Không có tiếng hét nào phát ra từ miệng cô ấy. Thay vào đó, Phòng Nữ Hoàng chỉ xuất hiện vũng máu lênh láng chảy ra từ vết thương trên ngực của Elletear.
“…M… ẹ… chạy… đi…..”
Sau khi thổ huyết, Elletear cứ như một con rối bị đứt dây. Nữ hoàng Mirabella bất tỉnh đằng sau cô ấy và cả hai đều không động đậy.
“…Chị Elletear?... Mẹ?.....”
Đây không thể nào là sự thật được.
Thoạt đầu thì Alice nghi ngờ vào sự minh mẫn của mình. Cô chưa từng chứng kiến bất kỳ cảnh tượng nào như thế này, kể cả trong những cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Tại Phòng Nữ Hoàng, cảnh tượng đau lòng của gia đình yêu quý đập vào mắt cô.
“Tôi không biết cô là ai nhưng có vẻ như cô đã trễ rồi. Đất nước này giờ đã sụp đổ.”
Gã kiếm sĩ cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu quay về phía cô. Alice không nhận ra gã nhưng một điều chắc chắn rằng gã là kẻ đột kích đến từ Đế Quốc. Một Thánh Đồ chăng? Có lẽ vậy. Bây giờ thì chuyện đó cũng chẳng hề quan trọng nữa. Cô chỉ hiểu rõ một điều: gã đàn ông này đã thực hiện một tội ác không thể nào tha thứ---điều sẽ khiến Alice hối hận cả đời.
Cô đã quá ngây thơ, vậy nên Alice mới không thể bảo vệ nữ hoàng và chị gái của mình. Điều đó đã củng cố lại quan điểm của cô ấy, chứng minh rằng Đế Quốc cần phải bị tiêu diệt.
“Xem ra cô là người tiếp theo đấy.” Gã ta nói.
“Làm sao người dám, người Đế Quốc!”
Lần đầu tiên trong đời, Alice gầm gừ với tầm nhìn đỏ rực.
Cô hiểu rõ rằng việc tức giận la hét không phải là phong thái của một công chúa, song dẫu vậy ai có thể cản cô lại đây?
…Cho đến ban nãy, mình còn nghi ngờ chị gái mình là kẻ đứng đằng sau vụ đảo chính.
…Vậy nên chị ấy mới đưa Sisbell về dinh thự.
Nhưng không phải. Chị gái cô là vô tội. Đó là sai lầm mà Alice không thể nào rút lại được nữa. Dù sao thì cũng không có người nào định lật đổ quốc gia lại đi bảo vệ nữ hoàng. Chị gái Elletear của cô không phải là kẻ phản bội của nhà Lou.
“---Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho binh sĩ Đế Quốc như ngươi!”
Alice không thể kìm chế được sức mạnh của mình. Sức mạnh tinh linh phá bỏ giới hạn của nó và tuông ra ồ ạt từ dấu ấn trên lưng cô, tạo ra băng và hình thành nên một thứ giống như cặp cánh màu xanh lam đằng sau cô ấy.
“Băng à? Vậy ra cô là Băng Họa Phù Thủy.”
“Phải. Đối với các ngươi, ta là một ả phù thủy.”
Cô ấy chỉ thẳng vào thanh kiếm đã cướp đi gia đình mình. Nếu là để trả thù thì Alice sẵn sàng trở thành một phù thủy để mang đến sự hủy diệt cho Đế Quốc.
“Ta sẽ đóng băng ngươi và tất cả mọi thành phố của Đế Quốc!”
Băng ồ ạt lao đến, hóa thành những lưỡi đao băng và dội xuống người gã Thánh Đồ. Tuy nhiên…
“Xem ra cô không hiểu tình hình hiện tại.” Trong tay Joheim là một lá chắn---một tấm khiên người. Hắn ta đã bắt giữ đại công chúa với vết thương đầm đìa máu trên ngực.
“Tiểu thư Alice, người không được làm vậy!”
