Kimi kara umareru.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12100

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Tập 01 - Lời Mở Đầu: Thường Nhật

Sợi chỉ đỏ phức tạp rối rắm giữa các ngón tay.

Cái hình lộn xộn đã trở thành sản phẩm thất bại này, rốt cuộc đã sai ở bước nào ngay từ đầu nhỉ?

Là do giữa chừng ngón tay bị bắt nhầm? Hay nếu quay lại bước hợp lý thì lại có thể tìm được đáp án đúng?

Hay là──ngay từ nước đi đầu tiên đã sai một cách quyết định, và tôi cứ tiếp tục làm những điều vô nghĩa.

「Thất bại rồi.」

Đầu óc tôi mơ hồ, một câu nói ngây thơ như trẻ con bật ra khỏi miệng.

Trong căn phòng nhỏ với nội thất vương vãi, tường đã mục nát, thuộc một khách sạn bỏ hoang ở ngoại ô.

Là tôi, học sinh cao trung năm hai, và cô ấy, cũng là học sinh cao trung năm hai.

Tôi đờ đẫn nhìn sợi dây ayatori rối rắm trong tay, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.

Tôi ngước nhìn lên. Ánh hoàng hôn lọt qua bức tường đổ nát, không hiểu sao lại trông thật bệnh hoạn.

Mái tóc đen dài ngang vai của cô ấy, dưới ánh sáng, phản chiếu vẻ óng ả tuyệt đẹp.

「Ừm~, thất bại rồi nhỉ~」

Giọng nói ngọt ngào như thấm thẳng vào não bộ.

Cô ấy nhìn tôi, cứ như một người mẹ đang dõi theo đứa con nhỏ tập đi.

「Em đã cố gắng rồi mà. Mikito-kun, em làm tốt lắm.」

……Tôi cứ như thể đã mất hết mọi từ ngữ mình từng biết. Chẳng có gì bật ra được.

Chỉ biết đờ đẫn gật đầu.

Mỗi khi giọng nói ngọt ngào như đường đó chạm vào màng nhĩ tôi, những nỗi bất an thừa thãi cứ bị đẩy ra khỏi đầu tôi.

──À, đúng rồi. Chỉ cần nghe lời cô ấy nói là đủ.

Chỉ cần thế thôi, tôi đã có thể hạnh phúc.

「Ừm, được thôi~. Vậy thì bỏ cuộc nhé. Sợi ayatori đó, cậu đưa cho tôi đi?」

Lại một lần nữa, giọng nói của cô ấy chạm vào màng nhĩ tôi.

Tôi rút sợi ayatori lộn xộn khỏi ngón tay một cách thô bạo. Không thèm gỡ rối, tôi trực tiếp đưa nó cho cô ấy.

「……E he he. Đây là sợi chỉ đỏ định mệnh của tôi và Mikito-kun.」

Cô ấy nhận lấy sợi dây, nhìn bằng ánh mắt yêu thương trong khi gỡ rối chúng.

Và rồi, cô ấy quấn sợi dây đã được gỡ rối lên những ngón tay thon thả và xinh đẹp ấy──.

「Đầu tiên chỗ này thế này, rồi thế này nữa~」

Sợi dây trên ngón tay cô ấy bắt đầu đan xen vào nhau.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Tôi thậm chí không muốn nghĩ, nên không thể nghĩ được.

「Móc vào đây, tiếp theo thì thế này~」

Cái hình dáng trong tay cô ấy, dần dần trở thành một hoa văn phức tạp.

「Cuối cùng thì thế này.」

Nhìn cái hình được tạo ra bằng động tác như làm ảo thuật ấy… tôi kinh ngạc.

「Nè, hoàn thành rồi!」

Đó là một hình không thể gọi là hình. Dù nhìn thế nào cũng giống một sản phẩm thất bại.

「Cái này…… giống của tôi sao?」

「Ừm.」

Đó là hình dáng giống hệt, không sai một ly, với sản phẩm thất bại mà ngón tay tôi vừa tạo ra.

「Nên là, Mikito-kun à, nó giống hệt của tôi đó.」

Nghe giọng nói đó, tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

Nhưng mà──.

Tại sao, cô ấy lại có thể bắt chước y hệt cái sản phẩm thất bại của tôi được nhỉ?

Tại sao, cô ấy lại đối xử dịu dàng với tôi đến thế?

Ngay từ đầu.

「Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.」

Rốt cuộc, ai đã là người dạy tôi bước đi đầu tiên của cái sản phẩm thất bại không thể cứu vãn này nhỉ?

Tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều quan trọng nào. Lời nói, không thể thốt ra.

Nhưng với tôi, một người chẳng thể làm được gì, cô ấy vẫn đưa ra chỉ dẫn tiếp theo một cách rõ ràng.

「Này, Mikito-kun. Đưa ngón út vào chỗ này đi?」

Tôi làm theo lệnh, đưa ngón út trái vào khoảng trống trong hình.

「Êi!」

Khoảnh khắc tiếp theo.

Cô ấy rút tất cả các ngón tay ra khỏi sợi dây, trừ ngón út của mình, rồi kéo thật chặt ngón út còn lại.

Cái hình lộn xộn bị bóp méo, co lại, cuối cùng biến thành một sợi dây thô kệch với một nút thắt phức tạp.

Chỉ có ngón út của tôi và cô ấy bị buộc chặt vào hai đầu sợi dây, cứ như bị mắc kẹt.

「Mikito-kun.」

Khuôn mặt nhỏ nhắn được khắc họa tỉ mỉ, hoàn toàn khác biệt so với "tác phẩm" của tôi.

Trong đôi mắt tròn xoe ấy, một màu sắc ma mị đã hòa lẫn.

「Quá khứ, hiện tại, và tương lai của Mikito-kun. Tất cả, đều đã được kết nối với tôi rồi đó?」

Sợi chỉ đỏ, rung động.

[Hồi Giữa]Thường Nhật

Mùa xuân, lúc nào cũng méo mó.

Trong phòng học, có vài nhóm bạn thân được xếp chung lớp, đang thở phào nhẹ nhõm và huyên náo. Có người không tìm thấy ai để nhập hội, nên nín thở đảo mắt nhìn quanh. Lại có người trông có vẻ đã hòa mình vào nhóm, nhưng thực chất lại cố tình cười, cố tình hùa theo, làm đủ mọi cách để che đậy sự ngượng ngùng của bản thân. Những nhiệt độ và khoảng cách khác nhau trộn lẫn vào nhau một cách lộn xộn, và kỳ diệu thay, chúng lại nằm gọn trong một chiếc hộp hình chữ nhật.

Chỉ cần nhìn thôi, tôi lại cảm thấy bất an không hiểu vì sao.

Vào tháng Tư của năm cao trung thứ hai như thế, một ngày sau lễ khai giảng. Đó là mười phút trước khi chuông reo.

Khi tôi đến lớp vào buổi sáng, ở dãy ghế phía sau gần cửa sổ, hai cậu con trai—Shiotani và Mishima thuộc câu lạc bộ bóng chày—đang trò chuyện rôm rả.

「Này, nói thật thì đổi lớp có ý nghĩa gì không vậy?」

「Chuẩn luôn. Tụi mình hầu như được giữ lại hết. ……Nhưng mà, con gái thì thay đổi khá nhiều nhỉ.」

「Cực chuẩn! Khá là… có nhiều cậu dễ thương. Như Yajima hay Kanzaki chẳng hạn.」

「Cậu cũng nghĩ thế à? Đổi lớp lần này coi như kết quả ổn áp. Có Maruyama ở đây thì lớp mình cũng sẽ ổn định thôi.」

Maruyama—tên tôi được nhắc đến. Đúng lúc quá.

Tôi khẽ thở ra, bước tới để tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người bạn cùng lớp năm thứ hai liên tiếp──.

Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Cách chỗ Shiotani và Mishima đang ngồi một chút, có một cậu con trai nhỏ bé đang đứng một cách khó chịu. Ánh mắt cậu ấy hướng về phía… Shiotani và Mishima.

Ra là thế. Có lẽ chỗ Shiotani đang ngồi, ban đầu là chỗ của cậu bé này.

「Chào buổi sáng.」

Tôi vẫy tay và cất tiếng gọi Shiotani và Mishima.

「Ồ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến! Lãnh đạo mà đến trễ vậy hả, Maruyama tham chiến!」

Hai người họ nhìn tôi và cười toe toét.

「Lớp trưởng còn chưa quyết định, sao tự tiện phong tớ làm lãnh đạo vậy?」

「Kiểu gì chả chắc chắn nên có khác gì đâu.」

「Khác chứ. ……À, mà này. Sao hai cậu không qua chỗ tớ nói chuyện đi?」

「Hả? Tại sao?」

「Chỗ ngồi ở lớp mới này cứ thấy không thoải mái sao ấy. Hai cậu làm ấm nó hộ tớ đi.」

Vừa nói xong, cả hai đã cười ha hả không chút suy nghĩ.

「Gớm quá! Cái gì vậy, đồ lập dị. Vẫn như mọi khi nhỉ.」

「Thôi được, nể mặt Maruyama nên bọn tớ chuyển chỗ vậy~」

Có vẻ hai người đã chấp nhận đề nghị, họ bắt đầu chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của tôi.

「Cảm ơn nhé, nhẹ cả người.」

Vừa đi theo, tôi liếc mắt xác nhận bóng dáng cậu con trai kia. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cái ghế mà Shiotani vừa ngồi—tức là chỗ của cậu ấy—và bắt đầu xem điện thoại.

「Chỗ của Maruyama, tớ sẽ làm ấm nó cho!」

Shiotani bắt đầu ôm chặt cái ghế của tôi ngay trước mặt.

「Không cần phải làm đến mức đó đâu.」

Tôi nói ra và cười, nhưng sâu thẳm trong tim, một bản thân với khuôn mặt nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi mơ hồ nhìn quanh.

Căn phòng học tháng Tư vẫn còn lơ lửng, gượng gạo. Bên trong đó, vô số thông tin đang chen chúc.

Ý thức về trật tự trên dưới của caste xã hội. Sự quan sát. Sự lo lắng. Sự háo hức. Sự nhàm chán.

Tại sao mọi người đều có thể tập trung vào thế giới của riêng mình được nhỉ?

Chớp, chớp. Dù tôi nháy mắt bao nhiêu lần đi nữa, phòng học vẫn không có màu sắc. Dù thời gian trôi qua, dù đổi niên khóa, nơi này vẫn chỉ là đơn sắc trong mắt tôi. Tôi biết Shiotani và Mishima là người tốt, nhưng việc hai cậu ấy chịu chơi với một người như tôi, có lẽ cũng chỉ vì tôi là "lãnh đạo" chuyên nhận phần việc phiền phức.

Rốt cuộc──năm nay cũng sẽ bắt đầu những tháng ngày vẫn như cũ.

「Maruyama~」

Cuối ngày, sau buổi sinh hoạt lớp cuối giờ.

Trong khi mọi người đang mang cặp rời khỏi lớp, một người là ace của câu lạc bộ bóng đá, với mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đã đi đến chỗ tôi. Vô tình, cơ thể tôi hơi cứng lại.

Năm ngoái cậu ta cũng cùng lớp với tôi──và dưới danh nghĩa là ủy viên lớp, tôi thường xuyên bị cậu ta đùn đẩy công việc và các việc vặt.

「Có chuyện gì vậy?」

「Lớp năm nay, tính sao đây?」

「Ơ…?」

Tôi vẫn chưa hiểu ý cậu ta. Khi tôi hỏi lại, cậu ta hơi bực bội đưa điện thoại ra cho tôi xem.

「Không, là chuyện đó đó. Chuyện nhóm lớp trên SNS ấy. Kiểu gì mọi người cũng đang đợi Maruyama thôi.」

Nghe vậy, tôi mới vỡ lẽ.