Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 7 - Chương 6: Trận chiến cuối cùng của chúng ta hay đêm của những lời hẹn ước

Từ khi nào và vì sao mà bánh xe số mệnh lại lệch khỏi quỹ đạo của nó?

Dù là kẻ địch nhưng mình vẫn luôn nghĩ rằng sự thấu hiểu lẫn nhau giữa cả hai có thể vượt qua định kiến xã hội giữa mình và cô ấy.

Thực tế thì đến giờ mình vẫn tin vào điều đó. Vậy nên mình mới đuổi theo Vichyssoise để giành lại Sisbell từ tay kẻ bắt cóc.

“Bọn tôi sẽ cứu em ấy. Bọn tôi sẽ đi giải cứu Sisbell ngay bây giờ, vậy nên hãy rời khỏi nơi này và trốn ở nơi nào đó an toàn đi.”

“Được…”

“Nếu đó là việc cần thiết để đòi lại tiểu thư Sisbell thì bọn tôi sẽ nghe theo các người, nhưng chỉ riêng đêm nay thôi…”

Những người hầu đã di tản khỏi dinh thự. Chỉ huy Mismis, Jhin và Nene thì đang trông chừng khuôn viên đổ nát trong khi Iska một mình đuổi theo ả phù thủy tóc đỏ.

“Nghe tôi này Alice!” Iska hét lên. Không khí xung quanh lạnh đến thấu xương cậu ấy.

Tinh linh đã bao bọc khu ngoại ô và đường xá trong lớp băng bóng nhẵn như một sân trượt.

“Tôi ở đây là vì muốn cứu Sisbell. Tôi không hề nói dối.”

“Ta không muốn nghe những lời biện hộ của cậu!” Cô gái tóc vàng kim hét lớn trong khi cố kìm nước mắt. “Ta… Ta đã chứng kiến chị gái bị giết ngay trước mắt mình, cả bệ hạ nữa!”

“…Cô nói cái gì?”

“Đây là chiến tranh. Việc có người bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi. Nhưng với cương vị của một công chúa, ta cần phải trả thù cho nỗi đau mà hoàng tộc phải gánh chịu!”

Cô không thể tranh cãi với cậu ta. Công chúa thứ Alicelise không được tranh luận với một người Đế Quốc.

“Quân đội Đế Quốc đã làm điều cấm kỵ là vượt qua biên giới… Giờ đây chúng ta không thể nào tránh khỏi chiến tranh. Chiến tranh sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai bên bị tiêu diệt!”

“…….”

Mọi thứ đều đã thay đổi trong vài phút ngắn ngủi. Trực giác của Iska đã ngay lập tức nhận ra khi Alice cao giọng. Mối quan hệ giữa Đế Quốc và Chủ quyền đã chạm tới đáy vực cằn cõi.

Mọi thứ đã quay về một thế kỷ trước… quãng thời gian mà Người Sáng Lập Nebulis bắt đầu cuộc nổi dậy của mình. Mối quan hệ bí mật giữa họ cũng bị hoàn trả về lần đầu cả hai gặp nhau.

“Cô muốn chúng ta chiến đấu cho đến khi nào một bên bị hủy diệt ư? Cô thật sự muốn điều đó sao Alice?”

“Vì thần dân của ta thì, đúng vậy. Ta không có quyền đưa ra quyết định ở đây.” Cô ấy tạo nên những bức tường băng ngăn cách bọn họ trong khi lau nước mắt. “Mục tiêu quan trọng nhất của ta đã luôn là lật đổ Đế Quốc, nhưng ta chưa bao giờ muốn mọi việc đi xa đến mức này, chưa bao giờ muốn xóa sổ Đế Quốc hay thiêu rụi nó… Điều đó chỉ cho thấy ta cũng chỉ ngang hàng với nhà Zoa.”

Dù cho có đánh bại được Đế Quốc bằng chiến tranh thì thương vong của Chủ quyền Nebulis cũng sẽ vô cùng lớn---kéo dài từ tinh linh đoàn cho đến hoàng tộc chiến đấu trên chiến trường.

Song, đã quá muộn để ngăn cản bánh xe định mệnh di chuyển.

“Nhờ gặp được cậu mà ta nhận ra rằng vẫn còn một số người tốt trong Đế Quốc. Ta muốn kết thúc cuộc chiến này bằng biện pháp hòa bình nhất có thể khi bọn ta lật đổ Đế Quốc, nhưng quân đội Đế Quốc đã phá hỏng tương lai đó của chúng ta!”

Linh lực tỏa ra từ người Alice như biến cô thành một bông hoa rực rỡ giữa màn đêm đen kịt.

Trận chiến cuối cùng giữa họ đã sắp bắt đầu.

“Tới đi Iska, như cách cậu muốn bắt giữ một hoàng tộc! Ta cũng sẽ không kiềm chế lại đâu!”

Đây là trận chiến nghiêm túc thứ hai giữa Iska và Alice, giữa Người Kế Vị Hắc Cương và Băng Họa Phù Thủy.

Rắc. Mặt băng dưới chân Iska bắt đầu rạn nứt. Cứ như thể có gì đó đang chuẩn bị xổ ra từ khe hở. Iska giữ vững vị trí. Vùng dậy trước mặt cậu ấy là những tấm gương băng trông như những loại trang sức khổng lồ.

Tám tấm gương băng cao quá khổ người Iska bao vây lấy cậu ấy.

“Gương băng?!”

“Ta nhắc lại: ta sẽ không kiềm chế lại đâu!”

Cậu ấy chưa từng nhìn thấy thứ này.

…Băng là một loại tinh linh khá là cơ bản, mặc dù loại của Alice có ve cao cấp hơn.

…Chúng có thể hiện thực hóa những đòn tấn công vật lí hoặc dùng để cản bước kẻ thù. Nhưng thứ này… có vẻ không giống vậy.

Những chiếc gương đó dùng để làm gì?

Iska không nghĩ rằng chúng có khả năng đặc biệt nào. Dù gì thì lõi của chúng cũng chỉ là băng. Nếu là vậy thì cậu ấy có thể phá vỡ chúng bằng những thanh tinh linh kiếm của mình.

“Băng Họa---Cực Tiểu Phiến Quang.”

