Trung tâm trò chơi với Mitsumine
Mới sáng sớm trời đã mưa phùn, như thể nó đang cố để dập tắt cái nóng hôm qua vậy. Thế nên là, tiết trời khá là ẩm ướt.
“Ồ—! Mitsumine, tuyệt quá đấy—!!”
“Im lặng cái đi với cả xem thì xem cho đàng hoàng cái xem nào! Xấu hổ lắm đấy!!”
Mitsumine khỏi bệnh và đã đi học trở học trở lại rồi, và sau khi tan học, thì bọn tôi đến trung tâm trò chơi. Chà, nói cho chính xác hơn, chỗ này giống một khu vui chơi giải trí.
Bên ngoài trung tâm trò chơi, nơi chỉ cách trường bọn tôi hai ga tàu, có lồng bóng chày, một vài bàn bóng bàn, với vài cơ sở thể thao khác xung quanh nữa.
Để hiểu sao mà hai đứa vốn xuốt ngày ngồi lì ở phòng học trống, lại đến cái chỗ như vậy thì ta cần phải quay lại về thời điểm cách đây vài phút trước đó.
“Tớ chán rồi.”
“….Hở?”
“Chán đâm hải tặc rùi.”
Ờ. Tôi bắt đầu chán trò này rồi. Dĩ nhiên lý do là bởi tôi lúc nào cũng thắng, và mỗi lần thắng, tôi đều thấy tội cô ấy cả. Mỗi lần bọn tôi gặp nhau sau giờ học trong căn phòng trống này, bọn tôi lúc nào cũng phải chơi ít nhất một màn, cơ mà đâm hải tặc vốn dĩ không phải là kiểu trò chơi mà bạn chơi mỗi ngày cả.
“Vậy là cậu định rút lui trong lúc cậu vẫn đang thắng thế ấy hả? Đồ hèn hạ!!”
“Hở—? Tớ đâu có định rút lui trong lúc thắng thế đâu, với cả tớ cũng không có hèn hạ đâu nhá~~. Dù bọn mình có chơi bao nhiêu lần đi nữa, thì tớ vẫn thắng mà thôi~~”
“….Xin lỗi, tôi nhỡ đánh cậu rồi.”
“Không thể nào, báo cáo sự việc ngày hôm nay một…!!”
Cô ấy đập một cái ngay lưng. Có phải cô ấy ngày càng trở nên cộc cằn không vậy? Hay là do tôi nghĩ thế thôi? Là do tôi tưởng tượng ra thôi đúng chứ??
“Thế thì, hôm nay cậu muốn làm gì đây?”
“Tớ bảo chán là vì không có ý tưởng về trò gì mới cả. Hay là cùng nghĩ đi. Cảm giác là tớ đã từng hỏi câu này rồi, cơ mà cậu có muốn đi đâu không, Mitsumine?”
Thế là tôi quyết định hỏi Mitsumine xem cô muốn làm gì.
Đây là một canh bạc tất tay. Nếu cô nói là chẳng muốn làm gì cả, về nhà luôn đi cho rồi thì những gì hôm nay cần phải làm thế là xong rồi. Cơ mà, việc cô ấy không trả lời ngay tắp lự như ngầm nói rằng cô ấy sẵn lòng đi chơi với tôi vậy.
Khi trông thấy nụ cười của cổ, tôi đã không thể giấu nổi niềm hạnh phúc của mình, và rồi tôi tiếp tục câu trả lời của cô ấy. Cuối cùng, thì cô ấy mở miệng ra nói cơ mà tông giọng ấy ngập ngừng vô cùng.
“Có lẽ… trung tâm trò chơi… hay gì đó chăng.”
“…Hửm?”
“Tôi nói trung tâm trò chơi! Có vấn đề gì sao?!”
“Không có vấn đề gì hết ấy, nhưng mà—! Cậu thực sự chưa tới đó bao giờ sao!? Cậu thực ra là một cô tiểu thư hàng thật giá thật, đúng không!”
“…. Hồi nhỏ tôi từng tới rồi. Cơ mà, tôi không đến đó nữa không phải là bởi tôi là “tiểu thư” hay gì cả. Tôi không đến đó nữa là vì không có ai mời đi chơi cùng. Chắc là do ấn tượng của mọi người về tôi không phải là người thường tới chỗ như vậy.”
“………..”
Mitsumine trả lời một cách hờ hững. Hờ hững đến nỗi suýt làm tôi tin rằng cái chuyện đó chẳng to tát gì cho cam. Chẳng phải đấy là một ký ức khá là đau thương sao?
Đấy không phải thứ mà cậu có thể hờ hững nói ra như không đâu, cậu biết chứ?
Hay là cổ chỉ nói cho qua chuyện thôi?
