Thứ hai. Kể từ lúc gặp Mitsumine đến giờ thì đây là ngày thứ hai nối tiếp tuần trước đó. Hay nói cách khác, hôm nay là ngày bọn tôi sẽ đi lấy ngọc trai và cũng là cái ngày định mệnh quyết định xem liệu Mitsumine có lựa chọn phương án tự vẫn nữa hay không.
Vào cái ngày quan trọng thế này mà vẻ mặt của Mitsumine khi bước xuống tàu nom mệt mỏi vô cùng.
“Hửmm, sao thế, Mitsumine? Cậu trông buồn ngủ–.”
“〜〜Im đi! Tôi đã thức trắng đêm!! Tại AI ĐÓ đấy!”
Mitsumine trừng mắt nhìn tôi đầy trách móc rồi đấm vào lưng tôi. Lý do đôi mắt cô ấy trở nên ươn ướt thế này có lẽ là do cô đang cố ngăn không cho mình ngáp chăng.
“Ồ, vậy là cậu thực sự đã coi bộ tớ giới thiệu cho rồi à?!”
“Là bởi vì có AI ĐÓ cứ cầu xin tôi xem một tập cho bằng được đấy, cậu biết không hả!?”
Và tất nhiên, “ai đó” mà cô ấy nhắc đến đấy là tôi rồi. Hôm nay (thứ hai) là một ngày vô cùng hệ trọng quyết định xem rằng liệu Mitsumine có tiếp tục sống nữa hay không. Do đó, nếu được thì tôi cũng muốn được ở bên cổ hôm chủ nhật.
Tôi sợ là cô ấy có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của mình hay gì đấy.
Song, bọn tôi không có dự định học nhóm vào chủ nhật, với cả tôi cũng chẳng có bất kỳ lý do gì để rủ cô ấy đi chơi cả. Dù vậy đi chăng nữa thì tôi vẫn mong là lựa chọn của cô ấy nghiêng về phía sống tiếp.
Thành thử, lúc bọn tôi chuẩn bị chào tạm biệt nhau thì tôi đã nài nỉ cô ấy xem một tập trong một bộ anime dài tập yêu thích của tôi, ở trên mạng bộ này có tên là “Cuộc phiêu lưu của Samegon.”
Câu chuyện kể về quá trình nhân vật chính Samegon, một chú cá mập, bơi khắp đại dương rồi theo đó phát triển thành một chú cá mập đầy trưởng thành và tuyệt vời. Mặc dầu, nội dung thì nghe giống anime dành cho con nít thật đấy, song bộ anime lại gây được tiếng vang trong lòng độc giả nhờ chất lượng hình ảnh đáng kinh ngạc, cách cốt truyện phát triễn lẫn yếu tố tình cảm trong anime đều được xây dựng vô cùng tốt, với cả bài học mà bộ anime này để lại tất cả chúng đều vô cùng sâu sắc và thú vị. Tất cả các yếu tố trên đều là những thứ biến bộ anime này trở thành đề tài nóng trên internet. Thậm chí, bộ này còn đạt được hạng nhất trong Savannah Prime, nền tảng phát trực tuyến nơi nó được công chiếu, thành tựu đấy hồ như là một bước để bộ anime đó củng cố vị thế siêu phẩm của mình. Hơn thế nữa, bộ anime này có 5 phần mà cả 5 phần đó đều liên kết với nhau, nhờ vậy việc xem những phần trước đó trở nên rất cần thiết vì đó là nền tảng để người xem có thể thỏa mãn đam mê dự đoán trước tình tiết phim của mình.
Nếu Mitsumine xem một tập rồi hơi hơi bị thu hút thôi thì hôm chủ nhật chắc chắn cô ấy sẽ không chết đâu. Tia hy vọng chợt le lói trong đầu tôi đó là lý do khiến tôi giới thiệu bộ anime đấy cho cô, song tôi không ngờ rằng cô ấy lại nghiện bộ đấy đến vậy.
"Thế thì cậu xem đến đâu rôi?"