Ánh sáng ngay lập tức lóe lên. Iska chắc chắn rằng đó không phải ánh sáng từ đèn điện ngay khi nhận ra những tấm gương đang ở rìa tầm mắt đang phản chiếu chúng. Những tia sáng mờ nhạt đến mức gần như không thể nhận ra bắt đầu hội tụ.

Linh quang đang trở nên dày đặc hơn ư?

Cậu ấy bỗng nhớ về cuộc đối thoại giữa Nene và Sisbell.

“Nguồn năng lượng đó là gì…? Nó không phải điện hay khí gas. Rốt cuộc nó đến từ đâu…?”

“Đó là ánh sáng của tinh linh!”

Object. Một cỗ máy săn phù thủy. Iska nhớ về tín hiệu đã dội về phía bọn cậu khi nó sử dụng thể sống hoàn chỉnh của nó.

“Mình biết rồi!”

Những vật thể bay vụt ra từ tám chiếc gương. Chúng không chỉ là băng mà còn là các nguồn năng lượng---là linh năng. Một tia sáng bắn vào gương sẽ phản lại thành hai và cứ nhân lên như vậy giúp khuếch đại sức mạnh của nó. Khi đã hội tụ đủ một trăm luồng sáng, chúng bắn thẳng tới chỗ Iska---mục tiêu đang đứng ở trung tâm của những chiếc gương.

Hoặc đáng lí ra là như vậy.

Alice khen ngợi cậu: “Trực giác của cậu vẫn sắc bén đến lố bịch như mọi khi.”

Đó là cách cô ấy thể hiện sự dè chừng trước đối thủ đáng gờm của mình.

“Đó là một ngón đòn mới của ta.” Cô thừa nhận. “Nó vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Kể cả Rin cũng chưa được thấy qua đâu.”

“…Tôi có vẻ may mắn nhỉ.” Iska nhanh nhẹn phóng đi với vệt máu kéo dài trên má.

Trong đường tơ kẻ tóc, cậu ấy đã thoát khỏi tám tấm gương phản chiếu bằng cách nhảy ra khỏi phạm vi của nó bằng một động tác tối thiểu.

“Nếu cố chém những tấm gương thì tôi đã không kịp tránh rồi.”

“Phải. Ta nghĩ rằng cậu sẽ tấn công chúng ngay nên đã sắp đặt một cái bẫy.”

“…Cứ như thể cô sáng tạo ra nó để đối phó với tôi vậy.”

“Không sai. Chẳng có nghĩa lí gì khi sử dụng thứ này với một ai đó khác.” Alice nhìn thẳng về phía cậu với đôi mắt đỏ hoe. “Ta đã chuẩn bị nó kể từ sau trận chiến đầu tiên của chúng ta ở rừng Nelka. Nhưng ta đã dừng phát triển nó trước khi hoàn thiện. Ta nghĩ rằng sẽ thật bất công nếu như dùng nó với cậu…”

Cô ấy đã lên kế hoạch để chống lại Iska. Bất kỳ binh sĩ Đế Quốc nào cũng sẽ tìm cách tháo chạy ngay khi những tầm gương trồi lên rồi.

Nhưng Iska thì không.

Alice tin chắc rằng cậu ấy sẽ lao đến và tận dụng kỹ năng của mình để chém đôi chúng. Cô định sẽ lợi dụng điều đó để bắn gục chàng kiếm sĩ bằng những tia sáng ngay khi cậu ta đến gần những chiếc gương. Không kiếm sĩ nào có thể phản ứng lại với một phát bắn ánh sáng cả.

…Cô ấy nói đúng.

…Nếu cô ấy hoàn thiện nó thì mình đã gặp phải rắc rối to rồi.

Tia sáng nhấp nháy đã báo hiệu cho Iska về những gì sắp xảy ra. Vậy nên cậu mới có thể nhận ra cơ chế đằng sau mánh khóe của Alice. Nếu như cô ấy đã thuần thục kỹ năng này thì hiển nhiên rằng sẽ không có tia sáng nào cảnh báo cậu hết.

“Nó về cơ bản là một cái bẫy. Điều đó thật không công bằng, dù cho đó có là một phần sức mạnh khởi nguyên của ta. Ta hy vọng rằng mình chỉ cần dựa vào kỹ năng để kết thúc chuyện này, nhưng chúng ta của hiện tại không ở trong tình cảnh có thể làm vậy.”

“…Cô đã chọn bất chấp mọi thứ.”

“Chúng ta không còn thời gian nữa! Cuộc đột kích vẫn còn đang tiếp diễn trong khi chúng ta nói chuyện. Ta có nghĩa vụ phải bảo vệ Chủ Quyền!”

Với kẻ địch không thể dung thứ, Alice không thể thể hiện sự từ bi hay lo đến việc mình có chiến đấu công bằng hay không. Mặc cho chiến thuật có thể man rợ đến cỡ nào thì Alice cũng sẽ không ngần ngại sử dụng nếu cần thiết.

Để bảo vệ cho người thân và thần dân của mình… Alicelise sẽ làm mọi bất kỳ chuyện hèn hạ nào dù cho đó có là thứ mà cô không muốn đi chăng nữa.

“Chiến đấu với ta bằng tất cả những gì cậu có đi Iska. Như cách mà cậu đã dùng khi chúng ta giao chiến ở rừng Nelka. Ta sẽ chiến đấu với cậu như một binh sĩ Đế Quốc vô danh thông thường.”

“Cô---” Iska siết chặt đôi kiếm.

Iska không thể phủ nhận việc sát khí mà cô ấy tỏa ra đang khiến da thịt cậu lạnh buốt. Người trước mặt cậu lúc này không phải là Alice mà là Băng Họa Phù Thủy Alicelise - mối đe dọa lớn nhất với quân đội Đế Quốc.

…Alice không có đùa. Cô ấy muốn giải quyết chuyện này khi mình đang định đi cứu Sisbell.

…Tại sao cô ấy lại muốn tái đấu ngay lúc này chứ?!

Bước ngoặc định mệnh thật kinh khủng. Nàng công chúa thứ đang đứng chắn ngang đường Iska, ngăn không cho cậu đi giải cứu người em gái út.

“Tránh ra đi Alice. Tôi có việc cần phải làm!”