“…Guh?!”
Alice sực tĩnh khi được Rin gọi tên. Cô liền dừng tay lại ngay khi chuẩn bị ra đòn khiến băng tan ra ngay giữa không khí. Nếu Alice không dừng lại thì những lưỡi đao băng đã cắt xuyên qua người chị gái đang bị bắt giữ làm con tin của mình thay vì mục tiêu ban đầu của nó.
Làm sao gã lại dám xúc phạm chị gái cô như vậy. Sau những gì Elletear đã cố gắng đạt được, chị gái cô giờ đã bị hạ xuống thành một tấm khiên thịt. Hành động man rợ này không thể nào là thuộc về con người.
“Vì đã bắt giữ được thuần huyết nên tôi sẽ rút lui.”
“Câm mồm!... Ta… sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Đừng nghĩ rằng mình có thể quay về Đế Quốc lành lặn!”
“Để rồi xem.” Gã kiếm sĩ quay mặt đi chỗ khác với Elletear bên tay trái. Ngay khi quay mặt về chỗ Alice, gã liền lao người về cuối Phòng Nữ Hoàng.
…Hắn đang định chạy trốn?
…Nhưng ở đó chỉ có tường thôi. Lối ra duy nhất là sau lưng mình mà.
Không phải.
Còn có một cánh cửa khác, một lối đi bí mật mà chỉ hoàng tộc và những người thân cận mới biết. Nhưng nó tuyệt nhiên sẽ không mờ ra nếu không được chạm vào bởi hậu duệ Người Sáng Lập.
“Tôi có chìa khóa.”
Là Elletear trong tay gã. Gã nắm lấy bàn tay bất động của cô ấy và đặt nó lên tường. Khi tinh linh cảm nhận được đại công chúa của nhà Lou, bức tưởng mở ra tạo thành một lối đi bí mật.
“Sao ngươi dám sử dùng chị gái ta như một công cụ hả?!”
“Tôi chỉ tận dụng hết khả năng của cô ta thôi.” Hắn ta phóng khỏi Phòng Nữ Hoàng.
Lối đi bí mật này nối thẳng ra bên ngoài. Mục tiêu của hắn là hội nhóm lại với quân đội và đưa công chúa cả Elletear quay về Đế Quốc.
“Rin! Nữ hoàng sao rồi?!” Cô quay về phía người hầu của mình.
Rin và ba người vệ binh theo sau chạy đến quanh nữ hoàng đang nằm trên sàn. Hai trong số họ đã đang yêu cầu viện trợ bằng thiết bị liên lạc.
“Ngài ấy vẫn còn sống. Nhưng vết chém trên cánh tay trái ngài ấy đã chạm tới xương. Việc nó vẫn chưa bị đứt rời đã là một phép màu rồi.” Rin cắn môi, bên cạnh cô là người lãnh đạo đã bất tỉnh trông vô cùng đau đớn. Cô người hầu ngăn máu chảy ra bằng cách quấn một sợi dây mỏng quanh động mạch vai của bà ấy.
“Ngài ấy cần phải được cấp cứu sớm nhất có thể. Khi quân y đến, chúng ta sẽ đưa ngài ấy đến phòng y tế và để bọn họ tiến hành hồi sức ngay lập tức…”
“Ta sẽ giao mọi việc lại cho em. Hãy làm những gì em cho là hợp lí.”
“…Tiểu thư Alice.” Rin nín thở. “Người định đuổi theo hắn?”
“Không phải. Người ta đuổi theo là Elletear.”
Ưu tiên số một là giải cứu đại công chúa. Kế đến là xé xác gã đàn ông kia và hủy diệt đất nước kẻ thù.
“Nếu có chuyển biến gì thì hãy báo cáo lại cho ta ngay lập tức!”
Alice còn không đợi cô người hầu trả lời mà chạy về phía cánh cửa bí mật hướng ra ngoài Cung Điện Nữ Hoàng.
“Hắn ta đâu?! Gã đàn ông đó biến đi đâu mất rồi…?”
Alice dám chắc rằng gã Thánh Đồ mang theo chị gái cô đã đứng đây vào mười giây trước. Bọn họ chưa thể nào đi xa được. Bên dưới những ánh đèn mờ nhạt, Alice chỉ có thể nhận ra những vệt đen trên đá lót đường.
Là máu của Elletear.
Thời gian là vàng bạc. Vết thương của chị gái cô không giống với nhát chém của nữ hoàng. Nếu không được chú ý điều trị ngay lập tức thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi không thoát được đâu. Ta sẽ không sẽ không để ngươi đưa chị ta đi…!”
Vết máu dẫn cô đến quảng trường. Cách xa chỗ đó, một chiếc xe đơn giản bắt đầu lăn bánh.
“Ngươi định bắt cóc chị ấy ư?!”
Vậy là gã Thánh Đồ không có ý định hội quân với quân đội. Thay vào đó, gã sẽ ngay lập tức đưa thuần huyết quay về Đế Quốc.
Alice sẽ không thể nào đuổi kịp họ bằng đôi chân trần được. Cô có thể làm gì đây? Cô có nên ra lệnh cho tinh linh đoàn đuổi theo và cho phong tỏa biên giới không?
“Alice điện hạ, ở bên này!”
Một chiếc xe trắng tinh rít lên đằng sau cô. Một trong những cảnh vệ hoàng gia gác Phòng Nữ Hoàng đang ngồi ở ghế lái.
“Ngài Rin đã giao cho tôi một nhiệm vụ: chuẩn bị một chiếc xe để đuổi theo những kẻ đã bắt cóc Elletear điện hạ.”
“Quyết định đúng đắn lắm. Cho xe lăn bánh đi!”
Alice ném mình vào ghế hành khách. Trước cả khi cô kịp thắt dây an toàn thì chiếc xe đã bắt đầu tăng tốc nhằm đuổi theo mục tiêu và lao ra ngoài khuôn viên lâu đài.
“Chúng đang hướng đến khu dân cư ư?”
“Bọn chúng chắc định tiến vào cao tốc. Xa lộ trung ương số 8 sẽ dẫn trực tiếp ra ngoài biên giới.” Người vệ sĩ nắm chặt vô lăng trong khi giữ lấy thiết bị liên lạc ở tay còn lại.
“Gửi tới các chốt kiểm tra. Có một chiếc xe chở theo hoàng tộc. Công chúa Elletear đã bị kẻ thù bắt giữ. Chúng hiện đang trên cao tốc, xin hãy đóng cửa biên giới lại.”
Kẻ địch cắt xuyên qua thị trấn giữa đêm khuya, mặc kệ mọi tín hiệu giao thông. Bọn họ cũng làm theo tương tự. Những chiếc xe xung quanh bấm kèn in ỏi nhưng bọn họ không có thời gian để quan tâm điều đó.
“Nhanh nữa lên! Chị gái ta đang đứng trước ngưỡng cửa tử thần. Chúng ta không có đủ thời gian để đuổi theo chúng tới biên giới đâu. Việc này liên quan đến mạng sống của chị ấy!”
“Thần biết điều đó, nhưng mà---!”
Bọn họ không tài nào rút ngắn khoảng cách được. Trong cuộc đua tốc độ cao này, khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ là năm giây ngắn ngủi. Tuy có thể nhìn thấy chiếc xe chở Elletear nhưng bọn họ lại không thể bắt kịp được nó.
…Thật vô lí. Làm sao bọn chúng có thể lái xe hoàn hảo với tốc độ như vậy giữa đêm khuya được.
…Đáng lí ra nội việc đi đúng đường thôi cũng đã ngốn hết toàn bộ sức lực của chúng rồi mới phải.
Alice giả định rằng bọn chúng đã nằm lòng đường xá của bang trung ương. Việc có kẻ phản bội lại Chủ Quyền đã rõ như ban ngày và kẻ đó chắc chắn phải đang ngồi trong xe.
