“Cho Yurin thành [Kẻ phụ thuộc] sao...”
【Tất nhiên chỉ khi Ông chủ và cả cô ấy đồng tình mới có thể lập nên liên kết】
[Kẻ phụ thuộc]
Là đối tượng tôi có thể chia một phần sức mạnh của [Bóng tối] cho.
Tôi phải công nhận và đối phương cũng phải nguyện ý phục tùng thì mới có thể tạo nên quan hệ đó.
“Nếu cứu được Yurin thì ta không phản đối. Còn--”
“Tôi… cũng không phản đối…”
Có lẽ đã nghe được đoạn trò chuyện của chúng tôi, Yurin bày tỏ cảm xúc cùng những hơi thở khô khốc.
“Anh Chrome đã nhốt Valery, giải cứu nhiều, người bị bắt. Và cả trả thù, giúp người làng của tôi nữa. Nếu là anh, tôi nguyện theo-”
“Thôi đừng nói gì thêm nữa.”
Đang nói giữa chừng, Yurin đã nôn ra máu.
Đôi mắt dần mất đi ánh sáng và ý thức cũng đang nhạt dần.
“Nghe rồi đấy. Ta sẽ cho Yurin làm [Kẻ phụ thuộc].”
【Đã rõ. Vậy--】
Rakshasa giơ bàn tay trắng nõn ra phía trước, kéo theo sợi xích đen kêu xoang xoảng.
【Đã xác nhận tư duy của Chủ thể. Yurin Ernest đã được xác nhận là [Kẻ phụ thuộc]】
Những hạt màu đen tuyền bay ra từ sợi xích và tiến về phía chân Yurin.
“Ư…”
Yurin rên nhẹ.
“Nóng…”
Phần đùi lộ ra khỏi bộ đồ hầu gái đang xuất hiện hoa văn hình trái tim.
【Dấu ấn của [Kẻ phụ thuộc] đã được trao. Từ giờ cô sẽ là Đầy tớ của Ông chủ】
Rakshasa tiếp tục.
【Tiếp theo, ban kỹ năng của [Bóng tối] cho [Kẻ phụ thuộc]】
“Kĩ năng nào có thể cứu Yurin?”
【Là [Ma nhân hóa], thưa Ông chủ】
Rakshasa trả lời câu hỏi.
“[Ma nhân hóa]...?”
“Đây là bản cao cấp của kĩ năng [Ma thú hóa] ngài đã ban cho Irina Valim lần trước. Giờ không phải là Ma thú xấu xí nữa, cơ bản vẫn giữ được dạng người, ý chí và tính cách, cơ thể sẽ nhận được sức sống và năng lực vượt trội của Ma nhân】
Rakshasa giải thích.
“Nói cách khác, Yurin sẽ không còn là con người nữa à?”
【Cứu được cô gái đó chỉ còn cách dựa vào sức sống mãnh liệt của Ma nhân thôi】
… Chết như con người hay sống như Ma nhân, giờ là lúc phải lựa chọn à.
Shia đứng bên nghe, trông cũng khá hoang mang.
“Có thể biến thành [Ma nhân] để chữa lành vết thương rồi thu hồi lại kĩ năng được không?”
【[Ma nhân hóa] được ban theo ý chí của Ông chủ, nhưng bản chất lại giống với [Sát thương chuẩn] ở điểm kích hoạt vĩnh viễn. Một khi đã ban là giữ đến lúc chết】
Rakshasa phủ nhận.
“Tôi… không ngại… đâu…”
Yurin lên tiếng.
Khuôn mặt phồng rộp do bỏng của cô có biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
Không muốn chết.
Phải sống.
Tôi cảm nhận được ý chí mạnh mẽ từ cô gái.
“-- Được rồi.”
Tôi đã quyết tâm.
“Ban kĩ năng [Ma nhân hóa] cho [Kẻ phụ thuộc] Yurin.”
---
“Đây là… tôi…?”
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Yurin đã đứng dậy.
Đúng là Ma nhân có khác.
Ngay khi ban kĩ năng, vết thương trên hông cô đã bắt đầu lành lại thấy rõ.
Những vết bẩn trên bộ đồ hầu gái cũng biến mất mặc dù vẫn còn lỗ thủng.
Nhưng -- bầu không khí của Yurin đã thay đổi.
Dáng hình vẫn là một cô thiếu nữ trẻ trung, ngược lại, xung quanh phát ra khí chất đáng sợ.
“Cơ thể thấy thế nào?”
“Vâng, không vấn đề gì. Đúng hơn là có nguồn sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể.”
“Hi, hii…”
Mọi chuyện đã ổn, tôi lại nghe thấy tiếng the thé phía sau.
Là Mike.
Hắn đang cố bò đi bằng tứ chi đã bị nghiền nát.
“Chạy đi đâu.”
Tôi điều khiển sợi xích đen trườn tới chỗ hắn một lần nữa.
Sau đó quấn quanh và nhấc bổng hắn lên trời.
Giờ đố mày chạy được.
Tôi định cho hắn bay màu bằng [Sát thương chuẩn] luôn, nhưng ngẫm lại lại thôi.
Nếu sử dụng xích, tôi không cần phiền đến Shia hay Yurin vẫn có thể mang hắn đi bằng cơ thể yếu đuối này.
Thế thì--
“Shia, Yurin. Quay lại Cơ sở nghiên cứu của Valery thôi.”
Phải trừng phạt nữa chứ, chết không thôi nhẹ quá.
---
Vùng đất Hiền giả.
Tầng sâu nhất của Cơ sở nghiên cứu, nơi quản lý dữ liệu nghiên cứu của Valery và tôi đã nhốt hắn ở đó.
“Guaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!”
Trong tinh thể màu đen, Valery vẫn đang quằn quại, hét lên không ngừng nghỉ.
Tinh thể đó là Ma cụ có chức năng khiến người bên trong nhận đau đớn vĩnh viễn.
Valery đã bị cắt tứ chi và lấy cạn Ma lực nên không thể nào thoát khỏi đó.
“A, ngài Valery…!”
Trông thấy thầy mình như thế, Mike nhăn mặt lại buồn thảm.
Cả cơ thể hắn đang bị xích đen quấn chặt.
Để khỏi lỡ tay giết chết Mike hay Valery, tôi luôn giữ khoảng cách 10 mét với chúng.
“Chro… me…”
Nhận ra tôi đang đứng đây, Valery tỏ vẻ mừng rỡ.
“Con tha cho ta rồi đúng không… Giải thoát ta khỏi chỗ này…”
Giọng hắn nghe rất yếu đuối.
Nhưng mà, chắc trong đó quá teo não rồi.
Trong mơ tôi cũng không tha cho hắn.
“Chro, me. Tha cho ta đi… đau lắm… Không chịu được nữa đâu… Cứu taaaaaaa…”,
“Ồ, đau lắm sao. Đáng thương thật đấy.”
Tôi mỉm cười.
“Ồ, con thông cảm sao, Chrome..”
“Nên tao cho mang đệ tử của mày đến chơi cùng này. Hắn đã phá hủy một ngôi làng đấy. Tội lỗi của đệ tử nên để cho sư phụ gánh cùng chứ nhỉ.”
Tôi thay đổi biểu cảm sang lạnh lùng.
“Cứ nằm đó đến khi ngắm suối vàng đi, Valery. Cùng đệ tử đáng yêu của mày--”