Khoan đã... Chuyện gì thế nào? Eh? Sao người tớ bị quấn lại thế này? Mà khoan, tay tớ không ở trong ống tay áo này."

Nagase chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy.

"Taichi... Chuyện gì đang xảy ra ... Go-san! ...Ah! "

Nagase đâm sầm vào Taichi khi cô lùi lại.

"...«Heartseed»."

Nagase lẩm bẩm, đôi vai run lẩy bẩy.

"Hm ... Vậy là các cậu đã làm được ... "

"Ông nói bọn tôi đã làm được ... chúng tôi làm được cái gì?”

Lời giải thích của hắn lúc nào cũng mơ hồ như vậy.

"Ah ...Ý tôi là tôi đã kết thúc hiện tượng này ... Các cậu đã làm được rồi."

"Kết thúc rồi ư?"

"Đúng... Trừ phi cậu muốn nó tiếp diễn? Tôi chắc là chuyện đó thì tôi có thể làm được cho cậu ... Nhưng tôi không muốn ... Chuyện này sẽ trở nên rất rắc rối ..."

"Gì cơ? Vậy là hiện tượng 'Đảo ngược Thời gian’ kết thúc rồi ư? Eh? Chuyện gì đã xảy ra với tớ vậy? Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nagase đứng bên cạnh Taichi, biểu hiện rất bối rối.

"Oh? ... Vậy ra các cậu gọi hiện tượng đó là vậy ... Dù sao thì... Chuyện này không phải là do ý định của tôi ... nên tôi đã chấm dứt nó ..."

"Không phải là ý định của ông ... vậy còn «Số Hai» thì sao? Hai người liên quan gì đến nhau?"

"... Chuyện này khó giải thích lắm ... Chính xác thì chúng tôi cũng chẳng có quan hệ gì lắm... Cái người gọi là «Số Hai» có cái ‘hứng thú’ của riêng mình ... Ahh ... Tôi chắc chắn là hắn ta không can thiệp nữa đâu, nên hắn sẽ không xuất hiện-- "

Khi hắn chuẩn bị đáp xong câu hỏi của Taichi, «Heartseed» dừng lại.

"Ahh ... Đáng lẽ ra tôi nên lơ câu hỏi đó đi chứ nhỉ ... Bất cẩn quá, chẳng phải tôi... Ahh, chẳng sao cả ... Thế cũng được."

Vẫn như vậy, hắn ta không bao giờ trả lời thật đầy đủ.

"Dù sao thì nó cũng kết thúc rồi ... Gửi lời chào của tôi đến những người kia nữa nhé... "

"Ông nói chào hỏi gì ... Quên-Quên chuyện đó đi đã, Mẹ ... Taichi, những gì đã xảy ra? Tớ chẳng nhớ được gì từ lúc ở trước cửa nhà cả... "

"Khi Nagase trải qua 'Đảo ngược Thời gian’ thì tớ đã bỏ chạy khỏi đó... Chắc là chúng ta nên nhanh quay lại thôi"

"...Đuợc."

"Ahh ... Đúng rồi... Tôi suýt quên mất... Nagase-san. "

"Ông-ông muốn cái gì? Tôi... Tôi không có thời gian cho ông đâu."

Nagase mạnh mẽ trả lời với giọng cảnh báo.

"Tôi tin là, đối với Nagase-san ... đây có thể là một đề xuất rất thú vị và hay ho đấy..."

Ngay cả khi họ đang hoảng loạn, «Heartseed» vẫn làm như chả có gì và cứ làm theo tiến độ của chính hắn.

Taichi rất tức giận.

"Nhanh nói ra đi!"

"Ahh ... Yaegashi-san, cậu không cần phải kích động thế đâu... Thực ra... Đây không phải là việc của Yaegashi-san ... Cậu im lặng có được không?"

Trong cơ thể của Gotou, thực thể bí ẩn từ thế giới khác đó trừng đôi mắt tối tăm, sâu thẳm lên Taichi.

Lúc đó, Taichi cảm thấy rợn người.

Cơ thể của cậu lùi ra sau theo bản năng.

"Giờ thì ... Chắc là cô cũng đã biết rồi ... Chẳng có chuyện gì cô có thể làm được cả. Nagase-san ... "

"Gì... Ông đang nói về chuyện gì?"

"Rất nhiều chuyện ... mà cô đang cố gắng giải quyết ..."

«Heartseed» đã biết được bao nhiêu?

"Ý ông là mẹ ... và cha tôi?"

"Ahh ... Nếu cô nghĩ như thế ... "

Hắn ta nói như thể chuyện đó không hoàn toàn đúng vậy.

"Phải ... phải có cái gì tôi có thể làm chứ ..."

"...Chẳng phải cô ... là người tin là không có cách nào để bắt đầu lại à?"

«Heartseed» nói ra. Nagase có vẻ giật mình.

Khuôn mặt cô không còn sức sống.

Taichi đứng cạnh Nagase để phòng trừ - Nếu cô ấy sụp đổ, cậu phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.

".. Cô có muốn bắt đầu lại không?"

Những lời nói khô khan và đều đều, nhưng họ cảm thấy ngọt ngào và lôi cuốn bất thường.

Ngọt ngào và lôi cuốn, giống như sự ngọt ngào của những loài cây ăn thịt dành cho con mồi của mình.

Người ta không thể làm gì ngoài việc tiến lại gần nó, ngay cả đã nhận thức đầy đủ về hậu quả.

"Chỉ vì... sai lầm của tôi ... Tôi đã khiến các cậu gặp rất nhiều rắc rồi. Tôi thực sự nghĩ vậy đấy ... vậy để đền bù ... tôi sẽ mua cho các cậu omiyage ... phục vụ ... quà cáp ... không cái nào nghe được cả nhỉ... Dù sao thì tôi sẽ mời cậu cái gì đó, cậu cứ coi đó là ... lòng biết ơn của tôi."

Nếu ông thực sự cảm tháy như vậy, thì sao ngay từ đâu không để chúng tôi yên đi? Taichi nghĩ.

"Vậy thì, Nagase ... Đây, chính là chuyện tôi có thể làm ... Cô có muốn bắt đầu lại không?"

"... Ông nói bắt đầu lại là có ý gì? "

"Tôi nói sao thì nó nghĩa vậy ... Tất cả những chuyện đã xảy ra cho đến tận bây giờ ... Tôi có thể đảo ngược lại, và cho phép cô bắt đầu lại từ một thời điểm cô lựa chọn... "

"Gì!? Thế cũng có nghĩa là tôi có thể quay trở lại quá khứ và bắt đầu lại cuộc sống của mình... Thật vô lý ... Chuyện đó là không thể!"

Nagase đã cố cười trừ cho qua nhưng không được. Khóe miệng cô co giật lúng túng.

"... Chuyện đó là không thể ... có phải không?"

Nagase hỏi lại một lần nữa.

«Heartseed» chỉ nhếch mép.

Hắn ta mỉm cười.

Từng centimet trên khuôn mặt hắn đều bất động ... chỉ trừ khuôn miệng đang mỉm cười.

"Đừng nói với tôi là ... ông có thể thay đổi quá khứ của một người ... Mặc dù tôi đã nhìn thấy ông ‘biến chúng tôi trở lại bản thân mình trong quá khứ’ nhưng mà... "

Đúng là bọn họ có thể biến lại thành chính mình trong quá khứ.

Vậy liệu điều đó đồng nghĩa với việc có thể quay trở về quá khứ không?

Chuyện thay đổi quá khứ rõ ràng là không thể.

Chuyện người ta chọn lấy một con đường khác tại ngã ba đó.

"Cô có muốn bắt đầu lại không?"

«Heartseed» hỏi một lần nữa.

Giọng nói kỳ lạ của ông ta tràn trề sức lực, chẳng giống như bình thường.

Sự khác biệt nhỏ nhoi đó khiến lời đề nghị này trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.

"Tôi... Tôi..."

--Nếu như tớ có cơ hội để bắt đầu lại thì chắc chắn tớ sẽ nắm lấy.

--Và nếu tớ có thể đảm nhận vai trò của mình tốt hơn thì cũng vậy.

Đó là những lời Nagase từng nói. Nó lặp lại thật rõ ràng trong tâm trí Taichi.

Bây giờ cậu nghĩ lại, những lời nói đó của Nagase chắc hẳn là những lời cầu xin giúp đỡ.

Nhưng Taichi lại không hề để ý và không thể giúp cô ấy.

Ngay lúc đó, một chiếc thuyền to lớn, thứ mà Taichi không với tới được, lại cập bến ngay trước mặt Nagase.

Tất cả những gì Nagase cần nói là "Hãy cho tôi đi" và chiếc tàu sẽ khởi hành.

Cô ấy sẽ đi.

Cô sẽ đi tới một nơi mà cậu không bao giờ đến được.

Nagase nói. Lời nói của cô như những gợn sóng trên mặt nước, sóng sánh nhưng vẫn thật yên tĩnh.

"Tôi... Tôi đã luôn muôn được là con người thật của chính bản thân ... Một người ... Một người để tôi có thể tự hào mà nói rằng... Đây là ‘tôi'..."

Đây là mong muốn của Nagase ngay từ đầu.

"...Tôi không nghĩ cuộc sống mình bất hạnh ... nhưng tôi đã từng cảm thấy có chút như vậy... Nếu tôi có thể ... sống khác hơn, bình thường hơn một chút... "

Nếu Nagase có một quá khứ khác, có lẽ cô sẽ không đánh mất bản ngã, và để một mình gặp rắc rối thế này.

Đáng lẽ ra cô là một cô gái trong sáng tươi vui, và cũng chẳng phải người mang một chiếc mặt nạ yếu đuối, một vẻ đẹp từ những tổn thương trong quá khứ.

Đáng lẽ ra, bên cạnh cô là những ánh sáng lấp lánh của hi vọng.

"Đó là lý do, tôi ..."

Đừng đi-- Taichi không thể nói ra.

Đừng làm vậy-- Taichi không thể nói ra.

Bởi vì cậu biết Nagase đã đau khổ đến nhường nào.

Cậu cũng biết là mình không thể làm được gì.

"Tôi..."

Giờ cậu mới nhớ lại, cả ba hiện tượng xảy ra cho đến giờ đã khiến Nagase rất dao động.

Và khi cô đang rung động và mỏng manh như thế, «Heartseed» đưa ra lời đề nghị.

Như thể tất cả đã được lên kế hoạch từ đầu vậy.

Taichi cảm thấy bất lực, như thể bị hút vào một cơn lốc, không thể cưỡng lại, chỉ có thể xuôi theo dòng xoáy.

Cậu chỉ có thể xuôi theo dòng xoáy ...

Một sự ấm áp lan tỏa qua bàn tay trái.

Hơi thở của cuộc sống chậm chạp đi lại trong cơ thể cậu.

Là một cảm giác nhẹ nhõm giống như một người đang chết đuối nắm lại được cuộc sống của mình.

Khi Taichi trở lại hiện thực sau khi những suy nghĩ mông lung, cậu nhận ra mình đang nắm lấy bàn tay phải của Nagase.

Lời nói tự nhiên tuôn chảy:

"Tớ vẫn luôn yêu cậu, Nagase."

"Cậu im lặng chút đi, Yaegashi-san."

«Heartseed» ngắt lời Taichi rất kịp thời và nhanh chóng một cách bất thường.

Taichi hy vọng rằng Nagase có thể cảm nhận được rằng cậu là người có thể khẳng định cô ấy là ai.

Nagase run nhẹ.

Cô vẫn đứng im ở đí.

Nhưng ngay sau đó, Nagase nắm chặt lại bàn tay của Taichi.

Thật chặt. Vững vàng. Kiên quyết.

Điều khó tin lại là Taichi cảm thấy cái lạnh mùa đông và cả sự lạnh rợn người do «Heartseed» bắt đầu nhạt dần đi.

"Bây giờ tôi là chính bản thân tôi, vì cuộc sống của tôi có những mảnh quá khứ đó. Nếu tôi phủ nhận con đường tôi đã chọn thì cũng tức là phủ nhận con người tôi bây giờ. Tôi không muốn làm chuyện đó."

Những ngôn từ thành thật của cô vang vọng trong không gian.

"Tôi đã từng nhủ với bản thân ... nếu được bắt đầu lại thì mọi chuyện sẽ thật tốt đẹp. Nhưng điều đó cũng có nghĩa tôi phải thách thức với chính những lồi lầm trong quá khứ. Tôi không muốn phủ nhận kí ức của tôi rồi giả vời chúng chưa bao giờ tồn tại."

Sửa chữa sai lầm trong quá khứ, giả vờ chúng chưa hề xảy ra và rồi bắt đầu lại?

Hay là chấp nhận những lồi lầm trong quá khứ, tự rút ra kinh nghiệm và rồi bắt đầu lại?

Nghe có vẻ tượng tự nhau nhưng lại khác nhau rất nhiều.

Để bắt đầu lại, và để phủ nhận quá khứ của bạn, hai con đường rất khác nhau về nhiều mặt.

"Tôi đã ... hết mình nỗ lực phấn đấu. Tôi không thể xóa bỏ ... con người đã từng nỗ lực với tất cả những gì cô ấy có. Chuyện đó thật sai lầm. Chưa kể đến, sau khi nhìn thấy những con người đã sống hết mình từng giây từng phút thì làm sao mà tôi lại để bản thân làm điều đó được?"

Ý cô ấy là Aoki và Kiriyama?

Nagase nắm chặt tay Taichi một lần nữa.

"Quan trọng hơn, tôi có những người bạn mà tôi muốn cùng họ ngắm nhìn tương lai."

Bàn tay hai người nắm chặt, từng ngón tay đan chéo vào nhau.

"Tôi đã trở thành một con người bởi những gì tôi đã tích góp được từ quá khứ. Nếu thiếu đi bất cứ điều gì, tôi sẽ không còn là con người của hiện tại. "

Nagase rất xem trọng nó.

"Vậy nên nếu chuyện đó đồng nghĩa với việc xóa bỏ quá khứ của bản thân tôi thì tôi không cần phải bắt đầu lại!"

Koko 3 00305-1

 Nagase với một cử chỉ nhẹ nhàng, cô kiên quyết từ chối lời đề nghị. Một lời đề nghị chứa một sự bất thường thật áp đảo, mạnh mẽ và hủy diệt. Nagase đã kết thúc thật hoành tráng.

Sau khi nhận được câu trả lời 'Không', «Heartseed» đứng bất động không nói một lời.

Thời gian trước phản ứng của ông ta dường như bất tận.

Là do câu trả lời của Nagase làm ông ta bất ngờ sao?

"Ah ... Tôi hiểu rồi..."

Ông ta nói như thể thật đáng tiếc nhưng cũng lại vừa lòng. Một dấu vết mơ hồ, bất định của luồng cảm xúc hiện qua phản ứng đó.

"...Nếu vậy thì không còn chuyện gì cần giải quyết nữa rồi ... Vậy nên ...Tốt rồi... Tôi đã làm xong chuyện..."

«Heartseed» lắc đầu.

Nagase nhìn về phía Taichi, đôi mắt chưa bao giờ sáng trong và đẹp đẽ đến thế.

"Đi thôi, Taichi."

"... Được rồi."

Họ buông tay nhau ra và chạy về phía trước.

Trận chiến của họ với sự bất thường đó đã kết thúc.

Việc họ cần làm tiếp theo là đối mặt với chính vấn đề của họ trong thực tại này.

Cả hai chạy về phía trước.

Họ đi ngang qua «Heartseed», để «Heartseed» một mình ở đó.

Họ để «Heartseed» một mình và chạy về phía trước.

Để giải quyết vấn đề trong thực tại thì chẳng có một năng lực siêu nhiên hay điều kỳ diệu nào trông cậy được cả.

Người ta chỉ có thể cứ liên tục cố gắng một cách ngu ngốc và vụng về.

Taichi và Nagase chạy bở hơi tai, cuối cùng cũng trở lại nhà Nagase.

Họ lo lắng tình hình đã trở nên tồi tệ hơn, nhưng có vẻ từ lúc rời đi thì cha Nagase chưa trở về. Theo như mẹ Nagase nới thì :"Ông ấy cầm lấy một ít tiền rồi chạy đi, chắc là lại đi uống rượu rồi.”

Sau đó thì cả hai giờ ngồi kiểu seiza trên đệm ngồi.

Căn phòng là một washitsu, với một chiếc bàn nhỏ trước mặt. Một căn phòng rất đơn giản.

"...Xin mời."

Mẹ của Nagase bước vào phòng, với một khay trà nóng trên tay.

"Ah, cảm ơn cô ..."

Sẽ thật bất lịch sự nếu không nhận lấy nên Taichi cầm tách trà và bắt đầu uống.

Khi cậu uống thì cậu lại lén nhìn vào khuôn mặt mẹ Nagase.

Cô ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo- Đó là ấn tượng ban đầu của Taichi.

Chỉ trang điểm rất nhẹ, cô ấy chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo của một người nghệ sĩ tâm huyết.

Có vẻ cô ấy không hay thể hiện cảm xúc.

Mà đó có lẽ là lý do vì sao Taichi cảm thấy cô như một bức tượng.

Nhưng trên mặt cô ấy có những vết bầm tím.

"À ... Ta ngồi rỗi rãi thế này không sao hở mẹ?"

Nagase hỏi mẹ.

Quần áo của mẹ Nagase rất đơn giản, nhưng lại có khí chất con nhà gia giáo. Taichi không thể nghĩ ra được cô ấy làm nghề gì hay là cuộc sống của cô ấy như thế nào.

"Không sao cả, một lúc nữa ông ấy mới về... Mẹ nghĩ vậy."

"Chỉ là 'nghĩ vậy' à ... Oh!"

Taichi nhận ra sự thô lỗ của mình rồi im bặt đi.

Mẹ Nagase nhìn về phía Taichi.

Nếu cậu bị mê hoặc thì sẽ chẳng có đường quay trở lại- Taichi có cảm giác như vậy.

"Vậy... Chuyện gì đã xảy ra?"

Mẹ Nagase ngồi phía trước Taichi và Nagase.

"À ... thì..."

Nagase lấy ngón tay gãi gãi mặt, dường như không biết nói thế nào.

"Đừng lo, con cứ nói cho mẹ mọi chuyện đi."

Mẹ Nagase nói.

Giọng nói trong lành như mùa xuân, như thể cô đang nói rằng "Mẹ biết mọi chuyện."

"Nếu là về chuyện con có thai thì cũng là chuyện đáng mừng mà.”

"... (Sặc nước)! "

Taichi gần như phụt hết toàn bộ trà trong miệng mình ra.

"K-K-K-Khoan đã, Mẹ! KHÔNG · CÓ · CHUYỆN · ĐÓ · ĐÂU--!"

Taichi không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng Nagase thì cứ quơ tay lia lịa.

"Ồ, vậy là hai đứa có ý định bỏ trốn nhưng vẫn quyết định quay lại đây nói một tiếng à?"

"Không không không không! Mẹ hiểu lầm cả rồi!"

"Có thật không?"

Nhìn thấy con gái lúng túng chối bay chối biến, mẹ Nagase chỉ gật đầu.

Không thể tin là cô ấy có thể tưởng tượng được mấy thứ giống như em của Kiriyama, Taichi nghĩ. Cô ấy có vẻ là một người kì lạ nữa..

Nhưng nhờ có mấy lời kì quặc đó mà bầu không khí trong căn phòng sáng sủa hẳn lên.

"E hèm, dù sao thì ... À ... Mẹ ...? "

Nagase cúi đầu, vẫn không thốt nên lời.

"Ừm?"

"...Mẹ, mẹ có còn ... yêu người đàn ông đó không? Ở bên cạnh ông ấy mẹ có thấy vui vẻ không?"

"Không."

Cô ấy trả lời chỉ trong tích tắc.

"Hả?"

Nagase ngẩng đầu lên ngạc nhiên.

"Eh? Uh ... Có thật không?"

"Thật. Ừ thì trước đây mẹ có yêu ông ấy. Nhưng chắc chắn không phải là bây giờ."

Người mẹ và con gái có vẻ chưa từng nói về chuyện này.

Nagase trước đây chỉ muốn chiến đấu một mình.

"Vậy tại sao ... Tại sao mẹ lại để người đàn ông đó ăn nhờ ở đậu nhà ta như thế?"

Con gái hỏi người mẹ một cậu mà trước đây cô ấy cô gắng hỏi.

Mẹ Nagase nhanh chóng trả lời:

"Bởi vì mẹ cảm thấy Iori đang tìm kiếm một điều gì đó. Cảm giác giống như kiểu là con muốn bắt đầu lại."

"Eh ... con?"

Nagase cứng lưỡi.

"Đúng vậy. Không phải thế sao?"

"K-không! Không... Ý con là, đúng vậy ... nhỉ? Con muốn bắt đầu lại, làm tốt vai trò của mình hơn... "

"Đúng chứ?"

Mẹ Nagase có vẻ hài lòng với chính bản thân mình.

"Nhưng... Tất cả là vì mẹ thôi ... "

"Thật à?"

"Không, con nghĩ là cuối cùng thì cũng là vì bản thân con thôi ... nhưng nếu mẹ không muốn, thì con cũng không muốn đâu... Kỳ thật."

Nagase có vẻ bối rối.

"Kì thật. Vậy tại sao mình lại làm chuyện này nhỉ ...? "

Có thể là...

"... Là người ngoài nhưng cháu xin phép nói, có thể là ... hai người chưa bao giờ nói về chuyện người đàn ông đó thì phải?"

Khi Taichi hỏi, cả người mẹ và con gái gật đầu cùng một lúc.

Thế thì không được nhỉ? Taichi nghĩ vậy.

Cậu không biết hai người họ hiểu nhau đến mức nào, nhưng cậu biết thần giao cách cảm sẽ chẳng giải quyết được cái gì.

"Thì ... con nghĩ mẹ để ông ấy vào là vì mẹ muốn làm lại từ đầu với ông ấy..."

"Mẹ nghĩ Iori muốn bắt đầu lại với ông ấy, nên mặc dù mẹ ghét ông ấy nhưng mẹ cũng chỉ biết nhẫn nhịn thôi."

Cuối cùng thì cả mẹ và con gái đều làm vì người kia.

Nhưng họ lại nhầm lẫn cảm xúc thật của nhau rồi hành động sai lầm.

Có khi nào hai người chưa bao giờ nói với nhau điều quan trọng nhất sao?

"Tại sao... Mẹ ... Mẹ ghét người đang ông, vậy tại sao lại nhẫn nhịn như thế ..."

Cô con gái hỏi. Mẹ Nagase trả lời mà không cần suy nghĩ:

"Iori, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi. Mẹ không sao cả."

Đây là quyết định của mẹ Nagase? Xuất phát từ sự nuối tiếc vì đã không xem trọng cảm xúc của con gái, khiến con gái đau khổ, vậy nên cô ấy thề là phải để con bé có một cuộc sống xứn đáng?

Khoảnh khắc tiếp theo, Nagase cũng tuôn ra những cảm xúc thật lòng cho mẹ mình.

