“Xin hãy dõi theo, em nhất định sẽ giết chết kẻ dám dẫm đạp lên giấc mơ của ngài ngay bây giờ -- Đây sẽ là bằng chứng tình yêu em gửi cho ngài… xin hãy đón nhận, ngài Valery…!”
Mike nhiệt tình lẩm bẩm.
Cặp mắt hướng thẳng lên trời như đang nhìn vào hư không vô tận.
Hoặc là đang tưởng tượng ra thằng Valery.
“Sau khi đánh bại tên đàn ông này, ngài Valery sẽ lại yêu em nữa nhé…”
Đôi môi màu hồng đào nhếch lên lẩm bẩm, ở khóe mép, nước dãi đang lòng thòng chảy ra.
… Rốt cuộc hắn đang tưởng tượng cái gì vậy.
“Shia, Yurin. Đừng đứng cách xa ta quá.”
Tôi nói và đi về phía Mike.
Phong cách chiến đấu của [Sát thương chuẩn] cơ bản rất đơn giản.
Chỉ cần -- làm cho đối phương vào tầm hoạt động của kĩ năng.
Sau đó kĩ năng sẽ gây 9999 sát thương, thế là xong.
Gần như toàn bộ kẻ địch sẽ diệt vong --
“Mày là, Mike nhỉ. Có cầm Bảo thạch lưu giữ [Xiềng xích Bóng tối] đó không?”
Tôi hỏi trong khi rút ngắn khoảng cách.
Theo tình hình hiện giờ, chắc chắn hắn đang cầm Bảo thạch.
Nhưng cần xác nhận lại.
Lỡ đâu phía sau hậu trường lại còn có ai khác chủ mưu.
“Thành quả nghiên cứu giống như linh hồn của ngài ấy. Tất nhiên là ta đang giữ.”
Mike đưa tay phải lên ngực.
“Dù cho bị ngươi giết hay xâm phạm -- ta cũng sẽ không giao ra đâu.”
“Cái đầu thì không nói nhưng ta xin kiếu cái sau nhé.”
Tôi không có cái sở thích đồng tính như Valery.
Tạm thời đã xác định được Mike vẫn giữ Bảo thạch.
Giờ chỉ cần xử lý hắn và thu hồi lại thôi.
Hắn đã khiến làng Yurin thành ra thế này rồi, không cần phải dung thứ hay ngại ngần.
“Chết đi.”
“Nhào vô nếu mày có thể!”
Mike đẩy thẳng tay phải ra phía trước một lần nữa.
Những mũi tên liên tục xuất hiện và rơi xuống như trận mưa.
Hắn lại sử dụng [Mũi tên chúc phúc].
Thế nhưng tôi không màng đến và tiếp tục tiến bước.
Cũng giống như hồi nãy, những mũi tên chạm đến vảy đen trôi nổi xung quanh tôi -- phạm vi của [Sát thương chuẩn] đều bị tan biến.
Mike vẫn đứng đó xả tên.
Không lâu sau, hắn đã chạm vào phạm vi 10 mét.
“Xong rồi, Mike ạ.”
“[Thánh hoa bảo hộ]!”
Khi tôi vừa tuyên bố, Mike đã phát động kĩ năng khác.
Cheng cheng!
Âm thanh chói tai vang lên khi vảy đen bật lại trước khi chạm mặt Mike.
Ánh sáng lạ thường hình cánh hoa đỏ thắm xuất hiện như bao bọc và bảo vệ hắn.
“Sức mạnh [Ánh sáng] không chỉ có mỗi [Mũi tên phúc phúc] thôi đâu. Còn có cả phòng thủ nữa!”
Mike nhếch mép cười.
“Sức mạnh tà ác của ngươi đừng hòng chạm đến ta.”
“Tà ác… à.”
“Tất nhiên rồi! Ngươi là hóa thân của [Bóng tối] -- là kẻ đã phá vỡ giấc mơ của người ta yêu quý! Cướp đi hi vọng của người! Bắt người rơi vào tuyệt vọng! Ta nhất quyết không tha cho ngươi!”
Ánh mắt hắn đang nhìn tôi giờ tràn ngập lửa hận.
Ban đầu hắn xem tôi là đối tượng trút hận thù và giận dữ nhưng -- giờ có thể nói ngược lại.
Là cái ác cần phải tiêu trừ.
“Thế thì sao.”
Tôi bình thản đứng trước căm phẫn mãnh liệt của hắn và đáp.
“Ngươi thật sự không nhận ra những việc đã làm sao!”
Mike ngày càng kích động.
“Ngươi đã chà đạp lên thứ đáng giá nhất của ngài ấy! Cả nguyện vọng và giấc mơ theo đuổi bấy lâu ngài đã theo đuổi!”
“Rồi sao, chỉ là những gì hắn phải trả giá thôi.”
“Câm mồm!”
Mike tức giận hét lớn.
Và lườm tôi bằng cặp mắt đã bị thù địch che khuất.
“Ta sẽ xua tan oán hận của ngài. Những thứ đã mất không thể lấy lại nhưng ít nhất ta sẽ đem đầu ngươi đến xin lỗi ngài Valery.”
“Bước vào kiếm cháo.”
“Đừng hòng ta khách khí -- Đến đây, [Thần sử]!”
Mike giơ hai tay lên trời.
“Gì thế…?”
Tôi cau mày vì cảm thấy gì đó không ổn.
Khoảnh khắc tiếp theo cả một vùng xung quanh ngập tràn trong ánh sáng màu vàng nhạt.
Rặc…
Những xác chết xung quanh đồng loạt ngồi dậy, trông như Undead.
“Cẩn thận, ngài Chrome. Chúng là quái vật sai khiến do Mike biến thành từ xác chết của dân làng.”
Shia cảnh báo.
“Giống như em là [Kẻ phụ thuộc] của ngài, chúng là đầy tớ của hắn.”
“Ra vậy. Là [Kẻ phụ thuộc] của bên [Ánh sáng] chứ gì.”
Vả lại, ánh sáng chói lóa bao bọc thi thể dân làng và dần biến đổi.
Tứ chi trương phồng lên và toàn thân trang bị giáp theo phong cách hiệp sĩ.
Trên đầu có vòng sáng còn sau lưng có cánh.
Tôi bỗng liên tưởng đến Hiệp sĩ Thiên sứ.
“Nào, [Thần sử], tiêu diệt bọn chúng!”
Mike ra lệnh hòa chung với giọng cười lớn.
OOOOOOOOO…!
Mấy chục tên Hiệp sĩ Thiên sứ hú lên giận dữ không ra lời và xông đến tấn công tôi từ bốn phía.
Chúng hoàn toàn không hề sợ hãi [Sát thương chuẩn] của tôi.
“Vô dụng. Ai đến gần ta cũng sẽ bị--”
Tôi có cảm giác chẳng lành khi đang nói.
“Ga… guuu…”
Những tên Hiệp sĩ Thiên sứ bước một bước vào vảy đen, rồi thêm một bước và hai bước.
Và cuối cùng [Thần sử] đã tan thành các hạt sáng rồi biến mất.
Đúng là đã bị tiêu diệt -- nhưng không phải tức khắc.
Chúng có đủ sinh mệnh để chịu được một lần 9999 sát thương sao.
“... Khoan, không phải thế.”
Tôi nhỏ giọng cằn nhằn.
Ngay khoảnh khắc vảy đen chạm vào chúng, tôi đã thấy có ánh sáng mờ nhạt hình cánh hoa đã đánh bật tất cả.
Là kĩ năng [Thánh hoa bảo hộ]
Sức mạnh của Mike đã bảo vệ Hiệp sĩ Thiên sứ khỏi [Sát thương chuẩn] và cho chúng thu hẹp khoảng cách 10 mét sao.
Nhưng -- quá ngây thơ.
“Ngài Chrome.”
Shia tiến sát lại gần tôi.
Nhưng không phải do lo lắng.
Mặc dù bị thương nhưng tôi cảm nhận được ý chí muốn bảo vệ tôi lỡ như trường hợp tệ nhất xảy ra trên gương mặt khắt khe ấy.
“Không phải lo.”
Tôi trấn an Shia và cũng quay sang Yurin cười nhẹ một cái.
“Thứ như hắn không đáng là kẻ địch của [Bóng tối].”
Khoảnh khắc tiếp theo, vảy đen xung quanh tôi bay gắt hơn nữa.
Choenggggg!
Tiếng chói tai vang lên khốc liệt hơn, thổi bay cánh hoa phát sáng của những kẻ bước vào sau.
Cứ thế, đám Hiệp sĩ Thiên sứ cũng bay theo hoa cỏ luôn.
Giờ không đứa nào có thể tiến xa như đợt đầu tiên.
“Tại sao…!? Biến mất ngay lập tức--”
Mike thốt lên giọng bối rối.
“Kĩ năng của ta yếu đi ư…?”
“Ngược lại chứ.”
Tôi cười nham hiểm nhìn hắn.
“Ta chỉ nghiêm túc hơn thôi. [Ánh sáng] của mày tuổi gì.”