“Thì, nếu cậu không muốn đi, thì cũng không sao đâu… bọn mình không cần phải đi—“
“Tôi muốn đi nha, được chưa. Thực ra, thì đúng lúc mà tôi muốn đi luôn. Cùng tới trung tâm trò chơi nào~!”
Cô ấy nom có chút ngượng nghịu và do dự không biết có nên đi hay không, thành thử thay vì hích thêm cú nữa thì tôi liền bật điện thoại rồi tìm nơi bọn tôi có thể đến. Nhiều người nên lấy “lúc có ý tưởng rồi thì hãy thực hiện liền” làm phương châm sống của mình đấy. Suy cho cùng, thì cuộc đời vốn ngắn ngủi mà.
“Ồ, chỗ này được đó. Web này nó còn nói chỗ đấy không chỉ còn có trung tâm trò chơi, mà còn có mấy hoạt động thể thao để mình chơi nữa này!”
Chỗ này cũng khá gần trường nữa, và thế là bọn tôi đợi cho học sinh thưa đi bớt rồi bắt tàu đến đó.
“Tuyệt quá, Mitsumine! Là chỗ này đấy!!”
“Không cần phải nêu rõ cảm nhận cho tôi biết đâu, nghe chưa!”
Ngay khi vừa đặt chân tới trung tâm trò chơi, bọn tôi liền đến chơi trò mà Mitsumine nói là muốn chơi nhất, ngạc nhiên thay đó là một trò bắn súng.
Và bọn tôi bắt đầu chơi ở chế độ co-op, cơ mà rốt cuộc tôi lại chết ngay đầu màn bởi một con zombie, thế nên giờ Mitsumine đang đánh solo.
Mặc dầu, trò chơi được thiết kế để hai người chơi, song Mitsumine với sức mạnh áp đảo của mình cứ thế mà đi tiếp đến màn tiếp theo.
Còn về phần tôi, thì tôi đang cổ vũ bên cạnh.
Cái cách chơi ấy của ấy hay đến mức làm tôi mê hoặc. Cảm tưởng như tôi có thể ngắm nhìn cô ấy chơi mãi mãi vậy.
“Ồ, hay quá—!”
“Pewpewpewpewpew”
“Hở? Bộ cậu là thiên tài hay gì vậy?”
“Boom, boom boom!”
“Ồ~~ ngầu quá đi mất!”
“~~Cậu có thể im lặng rồi ngồi xem cho đàng hoàng được không!? Với cả, không cần phải tạo ra mấy tiếng súng nổ kia đâu!”
“Đ-Được rồi, mình im lặng—”
Cổ giận rồi. Trời ạ, tôi đang cổ vũ với tạo tiếng động hăng say, vui vẻ vậy mà.
Mitsumine liếc sang tôi cái trước khi đưa ánh mắt sang chỗ trò chơi đua xe với trò chơi nhịp điệu, cử chỉ ấy như bảo tôi đi chơi trò khác cũng được.
“Này, A-kun, sao cậu không đi chơi trò khác đi?”
“Hể, tớ phiền vậy sao?!”
“…. Cậu không có phiền. Cơ mà, cậu có làm gì vui đâu mà. Xem người khác chơi sao mà vui được.”
“Không, thực ra thì mấy trò này làm tớ rất vui ấy chứ.”
“Hừm— tôi hiểu rồi. Cậu kỳ quặc quá đấy, A-kun.”
Boom. Tiếng Mitsumine bắn tên lửa vang lên ầm ĩ.
“Thế thì, cậu có thể ở đây.”
Sau đấy, lối chơi của Mitsumine trở nên hoành tráng kinh khủng. Không biết là có phải cổ chơi thế là để tôi coi thấy vui hay không. Trong lúc đang suy nghĩ về việc mình sẽ hạnh phúc đến những nào nếu đó là sự thực, thì tôi có nhìn qua gương mặt của cô, cố gắng làm sao để cô ấy không phát hiện ra điều đó.
(Chà, dù gì thì biểu cảm của Mitsumine là thứ khiến việc coi xem này vui mà.)
Không biết là cô nàng có nhận ra đôi mắt mình lắp lánh như thế nào khi bắn hạ zombie không nhỉ. Không biết là cô ấy có nhận ra khóe miệng mình đang cong lên không ta.
Cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi thấy Mitsumine mang một gương mặt hạnh phúc như thế vậy. Dạo gần đây, có cảm giác là tôi đã thấy được nhiều khía cạnh khác mà tôi chưa hề biết tới về cô gái mang tên Mitsumine này. Và điều đó làm tôi hạnh phúc lắm.
“Tiến lên nào, vì một thứ điểm cao!!”
Trong lúc tôi mải ngắm nhìn cô ấy, thì có vẻ như cô nàng đã hạ được boss luôn rồi.
Đoạn, một dòng chữ lớn “BẠN ĐÃ THẮNG” cùng với dòng “HẠNG NHẤT” hiện thị trên màn hình.
Hể, chẳng phải như thế là kinh quá rồi sao??
“Nè, A-kun cậu có thấy không?! Tôi chưa bao giờ được hạng nhất bao giờ đấy! Tuyệt ghê ấy ha?!”
“À, duh chẳng phải màn hình đã hiện quá rõ rồi sao?! Cậu tuyệt lắm đó! Nhanh chụp một tấm nào!”
"...Không sao đâu. Ý tôi là nó cũng chỉ là bảng xếp hạng của những người đến đây mà thôi."
“Mấy cái vụ bảng xếp hạng của cửa hàng này, cửa hàng kia gì đấy chả quan trọng. Dù gì thì, cậu cũng tuyệt lắm đó! Tớ chụp một bức nghen!!”
“Sao cậu lại chụp hả, A-kun?! Có phải là cậu chơi được từng đấy điểm đâu, cậu biết không hả?!”
“Ể, nhưng mà không phải đây là một trong những thành tích quan trọng của Mitsumine sao?... Được rồi, tớ chụp rồi đó nha. Về nhà đi tớ airdrop cho. Giờ ta đã có bằng chứng hình ảnh rồi, thế nên cậu sẽ luôn có thứ để viết vô mục “kĩ năng đặc biệt” ha!!”
“Không, không bao giờ có chuyện tôi viết cái đấy xuống đâu.”
À, ra là cô ấy không muốn ghi xuống à.
“Cậu thực sự nên… Ý tớ là, lúc cậu chơi nhìn cậu vui lắm đấy.”
“.......Nhưng mà cậu không thấy kỳ lắm sao?”
“Hở?”
“Như tôi đã nói đó, hồi xưa tôi có tới trung tâm trò chơi rồi. Mọi người ai cũng thấy bất ngờ về trình độ bắn súng của tôi cả.”
“Sao mà tớ lại phải thấy kỳ chứ? Với cả, “bất ngờ” không nhất thiết có nghĩa là kỳ quái hay gì cả. Gap moe có tồn tại mà, và tớ cũng nghĩ cậu giỏi bắn súng ngầu lắm. Thật sự nó làm tớ thích cậu nhiều hơn ấy chứ.”
Trong lúc tôi nói, thì tôi có nghĩ lại gương mặt rạng rỡ của Mitsumine trước đó.
Ừm, nó chắc chắn là lý do khiến tôi thích cô ấy nhiều hơn.
Gương mặt vui vẻ của cô ấy là thứ dễ thương nhất trên thế gian này.
“……….”
Tôi chợt nhận ra là khuôn mặt Mitsumine đỏ bừng cả lên.
Hửm? Tôi có nói gì lạ lắm à…
──── “Thật sự nó làm tớ thích cậu nhiều hơn ấy chứ”
Uhh, tôi đã nói thế. Tôi đúng là đã nói thế thật, nhưng mà—
(Nhưng mà, mình chả nói thứ gì sai hết ấy.)
Nghĩ như vậy trong thâm tâm, ánh mắt tôi giao vào ánh mắt của Mitsumine rồi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Đến lúc này, thậm chí cả cổ của cô nàng cũng dần nhuộm sắc đỏ.
Nếu là tôi trước đó không lâu, thì tôi đã hoảng loạn kinh khủng rồi cố để đánh lừa cô ấy rồi. Lý do mà tôi có thể nói ra điều đó một cách đường hoàng là bởi tại một thời điểm nào đó, tôi đã nhận ra cảm xúc ngưỡng mộ ngày nào đã dần thành hình dạng của tình yêu.
Ý tôi là, lúc này thì ổn thôi. Tôi phải thừa nhận là tôi đã tuyệt vọng trốn chạy khỏi cảm xúc này, cơ mà tôi đoán đây là lúc để trả giá cho quyết định đó. Bất kể cho đấy có là mong muốn cùng cô ấy ngắm cảnh, bồn chồn lo lắng vì cô ấy cảm lạnh, hay là cảm thấy vui vì nụ cười đấy đi chăng nữa, thì đó tất cả cơ bản đều là do tình yêu mà ra. Mặt khác, tôi không hiểu sao tôi lại tốn nhiều thời gian để đặt tên cho cảm xúc này đến vậy. Có lẽ là bởi tôi đã vô thức cảm tưởng rằng nếu làm thế tôi sẽ càng tuyệt vọng muốn cô ấy sống hơn nữa.
Mấy thứ “hoàn hảo” “đặc biệt” hời hợt gì đấy kia không còn quan trọng với tôi nữa.
Tôi thích cách mà cô nàng đôi khi lại ngây thơ mỉm cười, thích sự chật vật của cô ấy trong những việc không làm được, thích cái cách đôi khi cô nàng cau mày khó chịu, thích cái cách cô ấy phun ra những lời độc địa, và thậm chí tôi còn thích cái cách mà cô tức giận nữa.
Tôi thích mặt không hoàn hảo đấy của Mitsumine.
Tôi muốn ở bên cô ấy mỗi ngày, cùng nói chuyện về những thứ ngốc xít, cùng thưởng thức những món ăn ngon và nói về việc tôi hạnh phúc như thế nào khi được ở bên cô.
— Đó lý do khi nghe cô ấy “Tôi muốn chết” thì tôi lại sợ hãi đến vậy.
Lúc đang nghĩ về mấy thứ này, tôi chợt nhớ đến những lời đã thoáng hiện trong tâm trí lúc tôi ngăn Mitsumine tự vẫn. Có lẽ, những xúc cảm đấy đã luôn hiện hữu rồi.
Bởi vì dĩ nhiên rồi, bạn đâu muốn cô gái mình thích chết đâu đúng không. Dĩ nhiên, là bạn muốn cô gái đấy ở bên bạn, và dĩ nhiên bạn muốn cô ấy hạnh phúc rồi!!
“Sao vậy? Bộ tớ nói gì lạ lắm à??”
Làm sao mà tôi có thể chỉ đứng lì ở đấy mà chẳng làm gì được?
Với lại, dáng vẻ Mitsumine xấu hổ lúc này khiến tôi hơi mong đợi chút….?!
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và hình bóng tôi cũng được phản lại trong đấy. Đôi mắt to tròn ấy cũng phản chiếu những ánh đèn rực rỡ đặc trưng của trung tâm trò chơi, những thứ đó làm cho đôi mắt cô lấp lánh tựa hồ những vì tinh tú vậy.
(Uwaa, cô ấy dễ thương quá.)
Sau khi nhận ra là mình thích Mitsumine, cảm xúc tôi như kiểu bị dính bug vậy. Đúng là tôi biết là cô ấy rất dễ thương, cơ mà nhờ cái hiệu ứng “bản hiệu chỉnh bí ẩn” đó mà ngoại hình cô còn dễ thương gấp 1867 lần so với 15 phút trước.
Nếu bây giờ tôi bị gọi là mấy thằng creep, chắc tôi sẽ chết mất.
Khi những suy nghĩ này sượt qua tâm trí tôi, tôi nắm chặt tay mình lại.
Mitsumine là người chịu thua trước tiên và đã nhìn sang hướng khác.
“…. Không thực sự thế sao?”
Giọng nói ấy khi thốt ra nghe thật mỏng manh, như kiểu cô đang tuyệt vọng kiềm nén thứ gì đó vậy. Mặc dầu, câu nói đấy chỉ có ba từ thôi, song nó làm cho không khí trở nên căng thẳng, kéo theo đó trái tim tôi cũng cảm thấy bất an.
“…Cảm ơn. Sau này nếu thấy thích, thì tôi sẽ ghi vào mục ‘kỹ năng đặc biệt’ vậy”
“Ồ, tuyệt vời.”
Cảm giác là nếu tôi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mitsumine thì tôi sẽ thích cô hơn nữa quá (mà chuyện đó cũng đã xảy ra rồi), với lại một số từ như “dễ thương” có thể sẽ chuồn khỏi miệng tôi dưới dạng tiếng lẩm bẩm mất, thành thử tôi cũng như cô ấy, nhìn về hướng khác. Trời ạ, bọn tôi đang làm cái quái gì vậy?
“Bọn mình chơi gì tiếp đây? Tớ muốn đến buồng Purikura thử!”
“A-kun, vẫn còn nửa thế kỉ nữa cậu mới có đủ trình chụp hình ở buồng Purikura ấy.”
“Ồ, thật à? Chà, tớ là chàng trai đi trước thời đại nửa thế kỉ mà, thế nên tớ sẽ chấp nhận thử thách này.”
“Không đời nào có chuyện cậu đi trước thời đại được, cậu biết không hả? Ý tôi là, A-kun, thứ tốt nhất cậu có thể làm có lẽ chỉ là ra tay chữ V thôi à.”
Rốt cuộc, tôi chỉ có được nói những thứ nhẹ nhàng, vui vẻ này. Tôi sợ là nói năng nghiêm túc, mọi thứ sẽ kết thúc một cách thảm hại mất.
Tất nhiên, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu tình cảm của mình được đáp lại, cơ mà tôi thắc mắc là cảm xúc của cổ về tôi thực sự là như thế nào.
Tuy nhiên, tôi không thể hỏi trực tiếp được, thành thử bọn tôi cứ tiếp tục nói về những thứ vô thưởng vô phạt rồi đi đến buồng purikura.
“Nhét tiền vào và chọn phông nền đi, rồi sau đấy bọn mình sẽ chụp.”
Đúng là nữ sinh cao trung chính hiệu có khác. Dĩ nhiên là cô ấy quen chụp ảnh trong đấy rồi. Tôi làm theo chỉ dẫn của cô ấy và nhét tiền vào. Đoạn đi vào trong và ngay khi vào tôi liền lập tức hối hận.
“Bây giờ chúng sẽ chụp ảnh! Đầu tiên, ngồi xuống rồi cả hai lấy tay tạo hình trái tim nào! Mục tiêu là để cho mọi người thấy hai người gần gũi đến thế nào nghen~!”
….Mấy người đùa với tôi ấy hả? Nữ sinh cao trung thời nay ngồi gần nhau vậy hả??
“Tư thế mà máy nói làm là phải làm, nghe chưa!”
Cô ấy miễn cưỡng đặt lưng mình gần lại lưng tôi. Hơi ấm lẫn sự mềm mại từ cơ thể cô ấy, tôi có thể cảm nhận được.
“Vâng, đã rõ!!”
Trước mắt, thì tôi đã làm rồi. Tôi đã làm đúng như thế rồi, nhưng–
Mitsumine đang ở ngay sát bên tôi luôn á. Khoảng cách gần quá— Âm thanh tim tôi lúc này đang đập, âm thanh này tôi chưa nghe thấy bao giờ cả.
Hể? Hôm nay là ngày mình chết ấy à…?
“Tiếp theo, bạn hãy dùng tay tạo hình trái tim!”
“….A-kun, đưa tay đây nào.”
Tôi chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa, cơ mà nếu Mitsumine đã yêu cầu thế thì tôi đoán là tôi phải làm rồi. Hầu như mấy chuyện xảy ra sau lúc tôi lẽn bẽn đưa tay ra thì tôi không nhớ, cơ mà tôi nhớ là tôi có tận hưởng những khoảnh khắc đấy.
Sau đó, Mitsumine kéo một tôi đang choáng váng đến buồng mình có thể chỉnh sửa bức ảnh. Tôi, lúc này, đang ngồi nghệt ở hàng ghế bên ngoài buồng. Tôi nghĩ chỉnh sửa là thêm ngày tháng vào rồi thêm mấy dòng chữ vào bức ảnh là xong, cơ mà thực sự thì tôi cũng không biết quá rõ về mấy thứ đấy, thế nên tôi để Mitsumine làm hết. Nói thì nói vậy chứ, tôi đoán xu thế hiện nay là không có thêm thắt quá nhiều chi tiết, bởi lẽ cổ ra khỏi buồng khá nhanh. Sau đấy, bọn tôi ngồi tán nhảm linh tinh chờ cho bức ảnh được chỉnh sửa xong.
“Mitsumine, lấy ảnh xong rồi cậu còn rảnh không?”
“….Sao hỏi thế?”
“Ý tớ là dù gì cũng đã tới đây rồi, sao bọn mình không tới mấy khu thể thao chơi đi.”
“Ờ, được thôi. Cậu muốn đi đâu nào?”
“Đánh bóng chày thì sao? Nhìn cậu có vẻ là chưa chơi bao.”
“Ừm, đúng là tôi chưa chơi bao giờ. Thế thì chơi thử đi…. Ồ, bức ảnh ra lò rồi nè.”
Thấy xong rồi, Mitsumine đến chỗ buồng, cúi xuống rồi lấy miếng giấy dán sticker, rồi tách chúng ra khỏi miếng giấy, đưa cho tôi một cái móc. Tôi đoán mấy miếng sticker này dạo này được thiết kế làm sao để ta có thể dễ dàng tách ra đây mà.
Tôi trong bức ảnh này nhoẻn miệng cười rất tươi với trông hơi hạnh phúc quá rồi. Ra là vậy, tôi đã hạnh phúc đến những này sao. Kiểu rất rất hạnh phúc luôn ấy. Tuy có chút hơi xấu hổ khi mà Mitsumine thấy được bức này, song tôi đoán bây giờ đã quá muộn để sửa sai rồi.
“Hể, Mitsumine, sao lại có miếng dán trên mặt cậu vậy? Có phải là do lỗi gì không?”
Cái bức đầu tiên, cái bức bọn tôi chụp quay lưng lại với nhau.
Trong bức đấy, có một hình trái tim lớn dán lên mặt cổ.
“…Bức hình đó có chút vấn đề, thế nên tôi mới che mặt lại đó!”
“Tại sao chứ— Lãng phí quá đó! Cậu đã dễ thương sẵn rồi nên kể cả khi có vấn đề gì đi nữa, thì độ dễ thương của cậu cũng đi từ nhất sang hơn mà thôi.”
“Đ-Đừng có nói oang oang mấy thứ xấu hổ đấy ra nữa! Tôi che lại là bởi nó nhìn không có đủ đẹp, nghe chưa!!”
“Hể-!? Nếu lý do là vậy thì chẳng phải vấn đề ở đây không phải là mặt tớ sao!!!”
“Không, mặt cậu không phải là vấn đề ở đây!! Ý tôi chỉ là… dù gì mặt cậu lúc nào chẳng vậy!”
“Không, vậy ý cậu là, mấy bức hình có mặt tớ sánh ngang với cảnh tượng nhiều vụ tai nạn giao thông liên tiếp xảy ra sao?! Nếu là vậy thì tớ vô cùng xin lỗi vì khuôn mặt lúc nào cũng nhìn ngu ngu này!!”
Tôi muốn khóc quá, chỉ là do gương mặt bọn tôi thuộc hai đẳng cấp khác nhau mà thôi.
Cũng may, Mitsumine đủ tốt bụng để dỗ dành tôi bằng câu “ý tôi không phải vậy đâu” và đủ tốt bụng để cố nghĩ ra lý do để bào chữa, cơ mà thật sự tôi cũng không để bụng chuyện đó đến thế. Không sao đâu mà.
Chỉ là tôi thấy vui vì có một vì có một vật nào đó chứng thực rằng bọn tôi đã đi chơi cùng nhau. Thực sự, tôi thấy biết ơn là đằng khác bởi nhờ vậy mà tôi có thể quay về với lối nói chuyện bỡn cợt của mình.
Nếu bầu không khí vẫn căng thẳng như vừa rồi, thì chắc tôi sẽ quên cách để thở và chết mất.
“Được rồi, bọn mình nên đến lồng bóng chày ngay thôi. Mitsumine, cậu chưa chơi bao giờ đúng chứ? Nếu vậy, bắt đầu bằng chế độ bóng chậm trước…”
“Không cần đâu. A-kun, tôi muốn đánh bóng ở tốc độ cậu hay đánh.”
“Thật á? Tớ nghĩ nó hơi khó với ma mới ấy.”
“Thì, chẳng là tôi có cảm giác là tôi có thể làm được!”
“Cậu đào đâu ra sự tự tin đó vậy trời.”
Cơ mà, cô ấy cũng tuyệt ghê ấy chỉ vì cổ nói thế thôi mà tôi đã hồ như tin chắc là cô làm được rồi.
Nói thì nói vậy thôi chứ, tôi muốn đảm bảo là cô ấy không bị thương, thế nên tôi đã xung phong làm mẫu trước. Tôi đứng ở vị trí đánh bóng chỉ dẫn cho cô ấy những động tác cơ bản.
“Khi đánh bóng, cậu muốn giữ tay phải ở trên. Sau đó, khi bóng bay tới…… hãy đánh nó! Và bài giảng đến đây là kết thúc!”
“Cái gì, hóa ra cũng không khó đến thế. Nếu chỉ có vậy thôi, thì có lẽ tôi thực sự có thể làm được.”
Rồi tôi đánh hết lượt bóng của mình và đưa gậy cho Mitsumine. Đoạn, cô ấy đứng một cách duyên dáng, cố để đánh trúng cái bóng—
“A-kun?! Này, chờ đã, ahh?!”
Cổ đánh hụt rồi. Thật sự luôn, sự tự tin trước đó bay về phương trời nào thế?
Sau đấy, cô cũng cố để đánh vài lần nữa, cơ mà vẫn hụt. Cô ấy không có giỏi đánh bóng cho lắm.
Hình ảnh Mitsumine bây giờ khác xa với một Mitsumine cool ngầu cầm súng khi nãy.
“Woah. Mitsumine, cậu đúng chơi tệ ghê ha!”
“T-Tôi có tự tin! Tự tin!!”
“Chỉ tự tin thôi thì làm ăn được gì. Tớ sẽ là người đạt được danh hiệu thiên tài bóng chày này! Sao mà mọi người lại gọi cậu là “mỹ nữ hoàn hảo” được. Khi mà còn có quá trời thứ cậu không thể làm cho được cơ chứ!”
Lúc tôi nói, thì tôi đã không nhịn cười được.
Chỉ thế thôi cũng làm tôi hạnh phúc rồi bởi lẽ nó khiến tôi cảm thấy rằng mình đang một bước gần hơn trong việc đủ tư cách để sánh vai với Mitsumine.
Chắc chắn là Mitsumine chẳng để tâm đến đâu, nhưng mà mấy chuyện lại có ý nghĩa lớn đối với tôi, thành thử tôi không thể không cười được.
“Này, đấy là lý do cậu đưa tôi đến đây đúng không!? Bực ghê ấy! Lần tới đến đây đi, tôi chắc chắn, chắn chắn sẽ đánh một quả homeru-…Ồ”
“Hửm, sao cơ~? Tớ tưởng cậu không bận tâm đến mấy thứ thế này bởi vì cậu sẽ sớm chết chứ~?”
“Ngậm cái mỏ vào! Đừng có thốt ra bất kỳ câu gì nữa!!”
Cô ấy vung gậy trong sự bực tức. Và cổ lại đánh trượt nữa.
“Tại sao chứ…!”
Mitsumine lại đứng vào vị trí đánh bóng, lần này ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. Cơ mà, điểm cốt lõi của mấy trò này cơ bản chỉ là kinh nghiệm. Rồi cô ấy cứ tiếp tục rực rỡ đánh hụt bóng và số bóng cô ấy có ngày càng giảm dần.
“Được rồi, nhìn tớ đánh chút đi. Một tớ tuyệt vời đây sẽ đứng ra làm hình mẫu cho cậu học tập”
Chỉ là trước mặt dân mới thế này tôi không thể đứng im mà chẳng chỉ dẫn gì được. Sau khi Mitsumine đánh bóng chút, tôi ghé sang lồng kế bên rồi đánh bóng. Trong lần đánh đầu tiên, tôi đã đánh một cú rất đẹp mắt, một cú đánh ngay tâm gậy và bóng bay thẳng ra ngoài. Đó là một cú homerun.
“Tuyệt chưa kìa! Cậu có thấy không, Mitsumine!”
Mitsumine há hốc mồm nhìn chằm chằm vào tôi.
Ahaha. Ôi— Tôi hạnh phúc quá.
Được cô gái mà mình thích thấy mặt cool ngầu của mình làm tôi vui quá đi mất. Tôi có thể cảm giác được khóe miệng mình đang giật giật cong lên lúc này.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến số tiền tôi tiêu thời còn nghiện trò này trở nên xứng đáng rồi. Cảm ơn mày nhiều lắm, tôi quá khứ à. Và con cảm ơn người rất nhiều, Chúa.
“Ồ với cả Mitsumine, tớ thấy cậu đang cố gắng tự mình làm nhiều thứ quá rồi đấy. Con người không thể trở nên hoàn hảo trong mọi thứ được. Kiểu mấy thứ về “cô gái hoàn hảo” ấy. Mấy người như thế đâu có tồn tại đâu mà. Đừng có hiểu sai.”
"………..Sao cơ?"
“Uhh, thì…um, tớ đang nói theo nghĩa tốt ý?”
—-Chết thật rồi. Tôi sẽ bị giết mất. Tôi đi hơi quá xa rồi.
“Để đạt được sự hoàn hảo, thì cậu cần phải có thêm sự trợ giúp của người khác nữa. Đơn cử như, cậu phụ trách phần game bắn súng, tớ phụ trách phần đánh bóng chày chẳng hạn. Ý tớ là phần phân công nhân lực ở chỗ nào cũng rất quan trọng mà đúng không? Và thử nghĩ về Samegon đi, hãy nhớ xem cậu ta đã làm gì. Ta đang sống ở thời đại mà ngay cả cá mập cũng giúp đỡ lẫn nhau cơ mà.”
Và thế rồi tôi vẫn cứ điên cuồng phun ra hết câu này đến câu khác, và trong lúc đấy tôi thấy trong tích tắc đôi mắt ấy đã mở rõ to ra. Ngay sau đấy, cô ấy bật cười sảng khoái, dường như là không thể kiềm nổi nữa.
"Fufu, fufufu. Ahahaha."
Khi tôi sốc đến nỗi chỉ có biết ngẩn người nhìn cô, thì tiếng cười ấy càng ngày càng lớn hơn.
“Um, đoạn nào mà tớ nói mắc cười thế…?”
“Tất cả luôn ấy chứ! Mấy thứ cậu nói kỳ quặc quá đó, A-kun!”
“Kỳ quặc…?”
“…Thì, đúng là không có thứ gì đặc biệt về cậu thật, cơ mà tôi thì có đấy! Nói thật đi, nếu bọn mình phân chia việc làm, thì cậu có thể làm gì khác ngoài đánh bóng chày nào.”
Ouch, cú đấy đau đấy.
“Tớ đoán là dọn dẹp, nghỉ ngơi và mấy công việc chân tay khác chăng…?”
“Fufu, nếu vậy thật thì cũng tám chín phần là do tôi làm rồi.”
"Chỉ khi ở bên mọi người, tớ mới làm sáng lên thế giới của họ~. Vì thế hãy để tớ thành người phụ trách phân vị mặt trời~~!"
“Cậu thật sự là một tên ngốc ha. Mà vậy cũng không sao đâu!”
Thực sự tôi chẳng có cách để phản lại mấy câu đốp chát tàn nhẫn của cô ấy được, thế nên tôi chỉ thốt ra mấy câu nói bất cần đời như bình thường, cơ mà, gương mặt Mitsumine lại lộ rõ vẻ vui vẻ, và cô cứ cười mãi thôi.
Không, thế này là không ổn đâu. Nhẽ ra cậu phải đóng vai người bắt bẻ chứ.
Tôi biết là mình đã nói vậy, cơ mà phân vị mặt trời là cái quái gì vậy trời? Làm méo gì có thứ đấy trên đời.
“Thế thì đến lúc về rồi nhỉ.”
Sau đó, tôi đợi Mitsumine bình tĩnh lại rồi ra quầy lễ tân để nhận giải thưởng cho cú đánh homerun vừa rồi trước khi đi về.
Giờ đã gần 6 giờ tối rồi.
Dầu trời vẫn còn sáng, cơ mà chẳng mấy chốc sẽ tối ngay thôi.
“Haaa, vui ghê ấy. Lâu lắm rồi tôi mới được xả được nhiều strees như vậy.
“Thế thì tốt rồi.”
“Nhờ cậu mà tôi còn có cả lon coca nữa này. Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời –!!”
Hầu hết các khu có lồng bòng chày đều có giải thưởng cho người đánh được cú homerun. Tất nhiên, chỗ tôi cũng không là ngoại lệ. Nhân viên phụ trách đã đưa cho tôi một cái hộp và bảo với tôi rằng "cứ thoải mái chọn món em muốn đi."
Bên trong chiếc hộp đấy, có một cặp móc khóa dành riêng cho các cặp đôi. Nhìn thấy vậy, tôi chợt vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngón út được làm bằng ngọc trai trong túi.
Mặc dầu, quy định trường tôi có lỏng lẻo thật, cơ mà tôi vẫn nghĩ đeo nhẫn lên trường rất kì, thế nên là tôi chỉ giữ nó bên người mà thôi. Ở một khía cạnh nào đó, thì tôi cũng cảm thấy chiếc nhẫn này quá quý giá để đeo.
Không biết là Mitsumine có trân trọng nó không nhỉ.
Ngọc trai cũng được biểu tượng cho nước mắt. Đó là lý do người ta thường đeo phụ kiện ngọc trai khi đến đám tang. Mặc dầu, tôi biết là khi tra cứu xong kiểu gì tôi hơi man mác buồn, cơ mà tôi vẫn làm đấy thôi.
Tôi nghĩ là cuối cùng Mitsumine cũng chịu tiết lộ một chút về cảm xúc thật của mình. Dầu sao thì, đó cũng chỉ là tôi nghĩ thế thôi, chứ tôi vẫn không biết cô đã từ bỏ ý định tự vẫn hay chưa.
Đó là lý do tại sao tôi chọn lấy hai lon coca thay vì lấy móc khóa. Đấy chắc chắn không phải là một lựa chọn tồi. Ngày tháng càng trôi qua bao nhiêu, tôi cảm thấy mình lại càng thận trọng bấy nhiêu.
Tôi lo lắng đến vậy là bởi tôi không biết liệu mình có thể cứu được Mitsumine bằng cách đấy hay không.
“……..”
Tôi thì chẳng biết phải nói gì lúc này cả, thành thử tôi chỉ đành nhấp một ngụm coca. Nó rất mát và sảng khoái rất thích hợp cho bộ não đã bị tổn hại bởi cái nóng và sự ẩm ướt.
Một lần nữa bọn tôi lại đi đến nhà ga, một hành động được làm đi làm lại vô số lần, tạm biệt.
"Này, Mitsumine."
"Cái gì?"
"......Mai gặp lại nha."
"Ừ, mai gặp."
Đáp lại lời chào tạm biệt run run của tôi là nụ cười của cô ấy. Cô ấy vẫy vẫy cánh tay của mình trong khi vẫn mỉm cười. Chỉ thế thôi mà cảm tưởng như nỗi lo lắng của tôi vừa mới hiện hữu giây trước đó thôi đã biến mất luôn rồi. Tôi thật là một chàng trai đơn giản quá đi ha.
“‘Mai gặp’ à.”
Ngay cả sau khi xuống tàu rồi, tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm những lời đó. Dù gì thì, đây cũng là lần đầu tiên Mitsumine chủ động nói với tôi về "ngày mai".
lồng bóng chày Yep, tôi không ngờ có ngày tôi lại bị nhân vật trong truyện mình dịch dạy đời mình thế này. Chắc mai phải ra ngoài chạm cỏ đây, tạm biệt ngôi nhà thân yêu! Purikura, hay ở Việt Nam còn gọi là chụp ảnh Hàn Quốc hoặc chụp ảnh Úc, ý chỉ một dạng buồng chụp ảnh hay là sản phẩm (một tấm ảnh trang trí rực rỡ thường có kích thước 4x6 inch) từ một buồng chụp ảnh như thế.