“Nếu muốn đi thì bước qua xác của ta đã! Giết ta nếu cậu có thể!”

Một con golem băng trồi lên từ dưới chân Alice.

Cô ấy đang tạo tốt thí cho mình sao?

Trong khi Iska cố nghĩ xem cô ấy đang định làm gì thì con golem nhặt lấy người lái xe đang nằm sõng soài trên nền đất. Bộ cánh hoàng gia của Alice kêu lên sột soạt khi cô vươn tay ra.

…Cô ấy triệu hồi golem để bảo vệ cho thuộc hạ.

…Cổ định đóng băng hết tất cả mọi thứ xung quanh sao?!

Iska thu gọn phạm vi lại xuống còn một kỹ thuật duy nhất, một tinh linh thuật biểu tượng đã khiến cô ấy bị gọi là Băng Họa Phù Thủy.

Đại Băng Họa.

Không khí buổi đêm như bị kéo dài rồi rít lên. Khu ngoại ô xanh rì với những hàng cây trải dọc đường đi, những cột đèn đường---tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi trong màn sương trắng xóa.

Chuyện này không ổn chút nào.

Bên dưới màn đêm là lớp sương mù khiến tầm nhìn bị hạn chế đi rất nhiều. Đây là ý định của Alice. Iska có thể tránh được đòn tấn công của cô ấy một lần nhưng giờ bóng tối đã là đồng minh của nàng công chúa.

“Gah?!” Iska mạo hiểm lao bật lên mặc kệ việc không gian xung quanh đã bị đóng băng đến mức nào rồi.

Vút. Có gì đó đã bị đóng băng. Một cơn lạnh buốt giá chưa từng có dội qua người Iska.

“…..” Iska đáp trên đỉnh của một bức tường băng cao gần năm mét so với mặt đất.

Khi cảnh vật trước mắt hiện ra trở lại thì một cảm giác lạnh lẻo liền chạy dọc sóng lưng cậu. Như thể bọn họ đang mắc kẹt ở kỷ Băng Hà vậy. Cả khu ngoại ô, những cây cột đèn, chiếc xe lật ngửa trên đường---tất cả đều đã bị đông cứng. Nếu đây là chiến trường thì xe tăng và căn cứ quân sự đã trở thành băng nguyên khối hết rồi.

“Ta biết cậu sẽ tránh được mà.” Giọng Alice phát ra từ sau lưng cậu.

Đứng bên ngoài cơn gió đang cuốn theo những bông tuyết trắng là thiếu nữ tóc vàng đang được linh quang soi rọi.

“Nói thật thì ta đã không cảm thấy dao động lắm khi cậu né được đòn này tại rừng Nelka. Ở đâu đó trong tâm trí mình, ta đã cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp.”

Cô gái ấy đang đứng trên một chỏm băng. Những làn hơi trắng xóa phà ra giữa đôi môi bóng bẩy của Alice.

“Vậy là Rin đã đúng. Em ấy luôn bảo rằng tên kiếm sĩ Đế Quốc đó một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành mối đe dọa với ta. Em ấy bảo ta đừng nên qua lại quá nhiều với cậu.”

“Tôi cũng nghĩ tương tự về cô. Ít nhất là về một mối đe dọa.”

“…Thế…” Những tinh thể băng đang tập hợp về vai cô. Trong khi đứng thẳng người, Băng Họa Phù Thủy tiếp tục. “Cậu không định nguyền rủa ta ư?”

“Hmm?”

“Cậu có thể gọi ta là phù thủy. Dù sao thì ta cũng là kẻ thù của quân đội Đế Quốc và là người đã tuyên chiến với cậu. Vậy nên ta sẽ thành tâm chấp nhận nếu cậu muốn gọi ta là một phù thủy.”

“…….”

“Không sao đâu. Ta không bận tâm nếu như cậu---"

“Alice.” Iska cắt ngang

“Giọng cô đang run rẩy. Tôi không muốn cô tự đi lừa dối chính mình như vậy.”

Mắt Alice mở to. Vai cô khẽ run lên còn môi thì mấp mấy.

“---"

“Làm vậy chẳng có lợi cho ai hết. Tôi---"

“Dừng lại đi!” Alice lắc đầu khiến mái tóc vàng dài rối bù lên. Giọng cô ấy khàn đặc như thể sắp thổ huyết. “Làm ơn… đừng đối tốt với ta như vậy. Ta không còn quyền làm đối thủ của cậu nữa!”

Nàng thiếu nữ cắn môi với nước mắt giàn giụa. Những giọt lệ ấy nhanh chóng biến thành như giọt băng trông như pha lê. Gió cuốn chúng đi nhưng những giọt nước mắt đó không có vẻ gì là sẽ ngừng lại cả.

“Ta cần phải là công chúa của Nebulis! Ta cần phải tiêu diệt Đế Quốc! Vậy nên hãy thôi đi! Quên hết tất cả mọi thứ và chiến đấu với ta đi!” Alice hét lớn.

Đó là lời tuyên chiến đau lòng nhất mà Iska từng nghe từ một tinh linh pháp sư.

“Đại Băng Họa---Bão Tuyết Ngàn Gai.”

Những lưỡi đao băng hình thành trong không khí ngay trên đầu Iska. Cậu đã nhìn từng nhìn thấy tinh linh thuật thức này ở rừng Nelka, nhưng lúc đó không giống với bây giờ. Rất khó để Iska có thể theo kịp những lưỡi kiếm ấy giữa đêm khuya như thế này.

…Không được rồi. Mình không thể kìm nén bản thân lại được.

…Mình đang chiến đấu với Alice và cô ấy đang hoàn toàn nghiêm túc!

Iska trách mắng bản thân. Nếu cậu không chiến đấu với Alice ở đây thì mạng cũng không còn nữa. Đối thủ của cậu không phải là kẻ tầm thường.

“Đến đi Iska!” Alice khiêu khích cậu.

Với vậy, Iska ném mình về phía muôn trùng lưỡi đao trên không trung.

Chúng đến từ mọi phía---từ trên đầu, phía sau, chính diện, trái và phải như một cơn mưa dội xuống. Cậu không có lựa chọn tránh hết số kiếm đó.

Tất cả những gì cậu ấy có thể làm là giết trước khi bản thân bị giết. Alice đã chọn tinh linh thuật này để ép góc Iska nhằm buộc cậu đi đến quyết định đó.

“Hah!” Iska nắm chặt thanh hắc tinh linh kiếm và đốn hạ những thanh đao đang bay về phía mình.

Cậu ấy lao mình qua khe nứt giữa tảng băng bên dưới và vặn mình giữa không trung như một con mèo hoang. Quan sát ở khóe mắt, Iska nhìn thấy cổ tay áo của mình bị những lưỡi đao mà cậu chỉ suýt soát né được sượt qua.

“Bên dưới!” Cậu ấy đá tan những đầu gai đang hình thành bên dưới chân mình.

Và rồi Iska tiếp tục. Cậu ấy thậm chí không buồn dừng lại để chớp mắt mà tiếp tục đắm mình vào cơn bão kiếm như thể đang đi trượt băng. Iska hướng thẳng về phía cô gái đang tỏa ra những luồng sáng xanh tuyệt sắc.

“Đến đi Iska. Hãy kết thúc chuyện này tại đây.” Băng Họa Phù Thủy Alicelise đưa cả hai tay về phía trước. “Dẫu cho ai thắng thì trận chiến cũng sẽ kết thúc ngay tại đây. Chúng ta sẽ kết thúc trận chiến giữa chúng ta trong nỗi tiếc nuối khôn nguôi mà định mệnh đã sắp đặt, kết thúc chuyện này theo kiểu mà cả hai đều không hề mong muốn!”

=========

Cơn gió mang theo tuyết và băng thổi qua người bọn họ.

Những luồng gió lạnh do công chúa Alicelise tạo nên lan ra xung quanh khiến mọi thứnhư quay về kỷ Băng Hà.

“…..”

Ma Đạo Sư Siêu Việt Salinger vô tư quan sát khu ngoại ô cách xa chân đồi mặc cho sự lạnh buốt đó. Gã đàn ông không hề nao núng trong khi cỏ cây dưới chân hắn đã hoàn toàn hóa thành băng.

“Hỡi định mệnh của những vì sao, đây là điều mà ngươi mong muốn ư?”

Công chúa Alicelise và kiếm sĩ Đế Quốc đang mắc kẹt trong một trận chiến.

Quân đội Đế Quốc và tinh linh đoàn vẫn còn đang giao tranh ác liệt ở hoàng cung. Vì không dính líu gì đến cuộc đột kích nên Salinger là kẻ duy nhất quan sát trận chiến giữa hai người bọn họ.

“…Hay là ngươi đang thử thách lòng dạ con người? Nhưng sẽ chẳng có tương lai nào cho cuộc chiến vô bổ này đâu.”

Salinger không hiểu rõ tình cảnh giữa hai người bọn họ nhưng hắn có thể đoán được điều gì đã xảy ra. Hắn ta đã từng chứng kiến nó. Vẻ mặt của Alice cũng giống hết như Mirabella thì bắt giữ hắn ở Cung Điện Nữ Hoàng vào ba mươi năm trước vậy.

“Vậy là hoàng tộc sẽ lặp lại sai lầm trong quá khứ…”

---Tại sao cuối con đường của chúng ta lại là một kết cục kinh khủng như vậy.

Có lẽ cô ấy đang than trách số phận mà những vì sao sắp đặt, hoang mang trước sự săn sóc của thánh thần. Trong quá khứ lẫn hiện tại, người con gái sinh ra với trọng trách bảo vệ Chủ Quyền lại trở thành trò chơi của số phận.

“…Mình không thể chịu nổi cảnh tượng này nữa.” Salinger quay lưng lại với cuộc chiến bên dưới.

Trận chiến đó chỉ kéo dài thêm vài phút nữa là cùng. Hắn có thể đoán dựa vào nét mặt nặng nề của hai bên. Và ai thắng cuộc cũng không hề quan trọng đối với hắn.

Kẻ còn đứng vững sau cuộc xung đột kia cũng chẳng phải là người chiến thắng. Cả hai đều sẽ thất bại mà thôi. Dù sao họ cũng chẳng đạt được gì sau cuộc chiến. Chờ đợi hai người sau khi hạ màn chỉ là nổi trống rỗng vô biên. Nói cách khác, cả hai chiến binh đều đã thua ngay từ lúc bắt đầu---chịu thua trước số phận.

Cũng như cựu công chúa và Ma Đạo Sư Siêu Việt vào ba mươi năm trước.

“…Mình không thể nào chấp nhận nổi.” Salinger tức giận tự thì thầm với bản thân và quay lưng khi cuộc chiến của hai kẻ bên dưới sắp bước đến hồi kết.

==========

Chính là thế này đây.

Hàng ngàn lưỡi kiếm băng cắt qua màn đêm, trút ào xuống dưới mặt đất.

Bị đuổi theo bởi cơn mưa chết chóc, Iska lao thẳng về phía thiếu nữ tóc vàng.

“Hoa Băng!” Alice đưa tay ra trước mặt.

Mặt băng nhẵn nhụi dưới chân cô kêu lên. Một tấm khiên băng hiện ra như một bông hoa đang nở rộ. Đây là tinh linh đặc trưng của cô ấy---hoa băng---một tấm khiên bất hoại có thể chống đỡ lại trước đòn tấn công của Người Sáng Lập Nebulis.

Nó dùng để chống lại những thanh tinh linh kiếm của Iska? Cậu cần phải xác nhận lại điều đó.

Có cái gì đó nhô ra ở trung tâm của bông hoa - một hạt giống băng tuyệt đẹp và trong suốt hệt như pha lê. Nó to đến mức có thể nắm vừa trong lòng bàn tay cậu.

Hạt giống được những cánh hoa che đi bắt đầu phát sáng. Một luồng sáng sau đó lao ra từ tâm của bông hoa.

“Thứ này là---?!”

“Khi hoa băng được kích hoạt, sức mạnh tinh linh của ta sẽ di chuyển từ cơ thể sang hạt giống này.” Alice nói với cậu trong khi đưa hai tay ra phòng thủ với tấm khiến. “Đó chính là tinh linh của ta.”

“...Ra là vậy.”

Bông hoa băng đã từng chặn đứng thanh kiếm của Iska trong quá khứ. Thanh hắc kiếm của cậu có thể cắt đôi tinh linh thuật nhưng những cánh hoa này lại chính là bản thân tinh linh.

“Đây đã là kết thúc rồi, ta không việc gì phải giấu giếm với cậu nữa...!”

Ánh sáng bùng lên từ hạt giống băng. Nguồn sáng phát ra vượt trội hoàn toàn so với thứ mà tám chiếc gương hội tụ lại.

Một luồng sóng ánh sáng.

Iska thủ sẵn kiếm, đưa nó lên chắn ngay lúc phát bắn lao ra khỏi bông hoa. Hoàn toàn không có thời gian sai lệch ở đây.

Luồng sáng đó bay xuyên qua bên cánh của Iska, bắn vào màn đêm phía sau cậu ấy.

.....

.........Hả?

Đó không phải là một cú trực diện. Nó thậm chí còn không sượt qua bộ đồ của Iska. Cứ như thể tầm ngắm bị trượt đi vậy. Có lẽ cô ấy đã cố tình bắn trượt phát đầu chăng? Có lẽ phát thứ hai mới là cú bắn thật sự?

Cậu thử nhìn vào đôi mắt của cô gái đang giữ tấm khiên băng. Và rồi cậu nhận ra một đều, nhận ra lí do khiến Alice bắn trượt.

Cô ấy cố tình ư? Không hề. Băng Họa Phù Thủy đã cố gắng đánh bại cậu. Cú bắn kia cũng không phải là giả dối

Song cô ấy đã trượt.

“.....”

“C-Cậu bị cái gì vậy Iska?! Tại sao cậu lại dừng lại?!” Được bảo vệ bởi bông hoa băng, Alice hét về phía Iska khi nhận ra cậu ta đã ngừng lao tới.

Iska chọn giữ im lặng. Cậu đã dừng lại ngay trước khi kịp vào tầm chém của lưỡi kiếm và đối mặt với cô ấy.

“T-Ta sẽ bắn đấy! Nếu không phòng thủ thì cậu---“

“Sẽ không trúng đâu.”

“Hả?!”

“Cô không thể nhắm rõ tôi với đôi mắt như vậy.”

Đôi mắt của băng Họa Phù Thủy... đang ngập tràn nước mắt. Tầm nhìn bị mờ đi khiến Alice chỉ có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ của Iska. Mắt cô ấy còn hơi sưng lên và đỏ hoe nữa.

Trong cơn lạnh cùng cực, những giọt nước mắt của Alice đã hóa thành băng nhưng cô ấy vẫn không tài nào ngưng khóc được. Những giọt lệ rỉ ra từ khóe mắt cô cứ chảy dài không ngừng.

“.....Uh... Aaah...”

Gió mang theo tiếng khóc của cô. Bông hoa băng bị hoàn tác đi, tinh linh cũng biến mất và quay về cơ thể cô ấy.

“...Dừng lại được rồi.” Iska nói trong khi tra kiếm vào vỏ.

Thế là đã đủ. Đây không phải là cuộc thánh chiến mà họ tìm kiếm. Cả hai đều hiểu rõ điều đó.

“Tôi sẽ làm rõ chuyện này. Tôi không muốn chiến đấu với cô khi cô đã quên mất mình là ai, Alice ạ. Đây không phải là lúc để ta giao chiến.”

“...Ugh...” Gương mặt cô ấy cứng đờ. “Ta biết chứ! Nhưng ta đã nói với cậu rất nhiều lần rồi: ta không thể nào tha thứ cho quân đội Đế Quốc!”

“Có lẽ cô đã nhầm lẫn ở đó đấy. Đây không chỉ là kế hoạch của riêng Đế Quốc thôi đâu. Những hậu duệ khác của Người Sáng Lập đã bắt cóc Sisbell và dẫn đường cho quân đội Đế Quốc đến Chủ quyền. Và có một người dính líu trực tiếp đến sự cố của em gái cô: chính là đại công chúa.”

“...Chị gái ta...?”

“Sisbell đã nói với chúng tôi như vậy---ngay sau khi cô rời khỏi dinh thự.”

Ngay khi Alice rời đi, người đứng đầu nhà Hydra đã ngay lập tức phát động tấn công.

“Em vừa... nhận ra...”

“Chị gái Elletear của em là kẻ phản bội... Em chắc chắn rằng chị ấy là người đứng sau màn kịch này. Chị ấy đang có ý định phản bội lại Nữ hoàng!”

“Đừng bảo cô cũng không tin vào chính em gái mình?”

“Không phải như vậy! Ta… không thể tin vào những gì cậu nói---không thể tin vào việc cậu bảo Sisbell đã nói như vậy!” Alice siết chặt bàn tay thành nắm đấm. “Ta cũng nghi ngờ chị mình có liên quan đến cuộc đảo chính... nhưng chính mắt ta đã thấy chị Elletear hy sinh thân mình để bảo vệ cho nữ hoàng!”

“Cô nghi ngờ---"

“Làm sao ta lại có thể nghi ngờ chị ấy sau những gì ta đã chứng---?

“Nghe tôi nói!”

“Eek?!” Một tiếng kêu thoát khỏi môi Alice. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác quát mắng.

Cô ấy câm nín và lo sợ trước cảm giác lạ lẫm này. Ngoài nữ hoàng ra thì không ai lại dám nạt công chúa Alicelise như vậy cả. Kể cả nữ hoàng cũng chỉ đưa ra những lời cảnh cáo nhẹ nhàng mà thôi.

Nên, đây là lần đầu của cô ấy. Lần đầu trong đời có người nổi cáu với Alice.

“…..”

“Nghe này Alice.”

Khi được gọi tên, đôi mắt của Alice hệt như một cô bé đang sợ hãi.

“Dinh thự của cô đã bị nhà Hydra phá hủy. Kể cả những binh sĩ Đế Quốc ở đó cũng chỉ là sát thủ cải trang sát thủ dưới sự chỉ đạo của tay trưởng tộc.”

“…Trưởng tộc?”

“Bạo Chúa Talisman. Ông ta có thể cường hóa sức mạnh vật lí của mình bằng tinh linh Sóng. Tôi có thể đảm bảo về điều đó.”

“…..” Sự im lặng của Alice chính là câu trả lời.

Một người Đế Quốc lại biết về tinh linh của thuần huyết. Đó là một bằng chứng cho thấy Talisman đã tấn công dinh thự của cô.

“…Kể cả khi…..” Alice phá vỡ sự im lặng và khẽ thở dài một hơi. “Kể cả khi… ta không cho rằng cậu là loại người sẽ nói dối. Nhưng…?”

“Nhưng?”

“Ta không thể tự mình quyết định chuyện đó được! Ta không thể loại trừ khả năng cậu đã đọc qua thông tin của ngài Talisman và tinh linh của ngài ấy trước khi quân đội Đế Quốc bắt đầu cuộc đột kích. Nếu hỏi ngài Talisman thì ta biết chắc ngài ấy sẽ đáp lại như thế nào!”

“Thần dân Đế Quốc Iska đã lừa dối ngài.”

“Ôi Alice điện hạ. Ngài thật sự tin vào một câu chuyện bịa đặt như vậy ư? Người tin vào hắn còn hơn cả gia đình mình?”

Alice không thể phủ nhận nhận xét đó của Talisman.

Dinh thự của nhà Lou đã bị phá hủy. Những gì có thể tìm được bên dưới đống đổ nát sẽ là vật phẩm của Đế Quốc như súng đạn, trang bị các loại. Điều đó sẽ càng củng cố suy nghĩ Đế Quốc là kẻ tấn công chứ không phải nhà Hydra.

…Tất nhiên mọi thứ sẽ diễn ra như vậy.

…Cách duy nhất để chứng minh điều đó là nhờ tinh linh Soi Sáng của Sisbell.

Vậy nên cô ấy đã bị nhắm đến. Tự thân Talisman đã đến để cản đường Iska. Ông ta thậm chí còn dùng Vichyssoise để san bằng dinh thự.

“…Ta… không biết phải làm gì hết…” Những giọt lệ lại bắt đầu ứa ra từ mắt Alice.

Tuy không nghĩ rằng Iska đang nói dối nhưng cô ấy đã chứng kiến đủ sự tàn phá và ác độc mà quân đội Đế Quốc gây ra. Alice không còn biết đâu là thật nữa.

“Sisbell đã bị bắt cóc đúng không? Ta không thể tin vào lời của người Đế Quốc đã không bảo vệ được em ấy.”

Gần như không thể xoay chuyển niềm tin tuyệt đối của người dân dành cho nhà Hydra. Ai sẽ cho rằng những gì một binh sĩ Đế Quốc nói là thật trong khi nữ hoàng đã bị quân đội của họ làm hại? Cũng rất khó cho Alice để cô có thể tin vào cậu ấy.

“Ta… tất nhiên cũng không muốn chiến đấu với cậu theo cách này! Ta ước rằng mình có cớ để không phải chiến đấu với cậu. Nhưng ta không có bất kỳ lí do nào hết!” Alice lau khô những giọt nước mắt làm nhòa tầm nhìn của mình và nhìn về phía Iska ttrong cơn gió buốt giá.

“…Huh?” Alice há hốc mồm chết lặng. “Iska, cái đó là---?!”

“C…Cái gì đây?” Iska nhận ra khi Alice chỉ vào tay cậu.

Có một hạt linh quang nhỏ bám ở cổ tay cậu ấy. Nó cực kỳ bé cộng với việc phải để tâm đến tình hình hiện tại đã khiến Iska không nhận ra nó.

…Nó có màu xám nhạt… Không phải của Alice.

…Vậy ai là người đã tạo ra thứ này?

Liệu đây có thể là phân loài tinh linh được tạo ra bởi việc nguyền rủa hay không?

Đáng ngạc nhiên là, dù cho nó bám ngay trên da mình nhưng cậu ấy lại chẳng hề cảm thấy khó chịu. Nếu cảm thấy dù chỉ là một chút nhức nhói thì Iska chắc chắn sẽ nhận ra ngay dù cho không tập trung.

“Không lẽ là…” Vẫn còn sững sờ, Alice bước đi loạng choạng về phía chàng thiếu niên. Ánh sáng trên tay Iska phản ứng lại và hóa thành hình dạng của một con bươm bướm.

Một con bướm ánh sáng.

“Mình biết mà! Là Tương Đồng! Là Yumilecia… Đây là tinh linh của một trong những cô hầu gái trong dinh thự. Cậu đã làm gì với cô ấy ư?”

“Tôi? Tôi không làm gì hết. Những người hầu hiện vẫn an toàn.”

Tuy đã bị nữ phù thủy tấn công nhưng Yumilecia không thật sự bị thương. Cả năm cô gái đều đã sơ tán khỏi dinh thự cổ kính.

“Ý ta không phải vậy. Tinh linh của cô ấy được dùng để gửi đi thông điệp…”

“Huh?”

“Cô ấy có thể chạm vào người đưa tin để gửi gắm thông điệp lên họ. Cô ấy hẳn đã chạm vào người cậu.”

Iska chỉ nhớ ra một thời điểm: ngay trước khi cậu rời khỏi tòa dinh thự và hứa sẽ giành lại Sisbell.

“Bọn tôi sẽ thử một lần nữa . Bọn tôi nhất định sẽ đưa Sisbell trở về.”

Iska nhặt lấy con dao và dúi nó vào lòng bàn tay của cô hầu gái và xếp những ngón tay của cô ấy lên cán dao.

“Và nếu tôi không thể làm được thì cô cứ tự nhiên đoạt lấy sinh mạng của này bằng con dao này.”

Iska đã chạm vào tay cô ấy. Yumilecia hẳn đã bí mật sử dụng tinh linh lên người cậu.

“...Iska. Lại gần đây đi. Ta sẽ không làm hại cậu đâu, ta hứa đấy.”

Nghe vậy, Iska lặng lẽ gật đầu. Linh lực dần mờ đi khỏi Alice. Đó là cách cô ấy cho thấy mình sẽ không tấn công Iska khi cậu ấy lại gần.

“Người hầu của bọn ta không phải là những người hầu bình thường. Tuy không thể chiến đấu nhưng tinh linh của năm người bọn họ đều có thể sử dụng được trong những trường hợp khẩn cấp.”

“Tinh linh Tương Đồng này cũng vậy ư?”

“Đúng vậy. Nó sẽ không kích hoạt nếu không được một cá nhân cụ thể chạm vào.” Alice vươn tay ra. Những ngón tay ấy đang không ngừng run rẩy. Có lẽ bên trong cô ấy đang có một sự xung đột dữ dội mà Iska không thể nào hiểu được.

Alice chạm vào con bươm bướm.

“Xin thưa Alice điện hạ, Sisbell điện hạ, Elletear điện hạ hay nữ hoàng.”

Đây là lời nhắn dành cho chủ nhân của cô ấy – thứ chỉ kích hoạt khi được một trong bốn thành viên của nhà Lou chạm vào.

“Thần có một báo cáo. Là một trong những người đầy tớ hèn mọn của các ngài, thần xin hứa với hoàng tộc rằng những lời tiếp theo là tự theo ý chí của thần.

Cuộc đột kích hiện tại không chỉ được Đế Quốc dựng nên. Kẻ chủ mưu đằng sau cuộc đảo chính chính là nhà Hydra.”

Yumilecia hoàn toàn không bị Đế Quốc ép phải nói như vậy. Nếu cô ấy bị đe dọa thì chúng sẽ sử dụng băng ghi âm, nhưng cô ấy đã để lại tinh linh của mình lên một người lính Đế Quốc để truyền tin đi.

Điều đó chứng tỏ rằng… lời nhắn này là do cô ấy tự nguyện.

“Trưởng tộc nhà Hydra đã tấn công và san bằng dinh thự với những pháp sư cải trang làm binh lính Đế Quốc. Thần vô cùng hối hận vì đã để tiểu thư Sisbell bị bắt đi. Đó hoàn toàn là do lỗi của thần.

Những người binh sĩ Đế Quốc thật sự đã cứu mạng chúng thần và rất lo lắng cho sự an nguy của Sisbell điện hạ. Xin các ngài hãy rũ lòng mà chấp nhận bốn người bọn họ.”

Một lời nhắn đến từ người hầu của nhà Lou. Nó sẽ không có tác dụng làm bằng chứng kéo Talisman ra khỏi vị trí người đứng đầu nhà Hydra.

Tuy nhiên… với một công chúa thì lời nhắn từ người hầu của cô ấy đã quá đủ thuyết phục.

“…..”

Hoàn thành nhiệm vụ của mình, con bướm đập cánh biến mất vào màn đêm. Công chúa Alicelise chỉ có thể dõi theo nó bay đi.

“…..Ta hiểu rồi.” Dường như sức mạnh của Alice đã phai mờ đi kể cả trong giọng nói của cô ấy. “Cậu đã đúng… từ đầu đến cuối. Ta mới là kẻ bị đánh lừa…”

Tất cả đều là sai lầm.

Sau khi nhà Hydra dẫn lối cho quân đội Đế Quốc tấn công Chủ Quyền, Iska và những người bạn của cậu ấy đã dốc hết sức có thể để bảo vệ đứa em gái quý giá của cô. Alice đáng lẽ ra phải hướng khao khát trả thù của mình về phía nhà Hydra mới phải.

Hai người bọn họ không có lí do gì để phải chiến đấu với nhau. Kể cả khi những người quân sĩ đang tấn công hoàng cung là binh sĩ Đế Quốc thật sự thì kế hoạch của chúng cũng không có dính líu gì với chàng trai này. Alice cuối cùng cũng có thể tin vào điều đó.

“Ta xin lỗi! Ta vô cùng xin lỗi…!” Alice ngồi sụp xuống nền băng và bật khóc

Như vỡ đập, nhưng giọt nước mắt mà cô đã tạm thời kìm lại lại tiếp tục trào ra. Trong khi thổn thức, giọng nói của cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.

“…..Ta… chỉ muốn bảo vệ Chủ Quyền và gia đình của mình… Tại sao ta… lại làm một điều kinh khủng như vậy với cậu…?” Alice nức nở.

Cô ấy hoàn toàn không phòng bị. tầm nhìn của Alice trở nên nhạt nhòa đi bởi những giọt nước mắt.

Nếu chàng trai trước mặt cô ấy là kẻ thù thì cậu ta vung kiếm xuống ả phù thủy trước mặt rồi. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy và Alice chỉ việc chấp nhận số phận đó.

“Đứng dậy đi, Alice.”

Được Iska xướng tên khiến nàng công chúa giật nảy.

“Có việc cô cần phải làm trước khi đi xin lỗi kẻ địch của mình đấy.”

“…Huh?”

“Cô sẽ làm gì khi đã xác nhận được việc em gái mình bị bắt cóc? Cô định bỏ rơi em ấy à?” Iska nói với cô gái đang ngước mặt lên nhìn mình.

Cậu ta tiếp tục nói. “Một người Đế Quốc như tôi không quan tâm đến chuyện gì xảy ra với Chủ Quyền hay nữ hoàng. Nhưng tôi không thể bỏ rơi Sisbell, vậy nên tôi đang định đi cứu em ấy.”

“…..”

“Cô định chỉ ngồi yên ở đó thôi sao? Bởi vì tôi sẽ đi dù cho có cô hay là không.”

Iska không phun ra lời nào tươi đẹp, cậu ấy cũng không định đưa tay vực cô dậy. Mối quan hệ của bọn họ không phải như thế.

“…Cậu thật tàn nhẫn.” Một nụ cười trái ngược với lời nói đó thoáng xuất hiện trên gương mặt của Alice. Cô ấy sau đó dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trong khi tự mình đứng dậy, tuy loạng choạng nhưng giữ vững được phẩm giá của một công chúa. “Xin chào? Có một cô gái đang rơi lệ trước mặt mà cậu chẳng buồn nói ra lời dỗ dành nào hay giúp người ta đứng dậy vậy à? Người Đế Quốc đúng là man rợ thật.”

“Cô có thể thất vọng về tôi, có điều---"

“Cảm ơn cậu.” Hơi thở của Alice phà vào cổ Iska.

Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi kịp sốc lại tinh thần thì mái tóc vàng kim bồng bềnh như tơ lụa của Alice đã chạm vào mũi cậu. Iska có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi gò bồng đào đang dựa vào mình.

“Cảm ơn cậu… vì đã cho ta cơ hội coi cậu là đối thủ một lần nữa… Nếu cậu cũng như vậy thì hòa cả làng rồi nhỉ?”

Đó không phải là một cái ôm. Cô ấy chỉ đơn giản là giao phó cơ thể mình cho Iska và vòng tay qua người cậu ấy.

Phải. Không có động cơ thầm kín nào hết. Cô không muốn đạt được bất kỳ thứ gì từ Iska cả.

“…Alice?”

“---"

Bọn họ chỉ dính vào nhau trong vài giây ngắn ngủi.

Trước khi Iska kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì nữ phù thủy yêu kiều đã tách ra khỏi người cậu và đánh mắt đi chỗ khác.

Định mệnh đã được thay đổi.

Bọn họ sẽ không lặp lại quá khứ của hắn và nàng cựu công chúa---lặp lại định mệnh của Salinger và Mira. Số phận đang ngụ ý rằng đây chính là bước ngoặc giữa bọn họ.

Đó là bởi vì… hai con người của ba mươi năm về trước không thể thể hiện cảm xúc của mình bên ngoài cuộc chiến. Cái tôi quá lớn đã ngăn cản bọn họ nhích lại gần nhau hơn.

Hoặc có lẽ thời gian sẽ giúp cảm xúc của họ tới gần nhau nếu nó đủ dài.

Nhưng với Iska và Alice…

“Ngươi có thích mì ống không?”

“Iska, tại sao ngươi lại thích họa sĩ này?”

“Là đối thủ của cậu, ta có quyền được biết tất cả về cậu!”

Họ đã đối xử với nhau như những con người bình thường, kết nối với nhau thông qua điểm mạnh cũng như điểm yếu theo nhiều cách khác nhau. Iska - Người kế vị Hắc Cương và Alice – Băng Họa Phù Thủy, đã quen biết nhau ngoài cuộc chiến.

Cả hai đã gặp nhau hết lần này đến lần khác, đôi lúc lại mất kết nối với nhau nhưng họ không thể dứt ra được ngay cả khi cố gắng.

Hai người có một mối quan hệ rất thân thiết, gần gũi hơn bất kỳ người nào khác mà nhờ đó đã ngăn họ phạm phải sai lầm của những người đi trước.

“...Ta sẽ xin lỗi một lần nữa. Xin lỗi cậu.” Alice cắn môi trong khi làm tan băng.

Bức tường băng tan ra khiến cảnh vật xung quanh dần quay trở về hình dạng vốn có của nó.

“Ta căm phẫn trước quân đội Đế Quốc vì dám tấn công vào hoàng cung. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho tên Thánh Đồ đã tổn thương nữ hoàng... Nhưng ta sẽ không áp đặt những cảm xúc đó lên người cậu.”

“Còn Sisbell thì sao?”

“Ta sẽ lần theo nhà Hydra. Có lẽ sẽ có bằng chứng nào đó... Ta muốn cậu ở lại với những người hầu. Dinh thự không an toàn đâu, vậy nên hãy tránh xa chỗ đó.” Alice xoay người lại và nhìn về phía sau cô.

Tiếng còi báo động từ những con phố vang lên inh ỏi khắp màn đêm.

“Ta nghĩ đội y tế mà ta đã yêu cầu đã đến đây rồi... Cậu nên đi đi. Ta không muốn họ nhìn thấy chúng ta đang nói chuyện.”

“Được.”

“...Iska này.”

“Hmm?”

“Ta thật sự rất vui vì mình đã phải lòng cậu.”

Một nụ cười bẽn lẽn xâm chiếm lấy gương mặt của Alice… mãi cho đến khi cô nhận ra mình vừa mới nói gì và há hốc mồm.

“Ý---Ý ta không phải như vậy. Ý ta là ta thật sự rất vui vì mọi chuyện đều đã ‘phải’, vậy thì ta và cậu có thể tiếp tục làm đối thủ của nhau! T-Tại sao cậu lại há miệng như thế kia? Đây là thời điểm quan trọng đấy!”

“Tôi nên trách ai đây?!”

Cậu ấy hiển nhiên hiểu rõ rằng đó không phải là dụng ý thật sự của Alice. Nhưng nếu vậy thì tại sao trái tim trong lòng ngực cậu lại không ngừng đập loạn?

Bọn họ đáng lí ra phải là kẻ thù. Cô gái đó là nữ phù thủy mà cậu đã giao chiến trên chiến trường cho đến tận bây giờ…

---Tại sao mình lại cảm thấy bối rối như thế này? Cứ như thể… một ma thuật thật sự đã được yểm lên người Iska khiến cậu bị mê mẩn.

“…Tôi chỉ chuẩn bị sẵn vì nghĩ đó là một cái bẫy khác của cô thôi.”

“Th-Thật thô lỗ. Tại sao ta lại phải cố quyến rũ cậu cơ chứ?!... Ugh! Cứ đi đi. Cậu đã thoát được bàn tay tử thần trong gang tất đấy Iska. Chúng ta sẽ giải quyết vào lần sao. Nhớ cho rõ đấy!”

Alice quét bộ váy một vòng, quay lưng lại với cậu ấy rồi bắt đầu chạy đi nhằm che dấu đôi gò má đang nóng rực của mình.

“Lần sau hửm?”

Một ngày nào đó nó sẽ đến. Kể cả khi bánh xe số mệnh có lệch khỏi quỹ đạo của nó thì ý định về trận quyết đấu giữa họ vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Cả Iska và Alice đều chia sẻ chung một suy nghĩ như vậy.

Nhưng chuyện đó tạm thời sẽ không diễn ra vào lúc này.

Một ngày nào đó, thời điểm cho trận thánh chiến giữa họ rồi sẽ chín mùi. Iska và Alice tùy chạy theo hai hướng khác nhau nhưng cùng hiểu rất rõ thứ cảm xúc trong tim mình.

Băng Họa Phù Thủy Alice chạy về phía lâu đài vẫn còn đang bốc cháy.

Người Kế Vị Hắc Cương Iska thì lao về khu ngoại ô, nơi những người bạn của cậu đang chờ đợi.

Nhưng cả hai đều không biết rằng… những sự kiện kỳ lạ đang diễn ra tại cuộc chiến trong hoàng cung vẫn còn tiếp diễn.

.

.

.

.

.

Minh họa đâu :?

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage