Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13673

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19965

Vol 7 - Chương 3: Đêm săn phù thủy, phần ba

1

Dinh thự Lou Erz.

Tiếng súng rền vang. Những tia lửa lóe lên từ các ô cửa kính vụn vỡ. Những tiếng giao tranh vọng ra ngoài trang viên. Nó đủ lớn để thu hút sự chú ý của những người dân đang nơm nớp lo sợ trước cuộc đột kích của quân đội Đế Quốc.

Bọn họ đang đứng ngồi không yên.

Bên ngoài sân vườn của dinh thự Lou Erz, các quân cảnh đang vội vàng chạy tới.

“Một cuộc đột kích của Đế Quốc?! Đến tận đây sao?!”

“Chúng tôi nghe thấy có tiếng súng... Không lẽ chúng đang tấn dinh thự của nữ hoàng?!”

Những nhân sự ồ ạt chạy đến. Những kẻ trông giống quân đội Đế Quốc đã tấn công từ đường cái vào trong dinh thự.

“---Hầu hết mọi việc bên ngoài lâu đài này đã được sắp xếp ổn thỏa.”

Dinh thự Lou Erz. Đại sảnh ở tầng một.

Người đứng đầu nhà Hydra – Talisman - bước đi dọc theo sàn nhà đầy bụi bẩn.

“Vì cơ ngơi này thuộc quyền sở hữu của nhà Lou nên các nhà dân lân cận đều là những người có nhiều cảm tình với họ. Ta cá chắc rằng chúng đã nhìn thấy những binh sĩ có vũ trang của Đế Quốc tấn công vào dinh thự này.”

“Tôi thì không nghĩ đơn giản như vậy. Chính ông là người đã dẫn dụ bọn họ.”

Iska lườm vào đôi mắt hiền hậu của Talisman. Ông ta là con quỷ đội lốt một quý ông lịch lãm. Người đứng đằng sau cuộc đảo chính là một kẻ chuyên đánh lạc hướng đối thủ của mình bằng cách trò chuyện với họ. Kể cả lúc này...

“Không cần phải chú ý tiểu tiết vậy đâu. Quan trọng là nhân chứng sẽ tin rằng Đế Quốc chính là phe đã đột nhập vào dinh thự của nữ hoàng. Bởi vì, đó chính là sự thật.”

Ông ta đưa tay vào túi ngực. Người đứng đầu nhà Hydra mang ra một thiết bị liên lạc nhỏ. Iska nhận ra nó. Đó là sản phẩm được chế tạo tại Đế Quốc.

“Khi bình minh đến, những con dân của Chủ Quyền sẽ vô cùng phẫn nộ. Phẫn nộ với quân đội Đế Quốc và cách dẫn dắt của nữ hoàng đương thời - thứ đã khiến mảnh đất yêu quý của họ bị xâm lược.”

“...”

“Ồ, ngươi hứng thú với thiết bị liên lạc này à? Nó bắt chước theo mẫu được sản xuất trong Đế Quốc đấy. Ta đã căn dặn đôi chút với thuộc hạ của mình trước khi đến đây, nhưng giờ chẳng cần phải dùng đến thứ này làm gì nữa.”

Ông ta vứt nó xuống sàn. Kể cả hạnh động tưởng chừng như vô nghĩa đó cũng đã được tính toán rất kỹ lưỡng. Nếu một máy bộ đàm của Đế Quốc được tìm thấy bên trong dinh thự thì nó sẽ trở thành một bằng chứng khác cho thấy Đế Quốc mới là bên tấn công nơi này. 

“Vậy, nếu ngươi không phiền thì ta sẽ rời khỏi đây.” Talisman nói.

“...Cái gì cơ?” Iska đan cặp lông mài lại. “Ý ông là sao? Sisbell vẫn---“

“Thành viên của hoàng tộc mà lại vắng mặt khi cung điện bị Đế Quốc tấn công thì sẽ kỳ lạ lắm mà nhỉ?” Ông ta chỉnh lại ve áo bộ vest của mình. “Ngươi vốn đã bị dồn vào chân tường ngay từ đầu rồi.” Tên ác quỷ đội lốt quý ông dõng dạc nói. “Ngươi nghĩ bọn ta đã dành ra bao nhiêu năm trời để lên kế hoạch cho việc này? Vẫn có khả năng mọi thứ sẽ không diễn ra trơn tru mặc dù đích thân ta đã đến dinh thự Lou Erz, thế nên cẩn trọng vẫn là tốt nhất. Tùy thuộc vào tình hình mà Alice có lẽ đã là người ở đây thay cho các ngươi đấy.”

“...”

“Thánh Đồ Iska, bốn người các ngươi đã làm rất tốt. Ta phải cúi đầu trước nỗ lực bảo vệ cho Sisbell đó. Có điều bọn ta đã đạt được mục đích của mình rồi.”

Iska lặng thinh.

...Ý ông ta là sao?

...Bọn chúng đã bắt được Sisbell? Hay đây là một trò lừa gạt khác của ông ta?

Iska không tài nào tìm ra được lời giải. Vậy nên...

“Ông nghĩ tôi sẽ để ông đi ư?” Iska hướng mũi thanh hắc kiếm về phía yết hầu của Talisman. “Sau một loạt súng và những tiếng nổ như vậy, việc quân cảnh ập vào cũng chẳng phải chuyện gì lạ đời. Ông nghĩ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào nếu như nhìn thấy ông ở đây?”

“Chúng sẽ nhận ra rằng ta chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.”

“Đó là lí do thật sự khiến ông muốn lánh đi. Ông muốn bỏ trốn trước khi người dân quanh dinh thự nhìn thấy mình.”

Vậy nên Iska sẽ không để ông ta thoát. Người đứng đầu của nhà Hydra đang đứng đây ngay trước mặt câu. Nếu việc này được công khai thì kế hoạch của chúng sẽ tan thành tro bụi.

“Có phải vậy không nhỉ?”

Lạch cạch, lạch cạch. Rắc... Dưới chân Talisman, đống đổ nát bao gồm hàng trăm cân đất đá trải dọc theo bức tường và những mảnh vỡ của chiếc đèn chùm nằm ngổn ngang trên sàn bắt đầu chuyển động.

“Cái gì đây?!”

“Trực giác tốt lắm. Ngươi đã ngay lập tức nhận và nâng cao cảnh giác. Đúng vậy. Đây không phải là tinh linh của ta.”

Tinh linh Sóng chuyên dụng trong việc tấn công tàn phá, hủy diệt mọi thứ bằng cách nghiền vụng và thổi bay chúng. Nó không có khả năng tập trung số đất đá lớn như vậy về phía ông ta. Những mảnh vụn lê lết trên sàn hướng về phía cánh cửa đã bị phá hủy sau lưng Talisman và đi ra ngoài sân vườn.

...Chuyện gì đang diễn ra?

...Đây không phải là lần đầu tiên. Mình có cảm giác đã từng nhìn thấy nó trước kia rồi.

Iska không thể chuyển hướng sự tập trung của mình để nhớ lại việc đó. Nếu cậu sơ xuất một giây thôi thì có chúa mới biết Talisman sẽ giở trò gì.

“Ta nói rằng mình đã cặn dặn đôi điều với thuộc hạ, nhưng có lẽ ta nên bổ sung rồi.” Người đứng đầu nhà Hydra dẫm nát thiết bị liên lạc trên sàn. Giọng ông ta bỗng trở nên hào hứng đến lạ. “Mới lúc nãy thôi, một phù thủy bị bỏ tù vì tội phản quốc đã vượt ngục thành công. Ta đã nói chuyện với cô ta đấy.”

“Một phù thủy?”

Từ ngữ đó mang hai tầng ý nghĩa. Trong Đế Quốc, đó là cách người ta dùng để miệt thị những tinh linh pháp sư. Còn khi một tinh linh pháp sư gọi người khác là “phù thủy” hay “ma đạo sư” thì có nghĩa rằng kẻ đó là một tên “tội đồ.”

“Ngươi cũng biết cô gái này đấy. Trực giác của ngươi không mách bảo vậy sao?”

“...Ông nói gì cơ?”

“Ngươi đã từng đánh bại cô ta một lần. Thật đáng tiếc cho tòa án khi chúng nghĩ rằng mình có thể giam giữ nó trong phòng biệt lập. Đó là một sai lầm chết người, đặc biệt là trong đêm hoàng cung đang hỗn loạn. Dù sao thì cô ta cũng chẳng còn là con người nữa mà là một phù thủy theo đúng nghĩa đen.”

Lách cách... Lách cách.

Trong lúc Talisman nói, đống gạch vụn vẫn không ngừng được hút ra ngoài dinh thự.

Là một dạng từ tính nào đó? Cứ như một lực hấp dẫn cực kỳ lớn đang hút hết mọi thứ về phía nó.

Phù thủy. Trọng lực. Liên kết những thông tin đó lại với nhau thì sẽ được gì...?

“Không thể nào!”

“Vĩnh biệt, kẻ lãng mạng.” Người đứng đầu nhà Hydra, Talisman, nhanh chóng xoay người và phóng ra khỏi cửa khiến bộ áo của ông ta kêu lên lật phật.

Tệ rồi đây.

Tình huống xấu nhất tự hiện ra trong đầu Iska, nhưng đó không phải là về kẻ chủ mưu đã trốn thoát. Đó là đống đất đá đang bị hút đi từ nãy đến giờ. Cậu đã có lần chứng kiến thứ sức mạnh này rồi.

“Uh, khoan---“

“Kết thúc hắn đi, Vichyssoise.”

Đại bác tối thượng. Vong Linh Ma Đạn.

Tất cả những mảnh vụn từ dinh thự cổ kỹ kết hợp lại và nén thành một đầu đạn. Nó thổi bay tầng một của dinh thự Lou Erz, Iska và tất cả mọi thứ.

=========

Dinh thự Lou Erz. Tầng ba.

Bị những con golem tuyết đuổi lên trên cầu thang, Jhin và những thành viên còn lại của đơn vị 907 phát hiện ra một thung lũng trắng xóa hiện ra trước mắt họ.

Đây là công trình của Grugell, Trung Dạ Nhật Luân Phù Thủy.

Bên trong dinh thự cổ kính là những lớp tuyết dày trông thật kỳ ảo. Chúng không thể nào là những đụn tuyết được lưu trữ từ trước được.

“...Lũ sát thủ không có ở đây. Chúng rút lui rồi sao?”

“Jhin, đằng sau anh kìa! Coi chừng lũ golem đấy!” Nene kêu lên từ phía rìa.

Con golem leo lên cầu thang làm cho nơi này rung lắc dữ dội với mỗi bước chân hướng lên tầng ba của nó.

“Chạy ra phía sau đi.”

“Tôi-Tôi biết rồi! Vậy nên anh không được buông tay tôi ra đâu đấy!” Sisbell siết chặt tay cậu như thể mạng sống của cô đang phụ thuộc vào nó.

Ngay khi hai người chạy đầu hàng là Jhin và Sisbell bước vào lớp tuyết trắng, tay xạ thủ ngay lập tức cảm nhận được cơn đau dữ dội bắn thẳng lên não từ mắt cá chân.

“Hự! Dừng! Nene! Boss! Hai người không được bước lên thảm tuyết này!”

“T-Tại sao vậy?”

“Cô không cảm thấy gì à?”

“Không, anh bị---? Eek!” Giọng Sisbell vỡ ra khi cô nhìn thấy cái chân đang lún xuống tuyết của Jhin. Những bông tuyết đang dần bị nhuốm đỏ.

“Tuyết đang gặm chân tôi. Nếu không mang giày được gia cố bằng kim loại của Đế Quốc thì nó đã xơi hết cả chân lẫn giày rồi.”

Jhin cố chịu đựng cơn đau trong khi rút chân ra. Lớp tuyết thấm đẫm máu bám trên giày cậu ấy đã biến thành những mảnh tinh thể rắn hệt như thủy tinh.

“C-Cứ như đi qua một rừng kim vậy!” Sisbell thảng thốt.

“Tôi biết. Suy luận một chút. Tại sao tôi là người duy nhất bị tuyết làm cho bị thương? Tại sao cô chẳng hề hấn gì?”

“Hửm?! Umm...” Sisbell bắt đầu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng lạnh lẽo trước mắt và nhíu mày. “Những thứ được tinh linh tạo ra đôi lúc sẽ tương tác dựa trên sự tồn tại của linh lực. Những cánh cửa và thang máy ở cung điện---Ồ, tôi---Tôi lại nói quá rồi. Cứ coi như tôi chứ nói gì đi.”

“Cứ nói tiếp đi.”

“T-Tức là những bông tuyết này chỉ tấn công những ai không sở hữu linh lực!”

“Vậy thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Boss này, tới việc của chị rồi.”

“...Biết ngay là em sẽ bắt chị làm mà! Cho chị xin đi! Em không thể nào đối xử với cấp trên của mình như vậy!”

Mismis vượt lên trước mặt họ và dùng hết sức bình sinh đá bay những đụn tuyết dày. Mismis có thể làm được. Cô ấy hì hà hì hục dọn đi lớp tuyết mà Jhin và Nene không thể chạm vào.

“Cứ tiếp tục đi boss. Chỉ cần dọn đi chỗ tuyết đang cản đường... Em nghĩ mình sẽ tập trung vào thứ này trước.”

Có thứ gì đó rồ lên từ phía hành lang. Jhin quay người lại và nhìn thấy con golem đang cố bò lên cầu thang.

“Tiếc thật---Mình muốn để dành thứ này cho lát nữa.”

“Không được đâu anh Jhin. Súng đạn không có tác dụng với những con golem được tạo ra bằng linh---“

“Vậy thì anh chỉ cần đốt cháy nó.”

“Hả?”

Jhin ném đi một vật gì đó. Ngay khi thứ đó va chạm với con golem, nó vỡ tung và nhuốm thứ bên trong lên người nó – mùi cồn cực nồng mà khứu giác có thể ngay lập tức cảm nhận được. Sisbell có thể ngửi thấy rất rõ ràng.

“Rượu sao?!”

“Chất xúc tác tinh thần mà tôi mượn từ bàn tiệc đấy.”

Đó là chai rượu chưng cất 93% - một thứ đồ uống trên danh nghĩa. Dù cho chỉ là một mồi lửa nhỏ nhất thì cũng đủ để khiến nó bốc cháy dữ dội chẳng thua kém gì xăng dầu.

“Tiếc cho mày vì chỉ là một con hình nhân bằng tuyết.”

Jhin quẳng chiếc bật lửa về phía con golem. Nó phừng lên ngay khi tiếp xúc với cồn. Con hình nhân khổng lồ bị ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng khiến băng tuyết xung quanh nó tan chày ra.

Nhưng mặt khác...

“...Đùa chắc.”

Jhin còn chẳng có thời gian để ăn mừng. Từ trong ngọn lửa đang bốc cháy phừng phực, những binh lính khác được hình thành từ đụn tuyết ngưng tụ. Không phải golem, đó là những hình nhân với kích cỡ ngang bằng Nene. Tận dụng hình dạng nhỏ bé hơn đó, chúng nhanh nhảu lao mình qua đám cháy.

“...Chúng nhất quyết vượt qua ngọn lửa để tấn công chúng ta.”

“Jhin, ở đằng này! Căn phòng ở cuối hành lang không có kẻ nào hết!” Mismis kêu lên trong khi mở cửa một căn phòng và ra hiệu cho mọi người vào trong. Dấu chân của cô ấy hằn sâu trên tuyết---những điểm duy nhất bọn họ có thể dùng để vượt qua hành lang.

