Buổi tranh cãi ‘đặc biệt’ của Mitsumine Iroha
Góc nhìn của chap này là của Mitsumine đấy nha.
<><><><><><>><><><><><><><><><><><
Thứ sáu. Tính từ ngày hôm nay thì cũng đã năm ngày kể từ khi tôi gặp cái cậu trai này rồi và tôi không thực sự hiểu cậu ta cho lắm.
“Nè~, hôm nay tớ muốn đi hướng này.” (main)
Tôi thực sự vẫn chưa thể thấu hiểu được tính cách của cậu.
A-kun. Tên thật của cậu ta đến giờ vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Theo lời của cậu ta thì cậu học cùng khối tôi với lại cũng đang tham gia một câu lạc bộ. Và cậu ta là một người tự cao tự đại, không đọc được bầu không khí, thiếu nhạy cảm không những thể còn tên này còn vô cùng ám ảnh với việc lười biếng nữa cơ.
———Song, tôi không có ghét cậu ta chút nào cả.
Nếu không phải như vậy, thì tôi đã không cởi lớp vỏ bọc ‘Mitsumine Iroha” mà tôi luôn phải đeo mỗi khi gặp gỡ bạn bè, cũng đã không nghĩ đến việc ở bên cậu ta thêm chút nữa, tâm trạng cũng đã không trở nên trở nên kỳ lạ chỉ vì một chút lời khen và cũng đã không ở bên cạnh cậu ta suốt từ thứ hai đến giờ rồi.
Ngay cả khi tôi có bị đe dọa đi chăng nữa.
Nếu không có A-kun thì tôi đã tự tử bằng cách cứa vào cổ tay ngay khi đến một ngôi nhà bỏ hoang nào đó rồi. Đáng nhẽ, tôi đã gieo mình từ mái nhà xuống.
Thường thì, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế.
Vừa nghĩ đến những điều kinh khủng đấy, tôi vừa chạm vào cổ tay trái của mình, nơi mà tới giờ tôi vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo đến từ ngón tay của A-kun khi cậu ta dán chiếc băng gạc vào. Thứ khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo đến vậy, hẳn là cái câu “thần chú” mà cậu ta nói khi dán băng gạc hôm đó rồi.
Chỉ bởi cái câu “Hãy gọi tớ nếu cậu muốn chết.” lẫn cái số điện thoại của cậu ta mà tôi không thể rạch cổ tay của mình nữa. Tôi đã mất đi một cách đơn giản để kết liễu mạng sống của mình dễ dàng như thế đấy. Giờ, thay vì làm vậy thì mỗi khi cảm thấy đau đớn tôi sẽ nắm chặt lấy cổ tay trái của mình.
Tôi không biết tại sao và tôi cũng không định tìm ra lời giải thích cho câu hỏi đó, cơ mà tôi tính là sẽ chết trước khi tìm ra. Chẳng hiểu sao, ở bên cậu ta rất thoải mái. Song đồng thời, cũng rất là kỳ quái.
Hơn thế nữa.
“…À, vừa nãy. Có phải Mitsumine-chan không? Có chuyện gì sao? Em để quên cái gì à??”
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi những lời đó. Thấy có người, tôi liền trả lời với một nụ cười hoàn hảo như thường lệ.
“Không phải đâu, em mới ăn xong nên đến để vứt rác ấy ạ. Em nghe người ta nói là có thùng rác ở quanh đây.”
“À, thì ra là thế, chị hiểu rồi!
Mochizuki Kurumi-senpai. Một cựu học sinh của trường cao trung Kinosaki, và chị ấy có vẻ như là tiền bối của A-kun trong câu lạc bộ. Vì chị ấy làm việc tại cửa hàng taiyaki này nên chị ấy ra ngoài quán để dọn dẹp.
“Bánh taiyaki ngon lắm đấy ạ. Cảm ơn chị nhiều.”
“Ra vậy, ra vậy, vậy thì tốt quá rồi~!”
Aah, nụ cười của chị ấy rạng rỡ quá. Chị ấy quả là một tiền bối thông minh, xin đẹp, tốt bụng mà. Tôi không nghĩ người như A-kun lại quen thân với Mochizuki-senpai như vậy được.
