Buổi học nhóm với khoảng cách bằng không cùng mỹ nữ hoàn mỹ
Lúc tôi đặt chân vào lối vào được lát bằng đá hoa cương, nói dứt hơi xong thì Mitsumine cười phá lên.
“Cậu cứng nhắc quá rồi đấy. Có mỗi tôi ở nhà thôi à, nên là cậu đừng có lo lắng quá làm chi.”
Không không không không. Cái tình huống kiểu này sao mà tớ không lo cho được.
Dù cậu có nói kiểu gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ lo lắng mà thôi bởi lẽ có ai đây ngoài cậu đâu, sao mà cậu lại không hiểu được điều đấy hả?
Cậu thật sự nghĩ tớ là người như vậy à, cậu thực sự nghĩ tớ có thể giữ nổi bình tĩnh khi được mời đến nhà của một cô gái không chỉ được mệnh danh là đẹp nhất trường mà còn được người đời mệnh danh là đẹp nhất tỉnh này sao?!?! Cậu thực sự nghĩ vậy à??
Trên đời này không có cái thứ gọi là thánh sống đâu nhá!!
“Ahh, vậy thì cậu cứ ngồi xuống trước đi. Để tôi lấy nước uống cái đã.”
“À, ừm!”
Trước lời nói của Mitsumine, tôi bật người thẳng dậy đáp lại. Và tôi không biết phải ngồi đâu trong căn phòng thơm tho này cả thành thử nãy giờ tôi cứ đi đi lại lại suốt thôi.
Chắc mấy người đang nghĩ kiểu “Không, chẳng phải thế này lạ quá sao, cái tiến triển kiểu gì thế này?” Lúc đầu, tôi cũng nghĩ thế đấy. Làm ơn cứu tôi với. Tôi bắt đầu lo lắng đến mức trò chuyện với mấy người bạn trong tưởng tượng rồi này.
Ờ, phải rồi đấy. Mọi chuyện đều được bắt đầu từ cuộc nói chuyện ngày hôm qua lúc đang trên đường về nhà.
“Dạo này chẳng phải mấy bài kiểm tra toán trở nên quá khó nhằn sao? Tớ không muốn phải để tâm đến mấy cái nghiệm X kia nữa đâu…”
“A-kun, cậu dở toán làm à?”
“Đúng vậy. Nói cho đơn giản thì toán còn đáng sợ hơn cà chua ý.”
“Cậu có thể đừng có thêm thắt mấy thông tin cá nhân của cậu trong lúc nói chuyện được không? Mà, tôi không biết là A-kun ghét cà chua đấy. Thật chẳng thể hiểu nổi... Ừm, nhưng dù gì cậu cũng phải cố gắng mà thôi. Tuần tới có một bài kiểm tra toán, đúng chứ?"
“…Tuần sau có bài kiểm tra á??”
Ể, thật luôn. Đây là lần đầu tôi nghe thấy vụ này luôn ấy.
“Các giáo viên đã nói vậy trong vậy trong buổi sinh hoạt lớp đấy. Học sinh khối xã hội nhân văn đã có thêm thời gian để củng cố kiến thức môn toán rồi thế nên là sẽ có bài kiểm tra để đánh giá tổng thể đấy.”
“T-Tớ không nghĩ bọn mình cần phải làm…”
“Cần phải làm đấy. Tôi còn nghe là nếu điểm thi của cậu dưới mức trung bình thì cậu sẽ bị ở lại lớp và phải thi lại đó.”
Thú thật thì tôi đã ngủ gật vào tiết đấy vì nghĩ mấy cái chuyện được thông báo trên lớp chẳng quan trọng gì sất. Tôi đã ngủ say như chết luôn đấy.
“Chết tớ rồi. Kiểu gì tớ cũng phải thi lại rồi.”
“Chưa chi đã bỏ cuộc rồi. Vẫn còn một tuần nữa để chuẩn bị mà đừng có bỏ cuộc chứ.”
“Cơ mà, ai sẽ giúp tớ ở phần tớ yếu nhất là toán số đây….”
“Chuyện đó, ừm, cậu có thể nhờ ai đó giỏi toán giúp. Hoặc là nhờ ai đó chu đáo và có trách nghiệm chẳng hạn.”
“Không có nhiều người như vậ———À”
Chẳng phải mấy kiểu người này đều là đặc điểm mà Mitsumine có sao?
“…Sao tự nhiên cậu nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi vậy hả? Tôi có linh cảm không tốt về chuyện này.”
“Mitsumine-paisen! Cùng học nhóm đi, học nhóm ý!!”
“Ahh, biết ngay là chuyện này sẽ xảy ra mà…”
Đoạn, Mitsumine chợt dừng nói lại thở dài hồ như mới nuốt phải thứ gì đó đắng chát. Song, có lẽ đây là cơ hội để chúng tôi gặp mặt, khi mà ngày mai là ngày nghỉ.
“Ừm, cậu biết đấy? Ngay cả tôi cũng có việc riêng———”
“Vậy cậu có kế hoạch cho ngày mai rồi à?”
“Mai sao!? Đ-Đương nhiên là có rồi… cơ mà.”
“Cụ thể là làm gì vậy?”
“Cậu biết đấy, như là, um…”
Xin lỗi nhưng sao mà nghe như kiểu là cậu không có vậy??
Được rồi. mình không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này được. Rồi, tôi điên cuồng van nài Mitsumine đang nhìn ngó xung quanh lẩm bẩm “N-Như là mua sắm chẳng hạn?”
"Việc đấy cậu làm vào buổi sáng mà! Nè, chiều cậu đi mua sắm cũng được, đúng chứ!?"
“…………”
“Ahhh, tớ sẽ bao cậu bữa trưa. Tớ biết một cửa hàng bán omurice ngon lắm ấy!!”
Sau đấy, Mitsumine quay người sang hướng khác rồi bắt hành xử như trẻ con. Song, sau một hồi nài nỉ thì cô ấy cũng chịu quay lại sang phía tôi rồi lẩm bẩm với tông giọng nhỏ.
“..Rồi.”
“Ể?”
“….Tôi đã nói với cậu là tôi đồng ý suốt từ nãy tới giờ rồi mà!”
Có vẻ là cô ấy hoàn toàn ổn với chuyện này. Cô ấy thật sự tốt bụng quá mà, phải không nào?”
“10:00, được không?” (Main)
“Cũng được. Vậy cậu muốn hẹn gặp ở đâu đây?"
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở ga tàu như thường lệ đi. Có một nhà hàng gia đình nằm ngay gần đấy đấy, gần ga thì bọn mình có thể ở đấy lâu hơn rồi.”
“Được rồi. Thế thì, nhớ mang sách giao khoa với vở ghi đó nha?”
“Vâng, Mitsumine-paisen!”
Hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở ga lúc 10:00 rồi bắt đầu đi tới đấy với tinh thần vô cùng hứng khởi. Song, cửa hàng nằm gần ga lại quá đông đi thôi thế nên là bọn tôi không thể chen vào được, lúc đi tới thư viện thì bị nhắc vì làm ồn, còn quán café bọn tôi dự trù trước đó thì lại đóng cửa.
Thấy thế, Mitsumine đề nghị “Bố mẹ tôi đi công tác rồi nên đến nhà tôi học cũng được đấy.”
Lúc đầu, tôi đi đến nhà Mitsumine với nhiều năng lượng và nhiệt huyết lắm cơ, song mỗi lần cô nàng nói mấy thứ kiểu như “Bọn mình sắp tới rồi.” bao nhiêu thì tôi càng lo lắng bấy nhiêu. Lúc mà tới nơi rồi, thì tôi nhận ra đây rõ ràng là một tòa chung cư cao cấp và tôi chẳng biết phải nên làm gì lúc này cả.
Đoạn, khi mà tôi cuối cùng cũng đặt chân đến phòng cô ấy rồi thì tôi ngửi thấy một hương thơm nhè nhẹ, với cả chỉ có mỗi ai bọn tôi ở đây——
“Hể, cậu vẫn đứng đó à.”
“Hii!?”
“Ahaha, cái giọng điệu kiểu gì thế? Tôi có mang cho cậu chút trà nè, ngồi xuống tấm đệm này đi.”
“O-Okay. Cảm ơn cậu nhiều.”
“Thế thì lấy sách vở ra đi. Nói cho mà biết, tôi nghiêm khắc lắm đó nha, okay?”
Ahh, cứ thế này thì chết mất. Ngay cả việc hít thở còn khó khăn thế này thì sao mà tập trung học cho được đây? Sao mà được! Sao mà được! Chắc chắn là không được đâu!
———đó là những gì tôi đang tự nhủ trong đầu song.
“Không được đâu, A-kun. Nghiệm X chỗ này mất cơ nên…”
“Tại sao chứ!?”
“Tại sao á!? Đơn giản vì nó là như thế thôi!”
“Hảa!? Cậu có bao giờ nghĩ tới cảm xúc của nghiệm X khi nó bị xóa không vậy? Nói thật đi, cậu muốn biến những điều không thể thành có thể đúng không!? Hay là đây chỉ một nửa trong kế hoạch của cậu?”
“Nếu cậu có thời gian nghĩ về cảm xúc của nghiệm X, thì cậu hãy thử nghĩ tới cảm xúc của tôi khi dạy toán cho A-kun lúc mà cậu đang nói năng lung tung về mấy thứ gàn dở kia xem!?”
“Nhưng nghiệm X…”
“Im lặng đi! Toán không phải thứ mà có thể giải bằng cảm xúc đâu!!”
Ôi không, tôi hoàn toàn mất tập trung rồi. Tôi đã cố để tập trung vào rồi đó chứ. Cơ mà, toán quá là khó hiểu đi.
Tôi không biết cái này có phải gọi là trong cái rủi thì có cái may hay không, với cả tôi cũng không muốn gọi nó như thế đâu, cơ mà suốt hai tiếng nãy giờ đầu tôi chỉ có nghĩ về nghiệm X.
Thành thật mà nói, lúc đầu tôi chỉ lấy học nhóm làm cái cớ để trốn tránh mà thôi, song khi nhìn thấy Mitsumine tận tình giảng dạy cho tôi, thì tôi thấy là mình cũng phải nên cố gắng hết sức lực để xứng với công sức của cô ấy.
Tôi muốn trở thành nguyên do khiến Mitsumine từ bỏ việc tự vẫn.
Để hiện thực hóa điều đó, tôi phải nỗ lực hết sức mình để có thể đứng ngang hàng với cô ấy.
Thực sự, tôi không thể cứ đứng dậy dõng dạc nói to ước mơ đứng nhất toàn khối trong bài kiểm tra sắp tới hão huyền của mình được, song ít nhất điều tôi có thể làm bây giờ là đạt được điểm trên trung bình trong bài kiểm tra Toán tuần tới.
Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ vậy kể từ lúc đi học với cách tư duy luôn so sánh mình với người khác rồi dần dần tử bỏ mọi thứ vì thất vọng với bản thân.
Cũng giống như cách tôi từng chút thay đổi, tôi mong là Mitsumine sau khi gặp tôi cũng có thể đổi thay, ngay cả khi đấy chỉ là một chút.
“…Sao hả?”
Lúc mà tôi suy nghĩ về mấy thứ kia thì tôi cũng đang ngắm nhìn gương mặt của một Mitsumine đang nghiền ngẫm giải từng phương trình một, đột nhiên thì cô ấy ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi.
“………….”
Bởi vì thế nên đôi mắt của hai bọn tôi mới giao nhau. Có lẽ do tôi quá tập trung vào việc học đi nên tôi đã không nhận ra là bọn tôi ngồi gần nhau đến những này và khi nhận thức ra được điều đấy rồi thì đôi tai tôi liền đỏ ửng cả lên. Sau đấy, Mitsumine nghiêng đầu lấy tay vén một lọn tóc ra sau tai rồi mỉm cười. Rồi, đôi đồng tử trong đôi mắt to tròn như mèo ấy bất chợt nheo lại hồ như một con mèo thực sự vậy.
Hãi quá. Sợ là cô ấy sẽ thấu thị được tất cả các xúc cảm bao gồm cả những thứ mà tôi chưa nhận ra. Và nếu vậy thật thì tôi sợ rằng mối quan hệ này sẽ đi đến hồi kết mất.
Tôi tuyệt vọng cố gắng để giấu nhẹm đi những suy nghĩ kia, rồi khi tôi mỉm cười lại thì Mitsumine——
“À, ra là vậy. A-kun cậu đói rồi, đúng không?”
“Eh”
Nói đoạn, cô ấy lấy tay chống lên cằm rồi bắt đầu nở một nụ cười đầy tinh quái. Lúc mà tôi cứ ngơ ngơ nhìn vào cô ấy thì Mitsumine dường như đã biết được thứ gì qua vẻ mặt ngu ngu của tôi, thế nên cô ấy đứng dậy hỏi “Tôi đi làm đồ ăn trưa nè, omurice được không?”
Eh, eh, eehh??
“Ehhh!? Đồ nhà làm!? Do chính Mitsumine làm đó hả!?”
“Dù gì cậu cũng ở đây rồi, với cả nhà hàng omurice A-kun nói trước đó cũng khá xa. Đi đến đó không cũng mệt rồi nên tự làm ở nhà cho lành.”
?? Sao mà có thể chứ? Chúa ơi, để cho cái tình huống tuyệt vời này tồn tại có ổn không vậy??
“À, nếu cậu không muốn——”
“Ý tớ đâu phải như vậy đâu, tớ rất muốn ăn đó. Ngay cả khi cái giá phải trả là mạng sống mình thì tớ vẫn rất muốn ăn ý.”
"Ra vậy. Thế thì được rồi."
Nói đoạn, Mitsumine tỏ vẻ khó chịu ra mặt trước sự phấn khích của tôi, cơ mà giọng điệu của cô ấy thì lại không giống như người đang bất mãn chút nào. Rồi, cô ấy bảo tôi đợi chút và rời khỏi phòng.
“Chờ đã, tớ sẽ giúp cậu!!”
“Ể, giúp để khỏi học toán à?”
“Không phải, thì Mitsumine đã giúp tớ rất nhiều rồi nên tớ nghĩ mình phải có trách nghiệm đáp lại lòng thành đấy. Hãy để tớ giúp cậu! Hãy để tớ trở nên có ích đi!”
“...Ahahaha. Cậu bị sao vậy hả? Vậy thì tôi đoán là tôi phải vắt kiệt sức lao động của cậu rồi~~”
Rồi cứ như vậy, bọn tôi đeo tạp dề lên và bắt đầu làm omurice.
Nhân tiện, thì ngoại hình của Mitsumine trong tạp dề thì ờm, bạn biết đấy , ừm, thật sự "tuyệt đẹp" đến nỗi mà vốn từ của tôi cũng không đủ để có thể diễn tả được vẻ đẹp đấy.
Aah, không biết là giờ mình chụp lấy một tấm có được không ta.
"A-kun, đập rồi khuấy trứng đi nhanh!"
“Yes, my lord!” [Anh zai nói đoạn này bằng tiếng anh]
À vâng. Tôi đang làm việc mà. Tôi đang làm việc đó nha.
Trong lúc mà tôi làm mấy việc vặt linh tinh thì Mitsumine cũng nhuần nhuyễn xử lý các nguyên liệu để nấu ăn. Công nhận là cô ấy phân công công việc tốt thật, chỉ trong vài phút thôi món omurice ngon lành đã được lên dĩa rồi. Và đương nhiên rồi, bọn tôi cũng không quên dùng tương cà xịt lên để tạo thành một hình vẽ nào đó .
“Vậy thì cái này của Mitsumine, cái này của tớ nghen!”
“…Cái “TMA” trên omurice là gì đây?”
“Là ‘Cảm ơn cậu, Mitsumine, Aishiteru’ ” [Aishiteru = Tớ yêu cậu :> ]
“Nhân tiện, cái thứ nhìn giống người ngoài hành tinh ở dưới cuối là gì vậy?”
“Nhìn kiểu gì thì nó cũng giống mèo mà, đúng chứ??”
"…………Haa."
"Nào, đợi đã, đừng thở dài thườn thượt như thế chứ."
Tôi đã từng đạt điểm bốn ở môn vẽ hồi sơ trung đó, thật đấy. Cơ mà, tôi chưa được con năm bao giờ.
Tôi vội vàng ngăn không cho Mitsumine, người đã bỏ qua những lời bào chữa vô nghĩa của tôi, ăn omurice của mình.
“Dạ thưa khách hàng, vẫn chưa được đâu ạ.”
“Chưa được nữa hả!?”
“Cậu biết đấy, tớ chưa dùng phép lên món này mà.”
“Không, chẳng phải tôi là người làm món này sao!?”
“Đúng vậy, giờ tớ sẽ niệm một câu thần chú! Với tất cả tình yêu của mình——! Trở nên ngon miệng đi nào~! Cả cậu nữa làm đi, Mitsumine.”
“Ahh, trời ạ! Trở nên ngon miệng đi nào~!”
“Và giờ nó đã trở nên ngon miệng hơn rồi ~~. Itadakimasu.”
“…………Itadakimasu.”
Sau đấy, tôi đưa mắt ngắm nhìn một Mitsumine đang ngượng nghịu đưa thìa omurice vào miệng mình.
“Ể, ngon quá!”
Nó rất là ngon. Thành thật mà nói, nó còn ngon hơn cả quán omurice mà tôi định đi hôm nay đấy chứ. Tôi không ngờ là sự hoàn hảo của Mitsumine còn bao gồm cả việc nấu ăn nữa.
"Mitsumine nấu ăn khá tốt đó chứ nhỉ?"
“…Trình tôi còn hơn cả cái ‘tốt’ đó luôn nha. Nếu mà tôi không thể nấu ăn với làm việc nhà thì sao hai người bọn họ sao có thể yên tâm để tôi ở nhà một mình được, đúng chứ?”
“ ‘Hai người bọn họ’ là sao vậy?”
“Bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi rất tận tụy trong công việc của mình nên là họ thường rất bận. Hai người cũng rất hay đi công tác xa như hôm nay chẳng hạn này, nên là tôi phải đảm bảo chắc rằng mình có thể sống sót được.”
Nói đoạn, Mitsumine lấy một thìa omurice thật to đưa vào miệng rồi nhai chóp chép. Trông thấy gương mặt của cô ấy lúc này thì chắc không chỉ có mỗi tôi nghĩ cô gái này chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ đâu thôi nhỉ.
“Mitsumine, kể cả khi ở nhà đi nữa thì cậu vẫn là học sinh gương mẫu nhỉ.”
“…Cái gì, cậu đang chế giễu tôi đó hả?”
"Không, tớ tôn trọng điều đó và tớ nghĩ đó là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp. Ý tớ là, cậu làm thế vì cậu rất thương và lo lắng cho bố mẹ cậu, phải không?"
“~~~I-Im đi! “
Nội cách cô ấy phản ứng cũng đã nói lên tất cả rồi, cơ mà, Mitsumine bắt đầu múc omurice ăn với tốc độ nhanh hơn trước đó như kiểu muốn che giấu sự ngượng nghịu của mình vậy.
Ôi, cậu ổn không đấy? Má cậu phình lên giống như sóc ấy, cơ mà nó dễ thương lắm.
“Cậu biết đấy, cậu đâu nhất thiết phải lúc nào cũng phải tỏ vẻ mình là một cô con gái ngoan đâu. Nếu cậu mà mệt, thì bố mẹ cậu sẽ lo lắng lắm đó.”
“… Nhưng mà, bố mẹ tôi thích một đứa con ngoan ngoãn hơn. Và nếu tôi nói ra những điều ích kỉ, họ có thể sẽ bắt đầu ghét bỏ tôi mất. Vì thế nên tôi phải làm sao đó để có thể tự mình làm mọi thứ."
“Vậy à? Dù gì thì, đây cũng là quyết định của cậu.”
Đấy đúng là quyết định của của cậu thật, song đây cũng là nguyên do để tớ quyết định can thiệp với mớ rắc rối của cậu.
“Nói rõ là mình cô đơn cũng có sao đâu mà, đúng chứ? Sau cùng thì, chẳng phải cậu đồng ý học nhóm với tớ vì cậu cảm thấy cô đơn hay sao?”
“~~~HẢ!? Không có chuyện đó đâu nha! Với lại, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu đâu nha!”
Đoạn, Mitsumine đút thìa omurice cuối vào miệng rồi hét to “Cảm ơn vì bữa ăn.” và đi về phía nhà bếp. Sau đấy, cô rửa bát với vẻ mặt không cảm xúc hồ như biến thành một con robot vậy.
Tôi vừa ngây người nhìn chằm chằm vào người cô ấy vừa nhai chóp chép omurice.
Một cô gái hoàn hảo, không chỉ ở việc nhà, nấu ăn mà còn ở mảng học tập nữa. Nói thì dễ vậy thôi, cơ mà khi tôi xâu chuỗi lại những đặc điểm đấy của Mitsumine, thì để thực hiện được những việc đó thật chẳng dễ dàng chút nào.
(Nếu vậy, thì mình cũng không nên bỏ cuộc chỉ vì một bài kiểm tra Toán, nhỉ…)
“Được zồi!”
Miễn là Mitsumine sẵn lòng giúp tôi học thì tôi sẽ cố gắng hết sức.
“Mitsumine, để tớ giúp cậu dọn dẹp cho!”
Tôi đưa thìa omurice cuối cùng vào miệng rồi đứng dậy khỏi ghế, đi tới chỗ Mitsumine.
Tôi hi vọng là mình có thể từng chút từng chút một, dù chỉ là một chút thôi, giảm bớt đi được gánh nặng đè lên đôi vai cô nàng.
Giá mà tôi có thể tới gần được với nỗi khổ đau gặm nhấm con người cô ấy thêm chút nữa.
Nếu các bạn thấy cái tiêu đề nó sượng thì tôi xin lỗi, thật sự cụm "zero distance" tôi chả biết dịch thoát ý làm sao cả. "failing grade and you’ll have to do supplementary exams." Ở lại lớp mà vẫn làm bài thi lại được sao, tôi đoán là bên Nhật khác với Việt Nam mình. Omurice hay omu-rice là một ví dụ về yōshoku gồm một món ốp lết được làm từ cơm chiên với trứng bác chiên mỏng, thường được rưới ketchup lên trên. Là mấy cái thứ moe moe kyun đấy, song không có khúc moe moe kyun mà chỉ khúc đầu thôi. Trời ạ, giết tôi đi