3.
Cả con đường đã được bao phủ trong một màn sương mù nhiệt.
Vào thời điểm mặt trời mọc ở đường chân trời và đang đi lên trên bầu trời cao-
Đó là một vùng đất hoang nơi mà tất cả và bất kì một chất lỏng nào đều đã bốc hơi hết cả, để lại phía sau một mặt đất nứt toạc như những tấm mạng nhện và chỉ có một vào cọng cỏ có thể thấy được thưa thớt ở đâu đây.
“Thành phố trung lập à. Đã khá lâu kể từ khi chị đi đến đây bằng xe ô tô rồi.”
Có một chiếc xe buggy đang phóng qua hoang mạc ấy. Mismis đang giữ lấy vô lăng khi cô liếc nhìn về phía ánh nắng chói lòa kia.
“Chị đã thông báo cho Jhin-kun và Nene-chan là hôm nay hai em ấy có thể luyện tập riêng rồi.”
“Em cảm ơn chị nhiều.”
“Un. Nhưng thời tiết hôm nay đúng là đẹp thật nhỉ~. Bầu trời trong xanh mà không hề có bất kì đám mây nào cả.”
Làn gió thổi qua chiếc xe mui trần. Để cho tóc mình duỗi thẳng ra, nữ đội trưởng dẫm vào chân ga.
“Vậy Iska-kun, không phải đã đến lúc em nói cho chị biết là em đang định gặp ai ngày hôm nay rồi à?”
“Chị nghĩ đó là ai vậy ạ?”
“Một ai đó tay to trong Đế Quốc thì sao? Có thể đó là một Tông Đồ Thánh như Lishia-chan cũng nên? Iska-kun, em ngày hôm trước vừa được Bát Đại Tông Đồ gọi đúng không? Có thể đó là một cuộc nói chuyện bí mật bên ngoài thành phố thì sao?”
“Em không phải là người vĩ đại như vậy đâu.”
Bóng dáng của thành phố trung lập Ayin có thể thấy được ở phía chân trời. Trong khi nhớ lại thủ đô nổi tiếng của opera và hội họa, Iska nở một nụ cười đắng với đội trưởng của cậu.
“Em không hề có bất kỳ một người quen nào là Tông Đồ Thánh cả. Dù gì thì em cũng bị giáng chức ngay lập tức mà.”
“Nghe đâu còn có cả những tin dồn về việc mười một người kia cực kỳ ganh đua nữa đúng không...? Hmm? Nhưng nếu vậy thì chị lại càng không đoán ra được người mà em đã hẹn gặp vào hôm nay là ai nữa cả.”
“Em không có đặt lịch hẹn nào cả.”
“Ý em là sao?”
“Em chỉ nghĩ là ‘họ sẽ đến đó' mà thôi, kiểu vậy. Em trước giờ chưa khi nào tin vào những thứ như định mệnh hay vận số cả, nhưng... nhưng... em có cảm giác rằng mình có lẽ sẽ gặp lại họ lần nữa.”
“Nghĩa là?”
“Em sẽ không biết cho đến khi em đi và tự nhìn lấy.”
Trong khi Mismis còn đáng trưng ra một biểu cảm cực kỳ bối rối, Iska nhún vai. Thành phố trung lập Ayin bây giờ có thể nhìn thấy được một cách rõ rệt qua tấm kính chắn gió của chiếc xe.
“Nhân tiện, đội trưởng, chị có nhìn thấy thứ gì bay ở trên trời không?”
Một bóng đen đang bay qua bầu trời xanh trong. Dưới góc nhìn của họ, nó đến từ phía đông bắc – cùng hướng với mặt trời, đang tiến đến thành phố trung lập Ayin.
“...Nó là một con chim. Đội trưởng, đó đúng là một con chim to lớn.”
Đó là một con chim lạ nhìn như thể nó vừa bay ra từ thế giới của những thần thoại. Hình giáng của nó giống như một con đại bàng nhưng chiếc đuôi dài như rắn của nó lại ve vẩy trong gió. Lông vũ của nó là sự kết hợp giữa màu xanh dương và trắng theo họa tiết viên bi. Nó nhìn như một đám mây treo trên bầu trời. Nó nhìn như thể phong cảnh được vẽ lên con chim vậy. Không chỉ vậy, nó còn to lớn nữa. Họ có thể nhìn ra nó từ trên chiếc buggy trên mặt đất nên nếu như nó hạ cánh thì có thể nó có cơ thể đủ lớn để làm cho một người nhìn như dwarf.
“Ooh, lạ thật đó. Đó là một con albatross đó! Nó không khác gì một hóa thạch sống cả đâu.”
Mismis phát ra một tiếng rên nhỏ từ ghế lái.
“Nó là tổ tiên của loài chim đó. Chúng hầu như hoàn toàn không hề sống ở lãnh thổ Đế Quốc nữa. CHúng ta sử dụng rất nhiều súng ống trong sân tập đúng không? Chúng ghét tiếng sung nên đều chạy đi cả rồi.”
“Đi khỏi Đế Quốc ấy ạ?”
“Đúng rồi. Nhưng vì Albatross rất thông minh nên một khi chúng được cho ăn thì chúng có thể trở thành lính canh được, với một vài sự huấn luyện thì con người còn có thể ngồi trên lưng trong khi chúng đang bay nữa. Đó là lý do vì sao mà có vẻ như ở trong những Ngôi làng ở xa Đế Quốc họ vẫn huấn luyện nó cho đến tận bây giờ.”
Trong khi nhìn theo con chim, Mismis tiếp tục giải thích.
“Họ giữ một số lượng lớn của chúng ngay cả trong chính Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis, chị đã đọc một bản báo cáo nói về điều đó.”
“…Nebulis?”
“…Có lẽ nào?”
“Iska-kun?”
“Đội trưởng, xin hãy cứ tiếp tục đi như thế này cho đến cổng ra vào và dừng xe ở đó đi ạ.”
Con albatross bang qua thành phố và bắt đầu hạ cánh. Như thể đang đuổi theo nó, chiếc buggy họ đang ngồi cũng đến tường thành của Ayin.
“Này này Iska-kun, về người mà em muốn gặp thì em định làm gì đây?”
“Họ có lẽ cũng vừa mới tới luôn rồi ạ.”
Bên trên bầu trời xanh. Như thể bị nuốt chửng bởi ánh mặt trời đang đổ xuống, con albatross đang cất cánh. Hoàn thành nhiệm vụ đưa chủ nhân đến thành phố trung lập của mình, có vẻ như nó đang trở về tổ ở Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis.
“Đường này”
“U-un?”
Trao đổi ánh mắt với Mismis, Iska bước xuống đường thành phố trung lập Ayin. Thành phố nơi nghệ thuật nở hoa. Giống như khi cậu đến xem buổi Opera, mặc cho sức nóng, những người hát rong vẫn tiếp tục biểu diễn ngoài trời, những họa sĩ vẫn có những căn lều được đựng lên và du khách đều chăm chú dõi theo họ trong sự thích thú. Nó là khoảnh khắc bình yên khiến cho một người quên đi về thời gian. Trong khi Đế Quốc và Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis xâu xé lẫn nhau, sụ thật là mọi người vẫn có thể sống một cuộc sống không liên quan gì đến những cuộc chiến như thế này. Nó là một khung cảnh khiến cho một người có ấn tượng như vậy.
Đứng trước một quảng trường, Iska dừng lại.
“Ta quả thật suy nghĩ giống nhau phải không? Tôi tự hỏi không biết ta được sinh ra dưới ngôi sao nào đây?”
Một người phụ nữ sinh đẹp mang theo một cây dù che nắng. Cô ấy không khoác lên mình bộ quần áo để ẩn danh khi đi lại, cô ấy đang khoác lên người bộ đồ hoàng gia sang chói.
“Con albatross vừa nãy.”
“Bọn ta nuôi lớn nó ở nhà. Khi mà nó chỉ mới là một con chim nhỏ vừa long bàn tay, nhưng chỉ sau bốn năm nó trỏ thành to lớn như vậy đó. Dù gì thì nó cũng bay nhanh hơn cả xe của Đế Quốc mà.”
“Alice-sama, dù cho người có nói vậy đi nữa thì không phải người đã hét ‘Rin, nahnh lên, nhanh hơn nữa. Đây là một cuộc đua! Nhanh lên để bất kỳ giá nào ta cũng đến trước chiếc xe kia!’ chỉ một lúc trước đây thôi sao?”
“Rin.”
“…Em lỡ lời.”
RIn lùi bước lại. Trao cho cô một cái lườm, Alice duyên dáng đóng chiếc dù lại.
“Đúng rồi. Về chiếc taxi lần trước-“
“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
Cô công chúa từ Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis bật ra một nụ cười thích thứ trong khoảnh khắc. Nhưng ngay lập tức, cô mím môi lại và nheo mắt lại. Người mà cô nhìn không phải là Iska mà là vị đội trưởng nhỏ bé với mái tóc xanh dương đứng bên cạnh cậu.
“Nhân tiện, cô nhóc ở bên cạnh cậu là ai vậy?”
“Cấp trên của tôi, đội trưởng Mismis.”
“…ta thấy rồi. Vậy là cậu cũng có hoàn cảnh của riêng mình nhỉ.”
Alice nói thầm khi cô chuyền cây dù sang cho Rin.
“Ummm, Iska-kun? Cô gái xinh đẹp này là ai đây?”
“Cô ấy là-“
“Không sao cả đâu, ta sẽ tự giới thiệu.”
Ngắt lời Iska, Alice đặt tay lên ngực của mình. Và với một giọng đủ nhỏ để những người đi đường trong khu vực không thể nghe được…
“Hấn hạnh được gặp cô, đôi trưởng đến từ Đế Quốc. Tên ta là Alice - Aliceliese Lou Nebulis IX.”
“Alice-san? Eh, nhưng mà …N-Nebulis?”
“Cô có lẽ sẽ thấy dễ hiểu hơn nếu ta tự xưng là ‘Băng họa pháp sư’ như mọi người ở Đế Quốc?”
Toàn thân của Mismis giật bắn lên.
“U-ummm? Đây là một trò đùa phải không… Iska-kun?”
“Đó là sự thật đó ạ.”
“Ch-ch-ch-ch-ch-chuyện gì đang diễn ra thế này!?”
“Ta có chuyện cần bàn với cậu ta.”
Như Alice đã nói, ánh mắt cảu cô dán chặt vào Iska.
“Hãy đi chỗ nào khác thôi. Theo ta.”
“Hiểu rồi. Đội trưởng, ta đi thôi.”
“…Chuyện gì đang diễn ra thế này..?”
Dẫn theo vị đội trưởng đang ngơ ngác, Iska đi theo hai người kia. Alice nhìn thẳng về phía trước. Còn về phần Rin đang đi bên cạnh cô, cô thường xuyên quay ra phía sau để nhìn Iska.
“Tôi sẽ không chạy đi đâu cả đâu. Và cũng không có ai ngoài hai người bọn tôi đâu.”
“I-im đi! Ta là người hầu của Alice-sama, có gì sai khi ta để mắt đến hai người bọn người, kẻ địch của ngài ấy chứ. Hơn nữa, đừng có nói chuyện với ta một cách dễ dàng như vây!”
Rin vội vã quay về phía trước. nhìn cái cách cô đưa tay của mình lại gần váy của mình, không có gì cần phải bàn cãi về việc cô chắc chắn có một loạt ám khí ở phía dưới cả.
“Lạ thật.”
Thứ mà Alice chỉ ra, bằng ánh mắt của cô, nằm ở phía bên phải con đường. ở đó có một họa sĩ với những bức tranh sơn dầu nằm đối mặt với mặt đường và một người cha với đứa con đang được vị họa sĩ phác họa lại.
“trong khi có một thành phố hạnh phúc như thế này, ta không hiểu vì sao mà chúng ta lại phải ghét bỏ nhau như vây?”
Câu nói đó không hướng về cả Iska lẫn MIsmis. Lời thì thầm của Alice dường như được nói với chính bản thân cô. Bước qua buawcs tường của thành phố, điều mà họ thấy được ngay trước mắt là một ngọn đồi đáng bị mặt trời thiêu đốt từ mọi hướng.
“Nóng thật phải không?”
“Alice-sama, dù của ngài.”
“-Chị như thế này là được rồi.”
Vị Băng Họa Pháp Sư duỗi ngón tay của cô ra.
“Dù gì thì chị cứ đóng băng nó lại một cách hợp lý là được rồi.”
Không khí lạnh bắn ra từ mắt đất nơi Alice đang đứng. Cát ở chân họ đủ nóng để đốt cháy da thịt được làm lạnh trong tức khắc và mặt đất bắt đầu đóng băng lại từ chỗ họ đang đứng cho đến nơi cách hàng trăm mét về phía hướng họ đang đi tới. Nó cứ như là một tẩm thảm bằng băng vậy.
“C-cái gì thế này… Ngay cả vũ khí mới nhất của Đế Quốc cũng không thể tạo ra loại khí lạnh này được…”
Mismis rụt rè đi theo con đường băng.
“C-cô ấy đúng là Băng Họa Pháp Sư thật…”
“Ta tin là ta đã giới thiệu bản thân rồi mà.”
Vị đội trưởng từ Đế Quốc cuối cùng cũng hiểu ra cô ấy là ai. Không có bất kỳ một cách thể hiện nào thuyết phục hơn thế cả.
“Có vẻ như ta đi đến đây là được rồi. Ở đây sẽ không có một ai có thể nghe được ta cả. Và có vẻ như không một ai trong chúng ta bị theo đuôi cả.”
Cô công chú của Nebulis đừng chân lại. Họ đã đi dọc theo tấm thảm băng được mười phút rồi. Ở khoảng cách nơi mà thành phố trung lập nhìn chẳng khác gì một màn sương mù ở phía xa, Alice quay người lại.
“Cậu có vẻ như biết chuyện mà ta sẽ nói tới. Người lính đã từng bị bắt giam vì tội phản quốc một năm trước. Tên Tông Đồ Thánh kỳ dị đã phá ngục cho một tinh linh pháp sư đã bị giam giữ ở nhà tù Đế Quốc.
“…”
“Ta đã cho người điều tra. Cậu biết ta là ai nên không phải đó là công bằng sao?”
Alice nhìn xuống Iska từ ngọn đồi băng.
“À thì, đúng thật.”
“Với lại, không đời nào mà một kiếm sĩ với sức mạnh như thế lại chỉ là một tên lính quèn được. MẶc dù đó sẽ là chuyện khác hẳn nếu cậu bảo ta rằng người đội trưởng đứng bên cạnh cậu mạnh hơn cậu nhiều.”
“Eh? K-k-k-k-không có chuyện đó đâu!?”
Liếc nhìn Băng Họa Pháp Sư, Mismis bối rối nói bật lại.
“Quan trọng hơn… C-chuyện cô muốn nói với bọn tôi là gì!? Một tay to trong số tay to như cô lại chờ Iska tới, tôi không hiểu gì hết cả!”
“Có chuyện ta muốn hỏi.”
Alice trao đổi ánh mắt với Rin. Đáp lại ánh mắt của cô, người hầu nữ lấy ra một tờ tạp chí đã phai màu. Nó là một thứ rất là quen thuộc. Dù gì đó cũng là tờ tạp chí mà Iska đã được cho thấy rất nhiều lần trong khoảng thời gian cậu bị giam giữ..
“Đầu tiên, điều được viết trong cuốn tạp chí này có phải là thật không?”
“Không nghi ngờ gì cả.”
“Về việc thả tự do một tinh linh đạo sĩ và vì lí do đó mà cậu phải dành một năm trời trong tù ư?”
Iska lặng lẽ gật đầu.
“Vì sao cậu lại làm vây?”
“…Cô ấy vẫn còn nhỏ. Tầm khỏng mười hai hay mười ba tuổi gì đó, cô ấy chỉ có một tinh linh yếu đuối ở bên trong mà thôi. Chỉ là, Đế Quốc bắt giữ một tinh linh pháp sư bất kể những điều trên và tôi không thích nó chút nào cả.”
“Lời nói và hành động của cậu đang đối lập với nhau.”
Có một chút cay đắng bên trong lời nói của cô gái trẻ được biết đến với tên gọi Băng Họa Pháp Sư.
“Cậu đã đợi ta ở rừng Nelka. Không phải cậu đã giao chiến với ý định bắt giữ ta à? Khi đối mặt với ta cậu đã cố gắng để bắt giữ một tinh linh pháp sư, ta không tin lí do cậu trả tự do cho một người một năm trước chỉ đơn giản là vì cậu thương hại cô ấy.”
“…”
“Im lặng phải không? Sao vậy, lính Đế Quốc?”
Nữ người hầu trẻ nâng cao giọng của mình.
“Có phải người đã không có gì để nói lại sau khi thấy điểm yếu trong câu chuyện ngươi kể bị Alice-sama bắt được không? Ta nhớ rõ khi ngươi hỏi ta, ‘có phải ngươi là Băng Họa Pháp Sư không?’ Dù gì đi nữa thì chắc chắn cuộc vượt ngục một năm trước chỉa là chiêu trò để-”
“Tôi không hề mâu thuẫn với bản thân.”
Cậu ngắt lời cô hoàn toàn. Có lẽ vì cô nhận thấy cảm xúc mãnh liệt trong lời nói của cậu nên cô giữ im lặng sau khi bị ngắt lời.
“Một năm trước cho đến tận bây giờ, mục tiêu của tôi vẫn chưa hề thay đổi?”
“Chuyện đó có liên quan gì đến tiêu đề của bài báo này không?”
“Đàm phán hòa bình.”
Iska nói đúng một cụm từ ấy trước mặt Alice. Đó là lần đầu tiên mà cậu truyền đạt lời thề của cậu cho một tinh linh pháp sư từ Nebulis.
“Tôi muốn chấm dứt cuộc chiến. Nhưng bất kể cho tôi có nói gì đi nữa thì Hoàng Đế cũng sẽ không nghe lời tôi và tôi cũng không tin rằng Nữ Hoàng của Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis sẽ nghe theo mình cả.”
“Lẽ đương nhiên.”
Alice lạnh lùng gật đầu.
“Cậu bảo rằng cậu mong muốn hòa bình? Vô ích. Cậu nghĩ hai quốc gia của ta ghetrs bỏ nhau đến mức nào cơ chứ? Cuộc chiến sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi một bên đầu hàng.”
“Đúng vậy. Đó là lý do vì sao tôi đã nghĩ đến việc bắt giữ người nối vị trực tiếp của Nebulis. Để bắt giữ một tinh linh pháp sư đầy quyền năng mà Đế Quốc gọi là thuần huyết.”
“Gia đình hoàng tộc?”
“Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ gây gia đình hoàng tộc Nebulis choáng váng nếu một trong số họ gặp nguy hiểm. Và kể cả người dân của Cơ quan Nội chính Hoàng thất cũng sẽ lo lắng. Đó là lý do vì sao mà họ chỉ có thể nghe theo việc tham gia cuộc đàm phán hòa bình ngay cả khi họ ghét nó.”
“…Cậu đang nói rằng, một thân một mình cậu, kế hoạch của cậu là cưỡng ép lát đường đến cuộc đàm phán hòa bình ư?”
Alice khoanh tay lại trong khi nhíu mày của cô lại và rồi đưa ngón tay của mình lên đôi môi quyến rũ của mình-
“Nếu như cậu bắt giữ ta và biến ta thành con tin ngay cả Nữ Hoàng cũng sẽ phải nghe theo lời của cậu để tham gia vào cuộc đàm phán hòa bình. Tuy nhiên, đứa bé cậu thả một năm về trước chỉ là một tinh linh pháp sư yếu ớt. Cô ấy không có một vai trò gì trong cuộc đàm phán hòa bình mà cậu đang tính toán cả. Nên cậu nghĩ sẽ không sao nếu thả cô bé đi ư?”
Và rồi một khoảnh khắc lặng im trồi qua.
“… Quả thật, không hề có một điểm đối lập nào cả. Ngược lại nó lại còn đồng thuận với nhau nữa.”
Khi Alice nói như vậy, miệng của cô trong như đang nở một nụ cười đầy kinh ngạc.
“Có vẻ như nó không phải là một lời nói dối nhỉ. Bằng cách nào đó, nó giống như một điều mà cậu sẽ nghĩ tới… Nhưng, nó sẽ không hiệu quả đâu. Không có điều gì sẽ thay đổi theo cách đó cả.”
“Vì sao?”
“Ngay cả khi cậu có bắt giữ ta thì mẹ của ta cũng sẽ vẫn không làm gì cả. Đó là lí do vì sao sẽ không có chỗ cho việc đàm phán. Cậu chưa bao giờ đến Cơ quan Nội chính Hoàng thất. Cậu sẽ không biết người dân căm ghét Đế Quốc đến mức nào cả.”
Gốc rễ của cuộc chiến đã kéo dài hàng trăm năm đã cắm sâu vào rồi. Ngay cả khi đó là một thuần huyết pháp sư, một con tin duy nhất sẽ không thể hiện thực hóa cuộc đàm phán hòa bình. Dù gì thì người dân Cơ quan Nội chính Hoàng thất cũng sẽ không cho phép điều đó.
“…Tuy nhiên.”
Alice thả lỏng tay của mình ra.
“Ta cũng không biết rằng ở Đế Quốc cũng có những người như cậu. Giữa những tên lính Đế Quốc dã man và hống hách, ta không nghĩ rằng sẽ có một người mong muốn được chiến đấu với mục đích ‘dừng cuộc chiến’ lại cả. Hơn nữa… ta tin rằng ta đã nắm được khá tốt tính cách của cậu ở thành phố trung lập rồi.”
Ngón tay của Băng Hõa Pháp Sư chỉ về phía Iska. Từ trên đỉnh núi bang, Aliceliese Lou Nebulus IX đưa ra một quyết định dõng dạc.
“Cậu hãy trở thành hầu cận của ta đi.”
“Hả!?”
Người đã ré lên là Rin.
“Khoan, đọi, Alice-sama!? Ch-ch-ch-ch-chuyện gì đang xảy ra thế này!? Đây khác với những điều ngài đã nói lúc trước, ngài đâu có nói gì về điều này khi ta chuẩn bị đêm hôm qua đâu phải không!?”
“Ta vừa mới nghĩ về điều ấy xong.”
“Chuyện này kỳ dỵ qua thể luôn rồi! Về việc tiếp nhận một tên lính Đế Quốc về làm hầu cận, chưa kể đế Nữ Hoàng, Không thể nào có chuyện những người chị được nương chiều của ngài lại có thể chấp nhận chuyện này được!”
“Ta sẽ tính chuyện đó sau.”
Im lặng - bằng cách đưa tay sang một bên, cô đã khiến cho Rin im lặng.
“Ta sẽ đảm bảo chỗ đứng trong xã hội của cậu. Cậu sẽ trở thành một kẻ bị Đế Quốc đày ải.”
Cô công chúa tiếp tục nói một cách trôi chảy.
“Cơ quan Nội chính Hoàng thất chấp nhận bất kể một ai miễn là họ không kì thị tinh linh đạo sĩ. Chuyện đó còn đúng với một người biết đến công việc nội bộ của Đế Quốc và có đủ sức mạnh để vươn lên đến chức vị của một Tông Đồ Thánh và đồng thời khao khát một thế giới hòa bình.”
Cô ấy nói với một ánh mắt thẳng thắn. Dù tông giọng của cô như đang ra lệnh, ở trong giọng cô cũng còn có cả lòng nhiệt tình và hi vọng. Tuy nhiên…
“I-Iska-kun…?”
Một ngón tay mảnh khảnh và run rẩy đang nhấn vào lưng cậu. Khi cậu khẽ nhìn sang bên cạnh, người cậu nhìn thấy là nữ đội trưởng nhỏ bé, rụt vai lại trong lo sợ và gần như sắp bật khóc đến nơi, cô nhìn lên cậu.
“U-um… Uhm…”
“Không sao cả đâu ạ.”
Trước khi cô có thể nói gì, cậu nhẹ nhàng ngăn cô lại.
“Tôi không thể làm việc đó được.”
Iska trả lời cô cong chúa đang đứng trên đỉnh đồi băng.
“Dù cho cách tiếp nhận tôi có thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể đi sang phía Nebulis được.
“…Vì sao?”
Cô gái tóc vàng nhíu mày lại. Đó không phải là từ cơn giận dữ mà đó là biểu hiện của sựkhó chịu của cô. Aah, rốt cục thì cậu cũng sẽ trả lời như vậy à – Tông giọng của cô khiến cho mọi người nghĩ rằng cô lo rằng câu trả lời của cậu sẽ thành như vậy.
“Hãy cho ta biết lý do đi.”
“Có hai lý do. Đầu tiên, tôi cũng có bạn bè và gia đình ở trong Đế Quốc. Đồng đội ở trong đội của tôi là một chuyện nhưng tôi cũng có cả những cấp trên mà tôi đã mang nợ nữa. Nó cũng giống như Alice người có gia đình trong Cơ quan Nội chính Hoàng thất thôi.”
“Và lý do còn lại?”
Đó là vì việc gợi lên cuộc đàm phán hòa bình từ phía Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis là bất khả thi. Ngay cả khi vị trí có đổi lại đi nữa thì khi Alice bắt giữ một Bát Đại Tông Đồ đi nữa thì Đế Quốc cũng sẽ phớt lờ cả thôi. Có khi chúng còn nghĩ rằng số lượng đối thủ đã giảm đi một người cũng nên. Khác với việc Alice có quan hệ huyết thồng với gia đình hoang tộc, chúng không là gì ngoài người lạ đối nhau cả.
Để kết thúc cuộc chiến đã kéo dài hang trăm năm trời mà không có bất kỳ một quốc gia nào bị sụp đổ cả thì không có cách nào khác bắt ép mọi người vào một cuộc đàm phán hòa bình cả. Và những cuộc đàm phán đó chỉ hiện thực hóa được khi Cơ quan Nội chính Hoàng thất là bên đồng ý với chúng thôi.
“Đúng vậy. Đó chính xác là Đế Quốc mà ta biết tới. Dù cho có là ai đi nữa, Một khi họ đã hoàn thành việc của mình thì sẽ bị bỏ đi. Một nhóm người được tập hợp lại mà một cá nhân sẽ không được xem như là con người…”
Alice cắn môi của mình. Cuốn tạp chí trong tay cô có chút sương mù bao phủ và bang đã bắt đầu phủ kín những trang giấy của nó.
“DÙ vậy đi nữa, cậu có biết ý nghĩa của câu trả lời mà cậu đã đưa ra không?”
“…Tôi biết.”
Lùi bước lại – vừa dung tay trái giữ lấy Mismis, Iska vừa vòng tay phải ra phía sau lưng. Ngón tay của cậu chạm vào chuôi tinh kiếm của mình.
“Tôi không thể cùng bước với Alice được.”
“…Ta hiểu rồi. Cuối cùng thì ta và cậu cũng chỉ là kẻ thù cả thôi!”
Cuốn tạp chí bị phá vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ. Nó trở thành những mảnh bang vỡ và biến mất như những mảnh ký ức của họ. Đó là lúc mà mối liên kết giữa hai người bị cắt bỏ.
“Nếu cậu có thể bắt giữ ta thì hãy chứng mình là mình làm được đi.”
Khi Rin bắt đầu di chuyển, Alice giữ lấy cô lại. Và cô che đi khuôn mặt của mình bằng chiếc nón cô đã dung ở trong rừng Nelka.
“Nếu bằng một cách nào đó cậu có thể làm được điều đó, kể cả dù có là một trong một ngàn cơ hội mẹ của ta chấp nhận đàm phán với Đế Quốc thì giấc mơ của cậu sẽ trở thành hiện thực đó.”
“Cô cũng vậy, cô nên tiêu diệt tôi theo cách mà cô muốn đi. Nó sẽ trở thành sự phát triển trong cuộc thống nhất thế giới của cô đó.”
“…”
“…”
Một pháp sư sư với chiếc nón che đi khuôn mặt và cảm xúc của mình.
Một người lính từ Đế Quốc nắm chặt lấy một thành tinh kiếm trong cả hai tay.
Phía sau mỗi người, Rin và Mismis đồng thời bước ra sau trong khi họ đều quên cả thở mà nhìn cả hai người bọn họ.
““Đồ ngốc bướng bỉnh này!””
Một tiếng gầm phát ra từ cả chàng trai và cô gái. Như thể sự đau khổ của cả hai người đang được tiết lộ cho cả một vùng hoang mạc rộng lớn.
Một tương lai koong thể nào tránh khỏi. Bên trong vòng xoáy định mệnh mà cả hai người đáng phải biết rõ từ trước, cơn tức giận và sự đau khổ quấn chặt vào nhau và rít lên đầy dữ dội.
Ngay cùng một thời điểm, tinh linh của Alice và tinh kiếm của Iska, như thể cả hai đang dội thẳng vào nhau khiến cho mặt đất rung chuyển đầy mãnh liệt.
-Cơn cuồng nộ được gọi ra bởi những vì sao.
“Cái!?”
Dừng lại giữa đường chạy của mình trong tích tắc, cái lạnh được truyền qua cánh tay của cậu chạy qua cơ thể của Iska như một luồng điện.
…Cái gì vậy?
…Vừa nãy… một cơn ớn lạnh mạnh mẽ đến không tưởng!?
Cậu chưa từng trải qua điều gì giống như vậy cả. Dù có là trận chiến nào mà cậu đã tham gia hay là dù có đến gần của tử đến đâu đi nữa, cậu chưa bao giờ cảm thấy một cơn khát máu nào như vậy cả. Cậu có thể cảm thấy nó với da thịt của mình như thế nó đang lấp đầy trong không trung.
“Rin, vừa nãy là gì vậy?”
“…Em không biết. Nhưng tinh linh của em cũng đang sợ hãi. Em không kiểm soát được nó nữa.”
“Khoan, chị nghe thấy tiếng gì đó.”
“Alice cất đi chếc nón cô vừa mới đội lên. Cô thiếu nữ được biết đến như tinh linh đạo sĩ mạnh nhất tòn Cơ quan Nội chính Hoàng thất, nói với một giọng đầy căng thẳng.
“Có thứ gì đó ở trên trời…- Rin tránh ra xa ngay đi!”
“Đội trưởng Mismis, chạy ngay đi!”
Với một tiếng gãy, một khe nứt hiện thành trên bầu trời xanh. Khoảng khắc họ nghĩ rằng bản thân thấy một sợi chỉ đen đặc chạy dọc bầu trời thì nó bầu trời bỗng tách hẳn ra và một ánh nhìn dữ dội tuôn ra từ nó.
“Kya…!”
Không thể chịu được ánh nhìn ấy, vị đội trưởng nhỏ ngã khụy xuống. Và trong lúc ấy, Iska xác định được thứ vừa xuất hiện trên bầu trời.
“…tinh kiếm. thanh kiếm mà đã phản bội lại những vì sao…”
Đó là một cô gái với mái tóc dài màu xám ngọc trai. Bên dưới chiếc áo choàng rộng, gợn song với những hoa văn kỳ lạ, cơ thể của cô có màu rám nắng. Và cô xuất hiện với vẻ ngoài quá trẻ. Từ ngoại hình của cô, cô có vẻ như chỉ mới mười hai hoặc mười ba tuổi. Tuy nhiên chính vì điều đó…
“Người sáng lập?”
Mà Iska nghi ngờ lấy lời mà cậu nghe thấy Alice nói ra.
“Vì sao mà vị sáng lập đáng mến đáng lẽ ra phải đang say giấc dưới lòng đất lại ở đây…? Không, sao ngài lại tỉnh giấc…?”
Đó là người mà một hậu duệ chính thống của Nebulis, Alice tôn trọng như ‘người sáng lập’. Chỉ có một người hiện lên trong đầu của cậu.
“Đế Quốc... Kẻ đã... Hủy hoại... Hành tinh này... Vật chứa của tinh linh này...”
Những lời nói từ đôi môi nhỏ và quyến rũ kia là hiện thân của sự hận thù.
“...”
“Tất cả nên cứ thế mà biến mất đi.”
Đại pháp sư vẫy tay trong không trung. Khoảng khắc họ nhận ra thì cả Iska lẫn Alice đều nhảy ra chỗ nấp phía sau hai người.
Một sự gãy nát vô hình.
Như thể một bàn tay vô hình của thần linh đã vẫy trong không trung., không gian cô đặc lại, và theo ngay sau đó là một sóng xung kích và tỏa ra xung quanh.
“C-chuyện gì vừa xảy ra vậy!?”
“Em không biết. Nó chỉ...”
Bên trong đám mây bụi đang dần lên cao, Iska thả Mismis ra. Cậu.hoàn toàn nhận thức được rằng mồ hôi lạnh đang đổ xuống gáy của cậu.
“Đội trưởng, lùi lại về phía sau đi. Đây là đối thủ duy nhất mà em không thấy tự tin để đối đầu được.”
Hình bóng của một người lơ lửng trên trời xanh.
Đại pháp sư Nebulis-
Một trăm năm trước, tinh linh đạo sĩ lớn tuổi nhất đã từng biến Đế Quốc thành biển lửa, đã xuất hiện trên bầu trời phía trên họ.