Hay nói đúng hơn là tôi không ngờ là Mochizuki-senpai lại có một cậu đàn em thân thiết đến mức gọi là ‘Kouhai-kun’.
Mochizuki-senpai nổi tiếng đến mức ngay cả tôi, người chẳng hề liên quan gì tới chị ấy vào năm ngoái cũng biết tới. Cả về điều tốt lẫn điều xấu
Dù nội quy trường tôi có lỏng lẻo đến thế nào thì một cô gái với mái tóc gần như bạc trắng, diện trên mình bộ đồng phục với chân váy ngắn cũn cỡn vẫn nổi bật vô cùng và bất cứ khi nào chị ấy bị giáo viên la rầy bởi cách ăn mặc đó thì chị đều tỏ thái kiên quyết rồi nói “Nếu em không đứng hạng nhất trong bài kiểm tra nữa thì em sẽ ngừng ăn mặc như thế liền.”
Tôi được nghe là chị ấy không thể nhớ được tên bạn cùng lớp. Người ta cũng nói là chị ấy liên tục vào rồi lại rời vô số câu lạc bộ khác nhau, song trong bất kì hoạt động câu lạc bộ nào, chị ấy đều thể hiện tốt hơn những thành viên có kinh nghiệm.
Tôi còn được nghe rất nhiều tin đồn xấu về việc chị ta là một kẻ vô cùng lập dị nữa cơ.
Tôi ngưỡng mộ chị thật, cơ mà tôi lại không có tôn trọng chị ấy cho lắm. Một thiên tài cô độc không thể hòa nhập với mọi người xung quanh, thường đứng cách xa người khác 15 centimét. Đó là hình tượng tôi có mỗi khi liên tưởng đến chị ấy.
“Nhân tiện~, có lẽ là em sẽ giận chị nếu chị hỏi điều này, nhưng mà em với Kouhai-kun hẹn hò à?”
“B-Bọn em không có.”
Một câu hỏi ẩn chứa đầy sự cuồng nhiệt đấy được ném ra một cách đầy đột ngột làm tôi tí nữa thì tắt thở.
"Ể, ra là vậy. Chỉ là bạn bè thôi. Chà, mình nhầm to rồi dù gì đây cũng là lần đầu tiên Kouhai-kun đến đây với một cô gái mà, ha~~~"
Mochizuki-senpai nói với giọng hơi thất vọng, và mỉm cười ủ rũ, “Xin lỗi vì đã hỏi mấy thứ kì lạ nghen.”
Tôi thắc mắc là có phải là do chuyện đó không. Có phải là do chị ấy không hứng thú gì với tôi không.
Cảm giác như kiểu bản thân đang nói thứ mình thường sẽ không bao giờ nói.
“Bọn em không chỉ là bạn thôi đâu.”
Trên thực tế, bọn tôi thậm chí chẳng phải là bạn nữa mà.
Tôi thầm nhắc mình về sự thật đấy rồi nhìn thẳng vào mặt senpai.
Cảm giác như kiểu nếu lúc này tôi nhìn đi chỗ khác thì tôi sẽ nắm chắc phần thua vậy.
“À, chị hiểu rồi, thì ra là thế.”
Aah, tôi quả là một cô gái đáng ghét. Cách dùng từ đấy của đúng là có phần tệ hại thật.
Tôi mới chỉ biết cậu ta được năm ngày và dù tôi có nói với cậu ta rồi nhưng mà tôi không nghĩ mình lại gắn bó với hắn ta đến vậy. Chỉ khi nghĩ tới rồi tôi mới nhận ra được điều đấy.
Có một điều chắc chắn là tôi không thích cái cảnh A-kun nói chuyện với ai đó về chuyện mà tôi không biết. A-kun là người duy nhất biết được là tôi muốn chết và cậu ta cũng đưa cho tôi thông tin liên lạc của mình nữa mà.
Tôi tuyệt vọng cố gắng để tìm ra sự đặc biệt về những thứ đó.
Chỉ một câu từ của cậu thôi cũng đủ để làm tớ cảm thấy lâng lâng lên rồi, tớ muốn dành thời gian bên cậu nhiều hơn cả đám bạn đó. Khi mà Senpai gọi cậu ấy là ‘Kouhai-kun’ lòng tôi có chút nhẹ nhõm. Tôi không muốn chị ấy gọi cậu bằng cái tên mà giờ tôi vẫn chưa biết.
Tôi không biết phải gọi tên cảm giác này là gì, bởi lẽ tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này bao giờ. Tôi thậm chí còn không muốn đặt cho nó một cái tên chẳng phải nếu như tôi làm thế, nó sẽ không phải thứ của riêng tôi nữa sao.
Tôi mỉm cười mơ hồ, không phủ nhận cũng không đồng tình lời đáp của Senpai.
Tôi muốn Senpai tiếp tục hiểu lầm tôi thế này. Nếu duy chỉ mình tôi nghĩ A-kun đặc biệt thì cũng ổn cả thôi.
Ahh, tôi đúng là ngày càng tồi tệ hơn rồi.
“Em biết đấy, Kouhai-kun là một cậu trai tốt. Như chị đã nói trước đó, cậu chàng không thể đọc được bầu không khí, tuy vậy nó sẽ không bao giờ nói những thứ có thể làm tổn thương người khác.
Tôi biết chứ.
“Em nó là người luôn vui vẻ, lạc quan và vô cùng lười nhác, cơ mà chẳng hiểu sao nó luôn nghĩ là mình siêu nghiêm túc trong mọi tình huống. Không chỉ thế, cậu chàng còn tự tin về bản thân mình nhiều đến mức khó hiểu.”
Tôi biết.
“Ấy vậy mà, nó lại nghĩ bản thân mình ‘bình thường’. Chị thật sự không hiểu nổi, rõ ràng em nó muốn trở thành thứ gì đó ‘đặc biệt’. Em ấy cũng như chúng ta cũng khao khát một điều gì đó.
….Tôi không có biết chuyện đó…!
“…Nhưng mà, đáng nhẽ ra em phải biết chuyện đó rồi chứ. Hai em thân thiết vậy mà. Mitsumine-chan, biểu cảm với cách nói chuyện của em khi bên cạnh Kouhai-kun có hơi khang khác so với bình thường đó.”
Senpai cười như thể chị ấy bị bất ngờ chuyên đó. Tôi không biết. Tôi không biết thứ ‘đặc biệt’ mà A-kun khao khát lẫn chuyện bản thân không đeo lên mình vỏ bọc ‘Mitsumine Iroha’ khi ở bên A-kun.
Tôi chẳng biết gì về mấy chuyện đó cả. Và tôi cũng chẳng muốn biết đâu.
“…Em xin lỗi.”
Tôi cố gắng hết sức để những lời đấy thoát ra khỏi cổ họng. Rồi đôi chân bắt đầu trở nên chao đảo.
Ahh, mình nên làm gì. Mình chỉ muốn chết mà thôi.
Bởi vì cái khát khao muốn chết đó mà tôi liền nắm chặt lấy cổ tay trái mình. Đau lắm. Lạnh lắm.
Đột nhiên, tôi nhớ đến thân nhiệt của A-kun ———Tôi không muốn chết đâu.
“À không, không phải chị đang chỉ trích em hay gì đâu. Đúng ra thì, chị hạnh phúc lắm. Lúc chị vẫn còn là học sinh, mỗi khi thấy em, chị cứ có cảm giác như bé này cũng giống như mình vậy.”
“….Ể?”
“Thật là dễ để bị người ta dán cái mác ‘đặc biệt’, phải không nào?”
Senpai cầm chổi mỉm cười, thấp thoảng vẻ cô đơn.
“Em sở hữu rất nhiều thứ tốt đẹp, cơ mà em cũng như chị vậy, những thứ xấu xí nhiều không kém gì. Nhưng, em đâu thể nói về mấy thứ đó đâu, đúng chứ?”
“…………”
“Bởi vì những điều tốt đẹp quá dễ dàng để thấy đi nên mỗi khi chị nói là mình không thích được đối đãi đặc biệt vậy đâu. Thì người ta lại bảo chị rằng chị tham lam, ích kỉ thành thử chị mới giấu nhẹm đi những cảm xúc xấu xí đấy đi và bắt đầu xây dựng một vỏ bọc. Cuối cùng, làm riết xong chị chẳng biết mình là ai nữa.”
Đấy quả là câu chuyện được diễn tả một cách hoàn hảo mà. Nghe y hệt chuyện của tôi vậy.
“Ahaha, đó là chuyện khi chị là học sinh năm nhất thôi. Lúc đó, em biết không chị đúng chuẩn là học sinh gương mẫu luôn đó? Lúc đó, váy chị mặc vẫn đúng theo quy định và tóc chị vẫn màu đen. Thậm chí lúc đấy chị còn là lớp trưởng nữa cơ mà.”
“…Em hiểu rồi.”
“Ừm. Cơ mà chị lại chán ngấy mấy thứ đấy rồi vứt bỏ đi hết!”
Đoạn, Senpai cười nắc nẻ. Ánh sáng của hoàng chiếu rọi nhuộm đỏ mái tóc nhạt màu lẫn nụ cười lung linh của chị ấy.
Nụ cười đó chói lọi đến mức làm tôi lóa cả mắt.
“À thì, đúng là chị là kiểu người sẵn sàng ném đi hết tất cả bằng câu “Hê, tôi sẽ vứt bỏ hết!” cơ mà không phải ai cũng được như vậy. Em quá tử tế đi, kiểu người như em thường sẽ chịu đựng điều mình không thích mãi mãi thế nên là em biết đấy chị mới lo lắng. Dù mấy chuyện này chẳng liên quan gì tới chị.”
“….Thật sự, chuyện của em chẳng có liên gì tới chị cả.”
Thật sự đấy, mấy chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới chị cả.
Tôi thậm chí chẳng thể nói câu “Đó là lý do em định chết đấy” nữa, cơ mà tôi muốn đàn chị này lắng nghe tôi vậy nên tôi mới cố để nói ra nhiều điều nhất có thể.
À, tôi hiểu sao tôi thấy ghen tị khi mà A-kun và chị ấy nói chuyện rồi. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Tại vì ấy, hai người họ hoàn toàn có thể ước lượng được giá trị của người khác đối với bản thân mình.
Họ là người có thể tự đặt lên mình trục tính toán thứ gì tốt cho bản thân mình. Họ là người có thể tự tạo ra cho mình giá trị.
Đó là lý do tại sao, cho đến ngày hôm nay thì tôi luôn nghĩ Mochizuki-senpai là một đàn chị kỳ lạ. Và tôi nghĩ chị ấy có suy nghĩ hơi bị lệch lạc do đó tôi không muốn trở nên giống vậy tí nào.
Đó cũng là lý do tại sao, lúc đấy tôi cố gặng hỏi A-kun để xác nhận, song tôi lại hơi tội lỗi khi làm vậy thành thử tôi mới nói thầm.
Có rất nhiều tin đồn về chị ấy, cơ mà mấy thứ đó chẳng có ý nghĩa lý gì đối với tôi cả.
Dù gì thì, đó cũng chỉ là mấy câu chuyện vớ vẩn mà bạn nghe từ mấy kẻ mà bản thân mình không hề quan tâm. Ngôn từ của những kẻ đó thật chẳng đáng để tin chút nào.
Cơ mà, A-kun nói Senpai là người tốt, như thể mấy chuyện như lòng tin kia chẳng hề quan trọng gì. Và Mochizuki-senpai cũng vậy, chị ấy cũng nghĩ thế về kẻ dối trả này.
Tôi ghen tị với hai người nhiều lắm.
Tôi thấy bực vì mình không thể sống tiếp được nữa, thấy bực vì nghĩ rằng cái thế giới bé nhỏ tồn tại trong tôi là tất cả.
Aah. Tôi không xứng đáng để được hai người nghĩ vậy đâu. Tại vì tôi là kiểu người tồn tại dựa trên lớp vỏ bọc giả tạo mỏng manh đó mà.
Cái cảm giác miễn là tôi có thể trở thành con người mình muốn thì ở lại thế gian này cũng chẳng sao cả này. Trước khi tôi nhận thức được nó thì tôi chưa từng nghĩ ai đó sẽ yêu lấy con người thật này cả.
Tôi không thể trở lại như cũ được nữa rồi.
Tôi không thể yêu bất kì ai cả, tôi không thể tin tưởng được ai và tôi ghét phải ở một mình. Tuy A-kun nói tôi vô cùng mạnh mẽ và chăm chỉ, ấy thế mà tôi lại yếu đuối đến mức không thể cầu cứu được bất kì ai.
———Tôi không muốn trở nên ‘đặc biệt’ đâu, thứ mà tôi muốn cũng giống như hai người, tôi muốn thứ gì đó chân thực, tôi chỉ muốn một thứ gì đó mà mình có thể nương tựa vào, một người đặc biệt nào đó.
“Ahhh, chị xin lỗi nhé. Đôi khi chị lại quên mất mình có cái tật là nói quá nhiều, nên đã lỡ đưa cho em mấy lời khuyên khiếm nhã quá rồi. Ý chị là, hồi đó thậm chị ngay cả chị cũng đã rất đau khổ đó.”
Trước khi tôi kịp nhận ra, nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má tôi rồi. Tôi đã hoàn toàn vỡ òa trong cảm xúc. Dầu tôi không muốn gây ra bất cứ rắc rối nào cho mọi người. Đặc biệt là Mochizuki-senpai, tôi thật sự chẳng muốn gây rắc rối gì cho chị ấy.
Mặc dù, tôi đúng là kẻ tệ hại khi mà đã giở trò khóc lóc ra, ấy vậy mà Mochizuki-senpai chỉ nhẹ nhàng lấy tay lau những giọt nước mắt chảy trên gò má tôi.
“Chị mong là một ngày nào đó em có mỉm cười rồi nói về chuyện này. Kiểu kiểu như là “Hồi đó mình khổ lắm đó!’. ”
Vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên thấy được bên dưới cổ tay hoodie màu đen của chị ấy, ẩn chứa vô số vết cắt khác nhau.
Tôi đã không nhận ra điều đó cho đến bây giờ. Một thứ khác xa với hình tượng Mochizuki-senpai mang lại. Nhìn từ xa thì Mochizuki-senpai là người luôn vui vẻ, do đó tôi đã không thể mường tượng nổi ra lý do khiến người như chị ấy phải rạch cổ tay mình. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới cái chuyện ấy bao giờ.
Tôi đúng là tệ nhất mà. Đúng là tôi cũng chỉ như bao kẻ khác trên đời mà thôi, đúng không nào?
Tôi hoàn toàn chẳng khác gì những kẻ tôi cho là kinh tởm, những kẻ tự tiện đưa ra những lời đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài và lời đồn, tự vẽ nên hình tượng ‘đặc biệt’, ‘hoàn hảo’ cho riêng mình.
Thật sự tôi thấy thật vọng về bản thân mình vô cùng vì chỉ nhìn thấy những thứ tôi chỉ muốn thấy và đã không cố để nhìn thấy bức tranh toàn cảnh về con người đấy.
Tôi không phải là người duy nhất muốn chết, tôi cũng không nghĩ mình là người bất hạnh nhất trên đời hay gì cả. Cơ mà, mọi người trên trái đất này cũng chỉ sống cuộc đời họ như kiểu đấy là chuyện hiển nhiên, thế mà chẳng hiểu sao tôi không thể tìm thấy lẽ sống của đời mình.
“Chị mong là em có thể tìm thấy một người nào đó để nương tựa, kề bên. Chị thì chị đặc biệt recommend A-kun. Tuy cái thằng này nhìn có hơi luộm thuộm chút, nhưng chị đảm bảo nó là người vô cùng đáng tin cậy.”
“…Em biết mà.”
“Aha. Biết vậy là chị mừng rồi. Lần sau có mà đến đây ấy, cứ giới thiệu em nó với tư cách người yêu là được!”
Senpai bật cười nắc nẻ sau đấy thè lưỡi ra.
“Xin lỗi. Em không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra đâu.”
Tôi trả lời ngay tắp lự rồi bóp nát bịch giấy đựng taiyaki.
Bởi vì lực bóp quá mạnh thế nên tay tôi cảm thấy đau rát vô cùng.
“Em không có giỏi trong mấy việc hứa hẹn này đâu.”
Lý do mà tôi hứa với A-kun là bởi cậu ta đã đe dọa tôi. Tôi chả biết liệu mình có thể thực hiện đúng lời hứa đó hay không, tôi thật sự hối hận vì đã dại dột hứa như vậy nhờ nó mà tôi đang sống ở tình trạng vô cùng bấp bênh, cơ mà tôi thực sự không thể hứa thêm bất cứ điều gì nữa.
Tôi đang cố để không hứa hẹn về mấy thứ mình không thể thực hiện được.
———Suy cho cùng thì thứ hai tuần sau mình cũng sẽ chết thôi mà.
Tôi chẳng thể hiểu nổi sao mình lại có thể dám chắc như vậy.
Tôi thực sự không hiểu nổi sao tôi lại nói mình không thích A-kun và chẳng có cách nào để hai đứa trở thành người yêu.
“Chị hiểu rồi~~. Thì, em biết đấy cơ bản lúc nào chị cũng ở đấy. Bởi lẽ chị làm rất nhiều ca trong ngày mà. Em biết đấy, chị cần phải kiếm thật nhiều tiền trong kỳ nghỉ hè này!”
Nụ cười của Mochizuki-senpai rạng rỡ đến mức dường như có thể thổi bay bầu không khí nặng nề này.
Lợi dụng chuyện đó, tôi cười nhạt rồi thảy bịch rác vào thùng rác.
Đoạn, bắt đầu di chuyển đến công viên A-kun đang đứng chờ.
Trong lúc đi, tôi bắt đầu tiếp tục suy nghĩ tiếp về những thứ vừa nghĩ trước nãy.
Tôi không biết tại sao và tôi cũng không định tìm ra lời giải thích cho câu hỏi đó cơ mà tôi tính là sẽ chết trước khi tìm ra. Chẳng hiểu sao, ở bên cậu ta rất thoải mái. Song đồng thời, cũng rất là kỳ quái.
Hơn thế nữa.
“Mình không muốn gần gũi thêm với A-kun nữa đâu”
Những tiếng lẩm bẩm đấy của tôi vang vọng trên con đường được hoàng hôn chiếu sáng.
Đúng là không thể đợi cho đến khi cái tuần này kết thúc được. Tôi không muốn ở bên cậu ta nữa. Tôi không muốn bị cuốn vào cái nhịp điệu khó hiểu của cậu ta nữa đâu. Bởi vì những thứ đó sẽ hủy hoại giá trị của bản thân tôi, làm tôi rơi vào tình trạng tự ái mất.
Cậu là người vô cùng tốt đến mức mà chỉ cần ba ngày thôi thì tớ cũng đã nhận ra rồi. Cậu thực sự rất tốt. Cuối cùng, tôi cũng đã nhận ra được điều đó.
Rồi, tôi cầm thẻ đi lạiđược để vào túi xách trên vai, nhẹ nhàng vuốt lên phần trên nó.
Bên trong cái túi xách tay là chiếc băng gạc mà A-kun đã dán cho tôi ngày hôm đó. Ngoài ra, còn có một mẩu giấy được tôi ghi lại số điện thoại của cậu ta.
Bởi vì vào những đêm mất ngủ tôi thường hay nhìn chằm chằm vào cái số điện thoại đấy thành thử tôi đã nằm lòng hết rồi, song vì một lý do nào đó tôi lại muốn kiểm tra lại nên là tôi cẩn thận lấy tờ giấy đó ra khỏi túi.
“Làm ơn đừng có trở nên ‘đặc biệt’ hơn trong mắt tớ nữa, đừng có trở nên hơn thế nữa.”
Cái cảm giác đấy người ta gọi là yêu đấy, chị hai. Thẻ đi lại hay commuter pass là mấy cái vé tàu cho phép các mình di chuyển không giới hạn giữa hai trạm phương tiện công cộng bất kỳ trong một khoảng thời gian cố định.