“Giờ thì tôi đã xem hết—”
“Cậu hoàn toàn nghiện bộ đó rồi ha…”
“Có vấn đề gì không!?”
Trả lời ngay tắp lự luôn.
Thì, đúng là Samegon rất thú vị mà. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đám bạn tôi tỏ ra ngờ vực như thế nào lúc mà tôi mới giới thiệu bộ đấy, song, chỉ sau một tập thôi thì bọn nó đã đã thức trắng đêm để cày cho hết rồi.
“Ý tôi Samegon là một cậu trai tốt. Cậu ta luôn tự mình gắng gồng hết sức để vượt qua mọi thứ. Hơn nữa, dẫu cho bản thân có thiếu tự tin vì mình là một con cá mập đi chăng nữa thì cậu biết đấy, cậu trai đó vẫn ra sức để cứu giúp người khác.”
“…..”
“Tôi thực sự rất vui khi mà cậu ta cuối cùng cũng đã nhận ra rằng chỉ có mỗi sức mình thôi thì không thể làm được mọi thứ, sau đấy đi tới quyết định là sẽ tìm bạn đồng hành, dẫu cho nỗi sợ mình sẽ làm tổn thương bạn bè khi lại gần của mình. Mỗi lần mà có ai đó chấp nhận làm bạn đồng hành của chú cá mập đó thì tôi đều khóc cả đấy.”
“Ừm, một trong những thứ hay nhất của anime là quá trình phát triển của Samegron được truyền tải một cách rất đầy đủ, cậu biết đấy…. Cơ mà, cậu thực sự đã cày hết bộ tớ giới thiệu cho trong vòng một ngày… Ghê thật sự! Cậu thật sự là một người rất tuyệt đó.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi. Hãy biết ơn tôi hơn nữa đi. Cũng lâu lắm rồi tôi mới thức đêm như vậy đấy.”
Nói đoạn, Mitsumine phồng má lại bĩu môi hờn dỗi, song ngay cả vậy đi nữa, trên gương mặt ấy vẫn thấp thoảng dáng bóng của một nụ cười hạnh phúc.
Lúc đầu, tôi không nghĩ là Mitsumine là loại người sẽ thức trắng đêm đâu. Từ những gì tôi nghe được từ hôm học nhóm đấy, thì có vẻ như bố mẹ cô ấy không về nhà thường xuyên cho lắm, nên đó có lẽ là lý do mà cô ấy không bị bắt quả tang hay bị la mắng gì. Có lẽ đó cũng là lý do khiến cô ấy tạo cho mình nhiều áp lực đến vậy.
"Này, Mitsumine-"
“Sao?”
Cô ấy ngơ ra nhìn tôi.
“…Không có gì đâu.”
Sao mà tôi có thể nói với cô ấy hôm nay là một ngày định mệnh được.
Tôi đoán là Mitsumine có hơi giống với Samegon. Tôi thắc mắc rằng sao cô ấy lại có thể khóc chỉ vì một nhân vật anime nào đó kết bạn nhưng mà vẫn quyết là sẽ chết một mình được.
* +
Tan học. Cuối cùng thì bọn tôi cũng đã vượt qua mấy tiết học nhàm chán kia và lúc này đang trên đường đến bãi biển mà bọn tôi mới tới tuần trước. Gần 5 giờ chiều rồi mà bầu trời vẫn còn sáng trưng.
Thường thì vào 5 giờ chiều, tàu lúc nào cũng đông nghịt người. Song, vào ngày thường thì chả ai đi biển vào buổi tối cả, do đó chỉ có mỗi hai bọn tôi trên toa thôi.
Tàu tiếp tục lăn bánh về phía trước, làm cho cảnh vật xung quanh chúng tôi dần trở nên lạ lẫm hơn. Khi gần tới nơi rồi thì tim tôi bắt đầu đập nhanh thình thịch. Rồi đến cuối cùng thì tất cả những gì tôi có thể nghe lẫn cảm giác được bây giờ là nhịp đập dữ dội của tim bên trái ngực.
“…..Um, Mitsumine.”
Đấy là nói dối. Tại tôi vẫn có thể cảm nhận được phần vai bên phải của mình. Có một thứ gì đấy thoải mái dựa lên vai tôi, nhờ vậy mà mới có cái cảm giác ấm áp đến dễ chịu. Và đó chính là đầu của Mitsumine.
Có vẻ là việc thức trắng đêm đã khiến cô nàng kiệt sức rồi. Ngay khi vừa mới lên tàu, cô hồ như đã gật gù luôn rồi mà, rồi cuối cùng thì cô ấy cũng ngủ thiếp đi. Lúc tôi ngắm nhìn gương mặt ngáy ngủ của cô ấy, tôi nhận ra rằng đây có thể là lần cuối tôi được gặp cô gái này.
Song dù cho tôi có thử làm gì khác đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tưởng tượng ra nổi một thế giới mà thiếu Mitsumine. Tôi sợ phải mất đi hơi ấm dễ chịu trên vai mình này.
“Nếu cậu có thể sống tiếp bên tớ, dù chỉ là một chút nữa thôi thì sẽ tuyệt lắm đấy.”
Tôi thầm thì những lời đó với cô ấy với tông giọng rõ nhỏ. Chỉ cần nói ra thôi, đã làm nước mắt trong mắt tôi trào ra rồi. Mặc dầu chẳng có ai nhìn thấy cảnh đó đâu, song tôi vẫn giả vờ ngáp, cố thuyết phục bản thân rằng đôi mắt rơm rớm nước mắt đó của mình không phải là do khóc. Tôi tự nhủ với bản thân là mình ngáp âu cũng là điều hiển nhiên thôi, tại hôm qua cũng lo lắng quá rồi thức trắng đêm mà.
—Bởi lẽ tôi có cái cảm giác rằng nếu giờ tôi khóc, khả năng Mitsumine tự vẫn sẽ thành hiện thực mất mất.
“Mitsumine, Mitsumine. Dậy đi, bọn mình tới rồi nè.”
“……..Ugh..”
Tôi gọi cô ấy dậy vài lần và rồi cuối cùng cô ấy cũng chịu mở mắt ra. Cổ nom chệnh choạng vô cùng. Đoạn, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô ấy nói vài lời và xen giữa những lời nói đã là những cái ngáp.
“Tôi… đã ngủ gật… sao?”
“Ừ, cậu ngủ say như chết luôn đó.”
“Uuu… Nhưng đây rõ ràng là lỗi của cậu, tại cậu mà tôi mới thức trắng đêm đấy. Như thế còn chưa đủ hay sao mà cậu còn bắt tôi chia sẻ cảm nhận của mình về bộ anime đấy nữa. Cậu tồi lắm.”
“….Thế nên tớ mới đã đứng ra nhận trách nghiệm làm gối cho cậu–”
Lúc đi qua cửa soát vé, chúng tôi tiếp tục trao đổi những lời nói vô thưởng vô phạt. Rồi, tôi đi tới hướng biển, kéo theo một Mitsumine đang ngái ngủ.
"Bọn mình vẫn chưa chơi xong shiritori xong, nhỉ..."
“Ừm”
“Trời hôm nay đẹp thật đấy.”
“Chắc vậy.”
“Mà, trời nóng thực sự.”
“Ừm.”
"......Cảm giác biển xa quá đi..."
“Ừm.”
Nè, sau vụ này cậu vẫn định chết sao?
Tôi không thể hỏi một câu như thế được. Thay vì làm vậy thì bọn tôi chỉ nói về mấy thứ tầm phào nào đó. Và bọn tôi cứ tiếp tục làm vậy, lảng tránh đi vấn đề cốt lõi, cho đến khi đến cửa hàng bọn tôi lấy ngọc trai bữa trước.
“X-Xin lỗi, bọn em là người đã tới đây tuần trước–”
“Ồ! Cặp uyên ương kia ơi!”
Cặp uyên ương sao. Nghe những lời đó, trái tim tôi như muốn quặn thắt lại vậy.
Cơ mà, giờ không phải để kích động.
Tôi giả vờ cười rồi theo chân chị nhân viên đó vào phía sau cửa hàng.
Tự nhiên, tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng. Cảm giác như tôi sắp phát điên lên vậy.
“Đây là thành phẩm này. Vì hai đứa em là cặp đôi nên bọn chị quyết là sẽ gia công thành nhẫn.”
“Oh~! Cảm ơn chị nhiều lắm ạ!!”
Chị nhân viên đấy mỉm cười rồi đưa cho tôi một khay đựng hai chiếc nhẫn nhỏ.
"Đây là những chiếc nhẫn làm ra để đeo ở ngón út. Chúng được gọi là nhẫn ngón út. Gần đây, bọn chị cũng đã làm một cặp nhẫn ngón út cho một cặp đôi và họ thực sự rất hài lòng về cách cặp nhẫn đó hòa hợp với nhau."
Cụm “hòa hợp” làm tôi cảm thấy căng thẳng.
Ngay từ đầu bọn tôi thậm chí còn chẳng phải là một cặp đôi mà, với cả, đối với Mitsumine, người lúc này đang muốn chết, thứ này chẳng khác gì lời nguyền trói buộc cô cả.
Tôi thắc mắc là khi nghe những gì chị nhân viên đấy nói thì cô ấy đang trưng biểu cảm gì.
“Hmm~~ Mấy chiếc nhẫn này tuyệt thật đấy.”
Hiển nhiên là tôi quan tâm đến cảm nhận của Mitsumine về mấy chiếc nhẫn kia hơn là cảm nhận của tôi rồi.
Cơ mà, tôi nên gọi những xúc cảm lẫn nỗi lo toan này là gì đây?
Với cả, liệu ngày mai Mitsumine có còn ở trên thế gian này để cùng cười đùa với tôi nữa không.
Cảm giác như là tâm trạng của tôi ngày càng chùng xuống vậy. Trái ngược với tâm trạng của tôi, chị nhân viên đấy mỉm cười còn tươi tắn hơn rồi nói tiếp.
“Rồi sau đấy, hình như họ còn đi thủy cung cùng nhau nữa đấy. Một trong những bức ảnh họ chụp cùng với chiếc nhẫn viral trên mạng xã hội, nhờ vậy nên dạo này mới có rất nhiều người tới thăm thú chỗ này!”
“Hmmm—, trùng hợp ghê ấy. Bọn em định tuần tới đi thủy cung luôn đó ạ!”
Mitsumine, người cúi đầu nhìn xuống sàn nãy giờ, cuối cùng ngước mắt lên rồi nói thế với chị nhân viên.
"……Hả?"
Khoảnh khắc nghe những lời đó, tôi cảm thấy như kiểu mình vừa bị ném sâu xuống nước vậy. Giọng nói của Mitsumine lúc thực hiện lời hứa với tôi dần biến mất khỏi tâm trí này. Như là một nỗ lực để thoát khỏi trạng thái choáng váng này, tôi lấy bàn chân giẫm ngón chân cái còn lại. Đau quá. Nó vẫn đau như thường. Đây không phải là mơ.
Vậy, về cơ bản….
——Liệu có ổn khi nói là tuần tới tôi vẫn có thể được cùng cười đùa với Mitsumine không vậy?
* +
“A-kun, tôi không thể tin tưởng cậu được nữa rồi. Tôi ghét cậu.”
"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi mà, làm ơn hãy tha cho tớ đi. Vừa nãy, tớ nói dối đó. Làm sao có chuyện tớ quên vụ lời hứa được!”
“Không đời nào. Không thể tha thứ cho được. Đừng có lẽo đẽo theo tôi nữa. Sao cậu không ở đây rồi ngắm biển suốt đời đi nhỉ? Và lúc đang ở đấy, sao lại không chìm xuống biển rồi biến thành rong biển đi nhỉ?”
“Không phải—tớ thật sự rất muốn đi thủy cung— “
“Thật không đấy? Chẳng phải, cậu là người quên đi lời hứa sao? Thực ra là chỉ có mỗi tôi mong đợi về chuyến đi này thôi ha?? Ah, tôi không thể tin tưởng cậu được nữa rồi! Tôi phải rủ ai đó khác đi cùng thôi!”
“Tớ thật sự vô cùng xin lỗi! Dù gì thì lời hứa đó cũng là do tớ ép buộc cậu mà ra nên tớ nghĩ cậu đã quên mất rồi…”
Chúng tôi đang trên đường về lại ga tàu.
Mitsumine, người trái ngược lại hoàn toàn với những lời nói gay gắt đó thì đang khóc thút thít, còn tôi thì đang tuyệt vọng cầu xin cô ấy tha lỗi cho. Cả hai bọn tôi lúc này đang tản bộ cùng nhau, ánh nắng chiều tà thoảng thấp chiếu đến làm cho bóng của hai chúng tôi kéo dài.
“Hừmmm. Vậy đấy là lý do tại sao mà vừa nãy cậu trông như người sắp chết đấy à, A-kun.”
“Hửm?”
“Không, không có gì đâu… Tôi cũng tò mò về đám sứa lắm đấy. Nên là tới lúc đó thì tôi không thể chết được. Nếu tôi chết mà cậu vẫn quyết là tới xem một mình thì tôi sẽ biến thành ma rồi nguyền rủa cậu mãi mãi đấy.”
“…….”
Chúng tôi chắc chắn là đã hứa rồi. Hứa là sẽ tới thủy cung.
Cơ mà, bọn tôi chưa có quyết định ngày cụ thể hay gì cả thế nên đó chỉ là một lời hứa xuông mà thôi. Lúc đấy thì tôi muốn thử mọi cách để ngăn Mitsumine không tự sát, thành thử tôi mới hứa như thế, dù đó chỉ là hứa xuông đi chăng nữa.
Ngay cả tôi cũng thấy mình quá đáng khi ép cổ hứa như vậy chứ, dầu thế cô ấy vẫn mong chờ vào chuyến đi đó.
Cô ấy thật quá là dễ thương lẫn đáng quý đi.
Và hơn thế nữa, khi nghe được cụm “Tới lúc đó thì tôi không thể chết được” được từ khuôn miệng cô ấy thì đã chứng tỏ là mai tôi sẽ được gặp cô ấy rồi. Tôi thực sự hạnh phúc lắm.
“…Sao cậu lại tự cười một mình vậy… Tôi vẫn bực lắm đấy nha? Đúng là không thể tin được mà! Dẹp hết cái vụ đi chơi cùng luôn đi!”
“Khoan đãaa?! Dừng lại tí nào, tớ van cậu đấy, hãy cho tớ thêm một cơ hội cuối đi!! Một lần cuối cùng! Làm ơn đấy hãy cho tớ cơ hội cuối đi!!”
“Vừa giây trước, tôi mới cho cậu đó. Lý do cơ hội cuối cùng gọi là cơ hội cuối cùng là nó chỉ có một thôi đấy.”
"Uuuu….."
“Chà, vì tôi là người vô cùng tốt bụng nên là tôi sẽ cho cậu thêm nốt một cơ hội nữa, okay? Cơ mà, lần này thực sự là lần cuối của cậu đó nha!”
Biểu cảm của Mitsumine hiện giờ hoàn toàn trái ngược với lời nói vừa được cất ra. Cô ấy lấy ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi với nụ cười đầy hạnh phúc.
“Khi bọn mình tới thủy cung thì phải theo lộ trình tôi đã vạch ra trước đó! Tôi thật sự rất muốn xem dáng đi lạch bà lạch bạch của chim cánh cụt đó nha nên là nếu chúng ta mà không coi được thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu đó!!”
Có vẻ như cô gái hoàn mỹ, xinh đẹp này sẽ sống tiếp thêm một tuần nữa rồi.
“Same” bên Nhật có nghĩa là cá mập. Không tin dùng gg dịch thử đi :>