“Nene, lần theo vết chân của chị ấy đi. Nhớ là không được chạm vào tuyết đấy.”

“Em biết rồi.” Nene chạy qua hành lang bằng cách đặt chân lên những chỗ mà Mismis tạo ra. Khi đã đến được căn phòng, cô liền dùng mắt ra hiệu với mọi người. “Mọi người vào trong đi! Chúng ta sẽ đóng chặt cửa lại!”

Khi vừa lao vào phòng, Jhin liền ngay lập tức khóa trái cửa lại. Cậu đặt trong lượng cơ thể lên bức tường trong khi điều hòa nhịp thở.

“A-Anh nghĩ chúng ta có thể nấp ở đây không...?!” Sisbell hỏi với đôi vai phập phồng.

“Chúa biết. Dù cho có làm gì thì ta cũng không thể nào đảm bảo đường thoát thân được.” Cậu ta nghiễm nhiên trả lời. Bọn họ đã bị dồn vào góc. Tuy có thể xoay sở để nhảy xuống từ tầng hai nhưng với những người nghiệp dư thì nhảy từ tầng ba sẽ rất khó. “Chúng ta chỉ có một cách duy nhất để trốn thoát: xử lí bà già kia rồi quay về tầng hai. Và nếu tránh được lũ binh sĩ, chúng ta có thể nhảy xuống vườn từ ban công.”

“Lựa chọn gì mà nhiều quá vậy!” Sisbell kêu lên.

“Shhh.” Bị Nene nắm lấy vai từ sau lưng, Sisbell thoáng cảm thấy rùng mình.

Bụp. Những bước chân đang dậm lên nền tuyết.

Đó là những hình nhân tuyết đã vượt qua được ngọn lửa, nhưng số lượng quả thật là một vấn đề. Nghe cứ như cả một đại đội đang hành quân đến chỗ họ vậy.

“...Phải công nhận tài năng của bà ta. Đúng là bà già cố chấp. Xem ra bà ta đang cố gia tăng số lượng của những con hình nhân lên nhiều nhất có thể.”

Đạn dược không có hiệu quả với những hình nhân tuyết. Nhờ được biến đổi bằng linh lực mà sức mạnh vật lí của chúng vượt xa con người. Nếu một con trong số chúng ghìm Jhin xuống thì cậu sẽ không tài nào cục cựa được nữa.

“Ồ? Các ngươi chọn trốn trong phòng nhỉ?”

Bọn cậu có thể nghe thấy tiếng chế nhạo của người phụ nữ lớn tuổi cách mình một cánh cửa. Chất giọng khàn khàn lạnh sống lưng của bà ta cứ y như mụ phù thủy trong các câu chuyện cổ tích. 

“Tuyết không giống như đất. Các ngươi nghĩ rằng mình có thể làm tan chảy một con golem bằng tuyết. Ta tự hỏi liệu các ngươi có biết việc tinh linh đất chỉ hoạt động ở nơi có đất không? Đó là sự khác biệt giữa chúng. Ta có thể tạo ra tuyết từ ở bất kỳ đâu.”

Lụp bụp... Với những con hình nhân xếp nối đuôi nhau, người phụ nữ già chậm rãi bước đi dọc theo sàn nhà đầy ấp tuyết trắng.

“Đây là thế giới của tuyết. Hãy nhìn đi. Ta phải khen ngợi nỗ lực trốn thoát của các ngươi, nhưng chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa với những dấu chân này.”

“---!”

“---Im lặng.” Jhin bụm miệng Sisbell vào lúc cô ấy chuẩn bị kêu lên.

Những bước chân kéo dài cho đến cuối hành lang. Bọn họ có thể dễ dàng hình dung ra cảnh nữ phù thủy Grugell chỉ tay về phía cánh cửa được nối với những dấu chân trong khi mỉm cười nham hiểm và nheo mắt lại.

“Các ngươi tự khóa mình trong căn phòng đó, cố gắng tìm cách nhảy ra ngoài vườn từ cửa sổ tầng ba trước khi những kẻ săn đuổi mình bắt kịp nhỉ? Chà, có lẽ đó là tất cả những gì các ngươi có thể làm rồi nhưng ta sẽ không cho phép đâu. Những hình nhân tuyết này sẽ chứng minh điều đó.”

Phong thái đĩnh đạc của bà ta gần như đã thay đổi hoàn toàn. “Làm đi. Thổi bay cánh cửa đó cho ta!”

Những binh lính tuyết lao mình vào cánh cửa. Sau vài chục cú húc, một phần của cánh cửa bị thổi bay. Những con hình nhân tuyết thay nhau chui vào căn phòng như tuyết lở. 

“Nghiền nát lũ binh sĩ Đế Quốc. Chỉ cần chừa lại Sisbell điện hạ... Hả...?”

Bọn họ không có ở đó. Không có bất kỳ một ai trong phòng khách hay phòng ngủ. Kể cả phòng tắm và nhà vệ sinh cũng trống trơn.

“Không thể nào! Bọn chúng không thể nào nhảy ra ngoài được...”

“Phía sau này, bà già.”

“...Không thể nào!” Toàn thân người phụ nữ già run lên khi bà nghe thấy tiếng bước chân của binh sĩ Đế Quốc ngay sau lưng mình.

Tại sao? Tại sao những kẻ đáng lí ra phải đang chui rúc trong căn phòng cuối cùng lại đứng phía sau bà ta? Grugell còn không thể quay người lại để đối mặt với thực tại này.

“Bọn tôi không trốn trong căn phòng cuối hành lang mà cách chỗ này hai phòng cơ.”

“Cái gì...?”

“Bà đã đánh giá thấp những gì mà một đội trưởng của Đế Quốc có thể làm rồi. Tuy là một kẻ ngốc nghếch và hay trốn việc nhưng chị không đần đến vậy.”

“Jhin, ở đằng này! Căn phòng ở cuối hành lang không có kẻ nào hết!” Mismis là kêu lên như vậy.

Sự thật rằng cô ấy đã cố tình hét lớn để đảm bảo rằng nữ phù thủy có thể nghe thấy những lời dối trá đó.

“Nh-Nhưng còn dấu chân!

“Đi lùi thôi. Bọn tôi đã tạo nên dấu chân hướng về căn phòng cuối cùng; sau đó bước ngược lên chúng để quay về nơi ẩn náo.”

“Vô lí!”

Đó là cách trốn thoát mà động vật hay dùng. Những con thỏ ở lãnh nguyên sẽ làm vậy theo bản năng để tránh né lũ cáo. Sự khôn khéo của những con người lương thiện đã chiến thắng được nữ phù thủy độc ác.

“Đừng đánh giá thấp quân sĩ Đế Quốc đấy, bà già.”

“---Lũ rác rưởi!”

“Hết giờ rồi.” Jhin nện nòng khẩu súng lục vào gáy bà ta. Cậu buộc phải khiến Grugell bất tỉnh nếu không thì bà ta sẽ sử dụng tinh linh của mình. Người phụ nữ lớn tuổi ngã khuỵu xuống tấm thảm tuyết.

“...Ch-Chúng ta ổn chưa?” Sisbell ló đầu ra khỏi căn phòng và cẩn thận quan sát người Grugell trước khi thở phào nhẹ nhỏm. “Ch-Chưa phải lúc để thư giản.” Cô tự nói với chính mình. “Có lẽ lũ sát thủ đã buộc phải rút lui để tránh bị liên lụy bởi tinh tinh của Grugell, vậy nên ta mới không nhìn thấy chúng. Chúng ta cần phải nhanh chóng chạy thoát trước khi bọn chúng xuất hiện... nhưng để bà ta một mình như vậy có ổn không?”

“Đó là lựa chọn duy nhất.” Mismis nói trong khi hướng mắt xuống người phụ nữ đã bất tỉnh mà không quên lắc đầu. “Chúng ta đã quyết định đào thoát khỏi nơi này. Tuy rất muốn dùng bà ta làm con tin nhưng chẳng ai trong số chúng có đủ khả năng vừa cõng bà ta vừa chạy được cả.”

“T-Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì ta xuống lầu thôi. Chúng ta có thể nhảy ra ngoài từ phòng của người hầu!” Sisbell chỉ về phía cầu thang.

Ngay lúc đó... đạn pháo tối thượng bùng nổ. Vong Linh Ma Đạn.

Tiếng cười khanh khách của nữ phù thủy từ đâu vang lên. Không ai có thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tầng một của tòa dinh thự cổ kính đã bị thổi bay. Sisbell, ba thành viên của đội 907 lẫn những tên sát thủ tấn công vào dinh thự đều bị tác động của nó làm cho bất tỉnh.

Mới hai giây thôi? Hay đã quá mười rồi? Bọn họ hoàn toàn không biết mình đã mất ý thức được bao lâu.

Mất đi nền móng, tòa dinh thự nghiêng mình. Mặc dù không thật sự tỉnh táo cho lắm nhưng khi mở mắt ra thì đập vào mắt Mismis là một màu đen tối như hũ nút.

“.....Hả?” Mismis nhận ra mình đang nằm nghiêng người trên sàn. Hành lang trước mắt đã trở nên xiêu vẹo thấy rõ.

Bóng đèn đều không hoạt động, có vẻ như đường điện đã bị ngắt. Nhờ vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ mà Mismis thấy cảnh gạch ốp trần, bình hoa và những bức chân dung trên tường đều đã rơi hết xuống tấm thảm.

“Ch...Chuyện... Chuyện gì vừa xảy ra...?” Cô từ từ nhổm người dậy khỏi cái sàn nghiêng với vẻ cẩn trọng. “Jh-Jhin? Nene? Các em đâu rồi?”

Cô cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động.à Jhin. Chàng xạ thủ tóc bạc đang tiến lại gần chỗ cô trong khi ôm một bên sườn. Bên cạnh cậu ấy, Nene bước ra từ trong bóng tối. Có vẻ như môi của cô ấy đã bị cắt trúng khi cơn chấn động diễn ra.

“Boss này. Đúng là chúng ta sẽ xuống tầng hai nhưng em đâu có bảo chị thổi bay cả tầng một đâu.”

“Chị không có làm!”

“Em biết. Chắc chắn là lũ nhà Hydra đó, nhưng... Chuyện gì đang xảy ra? Đó chắc chắn không phải đạn pháo của quân sĩ. Bọn chúng định san bằng cả chỗ này ư?” Jhin lướt mắt qua khung cảnh tối mịt vài lần. “Cô chủ của chúng ta đâu rồi?”

“Hả?! Á, ph-phải rồi... Sisbell đâu?!” Mismis kêu lên.

Bọn họ không thấy cô ấy ở đâu hết. Mặc dù là một phù thủy nhưng cô ấy lại yếu hơn hết tất cả những người có mặt ở đây. Có lẽ Sisbell đã bị vụ nổ thổi bay rồi không chừng.

“Thấy rồi nhaaa.”

Tiếng cười đầy mị hoặc của nữ phù thủy vang vọng trong hành lang được ánh trắng chiếu sáng. Ngọn lửa tím bùng lên.

Linh quang chuyển động như thể có ý chí của riêng mình và soi rọi cho một con quái vật thật sự.

“Tìm thấy cô rồi, Sisbell. Ồ, không chuyển động chút nào luôn? À, hóa ra là bất tỉnh rồi. Nhẹ nhõm làm sao. Tôi chỉ lo mình đã làm hơi quá.” con quái vật nhấc cô gái đã bất tỉnh lên rồi đặt cô ấy lên vai mình.

Phù thủy được bao phủ một màu tím nhạt. Không thể nào sai được, cô ta chính là Vichyssoise.

Mái tóc của cô ta đang bốc cháy và kết tinh lại như một viên ngọc. Toàn bộ cơ thể của Vichyssoise đã biến thành thứ gì đó trông như thủy tinh. Bọn họ có thể nhìn thấy những ô cửa sổ và trần nhà đằng sau cơ thể trong suốt như sứa của cô ta.

Tại sao con quái vật Iska từng đánh bại lại xuất hiện ở đây?

“T-Tại sao?!”

“Hmm? Hô, ra là vẫn còn lũ người Đế Quốc. Vậy tức là dì Grugell đã thất bại rồi. Mà thôi kệ, cũng chẳng sao.” Nữ phù thủy quay về phía họ.

Vichyssoise nói như thể ả cuối cùng cũng nhận ra đơn vị 907. “Các ngươi thật sự nghĩ rằng ta có thể bị giam giữ sao? Mơ đi nhé. Còng tay kiềm hãm linh lực được làm từ thép sẽ không bao giờ có thể ngăn cản được ta. Họa chẳng chỉ có hàng thật giá thật được tạo ra từ chính tinh linh mới có tác dụng.”

Như một cơn ác mộng đã quay trở lại.

Kể cả Trung Dạ Nhật Luân Phù Thủy Grugell, người mà cả bọn đã vô vọng chống cự cũng không là gì với nữ phù thủy thật sự này.

Đó là vì ả ta là một con quái vật không có tính người

“Đã bắt được Sisbell rồi, không biết ta nên làm gì với các ngươi đây. Có lẽ ta sẽ thiêu rụi các ngươi cùng với dinh thự vậy.”

“V-Vậy thì nhào vô đây. Trả Sisbell cho bọn tôi!”

“Chà, đúng là có nghĩ vậy thật. Nhưng ta hiện đang có tâm trạng rất tốt, dù sao thì cũng vừa mới trả thù xong. Chiến đấu với các ngươi sẽ tốn thời gian lắm, vậy nên ở lại vui vẻ.”

“...Trả thù?” Jhin lập lại lời nói của nữ phù thủy. “Đừng bảo là...”

“Cựu Thánh Đồ Iska có phải không nhỉ? Ta vừa mới thổi bay hắn cùng với cả tầng một vừa mới nãy thôi.” Ả ta chỉ ngón cái xuống dưới đất. “Nền của tầng ba cũng đã bắt đầu bị nghiêng đi rồi. Chắc chỉ vài phút nữa thôi là nơi này sẽ sập xuống.”

“Không thể nào!” Nene kêu lên với bờ vai run rẩy. “Anh Iska sẽ không bao giờ---“ Tiếng hét của cô vang vọng trong hành lang tăm tối.

“Tiểu thư Sisbell.”

Những tiếng bước chân vội vàng dội lại từ phía hành lang. Ba thiếu nữa mặc trang phục của người hầu có vẻ lẽ nghe thấy cơn chấn động nên đã rời khỏi nơi ẩn nấp để đến đây.

“À nhỉ, người hầu của dinh thự.”

“Eek?!”

Nhìn thấy con quái vật trước mắt, bọn họ kinh hãi hét lên. Song, sự hoảng hốt đó chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi. Khi nhận ra Sisbell đang nằm trên vai của Vichyssoise, cơn giận giữ lóe lên trong mắt họ trong khi nghiến răng ken két.

“Tiểu thư Sisbell!”

“Tên vô lại! Ngài ấy là một trong những người quan trọng nhất của Chủ Quyền. Thả ngài ấy ra ngay!”

“Mơ đê.” Ả chế nhạo. “Cô ấy sẽ không trở về với các ngươi đâu---không bao giờ.”

“Câm mồm!” Một trong những nữ hầu gái phẫn nộ và rút con dao phòng thân ra. “Mau thả tiểu thư Sisbell ra, đồ quái vật!”

“Ngu ngốc! Dừng lại ngay!” Jhin đã không kịp cản họ lại.

Không người hầu nào trong dinh thự này sở hữu tinh linh dùng để chiến đấu. Bọn họ sẽ không bao giờ có thể địch lại một ả phù thủy, nhất là với một con dao con.

“Aaaa! Đùa thôi.”

Lưỡi dao găm vào sườn của nữ phù thủy nhưng tất cả những gì nó gây ra được là rạch nên một lỗ hổng nhỏ trên cơ thể trong suốt của ả. Không hề có một giọt máu nào chảy ra cả.

“Với vậy thì không thắng được đâu.”

“Ngươi là quái vật à?!”

“Nếu sử dụng bạo lực như vậy thì sẽ tự chuốc họa vào thân và làm tổn thương chính mình đấy. Như thế này này.”

“Uh...gah!”

Với con dao vẫn còn đang cắm ở bên sườn, Vichyssoise nắm lấy cổ của người hầu gái rồi từ từ siết lại trong khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ấy. “Gương mặt dễ thương đấy. Đủ để giúp người kiếm được một việc làm ở nhà Lou. Dám chắc rằng ngươi chưa từng lo lắng về điều gì kể từ lúc chào đời.”

“Ah...”

“Có lẽ ta sẽ đốt gương mặt xinh đẹp này đến mức không thể nào quay về với diện mạo ban đầu được nữa. Và rồi ngươi sẽ không bao giờ dám tự soi mình trong gương.”

“Uhhh?! Dừng... Dừng lại...”

“Nâu nâu. Ta không còn tốt bụng nữa---“

“Vichyssoise.”

Nụ cười của nữ phù thủy đông cứng lại.

Cô ta thậm chí còn quên mất mình đang nắm cô nữ hầu mà quay người lại nhìn. Đứng đó là một chàng trai tóc đen với cơ thể bám đầy bụi bẩn. Chỉ có một vài vết trầy xước nhỏ trên trán và má cậu ta.

“Lại là ngươi à?”

“...Ngươi đã làm được rồi đấy. Ta lại suýt chết thêm một lần nữa.” Iska đang giữ cặp tinh linh kiếm của mình. Thanh bạch kiếm có khả năng giải phóng một lần các loại tinh linh thuật mà thanh hắc kim triệt tiêu. Nếu không lưu trữ lại tinh linh của Talisman thì cậu ấy đã bị thổi bay cùng với tầng một bởi Vong Linh Ma Đạn rồi.

Cậu ấy đã từng chứng kiến thứ sức mạnh này trước kia. Phản ứng chớp nhoáng của Iska đã tạo nên sự khác biệt giữa sự sống và cái chết.

“Ngươi còn có thể vô nhân đạo đến mức nào nữa?!” Iska kêu lên.

Nữ phù thủy nhanh chóng đưa ra quyết định. Vì đã giao đấu với cậu ấy một lần nên ả ta hiểu rõ việc chiến đấu với tay kiến sĩ này là nguy hiểm đến nhường nào.

“Thả Sisbell ra!”

“Chậm bảy giây rồi, hiệp sĩ dũng cảm ạ.” Ả phù thủy ném cô hầu về chỗ Iska. Cái đó còn chẳng phải là ném, ả ta cơ bản đã phóng cô ấy đi như một quả đại bác.

“Guh?”

“Ah-ha-ha-ha! Tiếc rằng ta không thể giải quyết ngươi tại đây, nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Iska bắt lấy cô gầu gái. Trong vài giây ngắn ngủi đó, ả phù thủy phóng mình ra khỏi cửa sổ cùng với Sisbell trên vai. Ả ta sử dụng trọng lực để bay giữa không trung nên Iska không thể nào đuổi theo được.

“Có cả tá người dân đã chứng kiến nơi này bị binh sĩ Đế Quốc phá hủy. Các ngươi không còn đường nào để chạy đâu.”

“Vichyssoise!”

“Tạm biệt Thánh Đồ. Nếu như ngươi bị chôn vùi bên dưới dinh thự này thì vui biết mấy.”

Trần nhà kêu lên cái rắc. Sau khi nhận phải Vong Linh Ma Đạn, tòa dinh thự đang bắt đầu nghiêng ngả.

“Tiểu thư Sisbell!”

“Dừng lai.” Iska nắm lấy tay của một cô người hầu đang về phía cửa sổ. “Không kịp đâu. Cô cần phải tự lo cho mạng sống của mình trước đã. “

“Buông ta ra... Ngươi thì biết cái gì? Ngài ấy là một người tối quan trọng của nhà Lou. Làm sao bọn ta có thể tự xưng là người hầu nếu như không bảo vệ được cho chủ nhân của mình chứ?!” 

“Bọn tôi sẽ cứu em ấy.” Iska nói.

“Sao cơ?” Cô hầu gái há hốc mồm trong khi trố mắt nhìn.

Tên binh sĩ Đế Quốc này đang phun ra những thứ vô nghĩa gì vậy? Hai cô gái phía sau Iska chết lặng.

“Bọn tôi sẽ cứu em ấy. Bọn tôi sẽ đi giải cứu Sisbell ngay bây giờ, vậy nên hãy rời khỏi nơi này và trốn ở nơi nào đó an toàn đi.”

“...Ngươi đang...? Mơ mộng tiếp đi, lính Đế Quốc...” Cô ấy không ngừng giũ bỏ bàn tay của Iska. “Ngươi có thể làm được gì? Ngươi muốn bọn ta tin ngươi?! Tiểu thư Sisbell vừa mới bị bắt cóc ngay trước mặt bọn ta và ngươi chỉ biết đứng nhìn!”

“Tại có ngươi bị giữ làm con tin đấy.” Jhin vặn lại.

“Uh!” Nhận xét của cậu đã làm cô ấy cứng họng.

“Tại sao cậu ta lại gọi Vichyssoise là phù thủy để đánh lạc hướng ả? Nếu Iska không làm vậy thì cô đã bị con quái vật đó nướng chín rồi.”

“.....C-Cái đó...”

“Nếu cô không bị bắt làm con tin thì bọn tôi vẫn còn năm mươi phần trăm giành lại được Sisbell. Tất cả khả năng đó đều là vô nghĩa khi cô để bản thân bị kích động đấy.”

Vậy nên Jhin mới cố ngăn cản cô ấy ngay từ đầu. “Dừng lại ngay!” Jhin đã nói như vậy.

Iska đã định tấn công bất ngờ từ sau lưng của nữ phù thủy. Ý của Jhin khi nói vậy là ‘Đừng cản đường' nhưng không cô hầu gái nào là nhận ra.

“Bọn tôi sẽ thử một lần nữa. Bọn tôi nhất định sẽ đưa Sisbell trở về.”

Con dao đã đâm qua người Vichyssoise hiện đang nằm trên sàn. Iska nhặt lấy và dúi nó vào lòng bàn tay của cô hầu gái và xếp những ngón tay của cô ấy lên cán dao.

“Và nếu tôi không thể làm được thì cô cứ tự nhiên đoạt lấy sinh mạng này bằng con dao này.”

“Hả?!”

“Tuy không thể kể cho cô biết lí do nhưng bọn tôi sẽ chấp nhận mạo hiểm ở mức tối thiểu để giải cứu Sisbell. Bọn tôi đã đến quốc gia thù địch và sẽ tuân thủ luật lệ ở đây. Nếu các cô muốn bảo vệ em ấy thì xin hãy nghe tôi chỉ một lần này.”

“.....”

“Hai người.”

Hai cô gái cầm đèn chợt tỉnh và nhìn về phía Iska khi cậu ta gọi.

“Những người khác hiện đang ở đâu? Nếu vẫn còn đang ẩn nấp thì các cô nên đưa họ đi ngay đi. Nơi này sắp sập rồi.”

“Uh, um, thì...”

“Nhanh lên!”

“V-Vâng thưa ngài!” Hai cô gái lao sâu vào dinh thự.

Yumilecia, Ashe, Noel, Sistia và Nami – năm người hầu gái làm việc tại dinh thự này. Nếu có sơ tán thì bọn họ cần phải đi cùng nhau.

...Nếu bọn họ không thoát khỏi chuyện này thì mình sẽ không thể nào nhìn mặt hai người đó được nữa.

...Cả Sisbell lẫn Alice.

“Nếu cô hứa rằng sẽ nghe theo chỉ dẫn của bọn tôi thì tôi sẽ thả tay cô ra.”

“Được...” Yumilecia - cô gái lớn nhất trong số những người hầu siết chặt con dao bằng bàn tay đã được thả tự do và cắn chặt môi run rẩy. “Nếu đó việc đó là cần thiết để đòi lại tiểu thư Sisbell thì bọn tôi sẽ nghe theo các người, nhưng chỉ riêng đêm nay thôi...”

2

Cung điện Nebulis.

Những tiếng súng vang vọng trong đêm tối. Âm thanh gào thét phát ra từ trên mặt đất văng vẳng bên tai như thể lời nguyền của những xác chết.

...Mình phát điên mất.

...Thà ở tuyến đầu trên chiến trường còn hơn ở trong lâu đài đang bốc cháy này.

“Thật tình!” chiếc váy của Alice tung bay lất phất khi cô tiếp tục lao nhanh qua quảng trường.

Những người lính không ngừng gào thét. Giờ thì cô còn chẳng có thể biết được họ là người của tinh linh đoàn hay quân đội Đế Quốc nữa. Tất cả những gì Alice có thể làm là cố gắng kìm hãm trận hỏa ngục đang bắn lửa tung tóe lại.

“Lính cứu hỏa đâu?! Chuyện gì đã xảy ra với những thùng nhiên liệu?!”

“Ch-Chúng đang bốc cháy! Quân đội Đế Quốc hiện đang đóng quân gần đó. Chúng thần chỉ đủ khả năng để né tránh những tay bắn tỉa và cố gắng kìm chế ngọn lửa!”

“...Vậy là chúng không tấn công và dốc hết sức để kéo dài trận hỏa hoạn.”

Quân đội Đế Quốc đang dốc toàn tâm toàn lực để duy trì và mở rộng vụ cháy.

Vậy thì mình sẽ đi---Alice ngăn không cho bản thân thốt những từ ngữ đó thành lời.

Trong lúc này, Rin hiện đang sơ tán những người bị thương đến hầm trú ẩn.

...Rin! Em đang làm cái gì vậy? Đã hai mươi phút rồi.

...Em hứa rằng sẽ gặp ta ở đây mà.

Alice mong rằng Rin chỉ đang bận tay mà thôi. Tình huống xấu nhất là cô ấy đang mắc kẹt trong trận chiến với quân đội Đế Quốc.

Cô có nên tiếp tục chờ không? Hay là nên đi tìm Rin?

Mỗi giây đối với Alice cứ dài như một phút. Khi cô đang đứng đơ người và nghiến rằng thì một con golem đất bỗng lao về phía cô. “Tiểu thư Alice!”

“Rin?! Mừng là em vẫn an toàn. Em có bị thương chỗ nào không?!”

“Việc tìm kiếm quân y có hơi mất thời gian nhưng bọn họ đều đã vào được hầm trú ẩn và đang tiến hành điều trị.” Rin nhảy khỏi con golem. “Nhà Hydra dưới sự chỉ đạo của ngài Talisman đã điều động đội y tế và cảnh vệ đến để hỗ trợ.”

“Ngài ấy rất biết cách xử lí mọi chuyện. Đó là một trợ giúp vô cùng to lớn.”

“.....”

“Chuyện gì vậy Rin?”

Rin nhăn mặt. “Em đã chứng kiến hình dạng quái vật của Vichyssoise khi ả ta cố tấn công Sisbell điện hạ.”

“...Ừ, ta biết.”

Vichyssoise - điều tra viên của nhà Hydra - là người đã tấn công em gái Alice trong hình dạng của một con quái vật kỳ dị. Tuy Alive chưa trông thấy cô ta trong bộ dạng đó nhưng Rin thì có, cùng với Sisbell.

Theo lời Talisman thì tội ác của cô ta đã được thực hiện độc lập với nhà Hydra, song không có gì đảm bảo điều đó là sự thật. Tuy vậy, Sisbell có thể phơi bày mọi thứ bằng tinh linh Soi Sáng của mình một khi quay trở về.

“Alice điện hạ! Thần có chuyện khẩn cấp cần báo!”

Một người lính vũ trang luôn đứng túc trực trước cửa phòng Elletear bỗng chạy đến chỗ họ từ dưới những ánh đèn.

“Có sát thủ! Trong Phòng Nữ Hoàng!”

“...Ngươi nói cái gì?!” Giọng cô như bị nghẹn lại. Alice và Rin bốn mắt nhìn nhau.

“Rin.”

“E-Em không có chút thông tin nào về việc đó. Cung Điện Nữ Hoàng vốn được canh phòng rất nghiêm ngặt.”

“Đó là một tay Thánh Đồ!” Ngươi lính canh mặc kệ Rin mà nói tiếp. “Chúng thần đã tìm thấy hai người cận vệ của ngài ấy nằm sõng soài bên ngoài Phòng Nữ Hoàng với thương tích rất nặng. Quân y hiện đang cố gắng hết sức để cầm máu cho họ.”

“Một Thánh Đồ...” Alice lập lại những từ ngữ đó.

Gương mặt của Iska đột ngột xuất hiện thoáng qua trong tâm trí cô. Kế đến là Nameless, gã sát thủ vận bộ giáp ngụy trang quang học.

“Ý ngươi rằng ta nên đến bên cạnh nữ hoàng ngay lập tức?”

“V-Vâng. Tuy cầu xin người đến kiểm tra chỗ nữ hoàng nhưng thần cũng rất lo về an nguy của đại công chúa.”

“Tại sao?”

“...Ng-Ngài ấy đã rời khỏi Tháp Ngôi Sao và chạy thẳng một mạch đến Phòng Nữ Hoàng rồi ạ.”

Mặt Alice tái nhợt đi. Rin trở nên bàng hoàng khi nhận ra những lời nói đó có ý nghĩa gì.

“Cái gì?! Chị Elletear của ta không có khả năng chiến đấu!”

“Vì quá lo lắng cho nữ hoàng nên ngài ấy không thể nào ngồi yên được. Ngài ấy đã cắt đuôi những người cảnh vệ mặc dù bọn thần đã cố ngăn cản, và rồi...”

Việc này là quá liều lĩnh.

Alice hiểu rõ sự lo lắng của cô ấy, nhưng người chị gái không có khả năng tự vệ của cô đã quá thiển cận khi lao thẳng vào căn phòng có một tên sát thủ đang chực chờ sẵn.

...Chị ấy sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn nếu như bị bắt làm con tin.

...Tại sao chị lại hành động như vậy? Chị đáng lí ra phải nhận ra điều đó chứ!

Alice không tiêu hóa nổi chuyện này. Chẳng phải hành động đó chỉ tổ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn thôi sao?

“Alice điện hạ, xin người hãy ngăn đại công chúa lại.”

“Được. Ngươi hãy ở lại Tháp Ngôi Sao. Ta sẽ đến Cung Điện Nữ Hoàng. Rin.” Alice gọi tên cô rồi dùng tay con golem làm bệ đỡ và nhảy lên vai nó. Con golem đất ngay lập tức đứng dậy khiến mặt đất rung chuyển như thể một chiếc xe tăng đăng bắt đầu khởi động.

“Em sẽ di chuyển nhanh nhất có thể.” Rin nói. “Nếu người nói chuyện trên đường đi thì có thể sẽ cắn trúng lưỡi đấy, xin hãy cẩn thận.”

“Làm như có chuyện đó ấy.”

Trên vai con golem, hai người họ ném tầm mắt vào sâu trong khuôn viên. Ngước lên nhìn Cung Điện Nữ Hoàng đáng phát ra linh quang rực rỡ, Alice siết chặt tay lại thành nắm đấm.

“Tại sao chị lại hành động như vậy hả chị....?!”

==========

Khoảng ba mươi phút trước...

Tại Tháp Ngôi Sao. Phòng của đại công chúa - Tiểu Gương Cung. 

Bên trong cửa sổ căn phòng rộng lớn hệt như phòng suite của một khách sạn xa hoa...

“Em quả là một đứa bé ngoan đấy Alice.”

Elletear mải mê quan sát bãi cỏ bên dưới với đôi mắt nheo lại. Đứa em gái bé bỏng của cô đang dành ra nỗ lực phi thường để dập tắt đám cháy.

“Nếu đám cháy lan ra thì số lượng nạn nhân sẽ vượt ra ngoài cả cung điện nên em đang tuyệt vọng ngăn chặn điều đó. Đúng là một sự quyết tâm tuyệt vời.”

Elletear không hề có ý định châm biếm. Tuy muốn lật đổ thiên đường này nhưng cô không mong muốn việc có nhiều nạn nhân hơn. Sự sụp đổ của Chủ Quyền hoàn tác khác xa với việc hy sinh người dân của nó.

“Nhưng có vẻ như nhà Hydra không có cùng chung quan điểm rồi.”

“Hmm?”

“Khi tấn công em gái ta ở bang số tám, cô đã càn quét đường phố và phá hủy những tòa nhà cản đường mình mà nhỉ.”

“Tại cô ấy có vệ sĩ đó chứ. Nếu muốn khóc lóc gì thì đi trách tên Thánh Đồ Iska đó ấy.”

Trong phòng khách của Elletear, một cô gái tóc đỏ trong bộ đồ tù đang nằm chảy thây trên chiếc sofa. Chiếc còng tay đã đứt xích vẫn còn gắn trên cổ tay cô ấy.

“Ít nhất cũng khen tôi vì đã vượt ngục thành công đi chứ.”

“Thế chẳng phải là xem thường à? Vượt ngục đâu phải là chuyện gì khó với cô đâu, Vichyssoise.” Elletear khịt mũi trong khi hướng mặt về phía cửa sổ. “Ta ghen tị với sức mạnh của cô lắm đấy. Nếu có chúng thì ta đã chẳng phải sợ hãi trước bất kỳ điều gì.”

“...Một con quái vật như cô mà cũng nói được lời như vậy à?” Vẫn nằm trên chiếc sofa, Vichyssoise thở dài. “Với nhan sắc và cơ thể đó thì cô còn có thể làm thần sắc đẹp phải giật mình nữa. Nhưng sở thích của cô cũng ngộ. Tại sao cô lại hy sinh hết mọi thứ để hợp tác với những con quái vật?”

“Ai biết nhỉ?”

“Vì không được những vì sao lựa chọn mà đại công chúa đã vứt bỏ đi danh vị của mình để trả thù hành tinh và trở thành một phù thủy. Một vở kịch bi thương phải không?”

“.....” Elletear ban đầu không đáp lại. “Chẳng phải tới giờ rồi à?”

“Ờ rồi. Xem ra đã đến lúc đi bắt Sisbell.”

Nữ phù thủy tóc đỏ đứng dậy. Ngọn lửa tím bùng lên từ khắp thân thể khiến bộ đồ tù của Vichyssoise bốc cháy. Khi nó cháy hết, Vichyssoise từ một con người nay đã trở thành một con quái vật. Cô ta đã biến thành một thứ gì đó phi nhân loại - thứ mà các Sao Tinh Tú đã gọi là Ngôi Sao Biến Dị trong nỗi khiếp đảm.

“Nhưng tôi nghĩ mình chẳng cần phải đi làm gì khi dì Grugell đã ở đó.”

“Trong số chúng có một Thánh Đồ. Vì hắn đã từng đánh bại cô một lần nên ngài Talisman hiển nhiên phải cẩn trọng.”

“...Có nhất thiết phải sát muối vào vết thương của người khác thế không? Nếu cô nói chuyện với tôi như vậy thì em gái cô---“

“Vichyssoise.” Công chúa cả vẫn chưa quay lưng lại nhưng ả phù thủy đã lạnh cóng khi nghe gọi tên.

“Nếu cô dám làm hại em gái ta thì nhà Hydra sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.”

“...Cô định phản bội gia tộc bọn tôi?”

“Ta đã đưa ra ba điều kiện với ngài Talisman ngay từ lúc đầu. Ban nãy là một trong số chúng. Miễn là cô chịu tuân theo thì hai bên vẫn sẽ hợp tác vui vẻ.”

“.....”

“Giờ thì đi đi. Ta sắp có một vai quan trọng cần phải diễn.”

“Ha.” Cô gái nay đã mang trong mình hình dạng quái vật khịt mũi. “Kể cả khi có một cơ thể như của tôi thì bị chém cũng đau lắm đấy. Nếu là một Thánh Đồ thì càng thốn hơn nữa.”

“Ta biết.”

“Hy vọng vở diễn của cô sẽ thành công đánh lừa cả thế giới.” Vichyssoise biến mất khỏi tầm mắt. Những tia lửa tím bám trên tấm thảm sau một hồi cũng trở về hư vô.

“.......” Elletear vẫn không quay người lại. Đại công chúa - người con gái của nữ hoàng tiếp tục quan sát cảnh tượng bên dưới. “Alice.”

Cô ấy hoàn toàn chẳng hề bận tâm đến nữ phù thủy tóc đỏ. Tất cả những gì Elletear muốn làm là ngắm nhìn đứa em gái yêu quý. Đêm nay sẽ là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy mẹ và hai đứa em của mình.

“Khuyết điểm của em là quá mạnh mẽ. Chị tin chắc rằng em nghĩ mình có thể cứu được tất cả trong tình cảnh này. Em cho rằng mình có thể đẩy lùi quân đội Đế Quốc, bảo vệ nữ hoàng và trở thành anh hùng. Đó là một suy nghĩ hào nhoáng.”

Nhị công chúa Alicelise Lou Nebulis Đệ Cửu. Sự mạnh mẽ của cô ấy không chỉ nhờ vào tinh linh. Chính sự đồng cảm và nhân từ mà cô ấy hướng về người dân, và quan trọng nhất là khả năng tàn nhẫn khi cần thiết mới là tất cả.

Cô ấy có thể mặc kệ cảm xúc của chính mình. Vì mục tiêu bảo vệ Chủ Quyền, Alicelise sẵn sàng chiến đấu với quân sĩ Đế theo cách tàn ác nhất kể cả khi vừa khóc vừa thực hiện nó.

Cô ấy sẽ kìm nén cảm xúc của mình lại trong trận chiến với đôi mắt ngấn nước. Đó là lí do khiến cô ấy rất mạnh.

“Nhưng sẽ không có tác dụng đâu.”

Như vậy vẫn là chưa đủ. Alice không thể biến nơi này - Chủ Quyền - trở thành thiên đường cho tất cả các tinh linh pháp sư đúng như tên gọi của nó.

“Lí tưởng chính là nền móng sức mạnh của em. Nhưng chẳng phải em chỉ biến nơi này trở thành thiên đường dành cho những người tài giỏi nhất thôi sao?”

Chuyện gì sẽ xảy ra với những người kém cỏi, với những người không được sinh ra với tinh đáng mơ ước? Là kẻ đại diện cho những người đó, Elletear sẽ thiêu rụi thiên đường giả dối này.

Và để bắt đầu...

“Hãy chứng kiến cảnh tượng đó và tuyệt vọng, Alice---chứng kiến Đế Quốc giết chết người chị gái của mình.”

Công chúa lớn khẽ vuốt ve cửa sổ và nhếch môi cười.

3

Cung điện Nebulis. Tháp Mặt Trăng.

Trận chiến giữa quân đội Đế Quốc và tinh linh đoàn đã thổi bay những bức tường của Vương Miện Mặt Trăng. Gió lộng vào những tầng trên cao. Những sinh vật màu tím hắc cấu thành từ tinh linh đang lê lết trên sàn hành lang, phá hủy nó trong khi tiến lên.

“Chúng là avatar của ông Growley?!” Kissing nhăn mặt.

Người khổng lồ được tạo ra từ linh lực ngó lên lỗ hổng trên sàn hành lang rồi vươn tay, cố gắng kéo cơ thể lên từ tầng bên dưới. Nó hoàn toàn lành lặn kể cả khi hứng chịu cơn mưa gai. Tinh linh của Kissing có thể xóa sổ mọi thứ. Xét về khả năng hủy diệt thì cô ấy là người mạnh nhất trong nhà Zoa, song những avatar của Growley lại có thể kháng được những tác động vật lí.

“Tuy rất yêu quý ông nhưng mình ghét những sinh vật này...” Kissing bĩu môi trong khi nhanh chóng nhảy lùi ra xa.

Gai của cô và Ác Đức của ông ta không tương thích với nhau. Đến cả Kissing cũng không thể làm gì khác ngoài giữ khoảng cách khi các avatar đi thực hiện nhiệm vụ được giao. Cô ấy cần phải tránh không để bản thân bị vướng vào.

Mặt khác, đơn vị Đế Quốc do Mei dẫn đầu không biết những avatar đó là gì.

“M-Ma'am! Súng của chúng ta không có tác dụng với chúng!”

“Vì chúng là linh lực. Giải quyết bọn này sẽ phiền phức lắm đây.”

Mei trừng mắt nhìn tên khổng lồ đang bò lên. Khẩu Ruined King Hurricane trên vai cô đang trong trạng thái có thể khai hỏa bất kỳ lúc nào nhưng bản năng lại mách bảo Mei cần phải ưu tiên việc xác định loại tinh linh kia là gì trước.

“Đạn bay xuyên qua cơ thể chúng còn gai của cô bé kia thì chẳng hề khiến chúng bị thương. Theo logic mà nói thì đó là linh lực thuần túy nên các tác động vật lí mới không có tác dụng...”

Làm thế nào mà những avatar có thể phá thủng sàn hành lang? Nếu không tồn tại dưới dạng vật lí thì chúng lẽ ra không thể tàn phá được vật chất mới phải.

“Thế, chuyện gì đang diễn ra vậy Names?”

“Chúng là những avatar được hình thành bởi tinh linh Ác Đức gì đó. Nói thẳng ra thì chúng đơn giản là bất bại.”

Những người lính khác bước lùi lại trong kinh ngạc. Từ khoảng không trống rỗng mờ ảo xuất hiện một người đàn ông vận giáp kín người. Bàn Tay Vô Hình Của Thần Linh – bát tọa Thánh Đồ Nameless...

“Tay trái của anh đâu rồi ấy nhỉ?”

“Chạm vào một trong những sinh vật đó và cô sẽ lãnh phải kết cục tương tự. Tên trưởng tộc đó không phải dạng vừa. Đơn thương độc mã giao chiến với lão là rất khó, kể cả khi đó là một Thánh Đồ.”

“Nên anh cong đuôi bỏ chay à?”

“Tôi sẽ kết thúc lão vào lần sau.”

“...Hmm, coi như còn lần sau đi.” Mei trêu chọc rồi thay đổi biểu cảm mà nheo mắt lại như một con thú săn.

Những avatar hình người khổng lồ bò lên bức tường hành lang tới chỗ hai Thánh Đồ đang đứng. Đàn Cerberus thì nhảy lên từ lỗ hổng.

“Chỉ cho chắc thôi: anh chắc chắn rằng chúng là bất bại chứ? Nếu chúng ta dùng lửa hay phi đạn thì sao?”

“Tôi không nghĩ mấy thứ đó sẽ có tác dụng. Nếu có thì cũng chỉ gia tăng tội lỗi của chúng ta và khiến chúng trở nên to lớn hơn thôi. Khá khó chịu vì tinh linh Ác Đức có thể bất chấp mọi logic như vậy, nhưng chúng không thể phân biệt được giữa đồng minh và kẻ thù.”

Những avatar đã đuổi theo Nameless.

Để hoàn thành sứ mệnh của mình, chúng đã phá hủy, giày xéo mọi thứ trên đường đi. Vậy nên tinh linh đoàn sẽ không vội vã đến đây mà không có kế hoạch.

“Đừng tưởng bở.” Kissing nâng cánh tay phải lên khiến hàng ngàn đầu gai nhọn đang tản ra khắp nơi bắt đầu ngọ nguậy. Mục tiêu mà chúng nhắm đến không ai khác ngoài Mei và Nameless. “Ta sẽ không để ông lo liệu chuyện này đâu. Chính ta sẽ là người tiêu diệt các ngươi.”

“Ah-ha-ha. Ra là lão trưởng tộc chõ mũi vào việc này là để bảo vệ đứa cháu gái nhỉ. Ai đó lấy khăn giấy cho tôi với! Có lẽ mi nên quay về phòng của mình và ngủ được rồi đấy.”

“...Ta thật sự không thích ngươi chút nào.” Nữ phù thủy tóc đen chỉ về phía Mei đang cười rộn rã. “Biến mất---“

Ring ring. Một âm thanh êm dịu không phù hợp với trận quyết chiến sinh tử vang lên từ tai của Kissing. “Kissing, quay về điểm tập kết ngay lập tức.”

“Chú On!?”

Thiết bị liên lạc phỏng theo chiếc hoa tai được che đi bởi mái tóc đen tuyền của Kissing. Tuy cả On và Kissing đều nhỏ giọng nói nhưng với thính giác phi thường của mình, cả Mei lẫn Nameless đều nghe thấy được tất tần tật những gì họ nói.

“Tại sao vậy ạ!?” Kissing hỏi.

“Có biến rồi. Ta vừa kết thúc trận chiến với một Thánh Đồ. Giờ ta đang đến đó.” Giọng y nghe có vẻ trầm trọng hơn vậy nhiều. Kissing hoàn toàn không kịp hiểu những gì mà y vừa nói. “Công chúa Elletear đã bị sát hại ở Phòng Nữ Hoàng.”

“.........Vâng?” Lần đầu tiên, vũ khí của nhà Zoa – Kissing – phát ra một âm thanh dễ thương đúng độ tuổi.

Một sát thủ đang giao chiến với nữ hoàng thì còn có thể tin được. Nhưng... tại sao đại công chúa lại có mặt ở Phòng Nữ Hoàng?

“Cháu không thể nào tin vào chuyện đó. Cô ta không thể chiến đấu. Đại công chúa sẽ không bao giờ ra ngoài trong hoàn cảnh này...”

“Chính xác là vậy. Ta nghĩ cô ta đã di tản xuống hầm trú ẩn rồi. Với sự khôn ngoan và bất lực của mình trong tình hình hiện tại, Elletear đáng lẽ ra phải hiểu rõ điều đó.”

Làm vậy là quá liều lĩnh---cứ như thể cô ấy ra ngoài để bị giết vậy.

“.......”

“Ta cũng chỉ được thuộc hạ của Alice báo tin cho hay thôi. Chúng ta cần phải xác nhận lại báo cáo đó. Thật lòng thì ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”

Vào lúc đó, âm mưu của nữ phù thủy Elletear đã hoàn toàn lật tung những giả định của nhà Zoa.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage