Shitsu chỉ đành bất lực trước cách làm phụ huynh của cái người vừa là bạn, vừa là lãnh chúa mà anh đang phục vụ.
Anh muốn nói ra lắm nhưng sợ mất lòng bạn nên lại thôi.
Sau đó, hai người cùng nhau đến văn phòng.
Cơ mà gọi là “văn phòng” chỉ là để cho oai. Nếu một ai đó dùng từ này với ý mỉa mai thì không thể cãi được.
Trước kia, lãnh thổ Mortareon thuộc quyền quản lí trực tiếp của hoàng gia. Vị trí ngay sát biên giới làm nó trở thành vùng đệm với các nước láng giềng lân cận.
Đó là một vùng đất cằn cỗi, lúa mì không thể cho hết năng suất, tất cả những gì nó có là một khung cảnh hoang vu màu nâu đỏ trải dài.
Về sau, nơi này được ban cho một hiệp sĩ đã có công trạng lớn trong trận chiến cuối cùng, đó là Casserole. Anh cũng được phong tước và lấy họ Mortareon, chính thức trở thành lãnh chúa của vùng này.
Một nơi chỉ giàu có sự hoang vu. Phải mất ba năm cải tạo thì cây mới có thể phát triển được ở cái nơi vốn chẳng có gì mọc nổi này.
Thêm ba năm nữa để số người có thể sống tự túc đạt đến 10 người.
Sau đó, dân số bắt đầu tăng, kéo theo diện tích đất canh tác được mở rộng.
Tuy vậy cho đến bây giờ đất xấu thì vẫn hoàn đất xấu. Thế nên dinh thự của lãnh chúa trông rất giản dị. Nó chỉ đơn giản là lớn hơn các ngôi nhà khác trong vùng có một chút.
Nói thẳng ra thì đó là một ngôi nhà rách nát.
Nếu là ở các lãnh địa khác thì một người nông dân cần cù hoàn toàn có đủ khả năng sở hữu được một “dinh thự Mortareon” thậm chí còn tốt hơn thế.
Tuy là vậy nhưng trong nhà có rất nhiều phòng vì gia đình lãnh chúa cho rằng bản thân cũng nên sống như một quý tộc.
Một trong số những căn phòng đó là căn phòng được trang bị một tấn phản gỗ làm cửa, có ghế sofa, bàn tiếp khách và bàn làm việc được bố trí theo phong cách sang trọng có một không hai. Đó là “văn phòng”.
Lãnh chúa không lo lắng về việc có kẻ nào đó lẻn vào và lấy hết tiền của mình. Anh chỉ lo cái ghế sofa và bàn làm việc yêu quý của mình bị thiêu rụi.
Hai người bước vào văn phòng. Một lần nữa cái tên “văn phòng” lại nhạo báng họ.
Người hiệp sĩ không chỉ làm chủ mỗi căn phòng này mà là toàn bộ lãnh thổ, cùng người bạn tâm giao của mình.
Tất nhiên người ngồi trên chiếc sofa yêu thích của mình là lãnh chúa, và cấp dưới của anh thì ngồi trên chiếc ghế hình hộp bên cạnh.
“Tôi chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách để phát triển lãnh địa”. Anh nói với giọng điệu đùa cợt. Hai người cùng nhau thở dài.
“Tôi có một tin tốt và một tin xấu. Ngài muốn nghe cái nào trước đây?”
“Tôi còn chưa ăn sáng. Nghe tin xấu trước sẽ khiến tôi không nuốt nổi mất. Tất nhiên là tôi sẽ nghe nó nhưng giờ cậu nói tin tốt trước đi.”
“Được rồi, tin tốt thì tin tốt. Đó là về vụ đậu. Đúng như ngài nói, vụ thu hoạch năm nay dự kiến sẽ cho sản lượng rất lớn. Nếu cứ thế thì mùa đông này chúng ta không cần phải lo về vấn đề lương thực nữa.”
“Hoho. Tuyệt đấy.”
Nam tước xứ Mortareon cũng nổi tiếng là một lãnh chúa vĩ đại.
Anh đã xử lí toàn bộ vùng đất cằn cỗi này để có thể trồng trọt, định cư. Tiếp tục cải tạo để nâng cao năng suất cây trồng, mang lại nguồn thực phẩm dồi dào cho mọi người.
Ngày nay, anh đã có trong tay ba ngôi làng với dân số khoảng 40 người.
Trong những năm gần đây, họ đã phát triển nhanh chóng, danh tiếng cũng theo đó mà vang xa.
Lãnh chúa cũng nổi tiếng với thí nghiệm mới trong canh tác đậu bắt đầu thực hiện từ ba năm trước. Việc thử nghiệm thành công khiến lãnh thổ Mortareon vượt qua được nạn đói đã càn quét cả vương quốc mà không ai bị chết đói hoặc phải bán đi đồ đạc của mình để đổi lấy lương thực. Điều này khiến các hội nhóm bàn tán đưa ra không ít lời khen dành cho vị lãnh chúa trẻ.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng mô hình trồng đậu đó thuộc về con trai của lãnh chúa.
Chẳng ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi lại có thể sáng tạo ra những phương pháp đột phá mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa thể nào nghĩ đến.
Nếu Casserole nói về những thành tựu của con trai mình tại một sự kiện lớn thì người ta sẽ cho rằng anh đang tâng bốc con mình.
Đó chắc chắn không phải là ý tưởng hay vì 90% những kẻ trong số đó là những “tên ngốc nghiêm túc”.
“Rồi, vậy thì tin xấu là…”
“Tôi nghĩ mình không nên nói thì hơn.”
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Nếu phải đem ra so sánh thì bầu không khí căng thẳng giữa hai chiến binh sẽ giống như khi họ từng thả một con hà mã đầu kiếm về lại khu mỏ. Không khí ấm áp, vô tư mới chỉ tồn tại vừa nãy thôi đã bị thay thế bằng cảm giác lạnh lẽo, sắc bén.
“À, có vẻ như bá tước Ratesh đã thất bại trong việc tiêu diệt đám cướp. Theo những nguồn tin tôi nhận được thì rất có thể chúng đang di chuyển về phía lãnh địa chúng ta. Tin tức cũng cho biết rằng họ đã đánh đuổi thành công lũ cướp. Thật là tệ khi chúng ta phải đối đầu với tàn dư của chúng.”
“Chúng sẽ đến đây trong bao lâu?”
“Từ lúc nhận được thông báo thì mất khoảng mười ngày để di chuyển một mạch đến đây. Nếu chúng dừng lại để cướp bóc các ngôi làng mà chúng gặp thì sẽ mất tầm khoảng một đến hai tháng.”
“Tệ rồi đây.”