“---Có điều này ta cần nói trước.” Cô bảo với người vệ sĩ ngồi ở ghế lái bên cạnh cạnh mình. “Về việc chúng ta sẽ làm gì một khi bắt kịp chúng. Nếu chị Elletear vẫn an toàn thì chúng ta cần phải ngay lập tức đưa chị ấy đến bệnh viện gần nhất.”
“Vâng ạ.”
”Nhưng… lỡ như chị ấy không ổn… hay nếu chúng ta không thể cứu chữa kịp thời, ta muốn ngươi hãy tức tốc đưa chị ấy quay về hoàng cung.”
“Th-Thần đã rõ. Quay về bên cạnh nữ hoàng ạ?”
“Không.”
Những lời tiếp theo thoát ra khỏi miệng Alice là tuyên bố nhẫn tâm nhất mà cô từng đưa trong đời.
“Ta sẽ nghiền nát dư âm của quân đội Đế Quốc. Không một ai trong số chúng có quyền đặt chân về quê nhà một lần nữa.”
“…….”
“Nếu chị gái ta không qua khỏi thì e rằng ta sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Vậy nên ta nói trước điều này. Ta trông cậy vào ngươi.”
“…Thần hiểu rồi.”
Bên ngoài cửa kính xe, khung cảnh thay đổi từ những tòa nhà cao tầng thành vùng ngoại ô bên ngoài bang trung ương. Con đường mà họ đang đi biến thành một khu nông thôn cũ kỹ.
“Alice điện hạ, xe của kẻ địch đã dừng lại rồi… A-À không, nó vẫn chưa!”
Chiếc xe phía trước rít lên thắng lại nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Chiếc xe phía trước kính chắn gió quay đầu lại và lao thẳng về phía họ.
“Không lẽ---?!”
Trước khi Alice kịp hoàn thành câu nói thì tầm nhìn của cô đã chìm trong biển lửa.
Chiếc xe đã phát nổ.
Khả năng phòng vệ tự động sẽ kích hoạt lập tức với những mối đe dọa con ngươi nhưng nó không được nhanh nhạy với những hiểm họa cơ giới. Một quả bom ở phạm vi gần sẽ gây nên rất nhiều khó khăn cho Alice để có thể phản ứng kịp thời.
…Đây là một cái bẫy.
…Chúng khiến mình nghĩ rằng chị Elletear đã bị bắt đi nhưng chiếc xe đó lại không có ai.
Ý thức của cô bắt đầu mờ đi. Ngay khoảnh khắc Alice cảm nhận được hơi nóng từ ngọn lửa, chiếc xe chứa cô bị vụ nổ thổi bay lên giữa không trung.
“---"
“Al… ice… điện… hạ… xi… n… người… hãy… tiế… p… tục."
Khi mở mở mắt ra, Alice cảm nhận được sự sắt lạnh từ kim loại bên trong chiếc xe truyền đến cơ thể mình.
Tinh linh thép. Người lính gác có khả năng điều khiển kim loại đã xé tan nội thất bên trong chiếc xe ra và tạo nên một chiếc khiên tạm bợ bảo vệ cô khỏi vụ nổ trực tiếp.
Song, chỉ có duy nhất một tấm khiên được tạo ra mà thôi.
“Ngươi thì sao?!”
“Thần rất… mừng… vì người… vẫn… an toàn…” Quay lưng với tấm kính chắn gió, người tài xế ngã vào lòng Alice. Bộ quân phục của anh ta bị cháy đen. Da thì đỏ lòm và bỏng nặng.
“Ngươi đã bảo vệ ta…”
Không có lời hồi đáp. Sau khi bảo vệ cho Alice, anh ta đã bất tỉnh.
“Hãy tỉnh lại đi. Ta sẽ cứu ngươi ngay bây giờ!”
Cô đặt tay lên tấm lưng bỏng rát của anh ta và từ từ bao bọc lấy nó bằng sương giá. Cô chui ra khỏi cửa kính xe và dùng hết sức bình sinh của mình kéo người đàn ông theo sau.
Kế đến, Alice hét lớn vào chiếc bộ đàm của mình: “Rin, ta cần em!” Cô không có thời gian để đợi cô ấy trả lời. “Điều quân y đến đây ngay lập tức. Đây là trường hợp khẩn cấp!”
“Tiểu thư Alice?! Elletear điện hạ sao rồi ạ?!”
“Bọn chúng đã trốn thoát. Kể cả chiếc xe cũng là một cái bẫy của kẻ địch. Giờ không còn thời gian đâu, hãy cho đội y tế đến đây ngay. Có người bị thương. Anh ta đã bị bỏng rất nặng… vì bảo vệ cho ta…”
“Em sẽ cử người đến ngay lập tức!”
Rin không hỏi vị trí của Alice. Cô ấy có thể xác định được nó thông qua thiết bị liên lạc và máy chủ ở cung điện. Miễn là Alice không di chuyển thì đội y tế sẽ đến được đây trong vòng mười phút.
“…Ta trông cậy vào em.” Cô kết lời và ngẩng đầu lên.
Chiếc xe đã phát nổ ngay giữa xa lộ vẫn còn đang bốc cháy dữ dội. Những bụi than hồng bắn ra và rơi lên vai Alice như những bông tuyết. Dưới chân cô là người vệ sĩ đã bất tỉnh nhân sự. Đằng sau cô là phương tiện cơ giới đã bị nghiền nát bởi vụ nổ.
“…..”
Với tất cả những gì diễn ra trước mắt cô…
“---Tại sao?!” Alice cắn môi mạnh đến mức rỉ máu.
Có phải cô đang phẫn nộ?
Không. Đó không phải là khao khát công lí của Alice. Nữ hoàng, chị gái và giờ là thuộc cấp của cô. Bọn họ lần lượt ngã xuống ngay trước mắt Alice với sinh lực bị rút khỏi cơ thể mình như những giọt nước yếu ớt bám trên đầu ngón tay vậy.
“Đáng lí ra mình phải bảo vệ họ - nữ hoàng, chị gái và người đàn ông này!... Tại sao mọi thứ đều rối bù như thế này chứ?!”
Alice những tưởng rằng cô có sức mạnh thể thay đổi cuộc chiến. Ngay khi quay về hoàng cung, cô đã dốc hết sức mình để kìm hãm ngọn lửa. Cô đã tức tốc lao đến Phòng Nữ Hoàng và đi cả một chặng đường dài đến đây để giành lại người chị gái yêu dấu của cô.
Và tất cả đều vô ích.
Tại sao Alice lại không cứu được ai trong khi đó là khao khát lớn nhất của cô?
“…..”
Chị gái cô đã đứng trên bờ vực của cái chết ngay khi lưỡi kiếm của gã Thánh Đồ kia lướt qua người cô ấy. Mẹ cô đã được cấp cứu ngay lập tức. Kể cả người đàn ông đang nằm sõng soài này cũng cần được đưa đến bệnh viện. Nếu không thì hậu quả mà anh ta phải chịu sẽ nặng đến mức nào nữa?
…Quân đội Đế Quốc---không, tất cả lũ người Đế Quốc!
…Nếu đây là một phần trong kế hoạch của bọn ngươi thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nó.
“Chuẩn bị tinh thần đi… Ta sẽ báo thù…” Alice siết chặt bàn tay thành nắm đấm.
Ngay lúc đó, cô bỗng nghe thấy những tiếng bước chân… và nhận ra có ai đó đang chạy dọc theo xa lộ.
Nhưng là ai mới được?
Cô quay người và đứng đó là một cậu trai tóc đen đang thở hồng hộc. Một kiếm sĩ với cặp kiếm. Một thanh màu đen còn thanh kia là màu trắng.
“Alice?”
“…..Is…ka…”
Lúc nào không đến lại đến vào lúc này. Vào đêm mà mối quan hệ căng thẳng giữa Đế Quốc và Chủ Quyền đã đi tới đỉnh điểm. Iska - Người Kế Vị Hắc Cương và Alice - Băng Họa Phù Thủy lại va vào nhau trên con đường của mình.
Cô đã cực kỳ quả quyết về việc mọi thần dân Đế Quốc là kẻ thù với không một ngoại lệ nào hết. Mẹ và chị gái cô đã bị người Đế Quốc làm cho trọng thương. Cô không được phép để bất kỳ ai trong số chúng thoát. Bất kể cho người đó có là ai đi chăng nữa.
“…..”
“…Alice?” Chàng trai nín thở trong khi nhìn cô.
Cậu ấy ngay lập tức có gì đó không đúng dựa vào cơn thịnh nộ trên mặt cô và linh lực đang tuông trào từ dấu ấn trên lưng Alice. Mọi thứ đều quá đỗi bất thường.
…Phải. Đúng, đúng là như vậy rồi.
…Bằng cách nào đó thì mày cũng biết mà. Alice quan sát chàng kiếm sĩ Đế Quốc và rồi nhận ra những giọt lệ đang chảy ra từ mắt mình.
“…Tại sao ta lại gặp cậu vào ngay lúc này?” Bờ môi in hằn những dấu răng của Alice run rẩy. Giọng cô yếu ớt như thể đang thì thầm. “Chúng ta… không thể… gọi nhau là kỳ phùng địch thủ được nữa, không thể có với nhau một mối quan hệ bình thường được nữa…”
“Alice? Cô đang nói gì vậy? Nghe tôi nói này, có việc này quan trọng hơn. Là về Sisbell, em ấy---"
“Ta đã bảo cậu ở yên trong dinh thự.” Alice cắt ngang như thể đang từ chối lắng nghe bất kỳ lời biện hộ nào.
Ngay khi hay tin về cuộc đột kích, Alice chắc chắn rằng mình đã bảo vậy khi vô tình bắt gặp cậu ta trong đại sảnh trước khi hỏa tốc về hoàng cung.
“Ta muốn tin rằng chuyện này không có liên quan gì với cậu. Vậy nên nếu cậu muốn chứng minh rằng mình thật sự vô tội thì hãy ở yên trong dinh thự này. Đừng bước ra ngoài dù chỉ là một bước.”
“C-Cô đang nói cái---?”
“Không được ra ngoài trong bất kỳ tình huống nào. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu đang thông đồng với quân đội Đế Quốc thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”
Cô chắc chắn rằng mình đã cảnh báo cậu ta. Iska là người phá vỡ lời hứa ấy.
“Nghe tôi này, Alice! Sisbell đã bị bắt cóc rồi! Vichyssoise của nhà Hydra đã vượt ngục và phá hủy toàn bộ dinh thự!”
“…Sisbell đã bị bắt cóc?”
“Tôi đang đuổi theo ả ta thì bỗng nghe thấy có vụ nổ nên đã chạy đến đây.”
Thật vậy ư? Cô ấn chặt mặt mình để ngăn những từ ngữ đó thoát ra khỏi miệng.
…Chúng ta không thể làm điều này. Ta không thể lắng nghe những gì cậu nói được nữa.
…Kể cho có muốn tin tưởng ở cậu nhưng vị trí của ta không cho ta làm điều đó.
Quân đội Đế Quốc là kẻ thù còn Alice là công chúa sẽ kế vị nữ hoàng trong tương lai.
“Cậu bảo em gái ta đã bị bắt cóc và quả quyết rằng đó là do Vichyssoise chứ không phải Đế Quốc? Lỡ như cậu là người đã tiếp tay vào thì sao?”
“Alice! Cô bị cái gì vậy?!”
“…..”
Bị Iska nhìn như vậy mới khiến cô đau lòng làm sao.
Chính Alice cũng hiểu bản thân không hề muốn nói ra những lời cay nghiệt như vậy, dù cho là có bị ai đó ép buộc đi chăng nữa. Nhưng cô có nghĩa vụ phải hủy diệt Đế Quốc và bảo vệ Chủ Quyền.
Cô không thể bỏ qua cho bất kỳ người dân Đế Quốc nào dẫu cho bọn họ có là ai.
“Ta không tin cậu! Ta không thể nào tin vào những gì mà một người Đế Quốc nói!"
“…Hả?”
“Sẽ thật nực cười nếu bảo ta hãy tin cậu! Ta… Chính mắt ta đã nhìn thấy chị gái bị giết ngay trước mặt mình bởi một Thánh Đồ cũng như cậu vậy!”
Giọng nói đau buồn và sầu não của Alice vang vọng. Cô ấy không thể ngăn hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
“Và không chỉ riêng gì chị gái ta. Cả nữ hoàng nữa. Không còn đường để quay lại nữa. Ta không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám tổn hại gia đình và thuộc hạ của mình!”
Alice không thể gạt đi những giọt nước mắt bởi vì chính cô còn không biết tại sao mình lại khóc.
…Tại sao…?
…Tại sao mình lại rơi lệ? Tại sao mình lại cảm thấy đau lòng?
Là vì gia đình cô đã bị làm haị? Hay bởi vì...?
“Ta là Alicelise, đệ nhị công chúa của Chủ Quyền Nebulis. Ta cần phải lật đổ Đế Quốc dù cho có phải tiêu diệt cậu.”
“…Alice.”
Iska bối rối vẫn hoàn bối rối. Cậu nhìn trực diện vào mặt cô. Nhưng không có tác dụng. Cô ấy đã không thể dừng lại được nữa rồi.
“Tại sao?! Tại sao việc này lại xảy ra?! Ta… Ta chưa bao giờ mong muốn đối đầu với cậu trong trong tình huống như thế này!”
Chính là nó.
Vậy nên mình mới khóc---lí do lớn nhất mà mình muốn hét thật to.
Ta muốn đối diện với cậu trên chiến trường---ở nơi đặc biệt chỉ dành riêng cho hai chúng ta. Ta muốn quên đi mối thù hận giữa Đế Quốc và Chủ Quyền. Ta muốn thoát khỏi cuộc chiến trong nội bộ hoàng tộc.
---Ta trân trọng trận thánh chiến của chúng ta.
Nhưng giấc mơ đó đã kết thúc và kết thúc trong tình huống tồi tệ nhất có thể xảy đến. Tương lai đó đã được châm ngòi bởi sự đối lập.
“Ta…” Thay vì lau đi những giọt nước mắt thì Alice lại dang rộng đôi tay mình ra. Linh lực trong bàn tay cô tỏa sáng lấp lánh và tạo nên băng giá từ hư vô. “Cựu Thánh Đồ Iska, đây là một lời tuyên chiến. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
“Alice?! Đây không phải là lúc cho chuyện đ---"
“Không còn đường lui nữa đâu!” Cô hét lên đến lạc giọng.
Alice chỉ tay về phía chàng kiếm sĩ Đế Quốc.
“Ta không hề muốn chiến đấu với cậu trong tình cảnh hỗn loạn như bây giờ, càng không bao giờ muốn kết thúc mọi chuyện theo cách này…!”
Vào lúc đó, trận tái chiến của Người Kế Vị Hắc Cương Iska và Băng Họa Phù Thủy Alice đã được vén màng.
==========
Linh quang xanh rực rỡ.
Nó tách ra thành hàng ngàn rồi đến hàng vạn mảnh nhỏ, ồ ạt bay lên không trung trước khi biến mất. Có rất ít người được chứng kiến cảnh được huy hoàng đó vì người dân đều đã di tản đến các hầm trú ẩn. Ngoại lệ duy nhất ở đây là…
“Linh lực thật đáng kinh ngạc. Mình còn đang thắc mắc là của ai. Hóa ra là nhị công chúa, con gái của Mira.”
Hắn ta đang đứng trên một ngọn đồi thoải ở vùng ngoại ô. Gã đàn ông tóc trắng điển trai đang tắm mình dưới ánh trăng như thể đang được thần linh ban phúc.
Salinger - Ma Đạo Sư Siêu Việt. Kẻ tội đồ đã đột nhập vào cung điện và tấn công nữ hoàng tiền nhiệm vào ba mươi năm trước. Dù đã ngoài năm mươi nhưng cơ thể và dung mạo của hắn lại chẳng khác một chàng trai tuổi đôi mươi là bao. Thay vì bị lão hóa, cơ bắp của hắn thay vào đó ngày càng trở nên rắn chắc hơn.
“…..”
Hắn ta đang quan sát vụ việc diễn ra cách chân đồi vài kí lô mét. Bất kỳ ai cũng cần phải có ống dòm chuyên dụng để có thể nhìn thấy được nhưng hắn ta có một loại tinh linh cho phép hắn thực hiện điều đó.
“Và tại sao tên kiếm sĩ Đế Quốc đó lại có mặt ở đây…?”
Hắn khẽ tặc lưỡi. Đó là đối thủ đã từng đánh bại Salinger trong quá khứ.
“Trận chiến đến đây là kết thúc rồi, ma đạo sư.”
“Ngươi quả là một con quái vật bên trong hình hài của một kiếm sĩ!”
“Thật không thể hiểu nổi. Tại sao hắn ta vẫn còn ở trong Chủ Quyền? Mà quan trọng hơn…”
Tên nhóc đó đã bảo vệ người hầu của Alicelise. Vậy liệu hắn đó có phải là một thuộc hạ của cô bé không? Đó là điều mà ban nãy Salinger vẫn còn nghi ngờ, song lúc này đây…
“Ra là vậy. Đúng là bước ngoặc định mệnh xui xẻo.” Tay ma đạo sư tóc trắng thở dài.
Trận chiến đang diễn ra bên dưới đó. Tinh linh của Alice đã đóng băng đường xá và khu vực xung quanh trong lớp băng lam.
Cô ấy không hề nhân nhượng. Dựa vào đòn tấn công mà có thể đoán rằng cô ấy không có ý định buông tha cho chàng binh sĩ nhưng nét mặt của cô ấy lại trông tệ vô cùng.
Cô ấy nghiến răng. Mắt cô mở to trong khi tiếp tục truy kích tay kiếm sĩ Đế Quốc bằng tinh linh của mình.
“Công chúa Alicelise. Ngươi đúng thật là con gái của Mira. Chắc hẳn ngươi đã đinh ninh rằng đây là âm mưu của Đế Quốc rồi.”
Gã Ma Đạo Sư Siêu Việt biết rõ cuộc đột kích của Đế Quốc chỉ là hỗ trợ cho buổi hòa tấu của nhà Hydra.
…Ba mươi năm trước. Vào lúc đó, hắn đã nhận ra điều này… trước cả khi hai con người dưới kia ra đời.
“Thật mỉa mai. Hành tinh này vẫn chẳng thay đổi chút nào cả. Chẳng phải ta đã nói với cô rồi sao Mira? Cô không thích hợp để trở thành nữ hoàng.”
Bọn họ quá ngây thơ---nữ hoàng Mirabella Lou Nebulis Đệ Bát và đứa con gái Alicelise của bà ấy. Bọn họ không phù hợp với cương vị hậu duệ Người Sáng Lập. Cả hai đều không thể đứng vững trong trận chiến giữa ba dòng tộc. Hắn đã nhìn trước được kết cục bi thảm của bọn họ, giống như lúc này vậy.
“…Đần độn.”
Trong một lần hiếm thấy, gã đàn ông tóc trắng điển trai thể hiện sự tức giận của mình.
“Vậy là bọn ngươi sẽ lặp lại sai lầm trong quá khứ.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage