2
“Alice-sama.”
Phía sau tấm màn được bao phủ trong ánh sáng, Alice được gọi tên trong khi quay trở về từ góc riêng của cô trong phòng tắm tập thể rộng lớn của tòa lâu đài và quay người lại.
“Rin, em đã ở đâu vậy? Chị tưởng ta sẽ đi tắm cùng nhau chứ?”
“...”
“Rin?”
Nữ người hầu trẻ tuổi giữ im lặng với đôi môi mím chặt trong khi nhìn chằm chằm vào Alice với đôi mắt màu hổ phách của mình. Ánh nhìn ấy không hề có một sự tồn tại rõ rệt nào của sự tức giận hay lo lắng, thứ bao trùm lên nó là một cảm xúc khác hẳn - một thứ gì đó như là một nỗi sợ ngụ sâu ở bên trong.
“Em có điều cần nói với người.”
“Có chuyện gì vậy?”
Người hầu nữ liền trả lời với một giọng nói bị kìm nén lại.
Chúng ta đã hoàn thành việc thu nhập thông tin về tên kiếm sĩ của Đế Quốc kia rồi.”
“Về Iska?”
Đó là chuyện về dòng dõi mà cô đã thắc mắc từ ban đầu.
...Mặc dù mình đã gặp lại cậu ta hai lần ở trong thành phố trung lập rồi.
...dù mình cũng đâu thể hỏi trực tiếp cậu ta được.
Cậu có khi còn có thể sánh vai được với nhũng Tông Đồ Thánh, những chiến lực mạnh mẽ nhất toàn Đế Quốc. Tuy nhiên cậu lại chỉ là một người lính bình thường mà thậm chí còn không phải là một sĩ quan, hơn nữa, khi cậu cách xa chiến trường, sự khát máu cậu mang theo như một vị kiếm sĩ chỉ như một trò đùa. Cô chỉ có thế xem cậu như một chàng trai bình thường và dịu dàng mà thôi.
“Em hãy nói đi.”
“Vâng. Chỉ là, nội dung của văn bản này...”
“Đúng rồi, hãy đi qua phòng chị đã.”
Ở bên trong hành lang, họ không biết liệu có ai sẽ đi qua chỗ họ hay không. Nhất là khi cả Rin lẫn Alice đều đã giữ bí mật với cả nữ hoàng về việc họ đã chạm mặt Iska ở thành phố trung lập, chuyện sẽ không được hay lắm nếu như có ai đó nghe thấy họ nói về nó.
“Mà nó tốn kha khá thời gian đó nhỉ?”
Bên trong phòng riêng của Alice, ‘Jewel Case Bell,’ Alice nói với Rin trong khi đóng chặt cửa lại một cách cẩn thận.
“Sau khi nhờ em, sẽ là một chuyện nếu như đó là thông tin về Tông Đồ Thánh nhưng chị nghĩ rằng gián điệp của ta sẽ có thể thu nhập thông tin về dòng dõi của một người lính bình thường chủ trong vài ngày trở lại thôi chứ.”
Cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể gặp lại chính người đó những hai lần trong khoảng thời gian đó. Thức ăn yêu thích của cậu là pasta. Sở thích của cậu gầm thưởng thức opera và hội họa. Cô đã nắm được những thông tin mà gián điệp của họ sẽ không thể nào moi ra một cách tự nhiên như vậy được.
...Với lại khuôn mặt lúc ngủ của cậu cũng khá là dễ thương nữa.
...khoan, mình đang nghĩ gì thế này!? Đây là lúc để giải quyết việc này một cách nghiêm túc cơ mà.
“Em hãy đọc cho chị bản báo cáo đi.”
Bỏ đi cuộc xung đột nội tâm của mình, cô gật đầu với Rin.
“...Cậu ta là ai vậy?”
“Một Tông Đồ Thánh.”
Chỉ với những lời đó thôi, hầu nữ của cô nói cho cô thân phận của cậu trước khi tiếp tục.
“Không chỉ vậy, có vẻ như hắn là kẻ trẻ tuổi nhất từng giành lấy danh hiệu Tông Đồ Thánh trong lịch sử. Không có gì bàn cãi khi nói rằng hắn ta là kẻ nắm giữ vị thế kiếm sĩ suất chúng nhất trong Đế Quốc.”
“Một Tông Đồ Thánh!? Chờ đã Rin, nếu vậy thì em không thấy lạ sao?”
Tổng thể, Tông Đồ Thánh của Đế Quốc có mười một người. Vì mỗi người trong số đó đều giữ mối đe dọa đủ để đánh bại toàn bộ tinh linh đoàn, trong nhiều thập kỉ trở lại đây, Cơ quan Nội chính Hoàng thất đã tập trung nhân lực để thu thập thông tin về chúng. Bản thân Alice cũng đã có toàn bộ thông tin về mười một Tông Đồ Thánh in sâu vào trong đầu rồi.
“Chị chưa bao giờ nghe về một Tông Đồ Thánh nào tên Iska cả...”
"Đó là bởi vì chưa từng có một bản ghi chép nào về cuộc chiến của hắn với tinh linh đoàn cả. Sau khi được thăng chức, trước khi được điều ra tiền tuyến dù chỉ một lần, hắn đã bị tước chức và bị tống vào tù.”
“Bỏ tù?”
Alice nhướn mày. Vì sao một người với tài năng xuất chúng đã vươn lên vị trí Tông Đồ thánh lại bị bỏ tù cơ chứ?
“Chuyện là thế nào vậy?”
“...Em cũng không biết phải nói thế nào nữa.”
Với một biểu cảm yếu ớt bất thường, Rin giơ ra một cuốn tạp chí đã bị phai đi của Đế Quốc.
‘Tông Đồ Thánh trẻ tuổi nhất trong lịch sử.’
‘Bị bắt giữ vì tội phản quốc bằng hành động chuẩn bị một cuộc vượt ngục cho một ả pháp sư. Hình phạt là án tù chung thân đã được thi hành.’
...Bị tuyên án chung thân.
...Mà khoan, chuyện giúp một pháp sư vượt ngục là sao?
Ngày xuất bản của tờ tạp chí là vào khoảng một năm trước.
“Do đã phá ngục cho một nữ pháp sư bị bắt giữ bên trong lãnh thổ Đế Quốc, nói cách khác, vì đã để cho một tinh linh đạo sĩ đi nên cậu đã bị tước mất chức vị như là một Tông Đồ Thánh. Để chắc chắn, em đã kiểm tra những nguồn thông tin khác nhưng có vẻ như nội dung của tờ tạp chí không phải là do nhầm lẫn.”
“Cậu ta trở thành một Tông Đồ Thánh nhưng ngay lập tức bị tước quyền? Có phải đó là lí do mà chị không biết về nó không?”
“Không phải chỉ mỗi Alice-sama không thôi đâu ạ. Vị gián điệp đã phát hiện ra điều đó cũng rất ngạc nhiên nữa.”
Tuy nhiên – Trong lúc Rin nói điều đó, cô bắt đầu vò lấy tóc rũ xuống ở hai bên mặt của cô. Đó là một thói quen của cô. Mỗi khi cô chìm sâu vào suy nghĩ, cô sẽ vô thức vò lấy tóc của mình.
“Như Alice-sama đã biết, hắn ta đã được tha bổng.”
“Chị biết.”
“Hắn ta được tha bổng vào mười một ngày trước. Đó là ngay trước khi Alice-sama chiến đấu với tên kiếm sĩ ở rừng Nelka.”
Iska đã được tha bổng để chiến đấu với Băng họa pháp sư. Lẽ đương nhiên, với cấp độ sức mạnh của cậu, cô có thể tán thành với quyết định của Đế Quốc rằng cậu có thể một thân một mình thách đấu được một pháp sư thuần huyết.
“Nhưng càng nghĩ về nó thì lại càng thấy vô lý.”
Alice nhìn xuống cuốn tạp chí trong tay cô.
“Ngoài lúc chạm mặt trong thành phố trung lập, khi ta gặp cậu ta trong rừng, Iska đã muốn đánh với chị. Rin cũng đã được hỏi là ‘Cô có phải là Băng Họa Pháp Sư không' đúng không?”
“Vâng, dù đó là một sự thất bại mà em không muốn nhắc lại...”
Có lẽ vì cô nhớ rằng cô là người đã bắt đầu cuộc chiến nhưng thấy lỗi hướng về cô, Rin nói với một giọng nói đầy mơ hồ.
“Tuy nhiên đúng như ngài đã nói. Tên kiếm sĩ tên Iska kia có ý đối đầu với Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis. Chính xác hơn là mục đích của hắn ta là chiến đấu với Băng họa Pháp Sư - với Alice-sama.”
“Vậy, chị tự hỏi không biết vì lí do gì mà năm trước cậu ta lại thả tự do cho đồng hương của chúng ta?”
Cô không thể không thấy được sự mâu thuẫn ở đây. Một mặt cậu ta hành động để trả lại sự tự do cho một pháp sư nhưng mặt khác cậu lại thách thức cả Alice lẫn Rin với ý định bắt giữ họ.
...Dù cho là với Đế Quốc, chúng ta đều là pháp sư cả?
...Có gì khác giữ nó với nữ pháp sư mà cậu đã thả?
“Về vụ việc giúp một nữ pháp sư vượt ngục, bọn em nghi ngờ rằng đây có thể là một cái bẫy để cố che mắt và đánh lừa chúng ta.”
“Rin, em hãy tìm hiểu về nữ pháp sư mà cậu ta đã thả đi vào một năm trước đi.”
“Em đã chuẩn bị cho việc đó rồi ạ. Dù rằng nó sẽ lại tốn thêm vài ngày nữa.”
“Em làm việc nhanh nhạy quá. Quả y như mong đợi.”
Gật đầu đầy thỏa mãn, Alice ngồi xống mép giường.
-Vậy là đã quá đủ cho một ngày và đã đến lúc để đi ngủ rồi.
Vì bản thân đã làm người hầu của Alice mười năm trời rồi nên đó là tín hiệu tự nhiên đối với Rin. Khi cô nhìn vào ly trà trong tủ ly thì đó có nghĩa là đã đến giờ dùng trà. Khi Rin véo chiếc tạp dề của cô, thì đó có nghĩa là cô có việc phải làm. Giữa hai người họ có những sự thấu hiểu ngầm như vậy. Vì vậy nên Rin đi ra khỏi phòng trong im lặng. Đảm bảo rằng tiếng chân trong hành lang đã đi xa rồi, Alice vươn tay lấy chiếc gối của cô.
“Em ấy đã không nhận ra đúng không...?”
Một chiếc khăn tay. Đó chính là chiếc cô đã mượn của cậu tại thành phố trung lập. Cô đã bảo Rin rằng cô đã đốt cháy nó đi rồi. Khi Rin bảo cô rằng vì nó thuộc về một người đến từ Đế Quốc nên cô nên quăng nó đi, Alice đã trả lời như thế nhưng thực chất là cô đã dấu nó xuống dưới gối của mình.
“...Dù gì thì mình cũng không có thời gian nào để vứt nó đi được cả mà.”
Alice biết rằng cô chỉ đang kiếm cớ mà thôi. Nhưng, vẫn chưa, cô vẫn chưa kịp hỏi ý định thực sự của Iska.
‘Nghệ thuật đích thực thì không hề có giới hạn. Không phải Alice là người đã nói vậy sao?’
...Mình không tài nào hiểu được.
Cậu đã cho cô mượn chiếc khăn tay để lau đi những giọt nước mắt. Cậu đã dẫn cô đến buổi triển lãm và dạy cô về bức tranh đó với cả trái tim. Liệu tất cả những điều đó có đúng như nhũng gì mà Rin đã nói không, đều là một cái bẫy để lừa kẻ thù của cậu? Có phải tất cả những gì mà cậu đã cho cô thấy ở thành phố trung lập chỉ là một vai diễn không thôi không? Sẽ không quá muộn để xử lí chiếc khăn tay sau khi đã xác nhận lại toàn bộ những điều ấy.
“Có vẻ như là con khá là quan tâm đến tên kiếm sĩ Đế Quốc kia nhỉ.”
“Mẫu thân!?”
Cánh của tự bật mở ra mà không hề có bất kì một tiếng gõ nào. Dù đang là ban đêm nhưng mẹ của cô vẫn khoác trên mình bộ quần áo của hoàng tộc. Vừa hoàn thành xong công việc chính của mình, có vẻ như bà vừa mới trên đường về phòng của mình.
“Sa-sao mẫu thân lại ở đây?”
Alice vội vàng dấu đi chiếc khăn tay ra phía sau lưng.
“Ta nghe là con đã ra lệnh cho Rin điều tra về một người lính của Đế Quốc. Tuy nhiên, ta đã bàn bạc về vấn đề này với cơ quan tình báo rồi. Alice, đây không phải là việc cho con nhúng tay vào.”
“...”
“...Hay là con có một lí do nào khác để quan tâm về nó?”
“Không ạ, con đã với quá tầm của mình rồi ạ.”
Có vẻ như là cô đã không bị bắt gặp với Iska trong thành phố trung lập. Căn cứ vào cách mà mẹ của cô đang nói, Alice ngầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng như việc quan sát kế hoạch của kẻ thù nói chung...”
“Ta hiểu là con có sự quan tâm riêng của mình về vấn đề đó. Tuy nhiên nếu con dính vào quá sâu thì chị em của con sẽ để mắt đến con đó.”
Người chị lớn tuổi Ellitia của Alice và em gái Cybelle của cô. Alice biết rằng cả hai người đều là những Tinh linh đạo sĩ xứng đáng với tên gọi thuần huyết và cả hai đều là những người phụ nữa tài năng, là nền tảng chính trị của Cơ quan Nội chính Hoàng thất. Và sự thật rằng cả hai đều cùng tranh giành ngai vàng...
Tai mắt của hai chị em của cô có ở mọi nơi trong cung điện và thời gian duy nhất cô thấy thoải mái là khi cô ở trong phòng của cô cùng với Rin.
“Và một điều nữa. Có vẻ như con lại đang thu thập những bức tranh của một họa sĩ Đế Quốc tiếp đúng không?”
Mẹ của cô nhìn vào hàng sách tranh nằm trên giá sách gắn trên tường với một ánh mắt nghiêm trọng. Mặc cho không được lưu hành trong Cơ quan Nội chính Hoàng thất Nebulis, nó là bộ sưu tập mà Alice đã nhọc công sưu tầm.
“Đế Quốc là kẻ thù của chúng ta.”
Alice đã nghe những câu từ đó từ mẹ của cô không biết bao nhiêu lần rồi.
“Gọi chúng ta là pháp sư và thuật sĩ, nó là sào huyện của những kẻ căm ghét và ngược đãi chúng ta. Cuộc săn lùng phù thủy tàn bạo được Đế Quốc thực hiện trong quá khứ kia chính là hiện thân của điều đó đã có bao nhiêu tinh linh đạo sĩ đã trở thành nạn nhân của chúng rồi? Ước mong mạnh mẽ nhất của tất cả những tinh linh đạo sĩ là được đánh bại Đế Quốc và bắt chúng phải quy hàng.”
“...”
“Điều tương tự cũng áp dụng với những tác phẩm từ Đế Quốc. Ta nghĩ con biết về nhiều bức tranh về ‘cuộc săn lùng pháp sư' và ‘xét xử pháp sư' được vẽ bởi Đế Quốc. Chúng cũng đều là con tốt của Đế Quốc cả. Chúng cũng đều như những thứ ở trong mấy cuốn sách tranh của con cả thôi.”
“...Vâng thưa mẫu hậu.”
“Đó là tất cả những gì ta cần nói với con. Ta đã lấy đi nhiều thời gian của con vào lúc tối muộn như này rồi đúng không.”
Rồi.mẹ của cô rời khỏi căn phòng. Và một lần nữa, một mình trong căn phòng, Alice đông cứng lại ở nguyên một chỗ.
...Nó có thật là đúng như những gì mà mẹ cô đã nói không?
...Có phải mỗi và từng người dân bên trong thuộc địa của Đế Quốc đều không đáng được tha thứ hay sao?
'Rốt cục thì cô là ai vậy?’
‘Không những một mình tiến thẳng vào căn cứ của Đế Quốc, cô còn phá luôn hàng phòng ngự và cả lò phản ứng năng lượng.... Đó không phải là điều mà một tinh lọn đạo sĩ bình thường có thể làm được.’
Iska khác hẳn. Khi cậu đứng trước cô ở trong rừng Nelka, cậu đã gọi cô không phải bằng tên gọi xúc phạm như pháp sư mà là ‘đạo sĩ.’ Mặt khác, mẹ của cô lại tuyên bố rằng mọi công dân của Đế Quốc đều là những kẻ độc ác đã gọi họ là pháo sư và thuật sĩ. Rốt cục là bên nào mới là ngườ phân biệt đối xử người kia vậy...?
Alice cầm chiếc khăn tay cô đang dấu phía sau lưng mình lên đầu gối của cô. Và sau khi đã nhìn chằm chằm vào nó như thể cô đang cố dùng mắt mình đâm xuyên nó...
“Được rồi, mình đã quyết rồi!”
Hít một nơi thật sâu, Alice nhả ra khỏi căn phòng. Và rồi cô bước xuống hành lang với những bước chân dài, cô dừng chân trước căn phòng bên cạnh hành lang.
“Rin! Em còn thức đó không vậy Rin!?”
Alice đập mạnh vào cánh cửa.
“Chuẩn bị để khởi hành thôi.”
“S-sao lại gấp rút vậy ạ!?”
Rin quay người lại trong khi cầm trên tay chiếc mũ mềm và mặc trên người bộ đồ ngủ. Cô hiện tại đang để cho mái tóc bện của mình được duỗi thẳng xuống và cô trông trưởng thành hơn bình thường.
“Điều đầu tiên ta làm vào sáng ngày mai là rời khỏi cung điện. Chúng ta sẽ đi đến thành phố trung lập nên hãy chuẩn bị ngay đi.”
“Lại nữa!?”
Rin lên giọng mình đến độ cô gần như là đã hét lên luôn mất rồi.
“Nhưng, nếu như ta lại bắt gặp tên kiếm sĩ tên Iska kia nữa...!”
“Chúng ta đi cốt là để gặp lại cậu ta.”
“...Nani?” (Cái này như câu cảm thán nhưng dịch sang nó nghe thô lỗ nếu so sánh địa vị giữa hai người nên mình để thế này luôn.)
“Chị muốn được tự mình xác nhận nó. Cảm xúc thật của cậu ta.”
Cắn vào môi dưới của mình, Alice quay lưng lại với người hầu nữ của cô.
“Đó là lí do vì sao, đây sẽ là lần cuối cùng.”
P/s: đừng qua thật đó nha :v. Tui chỉ khoe đi làm thôi á. Đang làm mà thấy ai hỏi 'Snow à?' là thót tim đó :v.