3
Ngày tiếp theo.
“Th-ật tì-nh, VÌ SAO NGƯƠI LẠI Ở ĐÂY VẬY HẢAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Tại quảng trường của Thành phố trung lập Ayin-
Dùng tay chỉ vào một chàng trai trẻ mà cô ngẫu nhiên phát hiện ra, Alice hết sức thét lên.
“Iska!?”
“…Alice!? Sao cô lại ở đây!?”
Đồng thời, cử động của cậu hoàn toàn dừng lại như thể cậu vừa bị đóng băng. Hơn thế, cậu đang cầm trong tay tấm vé để vào chính xác cùng một cuộc triển lãm mà Alice đang hướng đến.
“Thậm chí cả nơi đến cũng trùng hợp nữa… Ch-chuyện này nghĩa là sao đây!? Vì sao mà một tên lính của Đế Quốc như ngươi lại đi đến Thành phố trung lập thường xuyên vậy hả? Chuyện gì xảy ra với nghĩa vụ bảo vệ Đế Quốc của ngươi bay đi đâu rồi vậy!?”
“Dù cô có nói như vậy đi nữ thì Vibran cũng là một họa sĩ tòa án cho Đế Quốc. Không có gì lạ khi tôi đi xem triễn lãm cả. Mặt khác, có ổn không khi cô lại đi coi những tác phẩm của một họa sĩ thuộc về Đế Quốc?”
“Nghệ thuật đích thực thì không hề có giới hạn nào cả.”
“Dù rằng tôi đến đây cũng vì đây là một họa sĩ mà tôi thích.”
Và cứ như thế, hai người cứ thế mà tiếp tục trách cứ lẫn nhau mà không hề biết rằng những người đi qua quảng trường đang bắt đầu nhìn họ.
“Ai mà ngờ được Alice lại đi xem tranh của một họa sĩ từ Đế Quốc cơ chứ.”
“C-có sao đâu!? Thành phố trong sương đêm và sáng sớm mà Vibran đã vẽ dù ta không vẽ nó ta vẫn thích xem nó. Không được à!?”
“Heeeh.”
“…gì?”
“Tôi chỉ vừa nghĩ rằng bản thân mình cũng vậy thôi.”
Iska nhìn xuống tấm vé trong tay mình và rồi chỉ về hướng đường chính đi ra khỏi quảng trường.
“Phòng trưng bày nghệ thuật chắc ở dọc đường này. Cô đi luôn không?”
“Ừ…khoan, không!”
Dù có là đang ở Thành phố trung lập đi chăng nữa, nếu như công chúa của Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis bị phát hiện đi chung với một kiếm sĩ của Đế Quốc thì chuyện sẽ trở nên cực kỳ ồn ào.
…Kể cả gia đình hoàng gia Nebulis cũng không phải là một khối thống nhất.
…Nếu như mình gây chuyện thì nó sẽ gây khó khăn cho mẹ của mình người hiện đang là hoàng hậu.
Trong quá khứ, gia đình hoàng tộc Nebulis đã nhiều lần đối mặt nhau để giành lấy ngôi nữ hoàng. Kể cả khi mọi người là họ hàng của nhau, để giành lấy ngôi hoàng hậu, việc ngụy tạo những lời đe dọa và thao túng thông tin bằng cách tung những tin đồn vô căn cứ. Bản thân Alice cũng đã nhiều lần phải nhận những lời khinh miệt không đáng có rồi. Và đó thậm chí còn đến từ ba người chị em của cô.
…Thật ra mình cũng đang gặp khó khăn vì mình không biết phòng trưng bày nằm ở đâu cả.
… uun. Những mà không được. Thể hiện sức mạnh tinh thần của ngươi đi nào Alice!
Hiện tại Rin không có ở đây. Nếu có ai nhìn thấy cô đi chung với Iska thì có khả năng họ sẽ tung tin đồn về cuộc gặp gỡ bất chính giữa một cô công chúa và một tên kiếm sĩ từ quốc gia đối địch.
“Người cứ đi theo con đường chính đó đi. Ta sẽ…đ-đi theo đường này!”
Dùng toàn bộ sức mạnh của mình, Alice chỉ vào một con đường mà cô vừa nhìn thấy.
“Cô sẽ đi qua cái ngõ này à?”
“Đ-đúng vậy.”
“Bất kể có nhìn kiểu gì đi nữa thì đường này chỉ dẫn đến cái hẻm phía sau thôi mà, nếu cô mà đi đường đó thì tôi nghĩ cô sẽ đi lạc mà thôi.”
“Ta sẽ không đi lạc đâu. Cứ đợi mà xem!”
“Ah, đợi đã, Alice—"
Không cần đợi câu trả lời của Iska, cô quay người lại. Cô có thể đoán rằng cậu đang hét gì đó ở phía sau nhưng Alice chỉ đơn giản tiếp tục bước đi bỏ qua lời của cậu và tiến thẳng đến con đường hẹp vuông góc với con đường chính mà Iska đã chỉ và vài phút sau khi đi theo con đường đó…
“…Đây, là đâu đây…?”
Alice nhanh chóng muốn bỏ cuộc. Ở chỗ đó thật là tối tăm. Mặc dù lúc này đáng lẽ đang là ban ngày khi mà mặt trời chiếu xuống chói chang, thay vì là một con đường hẹp thì nó giống với khoảng cách giữa hai toàn nhà hơn. Bởi vì ánh sáng bị che đi bởi những tòa nhà nên nơi đây cứ như đang là ban đêm vậy.
“Không chỉ vậy, có chuyện gì với đống đất này vậy. rác ở khắp mọi nơi và nó như chưa bao giờ được dọn dẹp mà lại còn bốc mùi nữa chứ…”
Dọc theo những bức tường còn có những chất lỏng đáng nghi. Thứ mà nhìn giống như là những vệt máu đã phai đi rồi, thứ mà có khả năng là vết tích của một trận ẩu đả của mấy tay say rượu hay gì đó.
“Không thể tin được. Nếu như mình là công chúa của đước này thì mình sẽ yêu cầu một cuộc tổng vệ sinh…Thật là, chỉ vì đây là thành phố của nghệ thuật không có nghĩa là chỉ cần giữ cho đường chính sạch đẹp là đủ.”
Alice tiếp tục đi xuống con hẻm một cách khó chịu. Cô không biết địa điểm hiện tại của mình và cô hoàn toàn tin tưởng vào bản năng của mình và để nó dẫn cô đến phòng trưng bày. Và mười phút tiếp tục trôi qua…
“…Rin, cứu chị với.”
Alice đã hoàn toàn bị lạc. Như là kết quả của việc tiếp tục đi dọc những con đường tối tăm phủ đầy rác liên tục bị chia cắt, cô thậm chí còn lạc đường quay về chỗ cô tình cờ va vào Iska lúc trước.
“Dù rằng giữa chừng mình đã hỏi đường đến phòng trưng bày rồi vậy mà…”
Cô không biết là do cô không hỏi rõ hay là do họ nghe nhầm lời cô nói mà giờ đây cô kết thúc ở một quảng trường hoàn toàn khác mà không có phòng triển lãm.
“C-có chuyện gì với cái thành phố này vậy…? Làm được phố thân thiện hơn với du khách có được không vậy…?”
Với một đài phun nước ở phía sau lưng, Alice tìm thấy một băng ghế và ngồi phịch xuống đó.
Chưa kể việc đi tìm phòng triển lãm, chỉ riêng việc đi qua con hẻm bẩn thỉu kia thôi là đôi chân cô đã hoàn toàn trở nên nặng trĩu vì mệt mỏi rồi.
Trước khi cô kịp để ý, buổi tối đã gần đến. Khi một bức màn màu xám đang dần buông xuống phía chân trời, những du khách tập trung ở quảng trường đã dần về nhà của họ.
“…”
Những tia nước băn ra từ đài phun nước phản chiếu lại ánh hoàng hôn và lấp lánh một màu hổ phách. Phía xa quảng trường là hai đứa trẻ vui vẻ chạy tay trong tay.
“…Mình không có thấy cô đơn hay gì cả đâu…”
Alice tự độc thoại với tông giọng mệt mỏi.
“Nếu mình quay lại lâu đài thì sẽ có Rin ở đó ngay cả khi mình trải qua một ngày như hôm nay đi nữa…”
“Alice?”
Ngay lúc đó, Cô nghe thấy môt giọng nói quen thuộc ở phía sau cô.
“Tôi biết ngay là cô mà, Alice.”
“Eh? Cậu đang nói về ai v…hoặc không, Iska à!?”
Ngay khi cô nhìn thấy chàng trai đang đứng ở phía sau cô, Alice đột ngột lên giọng và đứng bật dậy. Bởi vì cô đã lên giọng một cách đột ngột, cơn sốc của nó khiến cho cô cảm thấy đau tim.
“Sao ngươi lại ở đây? Buổi triển lãm thì sao?”
“Tôi đã xem qua nó rồi. Nhưng vì tôi không thấy Alice đâu nên nghĩ rằng chắc cô đã bị lạc rồi. Dù gì thì con hẻm đó cũng đẫn sang hướng đối diện với đường đến phòng triễn lãm mà.”
“Uu…”
Thấy cậu đã đoán trúng, cô không tài nào cãi lại được.
“Muốn tôi chỉ đường cho không?”
“Eh?”
“Giờ đã vào chiều rồi. Buổi triển lãm sẽ bị đóng nếu cô không nhanh chân lên đó.”
Iska hỏi cô với giọng thường ngày.
“N-nhưng, đúng như ta nghĩ, không được. Ta là kẻ thù đúng không!? Ta là công chúa của Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis và ngươi là kiếm sĩ từ Đế Quốc không phải sao!?”
“Cô là công chúa à?”
“Ah…”
Alice đông cứng ngay tại chỗ sau khi tự để lộ thân phận của mình. Cô có nhớ là đã tự gọi mình là người có quyền thừa kế ngai vàng nhưng cô chưa bào giờ nói cho cậu địa vị chính xác của mình. Và vừa nãy, cô đã để lộ sự thật rằng cô là con gái của đương kim nữ hoàng, nebulis VIII.
“Tôi đã ngờ ngợ đoán ra rồi.”
“…Đúng không? Dù gì thì đến lúc này cũng không cần dấu nó khỏi ngươi nữa.”
Alice cởi chiếc nón cô đang đội khiến cho khuôn mặt cô được để lộ ra bởi ánh nắng chiều.
“Chúng ta là kẻ thù, nó là lẽ đương nhiên rằng ta không thể đi cùng nhau đến mấy nơi như buổi triển lãm được.”
“Ta là kẻ thù thật nhưng mà…”
Với một vẻ mặt nghiêm túc, Iska nghiêng đầu sang một bên.
“Nghệ thuật thì không có giới hạn. Không phải Alice là người đã nói câu đó sao?”
“…”
Aice im lặng theo bản năng. Để quên đi những tư thù và tận hưởng nghệ thuật. Đó là mục đích của Thành phố trung lập. Và thứ mà Alice đến để xem chính là những bức tranh của một vị họa sĩ toàn án đến từ Đế Quốc. Không hề có một điều gì là lạ khi có sự hiện diện của du khách từ Đế Quốc nếu như cô nến nơi đó.
“…Đúng là ta đã nói vậy phải không.”
Alice đội chiếc nón lại. Không phải đội để che dấu đi khuôn mặt của mình mà để nó nhẹ nhàng ngồi trên đầu cảu cô mà thôi.
“Làm ơn hãy dẫn đường cho ta.”
“Vậy thì hãy đi đường này.”
Alice đi theo Iska khi cậu bắt đầu bước đi.
Aah, rốt cục thì mình lại phải đi bộ tiếp…
Không biết liệu cậu đọc được suy nghĩ của Alice hay không, Iska dừng lại.
“Ta đến rồi.”
“Um, đây có phải là…”
Buổi triển lãm Vibran - Sau khi Iska chỉ vào tấm bảng in dòng chữ ấy, cả hai người họ nhìn lại quảng trường phía sau hai người.
“Quảng trường mà ta đi lạc ở ngay phía sau phòng triển lãm luôn à?”
“Ừ. Bởi vì nó là quảng trường ngay phía sau phòng triễn lãm mà tôi kiếm được Alice đó. Bỏ qua nó sang một bên, nhanh lên nào. Chỉ còn ba mươi phút nữa là nó đóng cửa mất rồi.”
Iska nhìn lên đồng hồ đặt trước cửa ra vào.
“Có thể hơi khó để xem hết mọi thứ. Liệu Alice có thứ gì muốn xem không?”
“U-umm… Um… Vậy thì ‘The Twilight Coloured City’. Nó là bức tranh phong cảnh được vẽ từ trên mái của một nhà thờ phía trên cao Đế Quốc vào mùa đông khi mà một ngày sắp đi qua!”
“Vậy thì đường này.”
Iska nhanh chóng hướng đến hàng người đi ra từ tòa nhà. Đối lập với dòng du khách mà họ đang băng qua, chỉ còn mỗi bản thân cô và Iska là đang đi sâu hơn vào bên trong phòng triển lãm.
“Đấy đúng không? Bức tranh mà Alice muốn xem.”
Iska dừng chân lại. Khi chàng trai trẻ quay người lại, bức tranh mà Alice đã nhìn thấy biết bao nhiêu lần khi cô còn nhỏ trong một cuốn sách tranh lọt vào tầm mắt. Bức tranh thật còn to lớn hơn bức mà cô đã thấy trong cuốn sách tranh.
“…Ah…”
Giọng của cô tuôn ra từ sâu trong họng. Đó không phải để thể hiện cảm nghĩ của cô mà là sự cảm động đến từ những cảm xúc dâng trào.
“…Tôi, đã muốn xem bức này.”
Alice tiến đến gần hơn với tấm vải lớn, thứ mà cao ngang bằng cô và rồi cô lại tiến thêm một bước gần hơn nữa. Một thành phố bao trùm trong tuyết trắng. Một bức tranh duy nhất, thứ mà cho thấy cảnh thượng với một tấm màn đen bao trùm lên tất cả. Nó được tô màu một cách sinh động nhưng dùng tông màu xám để tự tô màu cho chính nó. Tuy nhiên, nó lại ngập tràn những ánh sáng ấm áp đến từ những khung cửa sổ của những tòa nhà.
-Không lạnh lẽo mà cũng không ấm áp.
Kể từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã bị khung cảnh kỳ diệu đó cuốn hút. Ngay cả khi đó là thành phố ngập tràn kẻ thù của cô. Cô không thể nào mà không cảm thấy như là toàn bộ sự giận dữ của mình đã trở nên im bặt trước sức mạnh của nó..
“Iska.”
“Gì vậy?”
“Vì sao mà ngươi lại thích bức tranh này vậy?”
“-Đây.”
Ở ngay bên cạnh, ngang tầm với cô, cậu nhìn vào bức tranh sơn dầu kia. Và rồi cậu chỉ vào một điểm trên bức tranh.
“Màu sắc ở đoạn này có hơi chồng lên nhau.”
“Nó thì sao?”
“Đây có thể chỉ là do tôi tưởng tượng nhưng khi ông ấy dùng con dao để tô màu ở đây, tôi có cảm giác như trong phút chốc, ông ấy đã nghĩ lại về cái cách mà ông sẽ tô màu cho nó. Thời điểm mà ông nghĩ về cảnh mà ông muốn tô điểm trên bức tranh sơn dầu, ông đã nghĩ về một cách tốt hơn để làm điều đó. Và ngay tại điểm đó, ông ấy đã dừng tay lại.”
“...Ừm.”
“Và cả ở đây nữa. Một màu sắc hoàn toàn khác đã được tô đè lại. Khung cảnh mà ông ấy muốn vẽ đã thay đổi trong tâm trí của ông. Với một màu sắc mạnh mẽ hơn cùng nhiều nhiệt huyết hơn, kiểu kiểu như thế.”
Giữa những tiếng bước chân của những du khách đang rời đi vang lên trong không gian, Alice chỉ còn nghe thấy mỗi giọng nói bên cạnh cô mà thôi.
“Alice có thể không biết điều này nhưng vị họa sĩ được biết đến với tên gọi Vibran chỉ sẽ phong cảnh thành phố, đường phố và bến cảng. Không chỉ vậy. Thậm chí còn không còn bất kỳ một bóng người nào ở trong tranh của ông cả. Chủ đề chính của những bức tranh của ông luôn là vô cơ và màu sắc được sử dụng thì ảm đạm nhưng-”
“nó lại ngập tràn đam mê?”
“Ừ. Nó có vẻ yên bình nhưng ông ấy có vẻ như là một người tràn đầy nhiệt huyết ở bên trong. Chỉ nhìn vào các bức tranh của ông thôi cũng thấy được rằng tính cách của người họa sĩ cũng đã được truyền lại vào chúng, đó có lẽ là lí do vì sao tôi thích ông ấy đến vậy.”
“Ta hiểu mà. Ta cũng-”
Khi cô chuẩn bị nói tiếp, nàng công chúa của Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis bỗng nhiên nhận ra. Rằng cô không nhìn vào bức tranh nữa mà là đang hướng ánh mắt của mình vào khuôn mặt ở ngay cạnh bên cô.
Cô đã từng được dạy về nền tảng của những bức tranh từ một người họa sĩ của Cơ qun Nội chính Hoàng thất trước đây nhưng Alice không thể hiểu được những cảm xúc của những người họa sĩ. Vị họa sĩ nghĩ rằng họ tài giỏi hơn với vị trí của một họa sĩ - nên đó là những gì mà họ đã nói. (Snow: Câu này nghĩa à cái vị họa sĩ kia nghĩ ổng giỏi hơn với Alice không thể hiểu được về hội họa nên dạy cho qua thôi ấy. Nói chung là như mấy ông thầy chán đời nên dạy kiểu tau thích nói gì tau nói còn bây hiểu hay không kệ mẹ bây ấy.)
Đây là lần đầu tiên cô được bảo về bức tranh mà cô thích với một sự nỗ lực hết mình như vậy đến từ một người nào khác.
“Alice, sao vây?”
“...Không có gì cả.”
Alice chỉ lặng lẽ trả lời như vậy. Cô phải tỏ ra vẻ bình tĩnh.
Bởi cô cảm thấy nếu như cô không làm vậy thì có một điều gì đó trong cô sẽ thay đổi.
Buổi tối đã đến.
Là những vị khách ở trong tòa nhà trong giờ đóng cửa, Alice và Iska bỏ phòng trưng bày lại phía sau. Tại quảng trường phía sau phòng trưng bày, ở ngay trước chiếc ghế mà Alice đã ngồi xuống sau khi đi lạc., Alice tung cho Iska một lọ thủy tinh.
“..Đây. Đó là lời cảm ơn vì đã dẫn đường cho ta. Cổ họng của ngươi chắc cũng đã khô ran vì nói nhiều rồi.”
“Không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Iska bắt lấy lọ thủy tinh đựng sữa hoa quả trên không trung. Quay người lại đối diện cậu, Alice nhấc lên chai sữa hoa quả mà cô đã tự mua cho bản thận.
“Ta không thích phải nợ ơn người khác. Nhất là với ngươi.”
“Nó có gì to tát đâu. Kể cả tôi cũng có thể trả cho...Hm?”
Sau khi Iska móc túi của mình, cậu đơ người lại.
“Sao vậy?”
“...Có lẽ tôi quên mạng theo tiền rồi.”
“Ngươi quên mang theo tiền à?”
“Không, um...tôi lo chuyện không được quên vé cho buổi triển lãm nên...”
“Thế ngươi từ Đế Quốc đi đến đây bằng cách nào vậy?”
“Tôi đã đặt vé xe buýt thường từ trước rồi.”
“Vậy là ngươi quên tiền vì ngươi không cần nó à.”
Chàng trai trẻ lặng lẽ cúi đầu hối lỗi. Vừa nhìn vào chai sữa trong tay của cậu và Alice, cậu bối rối.
“Ah, nhưng mà giá tiền của chai sữa này...”
“Baka.”
Alice mỉm cười buồn vui lẫn lộn. Dù cho nó cỏ nhỏ nhoi đến đâu đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Alice cười một cách tự nhiên trước một người lính Đế Quốc.
“Ta bảo rằng ta đưa nó cho ngươi như một món quà, đừng lo về nó.”
Đài phun nước nhuộm trong nắng chiều. Không hề ngại ngùngchia sẻ chung một chiếc ghế, hai người ngồi xuống gần rìa của đài phun nước.
“...Giờ ta nghĩ về chuyện đó.”
Trong khi giữ chai sữa rỗng trong tay, Alice nhìn vào chàng trai trẻ cạnh bên cô.
“Hiện tại ngươi bao biêu tuổi vậy?”
“Tôi mười sáu. Năm nay tôi sẽ lên mười bảy tuổi.”
“...? Vậy thì ta lớn hơn một tuổi rồi.”
Cô đang phân vân không biết liệu hai người có bằng tuổi nhau không. Cô đã có cảm giác là vậy nhưng giờ cô thấy hơi lạ rằng cậu thật ra ít tuổi hơn cô.
“ Vậy là ngươi ít tuổi hơn ta. Vì ta là người lớn tuổi hơn nên ngươi cũng phải thể hiện chút tôn trọng với ta đúng không?”
“Tôi không muốn bị nói như vậy từ người lớn tuổi hơn tôi mà vẫn bị lạc được đâu.”
“N-ngươi sai rồi! Ta đã bảo rằng ta đi ngắm cảnh trong Thành phố Trung lập rồi mà!”
Đó là một cuộc đối thoại phù phiếm. Về những họa sĩ họ thích ngoài Vibran. Một chút về pasta lúc trước. Và trong khi hai người đang nói chuyện mà không hề có ai trong hai người dừng cuộc trò chuyện lại-
Cô ngủ thiếp đi.
Đến lúc Alice nhận ra rằng cô đã ngủ thiếp đi trong tíc tắc, hoằng hôn đã gần như tắt lịm phía chân trời.
“M-m-mình đang làm gì....!?”
Kể cả khi gần đây cô có mất ngủ đi nữa thì ngủ ở nơi mà kiếm sĩ Đế quốc có thể nhìn thấy cô vẫn cực kì ngu ngốc. Và khi cô nhìn sang bên cạnh theo phản xạ.
“...Iska?”
Đang ngồi gần mép đài phun nước, người của chàng trai trẻ đang đung đưa nhè nhẹ trong khi cậu ngủ thiếp đi. Mắt cậu khép lại và cô có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu.
“Ngươi đang ngủ đó à?”
Có khả năng rằng cậu đang giả vờ. Và khi Alice nghiêng người vào để xác nhận.
“...”
Chàng trai trẻ ngã vào người cô như thể cậu đang chúi mặt vào bầu ngực của cô. ( :3 )
“Kya!?”
Người cô đông cứng lại theo phản xạ
“Ng-ngươi đang làm gì vậy!?”
“...”
“... Thật là, làm sao mà ngươi lại ngủ ngon lành được vậy hẻ? Cứ như con nít vậy... Dù là ta cũng đã thiếp đi một chút.”
Chàng trai trẻ đang ngủ say quá đỗi vô tư. Có thể là cũng như cô, dạo gần đây cậu cũng bị mất ngủ. Cô có linh cảm như vậy trong khi nghe tiếng thở nhẹ nhàng trong giấc ngủ của cậu.
“Ta là kẻ thù của nhau đó, ngươi có biết không vậy? Kể cả là đang ở trong Thành phố trung lập đi nữa thì không phải ngươi quá bất cẩn hay sao? Nếu như...nếu ta thích thì với ngưởi như bây giờ thì chỉ cần một đòn...”
Không có phản hồi. Nhìn thấy dáng vẻ không phòng bị ấy, Alice nhìn lên trời và thở dài.
“Baka. Nếu ngươi ngủ ở nơi như này thì sẽ bị cảm đó biết không.”
Alice cẩn thận giữ lấy Iska trong vòng tay của mình và để cậu nằm xuống. Và xác nhận thêm một lần nữa là cậu đang ngủ...
“Xin thứ lỗi.”``
Alic gọi một chiếc xe khách đang đi xuông con đường trước mắt cô.
“Liệu ông có thể chở người kia đến Đế Quốc được không? Chỉ cần đến cổng Đế Quốc là đủ rồi.”
“Oioi”
Ở phía bên kia cửa kính, tài xế cau mày lại.
“Chuyện đó hơi khó rồi đó tiểu thư à. Vào giờ này á? Bất kể có đi nhanh đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ mất sáu tiếng đồng hồ để đến Đế Quốc. Thủ đô Đế Quốc cũng chỉ mở cửa vào bình mĩnh thôi nữa. Nhóc có biết nó sẽ tốn nhiều tiền như thế nào không? Không chỉ có mỗi việc đường dài không thôi mà còn ngoài giờ phục vụ nữa nên nó sẽ trở đắt một cách lố bịch đó nhóc biết không?”
“Ta sẽ trả trước giá vé.”
“Hả? Nhóc bảo là trả trước á, nhóc có biết nó tốn bao nh-”
“Đây.”
Trước khi người đàn ông kịp nói hết câu, Alice ném một sấp phiếu từ túi cô sang người lái xe. Chúng là những tấm séc được sử dụng bởi các nước trên toàn thế giới. Bỏ qua giá vé, nó có khi còn đủ mua luôn nguyên một chiếc xe.
“Ông có thể giữ lấy số tiền thừa để dùng theo ý muốn.”
“...Cảm ơn vì đã sủ dụng dịch vụ.”
“Xin hãy chăm sóc cậu ta cho cẩn thận.”
“Vâng ạ!”
Phóng hết tốc lực qua chỗ đài phun nước, tài xế dìu Iska và đặt cậu vào ghế ngồi. Sau khi ngôi vào ghế lái, chiếc xe khách nhanh chóng hướng đến lối ra của thành phố.
“Đừng có hiểu nhầm. Đây chỉ là lời cảm ơn vì đã dẫn đường cho ta quanh phòng triển lãm mà thôi. Chỉ có thế thôi.”
Tiễn cậu cho đến khi cô không còn nhìn thấy chiếc xe nữa, Alice quay lưng đi và quyết định quay về nhà.
...Nhưng vì sao?
...Đến tận bây giờ, mình chưa bao giờ cảm thấy buồn ngủ đến như vậy.
Kể từ khi cô đối mặt với Iska ở trong rừng Nelka cho đến tận bây giờ. Khuôn mặt của Iska đã kẹt ở trong tâm trí cô và cỗ vẫn chưa thể nào chợp mắt được. Rin đã nói rằng cô vẫn chưa thể giảm bớt được sự căng thẳng của bản thân được nhưng nếu vậy thì không thể nào có chuyện cô lại có thể ngủ thiếp đi với nhân vật chính trong vấn đề đó lại ở ngay cạnh bên cô được.
“Thật là, chuyện gì đang sảy ra thế này!?”
Thay vì biến mất, sự mơ hồ thậm chí còn trở nên dày đặc hơn nữa khi Alice dùng hết sức bình sinh đá hòn đá cuội bên đường.
Nhưng chuyện chưa đến thì chưa tính được nên mình chỉ nói qua để nếu bỗng nhiên truyện không có update thì mọi người không phải thắc mắc. Dù gì thì chap 3 cũng xong rồi nên mời mọi người tận hưởng. Mong mọi người đoàn kết thực hiện phần của mình để cho qua cái dịch Covid này. Bye :3