“Hắn đang ở đâu?”
Tôi hỏi [Địa ngục].
【Nhà ngươi phấn khích quá đấy. Có duyên kiếp gì à?】
“Ta hỏi hắn đang ở đâu!”
Tôi gằn giọng để kìm nén run rẩy thốt ra theo lời nói.
Yuno đang ở đâu?
【Nếu muốn gặp, ta sẽ đưa nhà ngươi đến】
[Địa ngục] đáp.
Nếu về mặt chiến đấu, hiện giờ tôi không nên gặp hắn.
Tại vì tôi chưa chuẩn bị gì cho trận đấu hết.
Thế nhưng,
“... Đưa ta đi.”
Lời tôi thốt ra tự nhiên, không chút do dự.
Chiến thuật gì tầm này.
So đo sức mạnh gì tầm này…
Đơn giản chỉ muốn gặp.
Gặp để xác nhận lại sự thật khi ấy.
Hiện giờ tôi chỉ muốn cạy sự thật ra khỏi mồm hắn mà thôi--
---
Không biết từ lúc nào, tôi đã không còn đứng ở bên bờ hồ nữa.
Nơi này là ngọn đồi nhỏ, xung quanh có vô số bia mộ.
Là nơi tôi đã đặt chân tới vào lần trước.
Bên cạnh tôi là Rakshasa.
Và phía đối diện tôi có một bóng người cao lớn.
Tướng tá điển trai cùng mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh và bầu không khí xung quanh rất điềm đạm.
Mặc trên mình bộ giáp Hiệp sĩ sáng bóng loáng.
Phía sau lưng là áo choàng đỏ thắm đang phất phơ trong gió.
Trên tay cầm thanh kiếm dài được trang trí như món hàng nghệ thuật.
“Mày…!”
Tôi vẫn chưa quên.
Không thể nào quên.
Hình bóng của kẻ hiện lên trong trí óc của tôi mỗi ngày từ hai năm về trước.
Hình bóng của kẻ tôi thù hận mỗi ngày từ hai năm về trước.
“Chính… là mày…!”
Vảy đen xung quanh tôi bung tỏa.
Thông thường năng lượng [Bóng tối] chỉ có thể hiện thực hóa trong phạm vi kĩ năng của tôi.
Thế nhưng giờ như đã bao trùm cả ngọn đồi.
Là do cảm xúc dâng trào, hay là do [Ánh sáng] của hắn là đặc biệt.
“Cậu… lẽ nào…!?”
Yuno cũng nhìn tôi.
Bằng vẻ mặt ngơ ngác.
“Đã bao lâu rồi nhỉ, Yuno…!”
Tôi tiến tới từng bước một.
“Chrome… đấy sao?”
Yuno ngơ ngác đứng hình.
“Ừ, mặc dù phong thái đã thay đổi rất nhiều, nhưng tao vẫn là tao đây.”
Tôi tiếp tục tiến bước.
Con số hiện lên trên góc tầm nhìn là 30 -- vậy còn 20 mét nữa.
“Là kẻ đã bị mày phản bội, Chrome Walker đây.”
【Hừm, Rakshasa đi theo sao. Hắn là chủ của [Bóng tối] khá mạnh mẽ đấy, Chủ nhân】
Bên cạnh Yuno có giọng nói vọng lại.
Bóng hình một người đàn ông béo mập tỏa ra ánh sáng hiện ra.
【Vayu…!】
Rakshasa nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cô biết hắn à?”
【Hắn là kẻ khá rắc rối trong số Điểm cực của [Ánh sáng]. Hiện giờ hắn chưa mạnh nhưng nếu chủ của [Ánh sáng] thức tỉnh thì...】
“Cậu vẫn còn sống nhỉ, Chrome…”
Yuno rên rỉ bằng giọng khàn khàn.
“Còn mày trông khỏe re nhỉ. Giờ thành Anh hùng vĩ đại đã đánh bại Ma vương rồi đấy…”
Tôi khịt mũi châm biếm.
“Nh, những người khác cũng vướng bận chuyện của cậu lắm. Quả nhiên từng là đồng đội mà…”
Đứa nào dám bảo thế.
Tụi mày vì sức mạnh nên ném tao làm Vật tế.
Còn chính mày là thằng đã cướp người yêu của tao mà gáy được thế tao cũng phục
“Ừ nhỉ. Đúng là đã có vài đứa giúp tao hâm nóng tình bạn cũ rồi.”
Tôi tiếp tục bước đi.
… Còn 17 mét nữa.
“Riot thì thành Lãnh chúa vô nhân đạo. Hồi xưa là thằng biết quý tình nghĩa… nhưng khi có quyền lực trong tay là nhân cách biến đổi khôn lường.”
“Riot ấy hả, anh ta đúng thật là thô bạo nhưng thật ra hiền lành lắm đấy.”
“Thế ư. Vậy là tao có lỗi với tên đó rồi. Vì lỡ tiêu hủy nó không chừa lại mảnh xác.”
Còn 16 mét.
“Valery thì liên tục thí nghiệm trên cơ thể người phục vụ cho mục đích cá nhân. Vẫn y đúc như xưa. Nhưng đừng lo, giờ hắn cũng biết thế nào là nỗi đau của những người đem ra làm thí nghiệm rồi. Bị mất toàn bộ Ma lực và nhốt lại để không thể chạm tay vào thí nghiệm thêm lần nào nữa. Chắc từ giờ không ai gặp lại hắn nữa đâu.”
“Ông Valery sao…!? Ông là sư phụ của cậu cơ mà!”
Mấy giờ rồi còn đổ lỗi được hả, Yuno.
Hài thật… đúng chất một kẻ giỏi làm người ta phát cáu mà.
Không biết tiêu chuẩn của hắn nằm ở chỗ quỷ nào nữa.
“Tao cũng gặp Irina rồi.”
“...!”
Mặt mày Yuno biến sắc.
Tôi nghe đồn hắn và Irina đã kết hôn.
Giờ hắn không biết hành tung của con Irina đó nên chắc lo lắm đây. Nhưng biết thế nào được tôi đã biến con ả thành Ma thú.
“E, em ấy ổn chứ!?”
“Để xem, vì nhắm đến chiếc ghế Tư tế cấp cao nên đã thông giao với bao người đàn ông khác. Xong bị người khác lật tẩy và suýt bị giết chết… Thánh nữ đáng kính thật là, chả thay đổi gì cả.”
“Người đàn ông khác…!”
Trong một khoảnh khắc, Yuno cau mày như không hiểu tôi đang nói gì, nhưng sau đó cũng đã lý giải được.
“D, dối trá! Dối trá, dối trá DỐI TRÁ! Em ấy không phải thứ gái đứng đường nhơ nhuốc đó! Em ấy rất chung thủy, chỉ hiến mình cho mỗi tôi thôi! Làm gì có chuyện giao cấu với người khác!”
“Chung thủy?”
Cười ỉa, thật ra hồi xưa con ả đó cũng động chạm xác thịt với tôi vài lần roài…
Lẽ nào Anh hùng Yuno của chúng ta cũng bị lừa bằng câu “Anh là người đầu tiên của em” rồi đấy hả.
“Đ, đúng rồi, cậu muốn khiến tôi bối rối mới nói vậy chứ gì… Tôi không dễ rơi vào bẫy thế đâu!”
Yuno rút kiếm và hét lớn.
“Người yêu của tôi, Irina là người con gái thanh khiết nhất thế gian! Tuyệt đối không có chuyện em ấy phản bội!”
… Đúng là, có những chuyện không nên biết sẽ hạnh phúc hơn nhỉ
Mà, dăm ba chuyện vặt vãnh.
“Còn câu hỏi, Irina có ổn không thì -- Ừ~.”
Tôi cười nham hiểm.
“Nhưng -- ả không còn là Irina của ngày hôm qua nữa đâu.”
“Nghĩa là… thế nào?”
“Thì, tao đã tặng cho nó hình dáng thích hợp rồi.”
Thấy lo chưa.
Lo rồi chứ gì.
Nhìn thấy biểu cảm của Yuno làm tôi nổi máu bón hành kinh khủng.
Hận thù trong tôi đang thăng hoa lên thành niềm vui u tối.
Hoảng hơn nữa đi.
Run rẩy nữa đi.
Tức giận đi.
Buồn khóc đi.
Và, tuyệt vọng đi tao xem nào.
Lần này đến lượt mày nếm trải đau khổ hồi xưa tao phải gánh chịu--
“Thành con quái vật tởm lợm đấy.”
“D, dối trá… dối trá!... Đừng hòng lừa tao!”
Yuno biến sắc, lắc đầu trong kinh ngạc.
“Còn ba đứa nữa thôi. Mày, Farah và Margo--”
Tôi tiến lại gần hơn nữa.
Khoảng cách giờ chỉ còn 13 mét.
“Đừng lo, rồi mày cũng được gặp chúng sớm thôi, Yuno ạ.”
… Khoan, cho nó chết ngay lập tức thì mềm mỏng quá.
Được rồi, giờ bắt nó nhận [Hình phạt] nào cho thích đáng đây.