Là những lời nói chan đầy nước mắt của sự ấm áp và dịu dàng.

"Mẹ ... Nếu mẹ không hạnh phúc ... thì làm sao mà con vui được.”

Họ đã có cùng một cảm xúc từ lâu, nhưng hai người chưa bao giờ có ý định để người kia biết.

Và bây giờ, cuối cùng thì họ cũng nói cho nhau cảm xúc của mình.

Cả hai nhìn nhau, không một lời nói hay biểu hiện gì.

Sợi liên kết máu mủ chặt chẽ đó thật rõ ràng trước những đôi mắt trần.

Bởi vì họ đã nói ra điều quan trọng nhất.

Taichi tự nghĩ: ‘Dựa dẫm vào người khác’ có vẻ rất khó khăn.

Cuối cùng, chính chúng ta là người bước những bước đầu tiên. Chỉ duy nhất chính chúng ta mới có thể đẩy bản thân đi về phía trước. Đó là những lời của Kiriyama, và Taichi đồng ý.

Sẽ có những lúc mà chúng ta cần phải kiên quyết và tự mình chiến đấu.

Nhưng nếu chúng ta quá kiên quyết--- chúng ta sẽ lãng quên đi những lời khuyên, cứ một mình tìm kiếm giúp đỡ.

Đặc biệt đối với những người kiên trì.

Chúng ta nên dựa dẫm vào người khác bao nhiêu? Đến khi nào thì chúng ta nên dựa vào bản thân mình?

Cái đó thì tùy thôi. Đúng ra mà nói thì nó cũng chưa phải một câu trả lời chính xác.

Đó là lý do tại sao con người phạm sai lầm.

Nhưng người ta cũng học hỏi từ những sai lầm đó.

Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng, mẹ của Nagase cất tiếng:

"Vậy thì, Iori, con không muốn người đàn ông đó ở trong nhà phải không?"

"Con... Con cảm thấy mẹ con mình sống hạnh phúc mới là điều quan trọng."

"Là vậy à?"

Những cảm xúc đã bỏ lỡ nhau, trước khi được gắn kết như giờ.

Như thể đang chờ đợi giây phút này, có người bắt đầu đập cửa sầm sầm

"Này! Khóa cửa làm gì! Mở cửa, chết tiệt!"

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đó.

"Ông ấy quay lại rồi!"

"Chúng ta nên làm gì giờ?"

Nagase và Taichi lần lượt cất tiếng rồi cố gắng đứng dậy, nhưng mẹ của Nagase đã đứng lên trước.

Cô ấy đè vai hai người xuống và bắt họ phải ngồi.

"Đây là chuyện mà mẹ của con phải giải quyết."

"Eh? Nhưng mẹ à...!"

"Ổn thôi."

Giây phút đó, lần đầu tiên mẹ Nagase mỉm cười.

Một nụ cười để an ủi con gái.

Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ý chí lại thật mạnh mẽ. Nagase và Taichi chỉ có thể ngước nhìn.

Mẹ Nagase bước về phía cửa, mở cửa và bước ra ngoài.

Sau đó, cô hét lên:

"Tôi đã để cho anh ăn nhờ ở đậu nhà tôi suốt thời gian qua rồi, nên chẳng có cái lý do tôi lại để cho anh to tiếng ở đây đâu đồ thảm hại! Cút ngay đồ rác rưởi kia! Cứ thử dám bén mảng lại nhà gần nhà tôi xem ra sao, nghe chưa!!? "

Những bà mẹ ... quả thực vô cùng mạnh mẽ.

□ ■ □ ■ □

Mẹ Nagase đã dạy cho người chồng cũ một bài học ra trò.

Họ không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng người đàn ông đó quỳ gối trên sàn rồi thề thốt "Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu."

Sự ồn ào làm náo động khu phố. Sau khi đứng ra xin lỗi, vấn đề đã được giải quyết thật nhẹ nhàng.

Khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, có cảm giác như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Có lẽ gần như tất cả vấn đề trên thế gian này thực chất đều đơn giản như vậy.

Nhưng người ta lại hay đi nhầm hướng rồi lại bỏ qua những cách giải giải quyết thật đơn giản.

Taichi và Nagase cùng nhau tản bộ trong tiết trời đông.

Hai người họ không nắm tay nhau.

"Bây giờ nghĩ lại ... Tớ chả làm được chuyện gì có ích cả... Haizz..."

Taichi lại thở dài.

"Có thật không? Taichi tích cực hơn bao giờ hết đây. Cuối cùng thì tớ chỉ có thể dựa vào cậu thôi. Nếu cậu không có ở đó ... Nghĩ đến đó là lại thấy nổi da gà. "

Cậu đã cho Nagase ‘một thứ’ mà cô ấy cần để thay đổi kết quả?

"...Nhưng tớ đã thất bại, và đã quyết định làm một điều thật kinh khủng... "

"Tớ ~ Đã ~ Nói ~ Cậu ~ Rồi, chuyện không phải thế đâu. Hừm, tớ nghĩ là cậu cũng có thể nói như vậy ... nhưng Taichi đã làm cho chúng tớ điều quan trọng nhất. Có lẽ vì nó rất đỗi tự nhiên nên chúng tớ chưa nhận ra. Nhưng cậu chỉ cần biết là điều quan trọng nhất đó đã được ‘công nhận’ từ trước rồi!”

Nagase nói đùa.

Nếu cậu thực sự có thể giúp mọi người bằng cách 'công nhận' bản thân mình, thì Taichi cũng sẽ thấy vui.

Cậu cảm thấy tốt hơn đôi chút.

Nghĩ ngợi nhiều về bản thân cũng tốt, nhưng chán nản thì không. Cậu phải luôn nhìn về phía trước.

Nhưng vẫn còn một còn một chuyện cậu muốn xác nhận:

"Mà này Nagase, câu nói cuối cùng của cậu với người đàn ông đó ..."

"Cậu muốn hỏi tại sao tớ lại nói 'cảm ơn'? à"

Khi người đàn ông kia đi khuất, Nagase cúi đầu xuống một chút rồi nói "Cảm ơn."

"Nói sao nhỉ..."

Nagase bước lên, đứng chặn trước Taichi.

"Mặc dù đã có rất nhiều xảy ra, nhưng nhờ có ông mà tôi đã trở thành con người như bây giờ. Cảm ơn – Tớ nghĩ như vậy đấy."

Không quan trọng quá khứ của chúng ta như thế nào, nó vẫn sẽ trở thành một phần của bản thân chúng ta.

Nếu nghĩ như thế, thì có lẽ ta nên biết ơn đối với tất cả mọi thứ.

Nhưng Taichi vẫn cảm thấy thật khó để có thể nghĩ được như vậy.

"...Nhưng nếu cậu hỏi tớ có thực sự nghĩ vậy không, thì đó lại là chuyện khác."

Tất nhiên, cô ấy không thể để mọi chuyện qua đi như vậy.

"Nhưng nếu cứ tiếp tục hận thì, tớ sẽ bị níu lại. Nếu tờ tha thứ, thì ngược lại, tớ có thể bước đi về phía trước."

Nagase đã chấp nhận tất cả mọi thứ, rồi nở một nụ cười thật vui vẻ và tươi sáng.

"Tớ thực sự có ý như vậy đấy ... Cảm ơn tất cả mọi người, bởi tôi đã trở thành con người như bây giờ. Cảm ơn cậu, Taichi. Cảm ơn cậu rất nhiều, và tớ cũng cảm ơn những người khác nữa. "

Nagase nói rồi bước về phía trước.

Nagase Iori buông bỏ quá khứ, và tiến lên phía trước.

Những cây đèn đường và cả mặt trăng trên bầu trời đều tỏa sáng rực rỡ trong đêm đông. Và hình bóng của Nagase lại rực rỡ hơn cả.